Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60: Gặp hay không gặp (Trung)
Nước sôi, cách nắp thủy tinh, một đám bọt khí ở trong nồi sôi trào, mở nắp, một làn hơi nóng đánh úp vào mặt, Hạ Dịch Dương theo bản năng xoay mặt, bỏ cà tím đã thái xong vào trong nước.
Diệp Phong miệng sưng thật sự rất dữ dội, không thích hợp ăn mỳ, anh làm cho cô món um. Nước súp đã sánh lại, cà tím bên trong thái nhỏ, còn thả ít sợi cà rốt, dùng tương hải sản trộn vào, tức là có thể làm món ăn, lại có thể làm cơm, khẩu vị dựa theo sở thích Diệp Phong mà chế biến.
Sau khi chuẩn bị xong, cho vào trong hộp tiện lợi, giữ ấm, anh tắm rửa thay quần áo, chuẩn bị đi bệnh viện.
Từ bệnh viện trở về, anh một giây cũng không có ngừng lại, đến siêu thị mua đồ ăn, còn vội vàng đến nhà sách mua sách tâm lý học, bên trong có hướng dẫn như thế nào bố trí phòng vệ cùng những ví dụ về phương diện loại trừ bóng ma tâm lý. Anh phải đọc cẩn thận, chờ Diệp Phong trở về, anh muốn cùng Diệp Phong vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt.
Tuy rằng sau khi tỉnh dậy cô nói chuyện, vẻ mặt so với bình thường mọi khi không có gì bất đồng, nhưng anh nhìn ra được cô chính là đem nỗi sợ hãi lặng lẽ che giấu đi, như vậy kỳ thật càng đáng sợ.
Bên ngoài trời dần tối.
Anh vội vàng xao động mở vòi hoa sen, miệng vết thương trên ngón chạm vào nước, phút chốc đau đớn đến tận tim. Đó là do khi thái cà rốt không cẩn thận phạm đến, lúc ấy cũng không biết suy nghĩ gì, chờ cảm giác được đau, trên thớt đã muốn nhiễm đỏ. Anh tùy ý tìm một cái băng cá nhân xử lý, đem thớt rửa sạch, thái cà rốt lại một lần nữa.
Bọc khăn tắm đi ra, đứng ở trước gương lau tóc, nhớ tới sáng sớm ngày đó đi Thanh Đài, Diệp Phong cùng anh đứng ở trước gương mỉm cười trêu chọc anh, lồng ngực đột nhiên nghẹn lại.
Mười ngày nay, dường như có rất nhiều rất nhiều chuyện cùng kéo đến vây quấn làm cho anh có chút không kịp trở tay.
Khe khẽ thở dài, buông khăn mặt, anh đi vào phòng ngủ. Bộ âu phục thế nào xứng với áo sơmi, caravat thế nào, từng bộ từng bộ phân biệt máng trong tủ đồ, cách một chút là chỗ để quần áo của cô, ngược lại tán loạn.
“Em sẽ tự mình phối hợp, loạn một chút không sao, anh để ý sao?” Anh muốn thay cô sửa sang lại, cô tự tin ngăn lại.
Anh bật cười, lại cảm thấy uất ức.
Giống như anh ở trong lòng của cô là rất nặng.
***
Bệnh viện đang lúc giao ban, rất lộn xộn, tâm tình trong người dường như rất mạnh mẽ. Đẩy ra cửa phòng bệnh, cả phòng trống rỗng liền như vậy hiện ra, anh xách theo hộp tiện lợi, cả người đều ngây ra.
“Hạ biên tập,” y tá chịu trách nhiệm đi ngang qua, nhận ra anh, mặt xấu hổ đến đỏ bừng, “Có phải anh tìm Diệp tiểu thư hay không?”
“Đúng vậy, cô ấy đâu?” Anh trấn định lại, lễ phép quay đầu lại.
“Cha mẹ cô ấy giúp cô làm thủ tục chuyển viện, sau đó đã được một chiếc xe cấp cứu đưa đi rồi.”
“Cô ấy… bệnh tình chuyển biến xấu sao?” Lòng của anh hoàn toàn không nghe anh chỉ huy, bối rối bức đến cổ họng. Giống như sáng sớm ở nhà ngang, mở mắt ra, cô đột nhiên đã không còn bóng dáng.
Y tá cười cười, “Hẳn là không phải, nhưng cụ thể tôi cũng không rõ lắm, cô Diệp là bệnh nhân đặc biệt, là do chuyên gia và viện trưởng bệnh viện phụ trách.”
Anh gật gật đầu, cảm ơn cô y tá, xoay người đi đến cửa vào cầu thang, bệnh nhân và bác sĩ đều đi thang máy lên xuống lầu, nơi này rất yên tĩnh.
Anh gọi đến số di động của Diệp Phong, di động vẫn đang tắt máy.
Anh đổi sang số di động Ngô Phong, giọng hát ngân nga một lần một lần kéo dài, kéo dài, không ai bắt máy.
Thình lình xảy ra đau đớn, làm cho ngực nở, run lên.
Anh sợ run một hồi, mở ra danh bạ, tìm đến số của Biên Thành. Người khác cũng không biết, trong sáu năm nay, anh là người bạn học duy nhất Biên Thành thường xuyên cùng liên hệ
Là hai năm sau khi tốt nghiệp, ở một cuộc thi diễn thuyết sinh viên, anh và Biên Thành gặp nhau. Anh là phóng viên ngoại cảnh đi đưa tin, còn Biên Thành dẫn một số tác gia đi tuyên truyền sách mới. Hai người cùng nhau ăn cơm trưa, trao đổi số điện thoại lẫn nhau.
Sau đó hai người lại hẹn cùng đi uống chút rượu, đi tập thể hình, bơi lội, cũng cùng nhau lái xe ra ngoại ô dạo trong những ngày hội.
Biên Thành trước hay nói giờ lại rất trầm mặc, một tiếng cũng không nhắc đến chuyện trước kia, nói nhiều nhất là chuyện ở công ty Hoa Thành. Anh sẽ nói một chút tình hình gần đây, đang làm công tác gì.
Diệp Phong cho tới bây giờ không xuất hiện đến trong lời nói giữa hai người, tựa như cô đã hoàn toàn bị Biên Thành quên đi.
Một đêm trước ngày họp mặt bạn học, anh nhận được điện thoại của Biên Thành, hỏi anh địa điểm họp mặt ở nơi nào. Anh hỏi Biên Thành có đi hay không? Biên Thành nói mình đang có công chuyện, không tới được.
Anh nhận được điện thoại từ đài truyền hình, liền đi ra khỏi quán, lúc nhận xe, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy Bentley màu bạc của Biên Thành đứng dưới tàng cây đối diện.
Cái gọi là quên đi, chính là lừa mình dối người mà thôi.
Anh cười cười, không có đến chào hỏi, vội vàng bỏ đi.
Đúng vậy, trong lòng họ có cùng một cô gái, nhưng trong tình yêu, không tồn tại khiêm nhượng, thành toàn, chỉ có yêu cùng không yêu.
“Là tôi, Hạ Dịch Dương.” Điện thoại rất nhanh liền chuyển được, anh nghe được đầu kia điện thoại có tiếng loa thông báo, đoàn tàu khách từ Bắc Kinh đến Thanh Đài xin mời đến ga số X
Tim anh lộp bộp một chút như ngừng đập.
“Uh, tôi ở nhà ga.” Giọng Biên Thành rất lạnh mạc, rất cứng ngắc.
“Tôi bây giờ đi tới đó.”
“Không cần, xe lửa lập tức sẽ khởi hành.”
Anh bắt lấy tay vịn cầu thang, trong nháy mắt đó, không khí như đình chỉ lưu động, ngoài cửa sổ ánh sáng lặng yên biến ảo, thân thể cao dài hơi hơi lay động một chút.
“Diệp Phong tốt không?”
“Ở bên cạnh ba mẹ, cô ấy làm sao có thể không tốt?”
Anh cô đơn nhắm mắt lại, gật gật đầu, sau đó nhớ tới Biên Thành không nhìn thấy, nên nói thêm: “Đã biết, vậy tạm biệt!”
Khí hậu Thanh Đài so với Bắc Kinh tốt hơn nhiều, trở về dưỡng thương rất thích hợp, hơn nữa ở bên cạnh ba mẹ cô, bóng ma trong đáy lòng cô sẽ được tiêu trừ rất nhanh, đây là an bài tốt nhất.
Nhưng, vì sao trong lòng lại khó chịu như thế? Như bị ai vò nén thành một khối, không khí cũng không hấp thu được.
Ra thang máy, trước tiên mở cửa nhà Diệp Phong, bật đèn, nhìn thấy túi xách đi làm của cô nằm ở trên sô pha, bên ngoài dính rất nhiều bùn, có thể rơi trên mặt đất, anh kéo khóa, vừa nhìn liền thấy điện thoại của cô, đại khái tùy tay nhét vào bên trong, không biết tại sao, thân máy và pin bị tách rời, khó trách luôn luôn trong trạng thái tắt máy.
Anh đem pin gắn vào, khởi động máy, một loạt tin nhắn leng keng leng keng nhảy ra, đều là anh gửi, gần như mỗi hai mấy giờ một cái. Bên môi nổi lên một tia cười khổ, anh từng cái từng cái bỏ bỏ, lơ đãng, anh thấy được một tin ắn từ Biên Thành.
“Tha thứ cho anh, đó chỉ là nhất thời tức giận mà nói. Mặc kệ thế nào, anh vẫn muốn nhìn thấy em, muốn yêu em. Nếu không tức giận anh nữa, liền lấy quần áo anh ký gửi đến mặc cho anh xem, được không?”
Một luồng sáng trắng bất ngờ không kịp đề phòng chiếu vào trên mặt, rõ ràng chói mắt, anh nheo mắt lại nhìn chằm chằm nguồn sáng mỏng manh này, giống như tìm được chứng cứ, cứ như vậy cái gì cũng không làm, chỉ nhìn nó, thẳng đến khi nó từ từ tối đi.
Trong lòng dường như có cái gì đó đột nhiên rõ ràng rõ ràng sáng tỏ, hơi hơi mang theo cảm giác mất mát, giống như mặt băng mỏng manh mà nguy hiểm chống đỡ gian khổ đã lâu, lại ở giờ khắc này rốt cục vỡ tan, những mảnh băng nhỏ vụn lục tục đâm vào nơi mềm yếu nhất trong cơ thể, mang theo nỗi đau không thể ức chế, lại làm người ta thanh tỉnh.
Anh không phải người đàn ông lòng dạ hẹp hòi, nhưng lúc này có rất nhiều rất nhiều cảnh tượng mà anh không ngừng né tránh cứ như vậy hiện lên.
Ngày đó, cô một đêm không về, anh biết cô nói dối, khi trở về trên người mang theo mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, cô không nói, anh cũng không hỏi, trong lòng cũng hiểu, người khiến cho Diệp Phong ở trước mặt anh lựa chọn nói dối, chỉ có Biên Thành.
Bởi vì Biên Thành, cô từ chối cùng anh đi Thanh Đài.
Anh ở Thanh Đài gọi điện thoại cho cô, cô nói cô ở trạm xe điện ngầm, anh nghe thấy Biên Thành hỏi cô muốn kem ốc quế nhiều vị dâu tây hay là vị vani?
Anh từng hỏi cô muốn có một cái chìa khóa phòng, bởi vì anh là bạn trai cô, có tư cách này. Giữa trưa hôm nay, anh nhìn thấy Biên Thành từ trong nhà đi ra, trong tay cầm một xâu chìa khóa nhà.
Thành Đô radio không ở khu trung tâm thành phầm uất, cũng không nằm ở đường chính lớn, trừ phi là cố ý đi qua, rất ít thuận đường ngang qua, tuy rằng anh cũng nói như vậy, nhưng chỉ là muốn tìm một cái cớ để có thể đi đón cô. Khi cô tan tầm đều là rạng sáng, Biên Thành lại trùng hợp xuất hiện, thật ra là cố ý chờ đợi, không phải là lần đầu tiên, anh cũng từng gặp được.
Cô ở trong mộng, liên tục gọi tên Biên Thành, nắm được tay Biên Thành, cô mới có thể an ổn.
…
Anh không đố kỵ, hiện tại anh rất cảm ơn Biên Thành đã cố chấp chờ đợi.
Anh đã cỡ nào nguyện ý rằng chính mình có thể mang lại cho Diệp Phong hạnh phúc cùng vui vẻ, anh cũng tin tưởng chính mình có thể làm được, nhưng mà giờ khắc này, anh không dám xác định.
Nếu tim Diệp Phong là một tòa thành, thì cư dân duy nhất trong thành, anh nghĩ hẳn là Biên Thành.
***
Ngày hôm sau đến đài truyền hình làm việc, ở văn phòng gặp được một biên tập viên khác. Anh ta đùa gọi anh là ‘hồng nhân’ trên Internet, càng ngày càng nóng. Anh cười khổ, mở máy tính lên, không biết nên khóc hay cười. Có dân cư mạng yêu sách, có người thấy anh đêm khuya đưa Kha An Di đến phòng khám xem bệnh, đoán chừng là bất hạnh trúng thưởng, đoán là sắp phụng tử thành hôn, còn post ảnh anh giúp đỡ Kha An Di từ trên xe đi xuống.
Anh không thể không cảm thán dân cư mạng sức tưởng tượng quá phong phú.
Việc này, luôn luôn, các đồng nghiệp cũng thường bị dân cư mạng đem ra giải trí một chút như vậy, người bên ngoài lại bàn tán say sưa không biết mệt, bọn họ chỉ là cười cho qua chuyện.
Sáng sớm họp tổng kết lại tình huống trực tiếp ở Thanh Đài, có vài đoạn phim cần cắt biên tập thành bản tin, để phát tin lại trên kênh tổng hợp.
Giờ nghỉ trưa, anh gọi điện thoại cho thư ký của Tô Hiểu Sầm. Ở Thanh Đài qua nhiều lần tiếp xúc, hai người cũng coi như có chút giao tình.
Thư ký cũng trêu chọc anh, nói Thanh Đài là phúc địa của anh, anh ở nơi này ôm mỹ nhân về. Anh buông tiếng thở dài, “Tô bí thư về Thanh Đài rồi sao?”
“Uhm, trở về rồi, sáng sớm tới đây đi làm.”
Anh trầm ngâm một chút, “Con gái bà ấy hiện tại như thế nào?”
Thư ký giật mình, “Hạ biên tập, anh… làm sao mà biết được?”
“Chúng tôi là bạn học.”
“A, anh thật sự giấu kỹ quá nha, ha ha, Diệp cục trưởng đưa Diệp Phong đi nghỉ phép, Tô bí thư bắt tay xử lý công chuyện xong, cũng sẽ vội đi tới đó, Tô bí thư còn mời một vị chuyên gia tâm lý đi cùng với bọn họ.”
“Đi đâu?”
“Cái này tôi không được rõ lắm, là Diệp cục trưởng an bài.”
“Uhm, được rồi, cám ơn cô!”
Anh nghĩ đây là do Tô Hiểu Sầm sốt ruột bảo hộ con gái mới an bài như vậy, mà không phải vì phòng ngừa anh chạy tới tìm Diệp Phong.
Trong miệng giống như ăn nhầm hoàng liên, không chịu nổi đắng chát mà lộ ra vẻ mặt thống khổ.
Kha An Di chưa tới đi làm, cô cùng các đồng sự khác tối hôm qua mới từ Thanh Đài về.
Hạ Dịch Dương đi tìm phó giám đốc phụ trách kênh tin tức, chuẩn bị đem chuyện phát sinh ở Thanh Đài một chút, không phải giải vây chính mình, mà là vì không thể để cho chính mình bị động như thế.
Thư ký mở cửa nói với anh, giám đốc cùng chủ nhiệm Ngô Phong đang nói chuyện.
Anh ở bên ngoài đợi một hồi, Ngô Phong đi ra, vẻ mặt nghiêm túc, “Dịch Dương, cậu đến văn phòng tôi một chút.”
Anh gật đầu.
Ngô Phong đóng cửa lại, dặn dò thư ký tạm thời không cần đi vào quấy rầy.
“Ngồi đi!” Ông hướng Hạ Dịch Dương đưa tay mời, tự mình ngồi ở đối diện Hạ Dịch Dương, mày nhíu lại. “Nhất Thụ sáng sớm tới đây nói chuyện với tôi, cho nên ‘Tin tức buổi chiều’ chúng tôi chuẩn bị đổi người khác hợp tác với anh, Kha An Di điều đến kênh quốc tế làm biên tập, an bài này cậu có ý kiến hay không?”
“Không có, tôi chấp nhận.”
“Trong chuyện này, cậu xử lý rất tốt, không có làm cho chân tướng tiết lộ ra ngoài, cậu bảo hộ Kha An Di, cũng bảo hộ danh dự cho đài, đài đối với cậu vô cùng tán thưởng.” Ngô Phong nhìn anh, đột nhiên thở dài, “Đứng ở góc độ Ngô chủ nhiệm, tôi thực thưởng thức cậu, lý giải cho cậu, nhưng mà đứng ở góc độ là chú Ngô của Diệp Phong, Dịch Dương, khả năng tôi không giúp được cậu.”
Mười ngón tay đặt trên đầu gối xiết lại cùng nhau, anh nhìn thẳng Ngô Phong, thản nhiên cười cười.
“Hiểu Sầm hiện tại căn bản không muốn nghe đến chuyện có liên quan đến cậu. Nhưng cậu không cần hiểu lầm, bà ấy cũng không phải dạng người quyền thế, cũng không có quan niệm dòng dõi gì, bà ấy chỉ là một người mẹ rất bình thường. Khi các cô cậu còn học ở Quảng viện, bà ấy chỉ biết Biên Thành, hiểu rõ mọi chuyện về cậu ấy, rất thích cậu ấ chúng tôi từng nói qua chờ cậu ấy cùng Diệp Phong tốt nghiệp xong, liền cho hai đứa kết hôn. Không nghĩ tới Biên Hướng Quân xảy ra chuyện, cho dù như vậy, chúng ta cũng chỉ là muốn cho Diệp Phong rời đi Bắc Kinh một đoạn thời gian, sau đó chờ sự tình qua đi, cũng sẽ đưa Biên Thành đi qua, Hiểu Sầm luyến tiếc Biên Thành chịu khổ. Chúng tôi cũng không tính đến bọn họ tự nhiên chia tay sau đó. Hiểu Sầm không nói một câu Biên Thành không tốt, bà ấy chỉ thở dài đứa nhỏ này có trách nhiệm. Diệp Phong về nước, hẳn là vì Biên Thành. Hiểu Sầm cùng Nhất Châu trong lòng rất vui mừng, Diệp Phong quên không được Biên Thành, hai người có thể lại về bên nhau, thật là chuyện vui lớn. Trong lúc đó lại đã xảy ra cái gì, vì sao xuất hiện ra cậu, tôi không rõ lắm. Dịch Dương, cậu cùng Diệp Phong vừa mới bắt đầu, thừa dịp cái gì cũng chưa phát sinh, chấm dứt đi!”
“Ngô chủ nhiệm,” Hạ Dịch Dương thong thả nhắm mắt lại, sau đó mở ra, “Tôi nghe nói Tô bí thư là bạn gái trước đây của ông, nếu ông có thể biết trước kết quả sau này thì lúc trước ông sẽ chấm dứt tình yêu đối với bà ấy sao? Ông có hối hận vì từng yêu bà ấy sao?”
Ngô Phong sửng sốt.
“Tình yêu không phải dòng suối, lấy một tảng đá đổ xuống liền ngăn được. Tôi yêu Diệp Phong là chuyện của tôi, sẽ có kết quả gì, tôi không thèm suy nghĩ nữa, cũng sẽ không đi ngăn cản, càng không thể có chuyện chấm dứt. Nếu thật sự không có kết quả, tôi đây liền tôn trọng vận mệnh an bài, nhưng tôi sẽ không hối hận.”
“Dịch Dương, cậu dường như không phải là người cố chấp như vậy.”
“Ngô chủ nhiệm, ông khả năng còn không hiểu được tôi.” Anh đứng lên, cung kính gật đầu, mở cửa đi ra, nghe được Ngô Phong ở phía sau thật mạnh thở dài.
Hạ Dịch Dương không có về văn phòng của mình, trực tiếp đẩy cửa vào phòng
“Có bận không?” Anh hỏi.
“Cũng không bận quá, tin tức tối hôm nay không phải tôi trực ban, có việc gì?” Giang Nhất Thụ đứng lên.
“Tôi buổi tối cũng không trực ban. Đi uống với tôi một ly đi.”
“Gặp chuyện gì tốt sao?”
Anh choàng vai Giang Nhất Thụ, “Cái gì cũng đừng hỏi, đi uống với tôi là được, sau đó đưa tôi về nhà.”
Diệp Phong miệng sưng thật sự rất dữ dội, không thích hợp ăn mỳ, anh làm cho cô món um. Nước súp đã sánh lại, cà tím bên trong thái nhỏ, còn thả ít sợi cà rốt, dùng tương hải sản trộn vào, tức là có thể làm món ăn, lại có thể làm cơm, khẩu vị dựa theo sở thích Diệp Phong mà chế biến.
Sau khi chuẩn bị xong, cho vào trong hộp tiện lợi, giữ ấm, anh tắm rửa thay quần áo, chuẩn bị đi bệnh viện.
Từ bệnh viện trở về, anh một giây cũng không có ngừng lại, đến siêu thị mua đồ ăn, còn vội vàng đến nhà sách mua sách tâm lý học, bên trong có hướng dẫn như thế nào bố trí phòng vệ cùng những ví dụ về phương diện loại trừ bóng ma tâm lý. Anh phải đọc cẩn thận, chờ Diệp Phong trở về, anh muốn cùng Diệp Phong vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt.
Tuy rằng sau khi tỉnh dậy cô nói chuyện, vẻ mặt so với bình thường mọi khi không có gì bất đồng, nhưng anh nhìn ra được cô chính là đem nỗi sợ hãi lặng lẽ che giấu đi, như vậy kỳ thật càng đáng sợ.
Bên ngoài trời dần tối.
Anh vội vàng xao động mở vòi hoa sen, miệng vết thương trên ngón chạm vào nước, phút chốc đau đớn đến tận tim. Đó là do khi thái cà rốt không cẩn thận phạm đến, lúc ấy cũng không biết suy nghĩ gì, chờ cảm giác được đau, trên thớt đã muốn nhiễm đỏ. Anh tùy ý tìm một cái băng cá nhân xử lý, đem thớt rửa sạch, thái cà rốt lại một lần nữa.
Bọc khăn tắm đi ra, đứng ở trước gương lau tóc, nhớ tới sáng sớm ngày đó đi Thanh Đài, Diệp Phong cùng anh đứng ở trước gương mỉm cười trêu chọc anh, lồng ngực đột nhiên nghẹn lại.
Mười ngày nay, dường như có rất nhiều rất nhiều chuyện cùng kéo đến vây quấn làm cho anh có chút không kịp trở tay.
Khe khẽ thở dài, buông khăn mặt, anh đi vào phòng ngủ. Bộ âu phục thế nào xứng với áo sơmi, caravat thế nào, từng bộ từng bộ phân biệt máng trong tủ đồ, cách một chút là chỗ để quần áo của cô, ngược lại tán loạn.
“Em sẽ tự mình phối hợp, loạn một chút không sao, anh để ý sao?” Anh muốn thay cô sửa sang lại, cô tự tin ngăn lại.
Anh bật cười, lại cảm thấy uất ức.
Giống như anh ở trong lòng của cô là rất nặng.
***
Bệnh viện đang lúc giao ban, rất lộn xộn, tâm tình trong người dường như rất mạnh mẽ. Đẩy ra cửa phòng bệnh, cả phòng trống rỗng liền như vậy hiện ra, anh xách theo hộp tiện lợi, cả người đều ngây ra.
“Hạ biên tập,” y tá chịu trách nhiệm đi ngang qua, nhận ra anh, mặt xấu hổ đến đỏ bừng, “Có phải anh tìm Diệp tiểu thư hay không?”
“Đúng vậy, cô ấy đâu?” Anh trấn định lại, lễ phép quay đầu lại.
“Cha mẹ cô ấy giúp cô làm thủ tục chuyển viện, sau đó đã được một chiếc xe cấp cứu đưa đi rồi.”
“Cô ấy… bệnh tình chuyển biến xấu sao?” Lòng của anh hoàn toàn không nghe anh chỉ huy, bối rối bức đến cổ họng. Giống như sáng sớm ở nhà ngang, mở mắt ra, cô đột nhiên đã không còn bóng dáng.
Y tá cười cười, “Hẳn là không phải, nhưng cụ thể tôi cũng không rõ lắm, cô Diệp là bệnh nhân đặc biệt, là do chuyên gia và viện trưởng bệnh viện phụ trách.”
Anh gật gật đầu, cảm ơn cô y tá, xoay người đi đến cửa vào cầu thang, bệnh nhân và bác sĩ đều đi thang máy lên xuống lầu, nơi này rất yên tĩnh.
Anh gọi đến số di động của Diệp Phong, di động vẫn đang tắt máy.
Anh đổi sang số di động Ngô Phong, giọng hát ngân nga một lần một lần kéo dài, kéo dài, không ai bắt máy.
Thình lình xảy ra đau đớn, làm cho ngực nở, run lên.
Anh sợ run một hồi, mở ra danh bạ, tìm đến số của Biên Thành. Người khác cũng không biết, trong sáu năm nay, anh là người bạn học duy nhất Biên Thành thường xuyên cùng liên hệ
Là hai năm sau khi tốt nghiệp, ở một cuộc thi diễn thuyết sinh viên, anh và Biên Thành gặp nhau. Anh là phóng viên ngoại cảnh đi đưa tin, còn Biên Thành dẫn một số tác gia đi tuyên truyền sách mới. Hai người cùng nhau ăn cơm trưa, trao đổi số điện thoại lẫn nhau.
Sau đó hai người lại hẹn cùng đi uống chút rượu, đi tập thể hình, bơi lội, cũng cùng nhau lái xe ra ngoại ô dạo trong những ngày hội.
Biên Thành trước hay nói giờ lại rất trầm mặc, một tiếng cũng không nhắc đến chuyện trước kia, nói nhiều nhất là chuyện ở công ty Hoa Thành. Anh sẽ nói một chút tình hình gần đây, đang làm công tác gì.
Diệp Phong cho tới bây giờ không xuất hiện đến trong lời nói giữa hai người, tựa như cô đã hoàn toàn bị Biên Thành quên đi.
Một đêm trước ngày họp mặt bạn học, anh nhận được điện thoại của Biên Thành, hỏi anh địa điểm họp mặt ở nơi nào. Anh hỏi Biên Thành có đi hay không? Biên Thành nói mình đang có công chuyện, không tới được.
Anh nhận được điện thoại từ đài truyền hình, liền đi ra khỏi quán, lúc nhận xe, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy Bentley màu bạc của Biên Thành đứng dưới tàng cây đối diện.
Cái gọi là quên đi, chính là lừa mình dối người mà thôi.
Anh cười cười, không có đến chào hỏi, vội vàng bỏ đi.
Đúng vậy, trong lòng họ có cùng một cô gái, nhưng trong tình yêu, không tồn tại khiêm nhượng, thành toàn, chỉ có yêu cùng không yêu.
“Là tôi, Hạ Dịch Dương.” Điện thoại rất nhanh liền chuyển được, anh nghe được đầu kia điện thoại có tiếng loa thông báo, đoàn tàu khách từ Bắc Kinh đến Thanh Đài xin mời đến ga số X
Tim anh lộp bộp một chút như ngừng đập.
“Uh, tôi ở nhà ga.” Giọng Biên Thành rất lạnh mạc, rất cứng ngắc.
“Tôi bây giờ đi tới đó.”
“Không cần, xe lửa lập tức sẽ khởi hành.”
Anh bắt lấy tay vịn cầu thang, trong nháy mắt đó, không khí như đình chỉ lưu động, ngoài cửa sổ ánh sáng lặng yên biến ảo, thân thể cao dài hơi hơi lay động một chút.
“Diệp Phong tốt không?”
“Ở bên cạnh ba mẹ, cô ấy làm sao có thể không tốt?”
Anh cô đơn nhắm mắt lại, gật gật đầu, sau đó nhớ tới Biên Thành không nhìn thấy, nên nói thêm: “Đã biết, vậy tạm biệt!”
Khí hậu Thanh Đài so với Bắc Kinh tốt hơn nhiều, trở về dưỡng thương rất thích hợp, hơn nữa ở bên cạnh ba mẹ cô, bóng ma trong đáy lòng cô sẽ được tiêu trừ rất nhanh, đây là an bài tốt nhất.
Nhưng, vì sao trong lòng lại khó chịu như thế? Như bị ai vò nén thành một khối, không khí cũng không hấp thu được.
Ra thang máy, trước tiên mở cửa nhà Diệp Phong, bật đèn, nhìn thấy túi xách đi làm của cô nằm ở trên sô pha, bên ngoài dính rất nhiều bùn, có thể rơi trên mặt đất, anh kéo khóa, vừa nhìn liền thấy điện thoại của cô, đại khái tùy tay nhét vào bên trong, không biết tại sao, thân máy và pin bị tách rời, khó trách luôn luôn trong trạng thái tắt máy.
Anh đem pin gắn vào, khởi động máy, một loạt tin nhắn leng keng leng keng nhảy ra, đều là anh gửi, gần như mỗi hai mấy giờ một cái. Bên môi nổi lên một tia cười khổ, anh từng cái từng cái bỏ bỏ, lơ đãng, anh thấy được một tin ắn từ Biên Thành.
“Tha thứ cho anh, đó chỉ là nhất thời tức giận mà nói. Mặc kệ thế nào, anh vẫn muốn nhìn thấy em, muốn yêu em. Nếu không tức giận anh nữa, liền lấy quần áo anh ký gửi đến mặc cho anh xem, được không?”
Một luồng sáng trắng bất ngờ không kịp đề phòng chiếu vào trên mặt, rõ ràng chói mắt, anh nheo mắt lại nhìn chằm chằm nguồn sáng mỏng manh này, giống như tìm được chứng cứ, cứ như vậy cái gì cũng không làm, chỉ nhìn nó, thẳng đến khi nó từ từ tối đi.
Trong lòng dường như có cái gì đó đột nhiên rõ ràng rõ ràng sáng tỏ, hơi hơi mang theo cảm giác mất mát, giống như mặt băng mỏng manh mà nguy hiểm chống đỡ gian khổ đã lâu, lại ở giờ khắc này rốt cục vỡ tan, những mảnh băng nhỏ vụn lục tục đâm vào nơi mềm yếu nhất trong cơ thể, mang theo nỗi đau không thể ức chế, lại làm người ta thanh tỉnh.
Anh không phải người đàn ông lòng dạ hẹp hòi, nhưng lúc này có rất nhiều rất nhiều cảnh tượng mà anh không ngừng né tránh cứ như vậy hiện lên.
Ngày đó, cô một đêm không về, anh biết cô nói dối, khi trở về trên người mang theo mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, cô không nói, anh cũng không hỏi, trong lòng cũng hiểu, người khiến cho Diệp Phong ở trước mặt anh lựa chọn nói dối, chỉ có Biên Thành.
Bởi vì Biên Thành, cô từ chối cùng anh đi Thanh Đài.
Anh ở Thanh Đài gọi điện thoại cho cô, cô nói cô ở trạm xe điện ngầm, anh nghe thấy Biên Thành hỏi cô muốn kem ốc quế nhiều vị dâu tây hay là vị vani?
Anh từng hỏi cô muốn có một cái chìa khóa phòng, bởi vì anh là bạn trai cô, có tư cách này. Giữa trưa hôm nay, anh nhìn thấy Biên Thành từ trong nhà đi ra, trong tay cầm một xâu chìa khóa nhà.
Thành Đô radio không ở khu trung tâm thành phầm uất, cũng không nằm ở đường chính lớn, trừ phi là cố ý đi qua, rất ít thuận đường ngang qua, tuy rằng anh cũng nói như vậy, nhưng chỉ là muốn tìm một cái cớ để có thể đi đón cô. Khi cô tan tầm đều là rạng sáng, Biên Thành lại trùng hợp xuất hiện, thật ra là cố ý chờ đợi, không phải là lần đầu tiên, anh cũng từng gặp được.
Cô ở trong mộng, liên tục gọi tên Biên Thành, nắm được tay Biên Thành, cô mới có thể an ổn.
…
Anh không đố kỵ, hiện tại anh rất cảm ơn Biên Thành đã cố chấp chờ đợi.
Anh đã cỡ nào nguyện ý rằng chính mình có thể mang lại cho Diệp Phong hạnh phúc cùng vui vẻ, anh cũng tin tưởng chính mình có thể làm được, nhưng mà giờ khắc này, anh không dám xác định.
Nếu tim Diệp Phong là một tòa thành, thì cư dân duy nhất trong thành, anh nghĩ hẳn là Biên Thành.
***
Ngày hôm sau đến đài truyền hình làm việc, ở văn phòng gặp được một biên tập viên khác. Anh ta đùa gọi anh là ‘hồng nhân’ trên Internet, càng ngày càng nóng. Anh cười khổ, mở máy tính lên, không biết nên khóc hay cười. Có dân cư mạng yêu sách, có người thấy anh đêm khuya đưa Kha An Di đến phòng khám xem bệnh, đoán chừng là bất hạnh trúng thưởng, đoán là sắp phụng tử thành hôn, còn post ảnh anh giúp đỡ Kha An Di từ trên xe đi xuống.
Anh không thể không cảm thán dân cư mạng sức tưởng tượng quá phong phú.
Việc này, luôn luôn, các đồng nghiệp cũng thường bị dân cư mạng đem ra giải trí một chút như vậy, người bên ngoài lại bàn tán say sưa không biết mệt, bọn họ chỉ là cười cho qua chuyện.
Sáng sớm họp tổng kết lại tình huống trực tiếp ở Thanh Đài, có vài đoạn phim cần cắt biên tập thành bản tin, để phát tin lại trên kênh tổng hợp.
Giờ nghỉ trưa, anh gọi điện thoại cho thư ký của Tô Hiểu Sầm. Ở Thanh Đài qua nhiều lần tiếp xúc, hai người cũng coi như có chút giao tình.
Thư ký cũng trêu chọc anh, nói Thanh Đài là phúc địa của anh, anh ở nơi này ôm mỹ nhân về. Anh buông tiếng thở dài, “Tô bí thư về Thanh Đài rồi sao?”
“Uhm, trở về rồi, sáng sớm tới đây đi làm.”
Anh trầm ngâm một chút, “Con gái bà ấy hiện tại như thế nào?”
Thư ký giật mình, “Hạ biên tập, anh… làm sao mà biết được?”
“Chúng tôi là bạn học.”
“A, anh thật sự giấu kỹ quá nha, ha ha, Diệp cục trưởng đưa Diệp Phong đi nghỉ phép, Tô bí thư bắt tay xử lý công chuyện xong, cũng sẽ vội đi tới đó, Tô bí thư còn mời một vị chuyên gia tâm lý đi cùng với bọn họ.”
“Đi đâu?”
“Cái này tôi không được rõ lắm, là Diệp cục trưởng an bài.”
“Uhm, được rồi, cám ơn cô!”
Anh nghĩ đây là do Tô Hiểu Sầm sốt ruột bảo hộ con gái mới an bài như vậy, mà không phải vì phòng ngừa anh chạy tới tìm Diệp Phong.
Trong miệng giống như ăn nhầm hoàng liên, không chịu nổi đắng chát mà lộ ra vẻ mặt thống khổ.
Kha An Di chưa tới đi làm, cô cùng các đồng sự khác tối hôm qua mới từ Thanh Đài về.
Hạ Dịch Dương đi tìm phó giám đốc phụ trách kênh tin tức, chuẩn bị đem chuyện phát sinh ở Thanh Đài một chút, không phải giải vây chính mình, mà là vì không thể để cho chính mình bị động như thế.
Thư ký mở cửa nói với anh, giám đốc cùng chủ nhiệm Ngô Phong đang nói chuyện.
Anh ở bên ngoài đợi một hồi, Ngô Phong đi ra, vẻ mặt nghiêm túc, “Dịch Dương, cậu đến văn phòng tôi một chút.”
Anh gật đầu.
Ngô Phong đóng cửa lại, dặn dò thư ký tạm thời không cần đi vào quấy rầy.
“Ngồi đi!” Ông hướng Hạ Dịch Dương đưa tay mời, tự mình ngồi ở đối diện Hạ Dịch Dương, mày nhíu lại. “Nhất Thụ sáng sớm tới đây nói chuyện với tôi, cho nên ‘Tin tức buổi chiều’ chúng tôi chuẩn bị đổi người khác hợp tác với anh, Kha An Di điều đến kênh quốc tế làm biên tập, an bài này cậu có ý kiến hay không?”
“Không có, tôi chấp nhận.”
“Trong chuyện này, cậu xử lý rất tốt, không có làm cho chân tướng tiết lộ ra ngoài, cậu bảo hộ Kha An Di, cũng bảo hộ danh dự cho đài, đài đối với cậu vô cùng tán thưởng.” Ngô Phong nhìn anh, đột nhiên thở dài, “Đứng ở góc độ Ngô chủ nhiệm, tôi thực thưởng thức cậu, lý giải cho cậu, nhưng mà đứng ở góc độ là chú Ngô của Diệp Phong, Dịch Dương, khả năng tôi không giúp được cậu.”
Mười ngón tay đặt trên đầu gối xiết lại cùng nhau, anh nhìn thẳng Ngô Phong, thản nhiên cười cười.
“Hiểu Sầm hiện tại căn bản không muốn nghe đến chuyện có liên quan đến cậu. Nhưng cậu không cần hiểu lầm, bà ấy cũng không phải dạng người quyền thế, cũng không có quan niệm dòng dõi gì, bà ấy chỉ là một người mẹ rất bình thường. Khi các cô cậu còn học ở Quảng viện, bà ấy chỉ biết Biên Thành, hiểu rõ mọi chuyện về cậu ấy, rất thích cậu ấ chúng tôi từng nói qua chờ cậu ấy cùng Diệp Phong tốt nghiệp xong, liền cho hai đứa kết hôn. Không nghĩ tới Biên Hướng Quân xảy ra chuyện, cho dù như vậy, chúng ta cũng chỉ là muốn cho Diệp Phong rời đi Bắc Kinh một đoạn thời gian, sau đó chờ sự tình qua đi, cũng sẽ đưa Biên Thành đi qua, Hiểu Sầm luyến tiếc Biên Thành chịu khổ. Chúng tôi cũng không tính đến bọn họ tự nhiên chia tay sau đó. Hiểu Sầm không nói một câu Biên Thành không tốt, bà ấy chỉ thở dài đứa nhỏ này có trách nhiệm. Diệp Phong về nước, hẳn là vì Biên Thành. Hiểu Sầm cùng Nhất Châu trong lòng rất vui mừng, Diệp Phong quên không được Biên Thành, hai người có thể lại về bên nhau, thật là chuyện vui lớn. Trong lúc đó lại đã xảy ra cái gì, vì sao xuất hiện ra cậu, tôi không rõ lắm. Dịch Dương, cậu cùng Diệp Phong vừa mới bắt đầu, thừa dịp cái gì cũng chưa phát sinh, chấm dứt đi!”
“Ngô chủ nhiệm,” Hạ Dịch Dương thong thả nhắm mắt lại, sau đó mở ra, “Tôi nghe nói Tô bí thư là bạn gái trước đây của ông, nếu ông có thể biết trước kết quả sau này thì lúc trước ông sẽ chấm dứt tình yêu đối với bà ấy sao? Ông có hối hận vì từng yêu bà ấy sao?”
Ngô Phong sửng sốt.
“Tình yêu không phải dòng suối, lấy một tảng đá đổ xuống liền ngăn được. Tôi yêu Diệp Phong là chuyện của tôi, sẽ có kết quả gì, tôi không thèm suy nghĩ nữa, cũng sẽ không đi ngăn cản, càng không thể có chuyện chấm dứt. Nếu thật sự không có kết quả, tôi đây liền tôn trọng vận mệnh an bài, nhưng tôi sẽ không hối hận.”
“Dịch Dương, cậu dường như không phải là người cố chấp như vậy.”
“Ngô chủ nhiệm, ông khả năng còn không hiểu được tôi.” Anh đứng lên, cung kính gật đầu, mở cửa đi ra, nghe được Ngô Phong ở phía sau thật mạnh thở dài.
Hạ Dịch Dương không có về văn phòng của mình, trực tiếp đẩy cửa vào phòng
“Có bận không?” Anh hỏi.
“Cũng không bận quá, tin tức tối hôm nay không phải tôi trực ban, có việc gì?” Giang Nhất Thụ đứng lên.
“Tôi buổi tối cũng không trực ban. Đi uống với tôi một ly đi.”
“Gặp chuyện gì tốt sao?”
Anh choàng vai Giang Nhất Thụ, “Cái gì cũng đừng hỏi, đi uống với tôi là được, sau đó đưa tôi về nhà.”
Bình luận facebook