Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 470: Tự gây thương tích
Có lẽ anh ta sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô khi mang thai, nên đã đuổi họ đi.
Anh hẳn đã điều tra cha mẹ cô, cũng tìm hiểu họ là loại người gì, biết rằng Hạ Lăng không thích họ.
Hạ Lăng suy nghĩ, nhẹ nhàng dỗ đứa bé trong tay. Đứa bé vừa uống sữa, vừa nheo mắt lại, đắm mình dưới ánh mặt trời trong vòng tay mẹ, rất thoải mái và ấm cúng.
Khuôn mặt nó dường như buồn ngủ, miệng bắt đầu nhổ nước bọt.
Gần đây, nó thường nhổ một ít sữa. Hạ Lăng lau miệng bằng một chiếc khăn bông và tự hỏi liệu Lệ Lôi có giống như vậy khi anh còn nhỏ không. Một nụ cười ngọt ngào nở trên khuôn mặt cô khi cô nghĩ về việc Lệ Lôi có thể dễ thương như thế nào trước đây. "Bé con kì lạ, cứ thích thì khóc, lúc thì cười. Thôi quên đi, mẹ đây sẽ tha thứ cho nhóc vì nhóc vẫn còn nhỏ. Nhưng lớn lên thì đẹp trai một chút, hiểu chưa."
Cậu bé cười khúc khích.
Mẹ Chu đứng bên cạnh và suy ngẫm. Tại sao cô không lo lắng về gia đình? Cô ấy có vẻ hơi lạnh lùng với gia đình mặc dù họ đã không gặp nhau trong một thời gian dài như vậy.
Bà thực sự không hiểu.
Hạ Lăng dỗ dành đứa bé một lúc, khi thấy mẹ Chu vẫn đứng đó, cô hỏi: "Còn gì nữa không?"
Mẹ Chu lại ngập ngừng nói, "Phu nhân, dù sao họ cũng là người thân của cô, cô thực sự không muốn gặp họ sao?"
Người thân? Tất cả những gì họ muốn là tiền.
Khóe môi cô nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng. Cô tìm kiếm một chiếc vòng hoặc bông tai có thể sử dụng để gửi chúng qua cho họ, mới chợt nhớ lại rằng cô đã tháo tất cả đồ trang sức của mình vì sợ rằng chúng sẽ làm tổn thương đứa trẻ khi đang chăm sóc.
Cô quyết định nói với trợ lý của mình, bảo rằng hãy gửi một khoản tiền cho Diệp gia mỗi tháng, cho họ chi phí sinh hoạt.
Trên thực tế, cô đã gửi tiền cho Diệp gia từ lâu, kể từ khi cô ra mắt từ trại huấn luyện của Thiên Nghệ. Mãi cho đến khi tai nạn dù lượn mà cô bị Bùi Tử Hoành bắt đi - thời điểm đó quá hỗn loạn, và Bùi Tử Hoành đã ngăn không cho cô liên lạc với bên ngoài.
Mặc dù cha mẹ của Diệp Tinh Lăng rất đáng khinh.
Nhưng dù sao cô cũng đang sử dụng cơ thể này, cũng đã thề sẽ im lặng để thực hiện lòng hiếu thảo. Cô quyết tâm giữ lời hứa. Tuy nhiên, vì cha mẹ của Diệp Tinh Lăng quá vô đạo đức, cô quyết định họ chỉ xứng đáng nhận được các chi phí sinh hoạt cơ bản. Cô sẽ không cho họ thêm một xu.
Vài ngày sau.
Dì Lưu nhận được tiền do trợ lý của Hạ Lăng gửi cho cô. Đó là 5000 nhân dân tệ.
Người trợ lý nói với dì Lưu: "Sau này phu nhân sẽ gửi phí sinh hoạt cho mọi người, xin đừng làm phiền cô ấy nữa.".
Cha Diệp rất hạnh phúc khi nhận được tiền, cũng không muốn làm phiền con gái mình - theo ý kiến của ông, con gái ông kết hôn với một gia đình giàu có thì sau này ông có thể thoải mái tận hưởng cuộc sống rồi, còn lo lắng gì nữa?
Tuy nhiên, dì Lưu có vẻ rất không hài lòng với 5.000 nhân dân tệ, phàn nàn với cha Diệp: "Chỉ có 5000 tệ thôi sao? Cô ta đang thương hại ăn xin chắc! Lão Diệp, xem con gái ông tốt thế nào đi - kết hôn với gia đình giàu có, lại đang là ngôi sao lớn. Làm sao lại là người keo kiệt như vậy? Cô ta có thực sự đối xử với ông như người cha không vậy? Thật quá bất hiếu!"
"Cũng không nên phàn nàn quá nhiều." Cha Diệp nói. "5000 tệ đã là hai tháng lương làm việc tôi gộp lại rồi." Lần này, ông biết rõ, Tiểu Lăng vẫn xem nhà này là máu thịt của mình, nếu không lúc trước khi ông và bà ta bán cô đi. Cô đã kiện chúng ta ra toà chứ không phải đúng đây phát tiền nữa.
"Sau khi Phi Phi trở thành người thực vật, tất cả các chi phí nhập viện đều do Tiểu Lăng chịu." Cha Diệp nói một câu công bằng.
"Cái gì mà tất cả đều do Tiểu Lăng chịu chứ?!" Dì Lưu nhảy dựng lên. "Người trả chi phí y tế của Phi Phi rõ ràng là ông Bùi của Đế Hoàng! Chính ông Bùi đã cảm ơn chúng ta vì đã hợp tác anh ta với đứa con gái đó!" Dì Lưu thở hổn hển: "Nếu chúng ta không giúp nó, con đó có thể cưới ông Bùi không? Có thể trở thành phu nhân giàu có không?! Bây giờ, cái gì cũng đủ rồi, không cần quan tâm chúng ta nữa? Để tôi nói với ông, Lão Diệp, trên đời này không có bất cứ thứ gì miễn phí cả! "
Dì Lưu rất hung hăng: "Tôi nhất định phải để cô ta nhả thêm ra một mớ tiền!"
Cha Diệp im lặng trước những gì bà ta nói. Tại sao nghe có vẻ hợp lý? Tiểu Lăng như vậy không được lắm. Nhờ cha mẹ đây mới vào được cổng nhà quyền quý này, vậy mà cô không biết, còn không biết hiếu thảo dâng trà rót nước cho cha mẹ già tận hưởng phú quý nữa.
"Nhưng..." Rốt cuộc, cha Diệp chỉ dám nói. "Đừng dại dột quá, Triệu Nghi. Đừng quên Sở tổng lúc trước đã nói gì ở Đế Hoàng."
Sở Sâm đã cảnh báo họ một cách nghiêm khắc: nếu họ dám tìm Tiểu Lăng hoặc nói bất cứ điều gì với giới truyền thông, họ sẽ phải đối mặt với hậu quả. Lời đe doạ của anh ta rất có hiệu lực, vì dù sao Phi Phi cũng đang ở trong bệnh viện mà chi phí toàn bộ đều do bên ông Bùi trả. Nếu họ xúc phạm Đế Hoàng hay Diệp Tinh Lăng, tất cả sẽ rơi vào thế bất lợi
Dì Lưu nhớ lại lời cảnh báo của ông, cảm thấy có hơi sợ hãi. Bà suy nghĩ một lúc rồi nói với Cha Diệp: "Chúng ta sẽ không nói gì với báo chí, nhưng cũng nên được vào trong xem đứa con đầu lòng của đứa con gái này chứ, đúng không? Sao có thể sau khi sinh lâu vậy mà chúng ta đến cả nhìn cũng chưa nhìn qua được?"
Cha Diệp gật đầu đồng ý, nghĩ rằng nó cũng có lý.
Dì Lưu rất vui khi bà tìm được lý do để tìm Diệp Tinh Lăng. Bà cân nhắc khả năng Diệp Tinh Lăng sẽ không đồng ý gặp họ, nói với Cha Diệp: "Gọi cho bà già của ông đi cùng. Nó thật sự rất thân với bà ta đúng không? Vậy chắc sẽ không khoá cửa nhốt bà già đó ở ngoài đâu."
Cha Diệp yếu ớt nói: "Là mẹ tôi, không phải bà già."
Dì Lưu cau mày và liếc anh: "Còn không phải là bà già? Một bà già quê mùa không có đầu óc, lại dám kén chọn tôi, không muốn thấy chúng ta hạnh phúc. Bà già ngốc! Mùi bà già! Vậy mà ông vẫn chăm sóc bà ta! "
Cha Diệp cúi đầu, không dám nói gì.
Anh không có khả năng kiếm được nhiều tiền, vì vậy anh phải chịu cảnh bất hạnh của người vợ ở nhà. Ngày nào cũng bị mắng là vô dụng, nói rằng bà ta đã phải rất xui xẻo hoặc kiếp trước làm sai việc gì mới cưới phải anh. Đôi khi bà còn phàn nàn quần áo rẻ rách, nhà thì nhỏ lại hẹp cơm nước cũng như đồ ăn xin...
May mắn thay, Hạ Lăng đã kết hôn tốt và đã giúp cải thiện mức sống của họ. Khi dì Lưu sống trong một ngôi nhà lớn hơn, mặc quần áo đẹp hơn và ăn uống tốt hơn, có lẽ cô sẽ thể hiện sự tôn trọng hơn với chồng mình.
- ------------------------------------
2-3-2020
- --------------------------
1-3-2020
Của Lochine
- --------------------------
Anh hẳn đã điều tra cha mẹ cô, cũng tìm hiểu họ là loại người gì, biết rằng Hạ Lăng không thích họ.
Hạ Lăng suy nghĩ, nhẹ nhàng dỗ đứa bé trong tay. Đứa bé vừa uống sữa, vừa nheo mắt lại, đắm mình dưới ánh mặt trời trong vòng tay mẹ, rất thoải mái và ấm cúng.
Khuôn mặt nó dường như buồn ngủ, miệng bắt đầu nhổ nước bọt.
Gần đây, nó thường nhổ một ít sữa. Hạ Lăng lau miệng bằng một chiếc khăn bông và tự hỏi liệu Lệ Lôi có giống như vậy khi anh còn nhỏ không. Một nụ cười ngọt ngào nở trên khuôn mặt cô khi cô nghĩ về việc Lệ Lôi có thể dễ thương như thế nào trước đây. "Bé con kì lạ, cứ thích thì khóc, lúc thì cười. Thôi quên đi, mẹ đây sẽ tha thứ cho nhóc vì nhóc vẫn còn nhỏ. Nhưng lớn lên thì đẹp trai một chút, hiểu chưa."
Cậu bé cười khúc khích.
Mẹ Chu đứng bên cạnh và suy ngẫm. Tại sao cô không lo lắng về gia đình? Cô ấy có vẻ hơi lạnh lùng với gia đình mặc dù họ đã không gặp nhau trong một thời gian dài như vậy.
Bà thực sự không hiểu.
Hạ Lăng dỗ dành đứa bé một lúc, khi thấy mẹ Chu vẫn đứng đó, cô hỏi: "Còn gì nữa không?"
Mẹ Chu lại ngập ngừng nói, "Phu nhân, dù sao họ cũng là người thân của cô, cô thực sự không muốn gặp họ sao?"
Người thân? Tất cả những gì họ muốn là tiền.
Khóe môi cô nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng. Cô tìm kiếm một chiếc vòng hoặc bông tai có thể sử dụng để gửi chúng qua cho họ, mới chợt nhớ lại rằng cô đã tháo tất cả đồ trang sức của mình vì sợ rằng chúng sẽ làm tổn thương đứa trẻ khi đang chăm sóc.
Cô quyết định nói với trợ lý của mình, bảo rằng hãy gửi một khoản tiền cho Diệp gia mỗi tháng, cho họ chi phí sinh hoạt.
Trên thực tế, cô đã gửi tiền cho Diệp gia từ lâu, kể từ khi cô ra mắt từ trại huấn luyện của Thiên Nghệ. Mãi cho đến khi tai nạn dù lượn mà cô bị Bùi Tử Hoành bắt đi - thời điểm đó quá hỗn loạn, và Bùi Tử Hoành đã ngăn không cho cô liên lạc với bên ngoài.
Mặc dù cha mẹ của Diệp Tinh Lăng rất đáng khinh.
Nhưng dù sao cô cũng đang sử dụng cơ thể này, cũng đã thề sẽ im lặng để thực hiện lòng hiếu thảo. Cô quyết tâm giữ lời hứa. Tuy nhiên, vì cha mẹ của Diệp Tinh Lăng quá vô đạo đức, cô quyết định họ chỉ xứng đáng nhận được các chi phí sinh hoạt cơ bản. Cô sẽ không cho họ thêm một xu.
Vài ngày sau.
Dì Lưu nhận được tiền do trợ lý của Hạ Lăng gửi cho cô. Đó là 5000 nhân dân tệ.
Người trợ lý nói với dì Lưu: "Sau này phu nhân sẽ gửi phí sinh hoạt cho mọi người, xin đừng làm phiền cô ấy nữa.".
Cha Diệp rất hạnh phúc khi nhận được tiền, cũng không muốn làm phiền con gái mình - theo ý kiến của ông, con gái ông kết hôn với một gia đình giàu có thì sau này ông có thể thoải mái tận hưởng cuộc sống rồi, còn lo lắng gì nữa?
Tuy nhiên, dì Lưu có vẻ rất không hài lòng với 5.000 nhân dân tệ, phàn nàn với cha Diệp: "Chỉ có 5000 tệ thôi sao? Cô ta đang thương hại ăn xin chắc! Lão Diệp, xem con gái ông tốt thế nào đi - kết hôn với gia đình giàu có, lại đang là ngôi sao lớn. Làm sao lại là người keo kiệt như vậy? Cô ta có thực sự đối xử với ông như người cha không vậy? Thật quá bất hiếu!"
"Cũng không nên phàn nàn quá nhiều." Cha Diệp nói. "5000 tệ đã là hai tháng lương làm việc tôi gộp lại rồi." Lần này, ông biết rõ, Tiểu Lăng vẫn xem nhà này là máu thịt của mình, nếu không lúc trước khi ông và bà ta bán cô đi. Cô đã kiện chúng ta ra toà chứ không phải đúng đây phát tiền nữa.
"Sau khi Phi Phi trở thành người thực vật, tất cả các chi phí nhập viện đều do Tiểu Lăng chịu." Cha Diệp nói một câu công bằng.
"Cái gì mà tất cả đều do Tiểu Lăng chịu chứ?!" Dì Lưu nhảy dựng lên. "Người trả chi phí y tế của Phi Phi rõ ràng là ông Bùi của Đế Hoàng! Chính ông Bùi đã cảm ơn chúng ta vì đã hợp tác anh ta với đứa con gái đó!" Dì Lưu thở hổn hển: "Nếu chúng ta không giúp nó, con đó có thể cưới ông Bùi không? Có thể trở thành phu nhân giàu có không?! Bây giờ, cái gì cũng đủ rồi, không cần quan tâm chúng ta nữa? Để tôi nói với ông, Lão Diệp, trên đời này không có bất cứ thứ gì miễn phí cả! "
Dì Lưu rất hung hăng: "Tôi nhất định phải để cô ta nhả thêm ra một mớ tiền!"
Cha Diệp im lặng trước những gì bà ta nói. Tại sao nghe có vẻ hợp lý? Tiểu Lăng như vậy không được lắm. Nhờ cha mẹ đây mới vào được cổng nhà quyền quý này, vậy mà cô không biết, còn không biết hiếu thảo dâng trà rót nước cho cha mẹ già tận hưởng phú quý nữa.
"Nhưng..." Rốt cuộc, cha Diệp chỉ dám nói. "Đừng dại dột quá, Triệu Nghi. Đừng quên Sở tổng lúc trước đã nói gì ở Đế Hoàng."
Sở Sâm đã cảnh báo họ một cách nghiêm khắc: nếu họ dám tìm Tiểu Lăng hoặc nói bất cứ điều gì với giới truyền thông, họ sẽ phải đối mặt với hậu quả. Lời đe doạ của anh ta rất có hiệu lực, vì dù sao Phi Phi cũng đang ở trong bệnh viện mà chi phí toàn bộ đều do bên ông Bùi trả. Nếu họ xúc phạm Đế Hoàng hay Diệp Tinh Lăng, tất cả sẽ rơi vào thế bất lợi
Dì Lưu nhớ lại lời cảnh báo của ông, cảm thấy có hơi sợ hãi. Bà suy nghĩ một lúc rồi nói với Cha Diệp: "Chúng ta sẽ không nói gì với báo chí, nhưng cũng nên được vào trong xem đứa con đầu lòng của đứa con gái này chứ, đúng không? Sao có thể sau khi sinh lâu vậy mà chúng ta đến cả nhìn cũng chưa nhìn qua được?"
Cha Diệp gật đầu đồng ý, nghĩ rằng nó cũng có lý.
Dì Lưu rất vui khi bà tìm được lý do để tìm Diệp Tinh Lăng. Bà cân nhắc khả năng Diệp Tinh Lăng sẽ không đồng ý gặp họ, nói với Cha Diệp: "Gọi cho bà già của ông đi cùng. Nó thật sự rất thân với bà ta đúng không? Vậy chắc sẽ không khoá cửa nhốt bà già đó ở ngoài đâu."
Cha Diệp yếu ớt nói: "Là mẹ tôi, không phải bà già."
Dì Lưu cau mày và liếc anh: "Còn không phải là bà già? Một bà già quê mùa không có đầu óc, lại dám kén chọn tôi, không muốn thấy chúng ta hạnh phúc. Bà già ngốc! Mùi bà già! Vậy mà ông vẫn chăm sóc bà ta! "
Cha Diệp cúi đầu, không dám nói gì.
Anh không có khả năng kiếm được nhiều tiền, vì vậy anh phải chịu cảnh bất hạnh của người vợ ở nhà. Ngày nào cũng bị mắng là vô dụng, nói rằng bà ta đã phải rất xui xẻo hoặc kiếp trước làm sai việc gì mới cưới phải anh. Đôi khi bà còn phàn nàn quần áo rẻ rách, nhà thì nhỏ lại hẹp cơm nước cũng như đồ ăn xin...
May mắn thay, Hạ Lăng đã kết hôn tốt và đã giúp cải thiện mức sống của họ. Khi dì Lưu sống trong một ngôi nhà lớn hơn, mặc quần áo đẹp hơn và ăn uống tốt hơn, có lẽ cô sẽ thể hiện sự tôn trọng hơn với chồng mình.
- ------------------------------------
2-3-2020
- --------------------------
1-3-2020
Của Lochine
- --------------------------