• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thiên Hậu Trở Về Full dịch (100 Viewers)

  • Chương 463: Giằng co

Y tá đến, giới thiệu cô với tình hình của đứa trẻ:. "Bà Bùi, lúc em bé được sinh ra, mặc dù có chút gầy yếu, nhưng những ngày này nuôi dưỡng, tình trạng sức khỏe tốt là rất ổn định, ngoại trừ nhóm máu có chút vấn đề nhỏ!"



"Vấn đề gì?" Hạ Lăng hỏi.



Cô y tá nhỏ nói: "Thưa bà, bà là người nhóm máu A, thì ông Bùi phải là nhóm máu hiếm. Nhóm máu của đứa bé này được thừa hưởng từ cha ông, là một loại máu rất hiếm. Nó phải được bảo vệ thường xuyên hơn, nếu bị thương, rất khó để được truyền máu kịp thời. "



Hạ Lăng có chút bối rối.



Cô nhớ đã nghe mọi người nói rằng Lệ Lôi thực sự là một nhóm máu hiếm.



Cô không ngờ rằng đứa trẻ sẽ được thừa hưởng điều này. Lệ Lôi có nhiều gen chất lượng cao, nhưng thật không may mắn khi được thừa hưởng một nhóm máu như vậy. Nhóm máu này quá nguy hiểm, cô chỉ mong em bé có thể bình yên. Cô đang bế con trong tâm trạng hỗn độn.



Cô y tá nhỏ vẫn khuyên nhủ: "Hãy chú ý bảo vệ."



Hạ Lăng gật đầu, cảm ơn cô đã nhắc nhở.



Phượng Côn biết được cô sinh ra con trai và đến bệnh viện thăm cô.



Anh mang rất nhiều quần áo cũ cho em bé và nói: "Đây là tất cả 100 bộ quần áo mà những đứa trẻ khác đã mặc, mang khí người, cho trẻ sơ sinh mặc, đứa bé sẽ dễ nuôi. Tôi đã khử trùng tất cả những bộ quần áo này, đưa nó cho em. "



Trẻ em mặc quần áo đứa bé khác rất dễ nuôi, dân gian có một truyền thuyết như vậy.



Ban đầu, mẹ Chu cũng đã yêu cầu đưa cô ấy hàng trăm bộ quần áo, nhưng thật không may, kể từ sau vụ thuốc phá thai, Hạ Lăng đã không bao giờ tin tưởng mẹ Chu nữa và từ chối sử dụng những gì mẹ Chu đã đưa cho cô.



Bây giờ, khi nhận được quần áo trẻ sơ sinh do Phượng Côn đưa, Hạ Lăng rất biết ơn: "Cảm ơn."



"Giữa em và tôi thì khách khí cái gì! " Phượng Côn mỉm cười, "Cho anh xem đứa bé."



Hạ Lăng cẩn thận ôm đứa trẻ cho anh xem. Đứa bé trong vòng tay cô ngủ thiếp đi một cách an toàn, khóe môi nhỏ hơi nghiêng và không biết nó đã mơ thấy điều gì, khuôn mặt thật ngọt ngào.



Hạ Lăng mỉm cười: "Anh ấy cư xử thật tốt, biết rằng có khách đến, anh ấy liền giả vờ là một người hiểu chuyện. Anh không biết bình thường anh ấy giày vò người khác biết bao nhiêu, một chút không thoải mái là liền khóc, giấc ngủ thì ngắn và dỗ dành không ngừng. "



Phượng Côn mỉm cười và khen ngợi:" Tiểu quỷ lanh lợi. "



" Cũng không hẳn là như vậy... " Hạ Lăng cũng cười," Tôi hy vọng nó sẽ thông minh như cha mình trong tương lai. "Cô muốn nói rằng nó cũng thông minh như cha mình, nói một nửa lại nhịn lại, nghĩ về người đàn ông ở xa chân trời, có chút phiền muộn.



Phượng Côn nhận thấy cảm xúc của cô ấy và đồi chủ đề: "Đứa trẻ này được sinh ra vào mùa đông, em phải cẩn thận để giữ ấm và nuôi dưỡng cẩn thận."



Hạ Lăng gật đầu, và cũng thu hồi suy nghĩ.



"Bác sĩ nói..." cô ngập ngừng, và cô chỉ có thể nói điều này với Phượng Côn. "Đứa trẻ được thừa hưởng nhóm máu hiếm của Lệ Lôi, và nó không thể mất quá quá nhiều máu trong tương lai."



Phượng Côn hơi ngạc nhiên, và trầm ngâm: " Trong trường hợp đó, em nên để đứa trẻ quay trở lại với Lệ Lôi. Cả hai đều thuộc nhóm máu hiếm, để họ có thể chăm sóc lẫn nhau. "



Hạ Lăng lưỡng lự. Phượng Côn nói đó thực sự là sự thật. Phụ tử hai người họ ở cùng nhau, và họ có thể bảo vệ thêm cho nhau, và sự an toàn tính mạng của họ có thể được đảm bảo. Tuy nhiên, "Điều gì sẽ xảy ra nếu Lệ Lôi biết rằng tôi có con trai cho anh ấy và đến gặp tôi một lần nữa và yêu cầu tôi quay lại với anh ấy?"



Phượng Côn nghĩ lại, lại cười, "Tiểu Lăng, đây là một cơ hội tốt!"



"Cái gì cơ hội tốt? " Hạ Lăng bối rối.



Phượng Côn nói: "Anh hiểu, Bùi Tử Hoành có thể không đồng ý với em để gửi lại con cho Lệ Lôi."



Hạ Lăng ban đầu không hiểu Phượng Côn có ý gì, và Phượng Côn giải thích với cô, dần dần, Hạ Lăng mắt sáng rực lên.



Ở lại bệnh viện thêm vài ngày nữa.



Hạ Lăng và con của cô tốt hơn, vì vậy họ đã làm thủ tục xuất viện.



Vào ngày cô xuất viện, vắng ngắt, bên cạnh hai mẹ con họ, ngoại trừ Sở Sâm, cũng chỉ có một người lái xe. Ngay cả những y tá nhỏ đều không nhìn được, phàn nàn: "Ông Bùi, thậm chí dù bận thế nào cũng nên đến đón cô a~, cô vừa sinh ra cho anh một đứa con trai, anh ấy cứ như vậy đối xử với cô như thế, cuộc sống về sau sẽ trôi qua thế nào a?"



Ban đầu họ nghĩ rằng Bùi Tử Hoành đã chăm sóc Hạ Lăng rất nhiều. Sau đó, Hạ Lăng đã ở trong bệnh viện trong một thời gian dài, lại cảm thấy không giống, một người chồng sao có thể không ở cùng vợ với đứa con đầu lòng của mình, anh ta không xuất hiện hơn một tháng, dù cho thêm tiền đi nữa, cho thêm người phục vụ đi nữa, thì có ích lợi gì!



Hạ Lăng không thể nào trả lời cô y tá nhỏ, mỉm cười lịch sự và giữ đứa trẻ đi về phía trước.



Đằng sau cô, có tiếng nói của các y tá nhỏ truyền đến: "Mọi người nói xem, có phải Diệp Tinh Lăng đã sử dụng một số âm mưu để kết hôn với ông chủ Bùi Tử Hoành, Bùi gia buộc anh ta phải lập gia đình, vì vậy anh ta rất lạnh lùng với họ như vậy!"



"Đã nói là cô ít nói vài câu đi a... "một y tá nhỏ khác nói," Hai mẹ con họ đã đủ đáng thương rồi. "



Những lời đồn đoán này khiến Hạ Lăng cảm thấy có chút thê lương.



Cô ôm chặt đứa trẻ trong tay, và không thể không suy nghĩ, nếu đứa trẻ được sinh ra bên cạnh cha ruột của mình, liệu nó có được chăm sóc tốt không?



Thật đáng tiếc khi không có nếu như.



Cô lên chiếc Rolls Royce do Bùi Tử Hoành phái đến và một đường trở về nhà.



Bức tường gạch đỏ của biệt thự vẫn còn tinh xảo, cửa trước bằng sắt đen được sắp xếp hợp lý bởi thợ thủ công nổi tiếng và mảng vườn của cây thường xuân vẫn tươi tốt. Người lái xe mở cửa cho Hạ Lăng, cô đưa đứa trẻ xuống và đi vào ngôi nhà xa lạ này.



"Phu nhân đã trở về!", mẹ Chu chào cô và nhìn cô với nụ cười ấm áp trên khuôn mặt. "Phu trong thời gian này đã cực khổ rồi, cô trở về từ bệnh viện có mệt không, hãy đưa đứa bé cho tôi...", bà muốn nói là tiểu thiếu gia, và đột nhiên nhớ ra rằng đứa trẻ này không phải là con của Bùi Tử Hoành, cứng rắn sửa lại: " Thay đổi tay!"



Hạ Lăng đưa ra một cái nhìn cảnh giác, lùi lại một bước và bế đứa trẻ đi vào.



Cô không thể đổ lỗi cho cô ấy. Đó là trong thời gian cô ấy mang thai, thuốc phá thai đau đớn đến mức cô ấy không còn có thể tin tưởng mẹ Chu. Mẹ Chu vươn tay cứng ngắc trong không trung, thần sắc ngượng ngùng.



Ở sảnh trước, một người đàn ông cao lớn bước ra và đứng dưới hiên và nhìn cô.
đam mỹ hài



Đó là Bùi Tử Hoành.



Hôm nay, anh mặc một chiếc áo len tối màu, trông lạnh hơn bình thường.



Anh nhìn Hạ Lăng mà không nói lời nào, cô đã không xuất hiện trong một tháng và cô đã gầy đi. Khuôn mặt nhỏ nhắn vừa một lòng bàn tay lớn hơn, cằm nhọn và không có chút da thịt. Cô đang mặc một chiếc áo khoác dài màu be, bế một đứa trẻ nhỏ mặc áo khoác bông, đứng trong tư thế được bảo vệ trong sân, trông cô đơn, phảng phất gió thổi.



Anh trong nội tâm có chút bực bội.



"Đưa đứa trẻ cho mẹ Chu." Anh ra lệnh.



Cô vẫn như cũ rất đề phòng.



Mẹ Chu nói: "Thưa bà, xin hãy đưa con cho tôi. Bà đã trở về, cũng không thể giữ nó 24 giờ một ngày. Bên cạnh đó, vào mùa đông, sân rất lạnh, đứa bé lạnh thì phải làm sao bây giờ?"



- --------
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom