Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 325
Qua mấy ngày, đám người Diêu Trác ở phụ cận phố Phan Lâu tìm được một cửa hàng mặt tiền lớn, giá gấp đôi so với chỗ trước đó, Lâm Cẩn Dung tính toán đau xót không thôi, nhưng cũng không bởi vậy mà trách cứ Lục Giam.
Mới được khai trương, sinh ý của cửa hàng vẫn chỉ bình thản, Diêu Trác liền cùng Lâm Cẩn Dung thương lượng, có nên giảm giá thấp một chút hay không. Lâm Cẩn Dung quả quyết cự tuyệt: “Nơi này không thể so với Bình châu, người trong kinh thành không thiếu tiền, cái thiếu là danh tiếng. Nếu chúng ta hạ giá thấp, người ta không chừng còn tưởng rằng hàng hóa của chúng ta không tốt bằng các cửa hàng xung quanh, nếu không nữa thì, sẽ đắc tội với những người khác.”
Diêu Trác nhíu mày nói: “Vốn là cửa hàng mới mở, thời điểm ban đầu sẽ ít khách, dần dần, sau khi có danh tiếng sẽ tốt hơn nhiều. Chính là trong kinh vật hiếm lạ rất nhiều, cửa hàng càng nhiều hơn, nơi nơi đều có, muốn mở một đường máu, thế nào cũng phải nghĩ ra chủ ý tốt.”
Nếu là ở Bình châu, Lâm Cẩn Dung sẽ mang theo mấy hàng hóa nhà mình tham dự hội ngắm hoa hay tiệc trà xã giao, yến hội của các nữ quyến, tất nhiên sẽ tự động tạo thành phong trào. Nhưng đây là ở kinh thành, người có thể cùng nàng lui tới đa số đều là một ít gia quyến quan nhỏ, những người này phần lớn cũng không có gia cảnh dư giả gì, căn bản dùng không mua nổi mấy thứ này. Nàng chỉ mời những người này đến làm khách, hoặc là ở yến hội nhà người ta đưa ra, cũng bất quá chỉ là đưa đồ cho người mù ngắm mà thôi, có lẽ còn khiến cho người bên ngoài phản cảm.
Lâm Cẩn Dung nâng cằm suy nghĩ hồi lâu, phân phó Diêu Trác: “Ngươi lấy vài món tinh xảo đắc dụng gì đó đưa lại đây, thí dụ như quạt hoa văn màu cối của Uy quốc, quạt Triều Tiên, v.v… Đợi khi nào Nhị gia rảnh rỗi, bảo hắn dẫn ta đến Tướng Quốc tự bên kia du ngoạn một phen, ngày thường ngươi cũng sai người chuẩn bị sạp bày vài món tinh xảo gì đó thử một lần xem.”
Dân có câu: Nhất cửu tới nhị cửu, cây quạt không rời tay. Quạt, quả nhiên là vật phẩm trang sức không thể thiếu của nhóm phu nhân, cầm quạt trong tay, phong lưu tẫn hiển. Một thân ham thích, thưởng thức, thân gia, đều có từ một cây quạt nho nhỏ trên tay mà hiển hiện ra. Lâm Cẩn Dung mặc dù không phải đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương gì, nhưng có phong tư ôn nhuận tú nhã độc đáo riêng, cầm một cây quạt trong tay tất sẽ khiến cho không ít người chú ý. Tướng Quốc tự mỗi tháng mở ra năm lần, chấp thuận dân chúng ở đó buôn bán, cái gì hiếm lạ đều có, nhiều lần có không ít nữ quyến phú quý đi du ngoạn, Lâm Cẩn Dung chỉ cần khiến cho vài người mấu chốt chú mục, sẽ đạt được mục đích.
Diêu Trác hiểu ý, vội đáp ứng, nhanh trở về chọn lựa này nọ, đến lúc chạng vạng, quả nhiên tặng mấy cây quạt tinh mỹ đến cực điểm tới đây. Hai thanh quạt, một cái được sơn mạ, dùng giấy trơn mềm màu xanh, vẽ sơn thủy đạm mạc, phi điểu bay lượn giữa tầng mây, ý cảnh sâu xa, thế bút tinh diệu; Một cái thì trục xuyến bằng bạc mạ vàng ba mươi bốn cánh quạt thân làm bằng gỗ dát bạc, dùng sợi tơ nối đầu, vàng bạc kim tuyến, lụa mỏng làm đẹp ở giữa, vẽ cảnh hoa mai nở rộ trong đêm, lại có một đôi đom đóm đang bay lượn. Rồi có hai thanh quạt Triều Tiên, một cái vẽ song loan chức hoa, một cái vẽ tuyết sơn tùng hạc.
Lâm Cẩn Dung xem mà cực kỳ yêu thích, liền gọi mấy người Đậu Nhi đến, chủ tớ cùng thương lượng trang phục và trang sức đi kèm với mấy cây quạt này.
Lục Giam về nhà, từ xa thấy bên trong cười đùa thành một đoàn, tâm tình không khỏi cũng trở nên trầm tĩnh. Ba bước thành hai vào cửa, cười nói: “Đang nói chuyện vui gì vậy, cao hứng thành cái dạng này.”
Đám người Đậu Nhi thấy hắn vào cửa, không hẹn mà cùng lui xuống.
Lâm Cẩn Dung cười cầm mấy cây quạt đi qua: “Nhìn xem này, có giống mấy cây quạt vẽ hoa vẽ điểu lúc trước công công sai người mang về không?” Lúc ấy nhân tiết Hạ chí, Lục Kiến Tân tặng về hai cây quạt, Lục lão phu nhân phân biệt đưa cho Lâm Ngọc Trân cùng Lã thị, còn khiến Đồ thị đỏ mắt vì không được. Khi đó nàng vẫn là nhi tức, tuy rằng cũng yêu thích, lại chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có, hiện tại nàng làm về sinh ý này, thật sự là không thể tưởng được.
Lục Giam chỉ nhìn liếc mắt một cái, nhân tiện nói: “Mấy cái này còn tinh xảo hơn nhiều.” Lời còn chưa dứt, đã bị hai cây quạt hấp dẫn, cầm lấy chậc chậc lấy làm kỳ, yêu thích không buông tay: “Họa pháp như vậy, so với của chúng ta bên này thật sự hoàn toàn khác biệt. Bất quá cũng quá xa hoa rồi.”
Lâm Cẩn Dung hơi hơi đắc ý: “Đều là đồ trong cửa hàng của ta. Diêu Trác bọn họ chung quanh đã xem qua, chưa thấy nhà nào có.” Tay chỉ vào trục một cây quạt: “Chàng có biết chuôi của cây quạt này giá trị bao nhiêu tiền không?”
Lục Giam thoáng tính ra một chút, nói: “Xa hoa như vậy, sợ là mấy vạn tiền chăng?”
Lâm Cẩn Dung nhỏ giọng nói: “Hôm qua bán được một cái, 8 vạn tiền. Người mua còn bảo là chiếm được tiện nghi, nói là cống phẩm chỉ có trong cung, rất hiếm lạ. Nhưng chúng ta mua buôn, bất quá là hai ba vạn tiền thôi.”
Lục Giam giật mình, nói: “Quả nhiên lời nhiều.”
Lâm Cẩn Dung liền hỏi hắn: “Khi nào chàng rảnh rỗi, dẫn ta đi Tướng Quốc tự một chút được không?”
Lục Giam nhìn nàng không nói, Lâm Cẩn Dung tiếp lời: “Ta là đi giải sầu, cũng không phải đi bán quạt, không khiến chàng mất mặt đâu.” Nàng nhiều nhất chỉ là cầm quạt dạo qua một vòng chỗ có nhiều nữ nhân thôi, nếu có người tò mò, chạy tới hỏi, nàng lại nói cho người ta biết mua ở đâu a.
Lục Giam không trực tiếp trả lời lời của nàng, chỉ bảo: “Đói bụng rồi.”
Nơi đây không thể so với ở Bình châu mỗi người đều biết Lục gia buôn bán, hắn chung quanh hành tẩu nếu quản gia vụ người bên ngoài cũng sẽ không chê cười hắn; Nhưng nơi này đa phần là đồng sự của hắn, trong đó người đọc sách cổ hủ không ít, hắn trọng mặt mũi, sợ xấu hổ cũng là điều bình thường, chỉ có thể dùng phương pháp khác. Lâm Cẩn Dung cũng buông cây quạt xuống, gọi người dọn cơm.
Qua hai ngày, trời trong nắng ấm, Lâm Cẩn Dung sáng sớm tỉnh dậy, kinh ngạc phát hiện Lục Giam còn ở trong nhà, đã thay xiêm y xuất môn, chỉ vào một đống đồ ăn trước mặt nói: “Ta hôm nay có việc muốn đi Tướng Quốc tự một chuyến, nếu nàng ăn hết chỗ này, ta sẽ dẫn nàng xuất môn.”
Lâm Cẩn Dung làm sao nuốt trôi nhiều món như vậy, không khỏi nhíu mày chối từ, cuối cùng bịt mũi so với ngày thường ăn nhiều hơn một chút, cảm thấy mỹ mãn thu thập xong xuôi, gọi người đi thông tri Diêu Trác, cầm cây quạt chói mắt kia cùng Lục Giam ra cửa, hướng tới Tướng Quốc tự.
Tướng Quốc tự chính là đại chùa chiền nổi tiếng nhất ở kinh thành, cũng không biết là quy củ từ thời nào, hàng tháng luôn có năm ngày, sẽ mở cửa để dân chúng ở trong đó giao dịch buôn bán. Trước cảnh cửa bên ngoài cùng bán đều là phi cầm miêu khuyển, chim quý hiếm kỳ thú, các thứ trang phục, đa phần là cho nam nhân trẻ tuổi, Trường Thọ, Lục Lương đến nơi đó liền bất động cước bộ.
Ở sau hai cánh cửa khác là chỗ mua bán mấy món đồ chơi cùng tạp vật, vây quanh phần nhiều là nữ tử, vài người Anh Đào nhìn thấy liền dừng chân, ngay cả Đậu Nhi cũng nhìn xem mặt mày rạng rỡ.
Lại hướng vào phía trong đình viện, bên trong khác với gian ngoài, nơi nơi dựng lều vải màu sắc rực rỡ, cũng có chỗ lộ thiên, bán lại là chút chiếu, bình hoa, an bí, cung tiễn, trái cây đúng mùa, đồ sấy mứt quả các thứ. Tới gần Phật điện, lại là mũ quan, mứt hoa quả, văn chương chi chúc.
Lâm Cẩn Dung nhất nhất xem qua, mặc dù thấy mới mẻ, nhưng không phải thực cảm thấy hứng thú, Lục Giam biết trong lòng nàng nghĩ cái gì, liền thấp giọng nhắc nhở: “Hai bên hành lang dài đều bán là đồ các sư cô thêu làm, lĩnh mạt, đóa hoa, châu thúy, nữ nhân có tiền nhàn rỗi nhiều nhất, nàng có thể đi dạo một vòng. Nếu không thành, còn có Phật điện phía sau, kẻ có tiền cũng nhiều.”
Lâm Cẩn Dung dạo một vòng, tuy có người tò mò ngắm nhìn, có điều không có ai chủ động đến gần, nhưng thật ra vài người Đậu Nhi vô cùng cao hứng mua vài khăn thêu, lĩnh mạt, châu hoa. Đợi đến khi đi hết hành lang dài, Lục Giam lại dẫn nàng hướng tới phía sau Phật điện.
Phía sau Phật điện lại là bộ sách, đồ cổ, tranh vẽ, Lâm Cẩn Dung ở đây thấy bãi sạp của nhà mình. Vốn định tiến lên xem, nhưng thấy đằng trước vây quanh vài người ăn mặc hoa lệ, đang cùng tiểu nhị nói chuyện náo nhiệt, thì không đến đó nữa, tính thanh thản ổn định theo Lục Giam xem hắn cảm thấy hứng thú cái gì.
Lục Giam cũng không nhìn đến những thứ ngày xưa hắn luôn cảm thấy hứng thú nhất, chọn chỗ khuất người thì dừng lại, chỉ vào một sạp phía trước phân phó Lục Lương: “Ngươi đến sạp thứ ba bên trái, mua hết tất cả đồ trên đó cho ta.”
Lâm Cẩn Dung nhìn chăm chú nhìn lại, nơi đó có một lão đầu tóc hoa râm đang ngồi, trên mặt không có vẻ khôn khéo cùng nhiệt tình của người làm ăn, ngược lại mang theo vài phần không thể nề hà, qua loa cho xong, không khỏi thập phần kỳ quái. Lục Lương cũng rất lạ lùng: “Nhị gia đây là vì sao?”
Lục Giam nói: “Ngươi cứ làm đi, cần gì hỏi nhiều? Nhớ rõ phải cò kè mặc cả, chớ làm cho người ta sinh nghi.”
Lục Lương đáp ứng rời đi. Lục Giam liền dẫn Lâm Cẩn Dung đi đến hành lang bên trong đại điện tìm mấy bộ danh gia đề chữ, để chờ tin tức của Lục Lương. Lâm Cẩn Dung thế này mới hỏi hắn: “Đó là ai vậy? Mẫn Hành vì sao phải mua hết đồ của hắn?”
Lục Giam liền chỉ vài chủ quán và các loại sạp chung quanh cho nàng xem: “Thấy không? Sạp ở nơi này tất cả đều là quan viên bị bãi chức ở các nơi buôn bán đặc thổ đặc sản cùng hương dược, trao đổi để chuyển về nhà. Vị này là một vị bá phụ khi ta ở Giang Nam có quen biết, hắn đắc tội với người ta, cho nên rơi xuống kết cục này. Ta tặng hắn thì hắn không nhận, lại không nỡ để con cháu chịu khổ, thế nào cũng phải tới nơi này buôn bán, ta cũng chỉ làm được đến thế mà thôi.”
Lâm Cẩn Dung thở dài, nói: “Tiền thực trọng yếu a.”
“Lời này rất đúng, tiền đương nhiên trọng yếu.” Phía sau đột nhiên đi tới một người, hồng bào ngân mang, ngọc diện mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu vai Lục Giam, hô gọi: “Mẫn Hành huynh.” Lại mỉm cười cùng Lâm Cẩn Dung thi lễ: “Tại hạ Vinh Thất, gặp qua tẩu tử.”
Đúng là Vinh Thất ngày ấy giúp đỡ giải vây, Lâm Cẩn Dung vội nghiêm mặt hoàn lễ, thối lui đến một bên. Vinh Thất đứng ở nơi đó cùng Lục Giam thấp giọng hàn huyên vài câu rồi rời đi.
Lục Giam quay đầu cười nói: “Nàng thành công rồi, nương tử nhà hắn coi trọng quạt trong tay nàng, bảo hắn tới đây hỏi ta, cây quạt trong tay nàng là mua từ đâu, ta trực tiếp nói cho hắn biết là từ cửa hàng của nàng, nếu hắn thích thì cứ tự đến đó chọn lựa.”
Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu hướng phương hướng của Vinh Thất nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh hắn có một nữ tử dáng người cao gầy đội đấu lạp giống nàng đứng đó, hai người cũng đang nhìn về phía bọn họ, ánh mắt vừa chạm nhau, liền hướng bọn họ hơi hơi gật đầu.
Mới được khai trương, sinh ý của cửa hàng vẫn chỉ bình thản, Diêu Trác liền cùng Lâm Cẩn Dung thương lượng, có nên giảm giá thấp một chút hay không. Lâm Cẩn Dung quả quyết cự tuyệt: “Nơi này không thể so với Bình châu, người trong kinh thành không thiếu tiền, cái thiếu là danh tiếng. Nếu chúng ta hạ giá thấp, người ta không chừng còn tưởng rằng hàng hóa của chúng ta không tốt bằng các cửa hàng xung quanh, nếu không nữa thì, sẽ đắc tội với những người khác.”
Diêu Trác nhíu mày nói: “Vốn là cửa hàng mới mở, thời điểm ban đầu sẽ ít khách, dần dần, sau khi có danh tiếng sẽ tốt hơn nhiều. Chính là trong kinh vật hiếm lạ rất nhiều, cửa hàng càng nhiều hơn, nơi nơi đều có, muốn mở một đường máu, thế nào cũng phải nghĩ ra chủ ý tốt.”
Nếu là ở Bình châu, Lâm Cẩn Dung sẽ mang theo mấy hàng hóa nhà mình tham dự hội ngắm hoa hay tiệc trà xã giao, yến hội của các nữ quyến, tất nhiên sẽ tự động tạo thành phong trào. Nhưng đây là ở kinh thành, người có thể cùng nàng lui tới đa số đều là một ít gia quyến quan nhỏ, những người này phần lớn cũng không có gia cảnh dư giả gì, căn bản dùng không mua nổi mấy thứ này. Nàng chỉ mời những người này đến làm khách, hoặc là ở yến hội nhà người ta đưa ra, cũng bất quá chỉ là đưa đồ cho người mù ngắm mà thôi, có lẽ còn khiến cho người bên ngoài phản cảm.
Lâm Cẩn Dung nâng cằm suy nghĩ hồi lâu, phân phó Diêu Trác: “Ngươi lấy vài món tinh xảo đắc dụng gì đó đưa lại đây, thí dụ như quạt hoa văn màu cối của Uy quốc, quạt Triều Tiên, v.v… Đợi khi nào Nhị gia rảnh rỗi, bảo hắn dẫn ta đến Tướng Quốc tự bên kia du ngoạn một phen, ngày thường ngươi cũng sai người chuẩn bị sạp bày vài món tinh xảo gì đó thử một lần xem.”
Dân có câu: Nhất cửu tới nhị cửu, cây quạt không rời tay. Quạt, quả nhiên là vật phẩm trang sức không thể thiếu của nhóm phu nhân, cầm quạt trong tay, phong lưu tẫn hiển. Một thân ham thích, thưởng thức, thân gia, đều có từ một cây quạt nho nhỏ trên tay mà hiển hiện ra. Lâm Cẩn Dung mặc dù không phải đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương gì, nhưng có phong tư ôn nhuận tú nhã độc đáo riêng, cầm một cây quạt trong tay tất sẽ khiến cho không ít người chú ý. Tướng Quốc tự mỗi tháng mở ra năm lần, chấp thuận dân chúng ở đó buôn bán, cái gì hiếm lạ đều có, nhiều lần có không ít nữ quyến phú quý đi du ngoạn, Lâm Cẩn Dung chỉ cần khiến cho vài người mấu chốt chú mục, sẽ đạt được mục đích.
Diêu Trác hiểu ý, vội đáp ứng, nhanh trở về chọn lựa này nọ, đến lúc chạng vạng, quả nhiên tặng mấy cây quạt tinh mỹ đến cực điểm tới đây. Hai thanh quạt, một cái được sơn mạ, dùng giấy trơn mềm màu xanh, vẽ sơn thủy đạm mạc, phi điểu bay lượn giữa tầng mây, ý cảnh sâu xa, thế bút tinh diệu; Một cái thì trục xuyến bằng bạc mạ vàng ba mươi bốn cánh quạt thân làm bằng gỗ dát bạc, dùng sợi tơ nối đầu, vàng bạc kim tuyến, lụa mỏng làm đẹp ở giữa, vẽ cảnh hoa mai nở rộ trong đêm, lại có một đôi đom đóm đang bay lượn. Rồi có hai thanh quạt Triều Tiên, một cái vẽ song loan chức hoa, một cái vẽ tuyết sơn tùng hạc.
Lâm Cẩn Dung xem mà cực kỳ yêu thích, liền gọi mấy người Đậu Nhi đến, chủ tớ cùng thương lượng trang phục và trang sức đi kèm với mấy cây quạt này.
Lục Giam về nhà, từ xa thấy bên trong cười đùa thành một đoàn, tâm tình không khỏi cũng trở nên trầm tĩnh. Ba bước thành hai vào cửa, cười nói: “Đang nói chuyện vui gì vậy, cao hứng thành cái dạng này.”
Đám người Đậu Nhi thấy hắn vào cửa, không hẹn mà cùng lui xuống.
Lâm Cẩn Dung cười cầm mấy cây quạt đi qua: “Nhìn xem này, có giống mấy cây quạt vẽ hoa vẽ điểu lúc trước công công sai người mang về không?” Lúc ấy nhân tiết Hạ chí, Lục Kiến Tân tặng về hai cây quạt, Lục lão phu nhân phân biệt đưa cho Lâm Ngọc Trân cùng Lã thị, còn khiến Đồ thị đỏ mắt vì không được. Khi đó nàng vẫn là nhi tức, tuy rằng cũng yêu thích, lại chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có, hiện tại nàng làm về sinh ý này, thật sự là không thể tưởng được.
Lục Giam chỉ nhìn liếc mắt một cái, nhân tiện nói: “Mấy cái này còn tinh xảo hơn nhiều.” Lời còn chưa dứt, đã bị hai cây quạt hấp dẫn, cầm lấy chậc chậc lấy làm kỳ, yêu thích không buông tay: “Họa pháp như vậy, so với của chúng ta bên này thật sự hoàn toàn khác biệt. Bất quá cũng quá xa hoa rồi.”
Lâm Cẩn Dung hơi hơi đắc ý: “Đều là đồ trong cửa hàng của ta. Diêu Trác bọn họ chung quanh đã xem qua, chưa thấy nhà nào có.” Tay chỉ vào trục một cây quạt: “Chàng có biết chuôi của cây quạt này giá trị bao nhiêu tiền không?”
Lục Giam thoáng tính ra một chút, nói: “Xa hoa như vậy, sợ là mấy vạn tiền chăng?”
Lâm Cẩn Dung nhỏ giọng nói: “Hôm qua bán được một cái, 8 vạn tiền. Người mua còn bảo là chiếm được tiện nghi, nói là cống phẩm chỉ có trong cung, rất hiếm lạ. Nhưng chúng ta mua buôn, bất quá là hai ba vạn tiền thôi.”
Lục Giam giật mình, nói: “Quả nhiên lời nhiều.”
Lâm Cẩn Dung liền hỏi hắn: “Khi nào chàng rảnh rỗi, dẫn ta đi Tướng Quốc tự một chút được không?”
Lục Giam nhìn nàng không nói, Lâm Cẩn Dung tiếp lời: “Ta là đi giải sầu, cũng không phải đi bán quạt, không khiến chàng mất mặt đâu.” Nàng nhiều nhất chỉ là cầm quạt dạo qua một vòng chỗ có nhiều nữ nhân thôi, nếu có người tò mò, chạy tới hỏi, nàng lại nói cho người ta biết mua ở đâu a.
Lục Giam không trực tiếp trả lời lời của nàng, chỉ bảo: “Đói bụng rồi.”
Nơi đây không thể so với ở Bình châu mỗi người đều biết Lục gia buôn bán, hắn chung quanh hành tẩu nếu quản gia vụ người bên ngoài cũng sẽ không chê cười hắn; Nhưng nơi này đa phần là đồng sự của hắn, trong đó người đọc sách cổ hủ không ít, hắn trọng mặt mũi, sợ xấu hổ cũng là điều bình thường, chỉ có thể dùng phương pháp khác. Lâm Cẩn Dung cũng buông cây quạt xuống, gọi người dọn cơm.
Qua hai ngày, trời trong nắng ấm, Lâm Cẩn Dung sáng sớm tỉnh dậy, kinh ngạc phát hiện Lục Giam còn ở trong nhà, đã thay xiêm y xuất môn, chỉ vào một đống đồ ăn trước mặt nói: “Ta hôm nay có việc muốn đi Tướng Quốc tự một chuyến, nếu nàng ăn hết chỗ này, ta sẽ dẫn nàng xuất môn.”
Lâm Cẩn Dung làm sao nuốt trôi nhiều món như vậy, không khỏi nhíu mày chối từ, cuối cùng bịt mũi so với ngày thường ăn nhiều hơn một chút, cảm thấy mỹ mãn thu thập xong xuôi, gọi người đi thông tri Diêu Trác, cầm cây quạt chói mắt kia cùng Lục Giam ra cửa, hướng tới Tướng Quốc tự.
Tướng Quốc tự chính là đại chùa chiền nổi tiếng nhất ở kinh thành, cũng không biết là quy củ từ thời nào, hàng tháng luôn có năm ngày, sẽ mở cửa để dân chúng ở trong đó giao dịch buôn bán. Trước cảnh cửa bên ngoài cùng bán đều là phi cầm miêu khuyển, chim quý hiếm kỳ thú, các thứ trang phục, đa phần là cho nam nhân trẻ tuổi, Trường Thọ, Lục Lương đến nơi đó liền bất động cước bộ.
Ở sau hai cánh cửa khác là chỗ mua bán mấy món đồ chơi cùng tạp vật, vây quanh phần nhiều là nữ tử, vài người Anh Đào nhìn thấy liền dừng chân, ngay cả Đậu Nhi cũng nhìn xem mặt mày rạng rỡ.
Lại hướng vào phía trong đình viện, bên trong khác với gian ngoài, nơi nơi dựng lều vải màu sắc rực rỡ, cũng có chỗ lộ thiên, bán lại là chút chiếu, bình hoa, an bí, cung tiễn, trái cây đúng mùa, đồ sấy mứt quả các thứ. Tới gần Phật điện, lại là mũ quan, mứt hoa quả, văn chương chi chúc.
Lâm Cẩn Dung nhất nhất xem qua, mặc dù thấy mới mẻ, nhưng không phải thực cảm thấy hứng thú, Lục Giam biết trong lòng nàng nghĩ cái gì, liền thấp giọng nhắc nhở: “Hai bên hành lang dài đều bán là đồ các sư cô thêu làm, lĩnh mạt, đóa hoa, châu thúy, nữ nhân có tiền nhàn rỗi nhiều nhất, nàng có thể đi dạo một vòng. Nếu không thành, còn có Phật điện phía sau, kẻ có tiền cũng nhiều.”
Lâm Cẩn Dung dạo một vòng, tuy có người tò mò ngắm nhìn, có điều không có ai chủ động đến gần, nhưng thật ra vài người Đậu Nhi vô cùng cao hứng mua vài khăn thêu, lĩnh mạt, châu hoa. Đợi đến khi đi hết hành lang dài, Lục Giam lại dẫn nàng hướng tới phía sau Phật điện.
Phía sau Phật điện lại là bộ sách, đồ cổ, tranh vẽ, Lâm Cẩn Dung ở đây thấy bãi sạp của nhà mình. Vốn định tiến lên xem, nhưng thấy đằng trước vây quanh vài người ăn mặc hoa lệ, đang cùng tiểu nhị nói chuyện náo nhiệt, thì không đến đó nữa, tính thanh thản ổn định theo Lục Giam xem hắn cảm thấy hứng thú cái gì.
Lục Giam cũng không nhìn đến những thứ ngày xưa hắn luôn cảm thấy hứng thú nhất, chọn chỗ khuất người thì dừng lại, chỉ vào một sạp phía trước phân phó Lục Lương: “Ngươi đến sạp thứ ba bên trái, mua hết tất cả đồ trên đó cho ta.”
Lâm Cẩn Dung nhìn chăm chú nhìn lại, nơi đó có một lão đầu tóc hoa râm đang ngồi, trên mặt không có vẻ khôn khéo cùng nhiệt tình của người làm ăn, ngược lại mang theo vài phần không thể nề hà, qua loa cho xong, không khỏi thập phần kỳ quái. Lục Lương cũng rất lạ lùng: “Nhị gia đây là vì sao?”
Lục Giam nói: “Ngươi cứ làm đi, cần gì hỏi nhiều? Nhớ rõ phải cò kè mặc cả, chớ làm cho người ta sinh nghi.”
Lục Lương đáp ứng rời đi. Lục Giam liền dẫn Lâm Cẩn Dung đi đến hành lang bên trong đại điện tìm mấy bộ danh gia đề chữ, để chờ tin tức của Lục Lương. Lâm Cẩn Dung thế này mới hỏi hắn: “Đó là ai vậy? Mẫn Hành vì sao phải mua hết đồ của hắn?”
Lục Giam liền chỉ vài chủ quán và các loại sạp chung quanh cho nàng xem: “Thấy không? Sạp ở nơi này tất cả đều là quan viên bị bãi chức ở các nơi buôn bán đặc thổ đặc sản cùng hương dược, trao đổi để chuyển về nhà. Vị này là một vị bá phụ khi ta ở Giang Nam có quen biết, hắn đắc tội với người ta, cho nên rơi xuống kết cục này. Ta tặng hắn thì hắn không nhận, lại không nỡ để con cháu chịu khổ, thế nào cũng phải tới nơi này buôn bán, ta cũng chỉ làm được đến thế mà thôi.”
Lâm Cẩn Dung thở dài, nói: “Tiền thực trọng yếu a.”
“Lời này rất đúng, tiền đương nhiên trọng yếu.” Phía sau đột nhiên đi tới một người, hồng bào ngân mang, ngọc diện mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu vai Lục Giam, hô gọi: “Mẫn Hành huynh.” Lại mỉm cười cùng Lâm Cẩn Dung thi lễ: “Tại hạ Vinh Thất, gặp qua tẩu tử.”
Đúng là Vinh Thất ngày ấy giúp đỡ giải vây, Lâm Cẩn Dung vội nghiêm mặt hoàn lễ, thối lui đến một bên. Vinh Thất đứng ở nơi đó cùng Lục Giam thấp giọng hàn huyên vài câu rồi rời đi.
Lục Giam quay đầu cười nói: “Nàng thành công rồi, nương tử nhà hắn coi trọng quạt trong tay nàng, bảo hắn tới đây hỏi ta, cây quạt trong tay nàng là mua từ đâu, ta trực tiếp nói cho hắn biết là từ cửa hàng của nàng, nếu hắn thích thì cứ tự đến đó chọn lựa.”
Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu hướng phương hướng của Vinh Thất nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh hắn có một nữ tử dáng người cao gầy đội đấu lạp giống nàng đứng đó, hai người cũng đang nhìn về phía bọn họ, ánh mắt vừa chạm nhau, liền hướng bọn họ hơi hơi gật đầu.
Bình luận facebook