Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-321
Thiên hậu trở về - Chương 321: Không đạt yêu cầu
“Cô thật lợi hại.” Hạ Lăng nửa khách sáo nửa cảnh giác.
“Tôi tốt nghiệp Cambridge mà.” Hạ Vũ mỉm cười xinh đẹp, khoe học thức.
Hạ Lăng rùng mình, xem xem, người ta tốt nghiệp Cambridge mà giỏi như vậy, còn Dung Bình nhà anh học vị tiến sĩ tốt nghiệp Stanford thì sao? Tìm được mấy cái thẻ? Còn không so được với con gái nhà người ta!
Trong lòng cô thầm xỉa xói Dung Bình, ngoài mặt thì mỉm cười: “Sao cô biết được ở đây có thẻ?” Nếu như cô đoán không nhầm, tấm thẻ này là tấm thẻ tiếp theo của thẻ “chú chim ca hát” mà Lạc Lạc tìm thấy, Hạ Vũ trong tay không có thông tin về “chú chim ca hát”, sao có đoán đúng mà phát hiện hộp nhạc này?
Hạ Vũ vẫn mỉm cười, từ chối không trả lời vấn đề này, chỉ hỏi lại: “Diệp Tinh Lăng, có muốn trao đổi tình báo với tôi hay không?”
Trao đổi tình báo?
Hạ Lăng đột nhiên hiểu ra tại sao cô ta lại tìm được hộp nhạc này, từ hướng mà cô ta đi tới, là cùng một hướng với Lạc Lạc, cũng có nghĩa là rất có thể trên đường đi cô ta đã gặp bọn Lạc Lạc, và trao đổi thông tin với bọn họ.
Chỉ là không biết, cô ta đã lấy được bao nhiêu thông tin?
Hạ Lăng thêm cảnh giác, nếu như bọn Lạc Lạc đã đem hết thông tin đổi với Hạ Vũ, vậy chỉ cần Hạ Vũ lấy thêm được thông tin trong tay cô, thì có thể đạt được hoàn thiện thông tin của cả mười tấm thẻ.
“Tôi không đổi.” Cô quyết đoán từ chối.
Hạ Vũ tỏ vẻ ngạc nhiên đúng mức: “Không đổi? Tại sao? Diệp Tinh Lăng, trò chơi này là trò chơi cạnh tranh không sai, nhưng mọi người cũng cần hợp tác với nhau, đừng keo kiệt như vậy mà.” Một câu nói ra như thể Hạ Lăng là kẻ không hiểu chuyện.
Hạ Lăng không học được kiểu miệng nam mô bụng một bồ dao găm của Hạ Vũ, ngụy trang thành bạch liên hoa luôn không phải là thể mạnh của cô.
Vậy nên cô dứt khoát nửa đùa nửa tinh nghịch nói: “Tôi chính là keo kiệt, không đổi đó, làm sao nào?”
Người quay phim quay quanh họ. Tất cả mọi người đều biết, cuối năm ngoái, hai ngôi sao nữ này đã nảy sinh mâu thuẫn kinh thiên động địa, sau cùng Hạ Vũ phải công khai xin lỗi mới hạ màn. Hiện giờ bọn họ lại đấu nhau trong chương trình này, liệu có xuất hiện tranh đấu kích động không? Nếu như quay được cảnh thú vị đó thì quá hay.
Hạ Vũ chậm rãi nói: “Vậy nhiệm vụ của cô phải hoàn thành như thế nào? Nếu như không tập hợp được các tấm thẻ, cũng sẽ không ghép được manh mối đó.” Ánh nắng mùa thu đẹp đẽ hất lên mặt nghiêng của cô ta, giọng nói chân thành, giống như thật sự đang quan tâm tới Hạ Lăng.
Hạ Lăng cười thoải mái: “Có Dung Bình mà.” Nghiêng nghiêng đầu còn bồi thêm một câu, “Tôi phải lo nghĩ nhiều như thế làm gì? Đúng rồi, mấy chuyện này sao cô không để cho Trịnh Thần Hạo lo nghĩ? Tự mình phải hao tâm tốn sức, có mệt không.”
Trong lòng Hạ Vũ thầm oán hận, Diệp Tinh Lăng có ý gì, đang chế giễu kỵ sĩ của cô không giúp được gì sao?
Thực sự, đây cũng là điều vô cùng bực bội trong lòng Hạ Vũ, Trịnh Thần Hạo cái tên đó, có mỗi một gương mặt đẹp trai, thực tế hoàn toàn là con trùng amip đơn bào, không có chút IQ nào. Tất cả kế sách đều dựa vào mình Hạ Vũ suy nghĩ, tên đó chỉ có thể làm mấy việc nặng nhọc, ngốc đến mức không chịu nổi.
Nếu như còn có Dung Bình, tốt hơn nhiều rồi.
Hạ Vũ có chút luyến tiếc, nhớ lại hôm qua lúc vượt qua cửa ải, Dung Bình nhanh trí và nhạy cảm thích đáng thế nào, càng hận Hạ Lăng cướp mất người hữu dụng đến vậy.
“Thần Hạo?” Tuy nhiên, cho dù trong lòng ghét bỏ thế nào, nhưng ngoài mặt cô ta lại không thể không mỉm cười: “Thần Hạo đại ca chuyện gì cũng nghe theo tôi, chăm sóc tôi rất tốt, mấy chuyện nhỏ trao đổi tình báo này, không cần phiền đến anh ấy.”
“Thật sao?” Hạ Lăng cũng cười, “Mấy chuyện nhỏ này, tôi lại rất tình nguyện làm phiền tới Dung Bình.”
Mặc dù Hạ Vũ nói đến cứng họng, nhưng so sánh hai bên, tiêu chuẩn cao thấp của kỵ sĩ của đôi bên đã thấy rõ. Sắc mặt Hạ Vũ cuối cùng cũng không giữ được nữa rồi, còn Hạ Lăng, tâm trạng vui vẻ chào từ biệt cô ta, quay người xuống lầu.
Cô đi xuống tìm Dung Bình.
Tìm thấy Dung Bình trong một căn phòng đọc sách yên tĩnh, Hạ Lăng kể lại chuyện gặp Hạ Vũ, cuối cùng nói với Dung Bình: “Nghĩ cách lấy được tin tình báo bên trong hộp nhạc, cả những thông tin khác trong tay Hạ Vũ nữa, có lẽ đã trao đổi với bọn Lạc Lạc, sau đó chúng ta tập hợp với nhóm Lạc Lạc, cùng nhau sắp xếp lại.”
Dung Bình gật đầu, không thay đổi sắc mặt đi tìm Hạ Vũ. Hai người đều là người tài của trường nổi tiếng, lại đều là phái diễn xuất, giỏi tính toán, sau một hồi lừa qua dối lại, Dung Bình đã thành công dùng tấm thẻ không quan trọng trong tay mình đổi lấy thông tin tấm thẻ trong hộp nhạc.
Hạ Vũ nghĩ rằng mình kiếm lời, nói với ống kính: “Diệp Tinh Lăng không đồng ý đổi với tôi, Dung đại ca lại rất tình nguyện đưa, Dung đại ca thật sự là một người tốt, tôi rất cảm động.”
Dung Bình nho nhã mỉm cười.
Anh ta đem theo thông tin, đến chỗ tập hợp đã được chỉ định, cùng với Hạ Lăng, Lạc Lạc và Bạch Mộ Dung ba người họ họp mặt.
Quả không sai, Bạch Mộ Dung nói, anh ta đã lừa lấy được thông tin của hai tấm thẻ từ trong tay Trịnh Thần Hạo, Tại sao lại nói là lừa? Bởi vì Trịnh Thần Hạo quá ngốc, Bạch Mộ Dung chỉ có một tấm thẻ, mà lấy được thông tin của hai tấm thẻ từ tay anh ta. Vì thế cộng với một tấm mà Dung Bình trao đổi nữa, cùng với ba tấm thẻ mà Hạ Vũ có, bọn họ dễ dàng tính ra được hiện giờ nhóm Hạ Vũ có trong tay thông tin của năm tấm thẻ.
Còn liên minh của Hạ Lăng và nhóm Lạc Lạc thì sao?
Hạ Lăng có thẻ hoa hồng, thẻ Lọ Lem, Dung Bình một mình tìm được hai thẻ, trao đổi với hộp nhạc của Hạ Vũ. Nhóm Lạc Lạc có thẻ chim, cùng với nhóm Hạ Lăng tìm thấy thẻ đồ ăn vặt, Bạch Mộ Dung một mình tìm được một tấm, cùng với Hạ Vũ trao đổi hai tấm. Bốn người cộng lại, đã có đủ mười tấm thẻ.
“Yeah!” Lạc Lạc hưng phấn: “Chúng ta mau tìm manh mối thôi!”
Mấy cái đầu cùng chụm lại, dưới sự phân tích của học bá Dung Bình và Bạch Mộ Dung lanh trí, manh mối rất nhanh đã có đầu ra. Lạc Lạc, người chỉ chịu trách nhiệm làm cho bầu không khí năng động và Hạ Lăng người chỉ chịu trách nhiệm hò hét cổ vũ cho hai vị thần nam, dưới sự dẫn dắt của hai đại nam thần, trực tiếp chạy đến gác mái trên đỉnh lâu đài, trong một đống hoa giả, tượng và những thứ linh tinh khác, lục tìm ra được một chiếc … chìa khóa.
Không sai, chính là chìa khóa.
“12h đêm, Lọ Lem lén mở cửa… chính là nó rồi.” Dung Bình và Bạch Mộ Dung lấy ra mười tấm thẻ, “Tiểu Lăng, chính là thông tin này của cô chưa được dùng tới, nhất định là thông tin quan trọng để xác minh đầu mối, dùng ở đây là chuẩn xác. Chiếc chìa khóa này, chính là then chốt để mở ra cánh cửa của Lọ Lem, cũng chính là chía khóa để Lọ Lem chuyển mình biến thành công chúa.”
“Vậy nên, manh mối thực sự liên quan đến vương miện thủy tinh, chính là chiếc chìa khóa này?” Lạc Lạc hỏi.
“Đúng thế.” Bạch Mộ Dung cười, giơ cao chiếc chìa khóa, “MC! Đạo diễn! chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ! Công chúa Lạc Lạc và công chúa Tiểu Lăng liên hợp lại đã hoàn thành nhiệm vụ tìm kiếm manh mối!”
“Đúng thật là như vậy, chúc mừng các bạn.” chú hề không biết từ đâu xuất hiện, vừa cười vừa nhảy nhót chúc mừng bọn họ, nhưng lại không hài lòng lẩm bẩm: “Chương trình tại sao lại không cấm các bạn liên minh chứ? Giờ thì hay rồi, khoảng cách quá lớn… nhóm Lạc Lạc và nhóm Tiểu Lăng, được 100 điểm! nhóm Hạ Vũ, 50 điểm! Không đạt yêu cầu!”
“Cô thật lợi hại.” Hạ Lăng nửa khách sáo nửa cảnh giác.
“Tôi tốt nghiệp Cambridge mà.” Hạ Vũ mỉm cười xinh đẹp, khoe học thức.
Hạ Lăng rùng mình, xem xem, người ta tốt nghiệp Cambridge mà giỏi như vậy, còn Dung Bình nhà anh học vị tiến sĩ tốt nghiệp Stanford thì sao? Tìm được mấy cái thẻ? Còn không so được với con gái nhà người ta!
Trong lòng cô thầm xỉa xói Dung Bình, ngoài mặt thì mỉm cười: “Sao cô biết được ở đây có thẻ?” Nếu như cô đoán không nhầm, tấm thẻ này là tấm thẻ tiếp theo của thẻ “chú chim ca hát” mà Lạc Lạc tìm thấy, Hạ Vũ trong tay không có thông tin về “chú chim ca hát”, sao có đoán đúng mà phát hiện hộp nhạc này?
Hạ Vũ vẫn mỉm cười, từ chối không trả lời vấn đề này, chỉ hỏi lại: “Diệp Tinh Lăng, có muốn trao đổi tình báo với tôi hay không?”
Trao đổi tình báo?
Hạ Lăng đột nhiên hiểu ra tại sao cô ta lại tìm được hộp nhạc này, từ hướng mà cô ta đi tới, là cùng một hướng với Lạc Lạc, cũng có nghĩa là rất có thể trên đường đi cô ta đã gặp bọn Lạc Lạc, và trao đổi thông tin với bọn họ.
Chỉ là không biết, cô ta đã lấy được bao nhiêu thông tin?
Hạ Lăng thêm cảnh giác, nếu như bọn Lạc Lạc đã đem hết thông tin đổi với Hạ Vũ, vậy chỉ cần Hạ Vũ lấy thêm được thông tin trong tay cô, thì có thể đạt được hoàn thiện thông tin của cả mười tấm thẻ.
“Tôi không đổi.” Cô quyết đoán từ chối.
Hạ Vũ tỏ vẻ ngạc nhiên đúng mức: “Không đổi? Tại sao? Diệp Tinh Lăng, trò chơi này là trò chơi cạnh tranh không sai, nhưng mọi người cũng cần hợp tác với nhau, đừng keo kiệt như vậy mà.” Một câu nói ra như thể Hạ Lăng là kẻ không hiểu chuyện.
Hạ Lăng không học được kiểu miệng nam mô bụng một bồ dao găm của Hạ Vũ, ngụy trang thành bạch liên hoa luôn không phải là thể mạnh của cô.
Vậy nên cô dứt khoát nửa đùa nửa tinh nghịch nói: “Tôi chính là keo kiệt, không đổi đó, làm sao nào?”
Người quay phim quay quanh họ. Tất cả mọi người đều biết, cuối năm ngoái, hai ngôi sao nữ này đã nảy sinh mâu thuẫn kinh thiên động địa, sau cùng Hạ Vũ phải công khai xin lỗi mới hạ màn. Hiện giờ bọn họ lại đấu nhau trong chương trình này, liệu có xuất hiện tranh đấu kích động không? Nếu như quay được cảnh thú vị đó thì quá hay.
Hạ Vũ chậm rãi nói: “Vậy nhiệm vụ của cô phải hoàn thành như thế nào? Nếu như không tập hợp được các tấm thẻ, cũng sẽ không ghép được manh mối đó.” Ánh nắng mùa thu đẹp đẽ hất lên mặt nghiêng của cô ta, giọng nói chân thành, giống như thật sự đang quan tâm tới Hạ Lăng.
Hạ Lăng cười thoải mái: “Có Dung Bình mà.” Nghiêng nghiêng đầu còn bồi thêm một câu, “Tôi phải lo nghĩ nhiều như thế làm gì? Đúng rồi, mấy chuyện này sao cô không để cho Trịnh Thần Hạo lo nghĩ? Tự mình phải hao tâm tốn sức, có mệt không.”
Trong lòng Hạ Vũ thầm oán hận, Diệp Tinh Lăng có ý gì, đang chế giễu kỵ sĩ của cô không giúp được gì sao?
Thực sự, đây cũng là điều vô cùng bực bội trong lòng Hạ Vũ, Trịnh Thần Hạo cái tên đó, có mỗi một gương mặt đẹp trai, thực tế hoàn toàn là con trùng amip đơn bào, không có chút IQ nào. Tất cả kế sách đều dựa vào mình Hạ Vũ suy nghĩ, tên đó chỉ có thể làm mấy việc nặng nhọc, ngốc đến mức không chịu nổi.
Nếu như còn có Dung Bình, tốt hơn nhiều rồi.
Hạ Vũ có chút luyến tiếc, nhớ lại hôm qua lúc vượt qua cửa ải, Dung Bình nhanh trí và nhạy cảm thích đáng thế nào, càng hận Hạ Lăng cướp mất người hữu dụng đến vậy.
“Thần Hạo?” Tuy nhiên, cho dù trong lòng ghét bỏ thế nào, nhưng ngoài mặt cô ta lại không thể không mỉm cười: “Thần Hạo đại ca chuyện gì cũng nghe theo tôi, chăm sóc tôi rất tốt, mấy chuyện nhỏ trao đổi tình báo này, không cần phiền đến anh ấy.”
“Thật sao?” Hạ Lăng cũng cười, “Mấy chuyện nhỏ này, tôi lại rất tình nguyện làm phiền tới Dung Bình.”
Mặc dù Hạ Vũ nói đến cứng họng, nhưng so sánh hai bên, tiêu chuẩn cao thấp của kỵ sĩ của đôi bên đã thấy rõ. Sắc mặt Hạ Vũ cuối cùng cũng không giữ được nữa rồi, còn Hạ Lăng, tâm trạng vui vẻ chào từ biệt cô ta, quay người xuống lầu.
Cô đi xuống tìm Dung Bình.
Tìm thấy Dung Bình trong một căn phòng đọc sách yên tĩnh, Hạ Lăng kể lại chuyện gặp Hạ Vũ, cuối cùng nói với Dung Bình: “Nghĩ cách lấy được tin tình báo bên trong hộp nhạc, cả những thông tin khác trong tay Hạ Vũ nữa, có lẽ đã trao đổi với bọn Lạc Lạc, sau đó chúng ta tập hợp với nhóm Lạc Lạc, cùng nhau sắp xếp lại.”
Dung Bình gật đầu, không thay đổi sắc mặt đi tìm Hạ Vũ. Hai người đều là người tài của trường nổi tiếng, lại đều là phái diễn xuất, giỏi tính toán, sau một hồi lừa qua dối lại, Dung Bình đã thành công dùng tấm thẻ không quan trọng trong tay mình đổi lấy thông tin tấm thẻ trong hộp nhạc.
Hạ Vũ nghĩ rằng mình kiếm lời, nói với ống kính: “Diệp Tinh Lăng không đồng ý đổi với tôi, Dung đại ca lại rất tình nguyện đưa, Dung đại ca thật sự là một người tốt, tôi rất cảm động.”
Dung Bình nho nhã mỉm cười.
Anh ta đem theo thông tin, đến chỗ tập hợp đã được chỉ định, cùng với Hạ Lăng, Lạc Lạc và Bạch Mộ Dung ba người họ họp mặt.
Quả không sai, Bạch Mộ Dung nói, anh ta đã lừa lấy được thông tin của hai tấm thẻ từ trong tay Trịnh Thần Hạo, Tại sao lại nói là lừa? Bởi vì Trịnh Thần Hạo quá ngốc, Bạch Mộ Dung chỉ có một tấm thẻ, mà lấy được thông tin của hai tấm thẻ từ tay anh ta. Vì thế cộng với một tấm mà Dung Bình trao đổi nữa, cùng với ba tấm thẻ mà Hạ Vũ có, bọn họ dễ dàng tính ra được hiện giờ nhóm Hạ Vũ có trong tay thông tin của năm tấm thẻ.
Còn liên minh của Hạ Lăng và nhóm Lạc Lạc thì sao?
Hạ Lăng có thẻ hoa hồng, thẻ Lọ Lem, Dung Bình một mình tìm được hai thẻ, trao đổi với hộp nhạc của Hạ Vũ. Nhóm Lạc Lạc có thẻ chim, cùng với nhóm Hạ Lăng tìm thấy thẻ đồ ăn vặt, Bạch Mộ Dung một mình tìm được một tấm, cùng với Hạ Vũ trao đổi hai tấm. Bốn người cộng lại, đã có đủ mười tấm thẻ.
“Yeah!” Lạc Lạc hưng phấn: “Chúng ta mau tìm manh mối thôi!”
Mấy cái đầu cùng chụm lại, dưới sự phân tích của học bá Dung Bình và Bạch Mộ Dung lanh trí, manh mối rất nhanh đã có đầu ra. Lạc Lạc, người chỉ chịu trách nhiệm làm cho bầu không khí năng động và Hạ Lăng người chỉ chịu trách nhiệm hò hét cổ vũ cho hai vị thần nam, dưới sự dẫn dắt của hai đại nam thần, trực tiếp chạy đến gác mái trên đỉnh lâu đài, trong một đống hoa giả, tượng và những thứ linh tinh khác, lục tìm ra được một chiếc … chìa khóa.
Không sai, chính là chìa khóa.
“12h đêm, Lọ Lem lén mở cửa… chính là nó rồi.” Dung Bình và Bạch Mộ Dung lấy ra mười tấm thẻ, “Tiểu Lăng, chính là thông tin này của cô chưa được dùng tới, nhất định là thông tin quan trọng để xác minh đầu mối, dùng ở đây là chuẩn xác. Chiếc chìa khóa này, chính là then chốt để mở ra cánh cửa của Lọ Lem, cũng chính là chía khóa để Lọ Lem chuyển mình biến thành công chúa.”
“Vậy nên, manh mối thực sự liên quan đến vương miện thủy tinh, chính là chiếc chìa khóa này?” Lạc Lạc hỏi.
“Đúng thế.” Bạch Mộ Dung cười, giơ cao chiếc chìa khóa, “MC! Đạo diễn! chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ! Công chúa Lạc Lạc và công chúa Tiểu Lăng liên hợp lại đã hoàn thành nhiệm vụ tìm kiếm manh mối!”
“Đúng thật là như vậy, chúc mừng các bạn.” chú hề không biết từ đâu xuất hiện, vừa cười vừa nhảy nhót chúc mừng bọn họ, nhưng lại không hài lòng lẩm bẩm: “Chương trình tại sao lại không cấm các bạn liên minh chứ? Giờ thì hay rồi, khoảng cách quá lớn… nhóm Lạc Lạc và nhóm Tiểu Lăng, được 100 điểm! nhóm Hạ Vũ, 50 điểm! Không đạt yêu cầu!”
Bình luận facebook