Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 543: Rất vui sao?
Anh bước tới và đứng trước mặt cô.
Người đầu tiên lên tiếng là Bùi Tử Hoành đứng bên cạnh cô: "Rất vui sao?"
Biểu cảm của Lệ Lôi trầm xuống một chút. Người đàn ông này quá nguy hiểm. Anh ta nắm bắt mọi cơ hội để khiêu khích, làm rạn nứt mối quan hệ của anh với Tiểu Lăng. Mà cũng bằng cách nào đó anh đã tạo ra khung cảnh hoàn hảo cho Bùi Tử Hoành tận dụng. Tài xế, mấy người vệ sĩ phía sau cũng biết rằng họ đã gây rắc rối cho Boss. Ngay lập tức ngưng lộn xộn, lặng lẽ đứng nhìn.
Lệ Lôi nói với Hạ Lăng, "Không như những gì em nhìn thấy đâu."
Hạ Lăng buồn bã nhìn anh. Phải! Có thể anh nghĩ rằng đứa trẻ đó là của Bùi Tử Hoành nên không cảm thấy buồn. Cô có thể hiểu tại sao họ lại đùa giỡn trong khi chờ cô. Tuy nhiên, cô vẫn cảm thấy khó chịu khi thấy họ như vậy.
"Anh có thể đưa em trở lại thành phố." Giọng nói dịu dàng của Bùi Tử Hoành lại vang lên. "Em cần nghỉ ngơi thật tốt. Tiểu Lăng! Xe của anh rất yên tĩnh." Chiếc Rolls-Royce màu đen, sạch sẽ trông đáng tin cậy, yên lặng. Đến cả người lái xe và vệ sĩ mang găng tay trắng cũng nghiêm túc như nhân viên tang lễ.
Hạ Lăng lắc đầu, nói nhẹ nhàng, "Cảm ơn."
Cô cảm ơn Bùi Tử Hoành không phải vì ngỏ lời đưa cô về nhà. Chính là cảm ơn anh vì tất cả những gì đã làm cho đứa trẻ. Mặc dù lễ chôn cất không hoành tráng nhưng tất cả các thủ tục, mọi thứ thông thường đều được thực hiện đầy đủ. Bùi Tử Hoành đã sát cánh bên cô trong suốt buổi lễ, để cho hành trình cuối cùng của con cô trông thật bình yên và đáng trân trọng.
Bùi Tử Hoành nói tiếp với giọng trầm ấm: "Dù sao cũng là con trai của anh. Em không cần phải cảm ơn. Chúng ta mỗi năm có thể đến gặp nó vào ngày giỗ hay ngày sinh nhật."
Biểu hiện của Lệ Lôi càng trở nên u ám hơn. Sự thôi thúc muốn giết Bùi Tử Hoành ngay lúc này đang trỗi dậy trong anh mạnh mẽ không ngừng. Anh kìm nén sự thôi thúc xuống một cách khó khăn, nói với Hạ Lăng "Gió bên ngoài rất mạnh. Chúng ta vào xe thôi."
Hạ Lăng liếc nhìn anh, lặng lẽ đi về phía chiếc xe địa hình.
Một cơn gió thoáng thổi qua.
Bùi Tử Hoành đứng tại chỗ, nhìn tấm lưng gầy guộc của cô ngày càng xa anh. Cơn gió lạnh thổi đến khiến chiếc váy và mái tóc dài của cô ấy bồng bềnh lên chút. Anh chợt nghĩ đến một bài thơ:" Kiêm gia bạc phơ, bạch lộ vi sương. Y nhân da, ở thủy nhất phương."(1)
Cô đang rời đi mà không thèm liếc nhìn anh đến một cái. Những ngày phía trước sẽ t thật ảm đạm, cô đơn.
"Cô ấy không thể sinh con lần nữa." Bùi Tử Hoành nhìn lại Lệ Lôi. Giọng anh lạnh lùng, nhìn cô biến mất vào ghế sau của chiếc xe.
"Anh đang mong chờ điều gì? Hy vọng rằng tôi sẽ đưa Tiểu Lăng ra khỏi xe và đẩy cô ấy về phía anh?" Giọng nói của Lệ Lôi cũng lạnh lùng không kem.
Đôi mắt của Bùi Tử Hoành hơi nheo lại. Đây thực sự là một đối thủ khó ưa. Nghe những lời của anh ta, dường như Lệ Lôi đã nhận biết rằng Tiểu Lăng không còn có thể có con. Nhưng có lẽ là anh ta không bận tâm việc này.
Điểm mấu chốt là gì?
Bùi Tử Hoành nhìn anh, nói với giọng điệu điềm tĩnh hơn: "Trong cuộc đời này, cô ấy sẽ chỉ có một đứa con trai với tôi. Chúng tôi là một gia đình thực sự. Có quan hệ huyết thống thực sự." Anh muốn nhay đi nhay lại cái gai này trong tim của Lệ Lôi, để nó bén rễ và trở thành một cái nêm (* dằm) trong mối quan hệ của anh ta với Tiểu Lăng. Có thể một ngày nào đó, Lệ Lôi sẽ đẩy Tiểu Lăng trở lại Đế Hoàng, về lại với anh.
Tuy nhiên, Lệ Lôi đáp: "Tôi khuyên anh nên từ bỏ. Tiểu Lăng là của tôi."
Sau đó, anh quay lưng và lên xe.
Bùi Tử Hoành nhìn chiếc xe một lúc lâu cho đến khi chiếc xa dần rồi biến mất.
Trên xe, Hạ Lăng vẫn đắm chìm trong nỗi buồn, cô không nói gì trong một thời gian dài. Lệ Lôi ngồi cạnh cô, lấy chai nước và mở nó đưa nó cho cô: "Uống một ít nước nóng."
Cô nhận lấy nó nhấp một ngụm, cầm cốc giữ nhiệt bằng hai tay. Cô vẫn im lặng chưa thoát khỏi sự bàng hoàng.
Cảnh tượng khi cô vừa ra cổng nghĩa trang lại xuất hiện trong tâm trí cô. Mặc dù cô không tỏ ra bất kỳ sự bất mãn nào đối với Lệ Lôi trước mặt Bùi Tử Hoành nhưng sẽ thật dối trá khi nói rằng cô không buồn. Có lẽ anh không quan tâm đến đứa trẻ như vẻ ngoài của anh. Nỗi đau mà anh thể hiện chỉ là để xoa dịu cô. Khi rời xa cô, anh lại hành động như không có gì cả.
Cô rõ ràng nên vui. Lúc đầu, cô không nói về thân phận thật của đứa con mình chỉ vì cô biết anh buồn và đau khổ.
Tuy nhiên, nhìn thấy anh đùa giỡn với các vệ sĩ khi cô đau đớn như vậy khiến cô cảm thấy như anh đang ở rất xa cô. Xa đến nỗi có cảm giác như họ đang ở hai thế giới khác nhau.
Cô bắt đầu hoảng loạn. Thậm chí cô còn không thể hiểu tại sao.
Chiếc xe dừng lại ở cổng một ngôi làng nhỏ.
"Đến rồi," Lệ Lôi nói.
Hạ Lăng giật mình nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hơi bối rối: "Đây? Đây là đâu?"
"Ngôi làng gần nghĩa trang", Lệ Lôi nói, "Anh đã thuê chỗ này tối nay. Chúng ta sẽ ở lại đây. Ngày mai lại đến nghĩa trang, em có muốn anh gửi cho con trai em gì không? Anh muốn cho người chuẩn bị đồ cúng, hoa và một số đồ chơi mà các em bé yêu thích. "
Anh vẫn còn nhớ hình ảnh bông cúc trắng bị ném xuốnh đất và không thể đặt nó trước mộ em bé.
Tuy nhiên, Hạ Lăng nói: "Không cần! Quay về đi."
"Không cần sao?" Lệ Lôi nhìn cô nói.
Cô lắc đầu, "Ừ, quay về đi." Lần trước cô muốn anh đặt thứ gì lên mộ đứa trẻ chỉ vì anh là cha ruột của nó nhưng nhớ lại cảnh tượng cô nhìn thấy khi rời khỏi nghĩa trang. Anh có lẽ không quan tâm nó nhiều bằng Bùi Tử Hoành. Đứa trẻ đã rất tội nghiệp rồi. Lệ Lôi thờ ơ như vậy vì anh không biết sự thật. Tại sao cô lại phải bận tâm nữa? Nếu đứa bé nhìn thấy cha nó thế này, không phải sẽ càng buồn hơn sao?
"Tiểu Lăng", Lệ Lôi là người sắc sảo, chỉ cần suy nghĩ chút cũng hiểu cô vẫn còn bận tâm về vấn đề ban nãy "Anh thực sự muốn nhìn thấy thăm mộ đứa bé, bất kể cha nó là ai. Cảnh tượng em vừa thấy là hiểu lầm. Anh ở đây với em hôm nay cũng cảm thấy rất nặng nề và buồn bã, cho cả em và đứa bé. "
"Đúng vậy, cô Diệp" người lái xe cũng nói, "Muốn trách thì phải trách chúng tôi. Là chúng tôi đã chọc ông chủ." Lúc đó họ thấy tâm trạng của Lệ Lôi rất tệ nên muốn chuyển hướng sự chú ý của anh nhưng lại xui xẻo ngay lúc cô Diệp ra ngoài nhìn thấy.
Tài xế lo lắng cho Lệ Lôi, lại tiếp tục nói: "Cô Diệp! Đừng đổ lỗi cho ông chủ."
"Tôi không trách anh ấy." Giọng của Hạ Lăng bình tĩnh, "Tôi chỉ nghĩ rằng nó không cần thiết."
Không trách anh? Ý cô là thế nào? Nhìn cô nói như vậy chắc hẳn vẫn là còn bị ảnh hưởng rất nhiều!! Lệ Lôi thật sự rất muốn nguyền rủa Bùi Tử Hoành. Nếu lúc đó anh ta không nói những lời đó thì sự hiểu lầm này cũng không quá sâu sắc như vậy.
Anh vẫn nhẹ nhàng dỗ dành cô: "Mọi thứ đã chuẩn bị rồi. Cũng không nên lãng phí như vậy. Anh chỉ muốn xin đứa bé ban phước cho chúng ta trên thiên đàng. Tiện thông báo cho nó biết rằng mẹ của nó đang rất hạnh phúc."
Hạ Lăng lại muốn từ chối.
Nhưng cô chưa nói được câu nào, anh đã mở cửa xe và bước xuống: "Xuống đi Tiểu Lăng! Sắp muộn rồi, em cũng rất mệt. Nghỉ ngơi ở đây một đêm, còn những việc khác để mai nói. Được không?."
Câu này chạm đúng điều cô đang bận tâm.
Từ đây lái xe về mất năm đến sáu giờ bằng ô tô. Bây giờ cô đã kiệt sức và cần nghỉ ngơi. Vì vậy Hạ Lăng cũng không tiếp tục từ chối. Cô ra khỏi xe và bước nhanh vào phòng.
Căn phòng đã được dọn dẹp. Trên giường đã được thay tấm ga trải giường mới.
- -----------------------------
(1) ( Nguồn ở google)
** Đầy đủ:
Kiêm gia thương thương,
Bạch lộ vi sương.
Sở vị y nhân,
Tại thuỷ nhất phương.
Tố hồi tùng chi,
Đạo trở thả trường,
Tố du tùng chi,
Uyển tại thuỷ trung ương.
- ------Dịch-------
Cây xanh rườm rà xanh tốt,
Màn trắng sương phủ
Người mà mình hướng đến
Thì ở một phương nào khác trong vùng nước mênh mông.
Đi ngược dòng mà theo cùng,
Thì đường đi hiểm trở, lại xa dài.
Đi xuôi dòng mà theo cùng,
Thì thấy nghiễm nhiên không thể đến vùng nước mênh mông ấy. (mà không thể đến gần được)
- -----------------------------
Dịch @Vĩnh Ân
Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh
Người đầu tiên lên tiếng là Bùi Tử Hoành đứng bên cạnh cô: "Rất vui sao?"
Biểu cảm của Lệ Lôi trầm xuống một chút. Người đàn ông này quá nguy hiểm. Anh ta nắm bắt mọi cơ hội để khiêu khích, làm rạn nứt mối quan hệ của anh với Tiểu Lăng. Mà cũng bằng cách nào đó anh đã tạo ra khung cảnh hoàn hảo cho Bùi Tử Hoành tận dụng. Tài xế, mấy người vệ sĩ phía sau cũng biết rằng họ đã gây rắc rối cho Boss. Ngay lập tức ngưng lộn xộn, lặng lẽ đứng nhìn.
Lệ Lôi nói với Hạ Lăng, "Không như những gì em nhìn thấy đâu."
Hạ Lăng buồn bã nhìn anh. Phải! Có thể anh nghĩ rằng đứa trẻ đó là của Bùi Tử Hoành nên không cảm thấy buồn. Cô có thể hiểu tại sao họ lại đùa giỡn trong khi chờ cô. Tuy nhiên, cô vẫn cảm thấy khó chịu khi thấy họ như vậy.
"Anh có thể đưa em trở lại thành phố." Giọng nói dịu dàng của Bùi Tử Hoành lại vang lên. "Em cần nghỉ ngơi thật tốt. Tiểu Lăng! Xe của anh rất yên tĩnh." Chiếc Rolls-Royce màu đen, sạch sẽ trông đáng tin cậy, yên lặng. Đến cả người lái xe và vệ sĩ mang găng tay trắng cũng nghiêm túc như nhân viên tang lễ.
Hạ Lăng lắc đầu, nói nhẹ nhàng, "Cảm ơn."
Cô cảm ơn Bùi Tử Hoành không phải vì ngỏ lời đưa cô về nhà. Chính là cảm ơn anh vì tất cả những gì đã làm cho đứa trẻ. Mặc dù lễ chôn cất không hoành tráng nhưng tất cả các thủ tục, mọi thứ thông thường đều được thực hiện đầy đủ. Bùi Tử Hoành đã sát cánh bên cô trong suốt buổi lễ, để cho hành trình cuối cùng của con cô trông thật bình yên và đáng trân trọng.
Bùi Tử Hoành nói tiếp với giọng trầm ấm: "Dù sao cũng là con trai của anh. Em không cần phải cảm ơn. Chúng ta mỗi năm có thể đến gặp nó vào ngày giỗ hay ngày sinh nhật."
Biểu hiện của Lệ Lôi càng trở nên u ám hơn. Sự thôi thúc muốn giết Bùi Tử Hoành ngay lúc này đang trỗi dậy trong anh mạnh mẽ không ngừng. Anh kìm nén sự thôi thúc xuống một cách khó khăn, nói với Hạ Lăng "Gió bên ngoài rất mạnh. Chúng ta vào xe thôi."
Hạ Lăng liếc nhìn anh, lặng lẽ đi về phía chiếc xe địa hình.
Một cơn gió thoáng thổi qua.
Bùi Tử Hoành đứng tại chỗ, nhìn tấm lưng gầy guộc của cô ngày càng xa anh. Cơn gió lạnh thổi đến khiến chiếc váy và mái tóc dài của cô ấy bồng bềnh lên chút. Anh chợt nghĩ đến một bài thơ:" Kiêm gia bạc phơ, bạch lộ vi sương. Y nhân da, ở thủy nhất phương."(1)
Cô đang rời đi mà không thèm liếc nhìn anh đến một cái. Những ngày phía trước sẽ t thật ảm đạm, cô đơn.
"Cô ấy không thể sinh con lần nữa." Bùi Tử Hoành nhìn lại Lệ Lôi. Giọng anh lạnh lùng, nhìn cô biến mất vào ghế sau của chiếc xe.
"Anh đang mong chờ điều gì? Hy vọng rằng tôi sẽ đưa Tiểu Lăng ra khỏi xe và đẩy cô ấy về phía anh?" Giọng nói của Lệ Lôi cũng lạnh lùng không kem.
Đôi mắt của Bùi Tử Hoành hơi nheo lại. Đây thực sự là một đối thủ khó ưa. Nghe những lời của anh ta, dường như Lệ Lôi đã nhận biết rằng Tiểu Lăng không còn có thể có con. Nhưng có lẽ là anh ta không bận tâm việc này.
Điểm mấu chốt là gì?
Bùi Tử Hoành nhìn anh, nói với giọng điệu điềm tĩnh hơn: "Trong cuộc đời này, cô ấy sẽ chỉ có một đứa con trai với tôi. Chúng tôi là một gia đình thực sự. Có quan hệ huyết thống thực sự." Anh muốn nhay đi nhay lại cái gai này trong tim của Lệ Lôi, để nó bén rễ và trở thành một cái nêm (* dằm) trong mối quan hệ của anh ta với Tiểu Lăng. Có thể một ngày nào đó, Lệ Lôi sẽ đẩy Tiểu Lăng trở lại Đế Hoàng, về lại với anh.
Tuy nhiên, Lệ Lôi đáp: "Tôi khuyên anh nên từ bỏ. Tiểu Lăng là của tôi."
Sau đó, anh quay lưng và lên xe.
Bùi Tử Hoành nhìn chiếc xe một lúc lâu cho đến khi chiếc xa dần rồi biến mất.
Trên xe, Hạ Lăng vẫn đắm chìm trong nỗi buồn, cô không nói gì trong một thời gian dài. Lệ Lôi ngồi cạnh cô, lấy chai nước và mở nó đưa nó cho cô: "Uống một ít nước nóng."
Cô nhận lấy nó nhấp một ngụm, cầm cốc giữ nhiệt bằng hai tay. Cô vẫn im lặng chưa thoát khỏi sự bàng hoàng.
Cảnh tượng khi cô vừa ra cổng nghĩa trang lại xuất hiện trong tâm trí cô. Mặc dù cô không tỏ ra bất kỳ sự bất mãn nào đối với Lệ Lôi trước mặt Bùi Tử Hoành nhưng sẽ thật dối trá khi nói rằng cô không buồn. Có lẽ anh không quan tâm đến đứa trẻ như vẻ ngoài của anh. Nỗi đau mà anh thể hiện chỉ là để xoa dịu cô. Khi rời xa cô, anh lại hành động như không có gì cả.
Cô rõ ràng nên vui. Lúc đầu, cô không nói về thân phận thật của đứa con mình chỉ vì cô biết anh buồn và đau khổ.
Tuy nhiên, nhìn thấy anh đùa giỡn với các vệ sĩ khi cô đau đớn như vậy khiến cô cảm thấy như anh đang ở rất xa cô. Xa đến nỗi có cảm giác như họ đang ở hai thế giới khác nhau.
Cô bắt đầu hoảng loạn. Thậm chí cô còn không thể hiểu tại sao.
Chiếc xe dừng lại ở cổng một ngôi làng nhỏ.
"Đến rồi," Lệ Lôi nói.
Hạ Lăng giật mình nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hơi bối rối: "Đây? Đây là đâu?"
"Ngôi làng gần nghĩa trang", Lệ Lôi nói, "Anh đã thuê chỗ này tối nay. Chúng ta sẽ ở lại đây. Ngày mai lại đến nghĩa trang, em có muốn anh gửi cho con trai em gì không? Anh muốn cho người chuẩn bị đồ cúng, hoa và một số đồ chơi mà các em bé yêu thích. "
Anh vẫn còn nhớ hình ảnh bông cúc trắng bị ném xuốnh đất và không thể đặt nó trước mộ em bé.
Tuy nhiên, Hạ Lăng nói: "Không cần! Quay về đi."
"Không cần sao?" Lệ Lôi nhìn cô nói.
Cô lắc đầu, "Ừ, quay về đi." Lần trước cô muốn anh đặt thứ gì lên mộ đứa trẻ chỉ vì anh là cha ruột của nó nhưng nhớ lại cảnh tượng cô nhìn thấy khi rời khỏi nghĩa trang. Anh có lẽ không quan tâm nó nhiều bằng Bùi Tử Hoành. Đứa trẻ đã rất tội nghiệp rồi. Lệ Lôi thờ ơ như vậy vì anh không biết sự thật. Tại sao cô lại phải bận tâm nữa? Nếu đứa bé nhìn thấy cha nó thế này, không phải sẽ càng buồn hơn sao?
"Tiểu Lăng", Lệ Lôi là người sắc sảo, chỉ cần suy nghĩ chút cũng hiểu cô vẫn còn bận tâm về vấn đề ban nãy "Anh thực sự muốn nhìn thấy thăm mộ đứa bé, bất kể cha nó là ai. Cảnh tượng em vừa thấy là hiểu lầm. Anh ở đây với em hôm nay cũng cảm thấy rất nặng nề và buồn bã, cho cả em và đứa bé. "
"Đúng vậy, cô Diệp" người lái xe cũng nói, "Muốn trách thì phải trách chúng tôi. Là chúng tôi đã chọc ông chủ." Lúc đó họ thấy tâm trạng của Lệ Lôi rất tệ nên muốn chuyển hướng sự chú ý của anh nhưng lại xui xẻo ngay lúc cô Diệp ra ngoài nhìn thấy.
Tài xế lo lắng cho Lệ Lôi, lại tiếp tục nói: "Cô Diệp! Đừng đổ lỗi cho ông chủ."
"Tôi không trách anh ấy." Giọng của Hạ Lăng bình tĩnh, "Tôi chỉ nghĩ rằng nó không cần thiết."
Không trách anh? Ý cô là thế nào? Nhìn cô nói như vậy chắc hẳn vẫn là còn bị ảnh hưởng rất nhiều!! Lệ Lôi thật sự rất muốn nguyền rủa Bùi Tử Hoành. Nếu lúc đó anh ta không nói những lời đó thì sự hiểu lầm này cũng không quá sâu sắc như vậy.
Anh vẫn nhẹ nhàng dỗ dành cô: "Mọi thứ đã chuẩn bị rồi. Cũng không nên lãng phí như vậy. Anh chỉ muốn xin đứa bé ban phước cho chúng ta trên thiên đàng. Tiện thông báo cho nó biết rằng mẹ của nó đang rất hạnh phúc."
Hạ Lăng lại muốn từ chối.
Nhưng cô chưa nói được câu nào, anh đã mở cửa xe và bước xuống: "Xuống đi Tiểu Lăng! Sắp muộn rồi, em cũng rất mệt. Nghỉ ngơi ở đây một đêm, còn những việc khác để mai nói. Được không?."
Câu này chạm đúng điều cô đang bận tâm.
Từ đây lái xe về mất năm đến sáu giờ bằng ô tô. Bây giờ cô đã kiệt sức và cần nghỉ ngơi. Vì vậy Hạ Lăng cũng không tiếp tục từ chối. Cô ra khỏi xe và bước nhanh vào phòng.
Căn phòng đã được dọn dẹp. Trên giường đã được thay tấm ga trải giường mới.
- -----------------------------
(1) ( Nguồn ở google)
** Đầy đủ:
Kiêm gia thương thương,
Bạch lộ vi sương.
Sở vị y nhân,
Tại thuỷ nhất phương.
Tố hồi tùng chi,
Đạo trở thả trường,
Tố du tùng chi,
Uyển tại thuỷ trung ương.
- ------Dịch-------
Cây xanh rườm rà xanh tốt,
Màn trắng sương phủ
Người mà mình hướng đến
Thì ở một phương nào khác trong vùng nước mênh mông.
Đi ngược dòng mà theo cùng,
Thì đường đi hiểm trở, lại xa dài.
Đi xuôi dòng mà theo cùng,
Thì thấy nghiễm nhiên không thể đến vùng nước mênh mông ấy. (mà không thể đến gần được)
- -----------------------------
Dịch @Vĩnh Ân
Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh
Bình luận facebook