-
Chương 49 : Chỉ nữ tử và tiểu nhân là khó dạy
~
~
“Hiên nhi, con thành thật nói cho Hoàng tổ mẫu biết, có phải con bắt nạt Linh Nhi không?” Thái hậu vẫn nhìn Tư Đồ Hiên chằm chằm như trước.
Lòng Tư Đồ Hiên đầy bi ai, còn Kiều Linh Nhi lại rất vui vẻ. Ai bảo ngài khi nãy không chịu giúp một tay.
“Hoàng tổ mẫu, tôn nhi không có.” Tư Đồ Hiên lâm vào thế bất đắc dĩ, xem ra Hoàng tổ mẫu thực sự đã bị đứa nhỏ này che mắt lừa gạt.
Đúng lúc này, Kiều Linh Nhi ngẩng đầu lên nhìn Thái hậu.
Góc độ ngước nhìn rất hoàn hảo khiến tim Thái hậu đau nhói, nét phảng phất trong đôi mắt trong veo này không phải là ủy khuất thì là gì được chứ? Ánh linh lung trong đôi mắt phiếm hồng ấy không phải nước mắt ủy khuất thì là cái gì?
“Hoàng tổ mẫu, người cho Linh Nhi mượn trước bốn trăm lượng, có được không?” Kiều Linh Nhi dịu dàng lên tiếng.
Tư Đồ Hiên đại bại trước nha đầu này, nàng quang minh chính đại mượn ngân lượng từ Hoàng tổ mẫu, món này về sau nhất định Hoàng tổ mẫu sẽ tính lên đầu anh!
Quả thật chỉ nữ tử và tiểu nhân là khó dạy!
Thái hậu không nói gì, lập tức phân phó Lục Nhu đi lấy ngân lượng, sau đó cau mày hỏi, “Linh Nhi, con thiếu ngân lượng của ai?”
Kiều Linh Nhi nhi liếc về phía Tư Đồ Hiên, rồi khẽ trả lời, “Hoàng tổ mẫu, con thiếu bạc của Thất ca.”
Thái hậu trừng mắt nhìn Tư Đồ Hiên, không hài lòng nói, “Hiên Nhi, thật không tưởng tượng được, sao con lại có thể lừa lấy ngân lượng của Linh Nhi?”
Thái hậu còn chưa dứt lời, Kiều Linh Nhi đã dịu dàng nói, “Hoàng tổ mẫu, thực ra không phải vậy.”
“Vậy là thế nào?”
“Con vì muốn an ủi Thất ca, không muốn để huynh ấy thương tâm, cho nên mới nói sẽ cho huynh ấy ngân lượng.” Kiều Linh Nhi giải thích.
Thế nhưng trong lòng Tư Đồ Hiên có một dự cảm không tốt.
“Là Linh Nhi muốn cho Hiên nhi bốn trăm lượng sao?” Thái hậu dường như không dám tin, sao Hiên nhi có thể coi trọng bốn trăm lượng này?
Kiều Linh Nhi lập tức lắc đầu, “Không có, Linh Nhi định cho huynh ấy hai trăm lượng. . .”
“Vậy tại sao lại thành bốn trăm?”
“Do tính lãi a.” Giọng Kiều Linh Nhi ngày càng nhỏ.
Thái hậu nhìn tôn tử của bà với vẻ nghi hoặc, Hiên nhi không phải người yêu tiền tài, vì sao phải bắt nạt một tiểu hài?
Tư Đồ Hiên chỉ biết cam chịu, đúng là anh đã xem thường tiểu nữ oa này. Bị nói là kẻ yêu tiền tài, quả thật rất đáng xấu hổ!
“Hoàng tổ mẫu, người cho Linh Nhi mượn trước ngân lượng, hôm khác Linh Nhi sẽ trả lại cho người.” Kiều Linh Nhi khẩn khoản nhìn Thái hậu.
Thái hậu gật đầu, sau nhìn đến Tư Đồ Hiên, “Hiên nhi, con còn không biết xấu hổ lấy bạc của Linh Nhi?”
Tư Đồ Hiên anh không biết xấu hổ sao? Tiền tài người khác dâng đến tay, sao có thể không nỡ nhận?
Là anh không biết xấu hổ à? Đó là ngân lượng của tiểu nữ oa tám tuổi, hơn nữa còn kèm theo hảo ý, ý tốt như vậy lẽ nào không nhận?
Đến cuối cùng, trước ánh mắt soi mói của mọi người, anh đành lắc đầu, “Tôn nhi chỉ đùa thôi, Linh Nhi lại tưởng thật.”
Và chuyện ấy đã được giải quyết như thế, Kiều Linh Nhi nàng không cần tốn bốn trăm lượng.
Và vì thế, nàng quay về Hách vương phủ với tinh thần vui vẻ.
Sau cùng, Vân Lam có một thắc mắc lớn, “Vương phi, có khi nào Thất vương gia sau này sẽ tính nợ một lượt không?”
Kiều Linh Nhi vốn đang rất cao hứng, nay từng bước chân bỗng trở nền nặng nề, tâm trạng cũng phiền muộn, cùng với một chút bi thương.
Thất vương gia ơi là Thất vương gia, không phải là ta muốn chọc giận ngài đâu, là vấn đề của ngài thôi!
“Vương phi, Vương gia mời người đến tiền điện một chuyến.” Nỗi phiền muộn trong lòng Kiều Linh Nhi kéo dài chưa lâu, quản gia đã tiến vào bẩm báo.
Xem ra lại có chuyện gì xảy ra rồi.
Lòng Tư Đồ Hiên đầy bi ai, còn Kiều Linh Nhi lại rất vui vẻ. Ai bảo ngài khi nãy không chịu giúp một tay.
“Hoàng tổ mẫu, tôn nhi không có.” Tư Đồ Hiên lâm vào thế bất đắc dĩ, xem ra Hoàng tổ mẫu thực sự đã bị đứa nhỏ này che mắt lừa gạt.
Đúng lúc này, Kiều Linh Nhi ngẩng đầu lên nhìn Thái hậu.
Góc độ ngước nhìn rất hoàn hảo khiến tim Thái hậu đau nhói, nét phảng phất trong đôi mắt trong veo này không phải là ủy khuất thì là gì được chứ? Ánh linh lung trong đôi mắt phiếm hồng ấy không phải nước mắt ủy khuất thì là cái gì?
“Hoàng tổ mẫu, người cho Linh Nhi mượn trước bốn trăm lượng, có được không?” Kiều Linh Nhi dịu dàng lên tiếng.
Tư Đồ Hiên đại bại trước nha đầu này, nàng quang minh chính đại mượn ngân lượng từ Hoàng tổ mẫu, món này về sau nhất định Hoàng tổ mẫu sẽ tính lên đầu anh!
Quả thật chỉ nữ tử và tiểu nhân là khó dạy!
Thái hậu không nói gì, lập tức phân phó Lục Nhu đi lấy ngân lượng, sau đó cau mày hỏi, “Linh Nhi, con thiếu ngân lượng của ai?”
Kiều Linh Nhi nhi liếc về phía Tư Đồ Hiên, rồi khẽ trả lời, “Hoàng tổ mẫu, con thiếu bạc của Thất ca.”
Thái hậu trừng mắt nhìn Tư Đồ Hiên, không hài lòng nói, “Hiên Nhi, thật không tưởng tượng được, sao con lại có thể lừa lấy ngân lượng của Linh Nhi?”
Thái hậu còn chưa dứt lời, Kiều Linh Nhi đã dịu dàng nói, “Hoàng tổ mẫu, thực ra không phải vậy.”
“Vậy là thế nào?”
“Con vì muốn an ủi Thất ca, không muốn để huynh ấy thương tâm, cho nên mới nói sẽ cho huynh ấy ngân lượng.” Kiều Linh Nhi giải thích.
Thế nhưng trong lòng Tư Đồ Hiên có một dự cảm không tốt.
“Là Linh Nhi muốn cho Hiên nhi bốn trăm lượng sao?” Thái hậu dường như không dám tin, sao Hiên nhi có thể coi trọng bốn trăm lượng này?
Kiều Linh Nhi lập tức lắc đầu, “Không có, Linh Nhi định cho huynh ấy hai trăm lượng. . .”
“Vậy tại sao lại thành bốn trăm?”
“Do tính lãi a.” Giọng Kiều Linh Nhi ngày càng nhỏ.
Thái hậu nhìn tôn tử của bà với vẻ nghi hoặc, Hiên nhi không phải người yêu tiền tài, vì sao phải bắt nạt một tiểu hài?
Tư Đồ Hiên chỉ biết cam chịu, đúng là anh đã xem thường tiểu nữ oa này. Bị nói là kẻ yêu tiền tài, quả thật rất đáng xấu hổ!
“Hoàng tổ mẫu, người cho Linh Nhi mượn trước ngân lượng, hôm khác Linh Nhi sẽ trả lại cho người.” Kiều Linh Nhi khẩn khoản nhìn Thái hậu.
Thái hậu gật đầu, sau nhìn đến Tư Đồ Hiên, “Hiên nhi, con còn không biết xấu hổ lấy bạc của Linh Nhi?”
Tư Đồ Hiên anh không biết xấu hổ sao? Tiền tài người khác dâng đến tay, sao có thể không nỡ nhận?
Là anh không biết xấu hổ à? Đó là ngân lượng của tiểu nữ oa tám tuổi, hơn nữa còn kèm theo hảo ý, ý tốt như vậy lẽ nào không nhận?
Đến cuối cùng, trước ánh mắt soi mói của mọi người, anh đành lắc đầu, “Tôn nhi chỉ đùa thôi, Linh Nhi lại tưởng thật.”
Và chuyện ấy đã được giải quyết như thế, Kiều Linh Nhi nàng không cần tốn bốn trăm lượng.
Và vì thế, nàng quay về Hách vương phủ với tinh thần vui vẻ.
Sau cùng, Vân Lam có một thắc mắc lớn, “Vương phi, có khi nào Thất vương gia sau này sẽ tính nợ một lượt không?”
Kiều Linh Nhi vốn đang rất cao hứng, nay từng bước chân bỗng trở nền nặng nề, tâm trạng cũng phiền muộn, cùng với một chút bi thương.
Thất vương gia ơi là Thất vương gia, không phải là ta muốn chọc giận ngài đâu, là vấn đề của ngài thôi!
“Vương phi, Vương gia mời người đến tiền điện một chuyến.” Nỗi phiền muộn trong lòng Kiều Linh Nhi kéo dài chưa lâu, quản gia đã tiến vào bẩm báo.
Xem ra lại có chuyện gì xảy ra rồi.
Last edited:
Bình luận facebook