Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 536: Bị bệnh
Lệ Lôi rời đi.
Phượng Côn đi đến nhà bếp, rót một ly nước trái cây cho Hạ Lăng và hỏi cô: "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Lý do rời đi lần này quá riêng tư. Cô bất tiện, chỉ lắc đầu nói:" Đừng lo lắng, em chỉ sống ở đây một thời gian rồi rời đi. Tình cảm của em và Lệ Lôi rất tốt, không có vấn đề gì lớn. "
Phượng Côn ngừng hỏi.
Anh chỉ nói: "Em muốn ở bao lâu cũng được."
Hạ Lăng gật đầu nhẹ nhàng, nói một cách chân thành: "Cảm ơn anh! A Côn!" Có lẽ người đàn ông trước mặt này giống anh trai cô hơn là người anh Hạ Mặc Ngôn hành tung bất thường kia. Anh trai cô - Phượng Côn hiền lành, hào phóng đã cung cấp cho cô một nơi trú ẩn tránh gió, tránh mưa giống như gia đình vậy. Mỗi khi cô buồn, đau đớn hay không có chỗ để đi đều có thể đến.
Phượng Côn cho biết: "Cảm ơn cái gì! Em ở đây cũng giống như người trong nhà. Đúng rồi! Còn phải chúc mừng em, lần này tại lễ hội âm nhạc thu hoạch khá tốt, nhân khí so với trước kia chỉ có hơn chứ không kém.."
Hạ Lăng cười nói: "Anh chọc em. Thành tích đó thì đã là gì?"
Phượng Côn cũng cười. Đúng vậy a, ngay cả khi cô ấy gặt hái được thành công tại lễ hội âm nhạc này thì so với chuỗi sự kiện huyền thoại kiếp trước vô số người phải ngước nhìn khao khát, không thể với tới đúng là không là gì. Nhưng ít nhất kết quả nhỏ này cũng đáng được hoan nghênh, chúc mừng.
Anh đem cô vào phòng dành cho khách. Trên giường, bộ ga trải hoàn toàn mới, không gian yên tĩnh và thoải mái.
Vào ban đêm, cô lại phát sốt.
Cô chóng mặt đứng dậy để lấy thuốc, mơ hồ nhận ra rằng chắc do tối qua, tắm bị cảm lạnh, lại bị Lệ Lôi đối xử như vậy. Có lẽ âm trạng và sức đề kháng cơ thể của cô bị giảm xuống vì vậy cô bị bệnh. Cô cảm thấy về sau không thể được để cho Lệ Lôi giúp đỡ tắm rửa. Tên đó đúng là khốn khiếp. Một tên lưu manh. Tay và chân không thành thật. Đúng là mạo hiểm lớn.
Cô nghiến răng, suýt đâm vào người trước mặt.
Đó là Phượng Côn.
Phượng Côn đỡ cô, nhìn sắc mặt cô đỏ bất thường, đưa tay lên trán cô xem thử.
"Bị sốt rồi?" anh hỏi.
Hạ Lăng ngoan ngoãn gật đầu: "Em muốn uống thuốc."
Phượng Côn nói, "Em trở lại giường nằm xuống đi. Anh sẽ lấy thuốc cho em." Anh giúp cô về lại giường, lấy nhiệt kế, rót nước ấm mang uống thuốc hạ sốt rồi ngồi trông cô.
"Vị tổ tông kia của em đến gặp em vào ngày ma nhất định sẽ giết tôi." Phượng Côn nói.
"Em sẽ bảo vệ anh." Hạ Lăng mơ mơ màng màng.
Phượng Côn cười, lau mồ hôi trên trán cô, giúp cô đắp chăn và ra khỏi phòng.
Bệnh tình ngày càng năng. Ngày hôm sau, khi Lệ Lôi đến thăm cô, cô vẫn nằm trên giường lông vũ mềm mại. Lệ Lôi quở trách cô: "Đã nói em không nên sống trong nhà của người khác. Em xem, vừa đi liền bị bệnh."
"Là em tắm bị cảm lạnh. Đồ lưu manh." Cô làm khuôn mặt giận dữ, liếc xéo anh.
Tâm tình Lệ Lôi dần tan chảy, giọng anh dịu lại: "Anh sai rồi!."
"Hừ." Hạ Lăng quay lưng lại, phớt lờ anh.
Lệ Lôi quyết định bù đắp cho cô, mượn bếp của Phượng Côn, nấu món cháo yêu thích cho cô, giúp cô ăn một chút. Cô ăn xong liền mơ màng ngủ lại.
Lệ Lôi ở cùng cô một lúc. Điện thoại di động của anh liên tục đổ chuông. Gần đây, công việc của Thiên Nghệ đang vô cùng bận rộn. Sau khi Bùi Tử Hoành lấy lại được sức mạnh, anh ta phản công dữ dội khiến anh cũng phải tập trung toàn bộ sức lực để đối đầu. Anh không nghĩ đó là vấn đề của Hạ Lăng, cô không cần biết quá nhiều vì vậy anh ấy đã nhờ Phượng Côn chăm sóc cô ấy, rời bước đi từng bước một nhanh chóng.
Trong vài ngày kế tiếp, anh chỉ có thể dành một chút thời gian mỗi ngày để gặp cô.
Bệnh của Hạ Lăng đã có biểu hiện tốt nhưng lại hồi phục rất chậm. Mỗi ngày chỉ có thể nằm trên giường rất yếu.
Ban đầu, sau khi lễ hội âm nhạc kết thúc, nhân viên Thiên Nghệ đã có mặt để thảo luận về nội dung công việc mới của cô, nhận hợp đồng thu âm vài bài hát dựa trên tình hình hiện tại của cô. Vệ Thiều Âm từ lâu đã háo hức mong chờ nó. Hy vọng nó sẽ đến sớm nhưng điều anh nhận được lại là tin cô đang dưỡng bệnh ở nhà Phượng Côn. Diệp Tinh Lăng của Thiên Nghệ sao có thể ở nhà Phượng Côn?
Sau khi biết tin, A Vệ lập tức đến nhà Phượng Côn.
Khi anh đến, anh hung hăng đến mức lao luôn đến giường của Hạ Lăng để mắng cô. Gần đây, anh mắng người rất có kĩ năng, chặt chẽ, qđủ luận chứng, luận điểm,... Anh mắng đến nỗi cảm tưởng như để Hạ Lăng không chỉ cảm thấy xấu hổ thay Thiên Nghệ mà còn phải hổ thẹn với Đảng, với đồng bào nhân dân.
Hạ Lăng cuộn tròn, run rẩy trong chăn, chỉ biết ấm ức gật đầu, nhìn khuôn mặt của anh ấy chăm chú.
Vệ Thiều Âm lấy hơi giữa chừng, quay lại nhìn Phượng Côn ở cửa. Sức lực của anh thậm chí còn dữ dội hơn: "Anh đang làm gì vậy?" Ai không biết khéo còn nghĩ đây là nhà của A Vệ.
Phượng Côn đứng cạnh cửa, không biết đến từ bao giờ. Làm như chưa thấy cảnh mắng người, anh trợn mắt há hốc nhìn, sau vài giây, anh mới mở miệng: "Anh khát không?" và đưa cốc nước trên tay.
Vệ Thiều Âm lấy nó, có lẽ anh đã khát khô cổ vì la mắng, uống nước trong đúng một hơi. Sau đó, anh nhớ rằng Phượng Côn chưa trả lời câu hỏi, vì vậy anh lại hỏi dữ dằn: "Anh đang làm gì vậy?"
"Tôi cho Tiểu Lăng uống thuốc." Phượng Côn đến, đưa thuốc cho Hạ Lăng.
Hạ Lăng cầm hai loại thuốc hạ sốt và thì thầm: "Không có nước."
Phượng Côn giờ mới nhớ tới vừa đưa nước cho Vệ thiều Âm: "Để anh đi lấy cho em."
Vệ Thiều Âm hỏi: "Đó là cách anh chăm sóc cho bệnh nhân?"
Phượng Côn liếc nhìn chiếc ly trong tay anh: "Ly nước trong tay anh là rót cho Tiểu Lăng. Sau khi thấy anh mắng quá lâu, tôi nghĩ anh sẽ khát nước. Vì vậy tôi đưa nó cho anh."
Vệ Thiều Âm: "..."
Hạ Lăng: "..."
Phượng Côn quay người đi ra ngoài. Nhanh chóng sớm quay lại, cầm hai chiếc cốc trên tay. Một ly là ly thủy tinh mảnh mai chứa nước nóng ấm áp cho Hạ Lăng và ly kia là một chiếc cốc sứ trắng, tinh tế với mùi thơm đắng nhẹ. Phượng Côn đưa cà phê cho Vệ Thiều Âm.
"Nghe Tiểu Lăng nói, anh thích uống cà phê này. Tình cờ tôi có nó ở trong nhà, anh nếm thử xem."
Hạ Lăng từng nhắc đến với Phượng Côn nhưng không ngờ anh lại nhớ.
Có lẽ mùi thơm của cà phê đã chạm trái tim của Vệ Thiều Âm, biểu hiện của anh ấy cuối cùng cũng dịu đi, anh cầm ly ngạo nghễ, uống cà phê. Nhấp một ngụm đầu, anh hoàn toàn thả lỏng biểu cảm: "Miễn cưỡng được."
Phượng Côn mỉm cười, không quan tâm đến anh nữa.
Sau khi uống cà phê, Vệ Thiều Âm đưa ra yêu cầu của mình: "Thiên Nghệ rất bận rộn. Còn một đống việc tồn đọng thành núi cần giải quyết và tôi muốn đưa Tiểu Lăng đi."
Phượng Côn liếc nhìn Hạ Lăng: "Bệnh của cô ấy vẫn chưa ổn. "
Vệ Thiều Âm không vui:" Ở chỗ của tôi cũng có thể dưỡng bệnh. "
"Anh! " Phượng Côn nghi ngờ nhìn anh và tìm từ ngữ nói: " Anh sẽ chăm sóc được bệnh nhân?"
Hạ Lăng nhớ mười đầu ngón tay của Vệ Thiều Âm không thể dính bẩn vì vốn ưa sạch sẽ ghê gớm, nhanh chóng trả lời: "Anh ấy sẽ không làm...." Đùa à! Ở đây với Phượng Côn, cô sẽ có ba bữa ăn đều đặn, còn có món hầm cho bữa tối. Nếu ở với Vệ Thiều Âm, không nói đến việc ăn gì. Ngay khi anh đã vào phòng thu để làm nhạc, anh cũng không để ý rằng cô đã bị chết đói hay chưa nữa kìa.
"Diệp Tinh Lăng!" Vệ Thiều Âm hung hăng nhìn cô.
Hạ Lăng lương tâm, tội lỗi chỉ biết thu mình vào chăn.
- ---------------------
Người dịch: @Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh
Phượng Côn đi đến nhà bếp, rót một ly nước trái cây cho Hạ Lăng và hỏi cô: "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Lý do rời đi lần này quá riêng tư. Cô bất tiện, chỉ lắc đầu nói:" Đừng lo lắng, em chỉ sống ở đây một thời gian rồi rời đi. Tình cảm của em và Lệ Lôi rất tốt, không có vấn đề gì lớn. "
Phượng Côn ngừng hỏi.
Anh chỉ nói: "Em muốn ở bao lâu cũng được."
Hạ Lăng gật đầu nhẹ nhàng, nói một cách chân thành: "Cảm ơn anh! A Côn!" Có lẽ người đàn ông trước mặt này giống anh trai cô hơn là người anh Hạ Mặc Ngôn hành tung bất thường kia. Anh trai cô - Phượng Côn hiền lành, hào phóng đã cung cấp cho cô một nơi trú ẩn tránh gió, tránh mưa giống như gia đình vậy. Mỗi khi cô buồn, đau đớn hay không có chỗ để đi đều có thể đến.
Phượng Côn cho biết: "Cảm ơn cái gì! Em ở đây cũng giống như người trong nhà. Đúng rồi! Còn phải chúc mừng em, lần này tại lễ hội âm nhạc thu hoạch khá tốt, nhân khí so với trước kia chỉ có hơn chứ không kém.."
Hạ Lăng cười nói: "Anh chọc em. Thành tích đó thì đã là gì?"
Phượng Côn cũng cười. Đúng vậy a, ngay cả khi cô ấy gặt hái được thành công tại lễ hội âm nhạc này thì so với chuỗi sự kiện huyền thoại kiếp trước vô số người phải ngước nhìn khao khát, không thể với tới đúng là không là gì. Nhưng ít nhất kết quả nhỏ này cũng đáng được hoan nghênh, chúc mừng.
Anh đem cô vào phòng dành cho khách. Trên giường, bộ ga trải hoàn toàn mới, không gian yên tĩnh và thoải mái.
Vào ban đêm, cô lại phát sốt.
Cô chóng mặt đứng dậy để lấy thuốc, mơ hồ nhận ra rằng chắc do tối qua, tắm bị cảm lạnh, lại bị Lệ Lôi đối xử như vậy. Có lẽ âm trạng và sức đề kháng cơ thể của cô bị giảm xuống vì vậy cô bị bệnh. Cô cảm thấy về sau không thể được để cho Lệ Lôi giúp đỡ tắm rửa. Tên đó đúng là khốn khiếp. Một tên lưu manh. Tay và chân không thành thật. Đúng là mạo hiểm lớn.
Cô nghiến răng, suýt đâm vào người trước mặt.
Đó là Phượng Côn.
Phượng Côn đỡ cô, nhìn sắc mặt cô đỏ bất thường, đưa tay lên trán cô xem thử.
"Bị sốt rồi?" anh hỏi.
Hạ Lăng ngoan ngoãn gật đầu: "Em muốn uống thuốc."
Phượng Côn nói, "Em trở lại giường nằm xuống đi. Anh sẽ lấy thuốc cho em." Anh giúp cô về lại giường, lấy nhiệt kế, rót nước ấm mang uống thuốc hạ sốt rồi ngồi trông cô.
"Vị tổ tông kia của em đến gặp em vào ngày ma nhất định sẽ giết tôi." Phượng Côn nói.
"Em sẽ bảo vệ anh." Hạ Lăng mơ mơ màng màng.
Phượng Côn cười, lau mồ hôi trên trán cô, giúp cô đắp chăn và ra khỏi phòng.
Bệnh tình ngày càng năng. Ngày hôm sau, khi Lệ Lôi đến thăm cô, cô vẫn nằm trên giường lông vũ mềm mại. Lệ Lôi quở trách cô: "Đã nói em không nên sống trong nhà của người khác. Em xem, vừa đi liền bị bệnh."
"Là em tắm bị cảm lạnh. Đồ lưu manh." Cô làm khuôn mặt giận dữ, liếc xéo anh.
Tâm tình Lệ Lôi dần tan chảy, giọng anh dịu lại: "Anh sai rồi!."
"Hừ." Hạ Lăng quay lưng lại, phớt lờ anh.
Lệ Lôi quyết định bù đắp cho cô, mượn bếp của Phượng Côn, nấu món cháo yêu thích cho cô, giúp cô ăn một chút. Cô ăn xong liền mơ màng ngủ lại.
Lệ Lôi ở cùng cô một lúc. Điện thoại di động của anh liên tục đổ chuông. Gần đây, công việc của Thiên Nghệ đang vô cùng bận rộn. Sau khi Bùi Tử Hoành lấy lại được sức mạnh, anh ta phản công dữ dội khiến anh cũng phải tập trung toàn bộ sức lực để đối đầu. Anh không nghĩ đó là vấn đề của Hạ Lăng, cô không cần biết quá nhiều vì vậy anh ấy đã nhờ Phượng Côn chăm sóc cô ấy, rời bước đi từng bước một nhanh chóng.
Trong vài ngày kế tiếp, anh chỉ có thể dành một chút thời gian mỗi ngày để gặp cô.
Bệnh của Hạ Lăng đã có biểu hiện tốt nhưng lại hồi phục rất chậm. Mỗi ngày chỉ có thể nằm trên giường rất yếu.
Ban đầu, sau khi lễ hội âm nhạc kết thúc, nhân viên Thiên Nghệ đã có mặt để thảo luận về nội dung công việc mới của cô, nhận hợp đồng thu âm vài bài hát dựa trên tình hình hiện tại của cô. Vệ Thiều Âm từ lâu đã háo hức mong chờ nó. Hy vọng nó sẽ đến sớm nhưng điều anh nhận được lại là tin cô đang dưỡng bệnh ở nhà Phượng Côn. Diệp Tinh Lăng của Thiên Nghệ sao có thể ở nhà Phượng Côn?
Sau khi biết tin, A Vệ lập tức đến nhà Phượng Côn.
Khi anh đến, anh hung hăng đến mức lao luôn đến giường của Hạ Lăng để mắng cô. Gần đây, anh mắng người rất có kĩ năng, chặt chẽ, qđủ luận chứng, luận điểm,... Anh mắng đến nỗi cảm tưởng như để Hạ Lăng không chỉ cảm thấy xấu hổ thay Thiên Nghệ mà còn phải hổ thẹn với Đảng, với đồng bào nhân dân.
Hạ Lăng cuộn tròn, run rẩy trong chăn, chỉ biết ấm ức gật đầu, nhìn khuôn mặt của anh ấy chăm chú.
Vệ Thiều Âm lấy hơi giữa chừng, quay lại nhìn Phượng Côn ở cửa. Sức lực của anh thậm chí còn dữ dội hơn: "Anh đang làm gì vậy?" Ai không biết khéo còn nghĩ đây là nhà của A Vệ.
Phượng Côn đứng cạnh cửa, không biết đến từ bao giờ. Làm như chưa thấy cảnh mắng người, anh trợn mắt há hốc nhìn, sau vài giây, anh mới mở miệng: "Anh khát không?" và đưa cốc nước trên tay.
Vệ Thiều Âm lấy nó, có lẽ anh đã khát khô cổ vì la mắng, uống nước trong đúng một hơi. Sau đó, anh nhớ rằng Phượng Côn chưa trả lời câu hỏi, vì vậy anh lại hỏi dữ dằn: "Anh đang làm gì vậy?"
"Tôi cho Tiểu Lăng uống thuốc." Phượng Côn đến, đưa thuốc cho Hạ Lăng.
Hạ Lăng cầm hai loại thuốc hạ sốt và thì thầm: "Không có nước."
Phượng Côn giờ mới nhớ tới vừa đưa nước cho Vệ thiều Âm: "Để anh đi lấy cho em."
Vệ Thiều Âm hỏi: "Đó là cách anh chăm sóc cho bệnh nhân?"
Phượng Côn liếc nhìn chiếc ly trong tay anh: "Ly nước trong tay anh là rót cho Tiểu Lăng. Sau khi thấy anh mắng quá lâu, tôi nghĩ anh sẽ khát nước. Vì vậy tôi đưa nó cho anh."
Vệ Thiều Âm: "..."
Hạ Lăng: "..."
Phượng Côn quay người đi ra ngoài. Nhanh chóng sớm quay lại, cầm hai chiếc cốc trên tay. Một ly là ly thủy tinh mảnh mai chứa nước nóng ấm áp cho Hạ Lăng và ly kia là một chiếc cốc sứ trắng, tinh tế với mùi thơm đắng nhẹ. Phượng Côn đưa cà phê cho Vệ Thiều Âm.
"Nghe Tiểu Lăng nói, anh thích uống cà phê này. Tình cờ tôi có nó ở trong nhà, anh nếm thử xem."
Hạ Lăng từng nhắc đến với Phượng Côn nhưng không ngờ anh lại nhớ.
Có lẽ mùi thơm của cà phê đã chạm trái tim của Vệ Thiều Âm, biểu hiện của anh ấy cuối cùng cũng dịu đi, anh cầm ly ngạo nghễ, uống cà phê. Nhấp một ngụm đầu, anh hoàn toàn thả lỏng biểu cảm: "Miễn cưỡng được."
Phượng Côn mỉm cười, không quan tâm đến anh nữa.
Sau khi uống cà phê, Vệ Thiều Âm đưa ra yêu cầu của mình: "Thiên Nghệ rất bận rộn. Còn một đống việc tồn đọng thành núi cần giải quyết và tôi muốn đưa Tiểu Lăng đi."
Phượng Côn liếc nhìn Hạ Lăng: "Bệnh của cô ấy vẫn chưa ổn. "
Vệ Thiều Âm không vui:" Ở chỗ của tôi cũng có thể dưỡng bệnh. "
"Anh! " Phượng Côn nghi ngờ nhìn anh và tìm từ ngữ nói: " Anh sẽ chăm sóc được bệnh nhân?"
Hạ Lăng nhớ mười đầu ngón tay của Vệ Thiều Âm không thể dính bẩn vì vốn ưa sạch sẽ ghê gớm, nhanh chóng trả lời: "Anh ấy sẽ không làm...." Đùa à! Ở đây với Phượng Côn, cô sẽ có ba bữa ăn đều đặn, còn có món hầm cho bữa tối. Nếu ở với Vệ Thiều Âm, không nói đến việc ăn gì. Ngay khi anh đã vào phòng thu để làm nhạc, anh cũng không để ý rằng cô đã bị chết đói hay chưa nữa kìa.
"Diệp Tinh Lăng!" Vệ Thiều Âm hung hăng nhìn cô.
Hạ Lăng lương tâm, tội lỗi chỉ biết thu mình vào chăn.
- ---------------------
Người dịch: @Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh
Bình luận facebook