Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-332
Thiên hậu trở về - Chương 332: Trả thù gấp mười lần
Hạ Lăng lại lẩm bẩm: "Đau… Đau chết mất, hu hu hu. Em làm sao mà biết được là ai chứ. Em đáng yêu như vậy, giỏi giang như vậy, người muốn hại em quá nhiều. Có lẽ là Cố Lâm? Hoặc là Hạ Vũ? Em cũng không biết nữa."
Anh ném tấm chăn lên trên người cô, vừa vặn che đúng phần eo bị thương: "Bác sĩ bảo thế nào?" Anh không hỏi cô về người hại cô nữa, nhưng không có nghĩa là anh sẽ bỏ mặc chuyện này. Mặc kệ hung thủ là ai, anh cũng sẽ tìm ra, bắt đối phương phải trả giá gấp mười lần! Nhưng mà, những chuyện máu me này không cần phải để cô biết.
"Bác sĩ?" Hạ Lăng nghiêng đầu nghĩ ngợi: "Bác sĩ nói không có vấn đề gì cả. Anh đừng lo quá." Thật ra bác sĩ bảo cô phải tĩnh dưỡng, quan sát cẩn thận, bởi vì dù đã tiêm phòng uốn ván, nhưng vẫn có khả năng bị lây nhiễm, nên khoảng thời gian này phải rất cẩn thận. Nhưng mà những chuyện không vui đó, cô không định nói ra để khiến anh lo lắng.
Lệ Lôi nghe vậy thì yên tâm hơn, sau đó mới bắt đầu mắng cô: "Em ngốc chết đi được, trước khi mặc không biết đường kiểm tra à?"
"Em đâu biết là sẽ có kim…" Bạn nhỏ Hạ Tiểu Lăng oan ức kêu lên: "Ôi, đau quá…"
"Đau không chết được!" Boss đại nhân khởi động xe, vừa lái xe ra ngoài, vừa nói: "Là ai đòi độc lập hả? Là ai muốn anh cho không gian riêng, nói có thể tự xử lý được? Có thể của em là như thế này à? Nếu em không chăm sóc được bản thân, thì mau về đi, một mình anh có thể đánh được cả mười đứa."
Hạ Lăng: "… Em có thể mà! Đây là ngoài ý muốn! Ngoài ý muốn!"
Boss đại nhân dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô từ kính chiếu hậu.
Hạ Lăng: "Lệ Lôi, ánh mắt đó của anh là có ý gì? Có ý gì hả? Hả? Anh không tin em à? Em nói cho anh biết! Em… Ôi, đau… Hu hu hu." Cô nói quá hăng say, đến mức đứng dậy lúc nào cũng không biết, suýt nữa thì bị trật eo.
Boss đại nhân cho xe chạy chậm lại, lái xe cẩn thận hơn. Anh nhìn thấy bộ dạng oan ức, đáng yêu của cô trong kính chiếu hậu, tâm trạng bực bội khi nghe tin cô bị thương đã bình ổn lại, trong lúc vô tình khóe môi còn cong lên.
Không đến mấy ngày, Lệ Lôi đã tra ra chuyện này là do Cố Lâm làm.
"Boss, làm thế nào ạ?" Trợ lý đặc biệt hiện tại của Lệ Lôi, Đàm Anh đặt kết quả điều tra ở trước mặt anh, chờ chỉ thị tiếp theo của anh.
"Quy củ cũ, trả lại gấp mười lần." Lệ Lôi không hề động lông mày. Cái danh hung ác của anh bên ngoài không phải là để cho có, kẻ nào đụng đến người của anh, anh đều đòi lại gấp mười lần, đây đã là tiêu chuẩn thấp nhất rồi.
"Nhưng mà, đây là đại tiểu thư nhà họ Cố." Đàm Anh hơi do dự, boss đối xử với em gái nhà thế giao như thế, sẽ đắc tội người ta. Nhỡ nhà họ Cố mang chuyện này ra nói với Lệ lão gia thì sao? Phải biết là, bây giờ vị trí người thừa kế nhà họ Lệ vẫn chưa được xác định, Lệ Lôi và Lệ Phong vẫn đang đấu đá nhau, có lẽ chỉ một chút việc nhỏ nhặt cũng có thể ảnh hưởng đến sự thắng bại của hai người.
"Đại tiểu thư nhà họ Cố?" Lệ Lôi mỉm cười dịu dàng như gió xuân, giọng nói cũng rất êm ái, nhưng trong đó lại ẩn chứa sát ý: "Ở trước mặt thiếu phu nhân tương lai nhà họ Lệ thì cô ta tính là cái gì?" Anh đã nể giao tình nhường nhịn Cố Lâm bao nhiêu lần rồi, nhưng không nghĩ đến cô ta sẽ phát rồ như thế, dám làm Tiểu Lăng bị thương.
Nếu bây giờ còn không trả thù, thì anh đặt Tiểu Lăng ở đâu?
Giao tình sâu đến đâu cũng có lúc hết.
Đàm Anh run rẩy, anh ta biết vị thiếu gia này tức giận thật rồi nên ngoan ngoãn đi làm việc.
Làm Hạ Lăng bị thương là mười một cây kim ghim bị gỉ, vậy thì thứ trả lại cho Cố Lâm sẽ là một trăm mười cây kim. Trong nhà tù bí mật, khi Đàm Anh dẫn người đâm một trăm mười cây kim này vào người Cố Lâm, cô ta đau đến mức hét lên như heo bị chọc tiết: "Không… Không muốn… A a a a a… Không phải tôi! Thật sự không phải tôi làm!"
Cô ta khóc như mưa, nằm liệt trên đất, đau khổ cầu xin: "Tha cho tôi đi… Tôi xin các người tha cho tôi đi… Tôi chưa bao giờ dùng loại kim này, tôi chỉ cắm mấy cây kim may trên váy Diệp Tinh Lăng thôi, mấy cây kim này không phải do tôi cắm… Hu hu hu hu, tôi cũng không biết vì sao mọi chuyện lại thành thế này… Tha cho tôi đi, xin các người đấy, đau quá…"
Không phải cô ta? Con ngươi Đàm Anh hơi co lại, với sự ngớ ngẩn của Cố đại tiểu thư, lúc này hẳn là sẽ không dám nói dối. Xem ra chuyện này vẫn phải điều tra tiếp. Nhưng mà, cho dù những cây kim này không phải do cô ta cài, thì cô ta cũng nhận là đã cài kim may rồi. Nếu báo cho Lệ Lôi chuyện này, có lẽ Lệ Lôi vẫn giữ nguyên sự trừng phạt gấp mười lần.
Đám Anh lười phải báo đi báo lại, nên quyết định xử phạt luôn một lần. Anh ta không hề để ý đến lời kêu rên của Cố Lâm, mà cho người đâm cả một trăm mười cây kim vào cơ thể cô ta. Thủ pháp đâm kim của anh khác hẳn với việc cắm kim lung tung của Cố Lâm, và chỉ cắm được vào phần eo do điều kiện có hạn của Hạ Vũ. Người của anh ta đều được huấn luyện để tra tấn, nên biết phải đâm vào đâu để người bị đâm cảm thấy đau đến mức không muốn sống nữa, mà khi kiểm tra lại không tìm được vết thương.
Cố Lâm bị bọn họ tra tấn đến mức ngất đi.
Trước khi ngất đi, suy nghĩ cuối cùng của cô ta là thấy rất sợ hãi, còn có chuyện gì mà anh Lôi không làm được vì cô gái kia? Cô ta đau quá, cũng rất hối hận…
Bên này, Lệ Lôi nhận được báo cáo của Đàm Anh.
"Sau khi cô Cố kêu oan, tôi đã cho người đi điều tra thêm, là Hạ Vũ thay kim may thành kim ghim, cắm ở những chỗ bí mật hơn, để tăng khả năng thành công." Đàm Anh nói.
"Vậy thì để Hạ Vũ cũng nếm thử cảm giác đó đi." Lệ Lôi nói.
Đàm Anh nhận lệnh đi làm việc.
Những việc này đều được xử lý trong tối, tốc độ cũng rất nhanh, chẳng mất bao lâu cả. Hạ Lăng hoàn toàn không biết gì, thì vẫn quay quảng cáo như ngày thường. Bởi vì cô bị thương, nên tốc độ chậm hơn một chút, điều này cũng khiến cô hơi bực bội.
Lệ Lôi thường xuyên ngụy trang thành tài xế đưa đón cô, làm điểm tâm, món ngon cho cô ăn.
Ngày hôm đó, ngay lúc Hạ Lăng vừa ăn điểm tâm, vừa phàn nàn tốc độ với anh, thì cô nhận được điện thoại của Lâm Úc Nam. Anh ta nói cho cô biết buổi ghi hình Cuộc phiêu lưu thần kỳ tuần sau sẽ bị tạm dừng.
"Quá tốt." Hạ Lăng nói qua điện thoại: "Vừa hay có hai quảng cáo chưa chạy kịp, có thể nhân lúc này để lấp chỗ trống." Cô dặn Lâm Úc Nam sắp xếp lại lịch trình một lần nữa, rồi cúp điện thoại, sau đó mới cảm thấy tò mò.
Cô hỏi Lệ Lôi: "Nghe nói Hạ Vũ bị bệnh, không thể tham gia tiết mục được, nên mới phải đổi ngày, không biết cô ta bị bệnh gì nhỉ?"
Lệ Lôi cười khoe hai hàm răng trắng: "Ai chẳng có lúc cảm mạo sốt rét? Chỉ xin nghỉ một tuần thôi, chắc là không nặng lắm đâu." Anh chỉ nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết lý do vì sao. Đàm Anh dẫn người đi châm Hạ Vũ hơn một trăm cây kim, nếu cô ta còn có sức để bò đi quay phim mới là chuyện lạ.
Hạ Lăng cũng chỉ tò mò một lúc, một lát sau cô đã quên mất chuyện này rồi.
Ngay cả việc mình bị ai hại, cô còn chẳng biết, thì sao mà biết được Lệ Lôi đã báo thù giúp cô chứ.
Lịch trình của cô rất nhiều, ngày nào cũng bận tối tăm mặt mày, chẳng mấy chốc đã trôi qua hai tuần, lại đến lúc đi quay Cuộc phiêu lưu thần kỳ. Lần này cũng vẫn quay ở bên ngoài.
Hạ Lăng lại lẩm bẩm: "Đau… Đau chết mất, hu hu hu. Em làm sao mà biết được là ai chứ. Em đáng yêu như vậy, giỏi giang như vậy, người muốn hại em quá nhiều. Có lẽ là Cố Lâm? Hoặc là Hạ Vũ? Em cũng không biết nữa."
Anh ném tấm chăn lên trên người cô, vừa vặn che đúng phần eo bị thương: "Bác sĩ bảo thế nào?" Anh không hỏi cô về người hại cô nữa, nhưng không có nghĩa là anh sẽ bỏ mặc chuyện này. Mặc kệ hung thủ là ai, anh cũng sẽ tìm ra, bắt đối phương phải trả giá gấp mười lần! Nhưng mà, những chuyện máu me này không cần phải để cô biết.
"Bác sĩ?" Hạ Lăng nghiêng đầu nghĩ ngợi: "Bác sĩ nói không có vấn đề gì cả. Anh đừng lo quá." Thật ra bác sĩ bảo cô phải tĩnh dưỡng, quan sát cẩn thận, bởi vì dù đã tiêm phòng uốn ván, nhưng vẫn có khả năng bị lây nhiễm, nên khoảng thời gian này phải rất cẩn thận. Nhưng mà những chuyện không vui đó, cô không định nói ra để khiến anh lo lắng.
Lệ Lôi nghe vậy thì yên tâm hơn, sau đó mới bắt đầu mắng cô: "Em ngốc chết đi được, trước khi mặc không biết đường kiểm tra à?"
"Em đâu biết là sẽ có kim…" Bạn nhỏ Hạ Tiểu Lăng oan ức kêu lên: "Ôi, đau quá…"
"Đau không chết được!" Boss đại nhân khởi động xe, vừa lái xe ra ngoài, vừa nói: "Là ai đòi độc lập hả? Là ai muốn anh cho không gian riêng, nói có thể tự xử lý được? Có thể của em là như thế này à? Nếu em không chăm sóc được bản thân, thì mau về đi, một mình anh có thể đánh được cả mười đứa."
Hạ Lăng: "… Em có thể mà! Đây là ngoài ý muốn! Ngoài ý muốn!"
Boss đại nhân dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô từ kính chiếu hậu.
Hạ Lăng: "Lệ Lôi, ánh mắt đó của anh là có ý gì? Có ý gì hả? Hả? Anh không tin em à? Em nói cho anh biết! Em… Ôi, đau… Hu hu hu." Cô nói quá hăng say, đến mức đứng dậy lúc nào cũng không biết, suýt nữa thì bị trật eo.
Boss đại nhân cho xe chạy chậm lại, lái xe cẩn thận hơn. Anh nhìn thấy bộ dạng oan ức, đáng yêu của cô trong kính chiếu hậu, tâm trạng bực bội khi nghe tin cô bị thương đã bình ổn lại, trong lúc vô tình khóe môi còn cong lên.
Không đến mấy ngày, Lệ Lôi đã tra ra chuyện này là do Cố Lâm làm.
"Boss, làm thế nào ạ?" Trợ lý đặc biệt hiện tại của Lệ Lôi, Đàm Anh đặt kết quả điều tra ở trước mặt anh, chờ chỉ thị tiếp theo của anh.
"Quy củ cũ, trả lại gấp mười lần." Lệ Lôi không hề động lông mày. Cái danh hung ác của anh bên ngoài không phải là để cho có, kẻ nào đụng đến người của anh, anh đều đòi lại gấp mười lần, đây đã là tiêu chuẩn thấp nhất rồi.
"Nhưng mà, đây là đại tiểu thư nhà họ Cố." Đàm Anh hơi do dự, boss đối xử với em gái nhà thế giao như thế, sẽ đắc tội người ta. Nhỡ nhà họ Cố mang chuyện này ra nói với Lệ lão gia thì sao? Phải biết là, bây giờ vị trí người thừa kế nhà họ Lệ vẫn chưa được xác định, Lệ Lôi và Lệ Phong vẫn đang đấu đá nhau, có lẽ chỉ một chút việc nhỏ nhặt cũng có thể ảnh hưởng đến sự thắng bại của hai người.
"Đại tiểu thư nhà họ Cố?" Lệ Lôi mỉm cười dịu dàng như gió xuân, giọng nói cũng rất êm ái, nhưng trong đó lại ẩn chứa sát ý: "Ở trước mặt thiếu phu nhân tương lai nhà họ Lệ thì cô ta tính là cái gì?" Anh đã nể giao tình nhường nhịn Cố Lâm bao nhiêu lần rồi, nhưng không nghĩ đến cô ta sẽ phát rồ như thế, dám làm Tiểu Lăng bị thương.
Nếu bây giờ còn không trả thù, thì anh đặt Tiểu Lăng ở đâu?
Giao tình sâu đến đâu cũng có lúc hết.
Đàm Anh run rẩy, anh ta biết vị thiếu gia này tức giận thật rồi nên ngoan ngoãn đi làm việc.
Làm Hạ Lăng bị thương là mười một cây kim ghim bị gỉ, vậy thì thứ trả lại cho Cố Lâm sẽ là một trăm mười cây kim. Trong nhà tù bí mật, khi Đàm Anh dẫn người đâm một trăm mười cây kim này vào người Cố Lâm, cô ta đau đến mức hét lên như heo bị chọc tiết: "Không… Không muốn… A a a a a… Không phải tôi! Thật sự không phải tôi làm!"
Cô ta khóc như mưa, nằm liệt trên đất, đau khổ cầu xin: "Tha cho tôi đi… Tôi xin các người tha cho tôi đi… Tôi chưa bao giờ dùng loại kim này, tôi chỉ cắm mấy cây kim may trên váy Diệp Tinh Lăng thôi, mấy cây kim này không phải do tôi cắm… Hu hu hu hu, tôi cũng không biết vì sao mọi chuyện lại thành thế này… Tha cho tôi đi, xin các người đấy, đau quá…"
Không phải cô ta? Con ngươi Đàm Anh hơi co lại, với sự ngớ ngẩn của Cố đại tiểu thư, lúc này hẳn là sẽ không dám nói dối. Xem ra chuyện này vẫn phải điều tra tiếp. Nhưng mà, cho dù những cây kim này không phải do cô ta cài, thì cô ta cũng nhận là đã cài kim may rồi. Nếu báo cho Lệ Lôi chuyện này, có lẽ Lệ Lôi vẫn giữ nguyên sự trừng phạt gấp mười lần.
Đám Anh lười phải báo đi báo lại, nên quyết định xử phạt luôn một lần. Anh ta không hề để ý đến lời kêu rên của Cố Lâm, mà cho người đâm cả một trăm mười cây kim vào cơ thể cô ta. Thủ pháp đâm kim của anh khác hẳn với việc cắm kim lung tung của Cố Lâm, và chỉ cắm được vào phần eo do điều kiện có hạn của Hạ Vũ. Người của anh ta đều được huấn luyện để tra tấn, nên biết phải đâm vào đâu để người bị đâm cảm thấy đau đến mức không muốn sống nữa, mà khi kiểm tra lại không tìm được vết thương.
Cố Lâm bị bọn họ tra tấn đến mức ngất đi.
Trước khi ngất đi, suy nghĩ cuối cùng của cô ta là thấy rất sợ hãi, còn có chuyện gì mà anh Lôi không làm được vì cô gái kia? Cô ta đau quá, cũng rất hối hận…
Bên này, Lệ Lôi nhận được báo cáo của Đàm Anh.
"Sau khi cô Cố kêu oan, tôi đã cho người đi điều tra thêm, là Hạ Vũ thay kim may thành kim ghim, cắm ở những chỗ bí mật hơn, để tăng khả năng thành công." Đàm Anh nói.
"Vậy thì để Hạ Vũ cũng nếm thử cảm giác đó đi." Lệ Lôi nói.
Đàm Anh nhận lệnh đi làm việc.
Những việc này đều được xử lý trong tối, tốc độ cũng rất nhanh, chẳng mất bao lâu cả. Hạ Lăng hoàn toàn không biết gì, thì vẫn quay quảng cáo như ngày thường. Bởi vì cô bị thương, nên tốc độ chậm hơn một chút, điều này cũng khiến cô hơi bực bội.
Lệ Lôi thường xuyên ngụy trang thành tài xế đưa đón cô, làm điểm tâm, món ngon cho cô ăn.
Ngày hôm đó, ngay lúc Hạ Lăng vừa ăn điểm tâm, vừa phàn nàn tốc độ với anh, thì cô nhận được điện thoại của Lâm Úc Nam. Anh ta nói cho cô biết buổi ghi hình Cuộc phiêu lưu thần kỳ tuần sau sẽ bị tạm dừng.
"Quá tốt." Hạ Lăng nói qua điện thoại: "Vừa hay có hai quảng cáo chưa chạy kịp, có thể nhân lúc này để lấp chỗ trống." Cô dặn Lâm Úc Nam sắp xếp lại lịch trình một lần nữa, rồi cúp điện thoại, sau đó mới cảm thấy tò mò.
Cô hỏi Lệ Lôi: "Nghe nói Hạ Vũ bị bệnh, không thể tham gia tiết mục được, nên mới phải đổi ngày, không biết cô ta bị bệnh gì nhỉ?"
Lệ Lôi cười khoe hai hàm răng trắng: "Ai chẳng có lúc cảm mạo sốt rét? Chỉ xin nghỉ một tuần thôi, chắc là không nặng lắm đâu." Anh chỉ nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết lý do vì sao. Đàm Anh dẫn người đi châm Hạ Vũ hơn một trăm cây kim, nếu cô ta còn có sức để bò đi quay phim mới là chuyện lạ.
Hạ Lăng cũng chỉ tò mò một lúc, một lát sau cô đã quên mất chuyện này rồi.
Ngay cả việc mình bị ai hại, cô còn chẳng biết, thì sao mà biết được Lệ Lôi đã báo thù giúp cô chứ.
Lịch trình của cô rất nhiều, ngày nào cũng bận tối tăm mặt mày, chẳng mấy chốc đã trôi qua hai tuần, lại đến lúc đi quay Cuộc phiêu lưu thần kỳ. Lần này cũng vẫn quay ở bên ngoài.
Bình luận facebook