Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
Chương 49:
Đinh Kiều Lam dùng đầu ngón tay chọc chọc vào ngực của Sở Văn Bác: “Cam đoan để cho anh hài lòng.”
Đinh Kiều Lam đẩy Sở Văn Bác ra, nở một nụ cười quỷ mị với anh rồi quay người đi thẳng.
Ra khỏi cửa, nét mặt của Đinh Kiều Lam trở nên lạnh lẽo tột độ.
Mẹ nhà nó, thế mà lại bị Sở Văn Bác túm được nhược điểm.
Cũng khéo quá cơ, lúc nào gặp mà chẳng được, sao lại để anh ta bắt gặp đúng lúc thế?
Giờ, phải làm gì để xử lí đây? Giết người diệt khẩu?
Không được, quá mạo hiểm, cách tốt nhất chính là—khiến anh ta chết mê chết mệt cô.
Giang Lai đi đến, nhìn thấy Đinh Kiều Lam vừa định mở miệng ra chào hỏi đã thấy vẻ mặt muốn giết người kia của cô, đành nuốt câu chào vào bụng.
Dường như Đinh Kiều Lam không hề nhìn thấy Giang Lai, cứ thế đi lướt qua cậu.
Sát khí trên người cô, có thể san bằng mọi thứ xung quanh.
Giang Lai toát mồ hôi hột, kiểu này, chẳng lẽ lại vừa ‘cắn xé’ với sếp một trận? Vị bên trong chắc còn khủng khiếp hơn?
……
Đinh Kiều Lam đi rồi, Sở Văn Bác ở trong phòng hoá trang chậm rãi chỉnh trang lại y phục của mình.
Anh ta cực kì mong chờ tối nay, sống vô vị bao nhiêu năm, phải đợi đến khi Đinh Kiều Lam trở lại, anh mới thấy cuộc sống này cuối cùng cũng có chút thú vị.
Giang Lai gõ cửa đi vào, vừa ngẩng đầu đã thấy vệt son đỏ trên mép Sở Văn Bác, nhớ đến hình ảnh Đinh Kiều Lam lúc vừa đi ra, vội vàng cúi đầu: “Sở tổng.”
Sở Văn Bác chỉnh lại cà vạt, nhìn bản thân trong gương.
Trên cằm có một vết cắn mờ, khoé môi thì còn dính vệt son môi của Đinh Kiều Lam, cà vạt lệch lạc, quần áo thì có chút nhăn, nhìn kiểu gì cũng giống như vừa ‘vui vẻ’ với phụ nữ xong.
Thực tế thì sao? Có cái rắm.
Sở Văn Bác rút khăn tay ra, lau sạch vết son môi của Đinh Kiều Lam để lại, trên môi là nụ cười bí ẩn,đầy quỷ dị, ánh mắt lười biếng, lạnh lùng hỏi Giang Lai: “Bàn bạc xong với Thái Lam Uyên rồi à?”
Giang Lai gật đầu: “Vâng, đã xong rồi ạ, bà ấy sẽ nói với với biên kịch sửa kịch bản, cam đoan sẽ không có bất kì một cảnh thân mật nào đâu ạ.”
Sở Văn Bác liếc cậu một cái: “Thân mật?”
Giang Lai sởn hết cả da gà, vội vàng đáp: “Cảnh tiếp xúc đụng chạm tay chân thôi cũng không có, đạo diễn Thái cũng cam đoan việc chỉnh sửa lần này chắc chắn sẽ không để cho cô Kiều Lam biết.”
Về vấn đề này thì Giang Lai rất hiểu Sở Văn Bác. Ý thức lãnh địa cực kì mạnh mẽ, chỉ cần anh ta khoanh vùng sở hữu, bất cứ thứ gì nằm trong phạm vi, ngoài trừ anh ta ra, không một ai được phép chạm vào.
Sở Văn Bác chỉnh trang lại xong, thấy đôi khuyên tai của Đinh Kiều Lam vẫn nằm ở trên bàn tiện tay nhét luôn vào túi.
Giang Lai thấy thế khoé miệng giật giật.
Anh nhớ là trong văn phòng còn có một bộ quần áo của cô Kiều Lam thì phải.
Sở thích này của sếp thật ba chấm….
Trước đây sếp làm gì có cái trò này đâu nhỉ?
Lúc nãy Đinh Kiều Lam mặt mũi hầm hầm đi ra, nhưng tâm trạng của Sở tổng lại khá tốt, giữa hai người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Trên đường về công ty, Giang Lai không kìm được hiếu kì hỏi: “Sếp, nếu sếp đã có lòng giúp đỡ cô Kiều Lam…vậy tại sao không chọn cho cô ấy mấy vai diễn trong mấy bộ phim được đầu tư nhiều, chế tác kĩ càng?”
Kết quả, Sở Văn Bác lại hỏi ngược cậu lại một câu: “Tại sao tôi phải làm thế với cô ta?”
Ơ???
Giang Lai đột nhiên cảm thấy không hiểu nổi sếp mình, người khác theo đuổi bạn gái, không phải là cô ấy muốn gì thì cho cô ấy thứ đó hay sao?
Sao đến lượt cô Kiều Lam lại thành ra ngược đời thế?
Giang Lai muốn hỏi nhưng không dám, đành im lặng không nói gì nữa.
Đinh Kiều Lam dùng đầu ngón tay chọc chọc vào ngực của Sở Văn Bác: “Cam đoan để cho anh hài lòng.”
Đinh Kiều Lam đẩy Sở Văn Bác ra, nở một nụ cười quỷ mị với anh rồi quay người đi thẳng.
Ra khỏi cửa, nét mặt của Đinh Kiều Lam trở nên lạnh lẽo tột độ.
Mẹ nhà nó, thế mà lại bị Sở Văn Bác túm được nhược điểm.
Cũng khéo quá cơ, lúc nào gặp mà chẳng được, sao lại để anh ta bắt gặp đúng lúc thế?
Giờ, phải làm gì để xử lí đây? Giết người diệt khẩu?
Không được, quá mạo hiểm, cách tốt nhất chính là—khiến anh ta chết mê chết mệt cô.
Giang Lai đi đến, nhìn thấy Đinh Kiều Lam vừa định mở miệng ra chào hỏi đã thấy vẻ mặt muốn giết người kia của cô, đành nuốt câu chào vào bụng.
Dường như Đinh Kiều Lam không hề nhìn thấy Giang Lai, cứ thế đi lướt qua cậu.
Sát khí trên người cô, có thể san bằng mọi thứ xung quanh.
Giang Lai toát mồ hôi hột, kiểu này, chẳng lẽ lại vừa ‘cắn xé’ với sếp một trận? Vị bên trong chắc còn khủng khiếp hơn?
……
Đinh Kiều Lam đi rồi, Sở Văn Bác ở trong phòng hoá trang chậm rãi chỉnh trang lại y phục của mình.
Anh ta cực kì mong chờ tối nay, sống vô vị bao nhiêu năm, phải đợi đến khi Đinh Kiều Lam trở lại, anh mới thấy cuộc sống này cuối cùng cũng có chút thú vị.
Giang Lai gõ cửa đi vào, vừa ngẩng đầu đã thấy vệt son đỏ trên mép Sở Văn Bác, nhớ đến hình ảnh Đinh Kiều Lam lúc vừa đi ra, vội vàng cúi đầu: “Sở tổng.”
Sở Văn Bác chỉnh lại cà vạt, nhìn bản thân trong gương.
Trên cằm có một vết cắn mờ, khoé môi thì còn dính vệt son môi của Đinh Kiều Lam, cà vạt lệch lạc, quần áo thì có chút nhăn, nhìn kiểu gì cũng giống như vừa ‘vui vẻ’ với phụ nữ xong.
Thực tế thì sao? Có cái rắm.
Sở Văn Bác rút khăn tay ra, lau sạch vết son môi của Đinh Kiều Lam để lại, trên môi là nụ cười bí ẩn,đầy quỷ dị, ánh mắt lười biếng, lạnh lùng hỏi Giang Lai: “Bàn bạc xong với Thái Lam Uyên rồi à?”
Giang Lai gật đầu: “Vâng, đã xong rồi ạ, bà ấy sẽ nói với với biên kịch sửa kịch bản, cam đoan sẽ không có bất kì một cảnh thân mật nào đâu ạ.”
Sở Văn Bác liếc cậu một cái: “Thân mật?”
Giang Lai sởn hết cả da gà, vội vàng đáp: “Cảnh tiếp xúc đụng chạm tay chân thôi cũng không có, đạo diễn Thái cũng cam đoan việc chỉnh sửa lần này chắc chắn sẽ không để cho cô Kiều Lam biết.”
Về vấn đề này thì Giang Lai rất hiểu Sở Văn Bác. Ý thức lãnh địa cực kì mạnh mẽ, chỉ cần anh ta khoanh vùng sở hữu, bất cứ thứ gì nằm trong phạm vi, ngoài trừ anh ta ra, không một ai được phép chạm vào.
Sở Văn Bác chỉnh trang lại xong, thấy đôi khuyên tai của Đinh Kiều Lam vẫn nằm ở trên bàn tiện tay nhét luôn vào túi.
Giang Lai thấy thế khoé miệng giật giật.
Anh nhớ là trong văn phòng còn có một bộ quần áo của cô Kiều Lam thì phải.
Sở thích này của sếp thật ba chấm….
Trước đây sếp làm gì có cái trò này đâu nhỉ?
Lúc nãy Đinh Kiều Lam mặt mũi hầm hầm đi ra, nhưng tâm trạng của Sở tổng lại khá tốt, giữa hai người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Trên đường về công ty, Giang Lai không kìm được hiếu kì hỏi: “Sếp, nếu sếp đã có lòng giúp đỡ cô Kiều Lam…vậy tại sao không chọn cho cô ấy mấy vai diễn trong mấy bộ phim được đầu tư nhiều, chế tác kĩ càng?”
Kết quả, Sở Văn Bác lại hỏi ngược cậu lại một câu: “Tại sao tôi phải làm thế với cô ta?”
Ơ???
Giang Lai đột nhiên cảm thấy không hiểu nổi sếp mình, người khác theo đuổi bạn gái, không phải là cô ấy muốn gì thì cho cô ấy thứ đó hay sao?
Sao đến lượt cô Kiều Lam lại thành ra ngược đời thế?
Giang Lai muốn hỏi nhưng không dám, đành im lặng không nói gì nữa.
Bình luận facebook