• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thiên Hậu Trở Về Full dịch (100 Viewers)

  • Chương 491: Không có mãi mãi

Vì vậy, Lệ Lôi thu hồi cái nhìn không đứng đắn.



"Quốc sư đại nhân!" anh nói, "Đó là mảng Phong Thủy do quốc sư đại nhân thiết lập, khiến cho cuộc tấn công của anh chống lại Đế Hoàng mượt mà hơn rất nhiều, giống như một ơn trời." Anh không hiểu tại sao các bậc thầy lại giúp anh, nhưng khi người đàn ông xuất hiện trước mặt anh và hỏi anh có sẵn lòng cứu Tiểu Lăng không, anh đã hứa không do dự.



Coi như là âm mưu cũng tốt.



Ngay cả khi anh đặt cược vào tánh mạng cũng tốt.



Anh chỉ hy vọng Tiểu Lăng có thể hạnh phúc và rời khỏi xiềng xích của người đàn ông đó.



May mắn thay, anh đã đặt cược đúng.



Hạ Lăng sau đó hiểu chuyện gì đang xảy ra, hóa ra anh trai mình đã ra tay: "Không phải anh nói rằng lời thề là không thể giải quyết được?" cô yếu ớt hỏi.



Lệ Lôi nói: "Anh nói điều đó khi nào?"



Hạ Lăng nói: "Ngay khi em bị Bùi Tử Hoành bắt đi cách đây không lâu, em đã trao lại bùa hộ mệnh chị Mạch Na đưa cho anh và nhờ anh tìm cho anh ấy. Sau đó, anh đưa cho em một tin nhắn. Anh nói rằng quốc sư đại nhân nói rằng anh ấy không thể làm gì về những gì em yêu cầu. "



" Hóa ra lúc đó em đang yêu cầu điều đó. " Lệ Lôi có chút do dự và không hiểu: " Anh ấyucs kia không giúp chúng ta xóa bỏ lời thể, vì cái gì hiện tại mới ra mặt giúp đỡ?"



Hạ Lăng cũng không thể hiểu được. Dường như những câu hỏi này chỉ có thể được hỏi trực tiếp sau khi gặp anh trai cô.



Cô nói với Lệ Lôi: "Bùi gia thực sự sẽ phá sản."



Lệ Lôi khẽ nheo mắt: "Đừng nói với anh, em cảm thấy đau lòng."



Hạ Lăng mỉm cười cay đắng, và cô thực sự có một chút đau đớn, Bùi Tử Hoành mặc dù đối với cô tàn nhẫn, nhưng cũng có ơn với cô, nó quá phức tạp. "Anh ấy thích em, vốn cũng không có gì sai, nhưng anh ấy đã sử dụng sai phương pháp." Giọng nói của Hạ Lăng rất nhẹ. "Anh chèn ép anh ấy để cứu em. Đừng làm khó anh ấy sau khi anh ấy thả em ra, được không?"



"Anh ta đối xử với em như thế này, mà em vẫn nghĩ về anh ấy?"Biểu cảm của Lệ Lôi trở nên ảm đạm, và vết thương đẫm máu ở bụng dưới của anh vẫn còn đó, mà cô đã cầu xin người đàn ông đó:"Em thực sự không yêu anh ta? "



Hạ Lăng bị sốc, và sau đó nhận ra rằng anh ấy đang ghen.



"Em..." cô không biết phải nói gì, nhưng Lệ Lôi không biết gì về tái sinh.



"Em biết rõ em nợ anh một câu trả lời!" nghĩ một lúc, Hạ Lăng nói, "Nếu em có thể quay lại với anh lần này, em sẽ kể cho anh nghe những gì đã xảy ra với anh ấy. Lệ Lôi, bây giờ người em yêu là anh. "



Nếu như có thể quay lại, cô sẽ không che giấu.



Cô yêu anh, đây là lời thề mà cô khăng khăng sau nhiều cơn bão và biển động.



Biểu cảm của Lệ Lôi dần bắt đầu thư giãn: "Được." Trong một thời gian dài, anh biết trái tim của Tiểu Lăng có một bí mật, một bí mật lớn, về những bản lý lịch đó với Bùi Tử Hoành không khớp. Trước tai nạn dù lượn, anh gần như đã tìm ra sự thật, nhưng vì tai nạn, mọi thứ trở nên hỗn loạn, và thậm chí cuộc điều tra cũng bị gián đoạn.



Bây giờ, cô ấy sẵn sàng nói với anh trực tiếp làm thế nào để không làm anh ngạc nhiên.



"Tốt, hãy tự chăm sóc bản thân mình!", Lệ Lôi nói, "Anh sẽ đón em sớm thôi."



Cô mỉm cười và gật đầu.



Lệ Lôi đi cùng cô một lúc rồi rời bệnh viện.



Khi Hạ Lăng trở lại phường, nhóm phóng viên đã giải tán, và thậm chí cả giường đã được dọn dẹp lại, và tất cả các dụng cụ đã được thay thế bằng những cái mới.



Tuy nhiên, các y tá nhỏ nhìn cô kỳ lạ. Ước chừng họ thấy trận chiến này ngày hôm nay, họ cũng tin rằng các phóng viên nói rằng cô ấy và Lệ Lôi dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, vì làm gián điệp nên mơid gả cho Bùi Tử Hoành. Bây giờ Đế Hoàng sắp sụp đổ, cô sẽ trở về Lệ Lôi.



Họ khinh bỉ cô.



Hạ Laneg không quan tâm. Cô có quá nhiều thứ trong lòng. Cô đã không thể làm việc chăm chỉ, chỉ để chú ý đến những gì mọi người nghĩ về cô ấy. Vết thương ở bụng dưới chưa được loại bỏ và thỉnh thoảng đau. Cô không dám di chuyển. Cô nên chăm sóc nó. Nếu cô có thể trở về bên Lệ Lôi, nhưng cô không thể có con, cô phải làm sao?



Cô hối hận.



Càng hối hận hơn nữa là cô không thể bảo vệ tiểu bảo bảo thật tốt. Nếu không, cô có thể giữ đứa trẻ lại cho Lệ Lôi và nói với anh rằng đây là con của họ, gọi là Thiệu Huy, người thừa hưởng ý nghĩa của vinh quang.



Trái tim cô chua xót và đau đớn, tình huống trong bữa tiệc 100 ngày đột ngột thay đổi, nhưng chỉ một tháng trước.



Nhưng đó là thế sự xoay vòng.



Cô đã dành một thời gian dài trong phòng bệnh.



Vào buổi tối, tài xế đến đón cô: "Thưa phu nhân, xin hãy về nhà với tôi."



Hạ Lăng hơi do dự: "Vết thương của tôi không tốt, và tôi cần tiếp tục nhập viện." Cô không muốn trở về nhà để đối mặt với Bùi Tử Hoành.



Tuy nhiên, người lái xe nói: "Tiên sinh, đã yêu cầu tôi đón người, quay về ăn tối." Thấy dáng vẻ bất đắc dĩ của Hạ Lăng, tài xế không thể không nói thêm, "Thưa phu nhân, hãy quay về xem đi a, tiên sinh gần đây đã gầy đi!"



Cô nhớ những gì Lệ Lôi nói, Bùi gia sắp sụp đổ.



Đột nhiên, cô cảm thấy lương tâm của mình thật khó chịu. Tất cả những thảm họa này là do cô gây ra.



Bùi Tử Hoành đã làm khổ cô và con của cô, và anh ta cũng làm khổ gia đình của anh ta. Thời kỳ tà ác này luôn luôn phải kết thúc. Trước khi Lệ Lôi đón cô, thật tốt khi gặp anh.



Thế là Hạ Lăng quay về với tài xế.



Bùi Tử Hoành đứng nhìn đèn vàng trong phòng khách và nhìn cô: "Đã trở về." Gần một tháng không nhìn thấy, thần sắc anh quả nhiên tiều tụy rất nhiều, nếu như Lệ Lôi là nét mặt tỏa sáng, vậy anh chính là khô khan tiêu sụt.



Trong lúc nhất thời, Hạ Lăng không biết phải nói gì.



"Đã trở về, hãy cùng tôi dùng bữa." Bùi Tử Hoành nói và quay vào nhà ăn.



Hạ Lăng im lặng theo sau, và thấy rằng cái bàn chứa đầy những món coithích ăn. Kiếp này, kiếp trước, rực rỡ muôn màu, và có hàng tá món. "Đây là?" Hạ Lăng đã sợ hãi.



Bùi Tử Hoành đã ngồi xuống, tự tay gấp một miếng sò nướng lớn trên đĩa của cô. "Dùng bữa."



Hôm nay, anh bất thường.



Cô không dám hỏi thêm nữa, chỉ ở lại với anh và ăn tối yên tĩnh.



Sau bữa tối, trái ngược với thường lệ anh thường lên thư phòng, anh kéo cô, lên sân thượng để nếm rượu và ngắm trăng.



"Còn nhớ hay không 19 năm trước, anh đã đưa em về?" Bùi Tử Hoành ngước nhìn lên mặt trăng lạnh lùng trên bầu trời, giọng anh trầm và xa xăm. "Lúc đó, anh đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên, nghĩ rằng, sẽ bảo vệ em mãi mãi, mãi mãi anh sẽ không để em bị tổn thương. "



Hạ Lăng im lặng, ở đâu mà mãi mãi?



Người àm tổn thương cô sâu sắc nhất, đó không phải chính là anh?



Bùi Tử Hoành rót một ly rượu và một mình châmh rãi uống. Hôm nay anh ta thực sự bất thường, vì vậy Hạ Lăng cũng không rõ anh muốn làm cái gì, vì vậy côq không trả lời và không thuyết phục anh ta.



Anh uống hết để uống, và cuối cùng, cái chai rỗng.



Anh quay đầu lại nhìn cô một lúc lâu.



Tiểu Lăng, em không nhớ lúc đó, tôi đã nói rằng tôi sẽ không bao giờ để em bị tổn thương.



Thật không may, cuối cùng, nó đã bị rối tung.



Bùi Tử Hoành thức dậy và nói với Hạ Lăng: "Đêm lạnh và sương nặng. Đi vào đi ngủ đi a."



Hạ Lăng không hiểu thấu, lại cùng anh lên giường, giống như nhiều đêm trong năm nay, cô được anh ôm trong tay, và ngủ thiếp đi.



Cơ thể anh ngả người từ phía sau, ôm cô vào lòng, vòng tay ôm chặt.



- -------------------------
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom