Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 326
Thời gian như thoi đưa, đảo mắt đã vào tháng 11, Lâm Cẩn Dung mang thai 5 tháng đã lộ chút bụng, nhưng cũng không mập mạp, từ phía sau nhìn lại, chỉ có thể nhận ra nàng béo lên một chút, cũng không nhận ra là phụ nhân có thai. Từ ngày ấy đi Tướng Quốc tự, xảo ngộ phu thê Vinh Thất không được lâu, cuộc sống của nàng dần trở nên an ổn.
Phu thê Vinh Thất cũng không đến cửa hàng chọn này nọ, thậm chí không thấy gặp mặt. Lâm Cẩn Dung nghĩ đến, bọn họ có nhiều điều cố kỵ, sợ bản thân mượn cơ hội này trèo cao, một khi đã như vậy, nàng càng không cần phải chủ động giao tiếp. Đơn giản đem chuyện này quăng qua sau đầu, chọn thời tiết tốt lại cùng Lục Giam xuất môn, mỗi lần đều là tỉ mỉ trang điểm, hoặc là dùng quạt Triều Tiên rồi trâm gài tóc, hoặc là dùng tơ lụa của Uy quốc, không khoa trương, nhưng thực tinh xảo, làm cho người ta liếc mắt một cái có thể nhận ra, gặp rồi lại càng khó quên. Thường xuyên sẽ có nữ quyến tiến lên hỏi thăm nàng mua ở đâu, nàng tất nhiên là cười tủm tỉm nói cho người ta biết.
Nàng không biết đến tột cùng có phải nàng có duyên với nơi này hay không, tóm lại sinh ý của cửa hàng dần dần trở nên thịnh vượng, đến Đông chí đã được người trong kinh thành công nhận, thậm chí so với giao thừa còn được coi trọng hơn, mỗi nhà khi đó đều phải đưa quà tặng trong ngày lễ, cho nên trước sau Đông chí trong cửa hàng luôn buôn bán lời, cũng dần dần có chút danh tiếng.
Khi chuyển hàng hóa xong, thư của Lệ Chi cùng Lâm Thế Toàn cũng gửi về đây. Lệ Chi làm cho Lâm Cẩn Dung và Lục Giam hai đôi hài, lại may cho tiểu hài tử chưa sinh ra mấy bộ đồ lót, nói với nàng hết thảy đều tốt, khuyên nàng bảo trọng thân thể; Lâm Thế Toàn thì nói năm nay hắn không trở về Bình châu qua năm mới, chuyên tâm ở lại Đình huyện bàn việc buôn bán, còn nói từ lúc Ngô Tương đến Giang Nam, khí hậu không hợp, bệnh nặng một hồi, đến bây giờ cũng không chưa khỏe hẳn.
Lâm Cẩn Dung đoán Ngô Tương bị bệnh trận này, ước chừng cũng có liên quan đến tâm tình thất ý của hắn, sau khi thương lượng với Lục Giam, khi hồi âm đã đặc biệt sai người mang chút thuốc bổ tới cho Ngô Tương. Tuy rằng biết Ngô Tương không thiếu, nhưng vẫn là bằng hữu của nhau, tóm lại còn có nhân tình, nên biểu lộ chút trấn an.
Vừa mới tiến vào tháng chạp, phu thê Xuân Nha cùng với hai quản sự của Lục gia từ Bình châu mang đến thư của ba nhà Lâm, Lục, Đào và rất nhiều đặc thổ đặc sản và đồ dùng của tiểu hài tử. Bởi vì không biết thai này là nam hay nữ, cho nên vô luận là Đào thị, Lâm Cẩn Âm, hay là Lục gia, đều chuẩn bị đồ cho cả nam oa và nữ oa, rực rỡ muôn màu đặt trong mấy thùng lớn.
Thư của Lâm gia là Lâm Thận Chi viết, dùng lời lẽ của tiểu đại nhân thập phần nghiêm túc thuật lại ý của Đào thị, dặn dò Lâm Cẩn Dung nhất định phải nghỉ ngơi, không thể tùy hứng, có việc gì phải cùng Lục Giam thương lượng, có ủy khuất cũng không cần chịu đựng, phải viết thư về nhà nói. Ngoài ra lại cố ý viết một phong thư cho Lục Giam.
Lâm Cẩn Dung đoán Đào thị đại khái là từ chỗ Hạ Diệp nghe ra chút gì đó, hoặc là đoán được gì đó, cho nên mới cố ý phái phu thê Xuân Nha đến chiếu cố nàng, đối với phong thư Lâm Thận Chi viết cho Lục Giam đặc biệt cảm thấy hứng thú.
Lục Giam xem xong cũng không giấu giếm nàng chỉ nói: “Thê đệ trưởng thành rồi, cũng biết dùng tâm nhãn cùng thủ đoạn đối phó với tỷ phu.”
Lâm Cẩn Dung lại tò mò: “Chẳng lẽ hắn đối với chàng bất kính sao?”
Lục Giam cười nói: “Làm sao là bất kính? Là rất kính trọng a, sợ nàng chịu ủy khuất, nâng ta lên thật cao. Nàng cầm đọc sẽ biết.” Trong phong thư của Lâm Thận Chi đều là cảm tạ hắn chăm sóc Lâm Cẩn Dung cẩn thận chu đáo, có thể dễ dàng tha thứ khuyết điểm của Lâm Cẩn Dung, dù sao đều dùng lời dễ nghe bao che cho Lâm Cẩn Dung, ý tứ biểu đạt rõ ràng, còn dỗ để hắn vui vẻ, cam tâm tình nguyện.
Lâm Cẩn Dung vui mừng từ đáy lòng, sợ nhất chính là Lâm Thận Chi trưởng thành trở thành thư sinh không thức thời lại cổ hủ, hiện nay xem ra, ở độ tuổi của hắn đã có thể dùng phương thức này cùng Lục Giam trao đổi câu thông, chứng tỏ hắn trưởng thành rất khá. Vì thế vô cùng cao hứng đề bút viết thư cho Đào thị cùng Lâm Thận Chi, Lâm Cẩn Âm nói cho bọn họ biết hết thảy đều tốt lại cảm tạ Đào thị đem Xuân Nha đưa đến đây giúp nàng chiếu cố.
Lục Giam lại có chút lo lắng, bệnh cũ ho khan của Lục lão ông lại tái phát, đã mời rất nhiều đại phu, uống nhiều thuốc, nhưng cũng không thấy chuyển biến tốt. Bởi vậy thời điểm Lâm Cẩn Dung nói chuyện với Xuân Nha, liền gặp riêng hai quản sự của Lục gia, bảo họ kể lại tình huống trong nhà: “Lần trước ta đã nhận được thư, nói cho tổ phụ biết Nhị thiếu phu nhân có thai, thập phần vui mừng, thân thể khoẻ mạnh không đáng ngại, sao đột nhiên lại bị bệnh?”
Hai quản sự kia đều là Lục lão ông và Lâm Ngọc Trân chọn lựa, tất nhiên không có nhiều kiêng kị, nhất ngũ nhất thập đem tình huống trong nhà kể lại cho hắn nghe.
Lục Vân tháng 10 xuất giá, Lục Thiệu mượn rượu giả điên, trước mặt già trẻ trong tộc khóc rống một hồi, Lục lão ông khó thở công tâm, miễn cưỡng chống đỡ đưa Lục Vân gả đi, bản thân quá tức giận mà mắc bệnh, ở trên giường nghỉ ngơi hơn nửa tháng, mới có thể đứng dậy, tiếp theo trời trở nên rét lạnh, ngại lạnh không dám xuất môn, ẩm thực giảm hơn phân nửa, tinh thần không còn được như năm ngoái.
Hai quản sự thấy Lục Giam lo lắng, không khỏi an ủi hắn: “Đại phu nói, bệnh này của lão thái gia cần phải tĩnh dưỡng, đợi đến thời điểm xuân về hoa nở, cũng sẽ đỡ hơn nhiều.”
Lục Giam suy nghĩ hồi lâu, nhất thời cũng không còn biện pháp khác, đành phải lệnh cho bọn họ nói đến các triệu chứng bệnh của Lục lão ông, nhất nhất nhỡ kỹ, chuẩn bị ngày kế đi tìm thái y kê đơn, có thể giúp bệnh của Lục lão ông chuyển biến tốt hơn.
Khi trở lại nội thất, không khỏi nói với Lâm Cẩn Dung: “Ta không biết Nhị thúc phụ cùng Đại ca nghĩ như thế nào, thật sự là muốn bị đuổi đi sao? Nếu là ta, trong lúc này yên ổn làm người, bổn phận cố gắng sẽ có ngày tổ phụ còn có thể tha thứ, lại cho cơ hội một lần nữa, làm ầm ĩ như vậy, thật là bất hiếu không khôn ngoan. Ta thật sự lo lắng bệnh tình của tổ phụ, muốn thỉnh thái y kê đơn mang về cho bọn họ sắc thử xem.”
Năm đó Lục Thiệu phụ tử mặc dù chưa từng minh mục trương đảm
(trắng trợn)
ngỗ nghịch với Lục lão ông, Lục lão ông vẫn như cũ vào cuối mùa thu sang năm sẽ mất, cũng không biết đơn thuốc của thái y nơi đây có thể có tác dụng hay không.
Lâm Cẩn Dung cũng không dám đem lời này nói cho Lục Giam nghe, lật xem các vật đủ loại kiểu dáng trong rương nói: “Chàng cũng không phải lần đầu tiên biết bọn họ là loại người nào, nếu bọn họ biết cái gì là hiếu đạo, cái gì là trí tuệ, sao có thể rơi xuống nước này. Hắn khóc lóc trận này, đúng là đề phòng không bị đuổi ra ngoài thôi? Nếu ta đoán không sai, hơn phân nửa là kể lể công lao cùng ủy khuất của hắn, chính là khóc cho tộc nhân xem. Nếu tổ phụ thực mở miệng đuổi hắn đi, vậy người sẽ trở thành kẻ bất nghĩa. Tổ phụ tức giận hắn chính là vì điều này.”
Nói tới đây, nàng đột nhiên ngậm miệng, một con hổ bông sắc đỏ thẫm lẳng lặng đặt ở một góc trong rương, ánh mắt của con hổ nhỏ thiên chân nhìn nàng, quen thuộc chói mắt.
“Là như thế này. Ta bị nói hai câu cũng là không tính là cái gì, khổ sở nhất vẫn là tổ phụ.” Lục Giam thấy nàng đột nhiên dừng câu chuyện, liền theo ánh mắt nàng nhìn qua, thấy con hổ bông kia, ánh mắt nhất thời trở nên mềm mại, khóe môi nở nụ cười ôn nhu như nước, thấp giọng hỏi: “Thật là đẹp mắt. Ai làm vậy?”
Lâm Cẩn Dung thanh âm có chút khang khác: “Là cô cô làm.” Nàng lấy đôi hài kia ra, lại ở xung quanh tìm vài thứ quen mắt, cảm xúc dần xuống thấp. Năm đó Lâm Ngọc Trân cũng tự tay làm con hổ bông và vài thứ cho Ninh nhi như vậy, tại sao đã qua nhiều năm, Lâm Ngọc Trân vẫn làm giống y như đúc với kiếp trước?
Lục Giam chỉ để ý cầm lên xem, khen ngợi: “Thật sự là không thể tưởng được, tay nghề của mẫu thân lại giỏi như vậy.” Lâm Ngọc Trân làm mấy thứ này, mỗi một món đều là tốn công phu, tinh xảo vô cùng, còn thập phần mềm mại. Dù hắn đối với Lâm Ngọc Trân có cái nhìn không thoải mái, giờ khắc này trong lòng hắn cũng thập phần cao hứng, cũng nhớ kỹ chỗ tốt của nàng.
Lâm Cẩn Dung ngồi một lát, đột nhiên đứng dậy, đem mọi thứ trong thùng mở ra, lần lượt đi lật xem bên trong có gì. Lại không phải nghiêm túc ngắm nhìn, mỗi một kiện đều là tùy tiện liếc mắt một cái rồi để sang một bên.
Lục Giam thấy nàng như thế, cuống quít đi giúp nàng: “Nàng muốn tìm cái gì? Cứ nói với ta, để ta thay nàng tìm.”
May mắn, chỉ có 3, 4 kiện là giống nhau, những thứ khác đều thay đổi hình dáng. Làm gì đó cho hài tử, đơn giản chính là mấy thứ kia, cũng không kỳ quái. Lâm Cẩn Dung thầm nhủ với bản thân, quay đầu nhìn Lục Giam cười: “Không có gì, ta chỉ muốn nhìn xem, cái gì đắc dụng, cái gì không thể dùng, cũng tiện bảo các nàng đừng làm thêm. Không lãng phí.”
Lục Giam xoa xoa mu bàn tay nàng, ôn nhu cười: “Sợ cái gì, lần này dùng không xong, còn có lần sau, rồi lần sau nữa, sẽ không lãng phí.” Vừa nói, vừa cầm lấy một áo choàng nhỏ ra: “Đây là Tam thẩm nương làm.”
Chính là một áo choàng hình con thỏ nhỏ màu lam xen lẫn phấn hồng, Lâm Cẩn Dung tiếp nhận cầm trong tay xem qua, nghiêm túc nói: “Tam thẩm nương cũng thập phần dụng công, đường may rất tinh tế. Màu sắc này cũng phối hợp rất khá, ta thực thích.”
Lục Giam ánh mắt tỏa sáng, khen ngợi: “Đúng vậy.” Vì một câu tán thưởng này của Lâm Cẩn Dung, hắn bắt đầu liều mạng khen Đào thị, Lâm Cẩn Âm cùng Lâm Ngọc Trân thêu thùa giỏi thế nào, Lâm Cẩn Dung mỉm cười, ngừng lời hắn: “Ta biết, đều là vì chúng ta, đều hy vọng chúng ta tốt đẹp.” Rốt cuộc vẫn là thân mẫu của hắn, hắn luôn hy vọng nàng có thể cùng Đồ thị hòa thuận.
Lục Giam liền không hề nhiều lời, ôm lấy nàng ngồi xuống tháp, cúi đầu gọi một tiếng: “A Dung.”
Lâm Cẩn Dung “Ân” một tiếng, hỏi: “Chuyện gì?”
Trong chậu than phi hồng, chiếu lên gương mặt Lục Giam có thêm vài phần hồng nhuận, ánh mắt lại càng đen láy, hắn nắm chặt tay Lâm Cẩn Dung, nhẹ giọng nói: “Ta mấy ngày nay tới giờ, quá thực khoái hoạt, thật hy vọng cuộc sống vẫn sẽ như vậy.”
Lâm Cẩn Dung cầm tay hắn, đem tay hắn đặt lên bụng của mình: “Sờ đi, hắn đang động.”
Lục Giam thật cẩn thận, nín thở tĩnh khí, lại không nhịn được thất vọng: “Không thấy nữa. Hắn là cố ý đúng không?”
Lâm Cẩn Dung nhịn không được cười rộ lên: “Đúng vậy, hắn chính là hài tử bướng bỉnh, chuyên cùng chàng đối nghịch a.”
“Để ta giáo huấn hắn.” Lục Giam vòng ôm thắt lưng nàng, chậm rãi cúi người xuống, đem lỗ tai nhẹ nhàng dán tại bụng nàng, vẫn không nhúc nhích. Hài tử giống như biết, thực nể tình lại giật giật. Tuy rằng chỉ nhẹ nhàng động đậy, Lục Giam lại nắm bắt được, hắn nhịn không được thở nhẹ ra tiếng: “A Dung, hắn thật sự đang động, hắn nhất định là nghe được lời nói của ta.”
Lâm Cẩn Dung ánh mắt đột nhiên có chút ướt át, tay nhẹ nhàng phủ lên mặt Lục Giam, thấp giọng nói: “Nhị lang, mấy ngày nay ta cũng thực vui mừng.” Nàng cũng hy vọng ngày này vẫn cứ bình an trôi đi, cho nên nàng muốn dùng toàn lực để cố gắng.
Phu thê Vinh Thất cũng không đến cửa hàng chọn này nọ, thậm chí không thấy gặp mặt. Lâm Cẩn Dung nghĩ đến, bọn họ có nhiều điều cố kỵ, sợ bản thân mượn cơ hội này trèo cao, một khi đã như vậy, nàng càng không cần phải chủ động giao tiếp. Đơn giản đem chuyện này quăng qua sau đầu, chọn thời tiết tốt lại cùng Lục Giam xuất môn, mỗi lần đều là tỉ mỉ trang điểm, hoặc là dùng quạt Triều Tiên rồi trâm gài tóc, hoặc là dùng tơ lụa của Uy quốc, không khoa trương, nhưng thực tinh xảo, làm cho người ta liếc mắt một cái có thể nhận ra, gặp rồi lại càng khó quên. Thường xuyên sẽ có nữ quyến tiến lên hỏi thăm nàng mua ở đâu, nàng tất nhiên là cười tủm tỉm nói cho người ta biết.
Nàng không biết đến tột cùng có phải nàng có duyên với nơi này hay không, tóm lại sinh ý của cửa hàng dần dần trở nên thịnh vượng, đến Đông chí đã được người trong kinh thành công nhận, thậm chí so với giao thừa còn được coi trọng hơn, mỗi nhà khi đó đều phải đưa quà tặng trong ngày lễ, cho nên trước sau Đông chí trong cửa hàng luôn buôn bán lời, cũng dần dần có chút danh tiếng.
Khi chuyển hàng hóa xong, thư của Lệ Chi cùng Lâm Thế Toàn cũng gửi về đây. Lệ Chi làm cho Lâm Cẩn Dung và Lục Giam hai đôi hài, lại may cho tiểu hài tử chưa sinh ra mấy bộ đồ lót, nói với nàng hết thảy đều tốt, khuyên nàng bảo trọng thân thể; Lâm Thế Toàn thì nói năm nay hắn không trở về Bình châu qua năm mới, chuyên tâm ở lại Đình huyện bàn việc buôn bán, còn nói từ lúc Ngô Tương đến Giang Nam, khí hậu không hợp, bệnh nặng một hồi, đến bây giờ cũng không chưa khỏe hẳn.
Lâm Cẩn Dung đoán Ngô Tương bị bệnh trận này, ước chừng cũng có liên quan đến tâm tình thất ý của hắn, sau khi thương lượng với Lục Giam, khi hồi âm đã đặc biệt sai người mang chút thuốc bổ tới cho Ngô Tương. Tuy rằng biết Ngô Tương không thiếu, nhưng vẫn là bằng hữu của nhau, tóm lại còn có nhân tình, nên biểu lộ chút trấn an.
Vừa mới tiến vào tháng chạp, phu thê Xuân Nha cùng với hai quản sự của Lục gia từ Bình châu mang đến thư của ba nhà Lâm, Lục, Đào và rất nhiều đặc thổ đặc sản và đồ dùng của tiểu hài tử. Bởi vì không biết thai này là nam hay nữ, cho nên vô luận là Đào thị, Lâm Cẩn Âm, hay là Lục gia, đều chuẩn bị đồ cho cả nam oa và nữ oa, rực rỡ muôn màu đặt trong mấy thùng lớn.
Thư của Lâm gia là Lâm Thận Chi viết, dùng lời lẽ của tiểu đại nhân thập phần nghiêm túc thuật lại ý của Đào thị, dặn dò Lâm Cẩn Dung nhất định phải nghỉ ngơi, không thể tùy hứng, có việc gì phải cùng Lục Giam thương lượng, có ủy khuất cũng không cần chịu đựng, phải viết thư về nhà nói. Ngoài ra lại cố ý viết một phong thư cho Lục Giam.
Lâm Cẩn Dung đoán Đào thị đại khái là từ chỗ Hạ Diệp nghe ra chút gì đó, hoặc là đoán được gì đó, cho nên mới cố ý phái phu thê Xuân Nha đến chiếu cố nàng, đối với phong thư Lâm Thận Chi viết cho Lục Giam đặc biệt cảm thấy hứng thú.
Lục Giam xem xong cũng không giấu giếm nàng chỉ nói: “Thê đệ trưởng thành rồi, cũng biết dùng tâm nhãn cùng thủ đoạn đối phó với tỷ phu.”
Lâm Cẩn Dung lại tò mò: “Chẳng lẽ hắn đối với chàng bất kính sao?”
Lục Giam cười nói: “Làm sao là bất kính? Là rất kính trọng a, sợ nàng chịu ủy khuất, nâng ta lên thật cao. Nàng cầm đọc sẽ biết.” Trong phong thư của Lâm Thận Chi đều là cảm tạ hắn chăm sóc Lâm Cẩn Dung cẩn thận chu đáo, có thể dễ dàng tha thứ khuyết điểm của Lâm Cẩn Dung, dù sao đều dùng lời dễ nghe bao che cho Lâm Cẩn Dung, ý tứ biểu đạt rõ ràng, còn dỗ để hắn vui vẻ, cam tâm tình nguyện.
Lâm Cẩn Dung vui mừng từ đáy lòng, sợ nhất chính là Lâm Thận Chi trưởng thành trở thành thư sinh không thức thời lại cổ hủ, hiện nay xem ra, ở độ tuổi của hắn đã có thể dùng phương thức này cùng Lục Giam trao đổi câu thông, chứng tỏ hắn trưởng thành rất khá. Vì thế vô cùng cao hứng đề bút viết thư cho Đào thị cùng Lâm Thận Chi, Lâm Cẩn Âm nói cho bọn họ biết hết thảy đều tốt lại cảm tạ Đào thị đem Xuân Nha đưa đến đây giúp nàng chiếu cố.
Lục Giam lại có chút lo lắng, bệnh cũ ho khan của Lục lão ông lại tái phát, đã mời rất nhiều đại phu, uống nhiều thuốc, nhưng cũng không thấy chuyển biến tốt. Bởi vậy thời điểm Lâm Cẩn Dung nói chuyện với Xuân Nha, liền gặp riêng hai quản sự của Lục gia, bảo họ kể lại tình huống trong nhà: “Lần trước ta đã nhận được thư, nói cho tổ phụ biết Nhị thiếu phu nhân có thai, thập phần vui mừng, thân thể khoẻ mạnh không đáng ngại, sao đột nhiên lại bị bệnh?”
Hai quản sự kia đều là Lục lão ông và Lâm Ngọc Trân chọn lựa, tất nhiên không có nhiều kiêng kị, nhất ngũ nhất thập đem tình huống trong nhà kể lại cho hắn nghe.
Lục Vân tháng 10 xuất giá, Lục Thiệu mượn rượu giả điên, trước mặt già trẻ trong tộc khóc rống một hồi, Lục lão ông khó thở công tâm, miễn cưỡng chống đỡ đưa Lục Vân gả đi, bản thân quá tức giận mà mắc bệnh, ở trên giường nghỉ ngơi hơn nửa tháng, mới có thể đứng dậy, tiếp theo trời trở nên rét lạnh, ngại lạnh không dám xuất môn, ẩm thực giảm hơn phân nửa, tinh thần không còn được như năm ngoái.
Hai quản sự thấy Lục Giam lo lắng, không khỏi an ủi hắn: “Đại phu nói, bệnh này của lão thái gia cần phải tĩnh dưỡng, đợi đến thời điểm xuân về hoa nở, cũng sẽ đỡ hơn nhiều.”
Lục Giam suy nghĩ hồi lâu, nhất thời cũng không còn biện pháp khác, đành phải lệnh cho bọn họ nói đến các triệu chứng bệnh của Lục lão ông, nhất nhất nhỡ kỹ, chuẩn bị ngày kế đi tìm thái y kê đơn, có thể giúp bệnh của Lục lão ông chuyển biến tốt hơn.
Khi trở lại nội thất, không khỏi nói với Lâm Cẩn Dung: “Ta không biết Nhị thúc phụ cùng Đại ca nghĩ như thế nào, thật sự là muốn bị đuổi đi sao? Nếu là ta, trong lúc này yên ổn làm người, bổn phận cố gắng sẽ có ngày tổ phụ còn có thể tha thứ, lại cho cơ hội một lần nữa, làm ầm ĩ như vậy, thật là bất hiếu không khôn ngoan. Ta thật sự lo lắng bệnh tình của tổ phụ, muốn thỉnh thái y kê đơn mang về cho bọn họ sắc thử xem.”
Năm đó Lục Thiệu phụ tử mặc dù chưa từng minh mục trương đảm
(trắng trợn)
ngỗ nghịch với Lục lão ông, Lục lão ông vẫn như cũ vào cuối mùa thu sang năm sẽ mất, cũng không biết đơn thuốc của thái y nơi đây có thể có tác dụng hay không.
Lâm Cẩn Dung cũng không dám đem lời này nói cho Lục Giam nghe, lật xem các vật đủ loại kiểu dáng trong rương nói: “Chàng cũng không phải lần đầu tiên biết bọn họ là loại người nào, nếu bọn họ biết cái gì là hiếu đạo, cái gì là trí tuệ, sao có thể rơi xuống nước này. Hắn khóc lóc trận này, đúng là đề phòng không bị đuổi ra ngoài thôi? Nếu ta đoán không sai, hơn phân nửa là kể lể công lao cùng ủy khuất của hắn, chính là khóc cho tộc nhân xem. Nếu tổ phụ thực mở miệng đuổi hắn đi, vậy người sẽ trở thành kẻ bất nghĩa. Tổ phụ tức giận hắn chính là vì điều này.”
Nói tới đây, nàng đột nhiên ngậm miệng, một con hổ bông sắc đỏ thẫm lẳng lặng đặt ở một góc trong rương, ánh mắt của con hổ nhỏ thiên chân nhìn nàng, quen thuộc chói mắt.
“Là như thế này. Ta bị nói hai câu cũng là không tính là cái gì, khổ sở nhất vẫn là tổ phụ.” Lục Giam thấy nàng đột nhiên dừng câu chuyện, liền theo ánh mắt nàng nhìn qua, thấy con hổ bông kia, ánh mắt nhất thời trở nên mềm mại, khóe môi nở nụ cười ôn nhu như nước, thấp giọng hỏi: “Thật là đẹp mắt. Ai làm vậy?”
Lâm Cẩn Dung thanh âm có chút khang khác: “Là cô cô làm.” Nàng lấy đôi hài kia ra, lại ở xung quanh tìm vài thứ quen mắt, cảm xúc dần xuống thấp. Năm đó Lâm Ngọc Trân cũng tự tay làm con hổ bông và vài thứ cho Ninh nhi như vậy, tại sao đã qua nhiều năm, Lâm Ngọc Trân vẫn làm giống y như đúc với kiếp trước?
Lục Giam chỉ để ý cầm lên xem, khen ngợi: “Thật sự là không thể tưởng được, tay nghề của mẫu thân lại giỏi như vậy.” Lâm Ngọc Trân làm mấy thứ này, mỗi một món đều là tốn công phu, tinh xảo vô cùng, còn thập phần mềm mại. Dù hắn đối với Lâm Ngọc Trân có cái nhìn không thoải mái, giờ khắc này trong lòng hắn cũng thập phần cao hứng, cũng nhớ kỹ chỗ tốt của nàng.
Lâm Cẩn Dung ngồi một lát, đột nhiên đứng dậy, đem mọi thứ trong thùng mở ra, lần lượt đi lật xem bên trong có gì. Lại không phải nghiêm túc ngắm nhìn, mỗi một kiện đều là tùy tiện liếc mắt một cái rồi để sang một bên.
Lục Giam thấy nàng như thế, cuống quít đi giúp nàng: “Nàng muốn tìm cái gì? Cứ nói với ta, để ta thay nàng tìm.”
May mắn, chỉ có 3, 4 kiện là giống nhau, những thứ khác đều thay đổi hình dáng. Làm gì đó cho hài tử, đơn giản chính là mấy thứ kia, cũng không kỳ quái. Lâm Cẩn Dung thầm nhủ với bản thân, quay đầu nhìn Lục Giam cười: “Không có gì, ta chỉ muốn nhìn xem, cái gì đắc dụng, cái gì không thể dùng, cũng tiện bảo các nàng đừng làm thêm. Không lãng phí.”
Lục Giam xoa xoa mu bàn tay nàng, ôn nhu cười: “Sợ cái gì, lần này dùng không xong, còn có lần sau, rồi lần sau nữa, sẽ không lãng phí.” Vừa nói, vừa cầm lấy một áo choàng nhỏ ra: “Đây là Tam thẩm nương làm.”
Chính là một áo choàng hình con thỏ nhỏ màu lam xen lẫn phấn hồng, Lâm Cẩn Dung tiếp nhận cầm trong tay xem qua, nghiêm túc nói: “Tam thẩm nương cũng thập phần dụng công, đường may rất tinh tế. Màu sắc này cũng phối hợp rất khá, ta thực thích.”
Lục Giam ánh mắt tỏa sáng, khen ngợi: “Đúng vậy.” Vì một câu tán thưởng này của Lâm Cẩn Dung, hắn bắt đầu liều mạng khen Đào thị, Lâm Cẩn Âm cùng Lâm Ngọc Trân thêu thùa giỏi thế nào, Lâm Cẩn Dung mỉm cười, ngừng lời hắn: “Ta biết, đều là vì chúng ta, đều hy vọng chúng ta tốt đẹp.” Rốt cuộc vẫn là thân mẫu của hắn, hắn luôn hy vọng nàng có thể cùng Đồ thị hòa thuận.
Lục Giam liền không hề nhiều lời, ôm lấy nàng ngồi xuống tháp, cúi đầu gọi một tiếng: “A Dung.”
Lâm Cẩn Dung “Ân” một tiếng, hỏi: “Chuyện gì?”
Trong chậu than phi hồng, chiếu lên gương mặt Lục Giam có thêm vài phần hồng nhuận, ánh mắt lại càng đen láy, hắn nắm chặt tay Lâm Cẩn Dung, nhẹ giọng nói: “Ta mấy ngày nay tới giờ, quá thực khoái hoạt, thật hy vọng cuộc sống vẫn sẽ như vậy.”
Lâm Cẩn Dung cầm tay hắn, đem tay hắn đặt lên bụng của mình: “Sờ đi, hắn đang động.”
Lục Giam thật cẩn thận, nín thở tĩnh khí, lại không nhịn được thất vọng: “Không thấy nữa. Hắn là cố ý đúng không?”
Lâm Cẩn Dung nhịn không được cười rộ lên: “Đúng vậy, hắn chính là hài tử bướng bỉnh, chuyên cùng chàng đối nghịch a.”
“Để ta giáo huấn hắn.” Lục Giam vòng ôm thắt lưng nàng, chậm rãi cúi người xuống, đem lỗ tai nhẹ nhàng dán tại bụng nàng, vẫn không nhúc nhích. Hài tử giống như biết, thực nể tình lại giật giật. Tuy rằng chỉ nhẹ nhàng động đậy, Lục Giam lại nắm bắt được, hắn nhịn không được thở nhẹ ra tiếng: “A Dung, hắn thật sự đang động, hắn nhất định là nghe được lời nói của ta.”
Lâm Cẩn Dung ánh mắt đột nhiên có chút ướt át, tay nhẹ nhàng phủ lên mặt Lục Giam, thấp giọng nói: “Nhị lang, mấy ngày nay ta cũng thực vui mừng.” Nàng cũng hy vọng ngày này vẫn cứ bình an trôi đi, cho nên nàng muốn dùng toàn lực để cố gắng.
Bình luận facebook