Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46
Chương 46:
Cô không nhìn Sở Văn Bác nữa mà ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, ánh đèn neon loá mắt, cô lạnh nhạt nói: “Đúng, tôi nói thì làm sao mà được, Sở gia thái tử muốn ngủ với ai mà không được? Nhưng tôi đây là không phải mũi silicon, thì cũng gọt mặt, độn cằm, đến ngực cũng là giả, sờ vào làm gì có chút cảm xúc nào, loại hàng như thế này anh cũng thích được cơ à?”
Ngón tay của Sở Văn Bác đẩy quai váy trên cánh tay của Đinh Kiều Lam xuống: “Nhưng hôm nay tôi lại muốn chơi ngực nước muối, mặt phẫu thuật như em đấy, thì sao nào?”
Đinh Kiều Lam bỗng thấy mệt mỏi, không muốn chơi trò yêu đương mập mờ với anh ta nữa.
Cô căm hận nhìn chằm chằm vào Sở Văn Bác, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Sở Văn Bác, mẹ cha nhà anh chứ, anh có bệnh hả? Tôi bảo là tôi không muốn chơi với anh, anh đừng có trêu chọc tôi!”
Ánh mắt của Sở Văn Bác dần dần trở nên hung hãn: “A….Trêu chọc em ư?”
Rõ ràng là cô chạy đến chọc anh trước, sao giờ lại biến thành anh rồi?
Gương mặt Sở Văn Bác trở nên dữ tợn, anh siết chặt lấy eo cô, tốc váy cô lên.
Đinh Kiều Lam hơi sợ hãi, đẩy anh ta ra: “Anh đừng có làm bừa.”
Sở Văn Bác không hơi đâu để ý đến cô, roạt một tiếng, cái váy bị xé thủng một lỗ.
Sở Văn Bác thực sự muốn ‘xử’ cô ngay tại đây.
Sở Văn Bác thực sự muốn ‘xử’ cô ngay tai đây.
Không thì anh không thể thể xả được cơn tức nghẹn trong lòng mấy hôm nay.
Nhưng…
Lại cứ có người cố ý chống đối anh mà.
Tiếng gõ cửa bỗng dồn dập vang lên, ngay sau đó cánh cửa bị đẩy ra.
Sở Văn Bác dùng dáng vẻ cao lớn của mình che kín Đinh Kiều Lam, phẫn nộ quát lên: “Cút ra ngoài…”
Tiểu Từ bị quát sợ đến nỗi hồn vía bay lên mây vội đóng cửa đi ra ngoài, cậu ta đứng ngoài cửa nói rõ to: “Chị Kiều Lam chúng ta sắp phải đi rồi, em… em đi ra xe đợi chị nhé, chị…..chị nhanh lên nhá…”
Đinh Kiều Lam thở phào một hơi, cô đẩy Sở Văn Bác ra: “Buông ra…”
Sở Văn Bác bất động. Anh có bị điên mới buông cô ra.
Đinh Kiều Lam lặp lại lần nữa: “Buông ra.”
Sở Văn Bác nghiêm mặt, từ từ nới lỏng cà vạt trên cổ, “Tôi đã muốn thì không một người nào có thể cản được.”
Đinh Kiều Lam căng thẳng, đúng vậy, nếu anh ta muốn thì cô cũng chẳng thể cản nổi.
Càng cứng đầu cứng cổ với anh ta, thì người chịu thiệt là cô.
Cô cắn môi, trong lòng đầy căm tức, nhưng thái độ vẫn phải mềm mỏng: “Giờ thì không được, tôi còn có việc.”
Sở Văn Bác: “Nhưng tôi lại không có việc gì.”
Cái tên này mà đã giở trò vô lại thì đúng là không có giới hạn mà.
Đinh Kiều Lam tức không biết để đâu cho hết, cô cực kì ghét khi thấy anh ta cứ tỏ ra vẻ cao cao tại thượng như vậy, chẳng cần biết đến cảm nhận của người khác, chỉ quan tâm đến bản thân muốn gì mà thôi.
Đinh Kiều Lam cố gắng nở nụ cười: “Chú à, người ta có việc thật mà, lần sau người ta chơi với chú nha.”
Sở Văn Bác: “Tối nay.”
Nội tâm của Đinh Kiều Lam giằng co một hồi, mới cười nói: “Được”
Ánh mắt Sở Văn Bác vẫn khoá chặt lấy Đinh Kiều Lam, xác định xem cô rốt cuộc đang nói dối hay nói thật, thấy nụ cười của cô có vẻ chân thành mới từ từ buông cô ra: “Tối nay tôi cho người đi đón em.”
Đinh Kiều Lam không để tâm đến câu nói đó: “Tôi muốn thay quần áo, anh có thể ra ngoài một lát được không?”
Sở Văn Bác kéo kéo cái váy sắp rơi xuống đến nơi của Đinh Kiều Lam: “Cũng không phải lần đầu tiên không mặc gì trước mặt tôi, em sợ cái gì?”
Cô không nhìn Sở Văn Bác nữa mà ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, ánh đèn neon loá mắt, cô lạnh nhạt nói: “Đúng, tôi nói thì làm sao mà được, Sở gia thái tử muốn ngủ với ai mà không được? Nhưng tôi đây là không phải mũi silicon, thì cũng gọt mặt, độn cằm, đến ngực cũng là giả, sờ vào làm gì có chút cảm xúc nào, loại hàng như thế này anh cũng thích được cơ à?”
Ngón tay của Sở Văn Bác đẩy quai váy trên cánh tay của Đinh Kiều Lam xuống: “Nhưng hôm nay tôi lại muốn chơi ngực nước muối, mặt phẫu thuật như em đấy, thì sao nào?”
Đinh Kiều Lam bỗng thấy mệt mỏi, không muốn chơi trò yêu đương mập mờ với anh ta nữa.
Cô căm hận nhìn chằm chằm vào Sở Văn Bác, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Sở Văn Bác, mẹ cha nhà anh chứ, anh có bệnh hả? Tôi bảo là tôi không muốn chơi với anh, anh đừng có trêu chọc tôi!”
Ánh mắt của Sở Văn Bác dần dần trở nên hung hãn: “A….Trêu chọc em ư?”
Rõ ràng là cô chạy đến chọc anh trước, sao giờ lại biến thành anh rồi?
Gương mặt Sở Văn Bác trở nên dữ tợn, anh siết chặt lấy eo cô, tốc váy cô lên.
Đinh Kiều Lam hơi sợ hãi, đẩy anh ta ra: “Anh đừng có làm bừa.”
Sở Văn Bác không hơi đâu để ý đến cô, roạt một tiếng, cái váy bị xé thủng một lỗ.
Sở Văn Bác thực sự muốn ‘xử’ cô ngay tại đây.
Sở Văn Bác thực sự muốn ‘xử’ cô ngay tai đây.
Không thì anh không thể thể xả được cơn tức nghẹn trong lòng mấy hôm nay.
Nhưng…
Lại cứ có người cố ý chống đối anh mà.
Tiếng gõ cửa bỗng dồn dập vang lên, ngay sau đó cánh cửa bị đẩy ra.
Sở Văn Bác dùng dáng vẻ cao lớn của mình che kín Đinh Kiều Lam, phẫn nộ quát lên: “Cút ra ngoài…”
Tiểu Từ bị quát sợ đến nỗi hồn vía bay lên mây vội đóng cửa đi ra ngoài, cậu ta đứng ngoài cửa nói rõ to: “Chị Kiều Lam chúng ta sắp phải đi rồi, em… em đi ra xe đợi chị nhé, chị…..chị nhanh lên nhá…”
Đinh Kiều Lam thở phào một hơi, cô đẩy Sở Văn Bác ra: “Buông ra…”
Sở Văn Bác bất động. Anh có bị điên mới buông cô ra.
Đinh Kiều Lam lặp lại lần nữa: “Buông ra.”
Sở Văn Bác nghiêm mặt, từ từ nới lỏng cà vạt trên cổ, “Tôi đã muốn thì không một người nào có thể cản được.”
Đinh Kiều Lam căng thẳng, đúng vậy, nếu anh ta muốn thì cô cũng chẳng thể cản nổi.
Càng cứng đầu cứng cổ với anh ta, thì người chịu thiệt là cô.
Cô cắn môi, trong lòng đầy căm tức, nhưng thái độ vẫn phải mềm mỏng: “Giờ thì không được, tôi còn có việc.”
Sở Văn Bác: “Nhưng tôi lại không có việc gì.”
Cái tên này mà đã giở trò vô lại thì đúng là không có giới hạn mà.
Đinh Kiều Lam tức không biết để đâu cho hết, cô cực kì ghét khi thấy anh ta cứ tỏ ra vẻ cao cao tại thượng như vậy, chẳng cần biết đến cảm nhận của người khác, chỉ quan tâm đến bản thân muốn gì mà thôi.
Đinh Kiều Lam cố gắng nở nụ cười: “Chú à, người ta có việc thật mà, lần sau người ta chơi với chú nha.”
Sở Văn Bác: “Tối nay.”
Nội tâm của Đinh Kiều Lam giằng co một hồi, mới cười nói: “Được”
Ánh mắt Sở Văn Bác vẫn khoá chặt lấy Đinh Kiều Lam, xác định xem cô rốt cuộc đang nói dối hay nói thật, thấy nụ cười của cô có vẻ chân thành mới từ từ buông cô ra: “Tối nay tôi cho người đi đón em.”
Đinh Kiều Lam không để tâm đến câu nói đó: “Tôi muốn thay quần áo, anh có thể ra ngoài một lát được không?”
Sở Văn Bác kéo kéo cái váy sắp rơi xuống đến nơi của Đinh Kiều Lam: “Cũng không phải lần đầu tiên không mặc gì trước mặt tôi, em sợ cái gì?”
Bình luận facebook