Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 540: Bị phát hiện rồi
Ánh sáng mặt trời vẫn không thôi rực rỡ ngoài cửa sổ.
Bên trong ngôi nhà, những cây lá rộng thường xanh lại mang đến cho người ta cảm giác ớn lạnh trong lúc này.
Hạ Lăng trông tái nhợt, nhìn người đàn ông trước mặt. Cô rất mong đây thực sự chỉ là mơ hay đơn giản là đang ở trong cảnh quay của đoàn làm phim nào đó. Thật tốt nếu một đạo diễn có thể hét lên"Cut "( Cắt) hay "NG" ( No good, cảnh quay không đạt yêu cầu, phải diễn lại).
Cô ước gì mình đã không mở cánh cửa này.
Cô thà không biết rằng Lệ Lôi đã điều tra cô còn hơn.
Lệ Lôi nhìn cô và nhỏ nhẹ nói: "Hạ Lăng! Em thực sự đã làm anh tổn thương rất nhiều khi nói dối anh như vậy đấy."
Cô cúi đầu, ngăn anh nhìn thấy biểu cảm của cô. Hai bàn tay cô nắm chặt, móng tay đâm vào da khiến cô cảm thấy đau nhói. "Em không muốn nói dối anh," Cô dùng hết sức lực, nhưng giọng cô vẫn rất khẽ. "Chỉ là... điều này quá kỳ lạ! Mọi người sẽ cho em là bị thần kinh."
Đây không phải là toàn bộ lý do.
Lý do sâu xa hơn được ẩn giấu kĩ càng vì có những vết thương không thể xóa nhòa.
Cô không dám nhìn vào mắt anh. Cơ thể cô run rẩy, hàm răng trắng cắn môi dưới. Vô tình, cô cắn quá mạnh khiến máu chảy ra. Người đàn ông đứng trước cô bước về phía trước, dừng lại trước mặt cô. Anh đặt một bàn tay ấm và khô nhẹ nhàng lên má cô.
Cơ thể cô nao núng.
Chuyển động của anh dừng lại rồi lại tiếp tục. Cái chạm của anh rất dịu dàng như thể anh chạm vào đôi cánh mỏng manh của một con bướm. Anh từ từ ngẩng đầu cô lên và dùng ngón tay xoa lên môi cô để lau vết máu.
"Anh xin lỗi!" Anh nói.
Cô ngây người nhìn anh.
Anh nói: "Nếu anh biết em sớm hơn." Nếu họ có thể biết nhau sớm hơn, sớm hơn Bùi Tử Hoành, liệu còn có những vết thương của kiếp trước nữa không? Giá như anh gặp cô ngày đó trong trại trẻ mồ côi.
Hạ Lăng quệt nhẹ vào hàng mi mềm mại của cô như một con bướm vỗ cánh. Chậm rãi, nước mắt cô rơi. Cô hiểu ý anh muốn xin lỗi là gì. Hóa ra Lệ Lôi không đổ lỗi cho cô vì đã che giấu danh tính của mình quá lâu. Anh chỉ nuông chiều và yêu cô nhiều đến mức anh ước anh có thể quay lại thời gian để bảo vệ cô.
Nước mắt cô lăn dài trên má.
Anh ôm cô thật lâu.
"Tiểu Lăng," anh nói, "Anh thề, anh sẽ không bao giờ để em gặp phải chuyện như thế.."
Cơ thể cô cứng đờ. Đó là chuyện gì? Có phải anh ta đang đề cập đến vụ giết người của cô trong buổi hòa nhạc cuối cùng của kiếp trước hay anh ta biết rằng cô đã bị Bùi Tử Hoành cầm tù và những ngày đen tối của kiếp trước? Cô không dám hỏi anh vì cô sợ rằng nếu anh thực sự biết tất cả mọi thứ, cô sẽ vô hình cảm thấy mình thấp hèn, bẩn thỉu.
Nhìn qua vai anh, tầm nhìn của cô vô thức rơi xuống chiếc bàn gỗ dày. Ở một góc, có một tấm thiệp màu xanh nhạt với dòng chữ: "Hội chứng Stockholm."
Bên dưới nó là một tập tin dày.
Trái tim của Hạ Lăng đóng băng. Anh ấy biết về nó. Anh biết tất cả mọi thứ.
Cô bắt đầu vùng vẫy, vật lộn để thoát khỏi anh và dần dần lùi vào góc, sợ hãi nhìn vào mắt anh. "Em... rất bẩn", giọng cô yếu ớt, "Không xứng đáng với anh."
Anh dịu dàng nhìn cô: "Chúng ta đã ở bên nhau rất lâu rồi. Ai quan tâm em có xứng đáng hay không?"
Cô bối rối và không hiểu ý anh là gì, "Em xin lỗi, em đã nói dối anh, khiến anh ở lại với em quá lâu mà không biết gì. Em sẽ..." Cô muốn nói rằng cô sẽ rời đi. Một người phụ nữ đã từng bị lạm dụng, đối xử nhục nhã, dơ bẩn thậm chí giờ còn không thể sinh con nữa. Sao cô có thể xứng đáng để ở bên một người tốt như vậy?
Một cảm giác chua chát dâng lên trong lòng cô. Cô không thể nói từ rời đi. Cô không xứng đáng với anh nhưng cô không thể chịu được việc rời xa anh. Anh là Lệ Lôi, ánh nắng duy nhất trong cuộc đời và sự cứu rỗi cuối cùng của cô.
Nước mắt cô lại rơi.
Một chiếc khăn tới trước cô và nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt.
"Khóc như một con mèo nhỏ vậy, ngay cả Nhị Mao cũng sẽ cười em." Lệ Lôi nói, "Thật tuyệt khi em có thể quay lại. Sao anh có thể tự mình nuôi hai thú cưng chứ? Sau này, em sẽ nuôi Nhị Mao và Mao Đoàn Tử với anh, Chúng ta sẽ làm gương tốt cho chúng bằng cách không chạy trốn khỏi nhà, cũng không cất giấu điều đáng buồn như vậy một mình.. "
Cô khóc nức nở. Cánh tay mảnh khảnh của cô đặt trên vai Lệ Lôi, giọng cô khàn khàn.
Lệ Lôi lại ôm cô như thể anh đang ôm một đứa trẻ bị tổn thương. Nếu điều này làm cô cảm thấy tốt hơn. Cô muốn anh sẽ để cô nằm trên vai anh mãi mãi.
Vài ngày trước, anh đã xác nhận danh tính và rất đau lòng khi biết những gì cô đã phải trải qua. Anh cũng tức giận với con thú Bùi Tử Hoành đó. Tuy nhiên, mỗi lần anh đến nhà Phượng Côn để gặp cô, anh không dám nhắc đến chuyện đó vì anh sợ rằng nếu chạm vào vết thương của cô, cô sẽ còn chạy xa hơn. Lệ Lôi đã quyết định chôn vùi vấn đề này trong lòng anh mãi mãi và không cho cô biết bất cứ điều gì. Anh sẽ đối xử với cô ấy tốt hơn và làm cho cô ấy hạnh phúc.
Tuy nhiên, do sai sót, cô lại phát hiện ra điều này.
"Anh sẽ không làm gì em với cà vạt nữa." Anh nói, "Tiểu Lăng, anh yêu em. Anh không quan tâm em là Diệp Tinh Lăng hay Hạ Lăng."
Anh yêu cô, không phải danh tính của cô.
Sau ngày hôm đó, anh dịu dàng với Hạ Lăng hơn bình thường nhưng cô không còn sôi nổi như trước. Đôi khi, cô sẽ cẩn thận khi nhìn thấy anh như thể cô đang tránh thứ gì đó. Anh biết rằng điều đó khá khó xử hay đúng hơn, cô cảm thấy tự ti sau khi ai đó phát hiện ra vết thương của mình. Tuy nhiên, điều đó không quan trọng vì họ có đủ thời gian để từ từ chữa lành.
Đôi khi, cô sẽ ngồi trên bậu cửa sổ và nhìn chằm chằm vào một khoảng không với vẻ mặt buồn bã.
Mỗi lần điều đó xảy ra, Lệ Lôi đều biết rằng cô đang nghĩ về quá khứ. Khi điều đó xảy ra, như thể có một bức tường thủy tinh vô hình, trong suốt dựng lên cách anh với cô đến nỗi anh không thể chạm vào nó. Bây giờ Lệ Lôi đã hiểu tại sao Bùi Tử Hoành có thể điều khiển cảm xúc của cô ấy rất tốt. Họ là một cặp vợ chồng bất chính trong kiếp trước. Vì bị thương rất nặng, làm sao cô có thể dễ dàng quên đi một quá khứ bi thảm như vậy?
Nếu anh ta thực sự mất đi người phụ nữ yếu đuối này, anh sợ rằng anh ta sẽ điên lên mất vì nhớ cô mãi.
Vì vậy, Lệ Lôi cảm thấy sợ hãi. Làm thế nào anh có thể khiến cô quên anh ta?
Anh chỉ có thể cực kỳ dịu dàng, chăm sóc cô một cách tỉ mỉ. Có lẽ khi thời gian trôi đi, những vết sẹo do một người đàn ông khác tạo ra sẽ mờ dần sau một thời gian dài ấm áp.
Anh nấu ăn cho cô, chở cô đi làm. Thậm chí còn chở cô đi vào ngày hôm ấy - ngày cô chôn cất đứa bé với Bùi Tử Hoành.
Cuộc hành trình rất dài vì nó ở vùng ngoại ô của một thành phố khác. Có một sợi dây quấn quanh nghĩa trang. Ngày này, mọi người không được phép ra vào, chỉ có chủ tịch Bùi của Đế Hoàng và người vợ đã ly dị của anh ta được phép tổ chức lễ tang cho đứa bé của họ được vào.
Hạ Lăng đến trước, mặc áo trắng trên ngực cài một bông hoa cài áo đen.
Lệ Lôi cũng mặc một bộ đồ đen rất trang trọng. Anh ở bên giúp đỡ cô, tiếp sức cho cô sự can đảm và sức mạnh.
- -----------------------
Dịch: @Vĩnh Ân
Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh
Bên trong ngôi nhà, những cây lá rộng thường xanh lại mang đến cho người ta cảm giác ớn lạnh trong lúc này.
Hạ Lăng trông tái nhợt, nhìn người đàn ông trước mặt. Cô rất mong đây thực sự chỉ là mơ hay đơn giản là đang ở trong cảnh quay của đoàn làm phim nào đó. Thật tốt nếu một đạo diễn có thể hét lên"Cut "( Cắt) hay "NG" ( No good, cảnh quay không đạt yêu cầu, phải diễn lại).
Cô ước gì mình đã không mở cánh cửa này.
Cô thà không biết rằng Lệ Lôi đã điều tra cô còn hơn.
Lệ Lôi nhìn cô và nhỏ nhẹ nói: "Hạ Lăng! Em thực sự đã làm anh tổn thương rất nhiều khi nói dối anh như vậy đấy."
Cô cúi đầu, ngăn anh nhìn thấy biểu cảm của cô. Hai bàn tay cô nắm chặt, móng tay đâm vào da khiến cô cảm thấy đau nhói. "Em không muốn nói dối anh," Cô dùng hết sức lực, nhưng giọng cô vẫn rất khẽ. "Chỉ là... điều này quá kỳ lạ! Mọi người sẽ cho em là bị thần kinh."
Đây không phải là toàn bộ lý do.
Lý do sâu xa hơn được ẩn giấu kĩ càng vì có những vết thương không thể xóa nhòa.
Cô không dám nhìn vào mắt anh. Cơ thể cô run rẩy, hàm răng trắng cắn môi dưới. Vô tình, cô cắn quá mạnh khiến máu chảy ra. Người đàn ông đứng trước cô bước về phía trước, dừng lại trước mặt cô. Anh đặt một bàn tay ấm và khô nhẹ nhàng lên má cô.
Cơ thể cô nao núng.
Chuyển động của anh dừng lại rồi lại tiếp tục. Cái chạm của anh rất dịu dàng như thể anh chạm vào đôi cánh mỏng manh của một con bướm. Anh từ từ ngẩng đầu cô lên và dùng ngón tay xoa lên môi cô để lau vết máu.
"Anh xin lỗi!" Anh nói.
Cô ngây người nhìn anh.
Anh nói: "Nếu anh biết em sớm hơn." Nếu họ có thể biết nhau sớm hơn, sớm hơn Bùi Tử Hoành, liệu còn có những vết thương của kiếp trước nữa không? Giá như anh gặp cô ngày đó trong trại trẻ mồ côi.
Hạ Lăng quệt nhẹ vào hàng mi mềm mại của cô như một con bướm vỗ cánh. Chậm rãi, nước mắt cô rơi. Cô hiểu ý anh muốn xin lỗi là gì. Hóa ra Lệ Lôi không đổ lỗi cho cô vì đã che giấu danh tính của mình quá lâu. Anh chỉ nuông chiều và yêu cô nhiều đến mức anh ước anh có thể quay lại thời gian để bảo vệ cô.
Nước mắt cô lăn dài trên má.
Anh ôm cô thật lâu.
"Tiểu Lăng," anh nói, "Anh thề, anh sẽ không bao giờ để em gặp phải chuyện như thế.."
Cơ thể cô cứng đờ. Đó là chuyện gì? Có phải anh ta đang đề cập đến vụ giết người của cô trong buổi hòa nhạc cuối cùng của kiếp trước hay anh ta biết rằng cô đã bị Bùi Tử Hoành cầm tù và những ngày đen tối của kiếp trước? Cô không dám hỏi anh vì cô sợ rằng nếu anh thực sự biết tất cả mọi thứ, cô sẽ vô hình cảm thấy mình thấp hèn, bẩn thỉu.
Nhìn qua vai anh, tầm nhìn của cô vô thức rơi xuống chiếc bàn gỗ dày. Ở một góc, có một tấm thiệp màu xanh nhạt với dòng chữ: "Hội chứng Stockholm."
Bên dưới nó là một tập tin dày.
Trái tim của Hạ Lăng đóng băng. Anh ấy biết về nó. Anh biết tất cả mọi thứ.
Cô bắt đầu vùng vẫy, vật lộn để thoát khỏi anh và dần dần lùi vào góc, sợ hãi nhìn vào mắt anh. "Em... rất bẩn", giọng cô yếu ớt, "Không xứng đáng với anh."
Anh dịu dàng nhìn cô: "Chúng ta đã ở bên nhau rất lâu rồi. Ai quan tâm em có xứng đáng hay không?"
Cô bối rối và không hiểu ý anh là gì, "Em xin lỗi, em đã nói dối anh, khiến anh ở lại với em quá lâu mà không biết gì. Em sẽ..." Cô muốn nói rằng cô sẽ rời đi. Một người phụ nữ đã từng bị lạm dụng, đối xử nhục nhã, dơ bẩn thậm chí giờ còn không thể sinh con nữa. Sao cô có thể xứng đáng để ở bên một người tốt như vậy?
Một cảm giác chua chát dâng lên trong lòng cô. Cô không thể nói từ rời đi. Cô không xứng đáng với anh nhưng cô không thể chịu được việc rời xa anh. Anh là Lệ Lôi, ánh nắng duy nhất trong cuộc đời và sự cứu rỗi cuối cùng của cô.
Nước mắt cô lại rơi.
Một chiếc khăn tới trước cô và nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt.
"Khóc như một con mèo nhỏ vậy, ngay cả Nhị Mao cũng sẽ cười em." Lệ Lôi nói, "Thật tuyệt khi em có thể quay lại. Sao anh có thể tự mình nuôi hai thú cưng chứ? Sau này, em sẽ nuôi Nhị Mao và Mao Đoàn Tử với anh, Chúng ta sẽ làm gương tốt cho chúng bằng cách không chạy trốn khỏi nhà, cũng không cất giấu điều đáng buồn như vậy một mình.. "
Cô khóc nức nở. Cánh tay mảnh khảnh của cô đặt trên vai Lệ Lôi, giọng cô khàn khàn.
Lệ Lôi lại ôm cô như thể anh đang ôm một đứa trẻ bị tổn thương. Nếu điều này làm cô cảm thấy tốt hơn. Cô muốn anh sẽ để cô nằm trên vai anh mãi mãi.
Vài ngày trước, anh đã xác nhận danh tính và rất đau lòng khi biết những gì cô đã phải trải qua. Anh cũng tức giận với con thú Bùi Tử Hoành đó. Tuy nhiên, mỗi lần anh đến nhà Phượng Côn để gặp cô, anh không dám nhắc đến chuyện đó vì anh sợ rằng nếu chạm vào vết thương của cô, cô sẽ còn chạy xa hơn. Lệ Lôi đã quyết định chôn vùi vấn đề này trong lòng anh mãi mãi và không cho cô biết bất cứ điều gì. Anh sẽ đối xử với cô ấy tốt hơn và làm cho cô ấy hạnh phúc.
Tuy nhiên, do sai sót, cô lại phát hiện ra điều này.
"Anh sẽ không làm gì em với cà vạt nữa." Anh nói, "Tiểu Lăng, anh yêu em. Anh không quan tâm em là Diệp Tinh Lăng hay Hạ Lăng."
Anh yêu cô, không phải danh tính của cô.
Sau ngày hôm đó, anh dịu dàng với Hạ Lăng hơn bình thường nhưng cô không còn sôi nổi như trước. Đôi khi, cô sẽ cẩn thận khi nhìn thấy anh như thể cô đang tránh thứ gì đó. Anh biết rằng điều đó khá khó xử hay đúng hơn, cô cảm thấy tự ti sau khi ai đó phát hiện ra vết thương của mình. Tuy nhiên, điều đó không quan trọng vì họ có đủ thời gian để từ từ chữa lành.
Đôi khi, cô sẽ ngồi trên bậu cửa sổ và nhìn chằm chằm vào một khoảng không với vẻ mặt buồn bã.
Mỗi lần điều đó xảy ra, Lệ Lôi đều biết rằng cô đang nghĩ về quá khứ. Khi điều đó xảy ra, như thể có một bức tường thủy tinh vô hình, trong suốt dựng lên cách anh với cô đến nỗi anh không thể chạm vào nó. Bây giờ Lệ Lôi đã hiểu tại sao Bùi Tử Hoành có thể điều khiển cảm xúc của cô ấy rất tốt. Họ là một cặp vợ chồng bất chính trong kiếp trước. Vì bị thương rất nặng, làm sao cô có thể dễ dàng quên đi một quá khứ bi thảm như vậy?
Nếu anh ta thực sự mất đi người phụ nữ yếu đuối này, anh sợ rằng anh ta sẽ điên lên mất vì nhớ cô mãi.
Vì vậy, Lệ Lôi cảm thấy sợ hãi. Làm thế nào anh có thể khiến cô quên anh ta?
Anh chỉ có thể cực kỳ dịu dàng, chăm sóc cô một cách tỉ mỉ. Có lẽ khi thời gian trôi đi, những vết sẹo do một người đàn ông khác tạo ra sẽ mờ dần sau một thời gian dài ấm áp.
Anh nấu ăn cho cô, chở cô đi làm. Thậm chí còn chở cô đi vào ngày hôm ấy - ngày cô chôn cất đứa bé với Bùi Tử Hoành.
Cuộc hành trình rất dài vì nó ở vùng ngoại ô của một thành phố khác. Có một sợi dây quấn quanh nghĩa trang. Ngày này, mọi người không được phép ra vào, chỉ có chủ tịch Bùi của Đế Hoàng và người vợ đã ly dị của anh ta được phép tổ chức lễ tang cho đứa bé của họ được vào.
Hạ Lăng đến trước, mặc áo trắng trên ngực cài một bông hoa cài áo đen.
Lệ Lôi cũng mặc một bộ đồ đen rất trang trọng. Anh ở bên giúp đỡ cô, tiếp sức cho cô sự can đảm và sức mạnh.
- -----------------------
Dịch: @Vĩnh Ân
Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh
Bình luận facebook