Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
"..."
Bệnh thần kinh à?
Lâm Vy ngẩng đầu nhìn.
Đơn giản là vì bài thi bị làm bẩn, còn bị kẻ khác tạt một xô nước lạnh nên ánh mắt cô nhìn mặt bàn mang nét giận dữ.
Có điều ngay khi ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đen nhánh của cô đã trở lại vẻ ngoan ngoãn thường ngày.
Giang Túc lại buồn cười.
Cô thay đổi nét mặt nhanh như chong chóng, anh chưa từng thấy ai lém lỉnh như cô vậy.
Những đứa trẻ ở độ tuổi này đa số đều không giỏi che giấu cảm xúc, sự ngang ngược dễ dàng bộc lộ.
Nhưng bạn nhỏ bàn trên lại có thể biến đổi thật lưu loát.
Đúng là khiến cho người ta kinh ngạc.
Giang Túc đón lấy ánh mắt của Lâm Vy, bình thản đi về chỗ của mình, kéo ghế ra, chậm rãi ngồi xuống.
Lâm Vy nhìn anh, anh cũng ung dung ngắm cô.
Hai người cách một cái bàn, lẳng lặng nhìn nhau, Lâm Vy là người bừng tỉnh trước.
Chủ nhân đã đến, cô không thể tiếp tục chiếm làm địa bàn của mình.
Lâm Vy xấu hổ, không còn sức đâu mà so đo lời nói vừa rồi của anh ta, trực tiếp ôm lấy bài thi và giấy nháp, xoay lưng, nằm bò ra bàn của mình.
Lâm Vy vừa ngồi tử tế thì ghế dựa bị gõ hai cái.
Cô không thèm quan tâm tới Giang Túc, một lúc sau Giang Túc lại lấy bút chọc chọc bả vai cô.
Lâm Vy lười quay đầu, cô xé một mảnh giấy nháp, viết lên một hàng chữ, gấp lại rồi bỏ ở bàn sau.
Giang Túc liếc thấy tờ giấy thì rút lại cây bút đang định chọc Lâm Vy, mở tờ giấy ra.
...Nói chuyện riêng trong giờ trừ 2 điểm.
Giang Túc đanh mặt nhìn không ít bạn học đang thầm thì nói chuyện riêng, anh đặt bánh Oreo vào trong tờ giấy của Lâm Vy, vươn tay ném đến cạnh bút cô.
Lâm Vy đang viết thì khựng lại, cô mở tờ giấy ra, thấy bên trong có bánh Oreo. Cô trầm mặc vài giây rồi bọc lại, bỏ vào túi rác để trong bàn.
Lâm Vy nghĩ mọi chuyện đã xong, tiếp tục cầm bút làm bài, kết quả cô vừa viết được công thức thì ghế cô bị gõ hai cái, cô vờ như không nghe thấy, sau đó có một cây bút lại chọc hai cái vào vai. Cô bị quấy rầy tới bực mình, đặt bút xuống, vừa định xoay người hỏi anh ta muốn gì thì một tờ giấy xuất hiện trước mặt cô.
"..."
Lâm Vy hít sâu một hơi, duy trì hình tượng cô gái dịu dàng ngoan ngoãn, cô chậm rãi mở tờ giấy.
Hàng chữ qua loa viết trên tờ giấy rơi vào mắt cô.
Không biết có phải anh cố tình không, năm chữ còn kèm thêm một chữ phiên âm: "Juan* tử của tôi đâu?"
(卷子: có phiên âm là "Juan zi", nghĩa là bài thi.)
Lâm Vy: "..."
Ba giây sau, Lâm Vy mở bài thi của mình ra, phát hiện bên dưới còn kẹp thêm một bài thi khác.
Lúc cô lấy bài thi và giấy nháp từ trên bàn Giang Túc đã vô tình cầm nhầm.
Lâm Vy nhìn bài thi mình làm bẩn vài giây, chợt nghĩ ra một cách.
Cũng may cô là người thích làm xong bài mới viết tên. Tờ bài này bị bẩn khiến cô phát rầu không biết phải làm sao.
Các giáo viên trong trường đều có mối quan hệ tốt với nhau, cô không muốn bị Tăng Giảm khiển trách, càng sợ sẽ truyền đến tai Tống Cẩm, khiến Tống Cẩm nghĩ cô không ngoan.
Lâm Vy suy tính rồi cầm theo bài thi bị Oreo làm bẩn, xoay người lại: "Bạn học Giang?"
Giang Túc như không nghe thấy, dựa vào ghế, im lặng.
Lâm Vy lại nhẹ nhàng mềm mại nói: "Bạn học Giang?"
Giang Túc dừng hai giây mới nâng mí mắt, cuối cùng cũng có phản ứng.
Trong lúc Lâm Vy ngỡ rằng anh sẽ nói chuyện thì cô nhìn thấy ai đó cầm bút trên bàn, viết vào bài thi hai điểm, dòng chữ như cách viết cuồng thảo*: Nói chuyện riêng trong giờ trừ 2 điểm.
Lâm Vy: "..."
Vì đang muốn thương lượng nên Lâm Vy không so đo với Giang Túc. Cô quay người, tựa vào bàn, viết một dòng chữ ngay ngắn, sau đó gấp nhỏ lại, nhẹ nhàng đặt lên bàn Giang Túc, từ từ đẩy đến trước mặt anh.
Cô thấy anh không nhận, lại dùng ngòi bút đẩy tờ giấy vào trong, không kịp khống chế lực khiến tờ giấy rơi xuống chân anh.
Anh ngẩng đầu nhìn cô rồi nhặt tờ giấy lên, sau đó từ ánh mắt mong chờ của cô, anh chậm rãi mở.
"Bạn học Giang:
Không phải cậu muốn nộp bài trắng để thầy trừ hết điểm chứ?
Vì thế chúng ta trao đổi một chút, tờ bài thi lúc nãy, xem như nó là của cậu có được không?
Như thế cậu sẽ không bị trừ điểm, lại không cần phải làm đề thi toán, cũng tiện thể giúp đỡ tớ.
Một công ba việc*.
Lời đề nghị này có phải rất tuyệt không?
Bạn bàn trên của cậu, Lâm Vy."
Lâm Vy...
Giang Túc nhìn hai chữ này trong chốc lát rồi ném tờ giấy vào ngăn bàn, rút bừa một cuốn vở, xé giấy, viết viết vẽ vẽ một lúc, sau đó đưa tới trước mặt Lâm Vy.
"Bạn học Lâm:
Tôi thích nộp giấy trắng.
Túc."
Túc cái em gái cậu ấy mà Túc.
Lâm Vy nhìn chằm chằm câu "Tôi thích nộp giấy trắng", cô trầm mặc vài giây rồi xé nát tờ giấy kia, ném vào thùng rác.
Lười biếng dựa vào ghế, chân dài của Giang Túc gác vào ghế Lâm Vy, anh thấy một màn này, tâm tình thoáng sung sướng.
Mèo hoang nhỏ sắp điên lên rồi?
Nửa phút sau, mèo hoang nhỏ lại gửi một mảnh giấy đến cho anh.
Giang Túc háo hức mở ra.
"Bạn học Giang, cậu cứ xem như giúp đỡ tớ một lần đi, làm ơn làm ơn làm ơn."
Sao không nổi cơn tam bành vậy?
Giang Túc hơi thất vọng, anh trầm mặc, lại gửi cho Lâm Vy một tờ giấy.
"Tôi quen biết cậu à?"
Lâm Vy nhìn năm chữ này, hơi hé miệng, phản bác không kịp.
Trùm viết tắt nói đúng, anh ta và cô chẳng mấy quen biết. Cũng đã cầu xin người ta hai lần rồi, người ta không giúp, cầu xin nữa sẽ thành người không biết xấu hổ.
Tuy cô thấy người bàn sau rất đáng đánh đòn, nhưng vì giấc mộng Thanh Hoa của mình, cô...chọn nhẫn nhịn.
Lâm Vy nâng bút, viết lên giấy vài chữ rồi nhẹ nhàng đẩy tới bàn Giang Túc.
Giang Túc mở ra.
"Xin lỗi, làm phiền rồi, bạn học Giang."
Sao nhỏ nhà bên lại rộng lượng như vậy.
Anh tưởng cô sẽ bùng nổ chứ.
Giang Túc như bị thứ gì làm cho nghẹn họng, trong lòng thoáng bức bối. Anh nhìn chằm chằm vào cổ cô, rồi đột nhiên đứng dậy, ra khỏi phòng học.
Sau năm phút, anh lại quay về.
Anh cứ ra ra vào vào, gây ra động tĩnh không nhỏ, làm các bạn trong lớp chú ý.
Sắc mặt của ông lớn ngày đầu tiên đi học đã cưỡng hôn người khác đang rất khó coi.
Các bạn thì thầm to nhỏ dần dần cũng ngừng lại.
Cả đám yên lặng, Giang Túc viết lên vở, xé giấy, sau đó khom lưng, nhét tờ giấy vào túi áo đồng phục của Lâm Vy.
Lâm Vy quay đầu nhìn anh.
Người con trai đạm mạc ngồi về vị trí của mình.
Lâm Vy thu tầm mắt, dưới ánh nhìn của Bạch Kiến, lấy giấy từ trong túi ra: "Để lại số điện thoại, chúng ta xem như quen biết."
Chú thích:
1. Cuồng thảo: Kiểu viết thư pháp bên Trung.
2. Ba việc ở đây là: Giang Túc không bị trừ điểm, không phải làm bài, Lâm Vy không cần phải lo việc giấy thi bẩn.
Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC
Bệnh thần kinh à?
Lâm Vy ngẩng đầu nhìn.
Đơn giản là vì bài thi bị làm bẩn, còn bị kẻ khác tạt một xô nước lạnh nên ánh mắt cô nhìn mặt bàn mang nét giận dữ.
Có điều ngay khi ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đen nhánh của cô đã trở lại vẻ ngoan ngoãn thường ngày.
Giang Túc lại buồn cười.
Cô thay đổi nét mặt nhanh như chong chóng, anh chưa từng thấy ai lém lỉnh như cô vậy.
Những đứa trẻ ở độ tuổi này đa số đều không giỏi che giấu cảm xúc, sự ngang ngược dễ dàng bộc lộ.
Nhưng bạn nhỏ bàn trên lại có thể biến đổi thật lưu loát.
Đúng là khiến cho người ta kinh ngạc.
Giang Túc đón lấy ánh mắt của Lâm Vy, bình thản đi về chỗ của mình, kéo ghế ra, chậm rãi ngồi xuống.
Lâm Vy nhìn anh, anh cũng ung dung ngắm cô.
Hai người cách một cái bàn, lẳng lặng nhìn nhau, Lâm Vy là người bừng tỉnh trước.
Chủ nhân đã đến, cô không thể tiếp tục chiếm làm địa bàn của mình.
Lâm Vy xấu hổ, không còn sức đâu mà so đo lời nói vừa rồi của anh ta, trực tiếp ôm lấy bài thi và giấy nháp, xoay lưng, nằm bò ra bàn của mình.
Lâm Vy vừa ngồi tử tế thì ghế dựa bị gõ hai cái.
Cô không thèm quan tâm tới Giang Túc, một lúc sau Giang Túc lại lấy bút chọc chọc bả vai cô.
Lâm Vy lười quay đầu, cô xé một mảnh giấy nháp, viết lên một hàng chữ, gấp lại rồi bỏ ở bàn sau.
Giang Túc liếc thấy tờ giấy thì rút lại cây bút đang định chọc Lâm Vy, mở tờ giấy ra.
...Nói chuyện riêng trong giờ trừ 2 điểm.
Giang Túc đanh mặt nhìn không ít bạn học đang thầm thì nói chuyện riêng, anh đặt bánh Oreo vào trong tờ giấy của Lâm Vy, vươn tay ném đến cạnh bút cô.
Lâm Vy đang viết thì khựng lại, cô mở tờ giấy ra, thấy bên trong có bánh Oreo. Cô trầm mặc vài giây rồi bọc lại, bỏ vào túi rác để trong bàn.
Lâm Vy nghĩ mọi chuyện đã xong, tiếp tục cầm bút làm bài, kết quả cô vừa viết được công thức thì ghế cô bị gõ hai cái, cô vờ như không nghe thấy, sau đó có một cây bút lại chọc hai cái vào vai. Cô bị quấy rầy tới bực mình, đặt bút xuống, vừa định xoay người hỏi anh ta muốn gì thì một tờ giấy xuất hiện trước mặt cô.
"..."
Lâm Vy hít sâu một hơi, duy trì hình tượng cô gái dịu dàng ngoan ngoãn, cô chậm rãi mở tờ giấy.
Hàng chữ qua loa viết trên tờ giấy rơi vào mắt cô.
Không biết có phải anh cố tình không, năm chữ còn kèm thêm một chữ phiên âm: "Juan* tử của tôi đâu?"
(卷子: có phiên âm là "Juan zi", nghĩa là bài thi.)
Lâm Vy: "..."
Ba giây sau, Lâm Vy mở bài thi của mình ra, phát hiện bên dưới còn kẹp thêm một bài thi khác.
Lúc cô lấy bài thi và giấy nháp từ trên bàn Giang Túc đã vô tình cầm nhầm.
Lâm Vy nhìn bài thi mình làm bẩn vài giây, chợt nghĩ ra một cách.
Cũng may cô là người thích làm xong bài mới viết tên. Tờ bài này bị bẩn khiến cô phát rầu không biết phải làm sao.
Các giáo viên trong trường đều có mối quan hệ tốt với nhau, cô không muốn bị Tăng Giảm khiển trách, càng sợ sẽ truyền đến tai Tống Cẩm, khiến Tống Cẩm nghĩ cô không ngoan.
Lâm Vy suy tính rồi cầm theo bài thi bị Oreo làm bẩn, xoay người lại: "Bạn học Giang?"
Giang Túc như không nghe thấy, dựa vào ghế, im lặng.
Lâm Vy lại nhẹ nhàng mềm mại nói: "Bạn học Giang?"
Giang Túc dừng hai giây mới nâng mí mắt, cuối cùng cũng có phản ứng.
Trong lúc Lâm Vy ngỡ rằng anh sẽ nói chuyện thì cô nhìn thấy ai đó cầm bút trên bàn, viết vào bài thi hai điểm, dòng chữ như cách viết cuồng thảo*: Nói chuyện riêng trong giờ trừ 2 điểm.
Lâm Vy: "..."
Vì đang muốn thương lượng nên Lâm Vy không so đo với Giang Túc. Cô quay người, tựa vào bàn, viết một dòng chữ ngay ngắn, sau đó gấp nhỏ lại, nhẹ nhàng đặt lên bàn Giang Túc, từ từ đẩy đến trước mặt anh.
Cô thấy anh không nhận, lại dùng ngòi bút đẩy tờ giấy vào trong, không kịp khống chế lực khiến tờ giấy rơi xuống chân anh.
Anh ngẩng đầu nhìn cô rồi nhặt tờ giấy lên, sau đó từ ánh mắt mong chờ của cô, anh chậm rãi mở.
"Bạn học Giang:
Không phải cậu muốn nộp bài trắng để thầy trừ hết điểm chứ?
Vì thế chúng ta trao đổi một chút, tờ bài thi lúc nãy, xem như nó là của cậu có được không?
Như thế cậu sẽ không bị trừ điểm, lại không cần phải làm đề thi toán, cũng tiện thể giúp đỡ tớ.
Một công ba việc*.
Lời đề nghị này có phải rất tuyệt không?
Bạn bàn trên của cậu, Lâm Vy."
Lâm Vy...
Giang Túc nhìn hai chữ này trong chốc lát rồi ném tờ giấy vào ngăn bàn, rút bừa một cuốn vở, xé giấy, viết viết vẽ vẽ một lúc, sau đó đưa tới trước mặt Lâm Vy.
"Bạn học Lâm:
Tôi thích nộp giấy trắng.
Túc."
Túc cái em gái cậu ấy mà Túc.
Lâm Vy nhìn chằm chằm câu "Tôi thích nộp giấy trắng", cô trầm mặc vài giây rồi xé nát tờ giấy kia, ném vào thùng rác.
Lười biếng dựa vào ghế, chân dài của Giang Túc gác vào ghế Lâm Vy, anh thấy một màn này, tâm tình thoáng sung sướng.
Mèo hoang nhỏ sắp điên lên rồi?
Nửa phút sau, mèo hoang nhỏ lại gửi một mảnh giấy đến cho anh.
Giang Túc háo hức mở ra.
"Bạn học Giang, cậu cứ xem như giúp đỡ tớ một lần đi, làm ơn làm ơn làm ơn."
Sao không nổi cơn tam bành vậy?
Giang Túc hơi thất vọng, anh trầm mặc, lại gửi cho Lâm Vy một tờ giấy.
"Tôi quen biết cậu à?"
Lâm Vy nhìn năm chữ này, hơi hé miệng, phản bác không kịp.
Trùm viết tắt nói đúng, anh ta và cô chẳng mấy quen biết. Cũng đã cầu xin người ta hai lần rồi, người ta không giúp, cầu xin nữa sẽ thành người không biết xấu hổ.
Tuy cô thấy người bàn sau rất đáng đánh đòn, nhưng vì giấc mộng Thanh Hoa của mình, cô...chọn nhẫn nhịn.
Lâm Vy nâng bút, viết lên giấy vài chữ rồi nhẹ nhàng đẩy tới bàn Giang Túc.
Giang Túc mở ra.
"Xin lỗi, làm phiền rồi, bạn học Giang."
Sao nhỏ nhà bên lại rộng lượng như vậy.
Anh tưởng cô sẽ bùng nổ chứ.
Giang Túc như bị thứ gì làm cho nghẹn họng, trong lòng thoáng bức bối. Anh nhìn chằm chằm vào cổ cô, rồi đột nhiên đứng dậy, ra khỏi phòng học.
Sau năm phút, anh lại quay về.
Anh cứ ra ra vào vào, gây ra động tĩnh không nhỏ, làm các bạn trong lớp chú ý.
Sắc mặt của ông lớn ngày đầu tiên đi học đã cưỡng hôn người khác đang rất khó coi.
Các bạn thì thầm to nhỏ dần dần cũng ngừng lại.
Cả đám yên lặng, Giang Túc viết lên vở, xé giấy, sau đó khom lưng, nhét tờ giấy vào túi áo đồng phục của Lâm Vy.
Lâm Vy quay đầu nhìn anh.
Người con trai đạm mạc ngồi về vị trí của mình.
Lâm Vy thu tầm mắt, dưới ánh nhìn của Bạch Kiến, lấy giấy từ trong túi ra: "Để lại số điện thoại, chúng ta xem như quen biết."
Chú thích:
1. Cuồng thảo: Kiểu viết thư pháp bên Trung.
2. Ba việc ở đây là: Giang Túc không bị trừ điểm, không phải làm bài, Lâm Vy không cần phải lo việc giấy thi bẩn.
Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC
Bình luận facebook