-
Chương 83 : Mỹ nam nhập dục đồ!
(Bức họa mỹ nam tắm rửa!)
~
~
~
Mọi người đều ngây dại, người tự cho mình vẫn giữ được tỉnh táo – Kiều Linh Nhi hơi hé miệng nhỏ, đôi mắt long lanh trừng lớn, con ngươi đen láy đảo qua đảo lại nhìn nam nhân vừa lên tiếng kia.
Anh ta, bộ bạch y kia vẫn lay động trong gió.
Anh ta, phong thái kia vẫn đến thế mê người.
Anh ta, vẫn là anh ta.
Thế nhưng, sao có thể thốt ra một câu dọa người như thế?
Tư Đồ Hách đã sớm lường trước chuyện Tư Đồ Hiên muốn Kiều Linh Nhi, bằng không sao hắn ta phải ba lần bốn lượt đến Hách vương phủ, lại còn giúp đỡ Kiều Linh Nhi hết lần này đến lần khác.
Nếu là trước đây, Tư Đồ Hách có thể phớt lờ, nhưng hiện tại anh ta nhất định phải tính toán.
“Lời này của Thất ca là có ý gì?” Giọng Tư Đồ Hách run run, chính là đang tức giận.
Tư Đồ Hiên tiến lên hai bước, chắp tay về phía Hoàng đế nói, “Phụ hoàng, chuyện này cần nhanh chóng đưa ra quyết định. Ngày mai sứ giả ngoại tộc đã đến kinh thành, nếu mọi chuyện vỡ lở, ngày mai gặp mặt sứ giả tộc sẽ khiến họ chê cười.”
Lúc này Hoàng đế đang kinh ngạc mới lấy lại tinh thần, “Hiên nhi, sao lại đem chuyện này ra để đùa?”
Kiều Linh Nhi là Bát vương phi, dù bị hưu cũng đâu thể vào Thất vương phủ? Chuyện này về tình về lý đều không thích hợp.
Tư Đồ Hiên cũng nhíu mày, “Nhi thần trước nay không hề nói chơi, mong phụ hoàng sớm đưa ra quyết định.”
Đáy lòng Tư Đồ Hách bùng lửa giận, nếu không phải Phượng Mai vào cung sao anh ta có thể rơi vào tình cảnh này, mặc dù ban đầu chính anh nói với nàng ta rằng anh muốn nàng ta tiến cung, cũng đã định sẵn thời gian. Thế nhưng khi ấy cũng nói rõ, khi đến thời điểm anh ta sẽ sai quản gia đi thông báo cho nàng ta biết. Hôm nay quản gia theo anh ta tiến cung, vậy hắn ta thông báo từ khi nào?
“Nhi thần khẩn cầu phụ hoàng thu hồi thánh mệnh đã ban.” Dứt lời, Tư Đồ Hách quỳ xuống lần thứ hai.
Hai chân Phượng Mai run lên, nàng ta cũng quỳ xuống theo.
Trong lòng nàng ta đầy kinh hãi, câu nói kia của Thất vương gia khiến nàng ta chấn độn không nhỏ. Từ trước đến nay, bên người Thất vương gia chưa từng xuất hiện bóng dáng nữ nhân, thế nhưng anh ta lại đối đãi Kiều Linh Nhi tốt như vậy.
Thất vương gia là nam nhân anh tuấn nhất vương triều Nam Hạ, quyền cao chức trọng, lại được Hoàng đế và Thái hậu xem trọng. Đại thần trong triều đều mong ước nữ nhi nhà mình được gả vào Thất vương phủ, đáng tiếc chưa có ai thành công.
Thế mà hôm nay, Thất vương gia lại chính miệng nói ra rằng anh ta muốn Kiều Linh Nhi?
Nên biết Kiều Linh Nhi là người mà Bát vương gia muốn hưu. Khoan nói đến nàng ta là phi tử của huynh đệ, nữ tử đã bị hưu thì thân phận lẫn địa vị đều bị giáng xuống một cấp, đáng lẽ Thất vương gia không nên nói ra câu ấy.
Hiện tại chỉ còn chờ xem ý của Thái hậu nương nương.
Thái hậu vẫn đắm chìm trong kinh hoàng, quả thực không ngờ tới Hiên nhi lại thẳng thắn nói ra việc kia. Vốn dĩ Bà muốn gả Linh Nhi cho Hiên nhi, nhưng ân nhân cứu mạng phụ thân Linh Nhi năm ấy lại là Hách nhi. Vì lẽ ấy bà mới tìm cách để Linh Nhi gả vào Bát phủ hầu hạ Hách nhi. Không nghĩ tới Hách nhi lại muốn hưu Linh Nhi.
“Mẫu hậu, người xem…” Hoàng đế cảm thấy bất lực, không tìm ra được cách giải quyết vấn đề này.
Chuyện chính sự không thể làm khó ông, nhưng chuyện này không chỉ liên quan đến chính sự mà còn liên quan đến cả hạnh phúc của con cái, để mẫu hậu lên tiếng thì phải đạo hơn.
Lúc này Thái hậu mới bình tĩnh lại, bà gật đầu rồi nhìn mỗ tiểu hài bên cạnh, ánh mắt vừa từ ái lại như chất chứa chờ mong.
“Linh Nhi, ai gia giao quyền quyết định lại cho con, tự con quyết định đi.”
Kiều Linh Nhi vốn đang kinh ngạc nhìn Tư Đồ Hiên, nghe được những lời này của Thái hậu, cằm nàng như muốn rơi xuống, ngơ ngác nhìn Thái hậu, nửa ngày cũng không có phản ứng.
Hoàng đế nóng lòng đến chỗ Vân mỹ nhân, thời gian cũng không còn sớm, “Nếu mẫu hậu để Linh Nhi quyết định, vậy Linh Nhi con quyết định thế nào?”
Tư Đồ Hiên bình tĩnh nhìn tiểu hài kia, đôi mắt anh rất tĩnh, khiến đối phương đoán không ra suy nghĩ trong lòng.
Trái lại, ánh mắt Tư Đồ Hách lại toát ra tia hung ác, anh ta biết Kiều Linh Nhi đã không ưa anh ta từ lâu, nếu để nàng tự quyết định, hẳn là nàng lựa chọn ra đi.
“Hoàng tổ mẫu, Linh Nhi xin nghe theo lời Hoàng tổ mẫu.” Kiều Linh Nhi cúi đầu nói.
Ở trước mặt Thái hậu và Hoàng đế, khi nào đến lượt nàng làm chủ?
Trong lòng Thái hậu như được an ủi phần nào. Bà biết hài tử này vốn nhu thuận, dẫu có đem quyền quyết định đặt vào tay con bé, nó cũng không nhận. Quả nhiên không khiến bà thật vọng.
“Nếu vậy, Hoàng tổ mẫu sẽ thay con làm chủ, sau này con cũng đừng trách Hoàng tổ mẫu.”
Kiều Linh Nhi lập tức ngẩng đầu, cười hiền hòa với Thái hậu, “Hoàng tổ mẫu cho Linh Nhi một cuộc sống hạnh phúc, sao Linh Nhi có thể trách người?”
Giọng nói dịu dàng đi kèm với nụ cười ngọt ngào thật khiến lòng người như tan chảy.
Thứ Thái hậu thích ngắm nhất chính là khuôn mặt nhỏ nhắn này.
“Hoàng đế, nếu vậy cứ như trước chúng ta đã quyết, để hai đứa hòa ly.”
Lời Thái hậu vừa định, Tư Đồ Hách hiểu ra mong muốn của anh ta bị đập tan hoàn toàn. Vừa định tiếp tục tranh cãi thì bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của phụ hoàng, anh ta đành đem tất cả lời nói nuốt vào bụng.
“Linh Nhi tạ ơn Hoàng tổ mẫu ân điển.
Tư Đồ Hiên sớm đoán được kết cục này, về phần câu nói khi nãy, Thái hậu đã cố tình quên đi đương nhiên anh ta cũng sẽ không nhắc lại.
“Hách nhi, còn không mau tạ ơn?” Hoàng đế sốt ruột nói.
Tư Đồ Hách không hề mong muốn mọi chuyện thành ra như thế này, trong lòng không khỏi oán thán nhưng cũng đành cung kính tạ ơn.
Chuyện này kết thúc như thế.
Hoàng đế vội vàng bãi giá Vân tinh điện, Tư Đồ Hách thì dẫn Phượng Mai quay về Hách vương phủ.
Hôm nay, Kiều Linh Nhi giành lại được tự do cũng là ngày nàng trở thành hài tử không nhà. Chuyện ở lại Trường Thọ cung hay sẽ đi đâu, hiện tại nàng cũng không biết chắc.
“Sau này Linh Nhi sẽ ở lại Trường Thọ cung phụng bồi ai gia chứ nhỉ.” Thái hậu nhìn thấu nỗi khó xử trong lòng mỗ tiểu hài, bà lập tức lên tiếng.
Tư Đồ Hiên không nói gì, anh chỉ nhìn thật sâu vào mắt mỗ tiểu hài, sau mới nhàn nhạt lên tiếng, “Hoàng tổ mẫu, ngày mai sứ giả ngoại tộc đã đến, nếu Linh Nhi ở lại trong cung e có điều bất tiện. Nếu Hoàng tổ mẫu yên tâm thì hãy để Linh Nhi ở lại trong phủ tôn nhi. Nếu Hoàng tổ mẫu nhớ Linh Nhi, tôn nhi lập tức đưa nàng tiến cung, vậy có được không?”
Thái hậu chỉ chờ những lời này của Tư Đồ Hiên, hiện tại thằng bé đã chủ động đề nghị, sao bà có thể cự tuyệt.
“Linh Nhi có đồng ý không?” Thái hậu nghiêng đầu hỏi ý mỗ tiểu hài.
Giờ phút này nàng đi đâu cũng chẳng sao, chỉ cần thoát khỏi Hách vương phủ, thoát khỏi mấy nữ nhân phiền phức kia, nơi nào cũng đều tốt. Chỉ có điều nàng muốn rời kinh, nếu có thể trú lại Thất vương phủ thì cơ hội thành công sẽ lớn hơn.
Cuối cùng Kiều Linh Nhi gật đầu, “Linh Nhi xin nghe theo Hoàng tổ mẫu an bài.”
Cứ thế, Kiều Linh Nhi và Tư Đồ Hiện ở lại cung Trường Thọ bồi Hoàng tổ mẫu dùng vãn thiện rồi mới quay về Thất vương phủ.
Dọc đường đi, Kiều Linh Nhi không lên tiếng, chỉ trầm mặc cúi đầu tựa hồ rất mất mát.
Đôi mày Tư Đồ Hiên khẽ nhíu lại, anh thực sự không thích vẻ mặt lúc này của mỗ tiểu hài kia, “Thương tâm sao?”
Ơ?
Kiều Linh Nhi chợt ngẩng đầu, đôi mắt long lanh lộ vẻ nghi hoặc nhìn nam nhân trước mặt, “Thương tâm?”
Đôi mày anh càng nhíu chặt, không nói gì mà chỉ hừ nhẹ.
Kiều Linh Nhi vẫn chỉ chớp mắt, cuối cùng mới hiểu ra anh ta là đang nói đến chuyện gì. Nàng dẩu cái miệng nhỏ nhắn, “Không thiếu nam nhân hai chân.”
Khóe miệng Tư Đồ Hiên vẽ thành một đường cong, dù không lớn nhưng nếu nhìn kĩ thì có thể thấy rõ, đó là nụ cười của người có tâm trạng vui vẻ, gọi là cười nhẹ.
Kiều Linh Nhi đang rối bời vì chuyện khi nào nàng có thể rời kinh, nào có tâm tình để ý nét mặt anh ta rốt cuộc thế nào.
“Khi nào ngài rời kinh?” Kiều Linh Nhi thẳng thừng hỏi, rất nhiều chuyện phải tự thân tự lực mới có thể hoàn thành, cũng giống như hạnh phúc vậy, phải tự mình nỗ lực kiếm tìm mới mong đạt được.
Nàng muốn rời khỏi kinh thành, nếu không tận lực tranh thủ dựa vào sự hỗ trợ của Tư Đồ Hiên e là không thể làm được.
Nếu hôm nay không có Tư Đồ Hiên giúp đỡ có lẽ nàng đã không thể hòa ly.
“Phải rồi, sao Phượng Mai lại vào cung?” Kiều Linh Nhi không đợi anh ta trả lời câu trước đã hỏi tiếp câu sau.
Phượng Mai vì lẽ gì vô duyên vô cớ tiến cung nhỉ? Nếu đúng là trước đó Tư Đồ Hách đã dặn cô ta vào cung thì nàng còn hiểu được, dù gì loại đàn ông vì quyền thế mà liều lĩnh như Tư Đồ Hách hẳn cũng đã sớm vạch ra kế hoạch này.
Thế nhưng tại thời điểm then chốt, anh ta lại để Phượng Mai xong vào như vậy, về tình hay lý đều không phù hợp nha.
Quan trọng nhất là khi đó anh ta không muốn hưu nàng?
Sắc mặt Tư Đồ Hiên lạnh băng, giọng nói cũng rất bình thản, “Là bổn vương phái người gọi cô ta tiến cung.”
Kiều Linh Nhi hơi nghiêng đầu, dường như có điều không hiểu muốn hỏi thêm, thế nhưng nam nhân kia đã nhắm mắt định thần, nàng đành nuốt xuống.
Chẳng trách khi nãy ở Trường Thọ cung anh ta lại bình tĩnh như vậy, hóa ra mọi chuyện đều nằm trong tay anh ta. Nếu không có sự xuất hiện của Phượng Mai, có lẽ Hoàng tổ mẫu đã đồng ý với cách làm của Tư Đồ Hách. Dù gì người cũng không muốn Tư Đồ Hách hưu nàng.
Thời khắc ấy, Tư Đồ Hiên không chút nóng nảy, chuyện này đúng là không bình thường. Nam nhân này quả thật một lời đáng ngàn vàng, anh ta đã đáp ứng giúp nàng hào ly thì nhất định sẽ hoàn thành. Lúc ở Trường Thọ cung, nếu phụ hoàng gật đầu, Hoàng tổ mẫu cũng gật đầu, anh ta sẽ mất đi cơ hội ngàn năm có một, cũng có nghĩa là anh ta sẽ thất tín?
Ách, đúng là chết người!
Nam nhân này đúng là không phải người.
Phỉ báng trong lòng là một chuyện, chân lý sinh tồn lại là chuyện khác.
Khi Kiều Linh Nhi nhìn thấy gian phòng Tư Đồ Hách an bài sẵn cho mình, nàng trừng to mắt hỏi Thời Bố, “Quý phủ các người chẳng phải không có nữ nhân sao? Tại sao lại có căn phòng đẹp thế này?”
Thời Bố bèn đáp, “Hồi Kiều tiểu thư, trong phủ có thị nữ, mấy ngày trước Vương gia đa an bài xong xuôi.”
Trong lòng Kiều Linh Nhi lại thêm một lần kinh ngạc, vội vàng xoay người, “Thời Bố, dẫn ta đi tìm Vương gia.”
Thời Bố không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng Vương gia đã phân phó, chỉ cần Kiều tiểu thư cần, nếu có thể đáp ứng thì phải đáp ứng. Vì thế liền dẫn đường.
Nhưng sau khi đến nơi Kiều Linh Nhi mới biết hai chữ “hối hận” viết thế nào.
Khi nàng được phép đi vào liền đập vào mắt một bức mỹ nam nhập dục đồ!
Anh ta, bộ bạch y kia vẫn lay động trong gió.
Anh ta, phong thái kia vẫn đến thế mê người.
Anh ta, vẫn là anh ta.
Thế nhưng, sao có thể thốt ra một câu dọa người như thế?
Tư Đồ Hách đã sớm lường trước chuyện Tư Đồ Hiên muốn Kiều Linh Nhi, bằng không sao hắn ta phải ba lần bốn lượt đến Hách vương phủ, lại còn giúp đỡ Kiều Linh Nhi hết lần này đến lần khác.
Nếu là trước đây, Tư Đồ Hách có thể phớt lờ, nhưng hiện tại anh ta nhất định phải tính toán.
“Lời này của Thất ca là có ý gì?” Giọng Tư Đồ Hách run run, chính là đang tức giận.
Tư Đồ Hiên tiến lên hai bước, chắp tay về phía Hoàng đế nói, “Phụ hoàng, chuyện này cần nhanh chóng đưa ra quyết định. Ngày mai sứ giả ngoại tộc đã đến kinh thành, nếu mọi chuyện vỡ lở, ngày mai gặp mặt sứ giả tộc sẽ khiến họ chê cười.”
Lúc này Hoàng đế đang kinh ngạc mới lấy lại tinh thần, “Hiên nhi, sao lại đem chuyện này ra để đùa?”
Kiều Linh Nhi là Bát vương phi, dù bị hưu cũng đâu thể vào Thất vương phủ? Chuyện này về tình về lý đều không thích hợp.
Tư Đồ Hiên cũng nhíu mày, “Nhi thần trước nay không hề nói chơi, mong phụ hoàng sớm đưa ra quyết định.”
Đáy lòng Tư Đồ Hách bùng lửa giận, nếu không phải Phượng Mai vào cung sao anh ta có thể rơi vào tình cảnh này, mặc dù ban đầu chính anh nói với nàng ta rằng anh muốn nàng ta tiến cung, cũng đã định sẵn thời gian. Thế nhưng khi ấy cũng nói rõ, khi đến thời điểm anh ta sẽ sai quản gia đi thông báo cho nàng ta biết. Hôm nay quản gia theo anh ta tiến cung, vậy hắn ta thông báo từ khi nào?
“Nhi thần khẩn cầu phụ hoàng thu hồi thánh mệnh đã ban.” Dứt lời, Tư Đồ Hách quỳ xuống lần thứ hai.
Hai chân Phượng Mai run lên, nàng ta cũng quỳ xuống theo.
Trong lòng nàng ta đầy kinh hãi, câu nói kia của Thất vương gia khiến nàng ta chấn độn không nhỏ. Từ trước đến nay, bên người Thất vương gia chưa từng xuất hiện bóng dáng nữ nhân, thế nhưng anh ta lại đối đãi Kiều Linh Nhi tốt như vậy.
Thất vương gia là nam nhân anh tuấn nhất vương triều Nam Hạ, quyền cao chức trọng, lại được Hoàng đế và Thái hậu xem trọng. Đại thần trong triều đều mong ước nữ nhi nhà mình được gả vào Thất vương phủ, đáng tiếc chưa có ai thành công.
Thế mà hôm nay, Thất vương gia lại chính miệng nói ra rằng anh ta muốn Kiều Linh Nhi?
Nên biết Kiều Linh Nhi là người mà Bát vương gia muốn hưu. Khoan nói đến nàng ta là phi tử của huynh đệ, nữ tử đã bị hưu thì thân phận lẫn địa vị đều bị giáng xuống một cấp, đáng lẽ Thất vương gia không nên nói ra câu ấy.
Hiện tại chỉ còn chờ xem ý của Thái hậu nương nương.
Thái hậu vẫn đắm chìm trong kinh hoàng, quả thực không ngờ tới Hiên nhi lại thẳng thắn nói ra việc kia. Vốn dĩ Bà muốn gả Linh Nhi cho Hiên nhi, nhưng ân nhân cứu mạng phụ thân Linh Nhi năm ấy lại là Hách nhi. Vì lẽ ấy bà mới tìm cách để Linh Nhi gả vào Bát phủ hầu hạ Hách nhi. Không nghĩ tới Hách nhi lại muốn hưu Linh Nhi.
“Mẫu hậu, người xem…” Hoàng đế cảm thấy bất lực, không tìm ra được cách giải quyết vấn đề này.
Chuyện chính sự không thể làm khó ông, nhưng chuyện này không chỉ liên quan đến chính sự mà còn liên quan đến cả hạnh phúc của con cái, để mẫu hậu lên tiếng thì phải đạo hơn.
Lúc này Thái hậu mới bình tĩnh lại, bà gật đầu rồi nhìn mỗ tiểu hài bên cạnh, ánh mắt vừa từ ái lại như chất chứa chờ mong.
“Linh Nhi, ai gia giao quyền quyết định lại cho con, tự con quyết định đi.”
Kiều Linh Nhi vốn đang kinh ngạc nhìn Tư Đồ Hiên, nghe được những lời này của Thái hậu, cằm nàng như muốn rơi xuống, ngơ ngác nhìn Thái hậu, nửa ngày cũng không có phản ứng.
Hoàng đế nóng lòng đến chỗ Vân mỹ nhân, thời gian cũng không còn sớm, “Nếu mẫu hậu để Linh Nhi quyết định, vậy Linh Nhi con quyết định thế nào?”
Tư Đồ Hiên bình tĩnh nhìn tiểu hài kia, đôi mắt anh rất tĩnh, khiến đối phương đoán không ra suy nghĩ trong lòng.
Trái lại, ánh mắt Tư Đồ Hách lại toát ra tia hung ác, anh ta biết Kiều Linh Nhi đã không ưa anh ta từ lâu, nếu để nàng tự quyết định, hẳn là nàng lựa chọn ra đi.
“Hoàng tổ mẫu, Linh Nhi xin nghe theo lời Hoàng tổ mẫu.” Kiều Linh Nhi cúi đầu nói.
Ở trước mặt Thái hậu và Hoàng đế, khi nào đến lượt nàng làm chủ?
Trong lòng Thái hậu như được an ủi phần nào. Bà biết hài tử này vốn nhu thuận, dẫu có đem quyền quyết định đặt vào tay con bé, nó cũng không nhận. Quả nhiên không khiến bà thật vọng.
“Nếu vậy, Hoàng tổ mẫu sẽ thay con làm chủ, sau này con cũng đừng trách Hoàng tổ mẫu.”
Kiều Linh Nhi lập tức ngẩng đầu, cười hiền hòa với Thái hậu, “Hoàng tổ mẫu cho Linh Nhi một cuộc sống hạnh phúc, sao Linh Nhi có thể trách người?”
Giọng nói dịu dàng đi kèm với nụ cười ngọt ngào thật khiến lòng người như tan chảy.
Thứ Thái hậu thích ngắm nhất chính là khuôn mặt nhỏ nhắn này.
“Hoàng đế, nếu vậy cứ như trước chúng ta đã quyết, để hai đứa hòa ly.”
Lời Thái hậu vừa định, Tư Đồ Hách hiểu ra mong muốn của anh ta bị đập tan hoàn toàn. Vừa định tiếp tục tranh cãi thì bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của phụ hoàng, anh ta đành đem tất cả lời nói nuốt vào bụng.
“Linh Nhi tạ ơn Hoàng tổ mẫu ân điển.
Tư Đồ Hiên sớm đoán được kết cục này, về phần câu nói khi nãy, Thái hậu đã cố tình quên đi đương nhiên anh ta cũng sẽ không nhắc lại.
“Hách nhi, còn không mau tạ ơn?” Hoàng đế sốt ruột nói.
Tư Đồ Hách không hề mong muốn mọi chuyện thành ra như thế này, trong lòng không khỏi oán thán nhưng cũng đành cung kính tạ ơn.
Chuyện này kết thúc như thế.
Hoàng đế vội vàng bãi giá Vân tinh điện, Tư Đồ Hách thì dẫn Phượng Mai quay về Hách vương phủ.
Hôm nay, Kiều Linh Nhi giành lại được tự do cũng là ngày nàng trở thành hài tử không nhà. Chuyện ở lại Trường Thọ cung hay sẽ đi đâu, hiện tại nàng cũng không biết chắc.
“Sau này Linh Nhi sẽ ở lại Trường Thọ cung phụng bồi ai gia chứ nhỉ.” Thái hậu nhìn thấu nỗi khó xử trong lòng mỗ tiểu hài, bà lập tức lên tiếng.
Tư Đồ Hiên không nói gì, anh chỉ nhìn thật sâu vào mắt mỗ tiểu hài, sau mới nhàn nhạt lên tiếng, “Hoàng tổ mẫu, ngày mai sứ giả ngoại tộc đã đến, nếu Linh Nhi ở lại trong cung e có điều bất tiện. Nếu Hoàng tổ mẫu yên tâm thì hãy để Linh Nhi ở lại trong phủ tôn nhi. Nếu Hoàng tổ mẫu nhớ Linh Nhi, tôn nhi lập tức đưa nàng tiến cung, vậy có được không?”
Thái hậu chỉ chờ những lời này của Tư Đồ Hiên, hiện tại thằng bé đã chủ động đề nghị, sao bà có thể cự tuyệt.
“Linh Nhi có đồng ý không?” Thái hậu nghiêng đầu hỏi ý mỗ tiểu hài.
Giờ phút này nàng đi đâu cũng chẳng sao, chỉ cần thoát khỏi Hách vương phủ, thoát khỏi mấy nữ nhân phiền phức kia, nơi nào cũng đều tốt. Chỉ có điều nàng muốn rời kinh, nếu có thể trú lại Thất vương phủ thì cơ hội thành công sẽ lớn hơn.
Cuối cùng Kiều Linh Nhi gật đầu, “Linh Nhi xin nghe theo Hoàng tổ mẫu an bài.”
Cứ thế, Kiều Linh Nhi và Tư Đồ Hiện ở lại cung Trường Thọ bồi Hoàng tổ mẫu dùng vãn thiện rồi mới quay về Thất vương phủ.
Dọc đường đi, Kiều Linh Nhi không lên tiếng, chỉ trầm mặc cúi đầu tựa hồ rất mất mát.
Đôi mày Tư Đồ Hiên khẽ nhíu lại, anh thực sự không thích vẻ mặt lúc này của mỗ tiểu hài kia, “Thương tâm sao?”
Ơ?
Kiều Linh Nhi chợt ngẩng đầu, đôi mắt long lanh lộ vẻ nghi hoặc nhìn nam nhân trước mặt, “Thương tâm?”
Đôi mày anh càng nhíu chặt, không nói gì mà chỉ hừ nhẹ.
Kiều Linh Nhi vẫn chỉ chớp mắt, cuối cùng mới hiểu ra anh ta là đang nói đến chuyện gì. Nàng dẩu cái miệng nhỏ nhắn, “Không thiếu nam nhân hai chân.”
Khóe miệng Tư Đồ Hiên vẽ thành một đường cong, dù không lớn nhưng nếu nhìn kĩ thì có thể thấy rõ, đó là nụ cười của người có tâm trạng vui vẻ, gọi là cười nhẹ.
Kiều Linh Nhi đang rối bời vì chuyện khi nào nàng có thể rời kinh, nào có tâm tình để ý nét mặt anh ta rốt cuộc thế nào.
“Khi nào ngài rời kinh?” Kiều Linh Nhi thẳng thừng hỏi, rất nhiều chuyện phải tự thân tự lực mới có thể hoàn thành, cũng giống như hạnh phúc vậy, phải tự mình nỗ lực kiếm tìm mới mong đạt được.
Nàng muốn rời khỏi kinh thành, nếu không tận lực tranh thủ dựa vào sự hỗ trợ của Tư Đồ Hiên e là không thể làm được.
Nếu hôm nay không có Tư Đồ Hiên giúp đỡ có lẽ nàng đã không thể hòa ly.
“Phải rồi, sao Phượng Mai lại vào cung?” Kiều Linh Nhi không đợi anh ta trả lời câu trước đã hỏi tiếp câu sau.
Phượng Mai vì lẽ gì vô duyên vô cớ tiến cung nhỉ? Nếu đúng là trước đó Tư Đồ Hách đã dặn cô ta vào cung thì nàng còn hiểu được, dù gì loại đàn ông vì quyền thế mà liều lĩnh như Tư Đồ Hách hẳn cũng đã sớm vạch ra kế hoạch này.
Thế nhưng tại thời điểm then chốt, anh ta lại để Phượng Mai xong vào như vậy, về tình hay lý đều không phù hợp nha.
Quan trọng nhất là khi đó anh ta không muốn hưu nàng?
Sắc mặt Tư Đồ Hiên lạnh băng, giọng nói cũng rất bình thản, “Là bổn vương phái người gọi cô ta tiến cung.”
Kiều Linh Nhi hơi nghiêng đầu, dường như có điều không hiểu muốn hỏi thêm, thế nhưng nam nhân kia đã nhắm mắt định thần, nàng đành nuốt xuống.
Chẳng trách khi nãy ở Trường Thọ cung anh ta lại bình tĩnh như vậy, hóa ra mọi chuyện đều nằm trong tay anh ta. Nếu không có sự xuất hiện của Phượng Mai, có lẽ Hoàng tổ mẫu đã đồng ý với cách làm của Tư Đồ Hách. Dù gì người cũng không muốn Tư Đồ Hách hưu nàng.
Thời khắc ấy, Tư Đồ Hiên không chút nóng nảy, chuyện này đúng là không bình thường. Nam nhân này quả thật một lời đáng ngàn vàng, anh ta đã đáp ứng giúp nàng hào ly thì nhất định sẽ hoàn thành. Lúc ở Trường Thọ cung, nếu phụ hoàng gật đầu, Hoàng tổ mẫu cũng gật đầu, anh ta sẽ mất đi cơ hội ngàn năm có một, cũng có nghĩa là anh ta sẽ thất tín?
Ách, đúng là chết người!
Nam nhân này đúng là không phải người.
Phỉ báng trong lòng là một chuyện, chân lý sinh tồn lại là chuyện khác.
Khi Kiều Linh Nhi nhìn thấy gian phòng Tư Đồ Hách an bài sẵn cho mình, nàng trừng to mắt hỏi Thời Bố, “Quý phủ các người chẳng phải không có nữ nhân sao? Tại sao lại có căn phòng đẹp thế này?”
Thời Bố bèn đáp, “Hồi Kiều tiểu thư, trong phủ có thị nữ, mấy ngày trước Vương gia đa an bài xong xuôi.”
Trong lòng Kiều Linh Nhi lại thêm một lần kinh ngạc, vội vàng xoay người, “Thời Bố, dẫn ta đi tìm Vương gia.”
Thời Bố không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng Vương gia đã phân phó, chỉ cần Kiều tiểu thư cần, nếu có thể đáp ứng thì phải đáp ứng. Vì thế liền dẫn đường.
Nhưng sau khi đến nơi Kiều Linh Nhi mới biết hai chữ “hối hận” viết thế nào.
Khi nàng được phép đi vào liền đập vào mắt một bức mỹ nam nhập dục đồ!
Last edited:
Bình luận facebook