-
Chương 47 : Lấy đầu kẻ đó
~
~
Tư Đồ Mâu chẳng ngờ rằng Kiều Linh Nhi lại là một tiểu nữ oa mạnh mẽ, phân rõ thị phi như vậy. Nhưng quả thật những lời nàng ta nói ra không ai có thể xem nhẹ, trong lòng anh liền cả giận, “Bát tẩu, đừng có quá đáng.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn đanh lại, “Dám hỏi Thập đệ ta quá đáng chỗ nào? Thân là Bát vương phi, chẳng lẽ ta biết sai vẫn làm? Chẳng lẽ ta sai vì không muốn Bát vương gia phải lao tâm? Bát vương gia dạy dỗ Thập đệ không nghiêm vốn là nên xử phạt, hôm nay gặp phải ta, ta chỉ thuận tiện nhắc nhở một chút tránh để thành sai lầm lớn, chẳng lẽ cũng là ta không đúng? Thập đệ là người lớn chắc cũng hiểu được chuyện này nghiêm trọng cỡ nào. Nếu người hôm nay đệ gặp không phải ta, mà là nương nương các cung, đệ có từng nghĩ hậu quả sẽ ra sao?”
Tư Đồ Mâu thầm run rẩy trong lòng, kì thực chuyện này anh chưa từng nghĩ qua. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, tự nhiên sẽ biến thành cơ hội tốt cho những kẻ rắp tâm hãm hại.
Ấy vậy mà tiểu nữ oa này lại nhìn thấu? Không phải nàng ta chỉ là một con nhóc tám tuổi sao?
Kiều Linh Nhi lại tiếp, “Thập đệ hoàn toàn có thể tự chọn cách làm, nhưng ta dám khẳng định lần sau đệ sẽ không may mắn thế này!”
Tư Đồ Hiên hứng thú, phải nói là rất hứng thú, anh lại được chiêm ngưỡng một mặt khác của tiểu nữ oa này!
“Thất ca, chúng ta nên quay lại Trường Thọ cung, tránh để Hoàng tổ mẫu lo lắng.” Kiều Linh Nhi đột ngột xoay người, nhìn Tư Đồ Hiên mỉm cười khả ái.
Tư Đồ Hiên vô thức gật đầu, anh được xem trò vui miễn phí hẳn cũng nên bỏ ra ít tiền mua. Không đúng, chắc chắn tiểu nữ oa hẹp hòi này sẽ lại bắt anh trả tiền thù lao, thôi thua to thật rồi!
Tư Đồ Mâu còn chưa bình tĩnh lại thì hai người kia đã đi xa, khiến anh không khỏi tức giận: Kiều Linh Nhi, ta với cô còn chưa xong đâu!
Rủa xong, Tư Đồ Mâu đi về phía Bát vương phủ.
Kiều Linh Nhi và Tư Đồ Hiên vừa trở lại Trường Thọ cung thì cùng lúc ấy Lục Nhu cũng đi tới.
“Vương phi, chẳng phải người hồi phủ sao?”
Kiều Linh Nhi bất đắc dĩ thở dài, “Đúng là làm chuyện gì cũng phải xem vận khí.”
Rõ ràng là có những kẻ không muốn nàng hồi phủ, nàng đương nhiên vâng lời a.
Lục Nhu không giải thích được, cô định hỏi Thất vương gia, thế nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng kia, tất thảy ý niệm đều tan biến.
“Vương phi đừng đau lòng, Thái hậu nương nương cũng sắp thức dậy rồi, hay là người trò chuyện với nương nương đi.” Lục Nhu biết Thái hậu rất thích nói chuyện với Kiều Linh Nhi, cô liền đưa ra chủ ý này.
Kiều Linh Nhi buồn bã gật đầu, cũng chỉ như vậy mới tươi tỉnh lên đôi chút.
Lục Nhu quay về nội điện hầu hạ Thái hậu rời giường. Kiều Linh Nhi lập tức nhìn Tư Đồ Hiên chờ đợi với vẻ không vui, “Ngài cũng là nên trả thù lao.”
Tư Đồ Hiên nhíu mi, anh phải trả thù lao sao?
“Ngài nói xem, có phải ngài có thành kiến với ta không?” Nếu không có, vì sao khi nãy một câu anh ta cũng không ra mặt giúp nàng đối phó Tư Đồ Mâu? Chẳng lẽ bọn họ huynh đệ tình thâm?
Tư Đồ Hiên nhướng mày, tiểu nữ oa này rốt cuộc có ý gì?
Vân Lam có hơi lo lắng, cô giật nhẹ ống tay áo Kiều Linh Nhi thay ý nói Thất vương gia đang tức giận.
Thế nhưng Kiều Linh Nhi vẫn như trước tiếp tục nói, “Bỏ đi, chắc chắn là ngài có thành kiến với ta rồi, ta đúng là chẳng được ai yêu mến.”
“Hồ ngôn. Kẻ nào dám nói Linh Nhi không được ai yêu mến, ai gia lấy đầu kẻ đó.” Từ phía cửa điện truyền đến giọng nói uy nghi của Thái hậu.
Mọi người sửng sốt, Thái hậu đã thức giấc?
Cái miệng nhỏ nhắn của Kiều Linh Nhi cong lên, một thân đầy ủy khuất bước đến. . . .
Khuôn mặt nhỏ nhắn đanh lại, “Dám hỏi Thập đệ ta quá đáng chỗ nào? Thân là Bát vương phi, chẳng lẽ ta biết sai vẫn làm? Chẳng lẽ ta sai vì không muốn Bát vương gia phải lao tâm? Bát vương gia dạy dỗ Thập đệ không nghiêm vốn là nên xử phạt, hôm nay gặp phải ta, ta chỉ thuận tiện nhắc nhở một chút tránh để thành sai lầm lớn, chẳng lẽ cũng là ta không đúng? Thập đệ là người lớn chắc cũng hiểu được chuyện này nghiêm trọng cỡ nào. Nếu người hôm nay đệ gặp không phải ta, mà là nương nương các cung, đệ có từng nghĩ hậu quả sẽ ra sao?”
Tư Đồ Mâu thầm run rẩy trong lòng, kì thực chuyện này anh chưa từng nghĩ qua. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, tự nhiên sẽ biến thành cơ hội tốt cho những kẻ rắp tâm hãm hại.
Ấy vậy mà tiểu nữ oa này lại nhìn thấu? Không phải nàng ta chỉ là một con nhóc tám tuổi sao?
Kiều Linh Nhi lại tiếp, “Thập đệ hoàn toàn có thể tự chọn cách làm, nhưng ta dám khẳng định lần sau đệ sẽ không may mắn thế này!”
Tư Đồ Hiên hứng thú, phải nói là rất hứng thú, anh lại được chiêm ngưỡng một mặt khác của tiểu nữ oa này!
“Thất ca, chúng ta nên quay lại Trường Thọ cung, tránh để Hoàng tổ mẫu lo lắng.” Kiều Linh Nhi đột ngột xoay người, nhìn Tư Đồ Hiên mỉm cười khả ái.
Tư Đồ Hiên vô thức gật đầu, anh được xem trò vui miễn phí hẳn cũng nên bỏ ra ít tiền mua. Không đúng, chắc chắn tiểu nữ oa hẹp hòi này sẽ lại bắt anh trả tiền thù lao, thôi thua to thật rồi!
Tư Đồ Mâu còn chưa bình tĩnh lại thì hai người kia đã đi xa, khiến anh không khỏi tức giận: Kiều Linh Nhi, ta với cô còn chưa xong đâu!
Rủa xong, Tư Đồ Mâu đi về phía Bát vương phủ.
Kiều Linh Nhi và Tư Đồ Hiên vừa trở lại Trường Thọ cung thì cùng lúc ấy Lục Nhu cũng đi tới.
“Vương phi, chẳng phải người hồi phủ sao?”
Kiều Linh Nhi bất đắc dĩ thở dài, “Đúng là làm chuyện gì cũng phải xem vận khí.”
Rõ ràng là có những kẻ không muốn nàng hồi phủ, nàng đương nhiên vâng lời a.
Lục Nhu không giải thích được, cô định hỏi Thất vương gia, thế nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng kia, tất thảy ý niệm đều tan biến.
“Vương phi đừng đau lòng, Thái hậu nương nương cũng sắp thức dậy rồi, hay là người trò chuyện với nương nương đi.” Lục Nhu biết Thái hậu rất thích nói chuyện với Kiều Linh Nhi, cô liền đưa ra chủ ý này.
Kiều Linh Nhi buồn bã gật đầu, cũng chỉ như vậy mới tươi tỉnh lên đôi chút.
Lục Nhu quay về nội điện hầu hạ Thái hậu rời giường. Kiều Linh Nhi lập tức nhìn Tư Đồ Hiên chờ đợi với vẻ không vui, “Ngài cũng là nên trả thù lao.”
Tư Đồ Hiên nhíu mi, anh phải trả thù lao sao?
“Ngài nói xem, có phải ngài có thành kiến với ta không?” Nếu không có, vì sao khi nãy một câu anh ta cũng không ra mặt giúp nàng đối phó Tư Đồ Mâu? Chẳng lẽ bọn họ huynh đệ tình thâm?
Tư Đồ Hiên nhướng mày, tiểu nữ oa này rốt cuộc có ý gì?
Vân Lam có hơi lo lắng, cô giật nhẹ ống tay áo Kiều Linh Nhi thay ý nói Thất vương gia đang tức giận.
Thế nhưng Kiều Linh Nhi vẫn như trước tiếp tục nói, “Bỏ đi, chắc chắn là ngài có thành kiến với ta rồi, ta đúng là chẳng được ai yêu mến.”
“Hồ ngôn. Kẻ nào dám nói Linh Nhi không được ai yêu mến, ai gia lấy đầu kẻ đó.” Từ phía cửa điện truyền đến giọng nói uy nghi của Thái hậu.
Mọi người sửng sốt, Thái hậu đã thức giấc?
Cái miệng nhỏ nhắn của Kiều Linh Nhi cong lên, một thân đầy ủy khuất bước đến. . . .
Last edited:
Bình luận facebook