• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thiên Hậu Trở Về Full dịch (96 Viewers)

  • Thiên Hậu trở về-21.html

Truyện được đăng tại Vietwriter.com


Thiên hậu trở về - Chương 21: Vì em hát thêm một bài ca




Hạ Lăng trở mình, không muốn để ý đến anh ta nữa, anh ta vẫn tiếp tục cằn nhằn: "Vậy mà đã giận rồi? Lòng dạ hẹp hòi thật, tôi nói này người đẹp, vừa rồi trong lúc mê man, cô cứ nhất quyết nắm chặt tay tôi không chịu buông, còn bắt tôi phải hát cho cô nghe bằng được, cô quên hết rồi à?"





Tim cô giật thót, lẽ nào, tiếng hát lúc trước cô nghe thấy trong giấc mơ không phải là ảo giác!





Cô không thể tin nổi, ngẩng đầu nhìn anh ta: "Anh... anh hát cho tôi nghe?"





Môi anh ta nhếch lên một nụ cười rất đẹp: "Đúng vậy, không hát thì cô sẽ không chịu buông tay tôi ra, còn ngủ không ngon, lăn qua lăn lại nói mớ, cả người toát đầy mồ hôi lạnh. Anh ta lại nói tiếp: “Sau đó tôi đành phải ôm cô rồi dỗ dành, hát không biết bao nhiêu bài, lôi hết tất cả những bài mà tôi biết trên đời này ra hát cho cô nghe, cuối cùng mới dỗ được tiểu tổ tông nhà cô ngủ đấy."





Lệ Lôi nói rồi lại chế giễu cô: "Người đẹp này, cô thật đúng là khó hầu hạ."





Hạ Lăng thật sự không hiểu, cô ở kiếp này tuy nhìn cũng thanh tú nhưng cũng chỉ là nhìn tạm được mà thôi, đừng nói là so sánh với người đẹp tuyệt trần khiến người khác vừa nhìn đã ấn tượng ở kiếp trước, cho dù có đem so với các ngôi sao khác trong giới giải trí, dung mạo cô bây giờ cũng không được coi là xuất chúng bao nhiêu. Sao anh ta cứ mở miệng lại gọi cô một tiếng "người đẹp" lưu loát như vậy?





Tuy nhiên, lúc này cô đã không còn tâm trí đâu mà truy cứu chuyện xưng hô này nữa, chỉ vội vàng hỏi anh ta: "Tôi đã nói mớ những gì?" Cô nhớ mang máng là đã mơ thấy Bùi Tử Hoành, trời ơi, tuyệt đối đừng nói ra lời nào không nên nói.





Lệ Lôi nheo mắt nhìn cô trong giây lát, bỗng nhiên bật cười: "Đừng có căng thẳng như vậy chứ, chỉ có lúc nắm chặt tay tôi đòi tôi hát cho cô nghe là cô nói rõ ràng nhất, còn lại thì có trời mới biết cô đang lầm bầm cái gì."





"Thật hả?" Cô vẫn nhìn chằm chằm anh ta, chưa chịu thả lỏng.





"Lừa cô làm gì?" Lệ Lôi lười biếng tựa người vào lưng ghế phía sau, vươn bàn tay với những khớp xương rõ ràng, khẽ vuốt mái tóc dài hơi rối của cô, nhắm mắt lại: “Ngủ đi, đường lên núi vẫn còn dài lắm."





Trên người được chùm một tấm thảm mềm mại mà dày dặn, bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều của anh ta, dần dần Hạ Lăng cũng thấy buồn ngủ. Giấc ngủ này rất sâu, không mơ gì cả, lúc cô tỉnh lại lần nữa, đã là buổi trưa ngày hôm sau, trong phòng khách dành cho cô trên núi.





Nhân viên y tế kê đơn thuốc, châm cứu hạ sốt cho cô, vẫn như lần trước dặn dò cô phải tĩnh dưỡng.





Lần tĩnh dưỡng này có chút khác lần tĩnh dưỡng mấy hôm trước, chính là có thêm một vị khách không mời mà đến - Vệ Thiều Âm.





Kể từ ngày hôm đó, sau khi anh ta mượn nhạc phổ của cô mang đi nghiên cứu, cứ dăm bữa nửa hôm, anh ta lại chạy đến chỗ cô. Ban đầu, là thảo luận với cô về vấn đề của mấy trang nhạc phổ kia, về sau, chủ đề dần dần đi sâu hơn, bắt đầu phân tích đến tính kế thừa và chuyển giao giữa các phong cách nhạc khác nhau. Thảo luận nhiều nhất vẫn là về những tác phẩm của cô ở kiếp trước, đành chịu thôi chứ biết làm sao, phong cách nhạc của Hạ Lăng quá tiêu biểu.





Vả lại, MV mà Vệ Thiều Âm quay lần này chính là ca khúc để tưởng niệm Hạ Lăng.





Tên của ca khúc vừa dạt dào tình cảm vừa man mác đau thương, chính là "Vì em hát thêm một bài ca"





Vì em hát thêm một bài ca/ Bài ca cuối cùng/ Vĩnh biệt đóa hoa thơm của ngày hôm qua/ Thần thoại của ngày hôm qua





Vì em thắp lên một ngọn đèn/ Liên đăng nơi miền cực lạc/ Vong Xuyên năm đó xa xôi/ Mưa bay tiễn đường về...





Nhạc và lời đều là phong cách trước sau như một của Vệ Thiều Âm, song cứ luôn cảm thấy vẫn còn thiếu chút gì đó. Cô cũng không biết phải làm sao, ai bảo anh ta cứ khăng khăng đòi viết ca khúc tưởng niệm Hạ Lăng cô chứ? Kiếp trước, bất luận là con người cô hay là phong cách nhạc của cô đều không quen thuộc với anh ta, hoàn toàn không quen thuộc.





Họ thậm chí còn chưa từng quen biết.





Đời này kiếp này, ban đầu Hạ Lăng và Vệ Thiều Âm như bèo nước gặp nhau, anh ta là giám đốc sản xuất âm nhạc có địa vị trong Thiên Nghệ, cô là một thực tập sinh vô danh tiểu tốt, có chút thắc mắc không tiện hỏi, nhưng bây giờ, cùng với số lần thảo luận nhạc phổ càng ngày càng nhiều, cô liền mở miệng hỏi một cách tự nhiên: "Anh Vệ, theo tôi được biết, anh và Hạ Lăng không hề thân quen, sao lại nghĩ ra muốn viết một ca khúc tưởng niệm cô ấy?"





Chiếc ly sứ xoay tròn trên tay Vệ Thiều Âm, cà phê Mandheling rang kĩ tỏa ra vị đắng với chất riêng vô cùng đậm đà, nồng nàn, phong thái của anh ta rất tao nhã, trong giọng nói lộ ra mấy phần dung túng xen lẫn bất đắc dĩ: "Biết sao được, chị Mạch Na cứ bắt tôi phải viết cho bằng được. Cô có lẽ còn chưa biết đến người phụ nữ này, chị ta là người đại diện khó chơi nhất của công ty chúng ta, cũng là một fan trung thành nổi tiếng của Hạ Lăng."





Mạch Na...





Hạ Lăng tìm lại trong trí nhớ cái tên này, nhận ra cô hoàn toàn không hề có ấn tượng nào với nó. Trên thực tế, kiếp trước cô không hề chú ý đến fans hâm mộ của mình, cho nên bây giờ ngẫm ra mới thấy cô không nhớ nổi tên của một fan hâm mộ nào.





Nghĩ tới cảnh sau khi cô chết, họ thương tiếc cô, đau buồn như vậy, trong lòng không khỏi có chút áy náy.





Hạ Lăng một hơi uống cạn ly trà hoa quả trong tay, khẽ hỏi: "Chính là vì nguyên nhân này?"





Vệ Thiều Âm bật cười: "Dĩ nhiên là còn vì tiền nữa. Với độ nổi tiếng của Hạ Lăng, viết một ca khúc tưởng niệm cô ấy có thể mang về một khoản thu đáng kể." Nói cho cùng, người chế tác âm nhạc có ưu tú đến đâu đi chăng nữa, xét về bản chất vẫn là một thương nhân.





Cô thấu hiểu gật đầu, lại thắc mắc: "Nhưng giả dụ Đế Hoàng cũng ra ca khúc tưởng niệm, tất cả các công ty khác cũng ra, e là fan hâm mộ sẽ không chấp nhận." Dù sao, cô ở kiếp trước từ khi ra mắt đến khi tự sát, suốt mười năm trời, đều gắn bó với Đế Hoàng.





"Đây mới là điểm tuyệt vời nhất: “ Vệ Thiều Âm cười không khác nào một con cáo già xảo quyệt: “Lúc trước tôi gặp Phượng Côn, anh ta nói mình không có ý định viết ca khúc tưởng niệm."





Phượng Côn là người chế tác âm nhạc riêng của cô ở kiếp trước, gần như toàn bộ nhạc của cô đều do anh ta viết. Nếu anh ta không có ý định viết, ở Đế Hoàng, không một ai có tư cách này.





Lòng Hạ Lăng chợt nặng trĩu, dường như hương vị cà phê trong cốc của Vệ Thiều Âm đã trút hết vào đáy lòng cô, cảm giác vừa chua xót lại đắng ngắt bủa vây. Người đã chết cũng như ngọn đèn đã tắt, hóa ra, cô lại bị vứt bỏ thẳng thừng đến vậy, đến cả người từng rất tâm đầu ý hợp với cô trên con đường âm nhạc như Phượng Côn, cũng chẳng thèm lãng phí một chút tinh lực nào cho cô...





Vệ Thiều Âm nói tiếp: "Phượng Côn nói, Đế Hoàng không có tư cách."





"Cái gì?" Cô sững sờ trong giây lát, có chút không phản ứng kịp.





"Anh ta nói Đế Hoàng không có tư cách viết ca khúc tưởng niệm Hạ Lăng, càng không có tư cách kiếm số tiền này." Vệ Thiều Âm lặp lại lần nữa, tỏ ra vô cùng nghiền ngẫm: “Một nhà chế tác nhạc hạng vàng, cống hiến cho Đế Hoàng mười mấy năm trời, lại nói ra lời như vậy, khiến người ta không thể không tò mò giữa anh ta và công ty đã xảy ra chuyện gì... Hay nói cách khác, giữa Hạ Lăng và công ty đã xảy ra chuyện gì."





Nửa câu sau kia của anh ta, cô không để ý, thần trí cô đều tập trung ở câu trước đó - Phượng Côn nói Đế Hoàng không có tư cách!





Nhắm mắt lại, cô dằn xuống nỗi chua xót khó lòng đè nén nổi. Phượng Côn cũng giống Sở Sâm, đều biết rõ chân tướng sự việc, nhưng anh không hề ruồng bỏ cô như Sở Sâm đã làm, trong bao nhiêu con người, chỉ có anh ấy, chỉ có anh ấy...





Phượng Côn trong kí ức của cô, nột tâm bên trong kiêu hãnh giống hệt cô, có một sự theo đuổi cố chấp với âm nhạc, coi thường mọi sự tồn tại của yếu đuối, bất tài. Nhưng cách anh đối nhân xử thế lại chín chắn hơn cô rất nhiều, giống như một người anh cả, lúc nào cũng nghĩ cách chỉ bảo cho cô. Mỗi khi Hạ Lăng không thèm để tâm mà đắc tội với người ta, anh luôn nói với cô, tiểu Lăng, em bớt tùy hứng lại một chút, làm người luôn phải chừa lại cho mình một con đường, trân trọng hạnh phúc mới bền lâu được.





Nhưng tiếc là những lời đó, cô chưa bao giờ tiếp thu.





Mãi tới giờ phút này, sau khi bị cô lập hoàn toàn, cô mới thực sự hiểu ra đó là thuốc đắng dã tật.





Phượng Côn...





Xin lỗi, đã phụ bạc tâm sức vất vả bao năm qua của anh.





Kiếp này, nếu đã có cơ hội làm lại từ đầu, cô phải luôn nhớ kỹ những lời căn dặn của anh, không được tái phạm sai lầm của kiếp trước nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom