Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 466: Thỏa hiệp
Đây là ý tưởng mà Phượng Côn đưa ra cho cô, hoặc Bùi Tử Hoành cho phép đứa trẻ ở lại với cô. Hoặc, chỉ cần gửi đứa trẻ cho Lệ Lôi. Phượng Côn nói rằng Bùi Tử Hoành sẽ không muốn cho Lệ Lôi biết sự thật. Chỉ cần khiến Bùi Tử Hoành có chút động tâm và phải lựa chọn. Tiểu Lăng, anh ta sẽ cho đứa bé ở bên em.
Trái tim của Hạ Lăng đang đập dữ dội, hy vọng rằng Phượng Côn sẽ đúng. Cô ôm chặt đứa bé trong lòng vì sợ hãi, đứa bé bị khó chịu mà khóc oà lên.
Cái cách Bùi Tử Hoành nhìn cô thật đáng sợ, nó trông như thể anh có thể nuốt sống cô.
Hạ Lăng kìm nén sự run rẩy của cơ thể, dũng cảm bắt gặp ánh mắt của anh, "Anh có thể cho em giữ nó không."
"Em có biết rằng em đang tìm kiếm cái chết không?" Bùi Tử Hoành phát âm rõ ràng từng từ.
Hạ Lăng run rẩy và nói: "Miễn là anh không chạm vào con của em, mọi thứ đều sẽ rất dễ dàng thảo luận. Bùi Tử Hoành, nếu anh không cho phép đứa trẻ này ở bên em, thì ít nhất hãy để nó trở về với cha ruột."
Bùi Tử Hoành cân nhắc hai lựa chọn.
Hạ Lăng không khó để truyền bá về danh tính của đứa trẻ. Nếu anh phải lựa chọn giữa hai lựa chọn, anh thà nuôi đứa con hoang còn hơn để cho tình địch của mình tìm ra sự thật.
Bùi Tử Hoành bước về phía trước hai bước.
Hạ Lăng lùi lại từng bước, cho đến khi cô chạm được vào tường.
Bùi Tử Hoành nhìn xuống đứa trẻ trên tay cô.
Đứa trẻ dường như khá giống với Hạ Lăng, nhìn không có chút gì là gen của Lệ Lôi.
Sau một lúc im lặng, cuối cùng anh cũng nói: "Hạ Lăng, đây là sự thỏa hiệp cuối cùng mà anh làm cho tên bé nghiệp chủng này."
"Anh... đồng ý để em giữ nó sao?" Cô ngây ngất, cẩn thận xác nhận.
Bùi Tử Hoành quay lại và ra lệnh mẹ Chu: "Dọn dẹp một phòng trẻ khác, càng xa phòng ngủ chính càng tốt, đừng để tôi gặp nó." Phòng trẻ mà anh đã chuẩn bị trước đó là dành cho đứa con đầu lòng của anh. Nó nằm ngay bên cạnh phòng ngủ chính để anh có thể nhìn con mình ngay khi thức dậy. Nhưng tên nghiệp chủng này không đáng.
Mẹ Chu hiểu ý của Bùi Tử Hoành, bà rất vui mừng. Lúc trước ông chủ sẽ gửi nó đi vì nó không phải đứa trẻ của anh. Nhưng giờ ông có thể chấp nhận nó, đó là một kết thúc có hậu.
"Cảm ơn, cảm ơn..." Hạ Lăng vui đến chảy cả nước mắt.
Bùi Tử Hoành bước đi, không ngoảnh lại.
Vì anh đã quyết định giữ đứa trẻ bên cạnh, Bùi Tử Hoành giờ đây chỉ có thể công khai việc sinh đứa trẻ.
Không giống như thông báo rằng Hạ Lăng đã mang thai, tin tức sinh con lần này chỉ là một bản tin, thậm chí không phải là một cuộc họp báo. Một phóng viên hỏi: "Ông Bùi, đây là con trai lớn của ông, cũng là người kế vị tương lai của gia tộc. Sinh thần của đứa trẻ lẽ ra phải là một tin vui, nhưng tại sao lại được giữ ở mức thấp như vậy?"
Sở Sâm thay Bùi Tử Hoành trả lời câu hỏi.
Khuôn mặt của Sở Sâm nở một nụ cười công chức: "Trẻ em còn quá nhỏ, không nên có quá nhiều sự chú ý. Tốt hơn là nên giữ mức nhẹ và đừng để sự giàu có và danh tiếng lấn át chúng, để chúng có thể lớn lên khỏe mạnh và an toàn."
Có một câu nói như vậy ở Trung Quốc cổ đại - rằng một đứa trẻ không nên quá nuông chiều, cũng không nên chịu áp lực của sự giàu có và tài sản khi còn trẻ. Vì công chúng cũng đã nghe về câu nói này trước đây, họ bày tỏ sự hiểu biết đối với quyết định của anh, thậm chí cảm thấy gần gũi hơn với chủ tịch Bùi vì những lý do ấm lòng như vậy. Hãy nhìn xem, người đàn ông thành đạt này đang nuôi nấng đứa con của mình giống như một người bình thường.
Chỉ có Bùi Tử Hoành biết rằng tất cả những lý do đó là rác rưởi. Lý do thực sự là đứa trẻ không phải là máu thịt của anh ta, không xứng đáng được ăn mừng như vậy.
Anh thậm chí còn khó chịu khi liếc nhìn đứa trẻ.
Nhưng sống dưới cùng một mái nhà có nghĩa là không thể tránh khỏi nó.
Có một đứa trẻ ở nhà có nghĩa là hối hả hơn rất nhiều. Có rất nhiều việc phải làm hàng ngày - cho trẻ ăn, thay tã, để trẻ có tắm nắng, dỗ trẻ...
Hạ Lăng không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ em, cùng với việc mẹ Chu không thể quá bận rộn, Bùi Tử Hoành phải thêm ba bảo mẫu vào nhà. Ba bảo mẫu này sống trong biệt thự. Bùi Tử Hoành cảm thấy ngôi nhà này ngày càng đông đúc và bực bội.
Anh từng ngày chịu đựng, rất hối hận vì lần trước không trực tiếp vứt cho Lệ Lôi luôn đi.
Khi anh trở nên cáu kỉnh, anh nghĩ: Lệ Lôi, tên khốn đó, anh ta không cần phải tự mình nuôi con trai. Có thực sự là một người cha tốt như vậy không?!! Anh phải dạy dỗ đứa trẻ thật tốtvà để đứa trẻ lớn lên chống lại Thiên Nghệ. Tốt nhất là tiêu diệt cả Thiên Nghệ, thu mua công ty đó và khiến Lệ Lôi chảy nước mắt.
Bùi Tử Hoành đã có tất cả kế hoạch lý tưởng, nhưng thực tế lại là một vấn đề khác.
Đứa trẻ này yếu đuối và khó mang hơn những đứa trẻ bình thường. Nó hơi yên tĩnh, nóng và lạnh thất thường, lúc nào cũng khóc cho đến khi hết hơi.
Mọi người trong toàn bộ biệt thự xoay quanh những đứa trẻ, đi ra ngoài cùng với ba người giữ trẻ mới. Mẹ Chu cũng không có nhiều thời gian để thư giãn. Bà sẽ dành thời gian rảnh rỗi để giúp đỡ họ và cho họ lời khuyên về việc nuôi dạy trẻ.
Đó không phải là vấn đề chính.
Điều quan trọng là ngay cả Hạ Lăng cũng dành toàn bộ thời gian và sự chú ý của mình cho đứa trẻ, ngừng ăn tối với Bùi Tử Hoành như trước đây. Bùi Tử Hoành đã cố gắng thuyết phục cô cùng ăn tối nhiều lần, nhưng mỗi lần như vậy cô đều lơ đãng nghỉ về chuyện khác.
Cuối cùng, Bùi Tử Hoành nổi giận: "Hạ Lăng, đừng bắt anh trút cơn giận này vào con của em."
Đó là khi Hạ Lăng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề này, ngoan ngoãn đi cùng anh ta cho bữa tối.
Sau khi ăn xong, cô luôn vội vã trở lại phòng bé để chăm sóc con càng sớm càng tốt. Đứa bé nhỏ dần lớn lên. Khi không khóc, nó cười dù là nhìn thấy bất cứ ai. Bàn tay và bàn chân mềm mại xinh đẹp khiến mọi người cảm thấy yêu thương vô hạn.
Tất cả những người hầu trong gia đình đều thích nó.
Mẹ Chu cũng thích đứa trẻ này. Bà chăm sóc nó cẩn thận, tắm rửa, lật lại và lấy rất nhiều đồ chơi để chơi với nó trong thời gian rảnh rỗi. Tuy nhiên, Hạ Lăng luôn cảnh giác cao độ và không cho phép bà liên lạc với con một mình. Có lẽ chỉ là cô quá nhạy cảm và hoang tưởng, nhưng kể từ khi xảy ra sự cố về thuốc phá thai, cô sẽ không cho bà nắm lấy bất kỳ cơ hội nào.
Giấc ngủ của trẻ thường không kéo dài quá vài giờ, thường thức dậy khóc.
Hạ Lamhw luôn bị đánh thức bởi tiếng khóc đó vào giữa đêm và phải đến nhà trẻ để kiểm tra.
Ngày qua ngày, cô bắt đầu phải nhận hậu quả.
Ngủ không đủ giấc trực tiếp khiến cô trông xấu và trông nhợt nhạt và hốc hác.
Bùi Tử Hoành rất không hài lòng: "Đứa trẻ khóc sẽ có người chăm sóc nó. Em lo lắng vì cái gì?"
Hạ Lăng không dám làm anh tức giận, nhưng vẫn thì thầm: "Nó sẽ khác nếu do em chăm sóc.".
Truyện Điền Văn
Bùi Tử Hoành nheo mắt nhìn cô: "Bây giờ em nên ngur một giấc ngủ vài, sau này em sẽ có vô số cơ hội để chăm sóc đứa bé khi có con với anh. Nếu bây giờ em không đi ngủ, ngay lúc này anh giúp em có thêm một đứa."
- ------------------------
29-2-2020
Của Lochine
————————
Trái tim của Hạ Lăng đang đập dữ dội, hy vọng rằng Phượng Côn sẽ đúng. Cô ôm chặt đứa bé trong lòng vì sợ hãi, đứa bé bị khó chịu mà khóc oà lên.
Cái cách Bùi Tử Hoành nhìn cô thật đáng sợ, nó trông như thể anh có thể nuốt sống cô.
Hạ Lăng kìm nén sự run rẩy của cơ thể, dũng cảm bắt gặp ánh mắt của anh, "Anh có thể cho em giữ nó không."
"Em có biết rằng em đang tìm kiếm cái chết không?" Bùi Tử Hoành phát âm rõ ràng từng từ.
Hạ Lăng run rẩy và nói: "Miễn là anh không chạm vào con của em, mọi thứ đều sẽ rất dễ dàng thảo luận. Bùi Tử Hoành, nếu anh không cho phép đứa trẻ này ở bên em, thì ít nhất hãy để nó trở về với cha ruột."
Bùi Tử Hoành cân nhắc hai lựa chọn.
Hạ Lăng không khó để truyền bá về danh tính của đứa trẻ. Nếu anh phải lựa chọn giữa hai lựa chọn, anh thà nuôi đứa con hoang còn hơn để cho tình địch của mình tìm ra sự thật.
Bùi Tử Hoành bước về phía trước hai bước.
Hạ Lăng lùi lại từng bước, cho đến khi cô chạm được vào tường.
Bùi Tử Hoành nhìn xuống đứa trẻ trên tay cô.
Đứa trẻ dường như khá giống với Hạ Lăng, nhìn không có chút gì là gen của Lệ Lôi.
Sau một lúc im lặng, cuối cùng anh cũng nói: "Hạ Lăng, đây là sự thỏa hiệp cuối cùng mà anh làm cho tên bé nghiệp chủng này."
"Anh... đồng ý để em giữ nó sao?" Cô ngây ngất, cẩn thận xác nhận.
Bùi Tử Hoành quay lại và ra lệnh mẹ Chu: "Dọn dẹp một phòng trẻ khác, càng xa phòng ngủ chính càng tốt, đừng để tôi gặp nó." Phòng trẻ mà anh đã chuẩn bị trước đó là dành cho đứa con đầu lòng của anh. Nó nằm ngay bên cạnh phòng ngủ chính để anh có thể nhìn con mình ngay khi thức dậy. Nhưng tên nghiệp chủng này không đáng.
Mẹ Chu hiểu ý của Bùi Tử Hoành, bà rất vui mừng. Lúc trước ông chủ sẽ gửi nó đi vì nó không phải đứa trẻ của anh. Nhưng giờ ông có thể chấp nhận nó, đó là một kết thúc có hậu.
"Cảm ơn, cảm ơn..." Hạ Lăng vui đến chảy cả nước mắt.
Bùi Tử Hoành bước đi, không ngoảnh lại.
Vì anh đã quyết định giữ đứa trẻ bên cạnh, Bùi Tử Hoành giờ đây chỉ có thể công khai việc sinh đứa trẻ.
Không giống như thông báo rằng Hạ Lăng đã mang thai, tin tức sinh con lần này chỉ là một bản tin, thậm chí không phải là một cuộc họp báo. Một phóng viên hỏi: "Ông Bùi, đây là con trai lớn của ông, cũng là người kế vị tương lai của gia tộc. Sinh thần của đứa trẻ lẽ ra phải là một tin vui, nhưng tại sao lại được giữ ở mức thấp như vậy?"
Sở Sâm thay Bùi Tử Hoành trả lời câu hỏi.
Khuôn mặt của Sở Sâm nở một nụ cười công chức: "Trẻ em còn quá nhỏ, không nên có quá nhiều sự chú ý. Tốt hơn là nên giữ mức nhẹ và đừng để sự giàu có và danh tiếng lấn át chúng, để chúng có thể lớn lên khỏe mạnh và an toàn."
Có một câu nói như vậy ở Trung Quốc cổ đại - rằng một đứa trẻ không nên quá nuông chiều, cũng không nên chịu áp lực của sự giàu có và tài sản khi còn trẻ. Vì công chúng cũng đã nghe về câu nói này trước đây, họ bày tỏ sự hiểu biết đối với quyết định của anh, thậm chí cảm thấy gần gũi hơn với chủ tịch Bùi vì những lý do ấm lòng như vậy. Hãy nhìn xem, người đàn ông thành đạt này đang nuôi nấng đứa con của mình giống như một người bình thường.
Chỉ có Bùi Tử Hoành biết rằng tất cả những lý do đó là rác rưởi. Lý do thực sự là đứa trẻ không phải là máu thịt của anh ta, không xứng đáng được ăn mừng như vậy.
Anh thậm chí còn khó chịu khi liếc nhìn đứa trẻ.
Nhưng sống dưới cùng một mái nhà có nghĩa là không thể tránh khỏi nó.
Có một đứa trẻ ở nhà có nghĩa là hối hả hơn rất nhiều. Có rất nhiều việc phải làm hàng ngày - cho trẻ ăn, thay tã, để trẻ có tắm nắng, dỗ trẻ...
Hạ Lăng không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ em, cùng với việc mẹ Chu không thể quá bận rộn, Bùi Tử Hoành phải thêm ba bảo mẫu vào nhà. Ba bảo mẫu này sống trong biệt thự. Bùi Tử Hoành cảm thấy ngôi nhà này ngày càng đông đúc và bực bội.
Anh từng ngày chịu đựng, rất hối hận vì lần trước không trực tiếp vứt cho Lệ Lôi luôn đi.
Khi anh trở nên cáu kỉnh, anh nghĩ: Lệ Lôi, tên khốn đó, anh ta không cần phải tự mình nuôi con trai. Có thực sự là một người cha tốt như vậy không?!! Anh phải dạy dỗ đứa trẻ thật tốtvà để đứa trẻ lớn lên chống lại Thiên Nghệ. Tốt nhất là tiêu diệt cả Thiên Nghệ, thu mua công ty đó và khiến Lệ Lôi chảy nước mắt.
Bùi Tử Hoành đã có tất cả kế hoạch lý tưởng, nhưng thực tế lại là một vấn đề khác.
Đứa trẻ này yếu đuối và khó mang hơn những đứa trẻ bình thường. Nó hơi yên tĩnh, nóng và lạnh thất thường, lúc nào cũng khóc cho đến khi hết hơi.
Mọi người trong toàn bộ biệt thự xoay quanh những đứa trẻ, đi ra ngoài cùng với ba người giữ trẻ mới. Mẹ Chu cũng không có nhiều thời gian để thư giãn. Bà sẽ dành thời gian rảnh rỗi để giúp đỡ họ và cho họ lời khuyên về việc nuôi dạy trẻ.
Đó không phải là vấn đề chính.
Điều quan trọng là ngay cả Hạ Lăng cũng dành toàn bộ thời gian và sự chú ý của mình cho đứa trẻ, ngừng ăn tối với Bùi Tử Hoành như trước đây. Bùi Tử Hoành đã cố gắng thuyết phục cô cùng ăn tối nhiều lần, nhưng mỗi lần như vậy cô đều lơ đãng nghỉ về chuyện khác.
Cuối cùng, Bùi Tử Hoành nổi giận: "Hạ Lăng, đừng bắt anh trút cơn giận này vào con của em."
Đó là khi Hạ Lăng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề này, ngoan ngoãn đi cùng anh ta cho bữa tối.
Sau khi ăn xong, cô luôn vội vã trở lại phòng bé để chăm sóc con càng sớm càng tốt. Đứa bé nhỏ dần lớn lên. Khi không khóc, nó cười dù là nhìn thấy bất cứ ai. Bàn tay và bàn chân mềm mại xinh đẹp khiến mọi người cảm thấy yêu thương vô hạn.
Tất cả những người hầu trong gia đình đều thích nó.
Mẹ Chu cũng thích đứa trẻ này. Bà chăm sóc nó cẩn thận, tắm rửa, lật lại và lấy rất nhiều đồ chơi để chơi với nó trong thời gian rảnh rỗi. Tuy nhiên, Hạ Lăng luôn cảnh giác cao độ và không cho phép bà liên lạc với con một mình. Có lẽ chỉ là cô quá nhạy cảm và hoang tưởng, nhưng kể từ khi xảy ra sự cố về thuốc phá thai, cô sẽ không cho bà nắm lấy bất kỳ cơ hội nào.
Giấc ngủ của trẻ thường không kéo dài quá vài giờ, thường thức dậy khóc.
Hạ Lamhw luôn bị đánh thức bởi tiếng khóc đó vào giữa đêm và phải đến nhà trẻ để kiểm tra.
Ngày qua ngày, cô bắt đầu phải nhận hậu quả.
Ngủ không đủ giấc trực tiếp khiến cô trông xấu và trông nhợt nhạt và hốc hác.
Bùi Tử Hoành rất không hài lòng: "Đứa trẻ khóc sẽ có người chăm sóc nó. Em lo lắng vì cái gì?"
Hạ Lăng không dám làm anh tức giận, nhưng vẫn thì thầm: "Nó sẽ khác nếu do em chăm sóc.".
Truyện Điền Văn
Bùi Tử Hoành nheo mắt nhìn cô: "Bây giờ em nên ngur một giấc ngủ vài, sau này em sẽ có vô số cơ hội để chăm sóc đứa bé khi có con với anh. Nếu bây giờ em không đi ngủ, ngay lúc này anh giúp em có thêm một đứa."
- ------------------------
29-2-2020
Của Lochine
————————
Bình luận facebook