Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 573: Cuộc chiến giữa những bạch phú mỹ
(*bạch phú mỹ: ý nói những người phụ nữ xinh đẹp, giàu có.)
Hạ Lăng nghẹn lời.
Cô ngược lại đúng là thực sự không đủ tư cách. Người ta mua quần áo của họ có liên quan gì đến cô?
Thế nhưng cô nuốt không trôi cái khẩu khí này. Nếu đồ lót tình thú này thực sự mặc cho Lệ Lôi xem thì Nam Cung Thanh Nhã và Lệ Lôi đem cô ra thành cái gì. Cô lấy điện thoại di động ra, muốn gọi cho Lệ Lôi để hỏi rõ về nó. Nhưng đột nhiên cô nhớ rằng anh đã làm rất nhiều chuyện quá phận với cô trong xe tối hôm đó.
Cho đến nay, anh ấy thậm chí không gọi điện thoại hay xin lỗi.
Dựa vào cái gì muốn cô cúi đầu chủ động gọi trước?
Cô để điện thoại di động trở lại túi, nhìn vào bộ nội y như lưới cá trong tay của Nam Cung Thanh Nhã, màu đỏ hồng mơ hồ. Dường như là một sự nhạo báng lớn, chế giễu cô không biết lượng sức.
Đột nhiên, cô có chút thất vọng.
Cô quay người đi ra, nghe tiếng Nam Cung Thanh Nhã gọi cô: "Như thế là thế nào? Không thể đủ khả năng mua thì đừng đến xem. Có một số người cũng không biết tự hỏi bản thân mình thuộc tầng lớp gì?"
Từ đầu lúc hai người gặp mặt, Nam Cung Thanh Nhã liền một tiếng tầng lớp hai tiếng tầng lớp khiến Hạ Lăng không khỏi có chút tức giận. Những người này, tất cả dựa vào xuất thân hào phú mà bắt nạt cô, dựa vào gia thế mà chống lại. Cô không thể chịu nổi mà lấy thẻ tín dụng của mình ném vào quầy thu ngân: "Món đó, tôi sẽ lấy nó."
Cô đang ám chỉ đến món trên tay Nam Cung Thanh Nhã.
Nam Cung Thanh Nhã sững sờ nhưng ngay lập tức lại ưu nhã mang theo chút khinh thường, cô ta mỉm cười: "Cô nghĩ rằng tôi không nỡ bỏ thứ yêu thích, không chịu nhường cho cô. Cô cứ danh chính ngôn thuận cầm đi đi, không cần phải trả tiền!" Cô ta cầm bộ quần áo như lưới đánh cá trong tay ném qua cho Hạ Lăng như ném rác.
Hạ Lăng nghiêng người nhường tránh và bộ trang phục như lưới đánh cá đó rơi xuống đất.
"Aiza, đây là phiên bản giới hạn mới nhất của mùa này. Nó chỉ có 10 chiếc trên thế giới." Nhân viên bán hàng vội vã nhặt nó lên. Khuôn mặt cô đau khổ, quần áo đắt tiền như vậy, bị làm bẩn như thế thì phải làm gì bây giờ?
Nam Cung Thanh Nhã vẫn như cũ, mỉm cười: "Còn không gói lại cho cô Diệp!" Cô ta là thiên kim đại tiểu thư. Ngày bình thường tự cho mình tự cao lại tự phụ. Từ lâu cô vốn đã thề rằng sẽ không bao giờ giao lần đầu tiên trừ khi đó là tình yêu đích thực. Vì vậy, cô ta vẫn còn là một trinh nữ cho đến tận bây giờ. Làm thế nào cô có thể biết nó là đồ lót khiêu dâm hay như thế nào chứ?
Lý do tại sao cô ta thích nội y lưới đánh cá màu đỏ hồng này hoàn toàn là vì nhân viên bán hàng nói rằng tất cả quần áo trong cửa hàng này là đắt nhất và cao cấp nhất, giới hạn toàn cầu, còn được đính kim cương.
Giá bán là sáu chữ số.
Nhân viên bán hàng cẩn thận gói lại cho Hạ Lăng.
Hạ Lăng cảm thấy đau nhói trong lòng, tiền của cô không phải là ít nhưng cô mua một bộ đồ lót khiêu dâm như này mà thậm chí cả đời cô chưa chắc đã mặc sẽ tốn rất nhiều tiền. Tuy nhiên, mặc dù nội tâm rỉ máu nhưng biểu hiện lại không hề yếu thế, cô nói một cách bình tĩnh với nhân viên bán hàng: "Quẹt thẻ."
Nhân viên bán hàng quẹt thẻ cho cô và nói: "Tôi sẽ giúp cô gói quần áo lại!"
"Không cần!" Hạ Lăng nói, "Tôi thấy loại quần áo này chỉ nên làm giẻ rách. Nó có vẻ hút nước tốt. Chỉ những người như cô Nam Cung đây có gu thẩm mỹ trái ngược với người thường sẽ thích nó. Bộ quần áo này xứng vứt thùng rác a!"
"Ah..." Dù là nhân viên cửa hàng đã có kinh nghiệm lâu năm cũng hơi choáng váng.
Họ đã nhìn thấy nhiều cuộc so độ giàu có nhưng thực sự rất hiếm khi chứng kiến một việc như vậy trong một cửa hàng đồ lót.
Tuy nhiên, trời đất bao la khách hàng là thượng đế. Dựa trên nguyên tắc phải phục vụ khách hàng tốt nhất có thể, nhân viên cửa hàng phải nén nỗi đau và đặt bộ nội y mặc như không kia vừa được trưng bày trong tủ kính đẹp nhất trong cửa hàng vào thùng rác.
Thần sắc của Nam Cung Thanh Nhã có chút méo mó. Cô gái Diệp Tinh Lăng này dám chế giễu cô như vậy.
Cô búng tay và lấy thẻ của mình ra, tiện tay chỉ hơn mười bộ quần áo đắt nhất trong cửa hàng, nói: "Cái này, cái này, còn có cái này. Toàn bộ tôi đều lấy. Cô Diệp, cô có còn tiền để mua theo tôi không? "
Khiêu khích. Đây rõ ràng là khiêu khích.
Lý trí nói cho Hạ Lăng biết không cần cùng loại nữ nhân này đấu đá nhưng cô nổi giận.
"Mua!" Hạ Lăng cắn răng nói: "Đều mua!" Cô cũng học theo, duỗi ngón tay thon dài chỉ vào mấy bộ quần áo như Nam Cung Thanh Nhã: "Những thứ này tôi e là Nam Cung cô sẽ không đủ khả năng để mua chúng đâu a~"
Nam Cung Thanh Nhã cười thong dong bình tĩnh, không chớp mắt: "Mua, mua tất cả đồ trong cửa hàng này."
" Thật nực cười! Người phụ nữ ngu ngốc này đang cố gắng chiến đấu với mình để xem ai nhiều tiền hơn sao?" Cô đường đường là đại tiểu thư của Nam Cung gia còn sợ một nữ nghệ sĩ xuất thân bình dân ư!
Nghĩ như vậy, cô cười vui vẻ hơn và chỉ nhiều quần áo hơn chỗ Hạ Lăng vừa chỉ.
Hạ Lăng lúc này đã đâm lao thì phải theo lao. Cô nhìn Nam Cung Thanh Nhã rồi lại chỉ vào một đống quần áo còn nhiều hơn lúc nãy. Cô nghiến răng, cười khẩy nhìn Nam Cung Thanh Nhã: "Đây chỉ là một cửa hàng nhỏ. Cô Nam Cung có đủ khả năng để mua hết cửa hàng không?"
Nam Cung Thanh Nhã thông minh, nhanh chóng đoán được ý định của Hạ Lăng, dường như chỉ biết mỉm cười: "Tôi có đủ khả năng nhưng ngược lại điều tôi tò mò hơn là cô Diệp có mua được hay không? "
"Cái gì mà mua được hay không?" Hạ Lăng nhẹ nhàng: "Cô Nam Cung đừng sử dụng chiêu khích tướng. Giờ đến phiên cô mua đồ rồi."
"Nếu tôi mua hết rồi, làm sao tôi biết được cô Diệp có thể mua được đống đó hay không? "Nam Cung Thanh Nhã không bị lừa, rất có dã tâm khiến Hạ Lăng bẽ mặt: "Lần này tôi sẽ không đấu tranh với cô Diệp. Cô mua tất nó đi."
Hạ Lăng: " Nam Cung cô như vậy là thừa nhận thua?"
Nam Cung Thanh Nhã cau mày: "Làm thế nào tôi có thể thua?"
"Không mua, không phải thừa nhận thua sao?"
Thấy tình hình bế tắc, nhân viên bán hàng không muốn mọi thứ trở nên rối loạn hơn, nhanh chóng xuất hiện để thuyết phục: "Hôm nay nhị vị đây đã mua rất nhiều thứ trong cửa hàng. Không bằng như vầy đi, cửa hàng của chúng tôi sẽ cấp hai thẻ VIP và gửi nó cho hai vị sau!"
" Xem ra cũng chỉ có thể như vậy. "Hạ Lăng thấy tốt thì nên nhận.
Nam Cung Thanh Nhã lại càng cho rằng Hạ Lăng không có đủ tiền và nói: "Cô Diệp như vậy là thừa nhận thua rồi. Tôi không nghĩ như vậy. Vì chúng ta đều có thể mua. Hãy đấu giá đi a. Người có giá cao nhất sẽ thắng. Như vậy là công bằng, hợp lý nhất."
Cô ta sẽ trả giá gấp đôi giá bình thường của những bộ quần áo này.
Nội tâm Hạ Lăng gào thét " Nữ nhân này thật xấu xa." Nếu cô thực sự chỉ là một nghệ sĩ giải trí tầm thường thì có lẽ kể từ ngày hôm nay, sợ là cô sẽ mất mặt. Thẻ tín dụng có phát nổ, vay bao nhiêu cũng sẽ không thể trả đống đồ tăng giá gấp đôi này. May mắn thay, anh trai cô đã đưa cho cô một tấm thẻ khác.
Cô ném thẻ cho nhân viên cửa hàng: "Giúp tôi kiểm tra xem có bao nhiêu tiền trong đó."
Nhân viên cửa hàng không thể thuyết phục họ, chỉ biết nghe lời và kiểm tra. Sau khi thấy kết quả kiểm tra, nữ nhân viên trẻ thở phào, nhẹ nhõm.
"Có chuyện gì vậy?" Hạ Lăng hỏi.
"Ôi, xin lỗi!" nhân viên bán hàng lo lắng: "Tôi sẽ thử máy khác. Tôi không biết máy thẻ tín dụng này có bị hỏng không? " Cô ta luống cuống, vội vàng đổi máy.
Nghe những gì nhân viên cửa hàng nói, Nam Cung Thanh Nhã một bên phát ra tiếng "phốc" rồi cười lớn: "Đây không phải là một thẻ giả ư? Như thế nào a, Diệp Tinh Lăng, thẻ tín dụng của cô không đủ thì lấy thẻ giả để múa rìu vào qua mắt thợ ư?"
- ---------------------
Dịch giả: @Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh
- ---------------------
Hôm nay đăng truyện sớm nè mn ưiii Nhanh nhanh thả ♥& cmt để giúp các ad có động lực cái nhẹ nèo ><
Dự đoán chap sau thôi nào mn!!! Ad trước, đoán rằng chap sau mùi tiền nồng nặc))
Hạ Lăng nghẹn lời.
Cô ngược lại đúng là thực sự không đủ tư cách. Người ta mua quần áo của họ có liên quan gì đến cô?
Thế nhưng cô nuốt không trôi cái khẩu khí này. Nếu đồ lót tình thú này thực sự mặc cho Lệ Lôi xem thì Nam Cung Thanh Nhã và Lệ Lôi đem cô ra thành cái gì. Cô lấy điện thoại di động ra, muốn gọi cho Lệ Lôi để hỏi rõ về nó. Nhưng đột nhiên cô nhớ rằng anh đã làm rất nhiều chuyện quá phận với cô trong xe tối hôm đó.
Cho đến nay, anh ấy thậm chí không gọi điện thoại hay xin lỗi.
Dựa vào cái gì muốn cô cúi đầu chủ động gọi trước?
Cô để điện thoại di động trở lại túi, nhìn vào bộ nội y như lưới cá trong tay của Nam Cung Thanh Nhã, màu đỏ hồng mơ hồ. Dường như là một sự nhạo báng lớn, chế giễu cô không biết lượng sức.
Đột nhiên, cô có chút thất vọng.
Cô quay người đi ra, nghe tiếng Nam Cung Thanh Nhã gọi cô: "Như thế là thế nào? Không thể đủ khả năng mua thì đừng đến xem. Có một số người cũng không biết tự hỏi bản thân mình thuộc tầng lớp gì?"
Từ đầu lúc hai người gặp mặt, Nam Cung Thanh Nhã liền một tiếng tầng lớp hai tiếng tầng lớp khiến Hạ Lăng không khỏi có chút tức giận. Những người này, tất cả dựa vào xuất thân hào phú mà bắt nạt cô, dựa vào gia thế mà chống lại. Cô không thể chịu nổi mà lấy thẻ tín dụng của mình ném vào quầy thu ngân: "Món đó, tôi sẽ lấy nó."
Cô đang ám chỉ đến món trên tay Nam Cung Thanh Nhã.
Nam Cung Thanh Nhã sững sờ nhưng ngay lập tức lại ưu nhã mang theo chút khinh thường, cô ta mỉm cười: "Cô nghĩ rằng tôi không nỡ bỏ thứ yêu thích, không chịu nhường cho cô. Cô cứ danh chính ngôn thuận cầm đi đi, không cần phải trả tiền!" Cô ta cầm bộ quần áo như lưới đánh cá trong tay ném qua cho Hạ Lăng như ném rác.
Hạ Lăng nghiêng người nhường tránh và bộ trang phục như lưới đánh cá đó rơi xuống đất.
"Aiza, đây là phiên bản giới hạn mới nhất của mùa này. Nó chỉ có 10 chiếc trên thế giới." Nhân viên bán hàng vội vã nhặt nó lên. Khuôn mặt cô đau khổ, quần áo đắt tiền như vậy, bị làm bẩn như thế thì phải làm gì bây giờ?
Nam Cung Thanh Nhã vẫn như cũ, mỉm cười: "Còn không gói lại cho cô Diệp!" Cô ta là thiên kim đại tiểu thư. Ngày bình thường tự cho mình tự cao lại tự phụ. Từ lâu cô vốn đã thề rằng sẽ không bao giờ giao lần đầu tiên trừ khi đó là tình yêu đích thực. Vì vậy, cô ta vẫn còn là một trinh nữ cho đến tận bây giờ. Làm thế nào cô có thể biết nó là đồ lót khiêu dâm hay như thế nào chứ?
Lý do tại sao cô ta thích nội y lưới đánh cá màu đỏ hồng này hoàn toàn là vì nhân viên bán hàng nói rằng tất cả quần áo trong cửa hàng này là đắt nhất và cao cấp nhất, giới hạn toàn cầu, còn được đính kim cương.
Giá bán là sáu chữ số.
Nhân viên bán hàng cẩn thận gói lại cho Hạ Lăng.
Hạ Lăng cảm thấy đau nhói trong lòng, tiền của cô không phải là ít nhưng cô mua một bộ đồ lót khiêu dâm như này mà thậm chí cả đời cô chưa chắc đã mặc sẽ tốn rất nhiều tiền. Tuy nhiên, mặc dù nội tâm rỉ máu nhưng biểu hiện lại không hề yếu thế, cô nói một cách bình tĩnh với nhân viên bán hàng: "Quẹt thẻ."
Nhân viên bán hàng quẹt thẻ cho cô và nói: "Tôi sẽ giúp cô gói quần áo lại!"
"Không cần!" Hạ Lăng nói, "Tôi thấy loại quần áo này chỉ nên làm giẻ rách. Nó có vẻ hút nước tốt. Chỉ những người như cô Nam Cung đây có gu thẩm mỹ trái ngược với người thường sẽ thích nó. Bộ quần áo này xứng vứt thùng rác a!"
"Ah..." Dù là nhân viên cửa hàng đã có kinh nghiệm lâu năm cũng hơi choáng váng.
Họ đã nhìn thấy nhiều cuộc so độ giàu có nhưng thực sự rất hiếm khi chứng kiến một việc như vậy trong một cửa hàng đồ lót.
Tuy nhiên, trời đất bao la khách hàng là thượng đế. Dựa trên nguyên tắc phải phục vụ khách hàng tốt nhất có thể, nhân viên cửa hàng phải nén nỗi đau và đặt bộ nội y mặc như không kia vừa được trưng bày trong tủ kính đẹp nhất trong cửa hàng vào thùng rác.
Thần sắc của Nam Cung Thanh Nhã có chút méo mó. Cô gái Diệp Tinh Lăng này dám chế giễu cô như vậy.
Cô búng tay và lấy thẻ của mình ra, tiện tay chỉ hơn mười bộ quần áo đắt nhất trong cửa hàng, nói: "Cái này, cái này, còn có cái này. Toàn bộ tôi đều lấy. Cô Diệp, cô có còn tiền để mua theo tôi không? "
Khiêu khích. Đây rõ ràng là khiêu khích.
Lý trí nói cho Hạ Lăng biết không cần cùng loại nữ nhân này đấu đá nhưng cô nổi giận.
"Mua!" Hạ Lăng cắn răng nói: "Đều mua!" Cô cũng học theo, duỗi ngón tay thon dài chỉ vào mấy bộ quần áo như Nam Cung Thanh Nhã: "Những thứ này tôi e là Nam Cung cô sẽ không đủ khả năng để mua chúng đâu a~"
Nam Cung Thanh Nhã cười thong dong bình tĩnh, không chớp mắt: "Mua, mua tất cả đồ trong cửa hàng này."
" Thật nực cười! Người phụ nữ ngu ngốc này đang cố gắng chiến đấu với mình để xem ai nhiều tiền hơn sao?" Cô đường đường là đại tiểu thư của Nam Cung gia còn sợ một nữ nghệ sĩ xuất thân bình dân ư!
Nghĩ như vậy, cô cười vui vẻ hơn và chỉ nhiều quần áo hơn chỗ Hạ Lăng vừa chỉ.
Hạ Lăng lúc này đã đâm lao thì phải theo lao. Cô nhìn Nam Cung Thanh Nhã rồi lại chỉ vào một đống quần áo còn nhiều hơn lúc nãy. Cô nghiến răng, cười khẩy nhìn Nam Cung Thanh Nhã: "Đây chỉ là một cửa hàng nhỏ. Cô Nam Cung có đủ khả năng để mua hết cửa hàng không?"
Nam Cung Thanh Nhã thông minh, nhanh chóng đoán được ý định của Hạ Lăng, dường như chỉ biết mỉm cười: "Tôi có đủ khả năng nhưng ngược lại điều tôi tò mò hơn là cô Diệp có mua được hay không? "
"Cái gì mà mua được hay không?" Hạ Lăng nhẹ nhàng: "Cô Nam Cung đừng sử dụng chiêu khích tướng. Giờ đến phiên cô mua đồ rồi."
"Nếu tôi mua hết rồi, làm sao tôi biết được cô Diệp có thể mua được đống đó hay không? "Nam Cung Thanh Nhã không bị lừa, rất có dã tâm khiến Hạ Lăng bẽ mặt: "Lần này tôi sẽ không đấu tranh với cô Diệp. Cô mua tất nó đi."
Hạ Lăng: " Nam Cung cô như vậy là thừa nhận thua?"
Nam Cung Thanh Nhã cau mày: "Làm thế nào tôi có thể thua?"
"Không mua, không phải thừa nhận thua sao?"
Thấy tình hình bế tắc, nhân viên bán hàng không muốn mọi thứ trở nên rối loạn hơn, nhanh chóng xuất hiện để thuyết phục: "Hôm nay nhị vị đây đã mua rất nhiều thứ trong cửa hàng. Không bằng như vầy đi, cửa hàng của chúng tôi sẽ cấp hai thẻ VIP và gửi nó cho hai vị sau!"
" Xem ra cũng chỉ có thể như vậy. "Hạ Lăng thấy tốt thì nên nhận.
Nam Cung Thanh Nhã lại càng cho rằng Hạ Lăng không có đủ tiền và nói: "Cô Diệp như vậy là thừa nhận thua rồi. Tôi không nghĩ như vậy. Vì chúng ta đều có thể mua. Hãy đấu giá đi a. Người có giá cao nhất sẽ thắng. Như vậy là công bằng, hợp lý nhất."
Cô ta sẽ trả giá gấp đôi giá bình thường của những bộ quần áo này.
Nội tâm Hạ Lăng gào thét " Nữ nhân này thật xấu xa." Nếu cô thực sự chỉ là một nghệ sĩ giải trí tầm thường thì có lẽ kể từ ngày hôm nay, sợ là cô sẽ mất mặt. Thẻ tín dụng có phát nổ, vay bao nhiêu cũng sẽ không thể trả đống đồ tăng giá gấp đôi này. May mắn thay, anh trai cô đã đưa cho cô một tấm thẻ khác.
Cô ném thẻ cho nhân viên cửa hàng: "Giúp tôi kiểm tra xem có bao nhiêu tiền trong đó."
Nhân viên cửa hàng không thể thuyết phục họ, chỉ biết nghe lời và kiểm tra. Sau khi thấy kết quả kiểm tra, nữ nhân viên trẻ thở phào, nhẹ nhõm.
"Có chuyện gì vậy?" Hạ Lăng hỏi.
"Ôi, xin lỗi!" nhân viên bán hàng lo lắng: "Tôi sẽ thử máy khác. Tôi không biết máy thẻ tín dụng này có bị hỏng không? " Cô ta luống cuống, vội vàng đổi máy.
Nghe những gì nhân viên cửa hàng nói, Nam Cung Thanh Nhã một bên phát ra tiếng "phốc" rồi cười lớn: "Đây không phải là một thẻ giả ư? Như thế nào a, Diệp Tinh Lăng, thẻ tín dụng của cô không đủ thì lấy thẻ giả để múa rìu vào qua mắt thợ ư?"
- ---------------------
Dịch giả: @Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh
- ---------------------
Hôm nay đăng truyện sớm nè mn ưiii Nhanh nhanh thả ♥& cmt để giúp các ad có động lực cái nhẹ nèo ><
Dự đoán chap sau thôi nào mn!!! Ad trước, đoán rằng chap sau mùi tiền nồng nặc))
Bình luận facebook