-
Chương 135 : Những điều bổn vương làm cho nàng, nàng đều không thấy?
~
~
Kiều Linh Nhi chẳng dừng lại như Tư Đồ Dật mong đợi, ánh mắt nàng bay đến nơi xa xăm, ngoảnh đi rảo bước về phía trước, nàng buồn bã nói, “Có một số chuyện ta không muốn biết lúc này.”
Tư Đồ Dật chau mày, nàng nói vậy là có ý gì?
“Thập tam gia, thấy được thay đổi, tức là không thay đổi.”
Thế này là thế nào? Cô bé này càng trưởng thành, tâm tư càng khó đoán.
“Linh Nhi, mấy năm qua có phải đã có chuyện gì xảy ra?” Tư Đồ Dật vội đuổi theo.
“Ngược lại, chẳng có chuyện gì lớn lao, tất cả đều rất tốt.” Kiều Linh Nhi suy nghĩ một lát rồi chớp mắt, quyết định xua tan suy nghĩ lung tung vừa nảy ra trong đầu, “Thập tam gia, cũng đã vài năm, lão nhân gia ngài vẫn khỏe chứ?”
Khuôn mặt nàng hiện lên nụ cười xinh đẹp hiếm thấy, Tư Đồ Dật đành nhận ba chữ kia về mình, lão nhân gia thì lão nhân gia, hắn chịu thiệt thòi một chút vậy, “Không có Linh Nhi ở đây ức hiếp, bổn vương rất rất tốt.”
Ạch, mặc dù thường ngày nàng có trêu chọc anh ta, nhưng nào có thể tính là ức hiếp chứ? Dẫu cho nàng có thực sự ức hiếp anh ta, anh ta cũng đâu cần nói thẳng ra như vậy?
Kiều Linh Nhi đỏ mặt nhìn hắn, sau mới làm như oan uổng nói, “Ý của Thập tam gia là ta quay về khiến ngài sống không mấy dễ chịu?”
Chưa đợi Tư Đồ Dật định thần lại, Kiều Linh Nhi đã bồi thêm, “Nếu đã vậy e là ta phải đi thôi.”
Một câu này khiến Tư Đồ Dật luống cuống, bây giờ Kiều Linh Nhi mà bỏ đi, Thất ca còn không lột da hắn ra sao?
“Linh Nhi, ta chỉ đùa thôi.”
Kiều Linh Nhi xì một tiếng rồi nở nụ cười, vẻ dí dỏm hiện lên trong đôi mắt nàng, “Thập tam gia, ngài cho là ta có thể bỏ đi được sao?”
Khóe miệng Tư Đồ Dật nhăn nhúm, đáy mắt tóe lửa giận, lại bị cô nhỏ này gài bẫy.
“Đầu bếp của Thất vương phủ là tuyệt nhất, làm cơm ngon, làm điểm tâm cũng ngon, rất hợp với khẩu vị của ta. Ra ngoài nhiều năm như vậy ta cũng chưa từng thấy ai làm ra những món tuyệt hảo như thế. Nếu ta lại bỏ đi, vậy phải đến chỗ nào tìm đầu bếp đây? Còn là đến đâu tìm đầu bếp miễn phí đây?”
Khóe miệng Tư Đồ Dật càng nhăn nhúm hơn, không biết nếu Thất ca hay chuyện nha đầu này ở lại vì đầu bếp trong phủ thì huynh ấy sẽ nghĩ thế nào?
“Thập tam gia, đêm đã khuya cũng nên nghỉ ngơi rồi, ta mạn phép về trước.” Kiều Linh Nhi ngửa đầu nhìn ánh trắng treo, khẽ cười nhẹ.
Quay về phòng rửa mặt chải đầu xong xuôi, nàng leo lên giường nằm nhắm mắt lại, nhưng nằm mãi cũng chẳng chợp mắt được. Ạch, chắc tại buổi chiều ngủ nhiều quá chăng?
Lăn qua lăn lại vài vòng, Kiều Linh Nhi bỗng đứng bật dậy.
“Tiểu thư? Người làm sao vậy?” Thời Thiến đứng gác bên ngoài nghe thấy tiếng động bèn hỏi.
Mấy năm nay đã thành thói quen, trong vòng một canh giờ từ lúc Kiều Linh Nhi đi ngủ Thời Thiến sẽ ở ngoài canh gác. Vừa nghe thấy động, nàng ta liền cất tiếng hỏi.
“Thời Thiến, ta không ngủ được, ngươi vào tâm sự với ta một lát.” Kiều Linh Nhi đứng lên, mò mẫn bước đến ngồi lên ghế.
Thời Thiến tiến vào châm đèn, thấy Kiều Linh Nhi chỉ mặc một chiếc áo mỏng ngồi giữa phòng, bèn chau mày nói, “Tiểu thư, sao người không khoác thêm áo ngoài, giờ này dễ bị lạnh lắm.”
Đoạn, nàng ta bèn lấy thêm một tấm áo choàng cho nàng.
Kiều Linh Nhi cười khẽ, “Thời Thiến, ta phát hiện ra ngươi càng ngày càng giống Vân Lam.”
Khóe môi Thời Thiến hơi giật giật, nhất thời không chấp nhận được mấy lời này, “Tiểu thư, sao người không ngủ?”
Kiều Linh Nhi chỉ vào chiếc ghế bên cạnh ý bảo nàng ta ngồi xuống, sau mới gục đầu lên bàn, “Có lẽ do buổi chiều ta đã ngủ quá nhiều.”
Thời Thiến nhướng mày, chép miệng, “Thủ hạ đi lấy cho người một chén trà an thần.”
Kiều Linh Nhi vươn tay kéo nàng ta lại, “Không cần, ngươi cứ ở đây trò chuyện với ta là được rồi.”
Thời Thiến vốn định đứng dậy, nghe Kiều Linh Nhi nói thế bèn dừng lại, gật đầu đáp, “Vâng.”
Thực ra Kiều Linh Nhi cũng không hiểu rõ về Thời Thiến, chỉ biết cha mẹ nàng ta mất sớm, có một vị huynh trưởng lưu lạc lâu năm, còn có một vị tỷ tỷ khác nữa cũng đã thất lạc, đến nay vẫn chưa tìm được. Năm ấy khi nàng đụng phải Thời thiến chỉ là chuyện ngoài ý muốn, được Thời Thiến cứu giúp cũng là ngoài ý muốn. Sau này vì một số chuyện nên Thời Thiến quyết định theo nàng, cũng là ngoài ý muốn. Nhiều chuyện ngoài ý muốn như thế cũng coi như là gặt hái không nhỏ.
Nàng rất thích Thời Thiến, thông minh có thông minh, võ công cao cường, tính cách lạnh lùng. Mấy năm nay nàng ta cũng dần thay đổi ít nhiều. Nếu so với năm ấy, nói theo cách nói của Vân Lam, đó chính là một mỹ nhân băng giá.
“Có phải ngươi vẫn định tiếp tục tìm kiếm huynh đệ tỷ muội thất lạc không?”
Thời Thiến ngẩn người, không biết nên gật đầu hay lắc đầu. Thời Thiến đã tìm kiếm nhiều năm nhưng không có kết quả, cũng không biết nếu tiếp tục tìm liệu có đạt được kết quả nào không, hay lại là điều nàng không mong đến.
“Nếu đã về đến Liễu Thành thì cứ tiếp tục tìm đi, có khi lại tìm được đầu mối. Bên cạnh Thất gia có rất nhiều người tài ba xuất chúng, có lẽ chúng ta có thể đi nhờ Thất gia giúp đỡ.” Kiều Linh Nhi suy ngẫm một lát rồi đưa ra đề nghị.
Xin Thất gia giúp đỡ?
Thời Thiến chau mày, nàng ta không muốn phiền đến bất kỳ ai.
“Yên tâm đi, chuyện này ta sẽ nói với Thất gia, người đã thất lạc cũng nên tìm về, đoàn tụ với người thân là điều quan trọng nhất.” Kiều Linh Nhi biết Thời Thiến đang suy nghĩ gì bèn trấn an.
Trong lòng Thời Thiến lại có thắc mắc khác, “Tiểu thư, nếu thế lực của Thất gia lớn đến thế, vì sao nhiều năm cũng không tìm được tiểu thư?”
Sự nghi ngờ này của Thời Thiến khiến lòng Kiều Linh Nhi hơi run rẩy, nàng cũng không trả lời được rốt cuộc là vì sao.
Sau cùng là Tư Đồ Hiên không muốn tìm nàng, hay là Tư Đồ Hiên tìm không ra? Hoặc giả là anh ta biết rõ nàng ở nơi nào, biết rõ nàng đang làm gì, chỉ là không muốn đưa nàng về?
Nếu như… Nếu như đáp án là điều cuối cùng nàng nghĩ đến, vậy nàng tự quay về thế này, có phải nàng… đã tự mình đa tình?
Nghĩ vậy, sắc mặt Kiều Linh Nhi thoáng chốc đã tái nhợt, toàn thân run rẩy không ngừng.
“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Thời Thiến luống cuống hỏi.
Tức thì ngoài cửa cũng truyền đến một giọng nói, “Linh Nhi?”
Tư Đồ Hiên?
Kiều Linh Nhi trợn tròn mắt, sao anh ta lại đến đây? Có phải anh ta đã nghe được chuyện nàng và Thời Thiến đang nói?
Thời Thiến vội đứng lên thỉnh an Tư Đồ Hiên, song cũng lo lắng ngó sang tiểu thư.
“Ngươi lui xuống trước đi.” Tư Đồ Hiên phất tay, rảo chân bước đến bên cạnh Kiều Linh Nhi, ngồi xuống bên cạnh nàng, thân mật hỏi han, “Có phải nàng không khỏe không? Sao giờ này còn chưa ngủ?”
Liên tục bị hỏi hai vấn đề một cách bất ngờ khiến tay chân Kiều Linh Nhi lúng túng, không biết phải phản ứng thế nào. Thật không ngờ anh ta lại tự nhiên xuất hiện vào lúc này.
“Linh Nhi.” Tư Đồ Hiên nhìn nàng với vẻ lo lắng, thế này là thế nào? Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nhợt không chút huyết sắc, ánh mắt ngơ ngẩn…
Kiều Linh Nhi vẫn không có phản ứng gì, không hay biết rằng nàng đã tự dọa bản thân bằng suy nghĩ ban nãy, còn bị sự xuất hiện đột ngột của Tư Đồ Hiên làm cho sợ hãi.
“Thời Bố, mau đi mời đại phu.” Tư Đồ Hiên quay đầu hô lớn.
Thời Thiến vừa bước đến cửa bỗng khựng lại, toàn thân run rẩy, toan xoay người vào xem tiểu thư ra sao đã nghe thấy tiểu thư bảo, “Không cần.” Nàng ta liếc mắt nhìn Thời Bố, đứng một bên đợi tiểu thư dặn dò.
Nghe thấy Kiều Linh Nhi lên tiếng, Tư Đồ Hiên bỗng thả lỏng hơn, thở dài một hơi, “Linh Nhi, làm sao vậy? Làm gì suy nghĩ nhập thần như thế?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vẫn tái nhợt như trước, trong lòng sợ hãi, nhưng khi thấy ánh mắt thâm thúy toát ra sự ấp ám, dịu dàng bèn lắc đầu, “Không có việc gì.”
Giọng nói chất chứa u sầu khiến Tư Đồ Hiên hoài nghi, hắn biết trong lòng nàng hẳn đang có điều khúc mắc nhưng nàng không muốn nói, hắn cũng không muốn ép nàng.
“Thất gia ta mệt rồi, ta muốn nghỉ ngơi.” Kiều Linh Nhi chợt đứng lên.
Tư Đồ Hiên nhíu mày, vươn tay nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của nàng.
Kiều Linh Nhi trợn mắt, toàn thân khẽ run nhẹ.
Tư Đồ Hiên đứng dậy, ngắm nàng từ đầu đến chân, đôi mắt nhỏ trừng lớn, khuôn mặt thanh thoát ửng hồng, đôi môi nhỏ nhắn căng mọng như cánh đào, trong lòng hắn khẽ dao động, giọng nói khàn đặc, “Linh Nhi, năm ấy…”
Nghe thấy hai chữ “năm ấy”, Kiều Linh Nhi giật thót mình, nàng lắc đầu, cố gắng rút bàn tay nhỏ ra, cưỡng ép bản thân nở một nụ cười, “Thất gia, thực sự ta rất mệt, muốn nghỉ ngơi một lát.”
Đôi mắt ngọc dưới ánh nến càng phát ra ánh sáng tuyệt diệu, ánh mắt này còn như muốn trốn tránh, khiến trái tim Tư Đồ Hiên mềm mại hơn hẳn, “Được rồi, vậy nàng nghỉ ngơi đi.”
Kiều Linh Nhi không quan tâm người kia có đi hay không, nàng bước thẳng đến giường lớn, tháo giày, leo lên giường định kéo chăn trùm lên đã thấy tấm chăn phủ sẵn trên mình. Vừa ngước lên đã phát hiện khuôn mặt thanh tú của nam nhân kia xuất hiện trên đầu, không khỏi phiền muộn một phen.
“Ngủ đi.” Tư Đồ Hiên dịu dàng nói, một sự dịu dàng chưa từng có.
Kiều Linh Nhi vội vàng xoay người, chừa lại cho anh ta một bóng lưng, nàng nhắm mắt lại, dè dắt hít thở từng chút một.
Tư Đồ Hiên ngắm bóng lưng quật cường của nàng, bất đắc dĩ thở dài, đúng là cô nhỏ cứng đầu! Trước kia thì dũng cảm chạy đến tận nơi nào? Sao hắn không nhìn ra được là nàng đang trốn tránh chứ? Rốt cuộc nàng trốn tránh điều gì?
Bảy năm qua, từng giờ từng phút hắn đều ở nơi đây nhớ mong nàng, lòng muốn đem nàng về bên mình, ngắm nàng từng ngày, ngắm nàng trưởng thành, ngắm nàng thay đổi, thậm chí nhìn xem nàng lớn lên sẽ trở thành cô gái như thế nào… Ấy vậy mà nàng lại muốn bỏ trốn.
Được, chạy trốn thì chạy trốn, hắn cho nàng thời gian. Vì thế nên bảy năm qua hắn chỉ âm thầm phái người đến bên cạnh bảo vệ nàng, quan sát nàng từng ngày trưởng thành nhưng không quấy rầy cuộc sống của nàng, đợi ngày nàng quay về.
Bảy năm, bảy năm đã là quá đủ, hắn không muốn tiếp tục chờ đợi nữa, nên đành nhân cơ hội này khiến nàng quay về. Thế nhưng…
“Tiểu nha đầu bướng bỉnh, lẽ nào những gì bổn vương làm nàng đều không thấy?”
Sau tiếng thở dài, Kiều Linh Nhi nghe được tiếng cửa mở, có lẽ người nọ đã đi rồi.
Một lát sau, Kiều Linh Nhi mới xoay người, trong phòng đã không còn bóng ai.
———-
Rõ ràng là yêu mà không tên nào chịu mở miệng, tên nào cũng lì lợm là sao??? *bất mãn đập bàn
Tư Đồ Dật chau mày, nàng nói vậy là có ý gì?
“Thập tam gia, thấy được thay đổi, tức là không thay đổi.”
Thế này là thế nào? Cô bé này càng trưởng thành, tâm tư càng khó đoán.
“Linh Nhi, mấy năm qua có phải đã có chuyện gì xảy ra?” Tư Đồ Dật vội đuổi theo.
“Ngược lại, chẳng có chuyện gì lớn lao, tất cả đều rất tốt.” Kiều Linh Nhi suy nghĩ một lát rồi chớp mắt, quyết định xua tan suy nghĩ lung tung vừa nảy ra trong đầu, “Thập tam gia, cũng đã vài năm, lão nhân gia ngài vẫn khỏe chứ?”
Khuôn mặt nàng hiện lên nụ cười xinh đẹp hiếm thấy, Tư Đồ Dật đành nhận ba chữ kia về mình, lão nhân gia thì lão nhân gia, hắn chịu thiệt thòi một chút vậy, “Không có Linh Nhi ở đây ức hiếp, bổn vương rất rất tốt.”
Ạch, mặc dù thường ngày nàng có trêu chọc anh ta, nhưng nào có thể tính là ức hiếp chứ? Dẫu cho nàng có thực sự ức hiếp anh ta, anh ta cũng đâu cần nói thẳng ra như vậy?
Kiều Linh Nhi đỏ mặt nhìn hắn, sau mới làm như oan uổng nói, “Ý của Thập tam gia là ta quay về khiến ngài sống không mấy dễ chịu?”
Chưa đợi Tư Đồ Dật định thần lại, Kiều Linh Nhi đã bồi thêm, “Nếu đã vậy e là ta phải đi thôi.”
Một câu này khiến Tư Đồ Dật luống cuống, bây giờ Kiều Linh Nhi mà bỏ đi, Thất ca còn không lột da hắn ra sao?
“Linh Nhi, ta chỉ đùa thôi.”
Kiều Linh Nhi xì một tiếng rồi nở nụ cười, vẻ dí dỏm hiện lên trong đôi mắt nàng, “Thập tam gia, ngài cho là ta có thể bỏ đi được sao?”
Khóe miệng Tư Đồ Dật nhăn nhúm, đáy mắt tóe lửa giận, lại bị cô nhỏ này gài bẫy.
“Đầu bếp của Thất vương phủ là tuyệt nhất, làm cơm ngon, làm điểm tâm cũng ngon, rất hợp với khẩu vị của ta. Ra ngoài nhiều năm như vậy ta cũng chưa từng thấy ai làm ra những món tuyệt hảo như thế. Nếu ta lại bỏ đi, vậy phải đến chỗ nào tìm đầu bếp đây? Còn là đến đâu tìm đầu bếp miễn phí đây?”
Khóe miệng Tư Đồ Dật càng nhăn nhúm hơn, không biết nếu Thất ca hay chuyện nha đầu này ở lại vì đầu bếp trong phủ thì huynh ấy sẽ nghĩ thế nào?
“Thập tam gia, đêm đã khuya cũng nên nghỉ ngơi rồi, ta mạn phép về trước.” Kiều Linh Nhi ngửa đầu nhìn ánh trắng treo, khẽ cười nhẹ.
Quay về phòng rửa mặt chải đầu xong xuôi, nàng leo lên giường nằm nhắm mắt lại, nhưng nằm mãi cũng chẳng chợp mắt được. Ạch, chắc tại buổi chiều ngủ nhiều quá chăng?
Lăn qua lăn lại vài vòng, Kiều Linh Nhi bỗng đứng bật dậy.
“Tiểu thư? Người làm sao vậy?” Thời Thiến đứng gác bên ngoài nghe thấy tiếng động bèn hỏi.
Mấy năm nay đã thành thói quen, trong vòng một canh giờ từ lúc Kiều Linh Nhi đi ngủ Thời Thiến sẽ ở ngoài canh gác. Vừa nghe thấy động, nàng ta liền cất tiếng hỏi.
“Thời Thiến, ta không ngủ được, ngươi vào tâm sự với ta một lát.” Kiều Linh Nhi đứng lên, mò mẫn bước đến ngồi lên ghế.
Thời Thiến tiến vào châm đèn, thấy Kiều Linh Nhi chỉ mặc một chiếc áo mỏng ngồi giữa phòng, bèn chau mày nói, “Tiểu thư, sao người không khoác thêm áo ngoài, giờ này dễ bị lạnh lắm.”
Đoạn, nàng ta bèn lấy thêm một tấm áo choàng cho nàng.
Kiều Linh Nhi cười khẽ, “Thời Thiến, ta phát hiện ra ngươi càng ngày càng giống Vân Lam.”
Khóe môi Thời Thiến hơi giật giật, nhất thời không chấp nhận được mấy lời này, “Tiểu thư, sao người không ngủ?”
Kiều Linh Nhi chỉ vào chiếc ghế bên cạnh ý bảo nàng ta ngồi xuống, sau mới gục đầu lên bàn, “Có lẽ do buổi chiều ta đã ngủ quá nhiều.”
Thời Thiến nhướng mày, chép miệng, “Thủ hạ đi lấy cho người một chén trà an thần.”
Kiều Linh Nhi vươn tay kéo nàng ta lại, “Không cần, ngươi cứ ở đây trò chuyện với ta là được rồi.”
Thời Thiến vốn định đứng dậy, nghe Kiều Linh Nhi nói thế bèn dừng lại, gật đầu đáp, “Vâng.”
Thực ra Kiều Linh Nhi cũng không hiểu rõ về Thời Thiến, chỉ biết cha mẹ nàng ta mất sớm, có một vị huynh trưởng lưu lạc lâu năm, còn có một vị tỷ tỷ khác nữa cũng đã thất lạc, đến nay vẫn chưa tìm được. Năm ấy khi nàng đụng phải Thời thiến chỉ là chuyện ngoài ý muốn, được Thời Thiến cứu giúp cũng là ngoài ý muốn. Sau này vì một số chuyện nên Thời Thiến quyết định theo nàng, cũng là ngoài ý muốn. Nhiều chuyện ngoài ý muốn như thế cũng coi như là gặt hái không nhỏ.
Nàng rất thích Thời Thiến, thông minh có thông minh, võ công cao cường, tính cách lạnh lùng. Mấy năm nay nàng ta cũng dần thay đổi ít nhiều. Nếu so với năm ấy, nói theo cách nói của Vân Lam, đó chính là một mỹ nhân băng giá.
“Có phải ngươi vẫn định tiếp tục tìm kiếm huynh đệ tỷ muội thất lạc không?”
Thời Thiến ngẩn người, không biết nên gật đầu hay lắc đầu. Thời Thiến đã tìm kiếm nhiều năm nhưng không có kết quả, cũng không biết nếu tiếp tục tìm liệu có đạt được kết quả nào không, hay lại là điều nàng không mong đến.
“Nếu đã về đến Liễu Thành thì cứ tiếp tục tìm đi, có khi lại tìm được đầu mối. Bên cạnh Thất gia có rất nhiều người tài ba xuất chúng, có lẽ chúng ta có thể đi nhờ Thất gia giúp đỡ.” Kiều Linh Nhi suy ngẫm một lát rồi đưa ra đề nghị.
Xin Thất gia giúp đỡ?
Thời Thiến chau mày, nàng ta không muốn phiền đến bất kỳ ai.
“Yên tâm đi, chuyện này ta sẽ nói với Thất gia, người đã thất lạc cũng nên tìm về, đoàn tụ với người thân là điều quan trọng nhất.” Kiều Linh Nhi biết Thời Thiến đang suy nghĩ gì bèn trấn an.
Trong lòng Thời Thiến lại có thắc mắc khác, “Tiểu thư, nếu thế lực của Thất gia lớn đến thế, vì sao nhiều năm cũng không tìm được tiểu thư?”
Sự nghi ngờ này của Thời Thiến khiến lòng Kiều Linh Nhi hơi run rẩy, nàng cũng không trả lời được rốt cuộc là vì sao.
Sau cùng là Tư Đồ Hiên không muốn tìm nàng, hay là Tư Đồ Hiên tìm không ra? Hoặc giả là anh ta biết rõ nàng ở nơi nào, biết rõ nàng đang làm gì, chỉ là không muốn đưa nàng về?
Nếu như… Nếu như đáp án là điều cuối cùng nàng nghĩ đến, vậy nàng tự quay về thế này, có phải nàng… đã tự mình đa tình?
Nghĩ vậy, sắc mặt Kiều Linh Nhi thoáng chốc đã tái nhợt, toàn thân run rẩy không ngừng.
“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Thời Thiến luống cuống hỏi.
Tức thì ngoài cửa cũng truyền đến một giọng nói, “Linh Nhi?”
Tư Đồ Hiên?
Kiều Linh Nhi trợn tròn mắt, sao anh ta lại đến đây? Có phải anh ta đã nghe được chuyện nàng và Thời Thiến đang nói?
Thời Thiến vội đứng lên thỉnh an Tư Đồ Hiên, song cũng lo lắng ngó sang tiểu thư.
“Ngươi lui xuống trước đi.” Tư Đồ Hiên phất tay, rảo chân bước đến bên cạnh Kiều Linh Nhi, ngồi xuống bên cạnh nàng, thân mật hỏi han, “Có phải nàng không khỏe không? Sao giờ này còn chưa ngủ?”
Liên tục bị hỏi hai vấn đề một cách bất ngờ khiến tay chân Kiều Linh Nhi lúng túng, không biết phải phản ứng thế nào. Thật không ngờ anh ta lại tự nhiên xuất hiện vào lúc này.
“Linh Nhi.” Tư Đồ Hiên nhìn nàng với vẻ lo lắng, thế này là thế nào? Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nhợt không chút huyết sắc, ánh mắt ngơ ngẩn…
Kiều Linh Nhi vẫn không có phản ứng gì, không hay biết rằng nàng đã tự dọa bản thân bằng suy nghĩ ban nãy, còn bị sự xuất hiện đột ngột của Tư Đồ Hiên làm cho sợ hãi.
“Thời Bố, mau đi mời đại phu.” Tư Đồ Hiên quay đầu hô lớn.
Thời Thiến vừa bước đến cửa bỗng khựng lại, toàn thân run rẩy, toan xoay người vào xem tiểu thư ra sao đã nghe thấy tiểu thư bảo, “Không cần.” Nàng ta liếc mắt nhìn Thời Bố, đứng một bên đợi tiểu thư dặn dò.
Nghe thấy Kiều Linh Nhi lên tiếng, Tư Đồ Hiên bỗng thả lỏng hơn, thở dài một hơi, “Linh Nhi, làm sao vậy? Làm gì suy nghĩ nhập thần như thế?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vẫn tái nhợt như trước, trong lòng sợ hãi, nhưng khi thấy ánh mắt thâm thúy toát ra sự ấp ám, dịu dàng bèn lắc đầu, “Không có việc gì.”
Giọng nói chất chứa u sầu khiến Tư Đồ Hiên hoài nghi, hắn biết trong lòng nàng hẳn đang có điều khúc mắc nhưng nàng không muốn nói, hắn cũng không muốn ép nàng.
“Thất gia ta mệt rồi, ta muốn nghỉ ngơi.” Kiều Linh Nhi chợt đứng lên.
Tư Đồ Hiên nhíu mày, vươn tay nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của nàng.
Kiều Linh Nhi trợn mắt, toàn thân khẽ run nhẹ.
Tư Đồ Hiên đứng dậy, ngắm nàng từ đầu đến chân, đôi mắt nhỏ trừng lớn, khuôn mặt thanh thoát ửng hồng, đôi môi nhỏ nhắn căng mọng như cánh đào, trong lòng hắn khẽ dao động, giọng nói khàn đặc, “Linh Nhi, năm ấy…”
Nghe thấy hai chữ “năm ấy”, Kiều Linh Nhi giật thót mình, nàng lắc đầu, cố gắng rút bàn tay nhỏ ra, cưỡng ép bản thân nở một nụ cười, “Thất gia, thực sự ta rất mệt, muốn nghỉ ngơi một lát.”
Đôi mắt ngọc dưới ánh nến càng phát ra ánh sáng tuyệt diệu, ánh mắt này còn như muốn trốn tránh, khiến trái tim Tư Đồ Hiên mềm mại hơn hẳn, “Được rồi, vậy nàng nghỉ ngơi đi.”
Kiều Linh Nhi không quan tâm người kia có đi hay không, nàng bước thẳng đến giường lớn, tháo giày, leo lên giường định kéo chăn trùm lên đã thấy tấm chăn phủ sẵn trên mình. Vừa ngước lên đã phát hiện khuôn mặt thanh tú của nam nhân kia xuất hiện trên đầu, không khỏi phiền muộn một phen.
“Ngủ đi.” Tư Đồ Hiên dịu dàng nói, một sự dịu dàng chưa từng có.
Kiều Linh Nhi vội vàng xoay người, chừa lại cho anh ta một bóng lưng, nàng nhắm mắt lại, dè dắt hít thở từng chút một.
Tư Đồ Hiên ngắm bóng lưng quật cường của nàng, bất đắc dĩ thở dài, đúng là cô nhỏ cứng đầu! Trước kia thì dũng cảm chạy đến tận nơi nào? Sao hắn không nhìn ra được là nàng đang trốn tránh chứ? Rốt cuộc nàng trốn tránh điều gì?
Bảy năm qua, từng giờ từng phút hắn đều ở nơi đây nhớ mong nàng, lòng muốn đem nàng về bên mình, ngắm nàng từng ngày, ngắm nàng trưởng thành, ngắm nàng thay đổi, thậm chí nhìn xem nàng lớn lên sẽ trở thành cô gái như thế nào… Ấy vậy mà nàng lại muốn bỏ trốn.
Được, chạy trốn thì chạy trốn, hắn cho nàng thời gian. Vì thế nên bảy năm qua hắn chỉ âm thầm phái người đến bên cạnh bảo vệ nàng, quan sát nàng từng ngày trưởng thành nhưng không quấy rầy cuộc sống của nàng, đợi ngày nàng quay về.
Bảy năm, bảy năm đã là quá đủ, hắn không muốn tiếp tục chờ đợi nữa, nên đành nhân cơ hội này khiến nàng quay về. Thế nhưng…
“Tiểu nha đầu bướng bỉnh, lẽ nào những gì bổn vương làm nàng đều không thấy?”
Sau tiếng thở dài, Kiều Linh Nhi nghe được tiếng cửa mở, có lẽ người nọ đã đi rồi.
Một lát sau, Kiều Linh Nhi mới xoay người, trong phòng đã không còn bóng ai.
———-
Rõ ràng là yêu mà không tên nào chịu mở miệng, tên nào cũng lì lợm là sao??? *bất mãn đập bàn
Last edited:
Bình luận facebook