-
Chương 82 : Ngươi không muốn, bổn vương muốn
~
~
Kiều Linh Nhi kinh ngạc nhìn Tư Đồ Hiên, không ngờ đến anh ta sẽ xuất hiện vào lúc này, càng không nghĩ tới anh ta vừa xuất hiện đã mở kim khẩu như thế.
Người trong Hách vương phủ chẳng phải rất nhiều sao? Anh ta lại không muốn hưu nàng? Vị trí vương phi này chỉ e đã sớm muốn cấp Phượng mai, hoặc Lê trắc phi, hay là những nữ nhân khác trong phủ, sao có thể muốn nàng lưu lại? Những lời anh ta vừa nói là có ý gì?
Tư Đồ Hiên nhíu mày không lên tiếng quan sát một màn này, dường như chuyện này anh quá hiểu nên chẳng lấy làm kinh ngạc.
“Phụ hoàng, nhi thần đã nói sẽ không hưu Linh Nhi thì nhất định sẽ không hưu nàng.” Tư Đồ Hách thấy đôi mắt Kiều Linh Nhi phiếm hồng, giọng anh càng thêm vài phần khẳng định.
Thái hậu không nghĩ đến Tư Đồ Hách sẽ có phản ứng như vậy, bà cũng rất sửng sốt, tiếp đó chau mày, “Hách nhi, đã xảy ra chuyện gì?”
Hoàng đế không vui nói, “Trẫm nói chuyện này đã quyết định, nhiều lời vô ích.”
Tư Đồ Hách không nhìn đến thái độ của Hoàng thượng, lập tức quỳ xuống trước mặt Thái hậu, “Hoàng tổ mẫu, tôn nhi van cầu người làm chủ cho tôn nhi. Linh Nhi la phi tử của tôn nhi, đời này cũng vẫn là phi tử của tôn nhi, sẽ không thay đổi.”
Thái hậu thật sự kinh ngạc, những lời này của Tư Đồ Hách thật sự lay động được bà. Vốn dĩ cho rằng vì Hách nhi đưa ra yêu cầu nên Hoàng đế mới tìm cách để nó hưu Linh Nhi, hiện tại xem ra đây là quyết định phiến diện của riêng Hoàng đế.
Nếu như Hách nhi không muốn hưu Linh Nhi thì tốt rồi, thế sẽ không làm tổn thương Linh Nhi, cũng sẽ không làm mất thể diện của hoàng thất.
“Nếu đã như vậy, hoàng nhi, con xem chuyện này thế nào?” Thái hậu có phần do dự.
Lòng Kiều Linh Nhi trùng xuống, tựa hồ cảm thấy một sự thất vọng đang lan tỏa, đầu nhỏ cúi thấp.
Tư Đồ Hiên chau mày, khi nhìn về phía mỗ tiểu hài, trong ánh mắt anh ánh lên những suy nghĩ sâu xa nào đó, nhưng vẫn như trước không nói lời nào.
“Mẫu hậu, ý chỉ đã hạ, nếu hiện tại thu hồi thì còn mặt mũi nào? Hách nhi, còn không mau đứng dậy?” Hoàng đế nổi giận, “Nếu trước đây không phải ngươi đề xuất yêu cầu này với trẫm, sao trẫm có thể hạ chỉ? Hiện tại lại nói không hưu, há chẳng phải muốn người trong thiên hạ chê cười?”
Chỉ một câu nói đã chỉ rõ, ban đầu là Tư Đồ Hách muốn hưu Kiều Linh Nhi, hiện tại người đổi ý cũng là anh ta.
Vừa nghe vậy, Kiều Linh Nhi không có vẻ gì ngạc nhiên, tình huống này nàng đã sớm lường tới. Dù nói thế nào thì nàng cũng là người Thái hậu tứ hôn cho Tư Đồ Hách, nếu thực sự muốn hưu nàng, Tư Đồ Hách đương nhiên sẽ thỉnh ý chỉ từ Hoàng thượng. Nếu không có thánh chỉ, anh ta nào dám hành động.
Ngày hôm nay anh ta lại muốn đổi ý, đây là ý gì?
Chuyện này khiến Thái hậu nổi giận, không ngờ hết thảy ngọn nguồn đều do Tư Đồ Hách làm ra, “Hách nhi, sao ngươi có thể làm ra loại chuyện hồ đồ này?”
Tư Đồ Hách cúi đầu, vốn nghĩ rằng hưu Kiều Linh Nhi là chuyện sớm muộn, nhưng lại không tính đến khả năng, hiện tại anh không muốn hưu nàng. Dạo gần đây, anh tựa hồ cảm thấy có một sức mạnh bí ẩn, khiến anh rất quan tâm đến đứa nhỏ này.
Trước đây, vì muốn củng cố quyền lực, anh ta vốn định đem vị trí vương phi cho người khác. Thế nhưng, mới hôm qua đây thôi khi phụ hoàng nói sẽ hạ ý chỉ, anh mới biết mình sắp mất đi điều gì. Hiện tại muốn anh hưu Kiều Linh Nhi cũng giống như ép anh giao ra bảo bối của mình, sao có thể đáp ứng!
“Hoàng tổ mẫu, tôn nhi biết sai rồi, mong Hoàng tổ mẫu tha thứ.”
Nếu không có những lời vừa nói hôm nay, Kiều Linh Nhi sẽ cảm thấy Tư Đồ Hách ít ra cũng có điểm tốt, đó chính là anh ta dám làm dám chịu, cầm lên được thì buông xuống được. Thế nhưng lúc này đây, tất cả những điều tốt đẹp ấy đang ầm ầm sụp đổ, chỉ còn lại sự vô sỉ.
Dựa vào cái gì mà đòi hưu nàng cũng là anh ta, đổi ý không hưu cũng lại là anh ta? Kiều Linh Nhi nàng tuy là kẻ sống nhờ sống gửi, nhưng sự sinh tồn của nàng không rẻ mạt đến thế.
Sự chú ý của Tư Đồ Hiên dồn cả lên người mỗ tiểu hài tử, thấy sự thất vọng ẩn hiện trong đôi mắt nàng xen lẫn sự tức giận, trong lòng anh hoa lửa nhen nhóm bùng lên, hận không thể lập tức đưa nàng rời khỏi đây.
Ngay lúc này, thị vệ xuất hiện ngoài cửa cung, bẩm báo Mai trắc phi cầu kiến.
Thái hậu quan sát tình hình cảm thấy có điều không ổn, sự tình dường như đã ngả theo phía bà không còn nắm chắc trong tay.
Phượng Mai thấy trong điện có rất nhiều người, trong lòng cả kinh sau mới thỉnh an.
“Mai trắc phi sao lại tiến cung?” Giọng Thái hậu mang theo tia lãnh ý.
“Hồi Thái hậu nương nương, thiếp thân tiến cung theo lời Vương gia căn dặn.” Phượng Mai nhu thuận trả lời.
Đôi mày Tư Đồ Hách nhíu chặt, bởi đang quỳ trên đất nên bất đắc dĩ không thể xoay qua khiến Phượng Mai quay về.
“Hách nhi, trước đứng lên rồi nói.” Hoàng đế cũng đã nhận ra điều gì, lập tức lên tiếng.
Tư Đồ Hách đứng dậy, lúc anh xoay người qua nhìn Phượng Mai, ánh mắt mang theo sự âm hiểm, “Sao ái phi lại tiến cung?”
Phượng Mai kinh ngạc nhìn anh ta, rất lâu sau mới trả lời, “Vương gia nói hôm nay thiếp phải vào cung tham kiến Thái hậu, còn phải thương lượng chuyện của Vương phi.”
Thương lượng chuyện của Vương phi?
Đáy mắt Thái hậu bùng lửa giận, “Hách nhi, lời này là do ngươi nói?”
Thương lượng việc của Vương phi? Rốt ráo là muốn hưu thê, còn có cái gì để thương lượng?
Kiều Linh Nhi cảm nhận được nộ khí của Thái hậu, đau lòng vươn bàn tay nhỏ mềm mại khẽ vuốt tay bà, “Hoàng tổ mẫu đừng nóng giận, bực bội sẽ khiến thân thể khó chịu.”
Giọng nói mềm mại thấm vào lòng mọi người, khiến lòng họ ấm áp, đương nhiên những người này không bao gồm Mai trắc phi.
Tuy Kiều Linh Nhi đã cứu nàng ta, nhưng nhìn Kiều Linh Nhi được sủng ai như thế, trong lòng nàng ta vẫn không thấy thoải mái.
“Hoàng tổ mẫu thứ tội, tôn nhi…” Tư Đồ Hách có phần khẩn trương, muốn giải thích nhưng bị Thái hậu lạnh lùng cắt đứt, “Ai gia hỏi ngươi, lời này có phải do ngươi nói?”
Tư Đồ Hách chỉ còn cách bất đắc dĩ gật đầu, lời này đích thực do anh nói.
“Đồ hỗn hào, sao ngươi có thể nói với thị thiếp như thế? Linh Nhi là vương phi của ngươi, dù Linh Nhi có làm gì không phải cũng không đến phiên một thị thiếp cỏn con đến thương lượng chuyện của vương phi.”
Thái hậu thực sự nổi giận, khuôn ngực phập phồng, cho thấy rõ ràng bà đang nộ khí xung thiên.
Kiều Linh Nhi nóng lòng, lo lắng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của Thái hậu, hốc mắt nàng đỏ hoe, “Hoàng tổ mẫu, người đừng tức giận.”
Giọng nói vừa mềm mại lại vừa quật cường, khiến cơn giận trong lòng Thái hậu tiêu tan.
“Ai gia không sao, đứa bé ngoan, con đừng lo lắng.” Suy cho cùng Thái hậu chỉ lo lắng hài tử này chịu khổ sở.
Hoàng đế cũng không nghĩ ra được mọi chuyện lại như thế, ông cũng rất tức giận, chuyện lần này cũng chỉ có thể trách cứ Tư Đồ Hách. Thấy Kiều Linh Nhi nhu thuận thông minh, trong lòng ông khẽ thở dài. Sự tình đã đến nước này, nếu không đáp ứng hòa ly, lương tâm ông sẽ không an ổn.
Phượng Mai biết mình đã làm sai, không dám nói thêm lời nào, chỉ biết cúi đầu đứng một bên.
Lúc này Tư Đồ Hiên mới lên tiếng, “Hoàng tổ mẫu, phụ hoàng, nếu như thương lượng có hiệu quả thì những phiền phức hiện tại đều có thể được giải quyết.”
Lửa giận trong lòng Tư Đồ Hách dâng cao, “Lời này của Thất ca là có ý gì?”
Tư Đồ Hiên thản nhiên chớp mắt, “Cũng không có gì khác, Bát đệ để trắc phi của mình đến trước mặt Hoàng tổ mẫu hẳn là có chuyện cần bẩm báo, không phải vậy sao? Ý chỉ phụ hoàng đã hạ, nếu hiện tại thu hồi sẽ tổn hại đến thiên uy, nói vậy e Bát đệ không gánh nổi. Hơn nữa nếu Bát đệ không muốn hưu thê hà tất lúc trước Mai trắc phi lại nói phải thương lượng chuyện của Vương phi?
“Thất vương gia, ngài hiểu lầm rồi. Vương gia nói…” Phượng Mai chen vào liền bị Thái hậu cắt ngang, “Thế nào lại không biết lễ nghĩa? Chuyện này là ngươi có thể chen vào sao?”
Sắc mặt Phượng Mai đại biến, vội vàng quỳ xuống, “Thái hậu nương nương thứ tội.”
Nàng ta tự biết mình không được lòng Thái hậu, nếu lại chọc cho người tức giận thì dù Kiều Linh Nhi có bị hưu cũng không đến lượt nàng ta ngồi vào vị trí vương phi.
“Được rồi, đứng dậy đi, Hách nhi yêu thương ngươi như vậy, nếu ai gia trách cứ chỉ e trong lòng Hách nhi lại oán thán ai gia.” Thái hậu nói xong liền quay sang nhìn Kiều Linh Nhi, thấy nàng cúi thấp đầu không nói lời nào, trong lòng Thái hậu không khỏi thở dài.
Bỏ đi, chuyện này cứ quyết định như vậy, hòa ly chính là hòa ly.
“Tôn nhi nào dám trách cứ Hoàng tổ mẫu, chỉ mong Hoàng tổ mẫu có thể làm chủ cho tôn nhi…” Tư Đồ Hách đến giây phút này vẫn không từ bỏ ý định, như trước không muốn tuân chỉ.
Hoàng để nổi giận, “Sự tình đã đến nước này ngươi còn muốn thế nào? Linh Nhi, con định ra một bức hưu thư, hôm nay trẫm làm chủ cho hai người các ngươi hòa ly.”
Toàn thân Tư Đồ Hách run lên, sắc mặt đại biến giống như bị sét đánh trúng, không ngừng run rẩy, dường như anh ta không dám tin, “Phụ hoàng…”
Phượng Mai dù kinh ngạc nhưng đáy lòng rất cao hứng, bở lẽ vị trí vương phi kia cuối cùng cũng có cơ hội về tay nàng ta.
“Nhi thần tuân chỉ.” Kiều Linh Nhi nhu thuận đáp ứng.
“Bổn vương không cho phép.” Tư Đồ Hách nổi giận, gầm lên một tiếng.
“Hách nhi, ngươi làm cái gì vậy?” Thái hậu buồn bực nói.
“Phụ hoàng, nhi thần sẽ không tiếp nhận.” Tư Đồ Hách chẳng để ý đến Thái hậu, hướng Hoàng đế gào lên.
“Chuyện này là do ngươi đề nghị, ngươi đã đề nghị thì trẫm thỏa mãn ngươi, hiện tại là nơi nào mà còn đến phiên ngươi đổi ý?”
Trước đây nếu như không phải vì tên hỗn trướng này đưa ra chủ ý ngu xuẩn, đáng để ông suýt chút xích mích tình cảm với mẫu hậu? Vốn dĩ còn muốn chiếu cố thể diện của đứa con này, để nó thuận tiện trực tiếp hưu Linh Nhi, không ngờ tên hỗn đản này đã sớm an bài, làm ra chuyện vô liêm sỉ như thế.
“Phụ hoàng, dù hiện tại nhi thần hưu Linh Nhi, sau này ai dám cưới nữ tử bị hoàng thất hưu chứ?” Tư Đồ Hách cả giận, nhìn về phía hài tử đang cúi thấp đầu, lửa giận bùng đến đỉnh đầu, không chút suy nghĩ nói.
Kiều Linh Nhi bất mãn ngẩng đầu, tức giận trừng mắt nhìn Tư Đồ Hách, ngươi mới là nữ nhân, nàng hiện tại vẫn là một tiểu hài nhé! Coi như đến lúc ấy hông ai thèm lấy cũng chẳng liên quan gì đến anh ta.
Tựa hồ như có người nghe thấu tiếng lòng của nàng, bèn lên tiếng đáp lại, “Nam nhân trong thiên hạ không phải chỉ có riêng một mình Bát đệ ngươi. Ngươi không muốn, bổn vương muốn.”
Người trong Hách vương phủ chẳng phải rất nhiều sao? Anh ta lại không muốn hưu nàng? Vị trí vương phi này chỉ e đã sớm muốn cấp Phượng mai, hoặc Lê trắc phi, hay là những nữ nhân khác trong phủ, sao có thể muốn nàng lưu lại? Những lời anh ta vừa nói là có ý gì?
Tư Đồ Hiên nhíu mày không lên tiếng quan sát một màn này, dường như chuyện này anh quá hiểu nên chẳng lấy làm kinh ngạc.
“Phụ hoàng, nhi thần đã nói sẽ không hưu Linh Nhi thì nhất định sẽ không hưu nàng.” Tư Đồ Hách thấy đôi mắt Kiều Linh Nhi phiếm hồng, giọng anh càng thêm vài phần khẳng định.
Thái hậu không nghĩ đến Tư Đồ Hách sẽ có phản ứng như vậy, bà cũng rất sửng sốt, tiếp đó chau mày, “Hách nhi, đã xảy ra chuyện gì?”
Hoàng đế không vui nói, “Trẫm nói chuyện này đã quyết định, nhiều lời vô ích.”
Tư Đồ Hách không nhìn đến thái độ của Hoàng thượng, lập tức quỳ xuống trước mặt Thái hậu, “Hoàng tổ mẫu, tôn nhi van cầu người làm chủ cho tôn nhi. Linh Nhi la phi tử của tôn nhi, đời này cũng vẫn là phi tử của tôn nhi, sẽ không thay đổi.”
Thái hậu thật sự kinh ngạc, những lời này của Tư Đồ Hách thật sự lay động được bà. Vốn dĩ cho rằng vì Hách nhi đưa ra yêu cầu nên Hoàng đế mới tìm cách để nó hưu Linh Nhi, hiện tại xem ra đây là quyết định phiến diện của riêng Hoàng đế.
Nếu như Hách nhi không muốn hưu Linh Nhi thì tốt rồi, thế sẽ không làm tổn thương Linh Nhi, cũng sẽ không làm mất thể diện của hoàng thất.
“Nếu đã như vậy, hoàng nhi, con xem chuyện này thế nào?” Thái hậu có phần do dự.
Lòng Kiều Linh Nhi trùng xuống, tựa hồ cảm thấy một sự thất vọng đang lan tỏa, đầu nhỏ cúi thấp.
Tư Đồ Hiên chau mày, khi nhìn về phía mỗ tiểu hài, trong ánh mắt anh ánh lên những suy nghĩ sâu xa nào đó, nhưng vẫn như trước không nói lời nào.
“Mẫu hậu, ý chỉ đã hạ, nếu hiện tại thu hồi thì còn mặt mũi nào? Hách nhi, còn không mau đứng dậy?” Hoàng đế nổi giận, “Nếu trước đây không phải ngươi đề xuất yêu cầu này với trẫm, sao trẫm có thể hạ chỉ? Hiện tại lại nói không hưu, há chẳng phải muốn người trong thiên hạ chê cười?”
Chỉ một câu nói đã chỉ rõ, ban đầu là Tư Đồ Hách muốn hưu Kiều Linh Nhi, hiện tại người đổi ý cũng là anh ta.
Vừa nghe vậy, Kiều Linh Nhi không có vẻ gì ngạc nhiên, tình huống này nàng đã sớm lường tới. Dù nói thế nào thì nàng cũng là người Thái hậu tứ hôn cho Tư Đồ Hách, nếu thực sự muốn hưu nàng, Tư Đồ Hách đương nhiên sẽ thỉnh ý chỉ từ Hoàng thượng. Nếu không có thánh chỉ, anh ta nào dám hành động.
Ngày hôm nay anh ta lại muốn đổi ý, đây là ý gì?
Chuyện này khiến Thái hậu nổi giận, không ngờ hết thảy ngọn nguồn đều do Tư Đồ Hách làm ra, “Hách nhi, sao ngươi có thể làm ra loại chuyện hồ đồ này?”
Tư Đồ Hách cúi đầu, vốn nghĩ rằng hưu Kiều Linh Nhi là chuyện sớm muộn, nhưng lại không tính đến khả năng, hiện tại anh không muốn hưu nàng. Dạo gần đây, anh tựa hồ cảm thấy có một sức mạnh bí ẩn, khiến anh rất quan tâm đến đứa nhỏ này.
Trước đây, vì muốn củng cố quyền lực, anh ta vốn định đem vị trí vương phi cho người khác. Thế nhưng, mới hôm qua đây thôi khi phụ hoàng nói sẽ hạ ý chỉ, anh mới biết mình sắp mất đi điều gì. Hiện tại muốn anh hưu Kiều Linh Nhi cũng giống như ép anh giao ra bảo bối của mình, sao có thể đáp ứng!
“Hoàng tổ mẫu, tôn nhi biết sai rồi, mong Hoàng tổ mẫu tha thứ.”
Nếu không có những lời vừa nói hôm nay, Kiều Linh Nhi sẽ cảm thấy Tư Đồ Hách ít ra cũng có điểm tốt, đó chính là anh ta dám làm dám chịu, cầm lên được thì buông xuống được. Thế nhưng lúc này đây, tất cả những điều tốt đẹp ấy đang ầm ầm sụp đổ, chỉ còn lại sự vô sỉ.
Dựa vào cái gì mà đòi hưu nàng cũng là anh ta, đổi ý không hưu cũng lại là anh ta? Kiều Linh Nhi nàng tuy là kẻ sống nhờ sống gửi, nhưng sự sinh tồn của nàng không rẻ mạt đến thế.
Sự chú ý của Tư Đồ Hiên dồn cả lên người mỗ tiểu hài tử, thấy sự thất vọng ẩn hiện trong đôi mắt nàng xen lẫn sự tức giận, trong lòng anh hoa lửa nhen nhóm bùng lên, hận không thể lập tức đưa nàng rời khỏi đây.
Ngay lúc này, thị vệ xuất hiện ngoài cửa cung, bẩm báo Mai trắc phi cầu kiến.
Thái hậu quan sát tình hình cảm thấy có điều không ổn, sự tình dường như đã ngả theo phía bà không còn nắm chắc trong tay.
Phượng Mai thấy trong điện có rất nhiều người, trong lòng cả kinh sau mới thỉnh an.
“Mai trắc phi sao lại tiến cung?” Giọng Thái hậu mang theo tia lãnh ý.
“Hồi Thái hậu nương nương, thiếp thân tiến cung theo lời Vương gia căn dặn.” Phượng Mai nhu thuận trả lời.
Đôi mày Tư Đồ Hách nhíu chặt, bởi đang quỳ trên đất nên bất đắc dĩ không thể xoay qua khiến Phượng Mai quay về.
“Hách nhi, trước đứng lên rồi nói.” Hoàng đế cũng đã nhận ra điều gì, lập tức lên tiếng.
Tư Đồ Hách đứng dậy, lúc anh xoay người qua nhìn Phượng Mai, ánh mắt mang theo sự âm hiểm, “Sao ái phi lại tiến cung?”
Phượng Mai kinh ngạc nhìn anh ta, rất lâu sau mới trả lời, “Vương gia nói hôm nay thiếp phải vào cung tham kiến Thái hậu, còn phải thương lượng chuyện của Vương phi.”
Thương lượng chuyện của Vương phi?
Đáy mắt Thái hậu bùng lửa giận, “Hách nhi, lời này là do ngươi nói?”
Thương lượng việc của Vương phi? Rốt ráo là muốn hưu thê, còn có cái gì để thương lượng?
Kiều Linh Nhi cảm nhận được nộ khí của Thái hậu, đau lòng vươn bàn tay nhỏ mềm mại khẽ vuốt tay bà, “Hoàng tổ mẫu đừng nóng giận, bực bội sẽ khiến thân thể khó chịu.”
Giọng nói mềm mại thấm vào lòng mọi người, khiến lòng họ ấm áp, đương nhiên những người này không bao gồm Mai trắc phi.
Tuy Kiều Linh Nhi đã cứu nàng ta, nhưng nhìn Kiều Linh Nhi được sủng ai như thế, trong lòng nàng ta vẫn không thấy thoải mái.
“Hoàng tổ mẫu thứ tội, tôn nhi…” Tư Đồ Hách có phần khẩn trương, muốn giải thích nhưng bị Thái hậu lạnh lùng cắt đứt, “Ai gia hỏi ngươi, lời này có phải do ngươi nói?”
Tư Đồ Hách chỉ còn cách bất đắc dĩ gật đầu, lời này đích thực do anh nói.
“Đồ hỗn hào, sao ngươi có thể nói với thị thiếp như thế? Linh Nhi là vương phi của ngươi, dù Linh Nhi có làm gì không phải cũng không đến phiên một thị thiếp cỏn con đến thương lượng chuyện của vương phi.”
Thái hậu thực sự nổi giận, khuôn ngực phập phồng, cho thấy rõ ràng bà đang nộ khí xung thiên.
Kiều Linh Nhi nóng lòng, lo lắng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của Thái hậu, hốc mắt nàng đỏ hoe, “Hoàng tổ mẫu, người đừng tức giận.”
Giọng nói vừa mềm mại lại vừa quật cường, khiến cơn giận trong lòng Thái hậu tiêu tan.
“Ai gia không sao, đứa bé ngoan, con đừng lo lắng.” Suy cho cùng Thái hậu chỉ lo lắng hài tử này chịu khổ sở.
Hoàng đế cũng không nghĩ ra được mọi chuyện lại như thế, ông cũng rất tức giận, chuyện lần này cũng chỉ có thể trách cứ Tư Đồ Hách. Thấy Kiều Linh Nhi nhu thuận thông minh, trong lòng ông khẽ thở dài. Sự tình đã đến nước này, nếu không đáp ứng hòa ly, lương tâm ông sẽ không an ổn.
Phượng Mai biết mình đã làm sai, không dám nói thêm lời nào, chỉ biết cúi đầu đứng một bên.
Lúc này Tư Đồ Hiên mới lên tiếng, “Hoàng tổ mẫu, phụ hoàng, nếu như thương lượng có hiệu quả thì những phiền phức hiện tại đều có thể được giải quyết.”
Lửa giận trong lòng Tư Đồ Hách dâng cao, “Lời này của Thất ca là có ý gì?”
Tư Đồ Hiên thản nhiên chớp mắt, “Cũng không có gì khác, Bát đệ để trắc phi của mình đến trước mặt Hoàng tổ mẫu hẳn là có chuyện cần bẩm báo, không phải vậy sao? Ý chỉ phụ hoàng đã hạ, nếu hiện tại thu hồi sẽ tổn hại đến thiên uy, nói vậy e Bát đệ không gánh nổi. Hơn nữa nếu Bát đệ không muốn hưu thê hà tất lúc trước Mai trắc phi lại nói phải thương lượng chuyện của Vương phi?
“Thất vương gia, ngài hiểu lầm rồi. Vương gia nói…” Phượng Mai chen vào liền bị Thái hậu cắt ngang, “Thế nào lại không biết lễ nghĩa? Chuyện này là ngươi có thể chen vào sao?”
Sắc mặt Phượng Mai đại biến, vội vàng quỳ xuống, “Thái hậu nương nương thứ tội.”
Nàng ta tự biết mình không được lòng Thái hậu, nếu lại chọc cho người tức giận thì dù Kiều Linh Nhi có bị hưu cũng không đến lượt nàng ta ngồi vào vị trí vương phi.
“Được rồi, đứng dậy đi, Hách nhi yêu thương ngươi như vậy, nếu ai gia trách cứ chỉ e trong lòng Hách nhi lại oán thán ai gia.” Thái hậu nói xong liền quay sang nhìn Kiều Linh Nhi, thấy nàng cúi thấp đầu không nói lời nào, trong lòng Thái hậu không khỏi thở dài.
Bỏ đi, chuyện này cứ quyết định như vậy, hòa ly chính là hòa ly.
“Tôn nhi nào dám trách cứ Hoàng tổ mẫu, chỉ mong Hoàng tổ mẫu có thể làm chủ cho tôn nhi…” Tư Đồ Hách đến giây phút này vẫn không từ bỏ ý định, như trước không muốn tuân chỉ.
Hoàng để nổi giận, “Sự tình đã đến nước này ngươi còn muốn thế nào? Linh Nhi, con định ra một bức hưu thư, hôm nay trẫm làm chủ cho hai người các ngươi hòa ly.”
Toàn thân Tư Đồ Hách run lên, sắc mặt đại biến giống như bị sét đánh trúng, không ngừng run rẩy, dường như anh ta không dám tin, “Phụ hoàng…”
Phượng Mai dù kinh ngạc nhưng đáy lòng rất cao hứng, bở lẽ vị trí vương phi kia cuối cùng cũng có cơ hội về tay nàng ta.
“Nhi thần tuân chỉ.” Kiều Linh Nhi nhu thuận đáp ứng.
“Bổn vương không cho phép.” Tư Đồ Hách nổi giận, gầm lên một tiếng.
“Hách nhi, ngươi làm cái gì vậy?” Thái hậu buồn bực nói.
“Phụ hoàng, nhi thần sẽ không tiếp nhận.” Tư Đồ Hách chẳng để ý đến Thái hậu, hướng Hoàng đế gào lên.
“Chuyện này là do ngươi đề nghị, ngươi đã đề nghị thì trẫm thỏa mãn ngươi, hiện tại là nơi nào mà còn đến phiên ngươi đổi ý?”
Trước đây nếu như không phải vì tên hỗn trướng này đưa ra chủ ý ngu xuẩn, đáng để ông suýt chút xích mích tình cảm với mẫu hậu? Vốn dĩ còn muốn chiếu cố thể diện của đứa con này, để nó thuận tiện trực tiếp hưu Linh Nhi, không ngờ tên hỗn đản này đã sớm an bài, làm ra chuyện vô liêm sỉ như thế.
“Phụ hoàng, dù hiện tại nhi thần hưu Linh Nhi, sau này ai dám cưới nữ tử bị hoàng thất hưu chứ?” Tư Đồ Hách cả giận, nhìn về phía hài tử đang cúi thấp đầu, lửa giận bùng đến đỉnh đầu, không chút suy nghĩ nói.
Kiều Linh Nhi bất mãn ngẩng đầu, tức giận trừng mắt nhìn Tư Đồ Hách, ngươi mới là nữ nhân, nàng hiện tại vẫn là một tiểu hài nhé! Coi như đến lúc ấy hông ai thèm lấy cũng chẳng liên quan gì đến anh ta.
Tựa hồ như có người nghe thấu tiếng lòng của nàng, bèn lên tiếng đáp lại, “Nam nhân trong thiên hạ không phải chỉ có riêng một mình Bát đệ ngươi. Ngươi không muốn, bổn vương muốn.”
Last edited:
Bình luận facebook