• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thiên Hậu Trở Về Full dịch (57 Viewers)

  • chap-328

Thiên hậu trở về - Chương 328: Ngọc trai trên váy








Trong phòng hóa trang.





Dưới sự giúp đỡ của nhân viên, Hạ Lăng mặc chiếc váy công chúa nhiều tầng được làm bằng lụa mỏng vào. Dáng người cô nhỏ nhắn, thon thả, xương cốt tinh tế như một chú chim xinh đẹp, khi mặc chiếc váy này vào lại càng mỹ lệ hơn. Mỗi động tác giơ tay, nhấc chân của cô đều khiến người ta không thể rời mắt.





Dung Bình cũng đã thay đồ kỵ sĩ xong.





Mặc dù có rất nhiều đạo cụ, bối cảnh ở nơi này tổ tiết mục chỉ dùng sản phẩm rẻ tiền, nhưng lại không hề tiết kiệm tiền trong việc chuẩn bị váy công chúa và trang phục kỵ sĩ cho cặp đôi đoạt giải quán quân cuối cùng. Chiếc huân chương sáng loáng cùng với bộ trang phục kỵ sĩ được cắt may tỉ mỉ làm nổi bật lên dáng người oai hùng, đẹp trai của Dung Bình. Anh ta cúi người làm một nghi lễ kỵ sĩ hoàn mỹ với Hạ Lăng, sau đó vươn tay đỡ tay cô, dáng vẻ hoàn mỹ khiến tất cả nhân viên nơi đây đều nhìn chăm chú.





Bậc thang bạch ngọc phủ kín cánh hoa.





Đứng trước bậc thang, Hạ Lăng hơi ngẩng đầu nhìn Dung Bình. Dung mạo của cô chỉ ở mức thanh tú, chứ không thể sánh bằng vẻ đẹp trời sinh của Hạ Vũ, nhưng khí chất cao quý tự nhiên trên người cô lại làm lòng người rung động. Ánh mắt cô di chuyển, tựa như một nàng công chúa chân chính đang nhìn kỵ sĩ riêng của mình. Bọn họ không phải là một đôi có giá trị nhan sắc cao nhất, nhưng chắc chắn là đôi có kỹ thuật diễn tốt nhất, có hình tượng duy mĩ nhất. Đạo diễn rất hài lòng, lần chọn công chúa này không nhầm chút nào.





Trong tiếng đàn dương cầm róc rách như nước chảy.





Hạ Lăng được Dung Bình bảo vệ bước qua cơn mưa nước hoa lãng mạn, đứng trước rương báu.





Dung Bình dùng bàn tay đeo găng tay trắng muốt, mở rương báu ra, lấy chiếc vương miện thủy tinh được chạm trổ tinh xảo, cẩn thận, nhẹ nhàng đặt lên đầu cô. Mái tóc dài màu xanh của cô lấp lánh dưới ánh mặt trời, trên hai gò má trắng nõn như ngọc là một nụ cười xinh đẹp tự nhiên, thanh thoát động lòng người.





Tất cả mọi người đều nín thở chờ mong động tác kế tiếp của hai người.





Vẻ mặt Hạ Vũ cũng lộ ra chút mong đợi, việc cô ta động tay động chân trên váy công chúa có thành công hay không, nhờ cả vào bước này…





Dưới ống kính camera.





Dung Bình là ảnh đế, trước đó lại được xem kịch bản và tập luyện, nên đã thuộc lòng từng bước một. Anh ta cúi đầu xuống, dịu dàng thắm thiết nhìn cô gái thấp hơn mình gần một cái đầu trước mặt, một tay ôm lấy eo cô, kéo cô về phía mình, định trao cho cô một nụ hôn trên trán…





Nhưng mà, ngay lúc này đã xảy ra sự cố.





Đột nhiên, Hạ Lăng hét lên một tiếng, cả người đổ về phía trước.





"Tiểu Lăng!" Dung Bình không kịp nghĩ nhiều, ôm chặt lấy eo cô, để cô dựa vào trong lòng mình: "Em sao thế? Không sao chứ?"





"Chị Tiểu Lăng!"





"Diệp Tinh Lăng!"





Mọi người xung quanh nhốn nháo.





Hạ Lăng mất hết sức lực, dựa vào ngực Dung Bình, sắc mặt cô tái nhợt, bên hông đau nhức, muốn hơi cử động cũng rất khó.





"Em sao thế?" Dung Bình vẫn còn hỏi, bàn tay đặt bên eo cô càng ôm chặt hơn.





Hạ Lăng cảm thấy cơn đau bên eo nhói lên, cô lại kêu lên một tiếng, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng. Cô chật vật há miệng, nhưng mãi mới nói ra được mấy chữ: "Eo… Buông ra…"





Eo?





Dung Bình ngơ ngác một lúc mới phản ứng kịp. Anh ta buông bàn tay đang đặt trên eo cô ra, cúi đầu xuống nhìn.





Chiếc váy công chúa trên người cô có phần eo rất nhỏ, được bao bọc bằng rất nhiều lớp tơ lụa và sa mỏng, điểm xuyết những hạt ngọc trai trắng nõn, tròn vo… Nhìn thì không có gì bất thường cả.





"Đau quá…" Hạ Lăng chật vật nói.





Dung Bình luống cuống chân tay: "Sao lại đau?" Bình thường ngoài lúc quay phim, anh ta rất ít tiếp xúc với con gái, lại chưa từng yêu đương, nên không biết phải chăm sóc con gái thế nào, lại càng không biết lúc con gái bị đau thì phải làm sao.





Các nghệ sĩ và nhân viên xung quanh đều nhốn nháo.





Hạ Vũ cũng tiến lên mấy bước như thể cô ta cũng rất lo lắng, rồi lại nhếch môi cười ở một góc độ mà không ai nhìn thấy. Quá tốt rồi, kế hoạch của cô ta đã thành công, con tiện nhân Diệp Tinh Lăng này bị thương phần eo sẽ phải tĩnh dưỡng một thời gian, có lẽ khoảng thời gian tiếp theo không thể đi đóng phim được. Vậy thì cái danh hiệu công chúa này sẽ đổi chủ…





"Tránh hết ra! Cút!" Một giọng đàn ông nóng nảy vang lên.





Ngay khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông đó đã xông vào giữa đám đông, còn tiện tay đẩy nhân viên công tác cản đường ra ngoài.





Đó chính là Lâm Úc Nam.





Anh ta nhìn Hạ Lăng đang nằm trong lòng Dung Bình, ánh mắt nhanh chóng dừng lại trên bờ lưng gầy gò của cô, sau một hồi băn khoăn, ánh mắt anh ta bỗng dừng lại. Lâm Úc Nam giơ tay nhổ viên ngọc trai trên eo ra. Khi viên ngọc trai bị anh ta nhổ ra, Hạ Lăng kêu lên một tiếng, rồi hít một hơi.





Tất cả mọi người đứng quanh đều hít hà theo…





Bởi vì trong tay Lâm Úc Nam không phải một viên ngọc trai được gắn trên váy bình thường, mà là một viên ngọc trai có gắn kim! Cây kim đó rất dài, bên trên vẫn còn vết rỉ và vết máu, hiển nhiên vừa rồi nó đã đâm sâu vào người Hạ Lăng, khiến cô bị thương.





Sắc mặt Lâm Úc Nam rất khó coi, anh nói với Hạ Lăng: "Em cố chịu một chút nhé.", sau đó nhanh chóng nhổ sạch số ngọc trai còn lại trên eo cô xuống. Tất cả là mười một viên, quả nhiên dưới mỗi viên ngọc trai, đều giấu một cây kim thật dài!





"Việc này là ai làm?" Lạc Lạc là người đầu tiên tỉnh táo lại, cô ấy tức đến mức cả người đều run lên: "Là ai làm hại Tiểu Lăng?"





Các nhân viên công tác nhìn nhau, lặng như tờ.





Lâm Úc Nam nói: "Bây giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm, Dung Bình, cậu bế Tiểu Lăng lên xe đi, đưa cô ấy đến bệnh viện gần nhất." Sau khi rút hết mười một cây kim ra rồi, anh ta mới phát hiện Hạ Lăng bị thương không nhẹ, máu tươi đã bắt đầu thấm ra ngoài lớp váy trắng nõn, thấy mà giật mình. Nghiêm trọng hơn là, những cây kim đó đều bị rỉ, lại tiếp xúc trực tiếp với máu, nếu không cẩn thận sẽ bị uốn ván, nên phải mau chóng đưa cô đến bệnh viện tiêm phòng.





Ánh mắt Lâm Úc Nam lạnh như băng, bất kể là ai, dám hãm hại nghệ sĩ dưới tay anh, anh đều sẽ cho người đó đẹp mặt!





Vốn dĩ Dung Bình không biết phải làm sao, nghe thấy Lâm Úc Nam nói vậy thì lập tức ôm Hạ Lăng chạy ra xe. Lâm Úc Nam cũng đi theo, Jimmy người quản lý của Dung Bình sợ xảy ra chuyện nên cũng đuổi theo.





Để lại một đám nhân viên và nghệ sĩ không biết phải làm gì.





Ghê tởm…





Hạ Vũ rất không vui. Cô ta nhìn Dung đại ảnh đế vội vàng bế Hạ Lăng ra xe, thì cắn chặt môi. Tại sao con tiện nhân kia vừa xảy ra chuyện là lại có nhiều người lo lắng như thế? Dung Bình kia bị mù à mà lại nhìn trúng Hạ Lăng?





Nhưng dù có tức giận, cô ta cũng chẳng làm gì được, điều duy nhất Hạ Vũ có thể làm lúc này chỉ là cầu nguyện, cầu nguyện những cây kim cô ta đâm vào người Hạ Lăng có hiệu quả, để Hạ Lăng không thể ghi hình tiếp được. Tốt nhất là nhiễm uốn ván luôn.





Trong xe.





Dù đã được rút kim ra rồi, nhưng cơn đau trên người Hạ Lăng vẫn không hề ngừng lại, mà vẫn còn tiếp tục đau nhức.





Dung Bình an ủi cô: "Sắp tới bệnh viện rồi." Quanh quẩn bên mũi anh ta la mùi thơm mềm mại của con gái, khiến tâm anh ta khó yên.





Hạ Lăng bị ôm cũng không dễ chịu, cô cũng không thích có hành vi thân mật với một người đàn ông còn không được coi là bạn, ở đây lại không có camera, nên cô yếu ớt nói: "Bỏ em ra đi, em có thể ngồi được."





Dung Bình nhíu mày, nhưng vẫn không buông tay.





"Em đừng lộn xộn nữa." Người lên tiếng là Lâm Úc Nam: "Không muốn chết thì đừng làm tăng tốc độ tuần hoàn máu, ai biết em có thể bị uốn ván không."





Hạ Lăng nghe anh dọa như vậy lại ngoan ngoãn ngồi im.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom