-
Chương 97 : Tay nhỏ kéo tay lớn
~
~
Hiển nhiên đây là đáp án mà Phượng Mai và Vân mỹ nhân không ngờ đến nhất, cả hai người họ thoáng sững sờ.
Thái hậu chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, “Xem ra ai gia nhặt phải một con mèo nhỏ rồi nhỉ?”
Lần thứ hai bị trêu chọc, Kiều Linh Nhi không nói gì, Thái hậu bèn tiếp lời, “Ai gia cũng từng nghe Hiên nhi nói qua về tài nghệ của đầu bếp trong phủ, nhưng ai gia chưa từng có cơ hội nếm qua. Giờ nghe nha đầu con nói, ai gia cũng muốn đến thử một lần.”
Kiều Linh Nhi chớp mắt, “Hoàng tổ mẫu, người muốn đến Thất vương phủ? Hay là muốn triệu đầu bếp tiến cung?”
Chỉ vì vài món ăn ngon mà nhọc công Thái hậu xuất cung, chuyện này e không được tốt.
Phượng Mai cười nhẹ, “Thái hậu nương nương, đầu bếp Hách vương phủ cũng tương đối khá, chi bằng thiếp thân sai người hồi phủ triệu ông ta tiến cung làm vài món để Hoàng tổ mẫu thưởng thức.”
Thái hậu thẳng thừng từ chối, “Hôm nay trong cung có yến hội, để ngày khác đi.”
Bởi vì có Kiều Linh Nhi bên cạnh nên Thái hậu đột nhiên có hứng thú với mỹ thực, nếu cùng Kiều Linh Nhi dùng, vậy chẳng phải là ăn hàng sao?
Nghĩ đến hai chữ “ăn hàng” này không khỏi khiến Thái hậu bật cười.
Đôi mắt lém lỉnh của Kiều Linh Nhi quan sát nét mặt Thái hậu mà lấy làm phiền muội, nàng nói với vẻ đáng thương, “Hoàng tổ mẫu, người nhẫn tâm chê cười Linh Nhi sao?”
Khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh như mời gọi người đến nhéo, đôi mắt thiện lương đen láy bày ra bộ dáng như cún con, nhìn Thái hậu lấy lòng.
Trái tim Thái hậu nào cưỡng lại được, con bé thì có chỗ nào để chê cười chứ. Bà chỉ có nước đầu hàng, “Được rồi được rồi, ai gia không cười con. Hôm nay có yến hội, ai gia không thể xuất cung, ngày mai ai gia sẽ xuất cung đến đấy xem sao, thuận tiện thăm quan hoa viên của Hiên nhi.”
Nhắc đến hoa viên tại Thất vương phủ, Kiều Linh Nhi có hơi xao động. Hoa viên này rốt cuộc cất giấu bí mật gì, vì sao người khác không thể vào chứ?
“Ngày mai Linh Nhi sẽ ở trong phủ đợi Hoàng tổ mẫu, dặn đầu bếp làm vài món mà thường ngày con thích ăn, Hoàng tổ mẫu nhất định cũng sẽ thích.” Kiều Linh Nhi ngọt ngào nói, vui đến đôi mắt nheo cả lại.
Thái hậu lập tức nở nụ cười, sau đó quay đầu liếc mắt nhìn Vân mỹ nhân, “Hôm nay Vân mỹ nhân hơi ít nói thì phải. Thế nào? Còn chưa khỏe hẳn sao?”
Nghe thấy Thái hậu nhắc đến tên mình, trong lòng Vân mỹ nhân cả kinh, sau mới dịu dàng đáp, “Thần thiếp đã khá hơn, tạ Thái hậu nương nương quan tâm.”
“Dạo này Hoàng thượng bận bịu chuyện chính sự, khó tránh khỏi sơ sót. Còn nữa, gần đây xuất ít không ít hiền tài, Vân mỹ nhân phải tự chăm sóc mình thật tốt, chớ làm Hoàng thượng phân tâm mới phải.”
“Thần thiếp cẩn tuân Hoàng hậu nương nương giáo huấn.” Vân mỹ nhân đứng lên, hơi nghiêng mình.
Lúc này Thái hậu mới gật đầu, “Nếu hôm nay mọi người đều đã ở đây, chi bằng bồi ai gia đi ngự hoa viên một lát.”
“Dạ, Thái hậu nương nương.”
“Dạ, Hoàng tổ mẫu.”
Trong hoa viên, những đóa hoa đẹp tươi đua nhau khoe sắc, những cánh hoa mềm rung rinh trong gió tựa như muốn khoe khoang hương sắc.
“Hoàng tổ mẫu, người đã đi một lúc lâu rồi, hay là người vào đình ngồi nghỉ một lát, vừa ngắm hoa vừa nói chuyện phiếm, thế có được không?”
Đi một hồi, Kiều Linh Nhi mới rụt rè nói.
Những lời này lọt đến tận tim Thái hậu, bà đi một lát đã cảm thấy mệt mỏi, chỉ có tiểu nha đầu này tinh ý.
“Người đã già, không còn khỏe khoắn nữa, đi vài bước chân đã thấy toàn thân rã rời.”
Tiếng than thở này của Thái hậu truyền đến tai những người khác liền có phản ứng khác nhau.
Kiều Linh Nhi lại dẩu cái miệng nhỏ, “Hoàng tổ mẫu nói sai rồi, ai nhìn người cũng thấy tinh lực mười phần, sao có thể gọi là già chứ? Dung nhan người toát ánh hào quang, không thể là một lão nhân, cùng lắm chỉ có thể đang ở trung niên quá độ lên lão niên thôi.”
Cảm thấy lời mình nói nghe không thuận, khuôn mặt Kiều Linh Nhi bất giác ửng hồng, con ngươi lanh lợi mở lớn, “Nói chung, ai cũng không thấy Hoàng tổ mẫu già hết.”
Một người khi cảm thấy mình đã già, sẽ có cái cảm giác gần đất xa trời, nàng quyết không thể để Hoàng tổ mẫu có cảm giác ấy.
Thái hậu liền nở nụ cười, “Có nha đầu con ở đây, ai dám nói ai gia già chứ.”
Thực ra không phải vì Kiều tiểu thư mà là vì thân phận của người đấy, Thái hậu nương nương à —— Lục Nhu đi phía sau thầm thở dài một tiếng, cô càng lúc càng thêm yêu thích tiểu tổ tông.
“Kiều tiểu thư nói phải lắm, Thái hậu nương nương người sao có thể già. Phong thái của Thái hậu nương nương, ngay đến chúng thiếp thân, chỉ nhìn thôi cũng thấy mặc cảm.” Phượng Mại cười nhạt chen vào.
Hôm nay Thái hậu đối xử với nàng ta không còn lạnh lùng như trước, điều này khiến Phượng Mai cũng phần nào an tâm. Có khi nào Kiều Linh Nhi thật sự tiếp nhận đề nghị kia, bắt đầu giúp nàng ta?
Nghĩ đến đây, Phượng Mai liền quay đầu nhìn đứa nhỏ bên cạnh Thái hậu, trong mắt nồng đậm ý cười, vẻ độc ác thường trực tạm tan biến.
Kiều Linh Nhi cũng chẳng để ý đến cô ta, nàng vẫn đang tò mò không biết Vân mỹ nhân đã xảy ra chuyện gì, sao đến giờ vẫn im lặng không lên tiếng.
Nên nhớ rằng từ trước đến nay, Vân Mỹ nhân khá kiêu ngạo, bất kể là làm việc gì, từ lời nói đến hành động đều phách lối không ai bằng. Hôm nay bỗng nhiên trầm lặng khác thường, sao có thể khiến kẻ khác không tò mò.
Cảnh đẹp trong ngự hoa viên có thể xua tan mọi nỗi ưu sầu, được Thái hậu cho phép, Kiều Linh Nhi đã dặn Lục Nhu lấy những loại hoa cần thiết để làm thuốc dẫn.
Trong lòng Phượng Mai thở dài, may mà Kiều Linh Nhi đứng về phía nàng ta, bằng không hôm nay Thái hậu chưa chắc đã chịu để nàng ta ở lại, vị trí vương phi có thể sẽ rơi vào tay Lê trắc phi, chuyện này… Nàng ta không nhịn được.
Kiều Linh Nhi được Thái hậu sủng ái, chẳng trách trước đây nàng ta lớn lối đến vậy.
Vân mỹ nhân chỉ cười nhạt, chỉ nhìn và nghe, hầu như không nói câu gì.
Khoảng thời gian tốt đẹp chính là khi được thưởng thức và vui vẻ.
Kiều Linh Nhi phụng bồi Thái hậu quay về Trường Thọ cung dùng ngọ thiện, sau đó nàng liền đến ngự hoa viên. Nàng có một dự cảm mạnh mẽ rằng Vân mỹ nhân còn đang ở đấy.
Quả nhiên trong đình nhỏ dùng để nghỉ chân, một mình Vân mỹ nhân vẫn đang ngồi, ánh mắt mông lung nhìn về nơi nao.
“Tham kiến Vân mỹ nhân.” Kiều Linh Nhi dè dặt lên tiếng.
Vân mỹ nhân bị dọa sợ, khi nhận ra người đến là Kiều Linh Nhi, nàng ta mới nhẹ nở nụ cười, “Cô đã đến rồi?”
Xem ra nàng ta đã sớm biết rằng nàng sẽ đến.
“Vì sao Vân mỹ nhân không hồi cung nghỉ ngơi?” Kiều Linh Nhi không đợi Vân mỹ nhân mời đã chủ động ngồi xuống băng đá.
“Ngắm hoa, cần có tâm tình tốt.” Vân mỹ nhân thản nhiên nói, ánh mắt thần ra lần thứ hai. “Trước đây, hầu như ngày nào Hoàng thượng cũng cùng ta đi dạo một vòng ngự hoa viên, thế nhưng hiện tại đã không còn nữa.”
Kiều Linh Nhi chớp mắt mấy cái, dường như hiểu, lại dường như không hiểu, nàng chỉ nhìn Vân mỹ nhân mà không nói lời nào.
Vân mỹ nhân thu ánh mắt lại, đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh của Kiều Linh Nhi, vươn bàn tay ngọc ngà, “Làm phiền Kiều tiểu thư.”
Kiều Linh Nhi lập tức hiểu ý, quanh đây không thấy bóng dáng Bùi Hồng, có lẽ cô ta đã phát hiện ra điều gì.
Khi chẩn mạch, đôi lông mày nàng nhíu lại, có phần ngạc nhiên, “Vân mỹ nhân, cô…”
Vân mỹ nhân bị nét mặt nàng hù dọa, mi mắt nhăn lại, “Làm sao?”
“Chúc mừng Vân mỹ nhân, chúc mừng Vân mỹ nhân.” Kiều Linh Nhi đột nhiên đứng dậy, khom lưng lớn tiếng chúc mừng.
Vân mỹ nhân kinh ngạc đến há hốc miệng, không nói nên lời.
Bỗng nhiên, Kiều Linh Nhi thở dài một hơi, “Mong mỹ nhân thứ tội.”
Đôi mắt Vân mỹ nhân nhìn về phía nơi Kiều Linh Nhi dừng mắt, thấy cành cây hơi lay động, không khỏi lắc đầu cười khổ, “Chuyện này, ta thật phải cám ơn cô đã giúp đỡ.”
Kiều Linh Nhi bỗng cảm thấy trong lòng khó chịu, có thể Vân mỹ nhân chua ngoa, hành sự lỗ mãng, nhưng thực tâm lại là người thuần lương. Chuyện này khiến nàng ta chịu đả kích ra sao, người ngoài e khó mà thấu hiểu được.
Cùng trò chuyện với Vân mỹ nhân một hồi, Kiều Linh Nhi mới đặt chân lên con đường nhỏ xếp bằng đá cuội quay về cung Trường Thọ. Trên đường về thì đụng phải Tư Đồ Hiên.
“Sao ngài lại ở đây?”
Chẳng phải anh ta đang ở chỗ Hoàng thượng sao? Hơn nữa lúc này hẳn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý.
“Bổn vương nghỉ ngơi một lát, không được sao?” Giọng Tư Đồ Hiên thoáng lạnh lùng.
Kiều Linh Nhi tức giận trừng mắt nhìn, “Thất gia ngài muốn làm gì mà không được?”
Bỏ lại một câu như thế, chân nhỏ của nàng bước vòng qua người hắn, thẳng tiến về phía trước.
Chân mày Tư Đồ Hiên nhíu lại, đạp phải đuôi rồi sao? May mắn thế này, phải đạp thêm lần nữa mới được.
“Sao thế? Không đợi bổn vương sao?”
Kiều Linh Nhi bước chậm lại, dù sao nàng cũng có chuyện cần nói với người ta.
“Không muốn biết bổn vương ra đây làm gì sao?” Tư Đồ Hiên bước vài bước đuổi theo, hạ mi mắt nhìn nàng.
Kiều Linh Nhi dẩu cái miệng nhỏ nhắn, “Thất gia ngài không cần thừa nước đục thả câu với ta, chuyện ngài làm, ta vô phương đoán trúng.”
Khóe miệng Tư Đồ Hiên cong lên, hắn rất thích ngắm bộ dáng thở phì phò này của nàng.
“Bổn vương ra đây gặp nàng một lát.”
Bước chân của Kiều Linh Nhi dừng hẳn lại, đôi mắt đen như mực trợn tròn, chói lòa như được tương khảm hai viên hắc bảo thạch, ánh mắt dường như không dám tin.
Không thể không thừa nhận những lời này của anh ta tác động không nhỏ đến nàng nha!
Đột nhiên nàng dẩu miệng nói với vẻ oán trách, “Thất gia, ngài lại có việc cần sai bảo chứ gì?”
Nam nhân này, nếu không có việc, làm gì có chuyện anh ta đột nhiên nhớ đến nàng.
Sắc mặt Tư Đồ Hiên chuyển sang lạnh lẽo, tiểu gia hỏa này, nếu không phải vì nhớ nàng thì hắn đến đây làm quái gì. Bất quá cũng tốt, đúng thật là có chuyện cần nàng làm.
“Sau khi Hoàng tổ mẫu thức dậy có lẽ sẽ đến Vưu Ngọc cung, nàng hãy theo phụng bồi Hoàng tổ mẫu.”
Kiều Linh Nhi bắt gặp được ánh mắt nam nhân kia lóe lên tia nhức nhối khi nhắc đến ba chữ “Vưu Ngọc cung”.
Phải, đó là sự nhức nhối.
Nàng dám khẳng định như thế.
“Được.”
Tư Đồ Hiên gật đầu, vừa định rời đi thì bị Kiều Linh Nhi nắm tay kéo lại, “Ngài đợi một lát.”
Bàn tay nhỏ mềm mại đột ngột xuất hiện trong lòng bàn tay mình khiến Tư Đồ Hiên dừng bước, trong ánh mắt hắn hiện lên một thứ cảm xúc, mà thứ rung động này thật khó diễn tả bằng lời.
“Chuyện gì?” Giọng nói khàn khàn toát ra sự quyến rũ.
Kiều Linh Nhi thì nào có để ý tới điều này, tâm tư nàng đặt hết vào chuyện của mình rồi, sao còn quản được nhiều chuyện đến vậy.
Do dự một chút nàng bèn lên tiếng, “Ngài có biết chuyện của Vân mỹ nhân không?”
Thái hậu chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, “Xem ra ai gia nhặt phải một con mèo nhỏ rồi nhỉ?”
Lần thứ hai bị trêu chọc, Kiều Linh Nhi không nói gì, Thái hậu bèn tiếp lời, “Ai gia cũng từng nghe Hiên nhi nói qua về tài nghệ của đầu bếp trong phủ, nhưng ai gia chưa từng có cơ hội nếm qua. Giờ nghe nha đầu con nói, ai gia cũng muốn đến thử một lần.”
Kiều Linh Nhi chớp mắt, “Hoàng tổ mẫu, người muốn đến Thất vương phủ? Hay là muốn triệu đầu bếp tiến cung?”
Chỉ vì vài món ăn ngon mà nhọc công Thái hậu xuất cung, chuyện này e không được tốt.
Phượng Mai cười nhẹ, “Thái hậu nương nương, đầu bếp Hách vương phủ cũng tương đối khá, chi bằng thiếp thân sai người hồi phủ triệu ông ta tiến cung làm vài món để Hoàng tổ mẫu thưởng thức.”
Thái hậu thẳng thừng từ chối, “Hôm nay trong cung có yến hội, để ngày khác đi.”
Bởi vì có Kiều Linh Nhi bên cạnh nên Thái hậu đột nhiên có hứng thú với mỹ thực, nếu cùng Kiều Linh Nhi dùng, vậy chẳng phải là ăn hàng sao?
Nghĩ đến hai chữ “ăn hàng” này không khỏi khiến Thái hậu bật cười.
Đôi mắt lém lỉnh của Kiều Linh Nhi quan sát nét mặt Thái hậu mà lấy làm phiền muội, nàng nói với vẻ đáng thương, “Hoàng tổ mẫu, người nhẫn tâm chê cười Linh Nhi sao?”
Khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh như mời gọi người đến nhéo, đôi mắt thiện lương đen láy bày ra bộ dáng như cún con, nhìn Thái hậu lấy lòng.
Trái tim Thái hậu nào cưỡng lại được, con bé thì có chỗ nào để chê cười chứ. Bà chỉ có nước đầu hàng, “Được rồi được rồi, ai gia không cười con. Hôm nay có yến hội, ai gia không thể xuất cung, ngày mai ai gia sẽ xuất cung đến đấy xem sao, thuận tiện thăm quan hoa viên của Hiên nhi.”
Nhắc đến hoa viên tại Thất vương phủ, Kiều Linh Nhi có hơi xao động. Hoa viên này rốt cuộc cất giấu bí mật gì, vì sao người khác không thể vào chứ?
“Ngày mai Linh Nhi sẽ ở trong phủ đợi Hoàng tổ mẫu, dặn đầu bếp làm vài món mà thường ngày con thích ăn, Hoàng tổ mẫu nhất định cũng sẽ thích.” Kiều Linh Nhi ngọt ngào nói, vui đến đôi mắt nheo cả lại.
Thái hậu lập tức nở nụ cười, sau đó quay đầu liếc mắt nhìn Vân mỹ nhân, “Hôm nay Vân mỹ nhân hơi ít nói thì phải. Thế nào? Còn chưa khỏe hẳn sao?”
Nghe thấy Thái hậu nhắc đến tên mình, trong lòng Vân mỹ nhân cả kinh, sau mới dịu dàng đáp, “Thần thiếp đã khá hơn, tạ Thái hậu nương nương quan tâm.”
“Dạo này Hoàng thượng bận bịu chuyện chính sự, khó tránh khỏi sơ sót. Còn nữa, gần đây xuất ít không ít hiền tài, Vân mỹ nhân phải tự chăm sóc mình thật tốt, chớ làm Hoàng thượng phân tâm mới phải.”
“Thần thiếp cẩn tuân Hoàng hậu nương nương giáo huấn.” Vân mỹ nhân đứng lên, hơi nghiêng mình.
Lúc này Thái hậu mới gật đầu, “Nếu hôm nay mọi người đều đã ở đây, chi bằng bồi ai gia đi ngự hoa viên một lát.”
“Dạ, Thái hậu nương nương.”
“Dạ, Hoàng tổ mẫu.”
Trong hoa viên, những đóa hoa đẹp tươi đua nhau khoe sắc, những cánh hoa mềm rung rinh trong gió tựa như muốn khoe khoang hương sắc.
“Hoàng tổ mẫu, người đã đi một lúc lâu rồi, hay là người vào đình ngồi nghỉ một lát, vừa ngắm hoa vừa nói chuyện phiếm, thế có được không?”
Đi một hồi, Kiều Linh Nhi mới rụt rè nói.
Những lời này lọt đến tận tim Thái hậu, bà đi một lát đã cảm thấy mệt mỏi, chỉ có tiểu nha đầu này tinh ý.
“Người đã già, không còn khỏe khoắn nữa, đi vài bước chân đã thấy toàn thân rã rời.”
Tiếng than thở này của Thái hậu truyền đến tai những người khác liền có phản ứng khác nhau.
Kiều Linh Nhi lại dẩu cái miệng nhỏ, “Hoàng tổ mẫu nói sai rồi, ai nhìn người cũng thấy tinh lực mười phần, sao có thể gọi là già chứ? Dung nhan người toát ánh hào quang, không thể là một lão nhân, cùng lắm chỉ có thể đang ở trung niên quá độ lên lão niên thôi.”
Cảm thấy lời mình nói nghe không thuận, khuôn mặt Kiều Linh Nhi bất giác ửng hồng, con ngươi lanh lợi mở lớn, “Nói chung, ai cũng không thấy Hoàng tổ mẫu già hết.”
Một người khi cảm thấy mình đã già, sẽ có cái cảm giác gần đất xa trời, nàng quyết không thể để Hoàng tổ mẫu có cảm giác ấy.
Thái hậu liền nở nụ cười, “Có nha đầu con ở đây, ai dám nói ai gia già chứ.”
Thực ra không phải vì Kiều tiểu thư mà là vì thân phận của người đấy, Thái hậu nương nương à —— Lục Nhu đi phía sau thầm thở dài một tiếng, cô càng lúc càng thêm yêu thích tiểu tổ tông.
“Kiều tiểu thư nói phải lắm, Thái hậu nương nương người sao có thể già. Phong thái của Thái hậu nương nương, ngay đến chúng thiếp thân, chỉ nhìn thôi cũng thấy mặc cảm.” Phượng Mại cười nhạt chen vào.
Hôm nay Thái hậu đối xử với nàng ta không còn lạnh lùng như trước, điều này khiến Phượng Mai cũng phần nào an tâm. Có khi nào Kiều Linh Nhi thật sự tiếp nhận đề nghị kia, bắt đầu giúp nàng ta?
Nghĩ đến đây, Phượng Mai liền quay đầu nhìn đứa nhỏ bên cạnh Thái hậu, trong mắt nồng đậm ý cười, vẻ độc ác thường trực tạm tan biến.
Kiều Linh Nhi cũng chẳng để ý đến cô ta, nàng vẫn đang tò mò không biết Vân mỹ nhân đã xảy ra chuyện gì, sao đến giờ vẫn im lặng không lên tiếng.
Nên nhớ rằng từ trước đến nay, Vân Mỹ nhân khá kiêu ngạo, bất kể là làm việc gì, từ lời nói đến hành động đều phách lối không ai bằng. Hôm nay bỗng nhiên trầm lặng khác thường, sao có thể khiến kẻ khác không tò mò.
Cảnh đẹp trong ngự hoa viên có thể xua tan mọi nỗi ưu sầu, được Thái hậu cho phép, Kiều Linh Nhi đã dặn Lục Nhu lấy những loại hoa cần thiết để làm thuốc dẫn.
Trong lòng Phượng Mai thở dài, may mà Kiều Linh Nhi đứng về phía nàng ta, bằng không hôm nay Thái hậu chưa chắc đã chịu để nàng ta ở lại, vị trí vương phi có thể sẽ rơi vào tay Lê trắc phi, chuyện này… Nàng ta không nhịn được.
Kiều Linh Nhi được Thái hậu sủng ái, chẳng trách trước đây nàng ta lớn lối đến vậy.
Vân mỹ nhân chỉ cười nhạt, chỉ nhìn và nghe, hầu như không nói câu gì.
Khoảng thời gian tốt đẹp chính là khi được thưởng thức và vui vẻ.
Kiều Linh Nhi phụng bồi Thái hậu quay về Trường Thọ cung dùng ngọ thiện, sau đó nàng liền đến ngự hoa viên. Nàng có một dự cảm mạnh mẽ rằng Vân mỹ nhân còn đang ở đấy.
Quả nhiên trong đình nhỏ dùng để nghỉ chân, một mình Vân mỹ nhân vẫn đang ngồi, ánh mắt mông lung nhìn về nơi nao.
“Tham kiến Vân mỹ nhân.” Kiều Linh Nhi dè dặt lên tiếng.
Vân mỹ nhân bị dọa sợ, khi nhận ra người đến là Kiều Linh Nhi, nàng ta mới nhẹ nở nụ cười, “Cô đã đến rồi?”
Xem ra nàng ta đã sớm biết rằng nàng sẽ đến.
“Vì sao Vân mỹ nhân không hồi cung nghỉ ngơi?” Kiều Linh Nhi không đợi Vân mỹ nhân mời đã chủ động ngồi xuống băng đá.
“Ngắm hoa, cần có tâm tình tốt.” Vân mỹ nhân thản nhiên nói, ánh mắt thần ra lần thứ hai. “Trước đây, hầu như ngày nào Hoàng thượng cũng cùng ta đi dạo một vòng ngự hoa viên, thế nhưng hiện tại đã không còn nữa.”
Kiều Linh Nhi chớp mắt mấy cái, dường như hiểu, lại dường như không hiểu, nàng chỉ nhìn Vân mỹ nhân mà không nói lời nào.
Vân mỹ nhân thu ánh mắt lại, đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh của Kiều Linh Nhi, vươn bàn tay ngọc ngà, “Làm phiền Kiều tiểu thư.”
Kiều Linh Nhi lập tức hiểu ý, quanh đây không thấy bóng dáng Bùi Hồng, có lẽ cô ta đã phát hiện ra điều gì.
Khi chẩn mạch, đôi lông mày nàng nhíu lại, có phần ngạc nhiên, “Vân mỹ nhân, cô…”
Vân mỹ nhân bị nét mặt nàng hù dọa, mi mắt nhăn lại, “Làm sao?”
“Chúc mừng Vân mỹ nhân, chúc mừng Vân mỹ nhân.” Kiều Linh Nhi đột nhiên đứng dậy, khom lưng lớn tiếng chúc mừng.
Vân mỹ nhân kinh ngạc đến há hốc miệng, không nói nên lời.
Bỗng nhiên, Kiều Linh Nhi thở dài một hơi, “Mong mỹ nhân thứ tội.”
Đôi mắt Vân mỹ nhân nhìn về phía nơi Kiều Linh Nhi dừng mắt, thấy cành cây hơi lay động, không khỏi lắc đầu cười khổ, “Chuyện này, ta thật phải cám ơn cô đã giúp đỡ.”
Kiều Linh Nhi bỗng cảm thấy trong lòng khó chịu, có thể Vân mỹ nhân chua ngoa, hành sự lỗ mãng, nhưng thực tâm lại là người thuần lương. Chuyện này khiến nàng ta chịu đả kích ra sao, người ngoài e khó mà thấu hiểu được.
Cùng trò chuyện với Vân mỹ nhân một hồi, Kiều Linh Nhi mới đặt chân lên con đường nhỏ xếp bằng đá cuội quay về cung Trường Thọ. Trên đường về thì đụng phải Tư Đồ Hiên.
“Sao ngài lại ở đây?”
Chẳng phải anh ta đang ở chỗ Hoàng thượng sao? Hơn nữa lúc này hẳn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý.
“Bổn vương nghỉ ngơi một lát, không được sao?” Giọng Tư Đồ Hiên thoáng lạnh lùng.
Kiều Linh Nhi tức giận trừng mắt nhìn, “Thất gia ngài muốn làm gì mà không được?”
Bỏ lại một câu như thế, chân nhỏ của nàng bước vòng qua người hắn, thẳng tiến về phía trước.
Chân mày Tư Đồ Hiên nhíu lại, đạp phải đuôi rồi sao? May mắn thế này, phải đạp thêm lần nữa mới được.
“Sao thế? Không đợi bổn vương sao?”
Kiều Linh Nhi bước chậm lại, dù sao nàng cũng có chuyện cần nói với người ta.
“Không muốn biết bổn vương ra đây làm gì sao?” Tư Đồ Hiên bước vài bước đuổi theo, hạ mi mắt nhìn nàng.
Kiều Linh Nhi dẩu cái miệng nhỏ nhắn, “Thất gia ngài không cần thừa nước đục thả câu với ta, chuyện ngài làm, ta vô phương đoán trúng.”
Khóe miệng Tư Đồ Hiên cong lên, hắn rất thích ngắm bộ dáng thở phì phò này của nàng.
“Bổn vương ra đây gặp nàng một lát.”
Bước chân của Kiều Linh Nhi dừng hẳn lại, đôi mắt đen như mực trợn tròn, chói lòa như được tương khảm hai viên hắc bảo thạch, ánh mắt dường như không dám tin.
Không thể không thừa nhận những lời này của anh ta tác động không nhỏ đến nàng nha!
Đột nhiên nàng dẩu miệng nói với vẻ oán trách, “Thất gia, ngài lại có việc cần sai bảo chứ gì?”
Nam nhân này, nếu không có việc, làm gì có chuyện anh ta đột nhiên nhớ đến nàng.
Sắc mặt Tư Đồ Hiên chuyển sang lạnh lẽo, tiểu gia hỏa này, nếu không phải vì nhớ nàng thì hắn đến đây làm quái gì. Bất quá cũng tốt, đúng thật là có chuyện cần nàng làm.
“Sau khi Hoàng tổ mẫu thức dậy có lẽ sẽ đến Vưu Ngọc cung, nàng hãy theo phụng bồi Hoàng tổ mẫu.”
Kiều Linh Nhi bắt gặp được ánh mắt nam nhân kia lóe lên tia nhức nhối khi nhắc đến ba chữ “Vưu Ngọc cung”.
Phải, đó là sự nhức nhối.
Nàng dám khẳng định như thế.
“Được.”
Tư Đồ Hiên gật đầu, vừa định rời đi thì bị Kiều Linh Nhi nắm tay kéo lại, “Ngài đợi một lát.”
Bàn tay nhỏ mềm mại đột ngột xuất hiện trong lòng bàn tay mình khiến Tư Đồ Hiên dừng bước, trong ánh mắt hắn hiện lên một thứ cảm xúc, mà thứ rung động này thật khó diễn tả bằng lời.
“Chuyện gì?” Giọng nói khàn khàn toát ra sự quyến rũ.
Kiều Linh Nhi thì nào có để ý tới điều này, tâm tư nàng đặt hết vào chuyện của mình rồi, sao còn quản được nhiều chuyện đến vậy.
Do dự một chút nàng bèn lên tiếng, “Ngài có biết chuyện của Vân mỹ nhân không?”
Last edited:
Bình luận facebook