-
Chương 99 : Xinh đẹp lay động bốn phía
~
~
Giọng nói yểu điệu tựa tiếng sơn ca, khiến lòng người xao động.
Kiều Linh Nhi nhìn về phía tiếng nói kia phát ra, đập vào mắt nàng là một cô gái thân vận xiêm y màu vàng tơ đang đứng lên, ánh mắt cô ta nhìn nàng với vẻ khiêu khích.
Ánh mắt này tỏ rõ sự đố kỵ. Khi nàng còn ở Bát vương phủ cũng đã gặp qua không ít lần.
Hoàng hậu cũng tỏ vẻ không vui, “Hâm nhi, chớ hồ đồ.”
Tư Đồ Hâm là con gái của Hoàng hậu, cũng là con gái độc nhất, đương nhiên được cưng chiều hết mực e là đã bị chiều đến hư.
Tư Đồ Hâm thấy mẫu hậu lên tiếng nhắc nhở, đương nhiên không dám làm càn mà quay sang nũng nịu với phụ hoàng, “Phụ hoàng, yến hội tối nay cốt là phải vui vẻ tiễn chân Thần vương gia, Hâm nhi đã chuẩn bị một bài múa để lát nữa dâng tặng, hi vọng có thể khiến phụ hoàng hài lòng, cũng mong có thể khiến Thái hậu thấy vui.”
Công chúa đã nói đến như vậy, Hoàng đế sao có thể ngồi yên.
“Nếu đã vậy,” Hoàng đế nghiêng đầu, “Linh Nhi, con cũng nên tấu một khúc nhạc để mọi người thưởng ngoạn.”
KIều Linh Nhi hiểu, bây giờ thì nàng trốn không thoát rồi.
Bất quá chỉ là gảy một khúc nhạc, cũng chẳng có gì đáng ngại.
“Vâng, Hoàng thượng, Linh Nhi tuân chỉ.”
Kiều Linh Nhi nhu thuận nở nụ cười, bước đến ngồi xuống bên cạnh cây đàn, ánh mắt nàng đảo qua khuôn mặt tuấn tú của Tư Đồ Hiên rồi lập tức rũ mi.
Trong lòng bọn họ vốn đang đợi xem hí kịch, dù gì trước đây Kiều Linh Nhi cũng là Bát vương phi, nếu bị hưu, hẳn là tài nghệ chẳng có nên mới đẩy đưa đến kết cục này. Trong khi đó đêm nay, bài biểu diễn của Mai trắc phi rất xuất sắc, nhận được không ít lời khen ngợi, nếu kỳ nghệ của Kiều Linh Nhi quá tệ, hẳn không tránh khỏi chuyện bị bọn họ chế giễu. Hơn nữa, quan trọng nhất là còn khiến Thái hậu mất mặt, đây không phải là trách nhiệm mà một người bình thường có thể gánh vác.
Thế nhưng, cũng chính vì bọn họ đang mang tâm thế cười nhạo nên đã quên không để ý đến nét mặt thản nhiên của Thái hậu, còn Kiều Linh Nhi lại tỏ thái độ như chuyện này vốn chẳng liên quan đến nàng, đó chính là thể hiện sự tự tin.
Bỗng một tiếng đàn trầm bổng vang lên trong điện, từng âm từng tiếng, du du dương dương, một thứ âm thanh khiến người ta động lòng. Du dương tựa tiếng suối chảy róc rách, thi thoảng lại nghịch ngợm vui đùa cùng những nhành hoa, gặp gỡ được tảng đá bên bờ, chào hỏi rồi khẽ khàng trò chuyện đôi chút, sau đó lại tiếp tục chảy về xuôi. Tiếng đàn như thay lời kể về những ngày yên ả, về những hiểm nguy khó khăn, kể về tận thuở ban sơ, tất cả đều chậm rãi xuôi theo dòng nước, lại vừa như ngàn cánh buồm giương, mất bao năm mới hiểu được chân lý hằn trong tim, khi thân tìm được đến biển cũng là lúc những đợt sóng âm ỉ lắng dần. Khi hiểu ra được mới nhận ra rằng, trong từng nốt nhạc, đều chôn dấu một tinh thần dẻo dai cùng một sự yên bình vô hạn.
Tâm ai nấy đều run rẩy, ngoảnh lại chỉ thấy những ngón tay ngọc trắng noãn nhẹ lướt trên mặt đàn, bầu không khí như ngưng động, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ sâu xa. Bỗng tiếng đàn lại réo rắt vang lên, vừa uyển chuyển lại vừa kiên cường, vừa trĩu nặng lại tựa như dòng nước thanh cao, cuồn cuộn dâng trào…
Khúc nhạc đã kết thúc, nhưng phải một lúc lâu sau mọi người mới lấy lại được tinh thần.
Tiếng vỗ tay vang lên từ vị trí của Bách Lý Thần.
Kiều Linh Nhi đứng dậy, nàng đảo mắt nhìn sang đã thấy Bách Lý Thần đang nhìn nàng, trong mắt ánh lên tia sáng, đó là ánh mắt tán dương, khiến nàng thấy thỏa mãn.
Mặc dù cầm nghệ của nàng không thuộc vào hàng xuất chúng, thế nhưng đối với bọn họ, những kẻ xa lạ với cầm nghệ thì chỉ cần hiểu được một chút, có thể khơi ra một nét lạ thôi cũng đủ khiến người khác chú ý, giành được sự tán thưởng từ họ.
So với cầm nghệ của Phượng Mai, nàng tự biết mình không sánh bằng, nói như vậy không phải là nàng thổi phồng người khác mà chèn ép chí khí của bản thân, đơn giản là vì thời gian nàng tiếp xúc với cổ cầm không lâu bằng Phượng Mai, hơn nữa nàng cũng không có hứng thú. Cho nên so ra không bằng Phượng Mai cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Bất chợt tiếng vỗ tay vang lên ầm ầm như sấm dậy.
Kiều Linh Nhi bước xuống khỏi cầm đài, tiến đến trước mặt Hoàng đế, nàng hơi nghiêng mình, “Linh Nhi kém cỏi.”
Hoàng đế cao hứng cười lớn, “Ha ha ha, không không, trẫm không ngờ cầm nghệ của Linh Nhi lại xuất sắc đến thế. Hoàng tổ mẫu, xem ra nha đầu Linh Nhi đúng là một tài nữ.”
Thái hậu nghe vậy cũng lấy làm vui, “Trước nay thứ Linh Nhi thông thạo vốn không ít, danh xưng tài nữ này, ai gia cũng thấy nên dành cho Linh Nhi.”
Kiều Linh Nhi buồn bực không thôi, lòng nàng thầm nhủ, “Hoàng tổ mẫu, lão nhân gia người có thể khiêm tốn một chút không? Hiện tại con đã đứng nơi đầu sóng ngọn gió, người còn muốn ném con lên trên mũi đao sao? Chỉ sơ sảy một chút sẽ bị đâm chết đó.”
Hoàng đế nghe Thái hậu nói vậy liền gật đầu.
Thế nhưng Hoàng đế còn chưa kịp lên tiếng, Tư Đồ Hâm đã vội xen vào, “Phụ hoàng, từ xưa đến nay ở Nam Hạ ta, những người muốn xưng tài nữ phải trải qua nhiều vòng thi cam go để định ra. Kiều tiểu thư hôm nay mới chỉ trải qua một cửa ‘cầm’, còn có kỳ, thi, họa, ba ải vẫn chưa khảo.”
Hoàng hậu lập tức lắc đầu, lại lên tiếng nhắc nhở, “Hâm nhi.”
Tư Đồ Hâm nghịch ngợm le lưỡi, không dám nói gì thêm.
Hoàng đế suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu, “Không biết ý mẫu hậu thế nào?”
Hoàng thượng đã gật đầu tức ngài đã đồng ý, Thái hậu còn có thể nói gì sao.
“Nếu đã vậy, chi bằng tranh tài một phen. Hôm nay cốt là để vui vẻ tiễn chân Thần vương gia, chỉ xin Thần vương gia đừng chê cười.” Thái hậu cười híp mắt nói với Bách Lý Thần.
Nụ cười tươi nở rộ trên khuôn mặt tuấn tú của Bách Lý Thần, toát lên vẻ thanh tú đầy mê đắm, “Làm sao có thể. Cầm nghệ của Kiều tiểu thư thật xuất sắc, lần đầu bổn vương được thưởng thức qua.”
Tư Đồ Hiên vẫn không lên tiếng, ánh mắt thâm thúy lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh của Kiều Linh Nhi, sau lại cụp mi xuống.
Tư Đồ Dật thì mất bình tĩnh, “Thất ca, huynh để bọn họ lớn lối ức hiếp Linh Nhi như thế sao?”
“Đệ muốn thế nào?”
“Đệ, đệ… Đệ cũng không biết.”
“Chờ đợi.” Tư Đồ Hiên buông ra hai chữ.
Trong lòng Tư Đồ Dật bỗng bật lên một suy nghĩ, chẳng lẽ cô gái nhỏ kia thật sự tinh thông mọi thứ? Dường như lúc nào nàng cũng làm ra chuyện bất ngờ khi mà tất cả mọi người đều cho là nàng không thể.
Nếu Thất ca đã nói ‘chờ đợi’, vậy thì cứ chờ xem. Lời Thất ca nói tuyệt không thể sai.
Dường như hắn cũng không cam lòng thấy nàng bị thương tổn.
Trận tranh tài bắt đầu.
Hồi thứ nhất là vũ đạo.
Kiều Linh Nhi đấu với Tư Đồ Hâm.
Vũ đạo là mảng Tư Đồ Hâm am hiểu nhất, cái eo mềm mại chuyển động, xiêm y cũng giao động theo, tựa như con bươm bướm vờn quanh đóa hoa thơm, người đệm nhạc là Tự Khúc.
Nhạc khúc tuyệt diệu, vũ đạo tuyệt đỉnh, khiến người xem không kìm chế được cảm xúc, tức khắc thăng hoa.
Kiều Linh Nhi chớp mắt mấy cái, nàng ngó nghiêng rồi chợt ghé vào bên tai Thái hậu thì thầm vài tiếng, xong xuôi lặng lẽ bỏ ra ngoài, một lát sau mới quay lại.
Nhạc dứt, vũ dừng, mọi người như bừng tỉnh, tiếng vỗ tay, những lời tán thưởng vang lên không ngớt.
Hoàng hậu lập tức nở nụ cười, khẽ nói nhỏ mấy câu bên tai Hoàng đế, ông ta cũng cười vui vẻ.
“Tiếp theo là Kiều tiểu thư.” Tư Đồ Hâm đầy tự tin nói.
Kiều Linh Nhi gật đầu, nghiêng mình thi lễ với Hoàng đế rồi bước lên vũ đài.
Điều khiến kẻ khác bất ngờ là ở chỗ, người đi về phía cầm đài lại là Vân Lam – nha hoàn của Kiều Linh Nhi.
Tư Đồ Hâm thấy vậy liền nở nụ cười chế giễu. Thế nào lại để một nha hoàn diễn tấu, cô ta cho là bản thân tài giỏi lắm sao, không có nhạc khúc xuất sắc phối hợp sao có thể múa ra một điệu đẹp mắt?
Lục Nhu há hốc miệng nhìn Vân Lam, tựa hồ không rõ tiểu tổ tông rốt cuộc muốn làm gì.
Hai hàng lông mày trên mặt Thái hậu cũng nhíu lại.
Trong khi ấy, Tư Đồ Hiên lại thích thú quan sát, xem ra nha đầu kia lại sắp mang đến một sự ngạc nhiên.
Kiều Linh Nhi nhìn Tư Đồ Hiên cười khiêu khích, bởi nét mặt khi nãy của hắn đã lọt cả vào mắt nàng. Sau đó mới xoay người sang cười cười với Vân Lam, ý bảo Vân Lam không cần lo lắng.
Đây là lần đầu tiên Vân Lam được biểu diễn, nào có thể không lo lắng chứ. Khúc nhạc này là tiểu thư dạy cô khi hai người còn ở Bát vương phủ, cô thực sự không biết tiểu thư định làm gì, vì sao cuối cùng lại quyết định đưa cô lên đài biểu diễn.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của tiểu thư, mọi lo lắng trong lòng Vân Lam tạm lắng xuống, cô hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, ngón tay thon dài bắt đầu nhảy nhót trên những cung đàn…
Nhạc khúc tuy không xuất sắc, nhưng nụ cười trên mặt Kiều Linh Nhi càng lúc càng tươi tắn, nàng nhón chân đứng tại chỗ xoay vài vòng.
Vạt áo trắng muốt cũng chuyển động thành một vòng tròn hoàn mỹ.
Thân hình nhỏ nhắn xoay múa, chuyển động không ngừng.
Vũ đạo này mọi người chưa từng thấy qua, đứa bé kia giống như một con thiên nga trắng say sưa nhảy múa trên mặt hồ, màu trắng thuần khiết tạo cảm giác tinh khiết cho người xem, thần thái này chưa một ai trong số họ từng chiêm ngưỡng qua, đám người ngồi dưới không thể không chú ý.
Điệu múa nhẹ nhàng của thiên nga trắng khiến tâm hồn quan khách như được tinh lọc.
Đây là một con thiên nga đẹp đẽ, tinh tế.
Khúc nhạc dứt, vũ điệu cũng dừng.
Mọi người vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Lần này, ngay đến cả Bách Lý Thần cũng đắm chìm trong màn biểu diễn, ánh mắt hắn dán chặt vào hình bóng nhỏ bé kia, trong lòng có một loại cảm giác tinh khiết, con thiên nga trắng kia quá đẹp, đẹp vô ngần.
Chỉ có duy nhất một tiếng vỗ tay vang lên, âm thanh này phát ra từ phía Tư Đồ Hiên.
Khóe miệng Kiều Linh Nhi khẽ nhếch lên, nhìn sang đã thấy trên môi nam nhân kia lộ ra ý cười đầy tà mị, đó là nụ cười thỏa mãn, đôi mắt vốn thâm thúy cũng sâu sắc thêm vài phần.
Khuôn mặt nhỏ của nàng tức khắc đỏ lên, anh ta là đang khen ngợi nàng sao?
Hiếm có khi nào lại được Thất gia tán dương trước mặt mọi người.
Sau Tư Đồ Hiên, tiếng vỗ tay của mọi người lập tức vang lên không ngớt.
Thậm chí Hoàng đế còn cao hứng đứng hẳn dậy, hô lớn mấy tiếng, “Hay, hay lắm. Không hổ danh tài nữ Nam Hạ ta, vũ đạo quả nhiên tuyệt đỉnh.”
Mọi người cũng đứng cả dậy.
Sắc mặt Tư Đồ Hâm đại biến, trong lòng vừa phẫn nộ, lại vừa phiền muộn.
Trước nay vũ đạo của nàng ta là xuất sắc nhất, không ngờ Kiều Linh Nhi kia vẫn hơn nàng ta một bậc.
Tư Đồ Hâm không phải loại người có thua không dám nhận, nàng ta bước ra phía trước, “Vũ đạo của Kiều tiểu thư thật sự xuất sắc, bổn công chúa chịu thua rồi.”
Kiều Linh Nhi lắc đầu cười bảo, “Công chúa quá khiêm tốn đấy thôi, vũ đạo của công chúa mới là tuyệt hảo.”
Hành động nhận thua của Tư Đồ Hâm càng khiến Hoàng đế vui vẻ, hài lòng, “Ha ha ha, cả hai đều giỏi cả.”
“Vũ đạo của Linh Nhi không tồi, cầm nghệ cũng xuất sắc, như vậy tiếp theo chỉ còn lại thi và họa.” Hoàng hậu khẽ cười với Thái hậu.
Thái hậu vô cùng vui thích, bà gật đầu, “Tiếp theo là thi viết thư pháp. Chữ của Thư phi không tệ, chi bằng để Thư phi tỉ thí một phen.”
Cuộc thi này đơn thuần chỉ là trò tiêu khiển, ngay cả công chúa cũng đã chủ động nhận thua hỏi còn có ai coi đây là cuộc tranh đấu? Nhiều lắm cũng chỉ là trò vui cho mọi người mà thôi.
Từ trước đến nay, Thư phi vốn là người thích sự an tĩnh, ngay cả vị trí cũng tương đối kín đáo, tuyệt không thu hút sự chú ý của người khác. Nghe Thái hậu nhắc đến mình, Thư phi mới bước ra.
“Thần thiếp tuân chỉ.”
Trong vòng thi thư pháp, chữ Khải của Kiều Linh Nhi giành phần thắng.
Màn thi cuối chính là vẽ tranh, đối thủ cũng là một vị công chúa, nhưng công chúa không giỏi lắm, vẫn là Kiều Linh Nhi giành thắng lợi.
Cứ như vậy, danh xưng Nam Hạ đệ nhất tài nữ rơi vào tay Kiều Linh Nhi.
Kiều Linh Nhi trở về bên cạnh Thái hậu, khi nàng yên vị mới tinh tế quan sát mọi người xung quanh. Nàng chợt phát hiện ra bọn họ vẫn chăm chú nhìn về phía nàng như trước, nhưng hiện tại trong những ánh mắt kia đã tăng thêm một phần ngưỡng mộ, bớt đi một phần hoài nghi.
Khi ánh mắt nàng lướt qua chỗ Tư Đồ Hách, nàng mới nhận ra, hóa ra bấy lâu nay nàng đã lầm.
Lửa giận thiêu đốt trong ánh mắt Tư Đồ Hách là cơn thịnh nộ lên đến cực điểm, tuyệt có thể thiêu đốt người ta thành tro bụi.
Kiều Linh Nhi cảm thấy kì quái, lẽ nào vì nàng thắng người thương của anh ta nên anh ta mới nổi giận?
Chao ôi, đúng là thứ nam nhân nhỏ mọn, thật đáng sợ!
Yến hội kết thúc, Kiều Linh Nhi liền theo Tư Đồ Hiên quay về Thất vương phủ.
Dọc đường đi, ánh mắt Tư Đồ Hiên vô cùng nóng nảy, nóng nảy đến kinh hãi.
Tuy đêm đã khuya, Kiều Linh Nhi không nhìn rõ sắc mặt hiện tại của anh ta, nhưng nàng có một cảm giác mạnh mẽ rằng sắc mặt anh ta lúc này còn u ám hơn bầu trời đêm nay.
Sau cùng, nàng không nhịn được đành rụt rè cất tiếng hỏi, “Thất gia, ngài giận sao?”
Chẳng lẽ anh ta giận vì nàng đăng đài biểu diễn mà không báo cho anh ta biết trước?
Khi đó nàng bị ép buộc mà, là bất khả kháng mà!
Tư Đồ Hiên không lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn nàng.
Sau cùng, nàng không chịu được ánh mắt kia, thậm chí có thể nói là ánh mắt như muốn lột da kia, nàng hét lên, “Nếu ngài còn nhìn nữa ta sẽ lập tức xuống xe.”
Phải biết rằng, bản thân bị một nam nhân nhìn chằm chằm như vậy sẽ khiến tinh thần hỗn loạn đến thế nào.
Thời Bố đang đánh xe ngựa, còn có Vân Lam ngồi phía ngoài, cô nghe thấy tiếng tri hô của tiểu thư, người bỗng nghiêng về một bên, may mà Thời Bố nhanh tay kéo cô lại.
Khi Vân Lam định thần lại, giọng Kiều Linh Nhi lại vang lên từ trong xe, “Bỏ đi, nể mặt ngài, ta không xuống xe.”
Vân Lam toát mồ hôi hột, tiểu thư à, người nên nhớ cha mẹ cơm áo của người là ai chứ!
Tiếp sau, bên trong xe chỉ còn lại sự yên tĩnh.
Sáng hôm sau, Kiều Linh Nhi thức dậy từ sớm, nàng lúi húi phục sức để nghênh đón Thái hậu ngự giá.
Thái hậu rất hiếm khi xuất cung, thế mà chỉ vì một câu của nàng ngày hôm qua mà khiến người xuất cung, tự thân nàng thấy mình phải chuẩn bị thật chu đáo.
Vân Lam giúp Kiều Linh Nhi trang điểm xong, híp mắt cười ngắm người trong gương tán thưởng, “Tiểu thư thật xinh đẹp.”
Kiều Linh Nhi buồn bực nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, lầu bầu mấy tiếng, “Quá béo.”
Khuôn mặt nhỏ mập mạp toàn thịt này khiến lão nhân gia yêu thích, nhưng nàng muốn mình gầy đi một chút.
Vân Lam thẳng thừng lắc đầu, “Không đâu, tiểu thư người chớ nói nhảm.”
Vân Lam vừa dứt lời thì bên ngoài cửa đã truyền đến giọng của Cam Hoài, “Tiểu thư, Bát vương gia đến.”
Kiều Linh Nhi nhìn về phía tiếng nói kia phát ra, đập vào mắt nàng là một cô gái thân vận xiêm y màu vàng tơ đang đứng lên, ánh mắt cô ta nhìn nàng với vẻ khiêu khích.
Ánh mắt này tỏ rõ sự đố kỵ. Khi nàng còn ở Bát vương phủ cũng đã gặp qua không ít lần.
Hoàng hậu cũng tỏ vẻ không vui, “Hâm nhi, chớ hồ đồ.”
Tư Đồ Hâm là con gái của Hoàng hậu, cũng là con gái độc nhất, đương nhiên được cưng chiều hết mực e là đã bị chiều đến hư.
Tư Đồ Hâm thấy mẫu hậu lên tiếng nhắc nhở, đương nhiên không dám làm càn mà quay sang nũng nịu với phụ hoàng, “Phụ hoàng, yến hội tối nay cốt là phải vui vẻ tiễn chân Thần vương gia, Hâm nhi đã chuẩn bị một bài múa để lát nữa dâng tặng, hi vọng có thể khiến phụ hoàng hài lòng, cũng mong có thể khiến Thái hậu thấy vui.”
Công chúa đã nói đến như vậy, Hoàng đế sao có thể ngồi yên.
“Nếu đã vậy,” Hoàng đế nghiêng đầu, “Linh Nhi, con cũng nên tấu một khúc nhạc để mọi người thưởng ngoạn.”
KIều Linh Nhi hiểu, bây giờ thì nàng trốn không thoát rồi.
Bất quá chỉ là gảy một khúc nhạc, cũng chẳng có gì đáng ngại.
“Vâng, Hoàng thượng, Linh Nhi tuân chỉ.”
Kiều Linh Nhi nhu thuận nở nụ cười, bước đến ngồi xuống bên cạnh cây đàn, ánh mắt nàng đảo qua khuôn mặt tuấn tú của Tư Đồ Hiên rồi lập tức rũ mi.
Trong lòng bọn họ vốn đang đợi xem hí kịch, dù gì trước đây Kiều Linh Nhi cũng là Bát vương phi, nếu bị hưu, hẳn là tài nghệ chẳng có nên mới đẩy đưa đến kết cục này. Trong khi đó đêm nay, bài biểu diễn của Mai trắc phi rất xuất sắc, nhận được không ít lời khen ngợi, nếu kỳ nghệ của Kiều Linh Nhi quá tệ, hẳn không tránh khỏi chuyện bị bọn họ chế giễu. Hơn nữa, quan trọng nhất là còn khiến Thái hậu mất mặt, đây không phải là trách nhiệm mà một người bình thường có thể gánh vác.
Thế nhưng, cũng chính vì bọn họ đang mang tâm thế cười nhạo nên đã quên không để ý đến nét mặt thản nhiên của Thái hậu, còn Kiều Linh Nhi lại tỏ thái độ như chuyện này vốn chẳng liên quan đến nàng, đó chính là thể hiện sự tự tin.
Bỗng một tiếng đàn trầm bổng vang lên trong điện, từng âm từng tiếng, du du dương dương, một thứ âm thanh khiến người ta động lòng. Du dương tựa tiếng suối chảy róc rách, thi thoảng lại nghịch ngợm vui đùa cùng những nhành hoa, gặp gỡ được tảng đá bên bờ, chào hỏi rồi khẽ khàng trò chuyện đôi chút, sau đó lại tiếp tục chảy về xuôi. Tiếng đàn như thay lời kể về những ngày yên ả, về những hiểm nguy khó khăn, kể về tận thuở ban sơ, tất cả đều chậm rãi xuôi theo dòng nước, lại vừa như ngàn cánh buồm giương, mất bao năm mới hiểu được chân lý hằn trong tim, khi thân tìm được đến biển cũng là lúc những đợt sóng âm ỉ lắng dần. Khi hiểu ra được mới nhận ra rằng, trong từng nốt nhạc, đều chôn dấu một tinh thần dẻo dai cùng một sự yên bình vô hạn.
Tâm ai nấy đều run rẩy, ngoảnh lại chỉ thấy những ngón tay ngọc trắng noãn nhẹ lướt trên mặt đàn, bầu không khí như ngưng động, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ sâu xa. Bỗng tiếng đàn lại réo rắt vang lên, vừa uyển chuyển lại vừa kiên cường, vừa trĩu nặng lại tựa như dòng nước thanh cao, cuồn cuộn dâng trào…
Khúc nhạc đã kết thúc, nhưng phải một lúc lâu sau mọi người mới lấy lại được tinh thần.
Tiếng vỗ tay vang lên từ vị trí của Bách Lý Thần.
Kiều Linh Nhi đứng dậy, nàng đảo mắt nhìn sang đã thấy Bách Lý Thần đang nhìn nàng, trong mắt ánh lên tia sáng, đó là ánh mắt tán dương, khiến nàng thấy thỏa mãn.
Mặc dù cầm nghệ của nàng không thuộc vào hàng xuất chúng, thế nhưng đối với bọn họ, những kẻ xa lạ với cầm nghệ thì chỉ cần hiểu được một chút, có thể khơi ra một nét lạ thôi cũng đủ khiến người khác chú ý, giành được sự tán thưởng từ họ.
So với cầm nghệ của Phượng Mai, nàng tự biết mình không sánh bằng, nói như vậy không phải là nàng thổi phồng người khác mà chèn ép chí khí của bản thân, đơn giản là vì thời gian nàng tiếp xúc với cổ cầm không lâu bằng Phượng Mai, hơn nữa nàng cũng không có hứng thú. Cho nên so ra không bằng Phượng Mai cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Bất chợt tiếng vỗ tay vang lên ầm ầm như sấm dậy.
Kiều Linh Nhi bước xuống khỏi cầm đài, tiến đến trước mặt Hoàng đế, nàng hơi nghiêng mình, “Linh Nhi kém cỏi.”
Hoàng đế cao hứng cười lớn, “Ha ha ha, không không, trẫm không ngờ cầm nghệ của Linh Nhi lại xuất sắc đến thế. Hoàng tổ mẫu, xem ra nha đầu Linh Nhi đúng là một tài nữ.”
Thái hậu nghe vậy cũng lấy làm vui, “Trước nay thứ Linh Nhi thông thạo vốn không ít, danh xưng tài nữ này, ai gia cũng thấy nên dành cho Linh Nhi.”
Kiều Linh Nhi buồn bực không thôi, lòng nàng thầm nhủ, “Hoàng tổ mẫu, lão nhân gia người có thể khiêm tốn một chút không? Hiện tại con đã đứng nơi đầu sóng ngọn gió, người còn muốn ném con lên trên mũi đao sao? Chỉ sơ sảy một chút sẽ bị đâm chết đó.”
Hoàng đế nghe Thái hậu nói vậy liền gật đầu.
Thế nhưng Hoàng đế còn chưa kịp lên tiếng, Tư Đồ Hâm đã vội xen vào, “Phụ hoàng, từ xưa đến nay ở Nam Hạ ta, những người muốn xưng tài nữ phải trải qua nhiều vòng thi cam go để định ra. Kiều tiểu thư hôm nay mới chỉ trải qua một cửa ‘cầm’, còn có kỳ, thi, họa, ba ải vẫn chưa khảo.”
Hoàng hậu lập tức lắc đầu, lại lên tiếng nhắc nhở, “Hâm nhi.”
Tư Đồ Hâm nghịch ngợm le lưỡi, không dám nói gì thêm.
Hoàng đế suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu, “Không biết ý mẫu hậu thế nào?”
Hoàng thượng đã gật đầu tức ngài đã đồng ý, Thái hậu còn có thể nói gì sao.
“Nếu đã vậy, chi bằng tranh tài một phen. Hôm nay cốt là để vui vẻ tiễn chân Thần vương gia, chỉ xin Thần vương gia đừng chê cười.” Thái hậu cười híp mắt nói với Bách Lý Thần.
Nụ cười tươi nở rộ trên khuôn mặt tuấn tú của Bách Lý Thần, toát lên vẻ thanh tú đầy mê đắm, “Làm sao có thể. Cầm nghệ của Kiều tiểu thư thật xuất sắc, lần đầu bổn vương được thưởng thức qua.”
Tư Đồ Hiên vẫn không lên tiếng, ánh mắt thâm thúy lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh của Kiều Linh Nhi, sau lại cụp mi xuống.
Tư Đồ Dật thì mất bình tĩnh, “Thất ca, huynh để bọn họ lớn lối ức hiếp Linh Nhi như thế sao?”
“Đệ muốn thế nào?”
“Đệ, đệ… Đệ cũng không biết.”
“Chờ đợi.” Tư Đồ Hiên buông ra hai chữ.
Trong lòng Tư Đồ Dật bỗng bật lên một suy nghĩ, chẳng lẽ cô gái nhỏ kia thật sự tinh thông mọi thứ? Dường như lúc nào nàng cũng làm ra chuyện bất ngờ khi mà tất cả mọi người đều cho là nàng không thể.
Nếu Thất ca đã nói ‘chờ đợi’, vậy thì cứ chờ xem. Lời Thất ca nói tuyệt không thể sai.
Dường như hắn cũng không cam lòng thấy nàng bị thương tổn.
Trận tranh tài bắt đầu.
Hồi thứ nhất là vũ đạo.
Kiều Linh Nhi đấu với Tư Đồ Hâm.
Vũ đạo là mảng Tư Đồ Hâm am hiểu nhất, cái eo mềm mại chuyển động, xiêm y cũng giao động theo, tựa như con bươm bướm vờn quanh đóa hoa thơm, người đệm nhạc là Tự Khúc.
Nhạc khúc tuyệt diệu, vũ đạo tuyệt đỉnh, khiến người xem không kìm chế được cảm xúc, tức khắc thăng hoa.
Kiều Linh Nhi chớp mắt mấy cái, nàng ngó nghiêng rồi chợt ghé vào bên tai Thái hậu thì thầm vài tiếng, xong xuôi lặng lẽ bỏ ra ngoài, một lát sau mới quay lại.
Nhạc dứt, vũ dừng, mọi người như bừng tỉnh, tiếng vỗ tay, những lời tán thưởng vang lên không ngớt.
Hoàng hậu lập tức nở nụ cười, khẽ nói nhỏ mấy câu bên tai Hoàng đế, ông ta cũng cười vui vẻ.
“Tiếp theo là Kiều tiểu thư.” Tư Đồ Hâm đầy tự tin nói.
Kiều Linh Nhi gật đầu, nghiêng mình thi lễ với Hoàng đế rồi bước lên vũ đài.
Điều khiến kẻ khác bất ngờ là ở chỗ, người đi về phía cầm đài lại là Vân Lam – nha hoàn của Kiều Linh Nhi.
Tư Đồ Hâm thấy vậy liền nở nụ cười chế giễu. Thế nào lại để một nha hoàn diễn tấu, cô ta cho là bản thân tài giỏi lắm sao, không có nhạc khúc xuất sắc phối hợp sao có thể múa ra một điệu đẹp mắt?
Lục Nhu há hốc miệng nhìn Vân Lam, tựa hồ không rõ tiểu tổ tông rốt cuộc muốn làm gì.
Hai hàng lông mày trên mặt Thái hậu cũng nhíu lại.
Trong khi ấy, Tư Đồ Hiên lại thích thú quan sát, xem ra nha đầu kia lại sắp mang đến một sự ngạc nhiên.
Kiều Linh Nhi nhìn Tư Đồ Hiên cười khiêu khích, bởi nét mặt khi nãy của hắn đã lọt cả vào mắt nàng. Sau đó mới xoay người sang cười cười với Vân Lam, ý bảo Vân Lam không cần lo lắng.
Đây là lần đầu tiên Vân Lam được biểu diễn, nào có thể không lo lắng chứ. Khúc nhạc này là tiểu thư dạy cô khi hai người còn ở Bát vương phủ, cô thực sự không biết tiểu thư định làm gì, vì sao cuối cùng lại quyết định đưa cô lên đài biểu diễn.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của tiểu thư, mọi lo lắng trong lòng Vân Lam tạm lắng xuống, cô hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, ngón tay thon dài bắt đầu nhảy nhót trên những cung đàn…
Nhạc khúc tuy không xuất sắc, nhưng nụ cười trên mặt Kiều Linh Nhi càng lúc càng tươi tắn, nàng nhón chân đứng tại chỗ xoay vài vòng.
Vạt áo trắng muốt cũng chuyển động thành một vòng tròn hoàn mỹ.
Thân hình nhỏ nhắn xoay múa, chuyển động không ngừng.
Vũ đạo này mọi người chưa từng thấy qua, đứa bé kia giống như một con thiên nga trắng say sưa nhảy múa trên mặt hồ, màu trắng thuần khiết tạo cảm giác tinh khiết cho người xem, thần thái này chưa một ai trong số họ từng chiêm ngưỡng qua, đám người ngồi dưới không thể không chú ý.
Điệu múa nhẹ nhàng của thiên nga trắng khiến tâm hồn quan khách như được tinh lọc.
Đây là một con thiên nga đẹp đẽ, tinh tế.
Khúc nhạc dứt, vũ điệu cũng dừng.
Mọi người vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Lần này, ngay đến cả Bách Lý Thần cũng đắm chìm trong màn biểu diễn, ánh mắt hắn dán chặt vào hình bóng nhỏ bé kia, trong lòng có một loại cảm giác tinh khiết, con thiên nga trắng kia quá đẹp, đẹp vô ngần.
Chỉ có duy nhất một tiếng vỗ tay vang lên, âm thanh này phát ra từ phía Tư Đồ Hiên.
Khóe miệng Kiều Linh Nhi khẽ nhếch lên, nhìn sang đã thấy trên môi nam nhân kia lộ ra ý cười đầy tà mị, đó là nụ cười thỏa mãn, đôi mắt vốn thâm thúy cũng sâu sắc thêm vài phần.
Khuôn mặt nhỏ của nàng tức khắc đỏ lên, anh ta là đang khen ngợi nàng sao?
Hiếm có khi nào lại được Thất gia tán dương trước mặt mọi người.
Sau Tư Đồ Hiên, tiếng vỗ tay của mọi người lập tức vang lên không ngớt.
Thậm chí Hoàng đế còn cao hứng đứng hẳn dậy, hô lớn mấy tiếng, “Hay, hay lắm. Không hổ danh tài nữ Nam Hạ ta, vũ đạo quả nhiên tuyệt đỉnh.”
Mọi người cũng đứng cả dậy.
Sắc mặt Tư Đồ Hâm đại biến, trong lòng vừa phẫn nộ, lại vừa phiền muộn.
Trước nay vũ đạo của nàng ta là xuất sắc nhất, không ngờ Kiều Linh Nhi kia vẫn hơn nàng ta một bậc.
Tư Đồ Hâm không phải loại người có thua không dám nhận, nàng ta bước ra phía trước, “Vũ đạo của Kiều tiểu thư thật sự xuất sắc, bổn công chúa chịu thua rồi.”
Kiều Linh Nhi lắc đầu cười bảo, “Công chúa quá khiêm tốn đấy thôi, vũ đạo của công chúa mới là tuyệt hảo.”
Hành động nhận thua của Tư Đồ Hâm càng khiến Hoàng đế vui vẻ, hài lòng, “Ha ha ha, cả hai đều giỏi cả.”
“Vũ đạo của Linh Nhi không tồi, cầm nghệ cũng xuất sắc, như vậy tiếp theo chỉ còn lại thi và họa.” Hoàng hậu khẽ cười với Thái hậu.
Thái hậu vô cùng vui thích, bà gật đầu, “Tiếp theo là thi viết thư pháp. Chữ của Thư phi không tệ, chi bằng để Thư phi tỉ thí một phen.”
Cuộc thi này đơn thuần chỉ là trò tiêu khiển, ngay cả công chúa cũng đã chủ động nhận thua hỏi còn có ai coi đây là cuộc tranh đấu? Nhiều lắm cũng chỉ là trò vui cho mọi người mà thôi.
Từ trước đến nay, Thư phi vốn là người thích sự an tĩnh, ngay cả vị trí cũng tương đối kín đáo, tuyệt không thu hút sự chú ý của người khác. Nghe Thái hậu nhắc đến mình, Thư phi mới bước ra.
“Thần thiếp tuân chỉ.”
Trong vòng thi thư pháp, chữ Khải của Kiều Linh Nhi giành phần thắng.
Màn thi cuối chính là vẽ tranh, đối thủ cũng là một vị công chúa, nhưng công chúa không giỏi lắm, vẫn là Kiều Linh Nhi giành thắng lợi.
Cứ như vậy, danh xưng Nam Hạ đệ nhất tài nữ rơi vào tay Kiều Linh Nhi.
Kiều Linh Nhi trở về bên cạnh Thái hậu, khi nàng yên vị mới tinh tế quan sát mọi người xung quanh. Nàng chợt phát hiện ra bọn họ vẫn chăm chú nhìn về phía nàng như trước, nhưng hiện tại trong những ánh mắt kia đã tăng thêm một phần ngưỡng mộ, bớt đi một phần hoài nghi.
Khi ánh mắt nàng lướt qua chỗ Tư Đồ Hách, nàng mới nhận ra, hóa ra bấy lâu nay nàng đã lầm.
Lửa giận thiêu đốt trong ánh mắt Tư Đồ Hách là cơn thịnh nộ lên đến cực điểm, tuyệt có thể thiêu đốt người ta thành tro bụi.
Kiều Linh Nhi cảm thấy kì quái, lẽ nào vì nàng thắng người thương của anh ta nên anh ta mới nổi giận?
Chao ôi, đúng là thứ nam nhân nhỏ mọn, thật đáng sợ!
Yến hội kết thúc, Kiều Linh Nhi liền theo Tư Đồ Hiên quay về Thất vương phủ.
Dọc đường đi, ánh mắt Tư Đồ Hiên vô cùng nóng nảy, nóng nảy đến kinh hãi.
Tuy đêm đã khuya, Kiều Linh Nhi không nhìn rõ sắc mặt hiện tại của anh ta, nhưng nàng có một cảm giác mạnh mẽ rằng sắc mặt anh ta lúc này còn u ám hơn bầu trời đêm nay.
Sau cùng, nàng không nhịn được đành rụt rè cất tiếng hỏi, “Thất gia, ngài giận sao?”
Chẳng lẽ anh ta giận vì nàng đăng đài biểu diễn mà không báo cho anh ta biết trước?
Khi đó nàng bị ép buộc mà, là bất khả kháng mà!
Tư Đồ Hiên không lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn nàng.
Sau cùng, nàng không chịu được ánh mắt kia, thậm chí có thể nói là ánh mắt như muốn lột da kia, nàng hét lên, “Nếu ngài còn nhìn nữa ta sẽ lập tức xuống xe.”
Phải biết rằng, bản thân bị một nam nhân nhìn chằm chằm như vậy sẽ khiến tinh thần hỗn loạn đến thế nào.
Thời Bố đang đánh xe ngựa, còn có Vân Lam ngồi phía ngoài, cô nghe thấy tiếng tri hô của tiểu thư, người bỗng nghiêng về một bên, may mà Thời Bố nhanh tay kéo cô lại.
Khi Vân Lam định thần lại, giọng Kiều Linh Nhi lại vang lên từ trong xe, “Bỏ đi, nể mặt ngài, ta không xuống xe.”
Vân Lam toát mồ hôi hột, tiểu thư à, người nên nhớ cha mẹ cơm áo của người là ai chứ!
Tiếp sau, bên trong xe chỉ còn lại sự yên tĩnh.
Sáng hôm sau, Kiều Linh Nhi thức dậy từ sớm, nàng lúi húi phục sức để nghênh đón Thái hậu ngự giá.
Thái hậu rất hiếm khi xuất cung, thế mà chỉ vì một câu của nàng ngày hôm qua mà khiến người xuất cung, tự thân nàng thấy mình phải chuẩn bị thật chu đáo.
Vân Lam giúp Kiều Linh Nhi trang điểm xong, híp mắt cười ngắm người trong gương tán thưởng, “Tiểu thư thật xinh đẹp.”
Kiều Linh Nhi buồn bực nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, lầu bầu mấy tiếng, “Quá béo.”
Khuôn mặt nhỏ mập mạp toàn thịt này khiến lão nhân gia yêu thích, nhưng nàng muốn mình gầy đi một chút.
Vân Lam thẳng thừng lắc đầu, “Không đâu, tiểu thư người chớ nói nhảm.”
Vân Lam vừa dứt lời thì bên ngoài cửa đã truyền đến giọng của Cam Hoài, “Tiểu thư, Bát vương gia đến.”
Last edited:
Bình luận facebook