-
Chương 133 : Bi tráng
~
~
Nói xong lời kia khiến Kiều Linh Nhi bỗng thấy phiền muộn, không hiểu vì sao nàng lại thốt ra một câu này, rõ ràng là đang giận rồi, chẳng lẽ nàng thực sự ghen sao?
Ghen?
Ạch, suy nghĩ này vừa lóe ra đã bị nàng quật bay tám thước, sao nàng có thể ghen chứ?
Đường cong trên môi Tư Đồ Hiên ngày càng cong, đôi mắt thâm thúy lóe lên ánh quang, chuyển động như đang nhảy nhót vui vẻ, tuy rất khẽ nhưng nếu chăm chú quan sát sẽ nhìn thấy được tâm tình của hắn lúc này.
Kiều Linh Nhi nản lòng cúi đầu, nhưng nàng còn chưa lên tiếng thì nam tử bên kia đã mở lời, giọng nói rất nhẹ nhàng, “Linh Nhi, nàng ghen tị sao?”
Kiều Linh Nhi chợt ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh ta, trợn tròn mắt với vẻ không dám tin, sao anh ta có thể nói thẳng ra như thế chứ?
“Ai ghen chứ? Chỉ tại những người kia rất phiền phức, tự cho mình là đúng, tìm đến tận cửa quấy rầy ta mà thôi.” Kiều Linh Nhi hung hăng rống lên, sau cảm thấy không vui nữa bèn xoay người bước vào trong phòng.
Tâm tình Tư Đồ Hiên lúc này so với ánh dương ngoài kia còn xán lạn hơn, tốt không thể tả. Bảy năm trước khi ngắm nàng tức giận hắn đã thích, hôm nay lại được nhìn thấy vẻ tức giận của nàng, hắn vẫn yêu thích như trước kia.
“Nếu nàng không thức, bổn vương sẽ đưa họ ra khỏi phủ.” Tư Đồ Hiên bước vào phòng, bước đến ngồi xuống bên cạnh nàng, khẽ khàng nói.
Đưa bọn họ ra khỏi phủ?
Kiều Linh Nhi lại bị dọa cho kinh ngạc một phen, ba người nọ đừng nói là gặp qua, đến nghe nói qua cũng chưa từng.
Vị Doanh tiểu thư kia hẳn là cháu gái của Hoàng hậu – Tự Khúc Doanh. Tuy rằng không được sủng ái như tỷ tỷ Tự Khúc Nhất của nàng ta nhưng dù sao cũng là cháu gái của Hoàng hậu, nào có thể đắc tội? Lương Tâm nghe là con gái của Lương thừa tướng, một trọng thần trong triều, đương nhiên cũng không thể tùy tiện đắc tội. Còn có Đoạn Như Dao, tuy rằng phụ thân nàng ta không có chức cao vọng trọng như Lương thừa tướng, nhưng coi là một trong những trọng thần.
Câu nói kia của Tư Đồ Hiên đúng là dọa người, đuổi ba người kia khỏi phủ xong, đến lúc ấy phiền phức cỡ nào, không lý nào anh ta chưa từng nghĩ qua?
“Sau này ta sẽ ở lại trong phủ, dù sao ta và ngài cũng có quan hệ hợp tác, cho ta một chỗ ở cũng là điều nên làm.” Kiều Linh Nhi hừ lạnh một tiếng, tạm thời không để ý đến những lời điên khùng anh ta vừa nói.
“Đến ở lúc nào tùy nàng quyết định.”
Kiều Linh Nhi cuối cùng cũng biết cái gì gọi là không lên tiếng thì thôi, hễ mở miệng ai nấy đều kinh ngạc. Hôm nay Tư Đồ Hiên đã cho nàng được mở rộng tầm mắt.
Anh ta làm sao thế nhỉ, không phải là bị thứ gì kích thích đấy chứ? Sao bỗng nhiên lại trở nên… có tính người thế?
“Ngài không sao chứ?” Kiều Linh Nhi lo lắng hỏi han, đôi mắt trong veo hiện lên sự nghi hoặc.
Khóe miệng Tư Đồ Hiên khẽ giật, đầu đầy hắc tuyến đón nhận nghi ngờ từ nàng, “Nàng cảm thấy ta có gì sao?”
Nếu gật đầu thì cảm thấy bản thân làm anh ta bị tổn thương, nếu không gật đầu thì nàng thực sự cảm thấy không ổn.
Ạch, làm người tốt thật khó!
Đôi mày nhỏ của nàng nhăn lại, sau cùng lựa chọn thành thật với lòng mình, nàng gật đầu, “Đúng là hơi có vấn đề.”
Không đợi Tư Đồ Hiên phản bác nàng đã vội đón đầu, nghiêm túc nói ra suy nghĩ của mình, “Hôm nay ngài thực sự rất kỳ quái. Thất gia, nếu như ngài gặp phải chuyện gì thì cứ nói ra, dẫu ta không thể giúp ngài giải quyết nhưng nếu là một người lắng nghe thì ta tuyệt đối đạt tiêu chuẩn.”
Tư Đồ Hiên hết chỗ nói với nàng rồi, nàng vẫn khăng khăng nghĩ rằng hắn có vấn đề? Bất quá chỉ là muốn mỗi ngày nhìn thấy nàng, nghĩ mọi cách giữ nàng bên người mà thôi, trong mắt nàng như vậy là có vấn đề sao? Xem ra nhiều năm không gặp mặt, tính cách nha đầu này cũng trưởng thành rồi.
“Nàng nghĩ bổn vương có vấn đề gì?” Tư Đồ Hiên không tức giận, chỉ hơi nhíu mày nhìn nàng.
Hỏi vậy khác nào làm khó Kiều Linh Nhi nàng, suy nghĩ kia không phải thứ có thể thẳng thừng nói ra với người khác, giả như nói ra thì hẳn thân chủ trước mặt sẽ tức giận. Vì cái mạng nhỏ của nàng, ngàn vạn lần không thể nói.
“Ạch, chuyện này làm sao ta biết được. Vấn đề của Thất gia thì bản thân ngài tự mình rõ nhất mới phải.”
Đối với cô nhỏ vờ vịt ra chiều ngớ ngẩn kia, Tư Đồ Hiên rất không vui, chân mày càng nhìu chặt.
“Phải rồi, Thất gia ngài đến viện của ta có phải vì muốn thương nghị chuyện làm ăn?”
Kiều Linh Nhi bỗng cảm thấy nàng thật vô dụng, vì sao mỗi khi đối mặt với nam nhân này nàng lập tức nhụt chí. Rõ ràng là rất giận anh ta, nhưng khi gặp mặt thì mọi cảm giác tức giận đều biến mất, chẳng khác gì nắm đấm đánh vào cây bông, vô sức vô lực.
Tư Đồ Hiên không trả lời câu hỏi của nàng mà nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, nhìn một lúc mới lắc đầu, “Ta đến thăm nàng một chút, xem nàng ở đây có quen hay không.”
Nói nhiều lời khách khí như vậy khiến Kiều Linh Nhi không kìm được, liếc mắt khẽ hỏi, “Vì sao ngài không gặp Mộ Dung tiểu thư?”
Mộ Dung tiểu thư? Chân mày Tư Đồ Hiên hơi nhíu lại, “Mộ Dung tiểu thư nào?”
Đúng là kẻ đào hoa!
Kiều Linh Nhi trừng mắt, trong lòng thầm mắng một tiếng, “Đương nhiên là Mộ Dung tiểu thư của Mộ Dung gia rồi. Chẳng lẽ Thất gia ngài có gặp qua đến mấy vị Mộ Dung tiểu thư?”
Giọng nói này, đôi mắt trợn tròn này, khuôn mặt nhỏ hầm hầm này, không nghi ngờ gì nữa, rõ ràng là nàng đang tức giận.
Tư Đồ Hiên thành thật cười khẽ, “Linh Nhi, nàng hà tất phải tức giận như vậy?”
Kiều Linh Nhi đang bị sắc dụ, nam nhân này khi cười rộ lên trông rất anh tuấn.
Nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt khôi ngô, đôi mắt thâm thúy cũng mang theo ý cười, cả người đầy khí phách cao quý, khiến người ta kìm lòng không đặng mà rơi vào trầm mê.
Thấy nàng ngơ ngác nhìn mình đăm đăm, Tư Đồ Hiên bỗng thấy bất đắc dĩ, “Ý nàng là Mộ Dung Thiên Tình?”
Cần phải giải thích rõ ràng, lúc này chính là lúc phải giải thích, bằng không thì cô gái nhỏ nào đó lại tức giận, hắn vẫn còn phân biệt được bên nào nặng, bên nào nhẹ.
Không rõ vì sao, khi nghe được bốn chữ Mộ Dung Thiên Tình thốt ra từ miệng anh ta, lòng nàng dường như có chút đau đớn.
Kiều Linh Nhi ngoảnh đầu đi, “Không phải. Thất gia, nếu như không có chuyện gì nữa thì ta muốn nghỉ ngơi một lát, hôm nay chạy đi chạy lại cũng hơi mệt mỏi.”
“Có thật nàng mệt không? Hay để thái y xem qua thử.”
Giọng nói ân cần này khiến sống mũi nàng khó chịu, chu cái miệng nhỏ nhắn, buồn bực đứng lên quay lưng về phía anh ta, “Ta không sao, chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.”
Ngắm bóng lưng quật cường kia, Tư Đồ Hiên khẽ thở dài một tiếng, xem ra nàng đang giận, “Vậy nghỉ ngơi cho tốt.”
Tư Đồ Hiên đi rồi, Kiều Linh Nhi nằm một mình trên giường, mông lung nhìn lên trần, ngắm màn che trắng tựa tuyết.
Trái của anh anh ta nàng không thể chạm vào, chỉ có thể hiểu rõ trái tim mình, biết mình mong muốn điều gì.
Thế nhưng anh ta thì sao, anh ta muốn cái gì? Thứ nàng mong muốn liệu có phải là thứ anh ta cũng mong muốn?
Mơ mơ màng màng một hồi, Kiều Linh Nhi ngủ gật mất.
Khi nàng tỉnh lại trời đã xẩm tối.
Vân Lam bước đến bên cạnh, nhìn tiểu thư đang ngồi đờ đẫn ở mép giường, cả cười nói, “Tiểu thư, nếu người ngủ thêm chút nữa e là đã đến giờ dùng điểm tâm ngày mai.”
Nghe thấy nha đầu kia trêu chọc mình, Kiều Linh Nhi cảm thấy lòng mình vui lên hẳn, nàng đứng lên gõ nhẹ vào đầu nàng ta, “Nha đầu hư, tối nay có gì ngon?”
“Đều là món tiểu thư thích ăn cả, Thất gia còn đang chờ tiểu thư người đấy, người mau mau rửa mặt rồi qua bên ấy.” Vân Lam vừa nói vừa gọi một nha đầu khác bưng thau nước đến.
Kiều Linh Nhi sửng sốt, “Thất gia đợi ta?”
Vân Lam vắt khăn lau mặt, gật đầu đáp, “Dạ phải, nửa canh giờ trước đã đến giờ cơm, nhưng Thất gia dặn nô tỳ không được phiền tiểu thư, để người nghỉ ngơi một chút. Nghe nói là tiểu thư rất mệt.”
Kiều Linh Nhi nhận lấy chiếc khăn tay Vân Lam đưa đến, đầu óc nàng mơ hồ, sao anh ta lại chờ nàng cùng ăn cơm nhỉ?
“Tiểu thư, người không biết đấy thôi, tin Thất gia đợi người dùng cơm vừa truyền ra ngoài, sắc mặt ba cô gái kia vô cùng đẹp mắt.” Vân Lam ra chiều hả hê, ai bảo bọn họ dám ức hiếp tiểu thư, Vân Lam cô cũng rất muốn xem xem ở Thất vương phủ này, rốt cuộc là kẻ nào có gan bắt nạt tiểu thư.
Kiều Linh Nhi đưa lại khăn cho Vân Lam, liếc mắt nhìn nàng ta, “Vân Lam, ngươi không sợ các nàng tìm ngươi tính sổ sao?”
Vân Lam hất cằm phách lối, “Không sợ, nô tỳ đã có tiểu thư bên cạnh.”
Bây giờ nha đầu kia lại dựa dẫm vào nàng?
Kiều Linh Nhi bật cười, “Ta cũng không dám trêu chọc bọn họ.”
Gia cảnh bọn họ như thế, làm sao nàng chọc vào nổi? Chỉ là nàng buồn chán nên tìm bọn họ chơi đùa một chút thôi.
Vốn nghĩ những lời này có thể kìm hãm nha đầu kia, ai ngờ nàng ta còn kiêu ngạo tuyên bố, “Bọn họ không dám ức hiếp tiểu thư người đâu, có Thất vương gia làm chủ cho tiểu thư kia mà.”
Kiều Linh Nhi trừng mắt nhìn Vân Lam, “Xem ra gần đây ngươi quá nhàn rỗi nhỉ.”
Giọng Thời Thiến chợt vang lên, “Tiểu thư, Vân Lam đã ba ngày chưa chưa chép chữ.”
Cả người Vân Lam run lên, cúi gằm mặt. Song nàng ta còn chưa kịp nhận sai thì tiểu thư đã cất tiếng, “Ngày mai bắt đầu chép chữ một canh giờ.”
Vân Lam trợn mắt, tay cô sẽ gãy mất, “Tiểu thư, nô tỳ biết sai rồi.”
Dù Thời Thiến hiếm khi nói đùa cũng bồi thêm một câu, “Tiểu thư làm vậy cũng vì muốn tốt cho cô.”
Kiều Linh Nhi cười híp mắt, “Chỉ có Thời Thiến hiểu lòng ta.”
Khóe môi Thời Thiến hơi cong lên, “Tiểu thư, Thất gia sai thuộc hạ đến xem ngài đã dậy chưa, nếu dậy rồi thì mau đến dùng cơm.”
Thực ra cũng không phải vì Tư Đồ Hiên dặn mà Thời Thiến mới đến nhắc tiểu thư, chỉ là nàng ta lo lắng tiểu thư sẽ đói bụng thôi.
Đôi chân mày nhỏ của Kiều Linh Nhi hơi nhướng lên, suy nghĩ một chút, “Vậy mau đi thôi, các ngươi cũng mau ăn chút gì đi.”
Nếu là trước đây nàng còn có thể cùng hai nha đầu này cùng ăn cơm, thế nhưng hôm nay đang ở Thất vương phủ cùng với Tư Đồ Hiên, nàng không thể không phân lớn nhỏ, không phân trên dưới.
Kiều Linh Nhi vừa bước vào cửa đã nghe giọng nói ma quỷ của Tư Đồ Dật, “Linh Nhi, cô cuối cùng cũng đến, suýt chữa nữa hại ta chết đói.”
Khóe môi Kiều Linh Nhi khẽ giật một cái, mặt đầy hắc tuyến nhìn nam tử kia kêu gào, “Thập tam gia, thật có lỗi, đã để lão nhân gia ngài đợi lâu như vậy.”
. . .
Thập tam gia. . . Lão nhân gia?
Sắc mặt Tư Đồ Dật đại biến, vô cùng oán hận nhìn Kiều Linh Nhi, “Linh Nhi, ta già đến vậy sao?”
Kiều Linh Nhi vô tội chớp mắt, “Lớn tuổi hơn ta mà.”
Mặt Tư Đồ Dật đỏ phừng phừng, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ đang làm ra vẻ vô tội kia, tức giận nói, “Dù bổn vương có lớn tuổi hơn cô cũng không thể nào là lão nhân gia.”
Tư Đồ Hiên đợi Kiều Linh Nhi ngồi xuống rồi mới liếc mắt nhìn Tư Đồ Dật, “Thập tam, nếu đã no rồi thì mau đi làm việc của ngài mai đi.”
Một câu này vừa thốt ra lại khiến Kiều Linh Nhi hiểu thành một từ khác, hẳn phải là “giết trong tích tắc”.
Bất chợt, một từ khác lóe lên trong đầu nàng, một từ duy nhất để nói về Tư Đồ Hiên, sát thủ vô hình. Bởi lẽ ngay thời khắc này, nét mặt của Tư Đồ Dật đang vô cùng bi tráng!
Ghen?
Ạch, suy nghĩ này vừa lóe ra đã bị nàng quật bay tám thước, sao nàng có thể ghen chứ?
Đường cong trên môi Tư Đồ Hiên ngày càng cong, đôi mắt thâm thúy lóe lên ánh quang, chuyển động như đang nhảy nhót vui vẻ, tuy rất khẽ nhưng nếu chăm chú quan sát sẽ nhìn thấy được tâm tình của hắn lúc này.
Kiều Linh Nhi nản lòng cúi đầu, nhưng nàng còn chưa lên tiếng thì nam tử bên kia đã mở lời, giọng nói rất nhẹ nhàng, “Linh Nhi, nàng ghen tị sao?”
Kiều Linh Nhi chợt ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh ta, trợn tròn mắt với vẻ không dám tin, sao anh ta có thể nói thẳng ra như thế chứ?
“Ai ghen chứ? Chỉ tại những người kia rất phiền phức, tự cho mình là đúng, tìm đến tận cửa quấy rầy ta mà thôi.” Kiều Linh Nhi hung hăng rống lên, sau cảm thấy không vui nữa bèn xoay người bước vào trong phòng.
Tâm tình Tư Đồ Hiên lúc này so với ánh dương ngoài kia còn xán lạn hơn, tốt không thể tả. Bảy năm trước khi ngắm nàng tức giận hắn đã thích, hôm nay lại được nhìn thấy vẻ tức giận của nàng, hắn vẫn yêu thích như trước kia.
“Nếu nàng không thức, bổn vương sẽ đưa họ ra khỏi phủ.” Tư Đồ Hiên bước vào phòng, bước đến ngồi xuống bên cạnh nàng, khẽ khàng nói.
Đưa bọn họ ra khỏi phủ?
Kiều Linh Nhi lại bị dọa cho kinh ngạc một phen, ba người nọ đừng nói là gặp qua, đến nghe nói qua cũng chưa từng.
Vị Doanh tiểu thư kia hẳn là cháu gái của Hoàng hậu – Tự Khúc Doanh. Tuy rằng không được sủng ái như tỷ tỷ Tự Khúc Nhất của nàng ta nhưng dù sao cũng là cháu gái của Hoàng hậu, nào có thể đắc tội? Lương Tâm nghe là con gái của Lương thừa tướng, một trọng thần trong triều, đương nhiên cũng không thể tùy tiện đắc tội. Còn có Đoạn Như Dao, tuy rằng phụ thân nàng ta không có chức cao vọng trọng như Lương thừa tướng, nhưng coi là một trong những trọng thần.
Câu nói kia của Tư Đồ Hiên đúng là dọa người, đuổi ba người kia khỏi phủ xong, đến lúc ấy phiền phức cỡ nào, không lý nào anh ta chưa từng nghĩ qua?
“Sau này ta sẽ ở lại trong phủ, dù sao ta và ngài cũng có quan hệ hợp tác, cho ta một chỗ ở cũng là điều nên làm.” Kiều Linh Nhi hừ lạnh một tiếng, tạm thời không để ý đến những lời điên khùng anh ta vừa nói.
“Đến ở lúc nào tùy nàng quyết định.”
Kiều Linh Nhi cuối cùng cũng biết cái gì gọi là không lên tiếng thì thôi, hễ mở miệng ai nấy đều kinh ngạc. Hôm nay Tư Đồ Hiên đã cho nàng được mở rộng tầm mắt.
Anh ta làm sao thế nhỉ, không phải là bị thứ gì kích thích đấy chứ? Sao bỗng nhiên lại trở nên… có tính người thế?
“Ngài không sao chứ?” Kiều Linh Nhi lo lắng hỏi han, đôi mắt trong veo hiện lên sự nghi hoặc.
Khóe miệng Tư Đồ Hiên khẽ giật, đầu đầy hắc tuyến đón nhận nghi ngờ từ nàng, “Nàng cảm thấy ta có gì sao?”
Nếu gật đầu thì cảm thấy bản thân làm anh ta bị tổn thương, nếu không gật đầu thì nàng thực sự cảm thấy không ổn.
Ạch, làm người tốt thật khó!
Đôi mày nhỏ của nàng nhăn lại, sau cùng lựa chọn thành thật với lòng mình, nàng gật đầu, “Đúng là hơi có vấn đề.”
Không đợi Tư Đồ Hiên phản bác nàng đã vội đón đầu, nghiêm túc nói ra suy nghĩ của mình, “Hôm nay ngài thực sự rất kỳ quái. Thất gia, nếu như ngài gặp phải chuyện gì thì cứ nói ra, dẫu ta không thể giúp ngài giải quyết nhưng nếu là một người lắng nghe thì ta tuyệt đối đạt tiêu chuẩn.”
Tư Đồ Hiên hết chỗ nói với nàng rồi, nàng vẫn khăng khăng nghĩ rằng hắn có vấn đề? Bất quá chỉ là muốn mỗi ngày nhìn thấy nàng, nghĩ mọi cách giữ nàng bên người mà thôi, trong mắt nàng như vậy là có vấn đề sao? Xem ra nhiều năm không gặp mặt, tính cách nha đầu này cũng trưởng thành rồi.
“Nàng nghĩ bổn vương có vấn đề gì?” Tư Đồ Hiên không tức giận, chỉ hơi nhíu mày nhìn nàng.
Hỏi vậy khác nào làm khó Kiều Linh Nhi nàng, suy nghĩ kia không phải thứ có thể thẳng thừng nói ra với người khác, giả như nói ra thì hẳn thân chủ trước mặt sẽ tức giận. Vì cái mạng nhỏ của nàng, ngàn vạn lần không thể nói.
“Ạch, chuyện này làm sao ta biết được. Vấn đề của Thất gia thì bản thân ngài tự mình rõ nhất mới phải.”
Đối với cô nhỏ vờ vịt ra chiều ngớ ngẩn kia, Tư Đồ Hiên rất không vui, chân mày càng nhìu chặt.
“Phải rồi, Thất gia ngài đến viện của ta có phải vì muốn thương nghị chuyện làm ăn?”
Kiều Linh Nhi bỗng cảm thấy nàng thật vô dụng, vì sao mỗi khi đối mặt với nam nhân này nàng lập tức nhụt chí. Rõ ràng là rất giận anh ta, nhưng khi gặp mặt thì mọi cảm giác tức giận đều biến mất, chẳng khác gì nắm đấm đánh vào cây bông, vô sức vô lực.
Tư Đồ Hiên không trả lời câu hỏi của nàng mà nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, nhìn một lúc mới lắc đầu, “Ta đến thăm nàng một chút, xem nàng ở đây có quen hay không.”
Nói nhiều lời khách khí như vậy khiến Kiều Linh Nhi không kìm được, liếc mắt khẽ hỏi, “Vì sao ngài không gặp Mộ Dung tiểu thư?”
Mộ Dung tiểu thư? Chân mày Tư Đồ Hiên hơi nhíu lại, “Mộ Dung tiểu thư nào?”
Đúng là kẻ đào hoa!
Kiều Linh Nhi trừng mắt, trong lòng thầm mắng một tiếng, “Đương nhiên là Mộ Dung tiểu thư của Mộ Dung gia rồi. Chẳng lẽ Thất gia ngài có gặp qua đến mấy vị Mộ Dung tiểu thư?”
Giọng nói này, đôi mắt trợn tròn này, khuôn mặt nhỏ hầm hầm này, không nghi ngờ gì nữa, rõ ràng là nàng đang tức giận.
Tư Đồ Hiên thành thật cười khẽ, “Linh Nhi, nàng hà tất phải tức giận như vậy?”
Kiều Linh Nhi đang bị sắc dụ, nam nhân này khi cười rộ lên trông rất anh tuấn.
Nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt khôi ngô, đôi mắt thâm thúy cũng mang theo ý cười, cả người đầy khí phách cao quý, khiến người ta kìm lòng không đặng mà rơi vào trầm mê.
Thấy nàng ngơ ngác nhìn mình đăm đăm, Tư Đồ Hiên bỗng thấy bất đắc dĩ, “Ý nàng là Mộ Dung Thiên Tình?”
Cần phải giải thích rõ ràng, lúc này chính là lúc phải giải thích, bằng không thì cô gái nhỏ nào đó lại tức giận, hắn vẫn còn phân biệt được bên nào nặng, bên nào nhẹ.
Không rõ vì sao, khi nghe được bốn chữ Mộ Dung Thiên Tình thốt ra từ miệng anh ta, lòng nàng dường như có chút đau đớn.
Kiều Linh Nhi ngoảnh đầu đi, “Không phải. Thất gia, nếu như không có chuyện gì nữa thì ta muốn nghỉ ngơi một lát, hôm nay chạy đi chạy lại cũng hơi mệt mỏi.”
“Có thật nàng mệt không? Hay để thái y xem qua thử.”
Giọng nói ân cần này khiến sống mũi nàng khó chịu, chu cái miệng nhỏ nhắn, buồn bực đứng lên quay lưng về phía anh ta, “Ta không sao, chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.”
Ngắm bóng lưng quật cường kia, Tư Đồ Hiên khẽ thở dài một tiếng, xem ra nàng đang giận, “Vậy nghỉ ngơi cho tốt.”
Tư Đồ Hiên đi rồi, Kiều Linh Nhi nằm một mình trên giường, mông lung nhìn lên trần, ngắm màn che trắng tựa tuyết.
Trái của anh anh ta nàng không thể chạm vào, chỉ có thể hiểu rõ trái tim mình, biết mình mong muốn điều gì.
Thế nhưng anh ta thì sao, anh ta muốn cái gì? Thứ nàng mong muốn liệu có phải là thứ anh ta cũng mong muốn?
Mơ mơ màng màng một hồi, Kiều Linh Nhi ngủ gật mất.
Khi nàng tỉnh lại trời đã xẩm tối.
Vân Lam bước đến bên cạnh, nhìn tiểu thư đang ngồi đờ đẫn ở mép giường, cả cười nói, “Tiểu thư, nếu người ngủ thêm chút nữa e là đã đến giờ dùng điểm tâm ngày mai.”
Nghe thấy nha đầu kia trêu chọc mình, Kiều Linh Nhi cảm thấy lòng mình vui lên hẳn, nàng đứng lên gõ nhẹ vào đầu nàng ta, “Nha đầu hư, tối nay có gì ngon?”
“Đều là món tiểu thư thích ăn cả, Thất gia còn đang chờ tiểu thư người đấy, người mau mau rửa mặt rồi qua bên ấy.” Vân Lam vừa nói vừa gọi một nha đầu khác bưng thau nước đến.
Kiều Linh Nhi sửng sốt, “Thất gia đợi ta?”
Vân Lam vắt khăn lau mặt, gật đầu đáp, “Dạ phải, nửa canh giờ trước đã đến giờ cơm, nhưng Thất gia dặn nô tỳ không được phiền tiểu thư, để người nghỉ ngơi một chút. Nghe nói là tiểu thư rất mệt.”
Kiều Linh Nhi nhận lấy chiếc khăn tay Vân Lam đưa đến, đầu óc nàng mơ hồ, sao anh ta lại chờ nàng cùng ăn cơm nhỉ?
“Tiểu thư, người không biết đấy thôi, tin Thất gia đợi người dùng cơm vừa truyền ra ngoài, sắc mặt ba cô gái kia vô cùng đẹp mắt.” Vân Lam ra chiều hả hê, ai bảo bọn họ dám ức hiếp tiểu thư, Vân Lam cô cũng rất muốn xem xem ở Thất vương phủ này, rốt cuộc là kẻ nào có gan bắt nạt tiểu thư.
Kiều Linh Nhi đưa lại khăn cho Vân Lam, liếc mắt nhìn nàng ta, “Vân Lam, ngươi không sợ các nàng tìm ngươi tính sổ sao?”
Vân Lam hất cằm phách lối, “Không sợ, nô tỳ đã có tiểu thư bên cạnh.”
Bây giờ nha đầu kia lại dựa dẫm vào nàng?
Kiều Linh Nhi bật cười, “Ta cũng không dám trêu chọc bọn họ.”
Gia cảnh bọn họ như thế, làm sao nàng chọc vào nổi? Chỉ là nàng buồn chán nên tìm bọn họ chơi đùa một chút thôi.
Vốn nghĩ những lời này có thể kìm hãm nha đầu kia, ai ngờ nàng ta còn kiêu ngạo tuyên bố, “Bọn họ không dám ức hiếp tiểu thư người đâu, có Thất vương gia làm chủ cho tiểu thư kia mà.”
Kiều Linh Nhi trừng mắt nhìn Vân Lam, “Xem ra gần đây ngươi quá nhàn rỗi nhỉ.”
Giọng Thời Thiến chợt vang lên, “Tiểu thư, Vân Lam đã ba ngày chưa chưa chép chữ.”
Cả người Vân Lam run lên, cúi gằm mặt. Song nàng ta còn chưa kịp nhận sai thì tiểu thư đã cất tiếng, “Ngày mai bắt đầu chép chữ một canh giờ.”
Vân Lam trợn mắt, tay cô sẽ gãy mất, “Tiểu thư, nô tỳ biết sai rồi.”
Dù Thời Thiến hiếm khi nói đùa cũng bồi thêm một câu, “Tiểu thư làm vậy cũng vì muốn tốt cho cô.”
Kiều Linh Nhi cười híp mắt, “Chỉ có Thời Thiến hiểu lòng ta.”
Khóe môi Thời Thiến hơi cong lên, “Tiểu thư, Thất gia sai thuộc hạ đến xem ngài đã dậy chưa, nếu dậy rồi thì mau đến dùng cơm.”
Thực ra cũng không phải vì Tư Đồ Hiên dặn mà Thời Thiến mới đến nhắc tiểu thư, chỉ là nàng ta lo lắng tiểu thư sẽ đói bụng thôi.
Đôi chân mày nhỏ của Kiều Linh Nhi hơi nhướng lên, suy nghĩ một chút, “Vậy mau đi thôi, các ngươi cũng mau ăn chút gì đi.”
Nếu là trước đây nàng còn có thể cùng hai nha đầu này cùng ăn cơm, thế nhưng hôm nay đang ở Thất vương phủ cùng với Tư Đồ Hiên, nàng không thể không phân lớn nhỏ, không phân trên dưới.
Kiều Linh Nhi vừa bước vào cửa đã nghe giọng nói ma quỷ của Tư Đồ Dật, “Linh Nhi, cô cuối cùng cũng đến, suýt chữa nữa hại ta chết đói.”
Khóe môi Kiều Linh Nhi khẽ giật một cái, mặt đầy hắc tuyến nhìn nam tử kia kêu gào, “Thập tam gia, thật có lỗi, đã để lão nhân gia ngài đợi lâu như vậy.”
. . .
Thập tam gia. . . Lão nhân gia?
Sắc mặt Tư Đồ Dật đại biến, vô cùng oán hận nhìn Kiều Linh Nhi, “Linh Nhi, ta già đến vậy sao?”
Kiều Linh Nhi vô tội chớp mắt, “Lớn tuổi hơn ta mà.”
Mặt Tư Đồ Dật đỏ phừng phừng, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ đang làm ra vẻ vô tội kia, tức giận nói, “Dù bổn vương có lớn tuổi hơn cô cũng không thể nào là lão nhân gia.”
Tư Đồ Hiên đợi Kiều Linh Nhi ngồi xuống rồi mới liếc mắt nhìn Tư Đồ Dật, “Thập tam, nếu đã no rồi thì mau đi làm việc của ngài mai đi.”
Một câu này vừa thốt ra lại khiến Kiều Linh Nhi hiểu thành một từ khác, hẳn phải là “giết trong tích tắc”.
Bất chợt, một từ khác lóe lên trong đầu nàng, một từ duy nhất để nói về Tư Đồ Hiên, sát thủ vô hình. Bởi lẽ ngay thời khắc này, nét mặt của Tư Đồ Dật đang vô cùng bi tráng!
Last edited:
Bình luận facebook