Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-399
Thiên hậu trở về - Chương 399 Tại sao là anh ta?
Chương 399 Tại sao là anh ta?
Ngày hôm sau, Hạ Lăng đến cao ốc của Đế Hoàng gặp Phượng Côn như mọi khi.
Anh nói cho cô biết, phía bác sĩ đã sắp xếp ổn thỏa, tuần tới trong ba bác sĩ chuyên khoa sẽ chỉ có mình ông ấy khám, nếu như cô qua lúc đó thì chắc chắn sẽ do ông ấy tiếp nhận.
Tảng đá lớn trong lòng Hạ Lăng cuối cùng cũng được thả xuống.
Nhưng không bao lâu lại treo lên: “Chuyện em từng dùng những loại thuốc kia…?”
Lần này Phượng Côn nhíu mày: “Tiểu Lăng, đây cũng là chuyện mà anh muốn nói với em. Đứa bé này, giữ hay không giữ, em hãy suy nghĩ thật kĩ. Anh đã điều tra danh sách lúc em nằm viện, phát hiện em từng dùng kháng sinh, mặc dù không phải loại gây nguy hiểm lớn nhất đến thai nhi nhưng cũng không thể loại trừ khả năng ảnh hưởng.”
Sắc mặt Hạ Lăng trắng bệch.
Đây là kết quả mà cô vẫn luôn lo lắng, không ngờ lại là thật. Đứa bé này không dễ gì mới có, cô đã bỏ bao công sức vì muốn giữ tính mạng cho con. Nhưng hôm nay lại có người nói cho cô biết, đứa trẻ này có thể có thiếu sót?
Cô bắt đầu hối hận, tại sao lúc đầu không dùng thế thân như lời Lâm Úc Nam khuyến cáo, tại sao lại không sử dụng thế thân? Nếu như không tại lần lượn dù bất ngờ đó thì giờ cô với Lệ Lôi hẳn là đang ở bên nhau rất hạnh phúc, cùng mong đợi đứa nhỏ được thuận lợi sinh ra. Nhưng tai nạn đó đã khiến tất cả thay đổi.
Cô và người yêu cách biệt hai phương trời, ngay cả đứa trẻ còn chưa ra đời cũng phải chịu cảnh nguy hiểm trùng trùng.
Cô càng ngày càng tin lời của Hạ Mặc Ngôn, xem ra cô quả thật phạm vào mệnh khắc. Cho nên ngay cả đứa con còn chưa chào đời cũng bị cô khắc hay sao? Cô cảm thấy mình là người mẹ thất bại nhất trên đời, những người mẹ khác đều có thể bảo vệ thật tốt con của mình, còn cô, vừa mới mang thai đã kéo con vào nguy hiểm.
Vẻ mặt cô đau thương, bàn tay trắng trẻo gầy gò nhẹ nhàng vuốt bụng.
Phượng Côn thấy cô như vậy rất đau lòng, nhưng không có cách nào, chỉ nhẹ giọng nói: “Em hãy suy nghĩ kĩ, có thể đứa nhỏ này có thiếu sót, nhưng cũng có thể may mắn rất khỏe mạnh.” Muốn từ bỏ con hay sinh nó ra? Chuyện này quá lớn lao, không ai có thể giúp cô quyết định, chỉ cô mới có thể nghĩ rõ ràng. Nhưng, chuyện nặng nề như vậy đè trên vai, hơn nữa lại là bả vai của một cô gái không chịu nổi thống khổ và gánh như cô, quá tàn nhẫn.
Hạ Lăng trầm mặc không lên tiếng, cô ngồi trên ghế sopha đơn mềm mại, hai tay khẽ vuốt bụng, cứ duy trì tư thế như vậy cả ngày.
Cô rất bất lực, rất bàng hoàng, sao có thể chấp nhận bỏ rơi đứa trẻ? Nhưng, nếu như sinh nó ra mà có thiếu sót thì phải làm thế nào? Nếu đứa nhỏ vừa sinh ra đã mang bệnh tật, vậy tại sao lại phải đưa nó đến thế giới này chịu khổ? Vì vài ham muốn cá nhân sao?
Lòng cô như lửa đốt, trăn trở đau thương.
Cô hoảng hốt không biết mình về nhà thế nào, chỉ dùng bữa tối qua loa, ngay cả lời Bùi Tử Hoành nói cô cũng không nghe rõ, rửa mặt giống như người mộng du, cứ để nguyên quần áo nằm lên giường ngủ.
Bùi Tử Hoành tháo cà vạt, đi tới mép giường ngồi xuống, sờ trán cô: “Em ốm hả?”
Cô khó chịu nghiêng đầu, trở mình.
Bùi Tử Hoành lại ôn tồn: “Anh gọi bác sĩ gia đình tới.” Gần đây tình trạng cơ thể cô không ổn lắm, anh ta cảm thấy không thể kéo dài thêm được nữa, rốt cuộc là có chuyện gì, phải để bác sĩ khám xem.
Hạ Lăng nghe vậy giật mình, hơi tỉnh táo một chút.
Cô xoay người lại, chống nửa người dậy nhìn anh ta: “Bùi Tử Hoành, không cần gọi bác sĩ.”
“Dù ghét tiêm thuốc đến đâu em cũng không thể mang sức khỏe ra làm trò đùa.” Bùi Tử Hoành cau mày: “Em đã hứa với anh sẽ nghỉ ngơi cho khỏe, nhưng càng nghỉ ngơi lại càng mệt mỏi.”
Mắt cô ngấn lệ: “Bùi Tử Hoành, tôi hận anh.”
Giọng nói rất nhẹ.
Nếu như không có anh ta thì bây giờ cô có thể nằm trong lòng Lệ Lôi thương lượng chuyện của đứa bé, bất kể có thể giữ lại hay không đều có người cùng cô đối mặt. Chỉ cần có ba đứa bé ở bên, dù trời có sập xuống cô cũng an lòng. Nhưng hôm nay, khi tất cả chỗ dựa đều mất đi, cô chỉ có thể co ro trong lồng giam tịch mịch đầy nguy hiểm này, tự hỏi bản thân vô số lần, rốt cuộc nên làm gì?
Bùi Tử Hoành đứng dậy, lấy điện thoại di động ở đầu giường.
“Em hận anh cũng được, anh không quan tâm.” Anh ta nói: “Chỉ cần em khỏe mạnh.”
Cô lập tức bò dậy, kéo lấy anh ta, không để anh ta gọi điện thoại: “”Tôi hận anh, tôi hận anh!” Những oán hận được tích lũy mấy ngày qua đột nhiên bùng nổ như che mờ mắt cô: “Bùi Tử Hoành, anh cảm thấy mình không có gì là không làm được đúng không? Cảm thấy mình rất tài giỏi, có thể làm chủ hết thảy đúng không?! Anh dựa vào cái gì mà cưỡng ép tôi ở bên cạnh, dựa vào cái gì là muốn tôi làm chuyện tôi không muốn?! Bùi Tử Hoành, anh là súc sinh! Để tôi đi! Để tôi đi!”
Cô gào thét điên loạn.
Sắc mặt Bùi Tử Hoành lập tức trở nên âm trầm, căng thẳng không cất lời.
Theo từng tiếng chửi mắng, nước mắt chảy xuống, cô dùng sức đánh anh ta. Cô bộc phát bất ngờ khiến anh ta không kịp đề phòng, hóa ra sự an tĩnh trước đó chỉ là bình phong giả tạo.
Anh ta giơ tay giữ cằm cô thật chặt khiến cô phải nhìn mình: “Hạ Lăng, dựa vào cái gì? Chỉ dựa vào việc mạng của em là do tôi cứu, chỉ dựa vào nửa đời sau của em chỉ có thể thuộc về tôi!”
Cô lắc đầu nức nở, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt tái nhợt. Vì trước đó đã dùng hết sức lực đánh anh ta nên giờ cô mệt lả, khóc đến ngất đi.
Bùi Tử Hoành chậm rãi nhắm mắt.
Lúc lâu sau, anh ta mới nhẹ nhàng chuyển cô từ trong lòng ra nằm ngang lên chiếc giường mềm mại rồi đắp kín chăn.
Sau đó, anh đứng dậy đi sang thư phòng.
Trong thư phòng có một hộp thuốc lá, anh ta mở ra châm một điếu rồi lại một điếu. Thói xấu hút thuốc này sau khi Hạ Lăng mất anh mới dính vào, khoảng thời gian đó quá thống khổ, nếu không tìm thứ gì khiến mình tê dại anh ta sẽ không chịu nổi. Sau đó cô trở lại, anh nghĩ rằng mình có thể cai được.
Nhưng ngược lại, càng ngày càng hút nhiều hơn.
“Tiểu Lăng…” Anh ta cúi đầu úp mặt vào lòng bàn tay: “Như vậy không công bằng.” Anh ta yêu cô suốt mười tám năm, hai đời hai kiếp suốt mười tám năm, nhưng còn người đàn ông kia thì sao? Chỉ có hai năm mà thôi.
Tại sao, cô lại nhẫn tâm thay lòng?
Ngón giữa anh ta gõ nhẹ để tàn thuốc rơi xuống, sắc đỏ ảm đạm không ngừng lập lòe, không gian yên tĩnh không ai trả lời.
Ngày hôm sau, Hạ Lăng tỉnh lại, chỗ bên cạnh trống không, ngăn nắp, lạnh lẽo, xem ra tối qua không có người nằm. Cô thấp thỏm, không biết tối qua mình làm vậy với Bùi Tử Hoành có sao không?
Mang tâm trạng bất an, cô rửa mặt thay quần áo, định ra ngoài.
Nhưng mẹ Chu cản cô lại: “Cô Diệp, cậu chủ nói nếu cô dậy thì hẹn bác sĩ gia đình đến khám, để ông ấy kiểm tra toàn diện.”
Hạ Lăng ngẩn người, cau mày: “Tôi không cần.”
“Nhưng mà, tôi không biết nói sao với cậu chủ.” Mẹ Chu khó xử: “Hơn nữa cô quả thật cũng cần bác sĩ kiểm tra một chút mà.”
Chương 399 Tại sao là anh ta?
Ngày hôm sau, Hạ Lăng đến cao ốc của Đế Hoàng gặp Phượng Côn như mọi khi.
Anh nói cho cô biết, phía bác sĩ đã sắp xếp ổn thỏa, tuần tới trong ba bác sĩ chuyên khoa sẽ chỉ có mình ông ấy khám, nếu như cô qua lúc đó thì chắc chắn sẽ do ông ấy tiếp nhận.
Tảng đá lớn trong lòng Hạ Lăng cuối cùng cũng được thả xuống.
Nhưng không bao lâu lại treo lên: “Chuyện em từng dùng những loại thuốc kia…?”
Lần này Phượng Côn nhíu mày: “Tiểu Lăng, đây cũng là chuyện mà anh muốn nói với em. Đứa bé này, giữ hay không giữ, em hãy suy nghĩ thật kĩ. Anh đã điều tra danh sách lúc em nằm viện, phát hiện em từng dùng kháng sinh, mặc dù không phải loại gây nguy hiểm lớn nhất đến thai nhi nhưng cũng không thể loại trừ khả năng ảnh hưởng.”
Sắc mặt Hạ Lăng trắng bệch.
Đây là kết quả mà cô vẫn luôn lo lắng, không ngờ lại là thật. Đứa bé này không dễ gì mới có, cô đã bỏ bao công sức vì muốn giữ tính mạng cho con. Nhưng hôm nay lại có người nói cho cô biết, đứa trẻ này có thể có thiếu sót?
Cô bắt đầu hối hận, tại sao lúc đầu không dùng thế thân như lời Lâm Úc Nam khuyến cáo, tại sao lại không sử dụng thế thân? Nếu như không tại lần lượn dù bất ngờ đó thì giờ cô với Lệ Lôi hẳn là đang ở bên nhau rất hạnh phúc, cùng mong đợi đứa nhỏ được thuận lợi sinh ra. Nhưng tai nạn đó đã khiến tất cả thay đổi.
Cô và người yêu cách biệt hai phương trời, ngay cả đứa trẻ còn chưa ra đời cũng phải chịu cảnh nguy hiểm trùng trùng.
Cô càng ngày càng tin lời của Hạ Mặc Ngôn, xem ra cô quả thật phạm vào mệnh khắc. Cho nên ngay cả đứa con còn chưa chào đời cũng bị cô khắc hay sao? Cô cảm thấy mình là người mẹ thất bại nhất trên đời, những người mẹ khác đều có thể bảo vệ thật tốt con của mình, còn cô, vừa mới mang thai đã kéo con vào nguy hiểm.
Vẻ mặt cô đau thương, bàn tay trắng trẻo gầy gò nhẹ nhàng vuốt bụng.
Phượng Côn thấy cô như vậy rất đau lòng, nhưng không có cách nào, chỉ nhẹ giọng nói: “Em hãy suy nghĩ kĩ, có thể đứa nhỏ này có thiếu sót, nhưng cũng có thể may mắn rất khỏe mạnh.” Muốn từ bỏ con hay sinh nó ra? Chuyện này quá lớn lao, không ai có thể giúp cô quyết định, chỉ cô mới có thể nghĩ rõ ràng. Nhưng, chuyện nặng nề như vậy đè trên vai, hơn nữa lại là bả vai của một cô gái không chịu nổi thống khổ và gánh như cô, quá tàn nhẫn.
Hạ Lăng trầm mặc không lên tiếng, cô ngồi trên ghế sopha đơn mềm mại, hai tay khẽ vuốt bụng, cứ duy trì tư thế như vậy cả ngày.
Cô rất bất lực, rất bàng hoàng, sao có thể chấp nhận bỏ rơi đứa trẻ? Nhưng, nếu như sinh nó ra mà có thiếu sót thì phải làm thế nào? Nếu đứa nhỏ vừa sinh ra đã mang bệnh tật, vậy tại sao lại phải đưa nó đến thế giới này chịu khổ? Vì vài ham muốn cá nhân sao?
Lòng cô như lửa đốt, trăn trở đau thương.
Cô hoảng hốt không biết mình về nhà thế nào, chỉ dùng bữa tối qua loa, ngay cả lời Bùi Tử Hoành nói cô cũng không nghe rõ, rửa mặt giống như người mộng du, cứ để nguyên quần áo nằm lên giường ngủ.
Bùi Tử Hoành tháo cà vạt, đi tới mép giường ngồi xuống, sờ trán cô: “Em ốm hả?”
Cô khó chịu nghiêng đầu, trở mình.
Bùi Tử Hoành lại ôn tồn: “Anh gọi bác sĩ gia đình tới.” Gần đây tình trạng cơ thể cô không ổn lắm, anh ta cảm thấy không thể kéo dài thêm được nữa, rốt cuộc là có chuyện gì, phải để bác sĩ khám xem.
Hạ Lăng nghe vậy giật mình, hơi tỉnh táo một chút.
Cô xoay người lại, chống nửa người dậy nhìn anh ta: “Bùi Tử Hoành, không cần gọi bác sĩ.”
“Dù ghét tiêm thuốc đến đâu em cũng không thể mang sức khỏe ra làm trò đùa.” Bùi Tử Hoành cau mày: “Em đã hứa với anh sẽ nghỉ ngơi cho khỏe, nhưng càng nghỉ ngơi lại càng mệt mỏi.”
Mắt cô ngấn lệ: “Bùi Tử Hoành, tôi hận anh.”
Giọng nói rất nhẹ.
Nếu như không có anh ta thì bây giờ cô có thể nằm trong lòng Lệ Lôi thương lượng chuyện của đứa bé, bất kể có thể giữ lại hay không đều có người cùng cô đối mặt. Chỉ cần có ba đứa bé ở bên, dù trời có sập xuống cô cũng an lòng. Nhưng hôm nay, khi tất cả chỗ dựa đều mất đi, cô chỉ có thể co ro trong lồng giam tịch mịch đầy nguy hiểm này, tự hỏi bản thân vô số lần, rốt cuộc nên làm gì?
Bùi Tử Hoành đứng dậy, lấy điện thoại di động ở đầu giường.
“Em hận anh cũng được, anh không quan tâm.” Anh ta nói: “Chỉ cần em khỏe mạnh.”
Cô lập tức bò dậy, kéo lấy anh ta, không để anh ta gọi điện thoại: “”Tôi hận anh, tôi hận anh!” Những oán hận được tích lũy mấy ngày qua đột nhiên bùng nổ như che mờ mắt cô: “Bùi Tử Hoành, anh cảm thấy mình không có gì là không làm được đúng không? Cảm thấy mình rất tài giỏi, có thể làm chủ hết thảy đúng không?! Anh dựa vào cái gì mà cưỡng ép tôi ở bên cạnh, dựa vào cái gì là muốn tôi làm chuyện tôi không muốn?! Bùi Tử Hoành, anh là súc sinh! Để tôi đi! Để tôi đi!”
Cô gào thét điên loạn.
Sắc mặt Bùi Tử Hoành lập tức trở nên âm trầm, căng thẳng không cất lời.
Theo từng tiếng chửi mắng, nước mắt chảy xuống, cô dùng sức đánh anh ta. Cô bộc phát bất ngờ khiến anh ta không kịp đề phòng, hóa ra sự an tĩnh trước đó chỉ là bình phong giả tạo.
Anh ta giơ tay giữ cằm cô thật chặt khiến cô phải nhìn mình: “Hạ Lăng, dựa vào cái gì? Chỉ dựa vào việc mạng của em là do tôi cứu, chỉ dựa vào nửa đời sau của em chỉ có thể thuộc về tôi!”
Cô lắc đầu nức nở, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt tái nhợt. Vì trước đó đã dùng hết sức lực đánh anh ta nên giờ cô mệt lả, khóc đến ngất đi.
Bùi Tử Hoành chậm rãi nhắm mắt.
Lúc lâu sau, anh ta mới nhẹ nhàng chuyển cô từ trong lòng ra nằm ngang lên chiếc giường mềm mại rồi đắp kín chăn.
Sau đó, anh đứng dậy đi sang thư phòng.
Trong thư phòng có một hộp thuốc lá, anh ta mở ra châm một điếu rồi lại một điếu. Thói xấu hút thuốc này sau khi Hạ Lăng mất anh mới dính vào, khoảng thời gian đó quá thống khổ, nếu không tìm thứ gì khiến mình tê dại anh ta sẽ không chịu nổi. Sau đó cô trở lại, anh nghĩ rằng mình có thể cai được.
Nhưng ngược lại, càng ngày càng hút nhiều hơn.
“Tiểu Lăng…” Anh ta cúi đầu úp mặt vào lòng bàn tay: “Như vậy không công bằng.” Anh ta yêu cô suốt mười tám năm, hai đời hai kiếp suốt mười tám năm, nhưng còn người đàn ông kia thì sao? Chỉ có hai năm mà thôi.
Tại sao, cô lại nhẫn tâm thay lòng?
Ngón giữa anh ta gõ nhẹ để tàn thuốc rơi xuống, sắc đỏ ảm đạm không ngừng lập lòe, không gian yên tĩnh không ai trả lời.
Ngày hôm sau, Hạ Lăng tỉnh lại, chỗ bên cạnh trống không, ngăn nắp, lạnh lẽo, xem ra tối qua không có người nằm. Cô thấp thỏm, không biết tối qua mình làm vậy với Bùi Tử Hoành có sao không?
Mang tâm trạng bất an, cô rửa mặt thay quần áo, định ra ngoài.
Nhưng mẹ Chu cản cô lại: “Cô Diệp, cậu chủ nói nếu cô dậy thì hẹn bác sĩ gia đình đến khám, để ông ấy kiểm tra toàn diện.”
Hạ Lăng ngẩn người, cau mày: “Tôi không cần.”
“Nhưng mà, tôi không biết nói sao với cậu chủ.” Mẹ Chu khó xử: “Hơn nữa cô quả thật cũng cần bác sĩ kiểm tra một chút mà.”
Bình luận facebook