• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thiên Hậu Trở Về Full dịch (96 Viewers)

  • chap-311

Thiên hậu trở về - Chương 311: Tôi không phải con sóc








Mắt Trịnh Thần Hạo sáng lên, quyết đoán đồng ý: “Được, cùng hợp tác.”





Vì thế, hai người cùng vượt qua cầu độc mộc, cởi dây trói của Hạ Vũ. Trịnh Thần Hạo học theo dáng vẻ vừa rồi của Bạch Mộ Dung, bế ngang người Hạ Vũ, còn Mộ Dung thì mở đường cho hai người, đuổi lũ cá sấu, giữ cho chiếc cầu ổn định.





Ba người không gặp nguy hiểm gì quay trở lại khu vực an toàn.





Bên phía kia của hồ cá sấu, chỉ còn lại ba gốc cây phong, còn có Hạ Lăng bị trói trơ trọi ở gốc cây.





Hạ Lăng lúc này, sau khi kinh ngạc, trong lòng đã trào dâng nỗi tức giận… Dung Bình, anh ta có ý gì chứ?! Không muốn hợp tác thì cứ nói thẳng, giữa đường lại ra tay như này, thú vị lắm sao?!





Tuy nhiên, đối mặt với ống kính, cô vẫn phải khống chế cảm xúc của mình, chỉ lộ ra một chút tổn thương, một chút thất vọng, một chút kinh ngạc và cô đơn. Mặc dù cô không phải là diễn viên xuất sắc, nhưng đã học qua cách khống chế cảm xúc, biết được khi rơi vào tình huống ngại ngùng thì nên bộc lộ ra cảm xúc như nào để khiến cho người khác thương xót.





Quả nhiên, quay phim trông thấy liền cảm thấy đau lòng rồi, đặc biệt chọn cho cô một góc quay đẹp.





Chú hề dẫm lên cây cà kheo, hoạt bát biểu diễn xiếc băng qua cây cầu độc mộc, đưa micro về phía Hạ Lăng: “Công chúa Tiểu Lăng, không có kỵ sĩ nào chọn cô, xin hỏi hiện giờ tâm trạng cô như nào?”





“Tôi…” Hạ Lăng có phần ủy khuất nghiêng đầu nói: “Tôi thật sự không phải con sóc.”





Chú hề ngây ra, sau đó cười lớn. Rất nhiều nhân viên cũng bị chọc cười, cô gái này phong độ rất tốt, trong tình cảnh thê thảm như này mà vẫn có thể tự nhiên tỏ ra đáng yêu được, vốn dĩ ẩn chứa chút khí chất công chúa cao ngạo, trong một giây đã biến thành vẻ đáng yêu trời sinh, chuyển đổi không hề có khẽ hở, chỉ với năng lực như vậy, phần lớn nữ diễn viên trẻ cũng không theo kịp.





“A… để tôi đoán thử xem.” Chú hề bị nhiễm vẻ đáng yêu của cô: “Cô không phải con sóc, vậy cô chính là… công chúa điện hạ đích thực rồi?”





“Đúng đúng đúng.” Bạn học Hạ Lăng ra sức gật đầu: “Bọn họ đều có mắt không tròng!”





Trong những câu nói vừa rồi, chỉ có câu cuối cùng này là lời nói thực lòng cô đã nhịn hồi lâu… Dung Bình, anh đúng là loại đồng đội heo có mắt như mù!





Sắc mặt Dung Bình khẽ cứng đờ lại, chớp mắt liền che đậy đi, không ai phát hiện ra.





Chú hề chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, quay lại phỏng vấn hai người nam kia: “Kỵ sĩ Dung Bình, kỵ sĩ Trịnh Thần Hạo, sao hai người lại nhận định Hạ Vũ là công chúa thực sự, bỏ lại Diệp Tinh Lăng đáng yêu thế kia?”





Hai người họ đều không phải dạng lãng tử như Bạch Mộ Dung, cũng không thể mặt dày vô sỉ như Mộ Dung nói ra mấy lời gì mà lần đầu tiên gặp mặt đã bị thu hút… Trịnh Thần Hạo trả lời trước: “Công chúa trong lòng tôi, là người hiền dịu yếu đuối, Hạ Vũ chính là như vậy.” Thực sự mấy lời này nói trước ống kính chỉ là nói bừa, vốn dĩ anh ta không hề có thiện cảm với Hạ Vũ, ai bảo cô ta lại là em gái của cố thiên hậu Hạ Lăng, mà anh ta thì luôn ghét Hạ Lăng? Nhưng, anh ta cũng chẳng có thiện cảm với “Diệp Tinh Lăng”.





Lạc Lạc đã bị người khác nhanh chân hơn giành mất, anh ta buộc phải lựa chọn một trong hai cô gái đều rất ghét kia.





Chọn Hạ Vũ, là vì nể mặt Sở Sâm.





Đều cùng là người của Đế Hoàng, ủng hộ thêm cho cái vị tể tướng thực quyền kia, cũng không sai.





Dung Bình cũng lên tiếng: “Tôi cảm thấy Hạ Vũ cần người bảo vệ hơn.”





Anh ta nói xong, ngước mắt nhìn Hạ Lăng, hy vọng nhìn thấy sự không cam tâm, đố kỵ trên khuôn mặt cô, nhưng ngược lại, anh ta phải thất vọng rồi.





Hạ Lăng vẫn giữ vẻ mặt vừa ủy khuất lại đáng yêu, trong đầu đạo diễn đã nghĩ tới lúc cắt ghép sẽ dùng font chữ đáng yêu nào để chèn phụ đề “Tôi không phải con sóc” cho cô rồi.





Chú hề vẫn chưa dừng lại, quay qua phỏng vấn Hạ Vũ: “Công chúa Tiểu Vũ, trong số ba cô gái, cô là công chúa nhận được nhiều sự ủng hộ từ các kỵ sĩ nhất, cô có lời nào muốn nói với hai vị kỵ sĩ và công chúa Tiểu Lăng không?”





Hạ Lăng yếu đuối mỉm cười: “Rất cảm ơn Dung đại ca và Trịnh đại ca đã chọn em, em sẽ không phụ sự lựa chọn của hai người.” Cô hiểu Trịnh Thần Hạo, biết rằng vị thiên vương này một lòng thực dụng, nhất định trong lúc ghép cặp sẽ lựa chọn nghệ sĩ dưới tay của Sở Sâm, cũng chính là cô. Ngoài ra, cô còn gửi tin nhắn cho Dung Bình, bày tỏ lòng ngưỡng mộ, thỉnh cầu được cùng hợp tác, vậy nên, sự phối hợp của Dung đại ảnh đế cũng không nằm ngoài dự liệu của cô ta.





Hiện giờ, nhìn thấy Hạ Lăng cô độc một mình, cô ta đắc chí vô cùng.





“Diệp Tinh Lăng” Cô nhìn về phía Hạ Lăng vẫn đang bị trói ở gốc cây phong, chủ tâm mà lại lơ đãng kéo lại vạt váy, nở một nụ cười hoàn mỹ: “Tôi không biết sẽ có hai kỵ sĩ chọn mình, hại cô không được cứu, thật sự xin lỗi. Nếu như có thể, tôi thật sự muốn tự mình cứu cô, thấy cô như vậy, tôi rất đau lòng.”





Lục biểu trà. Từ đầu đến chân đều là loại lục biểu trà.





Hạ Lăng thầm mắng chửi trong lòng, trên mặt lại chỉ mỉm cười đáng yêu nói: “Không sao cả, dù gì bọn họ cũng sẽ hối hận thôi, bởi vì tôi mới chính là công chúa thực sự.”





Có trời mới biết công chúa thực sự là như nào, nhóm chương trình còn chưa tiết lộ bước tiếp theo, nhưng cho dù nói thế nào, đóng cho thật một chút cũng chẳng sai.





Hạ Vũ bị nghẹn họng, đành cười miễn cưỡng: “Tôi mới là công chúa thực sự.”





Lạc Lạc cũng bước lên thêm náo nhiệt: “Là tôi, là tôi! Công chúa thực sự là tôi! Tiểu Lăng là con sóc do tôi nuôi! Mộ Dung, Mộ Dung, anh đi cứu con sóc của tôi về có được không?” Cô chớp chớp mắt, kéo vạt áo Mộ Dung. Tiểu Lăng một mình bị trói bên kia thật đáng thương, không được, nhất định phải nghĩ cách cứu cô ấy.





“Tuân mệnh, công chúa điện hạ của tôi.” Bạch Mộ Dung trời sinh đã là công tử đào hoa, diễn xuất dạng sứ giả hộ hoa như này rất tự nhiên không hề phí sức, cảm xúc không rõ ràng với Lạc Lạc, khiến cho quay phim lại quay thêm vài cảnh nữa cho họ.





Đôi này nhập vai rất nhanh, đạo diễn rất hài lòng.





Nhưng …





“Chờ đã,” Chú hề ngăn bước chân của Bạch Mộ Dung đang hướng đến phía cầu độc mộc: “Vị kỹ sĩ này, cơ hội duy nhất của anh đã dùng hết rồi, cho dù là dặn dò của công chúa Lạc Lạc, anh cũng không thể đi cứu công chúa Tiểu Lăng được.”





“Sao có thể như vậy?” Lạc Lạc ngốc nghếch: “Vậy Tiểu Lăng phải làm thế nào?”





“Trừ phi…” Chú hề kéo dài giọng: “Công chúa Tiểu Lăng tự mình chỉ định.” Anh ta lại dẫm cà kheo bước về phía chỗ Hạ Lăng, đưa micro đến chỗ cô: “Công chúa Tiểu Lăng, hiện giờ cô có thể chọn trong ba người kỵ sĩ, chỉ định một người tới cứu cô.”





Chỉ định một người?





Trong lòng Hạ Lăng cười nhạt, cô không có thói quen chọn lựa thứ đồ người ta để lại.





Dung Bình dùng ánh mắt ôn nhu nhìn cô, nhẹ nhàng bước lên trước một bước, chờ đợi cô lựa chọn mình, sau đó thuận nước đẩy thuyền cứu cô ta về. Như vậy, hai người sẽ có thể theo như thương lượng ban đầu cùng ghép cặp, hơn nữa, là cô ta cúi đầu với anh, sau này sẽ không dám không coi anh ra gì nữa.





Hạ Lăng nói: “Tôi có thể không chọn ai không?”





Cả trường quay ồn ào.





Cô gái này nói rằng, cô ấy không chọn ai cả?! Không được ai chọn đã rất mất mặt rồi, giờ cho cô ấy cơ hội được cứu mà lại cự tuyệt? Phải mạnh mẽ thế nào mới quyết định được như vậy.





“Tính khí cũng đủ lớn đó.” Ngược lại đạo diễn lắc đầu mỉm cười, tự nói thầm.





Ánh mắt kiêu ngạo hồi phục trở lại, giống như một công chúa tôn quý đích thực, bất kể trong tình huống thê thảm thế nào cũng đều không cúi đầu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom