Chương 6.
Mấy ngày tiếp theo cô không tới nhà ăn số 1, Tống Vũ gửi rất nhiều tin nhắn, cô cũng không xem. Anh gọi điện thoại, chịu không nổi nữa cô mới nhắn cho anh một câu, "Sáng sớm buồn ngủ, còn có tâm trạng ăn sáng à?"
Tống Vũ cũng không tốt như vậy, "Không ăn sáng sao được? Sao em bảo không có thời gian mà sáng nay người làm cùng tôi bảo thấy em ở nhà ăn số 2?"
Dịch Đình đổi giọng, "Em ghét ăn bánh bao."
Anh không nói gì, "Sao tôi có cảm giác em đang trốn tránh tôi thì phải?"
"Ai trốn anh?" Bị nói trúng tim đen, cô càng tức giận. Đúng là anh không thích cô, cô cũng không nhất thiết phải trốn tránh như vậy, Dịch Đình cổ vũ bản thân, không phải chỉ là một tên đàn ông thôi sao? Có gì sợ gặp chứ.
Để che giấu sự chột dạ của mình, sáng sớm hôm sau cô liền đi đến nhà ăn số 1, Tống Vũ vẫn không tim không phổi như trước bỏ hai cái bánh bao thịt cho cô, "Em từ từ ăn đi, đợi tôi tan ca."
Sau khi anh tan ca thì đưa cho cô một tấm vé, là buổi biểu diễn của nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng quốc tế, có tiền cũng chưa chắc mua được. Dịch Đình nghi ngờ nhìn anh, anh nói: "Em giúp tôi hẹn cô ấy đi."
Dịch Đình nhìn chân mình như bị đóng đinh, "Nếu cô ấy không đến thì sao?"
Giọng nói hắn lạnh lẽo, "Không đến thì em đi thay cô ấy."
Mỗi lần đều là cô đi thay, cô cũng không phải kẻ thế thân, dựa vào cái gì mà bắt cô phải đi thay?
Cô chỉ cảm thấy mệt mỏi, không mời được Dạ Lộ đi ăn thì mới gọi cô đi; Không mời Dạ Lộ đi xem phim được lại kéo cô đi xem cùng; Hẹn không được Dạ Lộ đi ngắm mưa sao băng thì bắt cô đi theo... Những thứ như đêm đẹp, sao sáng hay chocolate cũng không phải của cô, chẳng qua là chuẩn bị cho người con gái khác, cô chỉ là được bố thí thứ mà người khác không cần.
Nhưng mà trái tim cô cứ dần dần rơi vào tay giặc.
Dịch Đình xem thường bản thân vô cùng.
Thừa dịp anh còn chưa biết thì cô cũng nên chặt đứt tâm tư của mình, buổi trưa cô cầm vé mời đến ký túc xá. Dạ Lộ đang cẩn thẩn sơn móng tay, Dịch Đình đưa vé ra, "Nghe nói cậu muốn đi nghe biểu diễn, Tống Vũ vừa mua được vé, muốn hẹn cậu đi cùng."
Mí mắt Dạ Lộ cũng không thèm động đậy: "Dịch Đình à, đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đừng ghép mình với tên bán bánh bao đó cùng nhau nữa."
Dạ Lộ từ chối thẳng thừng, Dịch Đình khẽ cắn môi, "Trước tiên cậu nên điều tra về Tống An Nhiên, rồi quyết định có đi hay không."
Cô để vé lên bàn, xoay người đi ra ngoài, gương mặt bình tĩnh như nước.
Xế chiều, Dạ Lộ thay một bộ đồ mới chạy đến ký túc xá Dịch Đình, cười đến run cả người: "Dịch Đình, sao cậu không nói cho mình biết Tống Vũ là ông chủ tập đoàn Tống An Nhiên hả? Mình rút lại mấy lời trước đây."
"Anh ấy không muốn để cậu biết."
"Mình hiểu mà." Dạ Lộ cười khanh khách, "Dịch Đình, sau khi xem xong buổi nhạc hội mình sẽ mua chocalate cậu thích nhất về cho cậu."
* * *
Mấy ngày tiếp theo cô không tới nhà ăn số 1, Tống Vũ gửi rất nhiều tin nhắn, cô cũng không xem. Anh gọi điện thoại, chịu không nổi nữa cô mới nhắn cho anh một câu, "Sáng sớm buồn ngủ, còn có tâm trạng ăn sáng à?"
Tống Vũ cũng không tốt như vậy, "Không ăn sáng sao được? Sao em bảo không có thời gian mà sáng nay người làm cùng tôi bảo thấy em ở nhà ăn số 2?"
Dịch Đình đổi giọng, "Em ghét ăn bánh bao."
Anh không nói gì, "Sao tôi có cảm giác em đang trốn tránh tôi thì phải?"
"Ai trốn anh?" Bị nói trúng tim đen, cô càng tức giận. Đúng là anh không thích cô, cô cũng không nhất thiết phải trốn tránh như vậy, Dịch Đình cổ vũ bản thân, không phải chỉ là một tên đàn ông thôi sao? Có gì sợ gặp chứ.
Để che giấu sự chột dạ của mình, sáng sớm hôm sau cô liền đi đến nhà ăn số 1, Tống Vũ vẫn không tim không phổi như trước bỏ hai cái bánh bao thịt cho cô, "Em từ từ ăn đi, đợi tôi tan ca."
Sau khi anh tan ca thì đưa cho cô một tấm vé, là buổi biểu diễn của nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng quốc tế, có tiền cũng chưa chắc mua được. Dịch Đình nghi ngờ nhìn anh, anh nói: "Em giúp tôi hẹn cô ấy đi."
Dịch Đình nhìn chân mình như bị đóng đinh, "Nếu cô ấy không đến thì sao?"
Giọng nói hắn lạnh lẽo, "Không đến thì em đi thay cô ấy."
Mỗi lần đều là cô đi thay, cô cũng không phải kẻ thế thân, dựa vào cái gì mà bắt cô phải đi thay?
Cô chỉ cảm thấy mệt mỏi, không mời được Dạ Lộ đi ăn thì mới gọi cô đi; Không mời Dạ Lộ đi xem phim được lại kéo cô đi xem cùng; Hẹn không được Dạ Lộ đi ngắm mưa sao băng thì bắt cô đi theo... Những thứ như đêm đẹp, sao sáng hay chocolate cũng không phải của cô, chẳng qua là chuẩn bị cho người con gái khác, cô chỉ là được bố thí thứ mà người khác không cần.
Nhưng mà trái tim cô cứ dần dần rơi vào tay giặc.
Dịch Đình xem thường bản thân vô cùng.
Thừa dịp anh còn chưa biết thì cô cũng nên chặt đứt tâm tư của mình, buổi trưa cô cầm vé mời đến ký túc xá. Dạ Lộ đang cẩn thẩn sơn móng tay, Dịch Đình đưa vé ra, "Nghe nói cậu muốn đi nghe biểu diễn, Tống Vũ vừa mua được vé, muốn hẹn cậu đi cùng."
Mí mắt Dạ Lộ cũng không thèm động đậy: "Dịch Đình à, đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đừng ghép mình với tên bán bánh bao đó cùng nhau nữa."
Dạ Lộ từ chối thẳng thừng, Dịch Đình khẽ cắn môi, "Trước tiên cậu nên điều tra về Tống An Nhiên, rồi quyết định có đi hay không."
Cô để vé lên bàn, xoay người đi ra ngoài, gương mặt bình tĩnh như nước.
Xế chiều, Dạ Lộ thay một bộ đồ mới chạy đến ký túc xá Dịch Đình, cười đến run cả người: "Dịch Đình, sao cậu không nói cho mình biết Tống Vũ là ông chủ tập đoàn Tống An Nhiên hả? Mình rút lại mấy lời trước đây."
"Anh ấy không muốn để cậu biết."
"Mình hiểu mà." Dạ Lộ cười khanh khách, "Dịch Đình, sau khi xem xong buổi nhạc hội mình sẽ mua chocalate cậu thích nhất về cho cậu."
* * *
Bình luận facebook