• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full THẾ NÀO MỘT LOẠI YÊU KHÔNG ĐAU (2 Viewers)

  • Chương 40: Sự phấn đấu của bọn họ

Diệp Phong lẳng lặng nhìn người phụ nữ toát ra khí chất cao quý hư hư thực thực trước mắt, không khỏi kinh ngạc, cô tạo cho người ta cảm giác mình như cô gái hướng dẫn mua sắm sao? Cô nghĩ cô nhất định là nghe lầm.



Cô dịu dàng nắm tay, không nhìn lại Diêu Hoa, ôm Tuấn Tuấn đến chỗ bán vé mua vé, cho cởi áo khoác cho thằng bé, sau đó nói với Tuấn Tuấn cô sẽ đợi ở chỗ nào. Vườn trẻ thật sự là để thuận tiện cho các phụ huynh có thể yên tâm mua sắm, mới cố ý thiết lập một cái nhà trẻ lâm thời, trong đó có quản lý viên chuyên môn, các phụ huynh không nên đi theo vào, ở bên ngoài có mấy băng ghế dài, cho các phụ huynh nghỉ ngơi, uống trà. Tuấn tuấn là lần đầu tiên tới chỗ này, Diệp Phong lo thằng bé sẽ sợ, nên sắp xếp tìm vị trí ở hàng đầu, như vậy Tuấn Tuấn vừa nhấc mắt có thể nhìn thấy chính mình.



Vừa ngồi vào chỗ của mình, trước mặt có thêm một ly trà hoa quả, cô nghiêng mặt sang, Diêu Hoa trong tay bưng một ly trà quả giống vở bên cạnh cô ngồi xuống, trong tay đeo giỏ xách Hermes, thuận ý đặt ở một bên.



“Chủ tịch Diêu, tôi nghĩ tôi không có khả năng giúp được cô.” Thính lực của cô xem ra không có vấn đề, cô nhắm mắt, mặt không chút thay đổi hướng về Diêu Hoa, thẳng lưng nói, “Trưởng phòng Thôi chỉ là cấp trên của tôi, cũng không phải là bạn của tôi, tôi không biết sở thích của cô ấy. Mặt khác, cô ấy và Giám đốc Lâu ly hôn, là việc riêng nhà bọn họ, tôi đối với chuyện bọn họ cũng không biết gì, không thể biểu đạt nên đồng tình ai hoặc an ủi ai!”



Nói xong, cô quay đầu đi quan sát Tuấn Tuấn, khi khuôn mặt Diêu Hoa chợt lóe mà qua, cô đã bỏ lỡ cú ‘sốc’ trên mặt Diêu Hoa.



Đã rất nhiều năm không có ai dùng loại ngữ khí lạnh lùng lại có chứa nửa phần trào phúng này nói chuyện cùng Diêu Hoa, địa vị cùng vẻ đẹp của cô, dù là nam nhân hay nữ nhân, đều là làm cho người ta ngưỡng mộ. Cô cùng Diệp Phong qua hai lần chạm mặt, cũng không thấy cô có cái gì đặc biệt, vừa mở miệng nói chuyện, thế nhưng như thế sắc bén, trực tiếp, không cho đối phương chút đường sống nào.



Như vậy lời dạo đầu tựa hồ đã thất bại, mà biểu hiện của Diệp Phong thế nhưng không có tỳ vết nào, quả thật là việc nhà của thủ trưởng cùng cô thì có cái quan hệ gì đâu?



Diêu Hoa vì sự mạo muội của mình mà bật cười.



“Chuyện bọn họ, người ngoài đúng là không tiện bình luận.” Cô ngượng ngùng tìm cho chính mình cái bậc thang đi xuống, “Kỳ thật sáu năm trước tôi đã biết đến Diệp tiểu thư, có thể Diệp tiểu thư không nhớ rõ tôi.”



Những lời này thành công thu hút lực chú ý của Diệp Phong quay lại, “Chúng ta đã gặp qua ở nơi nào?”



“Quảng viện.” Diêu Hoa không chạm đến ly trà trước mặt, hai chân tao nhã bắt chéo, bả đảm chiếc váy sẽ không để lộ cảnh xuân ra ngoài.



“Khi đó còn chưa có thành lập Hoa Thành, tôi chỉ là trợ lý Công ty Văn hóa Cửu Thiên, Biên… Biên trưởng phòng và chủ tịch của chúng tôi có quan hệ khá tốt, tôi thường xuyên theo chủ tịch đến nhà họ Biên làm khách. Có một hôm, Trưởng phòng đến Quảng viện thăm Biên Thành, chúng tôi cũng đi theo. Là vào mùa thu, mùa Bắc Kinh đẹp nhất, đến vào thời điểm chạng vạng, hai người đang ăn cơm chiều. Dường như đồ ăn không hợp khẩu vị của cô, cô đem đồ ăn đẩy cho Biên Thành, miệng quyết cao cao, đứng dậy bỏ đi, Biên Thành mỉm cười đi theo sau cô, ở cửa gặp được chúng tôi. Biên Thành tuy theo nói chuyện chúng tôi, nhưng ánh mắt luôn nhìn ra bên ngoài, chưa nói được mấy câu, anh ấy liền vội vàng bỏ đi, hẳn là đi dỗ dành cô. Tuổi của tôi so với các bạn lớn hơn nhiều, công tác so với người cùng lứa tuổi thuận lợi hơn, rất ít hâm mộ người khác, nhưng mà vào ngày hôm đó, tôi vô cùng hâm mộ cô, tuổi trẻ tươi đẹp, tương lai rộng mở, quan trọng nhất là có một Biên Thành yêu cô như vậy.”



Tiếng ồn ào nhốn nháo của bọn trẻ vang vọng ở bốn phía, dội vào bên tai Diệp Phong ông ông, mặt lúc trước hơi hơi nhăn mi từng chút buông lỏng, sau đó thản nhiên à một tiếng.



Lúc đó, lúc này, sớm đã cách xa một trời.



Có cái gì thật hâm mộ, cười đáp người cuối cùng mới là người chiến thắng chân chính.



“Thế sự khó liệu.” Diêu Hoa cũng không thèm để ý thái độ Diệp Phong, cô ta thở dài, giống như vì chuyện cũ mà ra một tia sầu não, “Sau đó, Biên trưởng phòng cùng chủ tịch của chúng tôi chạy trốn ra nước ngoài, Biên phu nhân tự sát, Biên Thành rời khỏi đài truyền hình, không biết đi nơi nào, tôi thành chủ tịch trên danh nghĩa gánh vác món nợ lớn của Cửu Thiên… Đoạn ngày đó thật sự là gian nan, tôi da mặt dày, mở miệng khẳng định với các khách hàng cũ rằng Cửu Thiên tiếp tục nghiệp vụ cho họ, có vài việc đều rất khó vượt qua, nhưng giống như có kỳ tích, cắn răng mà đi tới. Đúng lúc này, tôi gặp Biên Thành. Trong nhà ở toàn bộ bị tịch thu, anh ấy thuê một gian nhà trọ cũ, làm phóng viên chụp ảnh cho một tạp chí, buổi tối trở về, thay báo chiều viết bài. Tôi trong lúc theo người mẫu có hợp đồng đi chụp ảnh nhìn thấy anh, ấn tượng về anh ấy luôn là tuấn lãng mà lại như ánh mặt trời, nhưng anh ấy trước mắt đen gầy, âm trầm, quần áo nhăn nhúm, nhìn qua làm cho người ta rất khó chịu. Tôi hỏi hắn có nghĩ đến Cửu Thiên làm việc, anh ấy hỏi tôi có thể cho anh thù lao gì. Anh ta vô cùng cần tiền, Biên trưởng phòng xuất ngoại có vẻ vội vàng, chưa kịp dời đi tài chính, chủ tịch chúng tôi lại mang đi ra ngoài mấy chục ngàn đô la bỏ chạy, ông ấy từng ấy tuổi, ở nước ngoài kiếm cơm cũng là vấn đề, nhờ người vụng trộm gửi thư cho Biên Thành, nhờ Biên Thành nghĩ cách. Tôi nói đùa tôi cho anh 20% cổ phần công ty, Biên Thành nghiêm túc hỏi tôi hiện tại ký hợp đồng sao? Sau khi ký hợp đồng, anh ấy thành tổng giám đốc Cửu Thiên, cũng vì Cửu Thiên mang đến cơ hội mới, trong một năm đó chúng tôi quay một bộ phim nhiều tập vô cùng thành công, nghệ nhân có hợp đồng nhảy một bước thành ngôi sao toàn quốc, hợp đồng quảng cáo không ngừng đến, tiếp theo chúng tôi lại ký với vài ca sĩ thần tượng, sau đó nữa, chúng tôi tiến vào với ngành công nghiệp xuất bản, tạp chí mới… Cửu Thiên có thể bước ra thị trường, trước khi ra thị trường, chúng tôi đổi tên Cửu Thiên thành Hoa Thành.”



Diệp Phong tin tưởng quá trình phấn đấu của Diêu Hoa và Biên Thành, nếu chuyển thành kịch bản phim, sẽ không thua kém so với bộ phim ‘Phấn đấu’ do Tống Đại Vệ và Mã Y Lợi diễn. Nhưng mà cô vốn không thích xem phim nhiều tập, rất tốn thời gian.



Rất kỳ quái, Diêu Hoa có hứng thú nói nhiều chuyện như vậy, nhưng cô vào ban ngày cũng không phải một thính giả biết lắng nghe, huống chi cô còn vướng bận Tuấn Tuấn đang ở bên trong chơi đùa muốn ướt sũng. Bé trai chính là bé trai, trò nào cũng đều muốn thử, làm mấy bé gái hâm mộ sửng sốt.



“Thứ Tư tới, Biên trưởng phòng nhị thẩm. Mấy ngày nayức khỏe ông không tốt lắm, có thể là lo lắng phán quyết. Ngày hôm qua, khi tôi cùng Biên Thành đến thăm, ông ấy dường như lú lẫn, một câu cũng không nói. Diệp tiểu thư, cô đã đến căn hộ mới của Biên thành rồi sao?”



Diệp Phong cảm giác bên tai chấn động.



“Tại sao tôi phải đến căn hộ mới của anh ta?”



“Hai người không phải đồng học sao? Biên Thành thích yên tĩnh, không chào đón người khác đến làm khách, có hôm tôi gọi điện cho anh ấy, nghe được bên trong có rất nhiều người đang nói chuyện, tôi hơi chút tò mò, anh ấy nói là các bạn học họp mặt.”



“Trưởng phòng Thôi xem qua lý lịch của tôi, không có nói cho Chủ tịch Diêu, tôi mới từ Edinburgh về nước không lâu sao?”



Diêu Hoa biểu tình cứng đờ.



“Cám ơn trà của chủ tịch Diêu.” Tuấn Tuấn đại khái là chơi mệt mỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng chạy về phía cửa, Diệp Phong cầm lấy quần áo đi đón Tuấn Tuấn.



Ly trà hoa quả còn đầy để ở trên bàn, cô ngay cả tay cũng chưa chạm vào một chút.



“Mợ, con khát.” Tuấn Tuấn chép chép cái miệng nhỏ nhắn.



Diêu Hoa trừng lớn mắt, nhìn đứa bé trai đầu đầy mồ hôi nhào vào trong lòng Diệp Phong, hai tay bẩn lem luốt cứ như vậy túm lấy vạt áo trước ở trái phải hai sườn Diệp Phong.



“Được, mợ đưa Tuấn Tuấn ra ngoài uống nha. Là nước dưa hấu hay là nước dâu tây?” Diệp Phong ngồi xổm xuống, rút ra khăn tay giúp Tuấn Tuấn lau mồ hôi.



“Không thể được cả hai sao?”



nở nụ cười, “Đương nhiên có thể.”



Cô ôm lấy Tuấn Tuấn, dịu dàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé. Khi đi ngang qua băng ghế dài, cô phát hiện Diêu Hoa đã đi khỏi.



***



Diêu Hoa không tiếp tục đi dạo phố, trực tiếp lái xe về công ty. Hôm nay công ty chuẩn bị ký hợp đồng với hai người mẫu muốn chuyển làm diễn viên, Biên Thành sau khi phỏng vấn sẽ quyết định.



Hoa Thành đã có được một tòa nhà văn phòng hai mươi bốn tầng, khi lên lầu cô gặp Tiểu Mễ - thư ký của Biên Thành, đang cầm một chồng hình ảnh thật cao, khi hướng cô chào hỏi còn đang thở hào hển.



“Phỏng vấn đã xong chưa?” Cô giúp Tiểu Mễ cầm một ít, Tiểu Mễ hít một hơi dài, “Người mẫu đã tới trễ, nói trên đường kẹt xe. Tổng giám đốc Biên còn đang ở phòng họp!”



Cô vẻ mặt lạnh lùng, trong lòng đã là không hài lòng, còn chưa có ký hợp đồng đã chơi trò cao giá. Ra thang máy, liền đi hướng về phòng họp, đẩy cửa ra, bên trong Biên Thành đang ngồi cùng vài vị quản lý nghiệp vụ, hai cô người mẫu duyên dáng quyến rũ ngồi ở đối diện, đối với Biên Thành liếc mắt đưa tình.



Đáng tiếc Biên Thành đáp lại là vẻ mặt lạnh lùng băng sương.



Khi có một nghệ sĩ mới vào công ty, đối với vị tổng giám đốc tuấn lãng phi phàm này, rất dễ dàng động tâm. Nhưng mà còn chưa kịp đợi các cô bắt đầu nở rộ phong tình, nhắc tới Biên Thành, đã không rét mà run. Trong công việc, Biên Thành là người nghiêm khắc mà lại lạnh lùng, thậm chí là không nói đến tình cảm, bất luận là đối với ai.



Biên Thành thấy cô tiến vào, đứng lên, cô khoát tay, lui trở ra. Biên Thành tự chủ trương mọi chuyện, cô cũng không muốn n



Đi vào văn phòng, thư ký sốt ruột đem mấy công văn cần phê duyệt đặt lên bàn, cô ngồi xuống xem vài lần, dường như không có cách nào chuyên tâm làm việc, cô đẩy công văn qua một bên, nhíu mày trầm tư một hồi, ngẫm lại rồi gọi điện thoại cho Thôi Linh.



Giọng Thôi Linh là lạ, trong miệng như đang ngậm cái gì, mồm miệng không rõ.



“Làm sao vậy?”



“Vừa đắp mặt nạ, là điện thoại của cậu mới nghe đó.”



Cô nở nụ cười, “Tâm tình dường như rất khá nha?”



“Không vui cũng không buồn. Mình nghĩ thông suốt rồi, thay vì làm một bà vợ cả ngày nghi thần nghi quỷ, còn không bằng làm một đại cổ ‘Đinh’ có thể diễu võ dương oai với anh ta, bắt anh ta làm công cho mình.”



“Cậu bỏ xuống được sao?” Cha Thôi Linh là người sáng lập Thành Đô radio, có 60% cổ phần công ty, chỉ có mình Thôi Linh là con gái độc nhất.



“Không bỏ cũng phải bỏ. Lâu Dương là một người quản lý tài ba, cũng là một ông chồng đáng sợ. Sao mình có thể yêu thương người như thế chứ?” Ngữ khí Thôi Linh buồn bã, giống như hối hận không thôi.



“Cậu… cùng anh ta ly hôn, chỉ là vì vậy?”



“Mình thực sự hy vọng anh ta ở bên ngoài có tình nhân, có thể cho mình mượn cớ để bắt giữ. Nhưng anh ta rất thông minh, mình không túm được nhược điểm của anh ta. Dường như là cười nhạo mình lúc trước ngu xuẩn, ‘Đêm khuya khuynh tình’ hiện tại rating là cao nhất toàn đài. Minh sao có thể không thừa nhận thua chứ?”



Diêu Hoa cùng Thôi Linh thở dài, vừa nhấc mắt, Biên Thành từ bên ngoài đi vào, thấy cô đang tiếp điện thoại, anh bước ngược trở ra.



“Tổng giám đốc Biên, phỏng vấn có tốt không?” Diêu Hoa vội vàng ngắt điện thoại, gọi anh lại.



“Chỉ ký với một người, còn người kia tâm kế thâm sâu, trong khi cùng Hoa Thành bàn bạc, còn lén đến công ty khác lấy lòng, sáng sớm hôm nay còn chụp ảnh cho bên kia.” Biên Thành đưa tay để tư liệu lên trên bàn của cô.



“Vậy người mới ký này anh chuẩn bị cho cô ấy đi con đường nào?”



“Trước tiên nhận mấy hợp đồng quảng cáo, sau đó chọn một bộ phim tình cảm gia đình hiện đại đang hút khán giả, cho cô ấy diễn vai thứ chính, để xem phản ứng thế nào, sau đó sẽ có kế hoạch cụ thể.” Biên Thành cứ thế đơn điệu không nóng không ấm, ánh mắt nhìn Diêu Hoa cũng là lạnh nhạt không một gợn sóng. Người như vậy, làm việc như cái máy, vô tình vô cảm.



Diêu Hoa gật gật đầu, “Vậy ký đi! Biên tổng, hôm nay muốn đi trại tạm giam sao?”



Biên Thành nâng nâng đuôi lông mày, “Tôi sẽ lo liệu.”



Biểu tình xa cách cô độc, Diêu Hoa mỉm cười, “Hôm nay tôi ở trên đường gặp được Diệp Phong, dắt theo một đứa nhỏ, kêu cô ấy là mợ, cô ấy… có vị hôn phu sao?”



Lúc này đây, khuôn mặt bình tĩnh Biên Thành chấn động kinh ngạc tạo nên một vòng gợn sóng, “Đây là chuyện cô quan tâm sao?” Anh hỏi cứng ngắt.



“Tôi không quan tâm, nhưng anh rất quan tâm, không phải sao?” Diêu Hoa cong lên khóe miệng, đáy mắt cũng là một mảnh lạnh băng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom