Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 481: Phỏng vấn riêng
Một số công ty truyền thông thậm chí muốn chụp ảnh họ cùng nhau.
Bùi Tử Hoành không sẵn lòng, nhưng phóng viên nói: "Bùi tổng, gia đình ba người của ngài rất hạnh phúc. Ngài có muốn cả thế giới nhìn thấy không? Mọi người sẽ ghen tị đấy."
Bùi Tử Hoành có chút dao động.
Anh gật đầu. "Được."
Địa điểm của cuộc phỏng vấn là biệt thự.
Trong khu vườn đầy nắng, Hạ Lăng mặc quần áo nhà rộng, bế một em bé xinh đẹp trên tay và ngồi yên bên cạnh Bùi Tử Hoành. Anh đang đưa tay rót trà chiều, đứa bé mỉm cười bập bê.
Các phóng viên liên tục chụp ảnh.
Gia đình ba người này có khuôn mặt xinh đẹp, chủ gia đình là một người đàn ông đẹp trai tuyệt đẹp, trong khi tình nhân là một phụ nữ thanh lịch và ngọt ngào với một nét quyến rũ quyến rũ. Ngay cả trẻ sơ sinh được bọc trong chăn cũng có những nét đẹp và đôi mắt tràn đầy sức sống, giống như một thiên thần trên trái đất.
Khu vườn nhỏ có một môi trường yên tĩnh, thể hiện hương vị và sự phi thường ở nơi bình thường. Bàn và ghế được làm bằng gỗ tốt nhất và chắc chắn nhất, các dụng cụ bằng sứ được tạo ra bằng tay bởi một nghệ nhân nổi tiếng, trong khi bánh, trái cây và trà thêm vào một kết thúc tuyệt vời cho khung cảnh hoàn hảo như tranh vẽ này sẽ là sự ghen tị của bất cứ ai đặt mắt lên nó
Nhiều nhiếp ảnh gia chụp ảnh tải liệu, đều tiến hành nhanh chóng và thuận lợi.
Vấn đề đặc biệt đó đối với tạp chí đã được bán hết chỉ trong vài giờ, giá cả tăng vọt so với thị trường cũ.
Những cuộc nói chuyện về gia đình hạnh phúc của Bùi Tử Hoành có ở mọi con đường và ngõ hẻm, nhiều người ban đầu nghĩ Hạ Lăng không xứng đáng với Bùi Tử Hoành đều ngậm ngùi không nói được lời nào. Nhìn bức ảnh của họ bên nhau, cặp đôi tỏ ra vô cùng hợp nhau.
Hạ Vũ rất tức giận đến nỗi xé tờ tạp chí.
Có một người xé nát tờ tạp chí - Lệ Lôi.
Lệ Lôi vô cùng khó chịu vì biểu cảm dịu dàng của Bùi Tử Hoành trong bức ảnh, không kịp suy nghĩ mà xé đôi tờ tạp chí ra. Anh ném một nửa là khuôn mặt của Bùi Tử Hoành vào thùng rác, và chỉ giữ nửa còn lại với Hạ Lăng và trẻ sơ sinh trên đó.
Cô ấy trông hạnh phúc.
Lệ Lôi thận trọng, làm phẳng một nửa bức tranh một chút, cắt tỉa một chút bằng kéo. Trong bức tranh, có một sự dịu dàng trong mắt cô mà anh chưa từng thấy trước đây, và anh nhận ra rằng sự ấm áp mà cô toát ra là một sản phẩm phụ tuyệt đẹp của việc làm mẹ.
Hóa ra cô có thể hạnh phúc khi không có anh.
Lệ Lôi cảm thấy đau đớn cay đắng, nhưng anh buộc mình phải ban phước cho cô - nếu đây là ý chí của Thiên chúa, rằng anh không thể ở bên cạnh cô, thì ít nhất anh sẽ cho cô một người mẽ như Bùi Tử Hoành để bảo vệ cô.
Hãy cho cô ấy hạnh phúc.
Bàn tay của Lệ Lôi siết chặt thành nắm đấm.
Anh tự nói với mình điều tương tự hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn có cảm giác phẫn nộ mà anh không thể kìm nén.
Anh vẫn muốn lao đến nhà Bùi một cách tuyệt vọng và cướp cô đi. Nếu cô thích thì có thể đưa cả đứa bé đi. Nhưng việc cô ở bên Bùi Tử Hoành, anh thực sự không chịu nổi chuyện này!
Thậm chí phút chốc, anh như không thể thở được.
Lệ Lôi lần nữa xem xét kỹ bức tranh, nhận thấy thái độ dịu dàng của Tiểu Lăng chỉ hướng về đứa bé - cô không hề nhìn Bùi Tử Hoành.
Lệ Lôi cảm thấy một tia hy vọng, nhanh chóng lật qua một vài trang khác có những bức ảnh của họ trên đó. Cũng những bức ảnh khác, biểu cảm của Tiểu Lăng vẫn dáng mặt đó, nhưng không ai trong số đó là nhìn vào Bùi Tử Hoành. Lệ Lôi cảm thấy cảm xúc của mình không ổn định khi thấy điều này. Một mặt, anh hơi bối rối khi nhận ra rằng họ không gần gũi và yêu thương như vẻ ngoài. Mặt khác, anh không thể nào hạnh phúc hơn khi cô không yêu Bùi Tử Hoành nhiều như anh nghĩ.
Có lẽ, anh vẫn còn cơ hội.
Chỉ là đứa bé đó.
Đôi mắt của Lệ Lôi nhìn vào đứa bé đang mỉm cười hạnh phúc trong vòng tay mẹ. Không biết vì lý do gì, Lệ Lôi dường như không thể gièm pha đứa bé, thay vào đó, anh thấy mình bị cuốn hút bởi nó.
Tiếng gõ cửa, là Đàm Anh bước vào.
Lệ Lôi nói, "Tôi có phải là quá vô vọng rồi không? Thậm chí còn thấy đứa trẻ của Bùi Tử Hoành thật dễ thương."
Đàm Anh liếc nhìn tờ tạp chí trên bàn, không thể nghĩ ra bất kỳ lời an ủi nào. Thay vào đó, chỉ nói: "Cô ấy đã kết hôn và sinh ra một đứa trẻ, tại sao anh không tìm một người phụ nữ khác để yêu đi chứ? Đứa trẻ này sẽ là người kế thừa của Đế Hoàng. Nếu anh không có ai để thừa kế Thiên Nghệ thì anh định sẽ đánh bại cặp cha con đó như thế nào? "
Lệ Lôi mỉa mai: "Bùi Tử Hoành có thể nuôi con gì chứ??"
Đàm Anh lắc đầu, cảm thấy rằng ông chủ của mình thực sự rất vô vọng rồi. Cho dù Bùi tổng có tệ đến đâu, chắc chắn ngài có đủ khả năng để chuẩn bị một người kế vị. Đó là một thực tế, Bùi gia rất có khả năng trau chuốt và nuôi dạy thế hệ sau, minh chứng rõ ràng nhất là mỗi người trong số họ đều đã thành công trong sự nghiệp của bản thân. Lệ Lôi hẳn đã suy nghĩ quá nhiều mong muốn, thậm chí còn nghĩ Bùi gia sẽ không có người kế thừa.
Lệ Lôi cũng biết rằng mình ngây thơ, nụ cười của anh nhanh chóng nhạt dần. Anh nhìn chằm chằm vào bức tranh, có hơi mất tập trung. "Đứa bé này có khả năng để đánh bại Thiên Nghệ, điều này anh cũng nhận ra." Anh nhìn chàng trai nhỏ trong hình và thì thầm, "Nếu nó có thể mạnh mẽ như vậy, chắc sẽ có khả năng bảo vệ mẹ mình thật tốt."
Tiểu Lăng vô tội và xuất thân từ một gia đình bình thường. Nếu một ngày nào đó Bùi Tử Hoành cảm thấy chán ghét và rời bỏ cô, ít nhất cô sẽ có một đứa con trai để chăm sóc cô.
Tuy nhiên, giọng anh chùng xuống, bối rối nói: "Không... không, nó không nên mạnh mẽ quá." Nếu quá mạnh mẽ, ngay lúc Tiểu Lăng có thể thoát được Bùi Tử Hoành thì anh sẽ không có bất kì cơ hội nào để đưa cô đi.
Trái tim của Lệ Lôi rối bời.
Đàm Anh đau khổ. Boss của anh lúc nào cũng tỏ ra vô tư, nhưng sâu thẳm, anh ấy là một người đàn ông hết lòng tận tụy. Anh thực sự lo lắng rằng Boss sẽ không bao giờ yêu người khác trong cuộc đời này.
Anh ấy đã bị tổn thương quá sâu sắc.
Đàm Anh lắc đầu và thở dài. Đây là loại định mệnh gì thế??
Anh cảm thấy tiếc cho Tô Đường, người vẫn đang mong chờ ngày Lệ Lôi sẽ thay lòng đổi dạ. Anh nghĩ đến món súp mà Tô Đường đã đích thân đun cho Lệ Lôi trong bếp của công ty trưa nay. Món súp đó... Boss thậm chí còn chưa động vài, để cho nó lạnh đi.
Đàm Anh cảm thấy may mắn khi từ sớm anh đã kết hôn - thoát khỏi những vấn đề phức tạp như vậy.
Cuộc sống của Hạ Lăng bây giờ rất yên bình.
Các cuộc phỏng vẫn cứ liên tục ùa vào, công chúng thì yêu cầu họ chụp ảnh và cập nhật thông tin gia đình ba người thường xuyên. Tuy nhiên, Hạ Lăng không muốn đứa bé được chú ý bởi công chúng quá nhiều, do đó, cô trực tiếp từ chối hết các cuộc phỏng vấn, chỉ ở nhà chăm sóc cho đứa bé.
Ngay cả Bùi Tử Hoành cũng ngạc nhiên: "Em không muốn đứa bé nhận được quá nhiều sự chú ý sao?" Ấn tượng của anh về Tiểu Lăng là một người yêu thích ánh đèn sân khấu, rất thích chia sẻ mọi thứ. Ở kiếp trước, tài khoản công khai của cô được cập nhật hàng ngày, không bao giờ thiếu thứ để công chúng xem.
Nhưng bây giờ, cô thậm chí không muốn công khai thứ quan trọng như việc sinh con hay tiệc chúc mừng.
- -------------------------------------
8-3-2020
Của Faronlia
- ----------------------
Bùi Tử Hoành không sẵn lòng, nhưng phóng viên nói: "Bùi tổng, gia đình ba người của ngài rất hạnh phúc. Ngài có muốn cả thế giới nhìn thấy không? Mọi người sẽ ghen tị đấy."
Bùi Tử Hoành có chút dao động.
Anh gật đầu. "Được."
Địa điểm của cuộc phỏng vấn là biệt thự.
Trong khu vườn đầy nắng, Hạ Lăng mặc quần áo nhà rộng, bế một em bé xinh đẹp trên tay và ngồi yên bên cạnh Bùi Tử Hoành. Anh đang đưa tay rót trà chiều, đứa bé mỉm cười bập bê.
Các phóng viên liên tục chụp ảnh.
Gia đình ba người này có khuôn mặt xinh đẹp, chủ gia đình là một người đàn ông đẹp trai tuyệt đẹp, trong khi tình nhân là một phụ nữ thanh lịch và ngọt ngào với một nét quyến rũ quyến rũ. Ngay cả trẻ sơ sinh được bọc trong chăn cũng có những nét đẹp và đôi mắt tràn đầy sức sống, giống như một thiên thần trên trái đất.
Khu vườn nhỏ có một môi trường yên tĩnh, thể hiện hương vị và sự phi thường ở nơi bình thường. Bàn và ghế được làm bằng gỗ tốt nhất và chắc chắn nhất, các dụng cụ bằng sứ được tạo ra bằng tay bởi một nghệ nhân nổi tiếng, trong khi bánh, trái cây và trà thêm vào một kết thúc tuyệt vời cho khung cảnh hoàn hảo như tranh vẽ này sẽ là sự ghen tị của bất cứ ai đặt mắt lên nó
Nhiều nhiếp ảnh gia chụp ảnh tải liệu, đều tiến hành nhanh chóng và thuận lợi.
Vấn đề đặc biệt đó đối với tạp chí đã được bán hết chỉ trong vài giờ, giá cả tăng vọt so với thị trường cũ.
Những cuộc nói chuyện về gia đình hạnh phúc của Bùi Tử Hoành có ở mọi con đường và ngõ hẻm, nhiều người ban đầu nghĩ Hạ Lăng không xứng đáng với Bùi Tử Hoành đều ngậm ngùi không nói được lời nào. Nhìn bức ảnh của họ bên nhau, cặp đôi tỏ ra vô cùng hợp nhau.
Hạ Vũ rất tức giận đến nỗi xé tờ tạp chí.
Có một người xé nát tờ tạp chí - Lệ Lôi.
Lệ Lôi vô cùng khó chịu vì biểu cảm dịu dàng của Bùi Tử Hoành trong bức ảnh, không kịp suy nghĩ mà xé đôi tờ tạp chí ra. Anh ném một nửa là khuôn mặt của Bùi Tử Hoành vào thùng rác, và chỉ giữ nửa còn lại với Hạ Lăng và trẻ sơ sinh trên đó.
Cô ấy trông hạnh phúc.
Lệ Lôi thận trọng, làm phẳng một nửa bức tranh một chút, cắt tỉa một chút bằng kéo. Trong bức tranh, có một sự dịu dàng trong mắt cô mà anh chưa từng thấy trước đây, và anh nhận ra rằng sự ấm áp mà cô toát ra là một sản phẩm phụ tuyệt đẹp của việc làm mẹ.
Hóa ra cô có thể hạnh phúc khi không có anh.
Lệ Lôi cảm thấy đau đớn cay đắng, nhưng anh buộc mình phải ban phước cho cô - nếu đây là ý chí của Thiên chúa, rằng anh không thể ở bên cạnh cô, thì ít nhất anh sẽ cho cô một người mẽ như Bùi Tử Hoành để bảo vệ cô.
Hãy cho cô ấy hạnh phúc.
Bàn tay của Lệ Lôi siết chặt thành nắm đấm.
Anh tự nói với mình điều tương tự hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn có cảm giác phẫn nộ mà anh không thể kìm nén.
Anh vẫn muốn lao đến nhà Bùi một cách tuyệt vọng và cướp cô đi. Nếu cô thích thì có thể đưa cả đứa bé đi. Nhưng việc cô ở bên Bùi Tử Hoành, anh thực sự không chịu nổi chuyện này!
Thậm chí phút chốc, anh như không thể thở được.
Lệ Lôi lần nữa xem xét kỹ bức tranh, nhận thấy thái độ dịu dàng của Tiểu Lăng chỉ hướng về đứa bé - cô không hề nhìn Bùi Tử Hoành.
Lệ Lôi cảm thấy một tia hy vọng, nhanh chóng lật qua một vài trang khác có những bức ảnh của họ trên đó. Cũng những bức ảnh khác, biểu cảm của Tiểu Lăng vẫn dáng mặt đó, nhưng không ai trong số đó là nhìn vào Bùi Tử Hoành. Lệ Lôi cảm thấy cảm xúc của mình không ổn định khi thấy điều này. Một mặt, anh hơi bối rối khi nhận ra rằng họ không gần gũi và yêu thương như vẻ ngoài. Mặt khác, anh không thể nào hạnh phúc hơn khi cô không yêu Bùi Tử Hoành nhiều như anh nghĩ.
Có lẽ, anh vẫn còn cơ hội.
Chỉ là đứa bé đó.
Đôi mắt của Lệ Lôi nhìn vào đứa bé đang mỉm cười hạnh phúc trong vòng tay mẹ. Không biết vì lý do gì, Lệ Lôi dường như không thể gièm pha đứa bé, thay vào đó, anh thấy mình bị cuốn hút bởi nó.
Tiếng gõ cửa, là Đàm Anh bước vào.
Lệ Lôi nói, "Tôi có phải là quá vô vọng rồi không? Thậm chí còn thấy đứa trẻ của Bùi Tử Hoành thật dễ thương."
Đàm Anh liếc nhìn tờ tạp chí trên bàn, không thể nghĩ ra bất kỳ lời an ủi nào. Thay vào đó, chỉ nói: "Cô ấy đã kết hôn và sinh ra một đứa trẻ, tại sao anh không tìm một người phụ nữ khác để yêu đi chứ? Đứa trẻ này sẽ là người kế thừa của Đế Hoàng. Nếu anh không có ai để thừa kế Thiên Nghệ thì anh định sẽ đánh bại cặp cha con đó như thế nào? "
Lệ Lôi mỉa mai: "Bùi Tử Hoành có thể nuôi con gì chứ??"
Đàm Anh lắc đầu, cảm thấy rằng ông chủ của mình thực sự rất vô vọng rồi. Cho dù Bùi tổng có tệ đến đâu, chắc chắn ngài có đủ khả năng để chuẩn bị một người kế vị. Đó là một thực tế, Bùi gia rất có khả năng trau chuốt và nuôi dạy thế hệ sau, minh chứng rõ ràng nhất là mỗi người trong số họ đều đã thành công trong sự nghiệp của bản thân. Lệ Lôi hẳn đã suy nghĩ quá nhiều mong muốn, thậm chí còn nghĩ Bùi gia sẽ không có người kế thừa.
Lệ Lôi cũng biết rằng mình ngây thơ, nụ cười của anh nhanh chóng nhạt dần. Anh nhìn chằm chằm vào bức tranh, có hơi mất tập trung. "Đứa bé này có khả năng để đánh bại Thiên Nghệ, điều này anh cũng nhận ra." Anh nhìn chàng trai nhỏ trong hình và thì thầm, "Nếu nó có thể mạnh mẽ như vậy, chắc sẽ có khả năng bảo vệ mẹ mình thật tốt."
Tiểu Lăng vô tội và xuất thân từ một gia đình bình thường. Nếu một ngày nào đó Bùi Tử Hoành cảm thấy chán ghét và rời bỏ cô, ít nhất cô sẽ có một đứa con trai để chăm sóc cô.
Tuy nhiên, giọng anh chùng xuống, bối rối nói: "Không... không, nó không nên mạnh mẽ quá." Nếu quá mạnh mẽ, ngay lúc Tiểu Lăng có thể thoát được Bùi Tử Hoành thì anh sẽ không có bất kì cơ hội nào để đưa cô đi.
Trái tim của Lệ Lôi rối bời.
Đàm Anh đau khổ. Boss của anh lúc nào cũng tỏ ra vô tư, nhưng sâu thẳm, anh ấy là một người đàn ông hết lòng tận tụy. Anh thực sự lo lắng rằng Boss sẽ không bao giờ yêu người khác trong cuộc đời này.
Anh ấy đã bị tổn thương quá sâu sắc.
Đàm Anh lắc đầu và thở dài. Đây là loại định mệnh gì thế??
Anh cảm thấy tiếc cho Tô Đường, người vẫn đang mong chờ ngày Lệ Lôi sẽ thay lòng đổi dạ. Anh nghĩ đến món súp mà Tô Đường đã đích thân đun cho Lệ Lôi trong bếp của công ty trưa nay. Món súp đó... Boss thậm chí còn chưa động vài, để cho nó lạnh đi.
Đàm Anh cảm thấy may mắn khi từ sớm anh đã kết hôn - thoát khỏi những vấn đề phức tạp như vậy.
Cuộc sống của Hạ Lăng bây giờ rất yên bình.
Các cuộc phỏng vẫn cứ liên tục ùa vào, công chúng thì yêu cầu họ chụp ảnh và cập nhật thông tin gia đình ba người thường xuyên. Tuy nhiên, Hạ Lăng không muốn đứa bé được chú ý bởi công chúng quá nhiều, do đó, cô trực tiếp từ chối hết các cuộc phỏng vấn, chỉ ở nhà chăm sóc cho đứa bé.
Ngay cả Bùi Tử Hoành cũng ngạc nhiên: "Em không muốn đứa bé nhận được quá nhiều sự chú ý sao?" Ấn tượng của anh về Tiểu Lăng là một người yêu thích ánh đèn sân khấu, rất thích chia sẻ mọi thứ. Ở kiếp trước, tài khoản công khai của cô được cập nhật hàng ngày, không bao giờ thiếu thứ để công chúng xem.
Nhưng bây giờ, cô thậm chí không muốn công khai thứ quan trọng như việc sinh con hay tiệc chúc mừng.
- -------------------------------------
8-3-2020
Của Faronlia
- ----------------------
Bình luận facebook