Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Lâm Vy không phản ứng kịp: “Hả?”
Giang Túc nâng mí mắt nhìn cô gái nhỏ đang bất động, “Không về nhà sao?”
Lâm Vy ngẩn ngơ, giờ mới kịp hiểu là anh đặc biệt dừng thang máy để chờ cô.
Không nghĩ đến trùm viết tắt lại tốt tính như vậy.
Lâm Vy “Ồ” một tiếng, nhanh chóng thẳng lưng rồi vào thang máy.
Giang Túc không nhanh không chậm thu về cánh tay đang chống cửa, lại ấn số tầng thêm một lần nữa.
Cửa đóng lại, trong thang máy vô cùng yên tĩnh.
Trong khi thang máy chuyển động, hai người đều không nói với nhau câu gì.
Lâm Vy thỉnh thoảng lại lén lút nhìn và đánh giá chàng trai bên cạnh.
Cô chỉ nhìn được nửa khuôn mặt bên trái của anh, rất sạch sẽ, không hề có một vết thương, bớt đi sự hoang dại, lại thêm phần khí chất. Anh đạm mạc tựa vào thang máy, dáng người cao gầy, nhìn qua có vẻ biếng nhác.
Da của anh thật sự rất trắng, khi được bao phủ bởi ánh đèn thang máy, làn da ẩn hiện ánh sáng lành lạnh.
Khiến người ta có cảm giác khá...xa cách.
Đó là kiểu người mà rõ ràng họ đứng ngay trước mặt bạn, nhưng lại cho cảm giác xa không với tới, dường như làm thế nào bạn cũng không thể đuổi kịp.
Nhìn lén một hồi lâu, Lâm Vy phát hiện ra rằng không biết từ bao giờ Giang Túc cũng nhìn sang phía cô.
Cô thầm quan sát anh thêm hai lần, lần nào cũng bắt gặp ánh mắt của anh dừng ở ngực cô một lúc lâu.
Anh ta có ý gì vậy, sao cứ nhìn ngực cô.
Lâm Vy nhủ thầm, cô cũng cúi đầu nhìn, phát hiện chiếc cúc áo thứ hai từ trên xuống của mình không biết rơi từ khi nào, làm áo lộ ra một cái khe.
Lâm Vy lại nhìn Giang Túc, thấy ánh mắt anh ta vẫn dừng ở ngực của cô.
Đây là lần thứ ba...
Lâm Vy trầm mặc hai giây, ở lần thứ tư anh nhìn sang, cô không nhịn được mà nói: “Đừng nhìn nữa.”
Giang Túc hơi nâng ánh mắt, rơi trên khuôn mặt cô.
Cô gái lớn lên trông rất xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn có vẻ còn không lớn bằng bàn tay anh.
Chóp mũi cao cao, làn da trắng ngần, tầng tóc có qui củ, lộ ra dưới mái là một cặp mày rất tự nhiên.
Nhưng đẹp nhất ở cô đó chính là đôi mắt.
Hạt châu đen CMN đẹp không chịu nổi, nhìn cứ tựa như ngôi sao sáng.
“Ở bên trong tôi mặc áo lông đấy.”, nhỏ nhà bên lên tiếng.
Giang Túc vẫn đang nhìn vào mắt cô, nên quên mất vừa rồi cô nói gì, nhẹ nhàng “Hm?” một tiếng.
“Tôi sợ lạnh nên đã mặc áo lông rất dày, cho dù cậu có nhìn một trăm lần, cũng không thấy được gì đâu."
Giang Túc: “....”
Như sợ anh không tin, nhỏ nhà bên bèn nâng tay, mở luôn cái cúc bên trên của áo khoác, lộ ra áo lông màu trắng sữa cho anh xem.
Giang Túc ngơ ngác ba giây, cuối cùng cũng hiểu được ý của nhỏ nhà bên là gì.
Ý cô nói, anh đang rình cô?
Chính xác hơn là rình ngực cô.
Giang Túc nhìn Lâm Vy đang kéo kéo áo lông của mình lên, chợt phì cười.
Anh như không muốn để cô biết mình cười, ngay lập tức xoay đầu sang nơi khác.
Cũng chẳng biết buồn cười ở chỗ nào mà anh cứ cười không ngừng, hai vai run lên.
Cửa thang máy mở ra, Lâm Vy mang vẻ mặt không thể hiểu nổi đi ra ngoài.
Cô đi được hai bước, quay lại nhìn một lần.
Não anh ta thật sự có vấn đề.
Sau khi đưa ra được kết quả này, Lâm Vy rẽ vào hành lang.
Đứng trước cửa nhà, Lâm Vy lấy chìa khóa, lúc cô chuẩn bị mở cửa thì Giang Túc cũng đi từ cửa thang máy ra, đứng phía sau lưng cô.
Khi anh nhấn mật khẩu cửa nhà mình, đột nhiên lên tiếng: “Rất đáng yêu.”
Rất đáng yêu?
Lâm Vy đối diện với ổ khóa cửa, lòng cô thầm nghĩ, cửa nhà anh ta là loại cảm ứng âm thanh à?
“Rất đáng yêu.” Anh cười đủ rồi, nhưng giọng nói vẫn phiếm một tầng ý cười chưa tan.
Lâm Vy đơn giản chỉ vì tò mò mà quay đầu, thấy Giang Túc dựa vào cửa, mắt nhìn cô chăm chú, cô mới vỡ lẽ anh đang nói mình.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, anh ta lại cười: “Rất đáng yêu, hôm nào tôi mời cậu ăn kem KeAiDuo*.”
Lâm Vy xác định thêm một lần là tên này có vấn đề thật, cô không muốn quan tâm anh ta nữa, mở cửa nhà mình.
Bước vào nhà, lúc Lâm Vy chuẩn bị đóng cửa, cô ngẫm nghĩ một chút, vì việc anh ta tự nhiên cười khiến cô khá khó chịu, cô thốt ra một câu: “Kịch bản này tôi nuốt không trôi, tôi không dễ lừa như cậu nghĩ đâu.”
“Đừng cho rằng cậu mời tôi ăn KeAiDuo thì tôi sẽ xí xóa vụ trong thang máy.”
Lâm Vy nói xong lập tức đóng cửa, khom người thay giày rồi quay về phòng.
Giang Túc một mình đứng giữa hành lang, không nhịn được lại bật cười.
Anh đột nhiên phát hiện, nhỏ nhà bên quá hợp khẩu vị của anh rồi.
Một ngày vô tình đụng trúng anh tận mấy lần.
Thật sự bà nó quá hợp khẩu vị của anh.
Một lúc sau, Giang Túc mới nhịn cười, đứng thẳng lưng, nhập mật khẩu vào nhà.
Lúc anh lấy đồ từ trong túi ra, sờ được cúc áo kia, anh đem di di trên đầu ngón tay, lấy ra nhìn rồi khẽ cười một tiếng.
Nhỏ cách vách nửa đêm không ngoan ngoãn ở nhà, lại chạy ra ngoài bò trên mái xem người ta đánh nhau.
Gan cũng khá to.
Lúc chạng vạng anh còn đánh giá về nhỏ nhà bên: Ngây thơ vô hại, gan rất bé, vâng lời cha mẹ, con gái ngoan chưa rõ thế sự.
“...”
Nhìn lầm người rồi.
Chú thích:
1. Kem KeAiDuo: đã chú thích ở chương 4, mọi người có thể xem lại.
Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC
Giang Túc nâng mí mắt nhìn cô gái nhỏ đang bất động, “Không về nhà sao?”
Lâm Vy ngẩn ngơ, giờ mới kịp hiểu là anh đặc biệt dừng thang máy để chờ cô.
Không nghĩ đến trùm viết tắt lại tốt tính như vậy.
Lâm Vy “Ồ” một tiếng, nhanh chóng thẳng lưng rồi vào thang máy.
Giang Túc không nhanh không chậm thu về cánh tay đang chống cửa, lại ấn số tầng thêm một lần nữa.
Cửa đóng lại, trong thang máy vô cùng yên tĩnh.
Trong khi thang máy chuyển động, hai người đều không nói với nhau câu gì.
Lâm Vy thỉnh thoảng lại lén lút nhìn và đánh giá chàng trai bên cạnh.
Cô chỉ nhìn được nửa khuôn mặt bên trái của anh, rất sạch sẽ, không hề có một vết thương, bớt đi sự hoang dại, lại thêm phần khí chất. Anh đạm mạc tựa vào thang máy, dáng người cao gầy, nhìn qua có vẻ biếng nhác.
Da của anh thật sự rất trắng, khi được bao phủ bởi ánh đèn thang máy, làn da ẩn hiện ánh sáng lành lạnh.
Khiến người ta có cảm giác khá...xa cách.
Đó là kiểu người mà rõ ràng họ đứng ngay trước mặt bạn, nhưng lại cho cảm giác xa không với tới, dường như làm thế nào bạn cũng không thể đuổi kịp.
Nhìn lén một hồi lâu, Lâm Vy phát hiện ra rằng không biết từ bao giờ Giang Túc cũng nhìn sang phía cô.
Cô thầm quan sát anh thêm hai lần, lần nào cũng bắt gặp ánh mắt của anh dừng ở ngực cô một lúc lâu.
Anh ta có ý gì vậy, sao cứ nhìn ngực cô.
Lâm Vy nhủ thầm, cô cũng cúi đầu nhìn, phát hiện chiếc cúc áo thứ hai từ trên xuống của mình không biết rơi từ khi nào, làm áo lộ ra một cái khe.
Lâm Vy lại nhìn Giang Túc, thấy ánh mắt anh ta vẫn dừng ở ngực của cô.
Đây là lần thứ ba...
Lâm Vy trầm mặc hai giây, ở lần thứ tư anh nhìn sang, cô không nhịn được mà nói: “Đừng nhìn nữa.”
Giang Túc hơi nâng ánh mắt, rơi trên khuôn mặt cô.
Cô gái lớn lên trông rất xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn có vẻ còn không lớn bằng bàn tay anh.
Chóp mũi cao cao, làn da trắng ngần, tầng tóc có qui củ, lộ ra dưới mái là một cặp mày rất tự nhiên.
Nhưng đẹp nhất ở cô đó chính là đôi mắt.
Hạt châu đen CMN đẹp không chịu nổi, nhìn cứ tựa như ngôi sao sáng.
“Ở bên trong tôi mặc áo lông đấy.”, nhỏ nhà bên lên tiếng.
Giang Túc vẫn đang nhìn vào mắt cô, nên quên mất vừa rồi cô nói gì, nhẹ nhàng “Hm?” một tiếng.
“Tôi sợ lạnh nên đã mặc áo lông rất dày, cho dù cậu có nhìn một trăm lần, cũng không thấy được gì đâu."
Giang Túc: “....”
Như sợ anh không tin, nhỏ nhà bên bèn nâng tay, mở luôn cái cúc bên trên của áo khoác, lộ ra áo lông màu trắng sữa cho anh xem.
Giang Túc ngơ ngác ba giây, cuối cùng cũng hiểu được ý của nhỏ nhà bên là gì.
Ý cô nói, anh đang rình cô?
Chính xác hơn là rình ngực cô.
Giang Túc nhìn Lâm Vy đang kéo kéo áo lông của mình lên, chợt phì cười.
Anh như không muốn để cô biết mình cười, ngay lập tức xoay đầu sang nơi khác.
Cũng chẳng biết buồn cười ở chỗ nào mà anh cứ cười không ngừng, hai vai run lên.
Cửa thang máy mở ra, Lâm Vy mang vẻ mặt không thể hiểu nổi đi ra ngoài.
Cô đi được hai bước, quay lại nhìn một lần.
Não anh ta thật sự có vấn đề.
Sau khi đưa ra được kết quả này, Lâm Vy rẽ vào hành lang.
Đứng trước cửa nhà, Lâm Vy lấy chìa khóa, lúc cô chuẩn bị mở cửa thì Giang Túc cũng đi từ cửa thang máy ra, đứng phía sau lưng cô.
Khi anh nhấn mật khẩu cửa nhà mình, đột nhiên lên tiếng: “Rất đáng yêu.”
Rất đáng yêu?
Lâm Vy đối diện với ổ khóa cửa, lòng cô thầm nghĩ, cửa nhà anh ta là loại cảm ứng âm thanh à?
“Rất đáng yêu.” Anh cười đủ rồi, nhưng giọng nói vẫn phiếm một tầng ý cười chưa tan.
Lâm Vy đơn giản chỉ vì tò mò mà quay đầu, thấy Giang Túc dựa vào cửa, mắt nhìn cô chăm chú, cô mới vỡ lẽ anh đang nói mình.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, anh ta lại cười: “Rất đáng yêu, hôm nào tôi mời cậu ăn kem KeAiDuo*.”
Lâm Vy xác định thêm một lần là tên này có vấn đề thật, cô không muốn quan tâm anh ta nữa, mở cửa nhà mình.
Bước vào nhà, lúc Lâm Vy chuẩn bị đóng cửa, cô ngẫm nghĩ một chút, vì việc anh ta tự nhiên cười khiến cô khá khó chịu, cô thốt ra một câu: “Kịch bản này tôi nuốt không trôi, tôi không dễ lừa như cậu nghĩ đâu.”
“Đừng cho rằng cậu mời tôi ăn KeAiDuo thì tôi sẽ xí xóa vụ trong thang máy.”
Lâm Vy nói xong lập tức đóng cửa, khom người thay giày rồi quay về phòng.
Giang Túc một mình đứng giữa hành lang, không nhịn được lại bật cười.
Anh đột nhiên phát hiện, nhỏ nhà bên quá hợp khẩu vị của anh rồi.
Một ngày vô tình đụng trúng anh tận mấy lần.
Thật sự bà nó quá hợp khẩu vị của anh.
Một lúc sau, Giang Túc mới nhịn cười, đứng thẳng lưng, nhập mật khẩu vào nhà.
Lúc anh lấy đồ từ trong túi ra, sờ được cúc áo kia, anh đem di di trên đầu ngón tay, lấy ra nhìn rồi khẽ cười một tiếng.
Nhỏ cách vách nửa đêm không ngoan ngoãn ở nhà, lại chạy ra ngoài bò trên mái xem người ta đánh nhau.
Gan cũng khá to.
Lúc chạng vạng anh còn đánh giá về nhỏ nhà bên: Ngây thơ vô hại, gan rất bé, vâng lời cha mẹ, con gái ngoan chưa rõ thế sự.
“...”
Nhìn lầm người rồi.
Chú thích:
1. Kem KeAiDuo: đã chú thích ở chương 4, mọi người có thể xem lại.
Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC
Bình luận facebook