• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thiên Hậu Trở Về Full dịch (90 Viewers)

  • Chương 471: Con gái đã kết hôn

Anh nhớ rằng bà ngoại ở quê yêu Tiểu Lăng từ khi còn nhỏ. Anh nghe nói rằng cô có một đứa con trai, cũng muốn gặp nó từ lâu. Nhưng họ không thể liên lạc với cô, chỉ biết cô cần phải nghỉ ngơi sau kì chuyển dạ nên không làm phiền cô.



Nghĩ vậy, hai vợ chồng gọi bà già sống ở nông thôn



Bà Diệp rất vui mừng trước lời mời của họ. Bà hỏi: "Sức khỏe của Tiểu Lăng có tốt không? Có thể tiếp khách không đấy? Nếu chúng ta qua đó có ảnh hưởng gì đến nó không?"



Cha Diệp ngượng ngùng đáp lại: "Thật ra, tụi con chưa gặp Tiểu Lăng, cũng không biết chính xác cô ấy đang làm gì. Nhưng mẹ lại rất được nó yêu thích, con nghĩ chỉ cần mẹ ở đây thì chắc chắn nó sẽ gặp thôi... ".
truyện xuyên nhanh



Dì Lưu nghe nói rằng mình càng ngày càng sai, nhanh chóng giật điện thoại: "Mẹ, đừng nghe lão Diệp nói một cách mù quáng, chúng con gặp và chào hỏi Tiểu Lăng rồi, mẹ chắc chắn sẽ được gặp cô ấy.."



Mặc dù bà Diệp bị mù, nhưng bà vẫn rất nhạy cảm với sự khác biệt trong lời nói của họ. Bà bắt đầu lo lắng về tình trạng của Tiểu Lăng. Tại sao họ không cho phép gia đình bà gặp cô ấy? Gia đình chồng là người thế nào? Có phải bậy giờ con bé đang rất yếu không? Đứa trẻ thế nào? Bọn họ rốt cuộc đang che giấu điều gì?



Có vẻ như bà sẽ phải thực hiện một chuyến đi xuống để có thể trả lời tất cả những câu hỏi này.



Do đó, bà Diệp đã đóng gói hành lý của mình và vội vã đến thành phố ngay trong đêm đó.



Ngày này, khi mẹ Chu đi mua sắm hàng tạp hóa, bà lại gặp dì Lưu.



Một người đàn ông trung niên theo sau dì Lưu, còn dì đang giữ một bà cụ mù.



Mẹ Chu cau mày, nhớ lại rằng phu nhân đã nói với cô đừng liên quan đến các thành viên trong gia đình. Cứ như vậy, bà định đi qua họ và giả vờ rằng không nhìn thấy gì. Tuy nhiên, dì Lưu lại lập tức chặn đường, không cho bà qua.



Dì Lưu nói với một nụ cười trên khuôn mặt, "Mẹ Chu, bà không nhận ra tôi à? Chúng ta mới gặp nhau vài ngày trước!"



Thấy mình không thể tránh được, mẹ Chu phải nói: "Đây không phải là dì Lưu sai, có chuyện gì vậy?"



"Thực ra là có chút chuyện." Dì Lưu nói, " Để tôi giới thiệu, mẹ Chu, đây là bà già của gia đình chúng tôi, là bà của Tiểu Lăng. Bà muốn gặp cháu nội của mình, mẹ Chu, bà sẽ có thể giúp chúng tôi chuyển lời đến Tiểu Lăng không?"



Mẹ Chu vẫn bất động: "Phu nhân đã nói rằng cô sẽ không gặp gia đình, nhưng sẽ thường xuyên gửi chi phí sinh hoạt cho nhà."



Bà ngoại mơ hồ hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thấy rằng mẹ Chu dường như khá tôn kính Tiểu Lăng và đang xem nhẹ dì Liu, có vẻ như dì Lưu đã cố gắng lấy tiền từ Tiểu Lăng, cũng do vậy mà Tiểu Lăng không muốn gặp họ.



Sự giàu có thu hút sự chú ý của mọi người, vì Tiểu Lăng cũng kiếm được tiền, nên cô tránh nó là điều dễ hiểu.



Rốt cuộc, Hạ Lăng không gần gũi với bố mẹ từ khi cô còn nhỏ. Dì Lưu thường xuyên bắt nạt cô trong quá khứ, không cho cô ăn no hay đủ quần áo ấm trong mùa lạnh. Thường xuyên đánh mắng cô. Khoảng thời gian ở nhà đã quá khó khăn cho nó rồi, bây giờ nó cũng đang làm rất tốt, cô đã phải rất hiếu thảo mới thực sự gửi tiền về cho họ.



Bà ngoại âm thầm mắng cha Diệp và dì Lưu trong lòng vì quá xấu hổ.



Nhưng bà thực sự muốn gặp cháu gái và cháu chắt của mình. Cứ như vậy, bà tiến lên một bước và nói với mẹ Chu: "Chị này, tôi có thể làm phiền chị giúp bà già này gửi lời cho phu nhân của chị rằng tôi đang ở đây không? Từ nhỏ tôi đã nuôi lớn nó, cũng rất thân với nó. Nếu nói tôi đến chắc chắn cô ấy sẽ cho chúng tôi gắp."



Thấy giọng nói trong trẻo và trật tự của bà cụ mù này, bà Chu ngập ngừng, nghĩ rằng bà này dường như không nói những điều vô nghĩa. Lúc trước khi gặp dì Lưu, dì ta đã không mang theo bà cụ này, vậy chắc lần này mang sẽ có ý nghĩa của nó. Bà quyết định sẽ chuyển lời cho phu nhân.



Mẹ Chu mua đồ và trở về biệt thự.



Cô tìm Hạ Lăng và nói với cô về bà Diệp.



Hạ Lăng không ngờ bà Diệp đã thực hiện chuyến đi xuống để gặp cô. Cô đã không gặp bà ngoại kể từ khi cô tạm biệt vùng quê hai năm trước. Cô nhớ cô rất nhiều. Quá nhiều điều đã xảy ra trong hai năm này, và cô nhớ lại rằng bà già đã ân cần và tốt bụng với cô như thế nào.



"Tôi sẽ gặp họ." Hạ Lăng nói. "Bà ngoại đôi chân đã không tốt, mắt cũng không nhìn được. Hãy để bố tôi và dì Lưu đi cùng." Ngay cả khi họ thực sự rất tham lam, họ ít nhất là con trai và con dâu. Lòng hiếu dù hời hợt nhưng vẫn có. Cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi họ đưa bà đến.



Mẹ Chu hỏi: "Phu nhân, chúng ta có cần nói với ông chủ về điều này trước không?"



Bà không nói chắc Hạ Lăng gần như quên mất rằng mặc dù biệt thự này là nhà của cô và Bùi Tử Hoành, nhưng chỉ có Bùi Tử Hoanhd là chủ sở hữu thực sự ở đây. Cô cần phải xin phép trước khi đưa ra bất kỳ quyết định nào. Vì vậy, Hạ Lăng nói, "Tôi sẽ nói với Bùi Tử Hoanhd."



Trong bữa tối, cô thực sự nói với Pei Ziheng về gia đình sắp tới.



Bùi Tử Hoành không vui lắm: "Họ không phải là gia đình thực sự của em. Tại sao rm lại bận tâm?"



"Không phải bận tâm.", Xia nói, "Tôi nhớ bà."



Bùi Tử Hoành kinh ngạc nhìn cô. Anh hiếm khi nghe cô nói rằng cô nhớ bất cứ ai, vì vậy anh biết rằng bà già này có một vị thế vững chắc trong trái tim cô. Cô là một người xem trọng các mối quan hệ gia đình, như có thể thấy bởi thái độ của cô ấy đối với Hạ Vũ trong quá khứ. Nếu cô muốn nhìn thấy họ, anh sẽ để cô gặp.



Vì vậy, Bùi Tử Hoành đồng ý cho cô ấy mời gia đình đến nhà.



Tuy nhiên, anh không muốn tham gia: "Chọn thời gian khi anh không ở nhà."



Hạ Lăng biết rằng anh không thích ồn ào, cô gật đầu.



Sau đó, mẹ Chu đã sắp xếp gặp mạt, nhưng bà không đồng ý một điều. Bà tìm Bùi Tử Hoành và nói: "Thưa ông, đây là lần đầu gặp mặt gia đình vợ. Nếu ngài không ở đó họ sẽ nghĩ ở đây đối xử với phu nhân quá thờ ơ. "



Bùi Tử Hoành không quan trả lời: "Ừ." Đám đó đang đến để nhìn đứa bé, thậm chí còn không phải là con trai anh. Tại sao anh ta cần phải giả vờ là một gia đình hạnh phúc? Thật nực cười.



Vì vậy, đó là kết thúc của cuộc trò chuyện.



Chọn một ngày tốt lành, Hạ Lăng yêu cầu mẹ của Chu mời Diệp gia đến.



Diệp gia xuất hiện trong bộ quần áo đẹp nhất của họ. Bà Diệp mặc một chiếc áo màu xanh lá cây nhạt, trang phục truyền thống. Cha Diệp mặc một bộ đồ. Có một câu nói rằng bộ đồ thể hiện lên con người. Khi Bùi Tử Hoành hay Lệ Lôi mặc một bộ đồ, họ trông gọn gàng, sạch sẽ, xen chút điển trai. Tuy nhiên, Cha Diệp lại không được sức hút đó, chỉ cười nhẹ.



Dù vậy thì trông anh khá ổn.



Người xấu nhất trong số rất nhiều là dì Lưu. Cô mới uốn tóc và mặc một chiếc áo len in hoa và một chiếc váy dài có cùng họa tiết, dùng qua nhiều trang sức vàng bạc chồng lên nhau, cứ như đặt nhưng thứ có cùng giá trị lại với nhau vậy.



Vì đây là lần đầu tiên dì Lưu bước vào một ngôi nhà gỗ sang trọng như vậy, cô đã vô cùng phấn khích. Cô nhìn quanh cố gắng chạm vào mọi thứ, liên tục luyên thuyên: " Oa!! Có một tác phẩm điêu khắc ở cửa! Cái này đắt tiền lắm đó! Cái tủ đó đằng kia được làm từ gỗ gì? Cái đó chắc cũng đắt phải không?



- --------------------------------------



2-3-2020



Của Lochine



- --------------------------------------
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom