Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Hậu trở về-106.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Thiên hậu trở về - Chương 106: Giỗ đầu
Đêm đến chính là thời điểm, Bùi Tử Hoành dùng ngón tay thon dài mơn trớn vết thương bị mài rách trên mắt cá chân của cô, thở dài nói: “Tiểu Lăng, tội gì em phải như thế? Nếu em nghe lời một chút, anh cũng không đến mức phải đối xử với em như vậy.”
Cô nằm trong lòng hắn phát run, rất sợ bị hắn nhìn ra nỗi đau đớn cô giấu trong bài hát, nhìn ra sự xa lánh, căm hận của cô với hắn, nhìn ra khát vọng muốn thoát khỏi tất cả những điều này của cô.
Nói vậy, hắn sẽ hung hăng trừng phạt cô.
Cho nên, cô chưa bao giờ dám viết ra lời bài hát.
Tất cả các ca từ, đều chỉ có thể kêu gào trong đầu, duy có giai điệu, có thể chia thành những đoạn ngắn mà thoát ra. Bùi Tử Hoành cầm bản thảo cô sáng tác giao cho những người chuyên nghiệp phân tích, các nhà tâm lý học và bác sỹ cau mày nói, đó căn bản không phải nhạc khúc gì, chỉ là bị nhốt quá lâu nên thần trí không rõ, sinh ra ảo giác.
Vì thế, Bùi Tử Hoành yên tâm.
Cô từng chút một hoàn thành ‘Cánh bướm trong lồng’, trong quãng thời gian bị nhốt, bị làm nhục trong bóng tối kia, linh hồn là nơi lánh nạn duy nhất. Chỉ trong bài hát này, cô mới cảm thấy, mình còn sống, còn biết vui buồn mừng giận, có bi thương sợ hãi, chứ không phải con rối trong tay hắn, rõ ràng thể xác và tinh thần đều bị ngược đãi đến tổn thương, còn phải cúi đầu phục tùng, giả bộ mình rất vui vẻ thích thú.
Cô muốn dưới sự dạy dỗ đã được xác định phương hướng từ trước của hắn, cuối cùng mình không bị mắc hội chứng Stockholm (*), tất cả là nhờ vào công lao củabài hát này. Nó là nhịp đập của linh hồn cô, là đau khổ thảm thiết, nhưng cũng chân thực vô cùng.
(*)Hội chứng Stockholm là thuật ngữ mô tả một trạng thái tâm lý, trong đó người bị ngược đãi lâu ngày chuyển từ sợ hãi và căm ghét sang thông cảm và quý mến chính kẻ ngược đãi mình.
Ở buổi biểu diễn cuối cùng kia, cô đứng trên sân khấu, bên dưới là mười vạn người yêu nhạc, từng tiếng hô khiến cô an tâm.
Ma xui quỷ khiến thế nào cô lại lựa chọn bài hát này, một khắc kia, cô muốn được sống thật.
Không có nhạc đệm.
Cô một mình hát chay, bốn phíađều kích động.
Nhưng mà, thật trớ trêu, lúc cô hát được nửa bài hát thìsân khấu đột nhiên bị cắt điện, trong bóng đêm, giữa lưng cô truyền đến một cơn đau nhức, sau đó bị người khác đẩy mạnh xuống sân khẩu, rồi chết.
Sau khi cô chết, các fan đều đau buồn và vô cùng tiếc nuối, vì ca khúc cuối cùng ‘Cánh bướm trong lồng’ kia, chỉ kịp hát được một nửa. Mà ngay cả nửa đầu bài hát, cũng là hát chay không có nhạc đệm.
Vì thế, rất nhiều người yêu cầu Đế Hoàng sửa chữa và phục hồi ‘Cánh bướm trong lồng’.
Nhưng Đế Hoàng vẫn luôn giữ im lặng.
Chính xác mà nói, là Phượng Côn của Đế Hoàng luôn giữ im lặng.
Anh ta là là người sáng chế làm việc với Hạ Lăng cả đời, nếu muốn biên khúc ‘Cánh bướm trong lồng’, thì ngoài anh ta ra không ai làm được. Nếu anh ta không tỏ thái độ, thì không có một nhà sáng chế nào có dũng khí và năng lực nhận bài hát này.
Tác phẩm lưu lại của Hạ lăng, mấy chữ này đã đủ để ép người ta đến mức không thở nổi rồi.
Bây giờ, Phượng Côn về nước, mở cuộc họp báo với truyền thông, nói…
“Trước đây, tôi không dám đụng đến ‘Cánh bướm trong lồng’, bởi vì, đó là bài hát cuối cùng trong sinh mệnh của Tiểu Lăng, quá nhiều chịu đựng, cũng quá mức tuyệt vọng. Tôi không tin mình có thể làm tốt nó, cũng không muốn hạ thấp nó, cho nên tôi xuất ngoại, điều chỉnh lại suy nghĩ. Bây giờ tôi đã trở về, vì Tiểu Lăng mà đảm nhiệm bài hát cuối cùng này, đây là trách nhiệm mà tôi không thể trốn tránh được. Tôi không dám nói có thể khiến nó trở nên tốt nhất, nhưng tôi sẽ dùng toàn bộ linh hồn mình để lắng nghe cô ấy, dốc hết toàn lực để chỉnh bài hát về như cũ, biên khúc hát này, đến gần với cô ấynhất.”
Chị Mạch Na cùng Hạ Lăng xem ti vi, lạnh lùng xì một tiếng: “Thôi đi, đừng có làm ra vẻ như vậy, anh ta ra mặt vào thời khắc mấu chốt này, không phải là muốn dời sự chú ý của dư luận, cứu Hạ Vũ sao?”
Hạ Lăng thấp giọng nói: “Anh ta không phải người như vậy.”
Chị Mạch Na lại lạnh lùng xì một tiếng: “Làm như em rất hiểu anh ta vậy.”
Hạ Lăng cười khổ, cô có thể không hiểu anh ta sao? Hợp tác âm nhạc mười năm, ăn ý khiến người ngoài khó có thể tưởng tượng được, thậm chí so với Bùi Tử Hoành, anh ta càng hiểu linh hồn cô hơn.
“Em đoán, là Bùi Tử Hành gọi anh ta trở về.” Hạ Lăng khổ sở nói. Dựa vào cách làm người của Phượng Côn, nếu anh đã nói Đế Hoàng không xứng làm âm nhạc cho cô, thì không có khả năng sẽ chủ động trở về cứu vớt những người đã từng làm tổn thương cô. Dựa vào thân phận và địa vị của anh ta, có thể gọi anh ta về cũng chỉ có một mình Bùi Tử Hoành, nhất định Bùi Tử Hoành đã sử dụng thủ đoạn gì đó, khiến anh ta không thể không khuất phục.
Chị Mạch Na kinh ngạc nhìn cô: “Không nhìn ra nha, Tiểu Lăng, từ khi nào em lại trở nên thông minh như vậy? Việc này cũng có thể đoán được? Trong khoảng thời gian này, boss vẫn luôn phái người nhìn chằm chằm động tĩnh của Đế Hoàng, đúng là Bùi Tử Hoành đã gọi Phượng Côn về nước, nghe nói Phượng Côn không muốn trở về, còn viết đơn từ chức rồi, nhưng không biết Bùi Tử Hoành đã dùng thủ đoạn gì, cuối cùng anh ta cũng phải ngoan ngoãn trở về.”
Hạ Lăng cười khổ, quả nhiên là thế. Vì Hạ Vũ, Bùi Tử Hoành lại điều động lớn như vậy.
Nhưng mà…
Bùi Tử Hoành coi trọng ai, cũng không liên quan đến cô.
Người cô quan tâm là anh bạn cũ Phượng Côn của mình, và tiến độ ca khúc ‘Cánh bướm trong lồng’ nữa.
Không chỉ cô, bên ngoài cũng có vô số người chú ý đến tiến độ khôi phụcbài hát này.
Phượng Côn dẫn theo một nhóm nhỏ, phân tích bản thảo cô lưu lại. Nghe nói, bản thảo rất lộn xộn, bị xé thành mảnh nhỏ, trong đó có rất nhiều chi tiết mâu thuẫn lẫn nhau, hoặc là nhảy cóc, thất lạc, không có căn cứ, làm gia tăng rất nhiều khó khăn.
Bên ngoài nghe đồn rất sôi nổi, xem ra, khi thiên hậu Hạ Lăng sáng tác bài hát này, trạng thái tinh thần quả nhiên không tốt.
Không bao lâu, Phượng Côn đã cấm các thành viên trong nhóm không được tiết lộ tin tức gì với bên ngoài, cũng không để truyền thông dò hỏi, đóng cửa chuyên tâm làm việc. Cho dù các phóng viên có trăm phương nghìn kế tìm hiểu, cũng không đào ra được một thông tin nào, cuối cùng cũng xuất hiện một tin tức đã được chứng thực, là do một nhân viên công tác không cẩn thận lỡ miệng nói ra…
“Vì bài hát này, ngài Phượng đã rất vất vả, lúc mở họp, mấy lần nghẹn ngào đến không nói ra lời.”
Các fan của Hạ Lăng vô cùng xúc động, để lại lời chúc trên website chính thức của nhóm.
Trong bầu không khí đầy thương cảm này, nghênh đón giỗ đầu của thiên hậu Hạ Lăng.
Khắp nơi đều là đèn hoa sen và nến trắng, còn có hoa cúc trắng nho nhỏ.
Trên đài phát thanh lại lần nữa vang lên những bài hát của cô.
Ngay cả chị Mạch Na cũng đích thân tự làm bảy cái đèn hoa sen, kéo Hạ Lăng kiếp này đến bờ sông ở ngoại ô thả. Cô ấy yêu ca nhạc, lúc này vô cùng chân thành, trước khi thả đèn xuống nước, trong miệng yên lặng tụng điếu văn, hốc mắt đỏ hoe, ngấn lệ.
Hạ Lăng đứng dưới một cây liễu lớn, không biết phải an ủi cô ấy thế nào.
Trên bầu trời đêm, vầng trăng lưỡi liềm màu máu, ánh trăng u ám, làm thế giới trở lên mông lung ảm đạm.
Chị Mạch Na đứng ở thượng du con sông, lẳng lặng nhìn đèn hoa sen của mình càng ngày càng trôi xa, sau đó nhập vào một biển đèn hoa sen phía hạ du… Ngàn vạn cánh hoa trắng ngần nhẹ nhàng nâng ngàn vạn ngọn nến chập chờn, những đốm sáng nhỏ, nở rộ như hoa bỉ ngạn.
“Từ khi cô ấy ra mắt, chị đã thích cô ấy.” Chị Mạch Na bỗng nhiên nói.
Hạ Lăng ngẩn ra, sau đó mới phản ứng lại, cô ấy mà chị nói chính là mình kiếp trước.
Chị Mạch Na cũng không nhìn cô, tiếp tục nói: “Khi đó, chị còn là một trợ lý nhỏ, cầm số tiền lương ít ỏi nhất, khi làm việc thường bị khinh thường và ức hiếp. Rất nhiều lần, chị sắp không kiên trì được nữa, rồi một hôm chị đi trên đường, nghe thấy tiếng hát của cô ấy từ micro bên đường truyền đến.”
Thiên hậu trở về - Chương 106: Giỗ đầu
Đêm đến chính là thời điểm, Bùi Tử Hoành dùng ngón tay thon dài mơn trớn vết thương bị mài rách trên mắt cá chân của cô, thở dài nói: “Tiểu Lăng, tội gì em phải như thế? Nếu em nghe lời một chút, anh cũng không đến mức phải đối xử với em như vậy.”
Cô nằm trong lòng hắn phát run, rất sợ bị hắn nhìn ra nỗi đau đớn cô giấu trong bài hát, nhìn ra sự xa lánh, căm hận của cô với hắn, nhìn ra khát vọng muốn thoát khỏi tất cả những điều này của cô.
Nói vậy, hắn sẽ hung hăng trừng phạt cô.
Cho nên, cô chưa bao giờ dám viết ra lời bài hát.
Tất cả các ca từ, đều chỉ có thể kêu gào trong đầu, duy có giai điệu, có thể chia thành những đoạn ngắn mà thoát ra. Bùi Tử Hoành cầm bản thảo cô sáng tác giao cho những người chuyên nghiệp phân tích, các nhà tâm lý học và bác sỹ cau mày nói, đó căn bản không phải nhạc khúc gì, chỉ là bị nhốt quá lâu nên thần trí không rõ, sinh ra ảo giác.
Vì thế, Bùi Tử Hoành yên tâm.
Cô từng chút một hoàn thành ‘Cánh bướm trong lồng’, trong quãng thời gian bị nhốt, bị làm nhục trong bóng tối kia, linh hồn là nơi lánh nạn duy nhất. Chỉ trong bài hát này, cô mới cảm thấy, mình còn sống, còn biết vui buồn mừng giận, có bi thương sợ hãi, chứ không phải con rối trong tay hắn, rõ ràng thể xác và tinh thần đều bị ngược đãi đến tổn thương, còn phải cúi đầu phục tùng, giả bộ mình rất vui vẻ thích thú.
Cô muốn dưới sự dạy dỗ đã được xác định phương hướng từ trước của hắn, cuối cùng mình không bị mắc hội chứng Stockholm (*), tất cả là nhờ vào công lao củabài hát này. Nó là nhịp đập của linh hồn cô, là đau khổ thảm thiết, nhưng cũng chân thực vô cùng.
(*)Hội chứng Stockholm là thuật ngữ mô tả một trạng thái tâm lý, trong đó người bị ngược đãi lâu ngày chuyển từ sợ hãi và căm ghét sang thông cảm và quý mến chính kẻ ngược đãi mình.
Ở buổi biểu diễn cuối cùng kia, cô đứng trên sân khấu, bên dưới là mười vạn người yêu nhạc, từng tiếng hô khiến cô an tâm.
Ma xui quỷ khiến thế nào cô lại lựa chọn bài hát này, một khắc kia, cô muốn được sống thật.
Không có nhạc đệm.
Cô một mình hát chay, bốn phíađều kích động.
Nhưng mà, thật trớ trêu, lúc cô hát được nửa bài hát thìsân khấu đột nhiên bị cắt điện, trong bóng đêm, giữa lưng cô truyền đến một cơn đau nhức, sau đó bị người khác đẩy mạnh xuống sân khẩu, rồi chết.
Sau khi cô chết, các fan đều đau buồn và vô cùng tiếc nuối, vì ca khúc cuối cùng ‘Cánh bướm trong lồng’ kia, chỉ kịp hát được một nửa. Mà ngay cả nửa đầu bài hát, cũng là hát chay không có nhạc đệm.
Vì thế, rất nhiều người yêu cầu Đế Hoàng sửa chữa và phục hồi ‘Cánh bướm trong lồng’.
Nhưng Đế Hoàng vẫn luôn giữ im lặng.
Chính xác mà nói, là Phượng Côn của Đế Hoàng luôn giữ im lặng.
Anh ta là là người sáng chế làm việc với Hạ Lăng cả đời, nếu muốn biên khúc ‘Cánh bướm trong lồng’, thì ngoài anh ta ra không ai làm được. Nếu anh ta không tỏ thái độ, thì không có một nhà sáng chế nào có dũng khí và năng lực nhận bài hát này.
Tác phẩm lưu lại của Hạ lăng, mấy chữ này đã đủ để ép người ta đến mức không thở nổi rồi.
Bây giờ, Phượng Côn về nước, mở cuộc họp báo với truyền thông, nói…
“Trước đây, tôi không dám đụng đến ‘Cánh bướm trong lồng’, bởi vì, đó là bài hát cuối cùng trong sinh mệnh của Tiểu Lăng, quá nhiều chịu đựng, cũng quá mức tuyệt vọng. Tôi không tin mình có thể làm tốt nó, cũng không muốn hạ thấp nó, cho nên tôi xuất ngoại, điều chỉnh lại suy nghĩ. Bây giờ tôi đã trở về, vì Tiểu Lăng mà đảm nhiệm bài hát cuối cùng này, đây là trách nhiệm mà tôi không thể trốn tránh được. Tôi không dám nói có thể khiến nó trở nên tốt nhất, nhưng tôi sẽ dùng toàn bộ linh hồn mình để lắng nghe cô ấy, dốc hết toàn lực để chỉnh bài hát về như cũ, biên khúc hát này, đến gần với cô ấynhất.”
Chị Mạch Na cùng Hạ Lăng xem ti vi, lạnh lùng xì một tiếng: “Thôi đi, đừng có làm ra vẻ như vậy, anh ta ra mặt vào thời khắc mấu chốt này, không phải là muốn dời sự chú ý của dư luận, cứu Hạ Vũ sao?”
Hạ Lăng thấp giọng nói: “Anh ta không phải người như vậy.”
Chị Mạch Na lại lạnh lùng xì một tiếng: “Làm như em rất hiểu anh ta vậy.”
Hạ Lăng cười khổ, cô có thể không hiểu anh ta sao? Hợp tác âm nhạc mười năm, ăn ý khiến người ngoài khó có thể tưởng tượng được, thậm chí so với Bùi Tử Hoành, anh ta càng hiểu linh hồn cô hơn.
“Em đoán, là Bùi Tử Hành gọi anh ta trở về.” Hạ Lăng khổ sở nói. Dựa vào cách làm người của Phượng Côn, nếu anh đã nói Đế Hoàng không xứng làm âm nhạc cho cô, thì không có khả năng sẽ chủ động trở về cứu vớt những người đã từng làm tổn thương cô. Dựa vào thân phận và địa vị của anh ta, có thể gọi anh ta về cũng chỉ có một mình Bùi Tử Hoành, nhất định Bùi Tử Hoành đã sử dụng thủ đoạn gì đó, khiến anh ta không thể không khuất phục.
Chị Mạch Na kinh ngạc nhìn cô: “Không nhìn ra nha, Tiểu Lăng, từ khi nào em lại trở nên thông minh như vậy? Việc này cũng có thể đoán được? Trong khoảng thời gian này, boss vẫn luôn phái người nhìn chằm chằm động tĩnh của Đế Hoàng, đúng là Bùi Tử Hoành đã gọi Phượng Côn về nước, nghe nói Phượng Côn không muốn trở về, còn viết đơn từ chức rồi, nhưng không biết Bùi Tử Hoành đã dùng thủ đoạn gì, cuối cùng anh ta cũng phải ngoan ngoãn trở về.”
Hạ Lăng cười khổ, quả nhiên là thế. Vì Hạ Vũ, Bùi Tử Hoành lại điều động lớn như vậy.
Nhưng mà…
Bùi Tử Hoành coi trọng ai, cũng không liên quan đến cô.
Người cô quan tâm là anh bạn cũ Phượng Côn của mình, và tiến độ ca khúc ‘Cánh bướm trong lồng’ nữa.
Không chỉ cô, bên ngoài cũng có vô số người chú ý đến tiến độ khôi phụcbài hát này.
Phượng Côn dẫn theo một nhóm nhỏ, phân tích bản thảo cô lưu lại. Nghe nói, bản thảo rất lộn xộn, bị xé thành mảnh nhỏ, trong đó có rất nhiều chi tiết mâu thuẫn lẫn nhau, hoặc là nhảy cóc, thất lạc, không có căn cứ, làm gia tăng rất nhiều khó khăn.
Bên ngoài nghe đồn rất sôi nổi, xem ra, khi thiên hậu Hạ Lăng sáng tác bài hát này, trạng thái tinh thần quả nhiên không tốt.
Không bao lâu, Phượng Côn đã cấm các thành viên trong nhóm không được tiết lộ tin tức gì với bên ngoài, cũng không để truyền thông dò hỏi, đóng cửa chuyên tâm làm việc. Cho dù các phóng viên có trăm phương nghìn kế tìm hiểu, cũng không đào ra được một thông tin nào, cuối cùng cũng xuất hiện một tin tức đã được chứng thực, là do một nhân viên công tác không cẩn thận lỡ miệng nói ra…
“Vì bài hát này, ngài Phượng đã rất vất vả, lúc mở họp, mấy lần nghẹn ngào đến không nói ra lời.”
Các fan của Hạ Lăng vô cùng xúc động, để lại lời chúc trên website chính thức của nhóm.
Trong bầu không khí đầy thương cảm này, nghênh đón giỗ đầu của thiên hậu Hạ Lăng.
Khắp nơi đều là đèn hoa sen và nến trắng, còn có hoa cúc trắng nho nhỏ.
Trên đài phát thanh lại lần nữa vang lên những bài hát của cô.
Ngay cả chị Mạch Na cũng đích thân tự làm bảy cái đèn hoa sen, kéo Hạ Lăng kiếp này đến bờ sông ở ngoại ô thả. Cô ấy yêu ca nhạc, lúc này vô cùng chân thành, trước khi thả đèn xuống nước, trong miệng yên lặng tụng điếu văn, hốc mắt đỏ hoe, ngấn lệ.
Hạ Lăng đứng dưới một cây liễu lớn, không biết phải an ủi cô ấy thế nào.
Trên bầu trời đêm, vầng trăng lưỡi liềm màu máu, ánh trăng u ám, làm thế giới trở lên mông lung ảm đạm.
Chị Mạch Na đứng ở thượng du con sông, lẳng lặng nhìn đèn hoa sen của mình càng ngày càng trôi xa, sau đó nhập vào một biển đèn hoa sen phía hạ du… Ngàn vạn cánh hoa trắng ngần nhẹ nhàng nâng ngàn vạn ngọn nến chập chờn, những đốm sáng nhỏ, nở rộ như hoa bỉ ngạn.
“Từ khi cô ấy ra mắt, chị đã thích cô ấy.” Chị Mạch Na bỗng nhiên nói.
Hạ Lăng ngẩn ra, sau đó mới phản ứng lại, cô ấy mà chị nói chính là mình kiếp trước.
Chị Mạch Na cũng không nhìn cô, tiếp tục nói: “Khi đó, chị còn là một trợ lý nhỏ, cầm số tiền lương ít ỏi nhất, khi làm việc thường bị khinh thường và ức hiếp. Rất nhiều lần, chị sắp không kiên trì được nữa, rồi một hôm chị đi trên đường, nghe thấy tiếng hát của cô ấy từ micro bên đường truyền đến.”
Bình luận facebook