• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thiên Hậu Trở Về Full dịch (98 Viewers)

  • chap-367

Thiên hậu trở về - Chương 367: Kiếp trước đời này








"Bùi Tử Hoành! Cầu xin anh, cầu xin anh!"





"Cô còn không chịu nói thật sao? Tôi đếm đến ba sẽ cúp máy, ba, hai..."





"Đừng cúp máy! Tôi nói! Tôi là Hạ Lăng! Tôi chính là Hạ Lăng!" Giọng nói của cô phát ra trước khi não kịp suy nghĩ, cô thấp giọng: "Bùi Tử Hoành, hãy cứu anh ấy, xin anh hay cứu anh ấy..."





Đầu dây bên kia im lặng, chỉ có tiếng thở dài nặng nhọc, anh ta đã nghe thấy.





"Bùi Tử Hoành..." Cô thử thăm dò anh ta.





"Không tính những lời cô vừa nói." Đầu dây bên kia, giọng nói của Bùi Tử Hoành rất chậm, rất chậm, giống như đang muốn che giấu cảm xúc: "Em làm cách nào để chứng mình em là Hạ Lăng? Tiểu Lăng, có những việc khi chúng ta ở chung, chỉ có hai chúng ta biết, em nói thử vài chuyện anh nghe xem. Để anh biết được em thật sự đã trở về rồi."





"Bùi Tử Hoành! Đã lúc nào rồi mà anh còn muốn nghe chuyện cũ!"





"Nói xong, anh sẽ lập tức đi cứu Lệ Lôi."





"Được, tôi sẽ nói..." Hạ Lăng không thể không chịu thua, phản kháng anh ta hoàn toàn không có tác dụng. Cô nhớ đến tiếng nhạc chờ điện thoại lúc nãy, cô bắt đầu kể một câu chuyện: “Bài hát "Perfect Dream" là tôi viết tặng sinh nhật anh, bởi vì anh đã cho tôi giấc mộng tuyệt vời nhất. Đêm đó, sau khi thu âm xong ca khúc này, anh đón tôi về nhà, nói với tôi, tôi mới là giấc mộng tuyệt vời nhất của anh."





Chuyện này, chỉ có hai người bọn họ biết. Lúc Bùi Tử Hoành nói những lời tỏ tình này, anh ta rất cẩn thận, sẽ không có người thứ ba nghe được.





"Tôi hỏi anh tại sao? Anh chỉ mỉm cười, hôn lên mắt tôi." Lúc đó, Hạ Lăng không hiểu, tại sao Bùi Tử Hoành lại nói cô là giấc mộng tuyệt vời của anh ta? Cho đến khi đầu thai kiếp khác, sau khi trở thành người của hai thế giới, cô mới dần dần hiểu ra. Có lẽ đối với anh ta mà nói, "Hạ Lăng" chỉ là "giấc mộng" mà anh ta tạo ra, đẹp đẽ, yếu đuối, dễ vỡ, là giấc mơ hoàn hảo nhất của anh ta. Mà không liên quan tới chính cô, người đang sống sờ sờ ở đây.





"Nói tiếp đi." Giọng nói của Bùi Tử Hoành trở nên nặng nề.





Suy nghĩ của cô bay xa, có chút hỗn loạn: "Có một năm, khi quay MV, tôi nhặt được một con mèo nhỏ bị người ta vứt đi, nó cứ thích nửa đêm leo lên giường của chúng ta, chui vào giữa ngủ. Anh không thích nó, ép tôi phải đem tặng nó cho người khác, tôi không chịu, còn cãi nhau với anh một trận. Anh đã kêu Sở Sâm lén lút mang nói đi tặng cho một người hâm mộ của tôi, vì chuyện này, mà cả tháng tôi không thèm để ý đến anh."





"Ngày mà anh đem tôi về từ cô nhi viện, hoa diên vĩ nở rất đẹp, anh tiện tay hái xuống một bông, đặt vào tay tôi. Về sau, tôi nói là: Đó là lần đầu tiên tôi được người khác tặng hoa...





"Tôi sùng bái anh như một vị thần, khi còn nhỏ, anh nắm tay tôi dạy tôi tập viết, giúp tôi chọn quần áo, mỗi lần tôi ngủ quên trong phòng đọc sách, anh đều đắp chăn cho tôi..."





Từng việc, từng chuyện, giống như mới xảy ra hôm qua, hiện rõ mồn một trước mắt.





Đầu dây bên kia vẫn im lặng, giống như đang nói chuyện với không khí vậy.





"Bùi Tử Hoành." Nhưng cô biết, người bên kia không phải là không khí. Cô vẫn khẩn khoản cầu xin anh ta: "Bùi Tử Hoành, hãy cứu Lệ Lôi, bây giờ chỉ có anh mới cứu được anh ấy!"





"Lệ Lôi đối với em, quan trọng như vậy sao?" Giọng anh ta khô khốc.





Cô nói phải, sẽ chọc giận anh ta, nói không phải, thì lại sợ anh ta bỏ mặc không giúp. Cô cảm thấy khó xử, không biết phải trả lời thế nào, vội đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi.





May sao, anh ta cũng không đợi cô trả lời, chỉ nói: "Đã xảy ra chuyện gì, mau nói cho tôi biết."





Cô vội vàng kể tất cả mọi chuyện cho anh ta.





Trong giọng nói của anh ta có chút tức giận: "Em bị thương rồi, sao không nói sớm cho tôi biết."





Cô khẽ giật mình, nói khẽ: "Tôi quên mất." So với việc Lệ Lôi đang gặp nguy hiểm đến tính mạng, thì việc gãy tay gãy chân của cô tính là gì? Cả cơ thể đau đến chết lặng, giống như không phải của mình, mưa lạnh đã rửa sạch, máu không ngừng chảy ở thân dưới của cô.





Nhưng mà, cô dường như không quan tâm, chỉ nói: "Xin anh hãy cứu Lệ Lôi!"





"Nói rõ ràng cho tôi biết vị trí của em." Trong mưa gió bão bùng, giọng nói trầm ấm của Bùi Tử Hoành tựa như một ngọn núi.





"Bây giờ tôi đang ở câu lạc bộ dù bay Thành Bắc, dưới vách núi giữa sườn núi, trên vách núi đó có một cây hoa đào. Lệ Lôi ở ngọn núi thứ ba cách cây hoa đào về phía đông!"





"Tôi không muốn nghe tên của người đàn ông đó." Bùi Tử Hoành nói từng chữ một, giọng nói vẫn rất trầm thấp, lãnh khốc như được vọng lên từ địa ngục: "Tôi sẽ cứu cậu ta, nhưng Tiểu Lăng à, em phải chia tay với cậu ta, cùng tôi về nhà."





Gió lớn tàn phá, mưa to trút nước.





Bầu trời đen kịt, lại có tia sét đánh xuống.





Hạ Lăng chỉ cảm thấy cơ thể càng ngày càng lạnh, nhưng trái tim của cô lại càng lạnh hơn. Hàm răng của cô phát ra tiếng run rẩy: "Tôi, tôi không về đâu."





"Không phải tôi đang thương lượng với em."





"Tôi không..." Nước mắt của cô chảy xuống, trong lòng hoàn toàn hiểu rõ, chuyện này không thể cứu vãn. Từ trước đến nay đều là như vậy, chỉ là là việc mà anh ta đã quyết định, thì ý kiến của cô không là gì cả.





Cô đã phải trả một cái giá thê thảm như vậy, mới thoát khỏi cái lồng giam đó.





Hôm nay, cô nào dám trở về?





"Em có thể từ từ suy nghĩ." Giọng nói của Bùi Tử Hoành không có chút tình cảm: "Tôi không vội."





Hạ Lăng chợt bừng tỉnh, đúng vậy, anh ta không vội, nhưng Lệ Lôi lại đang rất nguy cấp. Mưa to như trút nước, một tiếng "ầm ầm", lại là một tia sét đánh xuống, cô trông thấy cây hoa đào trên đỉnh vách núi kia bị sét đánh trúng, bỗng cháy dữ dội, lập tức bị mưa to dập tắt, nhánh cây cùng thân cây lìa khỏi gốc, nối tiếp nhau rơi xuống phía dưới.





Lệ Lôi...





Bàn tay nắm chặt điện thoại của cô ngày càng gấp gáp, cuối cùng, cô khẽ nói: "Tôi sẽ về."





Đầu dây bên kia, là tiếng hừ nhẹ đầy thỏa mãn.





Anh ta đến rất nhanh, không để cô đợi lâu. Trong cơn bão tố, có hai chiếc trực thăng từ xa bay tới, một chiếc bay về phía Lệ Lôi, chiếc còn lại tiến về phía cô, bay vòng trên đỉnh đầu cô, tìm chỗ đáp xuống.





Khoang cửa mở ra, người bước xuống đầu tiên là Bùi Tử Hoành.





Hạ Lăng rất hiếm khi nhìn thấy bộ dạng thảm hại như vậy của anh ta, không mang theo bất cứ đồ che mưa hay dụng cụ bảo hộ gì, trực tiếp bước đến chỗ bùn đất lầy lội, cả người bị mưa tạt ướt đẫm. Anh ta bước vội đến bên cô, việc đầu tiên là cúi người xuống che chở cho cô, không để mưa gió rơi vào người cô.





"Nhanh lên." Anh quay về phía sau hét lớn.





Phía sau anh ta, một đội cứu hộ mang cáng cứu thương, vội vàng chạy đến.





"Tiểu Lăng, em cảm thấy thế nào?"





"Lệ Lôi thế nào rồi?"





Hai người cùng lên tiếng.





Ánh mắt của Bủi Tử Hoành trở nên lạnh lùng, không trả lời, anh đưa tay kiểm tra vết thương trên người cô.





Hạ Lăng căng thẳng, nắm lấy cổ tay anh ta: "Bùi Tử Hoành! Mau nói cho tôi biết, rốt cuộc Lệ Lôi như thế nào rồi?" Dường như động tác quá nhanh, dùng sức quá mạnh, ánh hưởng đến vết thương, cô chỉ cảm thấy đau thấu tâm gan, không nhịn được mà ho khan, có một dòng chất lỏng tanh nóng tuôn ra môi cô, sặc đến nỗi rất khó chịu, cô càng ho nhiều hơn, gần như ho nguyên một tràng.





"Mau nói cho tôi biết..." Cô vừa ho, vừa nói đứt quãng, cô dùng sức nắm chặt tay anh ta.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom