• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full THẾ NÀO MỘT LOẠI YÊU KHÔNG ĐAU (2 Viewers)

  • Chương 53: Tinh quang của một người"

Ngả Lỵ ấp úng một hồi lâu, có vẻ khó nói, “Nếu cậu muốn bảo trì tâm tình tốt thì hôm nay cũng đừng lên mạng. Nếu trái tim của cậu đủ mạnh mẽ… thì nhìn xem cũng không sao, nói không chừng chỉ là hiểu lầm…”



“Trang web nào?” Diệp Phong nuốt cơm xuống hết, chậm rãi uống một ngụm trà, khóe mắt lướt qua màn hình máy tính bên cạnh.



“Tin tức oanh động như vậy, trang nào mà chịu bỏ qua?” Ngả Lỵ ảm đạm than nhẹ, “Nha bộ muội, mình cũng không biết nên an ủi cậu như thế nào… Bảo trọng!”



Cô ngậm một miệng trà thiếu chút nữa phun lên màn hình, “Yên tâm, mình so với cậu tưởng tượng còn rất kiên cường.” Cô ha ha cười cúp điện thoại, mở ra mấy trang web mới, đọc nhanh như gió lướt, tin tổng hợp, cả người sẵn sàng… Tất cả tin tức đều không có cái gì nổi bật, thẳng đến tin giải trí,,,,,, nha, thấy rồi, cô cong lên khóe miệng, mi mắt chậm rãi chớp chớp mấy cái.



‘Cặp đôi hoàng kim, chuyện vui sắp thành’, tiêu đề thực rõ ràng, hình ảnh lại không rõ lắm, có thể thấy được là chụp bằng di động.



Số lần xem rất nhiều, miễn cưỡng có thể nhìn ra địa điểm chụp ảnh, nhân vật cùng thời gian, một câu chuyện xưa đầy đủ ba yếu tố lớn, cho nên câu chữ tự nhiên như thiên lý mã hành không, không gian phát huy rất lớn. Đại để ý tứ là: cặp đôi biên tập viên Hạ Dịch Dương cùng Kha An Di được khán giả yêu thích, quả thực đúng như mọi người suy đoán, trên màn ảnh là hợp tác, sau màn ảnh là tình nhân, lần này đến Thanh Đài làm chương trình trực tiếp hoạt động chúc mừng, hai người nắm tay nhau đi dạo ở quảng trường âm nhạc, bầu trời hoàng hôn, Hạ biên tập vì muốn bạn gái vui vẻ, tặng cô một bó hoa hồng đỏ, tâm tình Kha biên tập tốt, chủ động hiến hôn… bạn đọc ở trên mạng bình luận, nói là Hạ biên tập hướng Kha biên tập thổ lộ tâm ý, cũng có người nói là cầu hôn, mặc kệ kết quả thế nào, hầu như tất cả đều nhất trí cho rằng, hai người chuyện tốt gần kề, CCTV lại thêm một đôi vợ chồng vàng cùng hợp tác.



Bình luận nhiều lắm, Diệp Phong nhấp đến trang ba xem liền thấy mệt mỏi, trong lòng vướng bận buổi trực tiếp đêm nay, nên trực tiếp tắt trang web. Cô ngẩng đầu lên túm tóc lại, dùng dây cột lên, hít vào thật sâu mấy hơi, đứng dậy pha cho mình ly cà phê, sau đó ngồi vào chỗ cũ, mở ra bài viết mình đang làm.



Đến 9 giờ rưỡi, cô đứng dậy, ly cà phê bên cạnh còn có một ngụm nhỏ, uống vào lạnh ngắt. Cô lấy túi xách ra, bỏ máy tính vào, CD và sách đêm nay cần dùng cũng lựa sẵn sàng.



Đi toilet, dọn dẹp bát đũa ăn buổi tối đưa vào phòng bếp, rửa xong cho vào tủ khử trùng. Ở trong nhà, có lúc cô sẽ đeo kính, khi ra ngoài lại nhất định phải thay kính sát tròng. Cảm giác ánh mắt có chút khô, cô tìm lọ thuốc nhỏ mắt, nằm thẳng ở trên sô pha, dùng ngón cái và ngón trỏ kéo căng mí mắt của mình ra, nhỏ vào mắt một giọt.



Mắt bởi vì thuốc nhỏ mắt kích thích không tự giác chớp chớp, lông mi hơi hơi run run, mí mắt rất nhanh liền dịu lại, bình yên bao lấy đồng tử đen thẳm.



Sau khi chuyển sang ở nhà Hạ Dịch Dương, bình thường nhỏ thuốc nhỏ mắt đều là anh làm giúp cô. Trước khi ngủ, sau khi tắm xong, anh ngồi ở bên mép giường, cô gối lên trên đùi của anh. Nhỏ thuốc xong, anh theo thói quen đưa tay xoa xoa cái trán của cô, ngón tay nhẹ nhàng chải vuốt mái tóc dài của cô.



Có khi, ngay tại lúc anh đang vuốt ve, cô liền ngủ quên.



Dường như lại có một tia buồn ngủ, cô chợp mắt cố không ngủ quên, đến mười một giờ, cô phải ra cửaĐiện thoại di động để trên bàn trà lúc này vang lên, cô không có mở mắt, chòm người đi qua, sờ soạng một hồi lâu mới lấy được, lung tung ấn nút, vừa khéo, không ấn sai.



“Đang làm gì?” Nghe tiếng Hạ Dịch Dương tưởng như anh chỉ đứng ở cửa thư phòng.



“Vừa nhỏ thuốc nhỏ mắt, bây giờ nằm nghỉ ngơi. Anh thì sao?”



“Đứng ở trên sân thượng của Đài truyền hình Thanh Đài, ‘Có hẹn với người nổi tiếng’ một lát nữa chuẩn bị thu hình.”



“Tại sao lại thu vào buổi tối?”



“Tô bí thư thật vất vả mới rút ra được thời gian. Diệp Phong, Thanh Đài buổi tối rất mát mẻ.” Thanh âm của anh trầm thấp, giống như thôi miên.



“Em cảm giác hơi lạnh, có thể do máy lạnh mở quá thấp.” Cô ôm lấy gối trên sô pha ngồi dậy, sợ ngay sau đó sẽ ngủ quên.



“Nhanh tắt máy lạnh đi, lát nữa em phải ra ngoài, từ quá lạnh đến quá nóng, rất dễ dàng cảm mạo.”



“Uhm!” Cô mở mắt ra, cầm lấy điều khiển từ xa, tắt máy lạnh.



“Hôm nay cùng các đồng nghiệp lái xe dạo qua một vòng ở Thanh Đài, đến vài cái quảng trường cùng bãi tắm, cũng không phải đi chào mừng, tụi anh là đi xem hoạt động chuẩn bị. Đến buổi tối chính thức tiến hành, còn có thể đốt pháo hoa.



“Em lại không xem được.” Cô có chút buồn bực.



“Anh thay em xem, sau khi trở về nói cho em nghe.”



“Chỉ nói chuyện này thôi?” Cô bỡn cợt hỏi.



“Cần giải thích một chút sao?” Anh nở nụ cư̖ tâm tình bỗng nhiên vui vẻ, tiếng cười càng phát ra trầm thấp sung sướng.



Cô hừ hừ ha ha nửa ngày, cuối cùng nói câu, “Miễn đi! Loại tình tiết này, tiết mục của em lại không dùng được.”



“Nói như vậy là tin tưởng anh, hay là không thèm để ý anh?” Anh trêu chọc ý tứ thật hàm xúc.



“Sai, này hoàn hoàn toàn toàn là do sự tự tin của em.” Miệng cứ như thế tự kỷ, chính mình nghe xong còn cảm thấy thẹn thùng, nâng tay sờ một cái, mặt nóng lên.



“Hạ biên tập, kỳ thật anh rất không có phong độ, khi con gái chủ động hiến hôn, mang giày cao gót cao như vậy đã rất vất vả, thân mình lại khuynh về phía trước, anh ít nhất cũng nên đỡ một chút, miễn cho người ta ngã sấp xuống, nhưng mà anh lại đem hai tay giấu ở sau lưng, còn nữa, sau khi bị hôn đừng bày ra vẻ mặt cứng ngắc cùng chấn kinh đó, giống như anh thực sự bị thương vậy.”



“Diệp Phong, nếu giờ phút này có em ở bên cạnh anh, thì tốt biết bao.” Thanh âm của anh nhỏ như thì thầm, hô hấp dường như càng mạnh hơn.



Tim đập nhanh một chút, “Anh muốn làm gì?” Cô hờn dỗi hỏi.



“Anh nghĩ đến hôn em, hôn đến khi em không thể hô hấp.”



“Không được, môi của anh bị người khác chạm qua, phải muốn thanh rửa mới có thể hôn em.”



“Được, dùng nước khử trùng sao?”



“Đương nhiên, ít nhất khử trùng mười lần.”



“Hậu quả nghiêm trọng như vậy?”



“Uhm, của em… làm sao có thể để cho người khác tùy tiện nhúng chàm?” Cô nói được cực nhanh, chính giữa có hai cái từ lẩm bẩm một chút liền lớt qua.



“Của em cái gì?”



“Không có nghe rõ thì quên đi, em không thích lặp lại. Anh mau đi xuống, đừng làm cho Tô bí thư đợi lâu.”



“Được! Diệp Phong, em thật lâu không về Thanh Đài, anh thay em mua lễ vật gửi ở chỗ quầy tiếo tân khách sạn, em gọi điện thoại cho ba mẹ em ghé qua một chút để lấy, không cho phép nói chen vào, đây là em phải làm.”



“Nhưng mà…” Diệp Phong bĩu môi, âm thầm nghĩ người này thật sự rất mưu mô.



“Nào có cái gì nhưng mà, anh sẽ không chủ động tiến lên chào hỏi, đối với nhân viên tiếp tân cũng chỉ nói tên của em.”



“Được rồi!” Cô miễn cưỡng đồng ý.



“Vậy đi thay quần áo, chuẩn bị đến radio, anh cũng nên đi xuống.”



“Dịch Dương…” Cô chần chờ một chút.



“Uhm!”



“Em biết anh không thích nghe em nói cám ơn, nhưng mà… sáu năm trước, cái đêm dông tố đó, anh không có bỏ lại em, thật sự… Cám ơn…” Ngay cả tạm biệt cũng chưa nói, cô vội vàng cúp điện thoại, lỗ tai thực nóng, mặt thực nóng, cái trán cũng thực nóng.



Thẳng đến radio, cả người còn đắm chìm trong một loại phấn khởi vô danh, ông chú ở phòng thư tín gọi cô vài tiếng, cô mới quay đầu lại.



“Có một cái chuyển phát nhanh cho cô, buổi chiều đưa tới đây, người kia muốn cô tự mình đi ra ký nhận, tôi phải lớn giọng nói, anh ta mới miễn cưỡng tin tưởng cô phải tới khuya mới lại đây đi làm.” Ông chú đem thư chuyển phát nhanh cho Diệp Phong.



Diệp Phong ở trên sổ ký nhận ký xống tên của chính mình, bên ngoài bì thư không có ghi địa chỉ người gửi, phong thư rất lớn, bên trong lại giống như không có gì nội dung.



Cô đi vào văn phòng, ánh mắt mọi người trong tổ tiết mục nhìn cô đều chất chứa đồng tình, tổ trưởng rất quan tâm đề nghị: “Diệp Phong, nếu cô đêm nay không muốn thu trực tiếp, chúng ta có thể đem mấy kỳ trước cùng chuyên gia tình cảm phân tích lấy ra phát lại.”



“Tôi không có việc gì, vì sao không trực tiếp?” Diệp Phong buồn bực nhìn xem mọi người.



Kỹ sư âm thanh nuốt nước miếng, muốn nói lại thôi, vỗ vỗ cái trán, “Tốt lắm, chuẩn bị họp đi!”



Diệp Phong gật gật đầu, nhanh chóng xé mở phong thư, trút trút ra cả nửa ngày, ngay cả mảnh giấy ghi chép cũng không có, kỳ quái, chẳng lẽ người gửi thư đã quên?



***



Rạng sáng giữa hè Bắc Kinh, độ nóng cũng không so với ban ngày thấp hơn là bao, chính là ngẩng đầu lên, trong màn trời thinh lặng, có thể nhìn đến sao sáng đầy trời.



Nơi cổ áo bị một tia gió nhẹ thổi vào, làm cho người ta tinh thần lâm vào chấn động, lại hít thở, vẫn là hương vị khô ráo của nhựa đường.



Diệp Phong ở cửa radio nói lời tạm biệt với đồng sự, thong thả đi hướng về trạm xe ở đường cái đối diện, cách đó không xa một chiếc Bentley màu bạc chậm rãi chạy về hướng cô.



“Mau lên đây.” Biên Thành mở cửa xe, đưa tay đón lấy túi xách trong tay cô, cái mũi hơi hơi cau.



Cô cắn môi, chần chừ một chút, tiến vào bên trong xe.



“Ngẩn người nghĩ cái gì vậy? Tâm tình dường như không tốt lắm?” Anh đau lòng xoa xoa đầu tóc



“Biên Thành, anh vừa mới xuất viện, thân thể còn chưa hồi phục, anh không biết bây giờ mấy giờ sao?” Cô bất lực nhìn Anh.



“Vậy ý là sau khi hồi phục có thể mỗi ngày lại đây?”



“Cũng không cần, thời gian công tác của chúng ta là hoàn toàn trái ngược, ở công ty anh nhiều việc như vậy, anh còn có các loại xã giao, nếu buổi tối lại không nghỉ ngơi, là muốn mệt đổ bệnh lại vào bệnh viện?”



“Anh chỉ nên nghĩ là em quan tâm, săn sóc anh, chứ không phải không muốn nhìn thấy anh xuất hiện ở cửa Thành Đô radio.” Biên Thành mỉm cười khóe miệng hằn xuống, biểu tình lập tức giống như hạ nhiệt vài độ.



Ánh sáng của ngọn đèn đường từ ngoài cửa kính xe chiếu vào bên trong, đường nét cái cổ và bờ vai anh như lớp phác họa mờ ảo.



“Nói theo cách của em, chúng ta sẽ không có cơ hội gặp lại. Ban ngày anh đi làm, em lại nghỉ ngơi, buổi tối em đi làm, anh lại muốn nghỉ ngơi. Dường như Hạ Dịch Dương mới là thích hợp với em nhất?” Anh trừng mắt nhìn cô, thanh âm vừa lãnh lại vừa cứng.



Anh lần đầu tiên ở trước mặt cô nhắc tới tên Hạ Dịch Dương, đề tài mà hai người vẫn lảng tránh không nói cứ như vậy bức đến trước mắt.



Thấy cô không nói lời nào, anh phiền chán vỗ xuống tay lái, “Diệp Phong, em thành thật nói cho anh biết, có phải em không muốn nhìn thấy anh hay không? Nếu phải, anh hiện tại ngay lập tức biến mất trước mặt em, về sau sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Nếu không phải, em cảm thấy không tiện mở lời với Hạ Dịch Dương, anh sẽ đi nói với anh ta.”



“Biên Thành, anh bình tĩnh một chút. Em cùng Dịch Dương…”



“Em cùng Dịch Dương? tức giận cắt ngang lời cô, lạnh lùng cười, “Em đã quyết định chọn anh ta, vì sao khi anh muốn em trở lại bên cạnh anh, em lại không cự tuyệt anh?”



“Anh uống say, lại đang bị bệnh.” Cô bật thốt ra lời.



“Vậy em hiện tại đã quyết định, có phải hay không?”



Bên trong xe bỗng nhiên yên lặng xuống, trong không khí khô khốc tràn ngập mùi xi măng và bụi. Diệp Phong cảm thấy khó thở, cô cầm lấy túi xách đẩy cửa xuống xe.



Ngay sau đó, cô nghe tiếng cửa xe sập lại dữ dội, tiếp theo, một thứ gì đó bay về phía cô, cô né theo bản năng, di động của Biên Thành rơi trên mặt đất nát tan.



“Diệp Phong, anh sẽ không… sẽ không điện thoại cho em lần nào nữa, cũng sẽ không… sẽ không gặp lại em.”



Chiếc Bentley như cơn lốc cuốn, xoát một chút từ bên người cô thổi qua, đảo mắt đã không còn bóng dáng.



Cô đè lại làn váy phiêu động, ngồi xổm xuống, muốn nhìn một chút xem điện thoại còn có thể ghép lại hay không, cuối cùng, cô đành từ bỏ.



Đêm khuya không khí trên xe buýt, trái phải mọi người trầm mặc không nói. Cô để túi ở trên đầu gối, cố gắng không nghĩ đến cái xác di động tan nát nằm trên đất kia, trong cái thẻ nhớ đó, danh sách người thân của Biên Thành, chỉ có tên một mình cô. Đường phố thực tế vẫn còn đèn đuốc đủ sắc màu lộng lẫy, một vài pano hình ảnh quảng cáo ngẫu nhiên bay nhanh xẹt qua, vừa lướt qua chưa bao xa lại thấy một cái khác, giữa mỗi hai cái đều cách một đoạn đường đen tối lạnh lẽo.



Cô nghe thấy tiếng hát trong máy MP3:



Anh có bao nhiêu ngây thơ muốn cho em toàn bộ thế giới, một khắc anh cũng không ng



Muốn trái tim em lại sợ không thể thành sự thật



Bởi vì anh có cuộc sống của anh, em có lữ trình của em



Ở phía trước còn có người chờ em



Tuy rằng anh đối với em thật sự chân tình cũng cảm động vạn phần



Anh cuối cùng không thuộc loại người của em







Cô cúi đầu ép xuống rất thấp, tay chân luống cuống tìm khăn giấy trong túi, nước mắt chảy xuống đến bờ mi, khăn giấy từ dưới mí mắt lau ra một mảnh đen sì sì.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom