Chương 4.
Cái chuyện làm mai này, thật sự không có nhiều người có thể kiếm tiền bằng nghề này được, nếu không sao Nguyệt lão có thể làm thần tiên chứ?
Dịch Đình thăm dò được Dạ Lộ ở thư viện mấy ngày nay để viết luận văn, cô hao hổn tâm trí tìm ngồi trước mặt cô nhắc khéo, chuẩn bị bảo Tống Vũ tới thư viện gặp mặt để gia tăng tình cảm. Kết quả Tống đại thiếu gia tiếc hận nói: "Không may rồi, công ty tôi có việc, không có thời gian đến thư viện."
Dịch Đình nghe nói cuối tuần Dạ Lộ đi viện hải dương, quyết định mặt dày đi theo, gọi điện thoại cho Tống Vũ bảo anh mau đến, kết quả đợi được món hoa cúc lạnh lẽo. Đại thiếu gia Tống không đến, Dịch Đình gọi điện thoại tới hỏi, Tống Vũ ở đầu bên kia hỏi lớn: "Cái gì? Viện hải dương? Không phải em nói là bảo tàng à? Anh quanh quẩn ở đây mấy vòng cũng không thấy người đâu."
Dịch Đình tức đến giơ chân, tức giận chạy đến viện bảo tàng mà anh đang đứng, chuẩn bị sẵn sàng để trách mắng anh cho mình leo cây thì Tống Vũ lại hùng hồn khí thế hơn cô: "Hơ, tự em nói sai làm lãng phí cơ hội tốt của tôi, giờ còn không biết xấu hổ nói tôi à."
Có trời đất làm chứng, cô chắc chắn là mình nói viện hải dương, đại thiếu gia Tống anh có cần phải vô lý đến vô sỉ như vậy không? Chọc phải tên như Tống Vũ, tuyệt đối là vì kiếp trước Dịch Đình làm nhiều chuyện thất đức, nếu cô không có tinh thần kiên cường sét đánh không gãy chỉ sợ đã sớm nôn ra máu mà chết rồi.
Thời tiết hôm nay vô cùng oi bức, coi như Tống Vũ còn có lương tâm, tối còn mời cô đi ăn tiệc, chờ cô ăn được một lúc rồi anh mới nói: "Cuối tuần tôi muốn mời Dạ Lộ đi chèo thuyền, núi xanh nước biếc, tuyệt đối có thể nuôi dưỡng tình cảm." Anh cười hì hì: "Phiền em cực một chuyến nữa rồi."
Dịch Đình không ngừng kêu khổ.
Buổi tối lúc Tống Vũ đưa Dịch Đình về trường, một chiếc Mercedes chạy sát lại, dừng ngay lầu dưới ký túc xá của Dịch Đình, một đôi nam nữ bước xuống xe, đèn đường tuy không sáng nhưng Dịch Đình vẫn thấy rõ cô gái kia là Dạ Lộ. Họ cười nói gì đó, mãi đến khi Dạ Lộ bước vào ký túc thì chiếc Mercedes kia mới phóng đi.
Dịch Đình thở dài: "Thật ra anh cần gì phải phiền như vậy? Nếu Dạ Lộ biết anh là thiếu gia của tập đoàn Ngân Thần, cô ấy chủ động theo anh còn không kịp."
"Liêu Dịch Đình, em dám nói thì tôi nhất định sẽ tìm em tính sổ." Tống Vũ mơ hồ phát hỏa, mắt liếc nhìn cô khinh bỉ: "Em có hiểu nào là chân tình không?"
Dịch Đình thật rất muốn ngẩng mặt lên trời huýt sáo, em không hiểu, sóng não của em và anh căn bản không cùng một đường truyền!
Đúng là làm mai mối nếu không có tinh thần thép thì không thành công được mà. Cuối cùng Dịch Đình đành mặt dày chạy đến ký túc xá của Dạ Lộ, nói văng nước bọt nào là trời tháng tư đi chèo thuyền rất vui, cuối cùng uyển chuyển bày tỏ cuối tuần muốn mời bạn học Dạ Lộ đi chèo thuyền... Dạ Lộ cười khanh khách: "Còn ai đi cùng?"
"Tống Vũ." Dịch Đình nói rất nhỏ.
Ngón tay Dạ Lộ cuốn lọn tóc của mình: "Dịch Đình, chuyện của hai người các cậu cũng đừng kéo tớ theo chứ."
"Tớ với anh ấy thì có chuyện gì?"
"Tống Vũ đẹp trai như thế, cậu suốt ngày cùng anh ta khen từ trên trời tới xuống dưới đất, có ai không biết là cậu thích anh ta?" Dạ Lộ cười đến run người: "Mọi người đều thấy cậu tới chỗ anh ta mua bánh bao mà không cần trả tiền, quan hệ của hai người các cậu không cần nói cũng đủ biết rồi."
"Tớ và anh ấy không phải quan hệ đấy." Dịch Đình đỏ mặt, trừ việc anh không có tiền thối bánh bao cho cô, cô chạy xe làm trầy xe đắt tiền của anh, còn lại thì họ không hề có chút quan hệ gì.
"Nói láo." Dạ Lộ cười không ngừng: "Mặt cũng đỏ như vậy còn bảo không thích?"
Mấy bạn học ồn ào, ai cũng đồng ý rằng hai người có gian tình, bị nhiều người oanh tạc một đống suy nghĩ, Dịch Đình cũng không nói gì nữa mà bỏ chạy lấy người.
Làm mai không được, cuối cùng còn dính một thân đầy máu, Dịch Đình không biết trước kia cô tạo nghiệt gì nữa. Còn Tống Vũ bên kia cũng không chịu buôn tha: "Anh đã đặc biệt làm cho người ta một cái bè trúc, chở mười mấy cây số để đưa tới đây, cuối cùng em không thuyết phục được người ta, bè trúc của anh phải làm sao đây?"
Dịch Đình cũng không còn sức giải thích, chỉ nghe thấy Tống Vũ nói tiếp: "Dù sao thì cuối tuần cũng phải đi chèo thuyền, không có Dạ Lộ thì em tới chèo cho anh đi."
Chèo thì chèo, ai sợ ai?
Cái chuyện làm mai này, thật sự không có nhiều người có thể kiếm tiền bằng nghề này được, nếu không sao Nguyệt lão có thể làm thần tiên chứ?
Dịch Đình thăm dò được Dạ Lộ ở thư viện mấy ngày nay để viết luận văn, cô hao hổn tâm trí tìm ngồi trước mặt cô nhắc khéo, chuẩn bị bảo Tống Vũ tới thư viện gặp mặt để gia tăng tình cảm. Kết quả Tống đại thiếu gia tiếc hận nói: "Không may rồi, công ty tôi có việc, không có thời gian đến thư viện."
Dịch Đình nghe nói cuối tuần Dạ Lộ đi viện hải dương, quyết định mặt dày đi theo, gọi điện thoại cho Tống Vũ bảo anh mau đến, kết quả đợi được món hoa cúc lạnh lẽo. Đại thiếu gia Tống không đến, Dịch Đình gọi điện thoại tới hỏi, Tống Vũ ở đầu bên kia hỏi lớn: "Cái gì? Viện hải dương? Không phải em nói là bảo tàng à? Anh quanh quẩn ở đây mấy vòng cũng không thấy người đâu."
Dịch Đình tức đến giơ chân, tức giận chạy đến viện bảo tàng mà anh đang đứng, chuẩn bị sẵn sàng để trách mắng anh cho mình leo cây thì Tống Vũ lại hùng hồn khí thế hơn cô: "Hơ, tự em nói sai làm lãng phí cơ hội tốt của tôi, giờ còn không biết xấu hổ nói tôi à."
Có trời đất làm chứng, cô chắc chắn là mình nói viện hải dương, đại thiếu gia Tống anh có cần phải vô lý đến vô sỉ như vậy không? Chọc phải tên như Tống Vũ, tuyệt đối là vì kiếp trước Dịch Đình làm nhiều chuyện thất đức, nếu cô không có tinh thần kiên cường sét đánh không gãy chỉ sợ đã sớm nôn ra máu mà chết rồi.
Thời tiết hôm nay vô cùng oi bức, coi như Tống Vũ còn có lương tâm, tối còn mời cô đi ăn tiệc, chờ cô ăn được một lúc rồi anh mới nói: "Cuối tuần tôi muốn mời Dạ Lộ đi chèo thuyền, núi xanh nước biếc, tuyệt đối có thể nuôi dưỡng tình cảm." Anh cười hì hì: "Phiền em cực một chuyến nữa rồi."
Dịch Đình không ngừng kêu khổ.
Buổi tối lúc Tống Vũ đưa Dịch Đình về trường, một chiếc Mercedes chạy sát lại, dừng ngay lầu dưới ký túc xá của Dịch Đình, một đôi nam nữ bước xuống xe, đèn đường tuy không sáng nhưng Dịch Đình vẫn thấy rõ cô gái kia là Dạ Lộ. Họ cười nói gì đó, mãi đến khi Dạ Lộ bước vào ký túc thì chiếc Mercedes kia mới phóng đi.
Dịch Đình thở dài: "Thật ra anh cần gì phải phiền như vậy? Nếu Dạ Lộ biết anh là thiếu gia của tập đoàn Ngân Thần, cô ấy chủ động theo anh còn không kịp."
"Liêu Dịch Đình, em dám nói thì tôi nhất định sẽ tìm em tính sổ." Tống Vũ mơ hồ phát hỏa, mắt liếc nhìn cô khinh bỉ: "Em có hiểu nào là chân tình không?"
Dịch Đình thật rất muốn ngẩng mặt lên trời huýt sáo, em không hiểu, sóng não của em và anh căn bản không cùng một đường truyền!
Đúng là làm mai mối nếu không có tinh thần thép thì không thành công được mà. Cuối cùng Dịch Đình đành mặt dày chạy đến ký túc xá của Dạ Lộ, nói văng nước bọt nào là trời tháng tư đi chèo thuyền rất vui, cuối cùng uyển chuyển bày tỏ cuối tuần muốn mời bạn học Dạ Lộ đi chèo thuyền... Dạ Lộ cười khanh khách: "Còn ai đi cùng?"
"Tống Vũ." Dịch Đình nói rất nhỏ.
Ngón tay Dạ Lộ cuốn lọn tóc của mình: "Dịch Đình, chuyện của hai người các cậu cũng đừng kéo tớ theo chứ."
"Tớ với anh ấy thì có chuyện gì?"
"Tống Vũ đẹp trai như thế, cậu suốt ngày cùng anh ta khen từ trên trời tới xuống dưới đất, có ai không biết là cậu thích anh ta?" Dạ Lộ cười đến run người: "Mọi người đều thấy cậu tới chỗ anh ta mua bánh bao mà không cần trả tiền, quan hệ của hai người các cậu không cần nói cũng đủ biết rồi."
"Tớ và anh ấy không phải quan hệ đấy." Dịch Đình đỏ mặt, trừ việc anh không có tiền thối bánh bao cho cô, cô chạy xe làm trầy xe đắt tiền của anh, còn lại thì họ không hề có chút quan hệ gì.
"Nói láo." Dạ Lộ cười không ngừng: "Mặt cũng đỏ như vậy còn bảo không thích?"
Mấy bạn học ồn ào, ai cũng đồng ý rằng hai người có gian tình, bị nhiều người oanh tạc một đống suy nghĩ, Dịch Đình cũng không nói gì nữa mà bỏ chạy lấy người.
Làm mai không được, cuối cùng còn dính một thân đầy máu, Dịch Đình không biết trước kia cô tạo nghiệt gì nữa. Còn Tống Vũ bên kia cũng không chịu buôn tha: "Anh đã đặc biệt làm cho người ta một cái bè trúc, chở mười mấy cây số để đưa tới đây, cuối cùng em không thuyết phục được người ta, bè trúc của anh phải làm sao đây?"
Dịch Đình cũng không còn sức giải thích, chỉ nghe thấy Tống Vũ nói tiếp: "Dù sao thì cuối tuần cũng phải đi chèo thuyền, không có Dạ Lộ thì em tới chèo cho anh đi."
Chèo thì chèo, ai sợ ai?
Bình luận facebook