Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-347
Thiên hậu trở về - Chương 347: Anh em nhận nhau
Trong phòng bao rất yên tĩnh, người đàn ông đó tháo khăn choàng trắng và bao tay, cởi bỏ áo khoác gió.
Giờ Hạ Lăng mới phát hiện ra, cả người anh ta đều là màu trắng, giống như những bông hoa tuyết ngoài cửa sổ, không có chút hồng hào nào. Nói thế nào đây... Quả thực, không giống như người đang sống. Thật kỳ lạ, ý nghĩ này lại không làm cô sợ hãi, chỉ là có chút tò mò nhìn anh: "Anh thật sự là anh trai của tôi sao?" Cô hỏi.
Hạ Mặc Ngôn cúi đầu pha trà, phong thái nho nhã, anh lấy một ly trà đặt trước mặt Hạ Lăng: "Nếu như em không tin, anh có thể đi xét nghiệm DNA với Hạ Vũ, chắc rằng cô ấy sẽ rất vui khi nhận người anh trai này."
Hạ Lăng nhớ rõ, lúc trước khi ở cùng Hạ Vũ trong cô nhi viện, đã từng xét nghiệm DNA với cô ta, hai người quả thực có quan hệ huyết thống chị em, nếu như anh ta đúng là anh trai của Hạ Vũ, thì chắc chắn cũng là anh trai của cô rồi.
Nhưng mà, Hạ Lăng càng hiếu kỳ hơn: "Thân phận của anh thế nào?" Tính tình của Hạ Vũ căn bản là không nhìn nhận người thân, cô là người gần gũi, cùng chung hoạn nạn với cô ta nhất, mà cô ta còn lợi dụng và hãm hại, dựa vào trình độ nịnh nọt của Hạ Vũ, tùy tiện xuất hiện một người anh trai, nếu như thân phận thấp kém, à không, nếu như chỉ là một người bình thường, thậm chí giai cấp tư sản bình thường, sợ rằng cô ta sẽ từ chối thừa nhận người thân. Trừ phi, người đàn ông trắng bệch nho nhã trước mắt này có địa vị to lớn.
Hạ Mặc Ngôn lại nhẹ nhàng mím môi, lộ ra ý cười thứ hai trong lần gặp mặt này.
Nếu như có người nhận ra anh ở đây, nhất định sẽ bị dọa cho kinh sợ, bình thường anh nổi tiếng là người không có cảm xúc, tất cả mọi người đều đã quên rằng, hóa ra anh cũng biết cười.
Đáng tiếc, Hạ Lăng không biết chuyện này, cho là điều bình thường, lại hỏi thêm một lần nữa.
"Bọn họ đều gọi là quốc sư." Hạ Mặc Ngôn từ tốn nói, ngữ điệu không nhanh không chậm.
"Quốc sư là gì? Rất lợi hại sao?" Hạ Lăng ngây thơ hỏi. Cô vốn tưởng rằng, người anh trai này là ông chủ lớn nào đó, hoặc là xã hội đen giống như Lệ Lôi, hoặc là... nhưng mà, cái thân phận này lại vượt quá sự tưởng tượng của cô. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh cây gậy của những người thầy bói đầu đường xó chợ, tha lỗi cho cô, sự hiểu biết của cô đối với vị quốc sư này, cũng chỉ dừng lại ở mức độ nông cạn ấy mà thôi...
"Lợi hại ư?" Hạ Mặc Ngôn nghĩ một lúc: "Tất cả mọi người đều kính trọng, cầu xin anh, có được tính là lợi hại không?"
Đâu chỉ là lợi hại, quả thực là siêu cấp lợi hại rồi nhỉ? Hạ Tiểu Lăng cảm thấy mình vừa thừa nhận một người thân rất kiêu ngạo, ánh mắt sáng lên: "Vậy nếu so anh với Lệ Lôi, thì ai lợi hại hơn?"
Hạ Mặc Ngôn lại muốn bật cười, không biết là nên nuông chiều cô hay dùng ánh mắt thương hại dành cho cô em gái đã thất lạc nhiều năm này: "Lệ Lôi? Anh ta căn bản không là gì cả, cả nhà họ Lệ tôi đều muốn... họ phải cúi đầu trước nhà họ Hạ chúng ta, thậm chí ông cụ Lệ cũng phải cúi đầu trước mặt ta, không dám thở mạnh, chỉ có thể cung kính."
Anh ta lừa người à?
Lần trước cô đến nhà họ Lệ, nhưng mà lại bị họ ghét bỏ không muốn nhận, ông nội nhà họ Lệ đừng nói là cúi đầu trước mặt cô, chưa giết chết cô đã là may cho cô lắm rồi. Cuối cùng, cô lại bị đuổi ra khỏi nhà họ.
Hạ Mặc Ngôn nhìn ánh mắt của cô, biết cô đang nghĩ về điều gì, trong lòng có chút thương xót.
Bởi vì cô có mệnh "hoàng", từ khi sinh ra đã bị ghét bỏ, mới phải chịu khổ nhiều như vậy. Nếu như lớn lên bên cha và anh, chỉ nói tên là con gái nhà họ Hạ thì có nhà nào không muốn tranh giành nhau cưới cô về?
Anh nhìn vào ánh mắt có chút mệt mỏi của cô, nói: "Những năm vừa qua, em chịu khổ nhiều rồi."
Hạ Lăng nhất thời im lặng.
Kỳ thực, ở kiếp trước lúc còn rất nhỏ, cô đã luôn nghĩ đến người nhà của mình có hình dáng như thế nào? Tại sao lại bỏ rơi cô? Bởi vì không thích cô sao, hay vì nguyên nhân bất đắc dĩ nào khác? Thời gian ở trong cô nhi viện, khi Hạ Vũ sinh bệnh, cô rất hận những người nhà chưa từng gặp mặt kia, bỏ rơi mình cô là đủ rồi, tại sao Hạ Vũ ốm yếu như vậy cũng bị bỏ rơi? Tiểu Vũ sống xa gia đình, có biết là rất khó để tiếp tục sống không?
Cho đến khi được Bùi Từ Hoành chăm sóc mấy nắm sau đó, cảm giác oán giận này mới dần dần biến mất.
Nhưng cũng không thể có tình cảm nhớ nhung nào khác.
Sau khi cô trở thành ngôi sao, có rất nhiều người nghèo đến nỗi phát điên muốn được nổi tiếng, lại đến mạo nhận là người nhà của cô làm cô hết sức phiền não. Bùi Từ Hoành đề nghị muốn được tìm người thân của cô, nhưng bị cô từ chối thẳng thừng.
Người đã bỏ rơi cô, tìm lại để làm gì?
Thế nên, chuyện này càng không thể giải quyết được.
Sau khi đầu thai, lòng cô đã bình tĩnh trở lại, không còn oán giận người khác, cũng không còn cảm giác vui mừng khi gặp lại người thân. Cô chỉ bình thản nhìn Hạ Mặc Ngôn, có chút hiếu kỳ hỏi: "Được rồi, cứ coi như anh là anh trai tôi, vậy lúc trước tại sao mọi người lại bỏ rơi tôi?"
Hạ Mặc Ngôn kể cho cô nghe tất cả mọi chuyện về mệnh "hoàng".
"Ý của anh là, người có mệnh "hoàng" sẽ chết yểu trong cô độc phải không?" Hạ Lăng lắc đầu, cô không thể tin được đây là sự thật.
Hạ Mặc Ngôn nói: "Đó chính là mệnh "hoàng", không được nghi ngờ, hãy nghĩ về việc đầu thai niết bàn của em, những chuyện này đều là sự thật, cho dù em không muốn chấp nhận thì thực tế nó vẫn tồn tại, số mệnh của em chính là chết yểu trong cô độc."
Hạ Lăng vô thức nắm chặt ly trà trong tay, không muốn chấp nhận chuyện này: "Tôi đang sống rất tốt, sao có thể..." Đột nhiên, cô nghĩ đến điều gì đó, ngẩng đầu lên hỏi Hạ Mặc Ngôn: "Kiếp trước, Hạ Vũ mắc phải bệnh tim, có phải là vì tôi không?"
"Điều đó không phải", Hạ Mặc Ngôn nói: "Cô ta bị bẩm sinh, không liên quan gì đến em."
Kỳ thực, việc Hạ Vũ bị bệnh không liên quan đến Hạ Lăng, nhưng việc cô ta bị bỏ rơi không thể nói là không dính dáng gì đến cô được. Lúc đó, cha của bọn họ, đã biết được mệnh "hoàng" của Hạ Lăng, việc đầu tiên là sai người vứt bỏ cô. Nhưng lại có một người không biết từ đâu đến, không biết gì về lai lịch của cô gái này, nhìn thấy cô xinh đẹp như ngọc tuyết, lại suy nghĩ làm sao có thể gả cô con dâu nuôi từ bé này cho con trai của mình, liền nhặt cô mang về.
"Em chính là mệnh "hoàng", từ nhỏ đã gắn với cây ngô đồng, các loại gà chó tầm thường sao có thể xứng với em?" Hạ Mặc Ngôn nhắc đến chuyện trước kia, nhàn nhạt nói: "Em được người nhà kia nhận nuôi không lâu, con trai trong nhà đó xảy ra chuyện, bị hòn đá lăn từ trên núi xuống đè gãy hai chân, bị liệt nửa người... Việc gì em phải bộc lộ ra vẻ mặt như vậy? Đừng đau lòng, là bọn họ vốn dĩ đối xử với em không tốt. Cho em ăn toàn cháo loãng, mặc những bộ quần áo cũ mèm rách rưới, nuôi dưỡng một đứa bé khỏe mạnh trở nên xanh xao vàng vọt."
Hạ Lăng không biết bản thân khi còn bé lại sống khổ như vậy.
Cũng khó trách lúc vừa được Bùi Tử Hoành nhận nuôi, khi cô được làm kiểm tra tổng quát toàn diện thì gia đình và bác sĩ đều nói, thân thể của cô không tốt, có lẽ là do từ nhỏ đã ăn uống không đủ dinh dưỡng, đến lúc mười mấy tuổi mới bắt đầu tẩm bổ, thì cơ thể đã hấp thụ không nổi nữa rồi. Cô cho rằng bác sĩ nói về thức ăn ở cô nhi viện, hóa ra, từ lúc cô còn rất nhỏ, cô đã phải chịu đói rồi.
Hạ Mặc Ngôn tiếp tục nói: "Người vợ trong gia đình kia không thích em, động một tí là đánh mắng, cấu véo cơ thể em đến nỗi toàn thân bầm tím, còn nói em là người mang đến mọi xui xẻo, là sao chổi. Rất nhiều lần anh nhìn không chịu nổi nữa, muốn đón em về nhà, nhưng ba nói, em ở ngoài tuy chịu khổ nhưng vẫn còn một đường sống, nếu như sống chung với gia đình, mọi người đều gặp phải xung khắc, cả gia đình ta sẽ chết hết."
Trong phòng bao rất yên tĩnh, người đàn ông đó tháo khăn choàng trắng và bao tay, cởi bỏ áo khoác gió.
Giờ Hạ Lăng mới phát hiện ra, cả người anh ta đều là màu trắng, giống như những bông hoa tuyết ngoài cửa sổ, không có chút hồng hào nào. Nói thế nào đây... Quả thực, không giống như người đang sống. Thật kỳ lạ, ý nghĩ này lại không làm cô sợ hãi, chỉ là có chút tò mò nhìn anh: "Anh thật sự là anh trai của tôi sao?" Cô hỏi.
Hạ Mặc Ngôn cúi đầu pha trà, phong thái nho nhã, anh lấy một ly trà đặt trước mặt Hạ Lăng: "Nếu như em không tin, anh có thể đi xét nghiệm DNA với Hạ Vũ, chắc rằng cô ấy sẽ rất vui khi nhận người anh trai này."
Hạ Lăng nhớ rõ, lúc trước khi ở cùng Hạ Vũ trong cô nhi viện, đã từng xét nghiệm DNA với cô ta, hai người quả thực có quan hệ huyết thống chị em, nếu như anh ta đúng là anh trai của Hạ Vũ, thì chắc chắn cũng là anh trai của cô rồi.
Nhưng mà, Hạ Lăng càng hiếu kỳ hơn: "Thân phận của anh thế nào?" Tính tình của Hạ Vũ căn bản là không nhìn nhận người thân, cô là người gần gũi, cùng chung hoạn nạn với cô ta nhất, mà cô ta còn lợi dụng và hãm hại, dựa vào trình độ nịnh nọt của Hạ Vũ, tùy tiện xuất hiện một người anh trai, nếu như thân phận thấp kém, à không, nếu như chỉ là một người bình thường, thậm chí giai cấp tư sản bình thường, sợ rằng cô ta sẽ từ chối thừa nhận người thân. Trừ phi, người đàn ông trắng bệch nho nhã trước mắt này có địa vị to lớn.
Hạ Mặc Ngôn lại nhẹ nhàng mím môi, lộ ra ý cười thứ hai trong lần gặp mặt này.
Nếu như có người nhận ra anh ở đây, nhất định sẽ bị dọa cho kinh sợ, bình thường anh nổi tiếng là người không có cảm xúc, tất cả mọi người đều đã quên rằng, hóa ra anh cũng biết cười.
Đáng tiếc, Hạ Lăng không biết chuyện này, cho là điều bình thường, lại hỏi thêm một lần nữa.
"Bọn họ đều gọi là quốc sư." Hạ Mặc Ngôn từ tốn nói, ngữ điệu không nhanh không chậm.
"Quốc sư là gì? Rất lợi hại sao?" Hạ Lăng ngây thơ hỏi. Cô vốn tưởng rằng, người anh trai này là ông chủ lớn nào đó, hoặc là xã hội đen giống như Lệ Lôi, hoặc là... nhưng mà, cái thân phận này lại vượt quá sự tưởng tượng của cô. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh cây gậy của những người thầy bói đầu đường xó chợ, tha lỗi cho cô, sự hiểu biết của cô đối với vị quốc sư này, cũng chỉ dừng lại ở mức độ nông cạn ấy mà thôi...
"Lợi hại ư?" Hạ Mặc Ngôn nghĩ một lúc: "Tất cả mọi người đều kính trọng, cầu xin anh, có được tính là lợi hại không?"
Đâu chỉ là lợi hại, quả thực là siêu cấp lợi hại rồi nhỉ? Hạ Tiểu Lăng cảm thấy mình vừa thừa nhận một người thân rất kiêu ngạo, ánh mắt sáng lên: "Vậy nếu so anh với Lệ Lôi, thì ai lợi hại hơn?"
Hạ Mặc Ngôn lại muốn bật cười, không biết là nên nuông chiều cô hay dùng ánh mắt thương hại dành cho cô em gái đã thất lạc nhiều năm này: "Lệ Lôi? Anh ta căn bản không là gì cả, cả nhà họ Lệ tôi đều muốn... họ phải cúi đầu trước nhà họ Hạ chúng ta, thậm chí ông cụ Lệ cũng phải cúi đầu trước mặt ta, không dám thở mạnh, chỉ có thể cung kính."
Anh ta lừa người à?
Lần trước cô đến nhà họ Lệ, nhưng mà lại bị họ ghét bỏ không muốn nhận, ông nội nhà họ Lệ đừng nói là cúi đầu trước mặt cô, chưa giết chết cô đã là may cho cô lắm rồi. Cuối cùng, cô lại bị đuổi ra khỏi nhà họ.
Hạ Mặc Ngôn nhìn ánh mắt của cô, biết cô đang nghĩ về điều gì, trong lòng có chút thương xót.
Bởi vì cô có mệnh "hoàng", từ khi sinh ra đã bị ghét bỏ, mới phải chịu khổ nhiều như vậy. Nếu như lớn lên bên cha và anh, chỉ nói tên là con gái nhà họ Hạ thì có nhà nào không muốn tranh giành nhau cưới cô về?
Anh nhìn vào ánh mắt có chút mệt mỏi của cô, nói: "Những năm vừa qua, em chịu khổ nhiều rồi."
Hạ Lăng nhất thời im lặng.
Kỳ thực, ở kiếp trước lúc còn rất nhỏ, cô đã luôn nghĩ đến người nhà của mình có hình dáng như thế nào? Tại sao lại bỏ rơi cô? Bởi vì không thích cô sao, hay vì nguyên nhân bất đắc dĩ nào khác? Thời gian ở trong cô nhi viện, khi Hạ Vũ sinh bệnh, cô rất hận những người nhà chưa từng gặp mặt kia, bỏ rơi mình cô là đủ rồi, tại sao Hạ Vũ ốm yếu như vậy cũng bị bỏ rơi? Tiểu Vũ sống xa gia đình, có biết là rất khó để tiếp tục sống không?
Cho đến khi được Bùi Từ Hoành chăm sóc mấy nắm sau đó, cảm giác oán giận này mới dần dần biến mất.
Nhưng cũng không thể có tình cảm nhớ nhung nào khác.
Sau khi cô trở thành ngôi sao, có rất nhiều người nghèo đến nỗi phát điên muốn được nổi tiếng, lại đến mạo nhận là người nhà của cô làm cô hết sức phiền não. Bùi Từ Hoành đề nghị muốn được tìm người thân của cô, nhưng bị cô từ chối thẳng thừng.
Người đã bỏ rơi cô, tìm lại để làm gì?
Thế nên, chuyện này càng không thể giải quyết được.
Sau khi đầu thai, lòng cô đã bình tĩnh trở lại, không còn oán giận người khác, cũng không còn cảm giác vui mừng khi gặp lại người thân. Cô chỉ bình thản nhìn Hạ Mặc Ngôn, có chút hiếu kỳ hỏi: "Được rồi, cứ coi như anh là anh trai tôi, vậy lúc trước tại sao mọi người lại bỏ rơi tôi?"
Hạ Mặc Ngôn kể cho cô nghe tất cả mọi chuyện về mệnh "hoàng".
"Ý của anh là, người có mệnh "hoàng" sẽ chết yểu trong cô độc phải không?" Hạ Lăng lắc đầu, cô không thể tin được đây là sự thật.
Hạ Mặc Ngôn nói: "Đó chính là mệnh "hoàng", không được nghi ngờ, hãy nghĩ về việc đầu thai niết bàn của em, những chuyện này đều là sự thật, cho dù em không muốn chấp nhận thì thực tế nó vẫn tồn tại, số mệnh của em chính là chết yểu trong cô độc."
Hạ Lăng vô thức nắm chặt ly trà trong tay, không muốn chấp nhận chuyện này: "Tôi đang sống rất tốt, sao có thể..." Đột nhiên, cô nghĩ đến điều gì đó, ngẩng đầu lên hỏi Hạ Mặc Ngôn: "Kiếp trước, Hạ Vũ mắc phải bệnh tim, có phải là vì tôi không?"
"Điều đó không phải", Hạ Mặc Ngôn nói: "Cô ta bị bẩm sinh, không liên quan gì đến em."
Kỳ thực, việc Hạ Vũ bị bệnh không liên quan đến Hạ Lăng, nhưng việc cô ta bị bỏ rơi không thể nói là không dính dáng gì đến cô được. Lúc đó, cha của bọn họ, đã biết được mệnh "hoàng" của Hạ Lăng, việc đầu tiên là sai người vứt bỏ cô. Nhưng lại có một người không biết từ đâu đến, không biết gì về lai lịch của cô gái này, nhìn thấy cô xinh đẹp như ngọc tuyết, lại suy nghĩ làm sao có thể gả cô con dâu nuôi từ bé này cho con trai của mình, liền nhặt cô mang về.
"Em chính là mệnh "hoàng", từ nhỏ đã gắn với cây ngô đồng, các loại gà chó tầm thường sao có thể xứng với em?" Hạ Mặc Ngôn nhắc đến chuyện trước kia, nhàn nhạt nói: "Em được người nhà kia nhận nuôi không lâu, con trai trong nhà đó xảy ra chuyện, bị hòn đá lăn từ trên núi xuống đè gãy hai chân, bị liệt nửa người... Việc gì em phải bộc lộ ra vẻ mặt như vậy? Đừng đau lòng, là bọn họ vốn dĩ đối xử với em không tốt. Cho em ăn toàn cháo loãng, mặc những bộ quần áo cũ mèm rách rưới, nuôi dưỡng một đứa bé khỏe mạnh trở nên xanh xao vàng vọt."
Hạ Lăng không biết bản thân khi còn bé lại sống khổ như vậy.
Cũng khó trách lúc vừa được Bùi Tử Hoành nhận nuôi, khi cô được làm kiểm tra tổng quát toàn diện thì gia đình và bác sĩ đều nói, thân thể của cô không tốt, có lẽ là do từ nhỏ đã ăn uống không đủ dinh dưỡng, đến lúc mười mấy tuổi mới bắt đầu tẩm bổ, thì cơ thể đã hấp thụ không nổi nữa rồi. Cô cho rằng bác sĩ nói về thức ăn ở cô nhi viện, hóa ra, từ lúc cô còn rất nhỏ, cô đã phải chịu đói rồi.
Hạ Mặc Ngôn tiếp tục nói: "Người vợ trong gia đình kia không thích em, động một tí là đánh mắng, cấu véo cơ thể em đến nỗi toàn thân bầm tím, còn nói em là người mang đến mọi xui xẻo, là sao chổi. Rất nhiều lần anh nhìn không chịu nổi nữa, muốn đón em về nhà, nhưng ba nói, em ở ngoài tuy chịu khổ nhưng vẫn còn một đường sống, nếu như sống chung với gia đình, mọi người đều gặp phải xung khắc, cả gia đình ta sẽ chết hết."