Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 574: Quá phóng đại rồi
Hạ Lăng biết anh trai cô không bao giờ đưa cho cô thẻ giả.
Cô bình tĩnh nhìn Nam Cung Thanh Nhã rồi nói: “Ai biết được, có thể máy của cửa hàng bị hỏng hoặc Nam Cung tiểu thư đang rất hoảng loạn mà giở chút thủ đoạn thì sao? Chúng ta có thể thử cái máy khác”.
Cô nói xong, nhân viên ngập ngừng một lúc rồi mới lên tiếng: “Diệp tiểu thư, máy của chúng tôi thực sự không đọc được số tiền trong thẻ của cô. Các thẻ khác vẫn đọc được bình thường. Nên máy không thể hỏng được”
Nam Cung Thanh Nhã cười mỉa nhìn Hạ Lăng: “Diệp tiểu thư, bây giờ cô không cần giả vờ nữa, rốt cuộc cô đang diễn cho ai xem chứ? Cô tưởng rằng có thể đánh lừa chúng tôi chỉ bằng cách sử dụng thẻ giả thôi sao? Tôi khuyên cô mau thừa nhận sự thật để tránh mất mặt đi”.
Hạ Lăng nhíu mày. Làm sao có thể xảy ra chuyện này? Anh trai chắc chắn sẽ không lừa cô mà đưa cho cô tấm thẻ giả được. Cô nói với nhân viên bán hàng: “Cố gắng thử một lần nữa. Đây chắc chắn không phải là thẻ giả”
Nam Cung Thanh Nhã hả hê cười nhạo bên cạnh: "Dù có thử mười lần nữa vẫn thế thôi? Tôi đã thấy nhiều người thích tự trét lên mặt mình mấy thứ hàng giả chỉ để lấn chiếm vào giới thượng lưu nhiều rồi, nhưng thực sự đây là trò vui nhất mà tôi từng được xem. Haha, thật buồn cười!” Một nụ cười khoái chí hiện lên trên khuôn mặt mỹ lệ của cô ta. Đôi mắt Nam Cung Thanh Nhã ánh lên một tia đầy khinh bỉ, nhìn cô như một nữ hoàng đang ban ân huệ cho thường dân.
Trông tình địch của mình đang hả hê chế giễu, Hạ Lăng tức tối đến giọng nói cũng theo đó mà lạnh nhạt đi: “Nam Cung tiểu thư, cô có bằng chứng gì để chứng minh đây là thẻ giả không? Cô có dám cược với tôi không? Nếu thẻ thực sự có tiền, cô có dám trả cho tôi số tiền tương tự như trong thẻ không?” Cô thật sự không biết anh trai rốt cuộc đã cho cô bao nhiêu, nhưng vì anh nói rằng đó chỉ là tiền lãi của cô, nên số tiền có lẽ sẽ không quá lớn. Cô không muốn lấy mấy đồng tiền dơ bẩn của Nam Cung Thanh Nhã nhưng cô muốn lấy lại lòng tự trọng của mình.
Nam Cung Thanh Nhã thậm chí còn cười rạng rỡ hơn: “Cô điên cuồng vì tiền đến nỗi dám đánh cược với tôi sao trong khi cô thừa biết bản thân mình sẽ thua rồi? Được thôi, tôi đồng ý. Để tôi xem xem tấm thẻ giả này rốt cuộc hữu ích như nào. Nếu thực sự có tiền, tôi không chỉ trả cho cô số tiền như bên trong, tôi thậm chí có thể tăng gấp đôi hoặc gấp ba số tiền đó.”
“Được rồi, cô nói sẽ trả cho tôi gấp ba lần số tiền có trong thẻ”. Hạ Lăng càng hưng phấn, cô càng trở nên to gan hơn. Nếu dám xúc phạm đến cô, cô tuyệt đối sẽ không rút lui, cô phải làm cho kẻ đó bẽ mặt mới thôi. Nam Cung Thanh Nhã đề nghị trả cho cô số tiền gấp ba lần, nên cũng không có lý do gì để từ chối. Cô nghĩ tiền lãi trong tấm thẻ này khá ít nên cũng không lo lắng nhiều cho Nam Cung Thanh Nhã sẽ bị tổn thất nặng nề.
“Chỉ cần nhân ba số tiền trong thẻ đó”. Nam Cung Thanh Nhã mỉm cười như có như không: “Diệp Tinh Lăng đây là tất cả những gì cô muốn? Nếu trong thẻ không có tiền thì cô phải làm sau đây?”
"Cô muốn gì?" Hạ Lăng hỏi.
"Rất đơn giản. Nếu trong thẻ không có tiền, thì mau tránh xa khỏi Lệ Lôi và cũng ngừng theo đuổi anh ấy nữa” Nam Cung Thanh Nhã thản nhiên nói. Cô ta cảm thấy cuộc đánh cược này cũng đáng giá lắm chứ vì đơn giản cô chẳng cần tốn chút sức lực nào đã có thể loại bỏ tình địch như cái gai trong mắt này rồi.
Tuy vậy, Hạ Lăng cũng chỉ im lặng một lúc rồi nói: “Không tôi tuyệt đối sẽ không đặt Lệ Lôi ra để đặt cược. Cô hãy chọn một cái gì đó khác đi”
“Cái gì, cô không dám?” Nam Cung Thanh Nhã cười nhạo.
“Kể cả khi tôi có đủ tự tin để chiến thắng, tôi tuyệt đối sẽ không sử dụng tình cảm của chúng tôi ra để làm vật đánh cược cho cuộc vui được. Tình yêu là vô giá nên tôi sẽ không đùa giỡn tình cảm như vậy”. Hạ Lăng nghiêm túc nói.
Không khí ở cửa hàng vì lời nói của cô mà trở nên im lặng. Mỗi lần cô gái này lên tiếng, xung quanh cô như phát ra ánh hào quang sáng chói khiến người người yêu mến, kính nể.
Tình yêu đối với cô là vô giá. Nên người đàn ông mà cô gái này yêu hẳn là rất may mắn, hạnh phúc.
Chỉ trong nháy mắt, những nhân viên theo dõi cuộc cá cược này dần cảm thấy có thiện cảm với Hạ Lăng. Dù Nam Cung Thanh Nhã là thiên kim tiểu thư của một gia tộc danh giá còn Diệp Tinh Lăng chỉ là một ca sĩ bình thường nhưng tình cảm mà cô ca sĩ này dành cho thiếu gia nhà họ Lệ mà nói khiến người khác ngưỡng mộ hơn nhiều. Vô thức, trong lòng họ bắt đầu ủng hộ Hạ Lăng hơn.
Nam Cung Thanh Nhã vẫn đinh ninh rằng cô không đủ can đảm để đặt cược liền mỉm cười khinh bỉ: “ Nhưng tôi chỉ muốn dùng anh ấy để đặt cược. Nếu không, cô có thể quên việc nhận gấp ba lần tiền cược của cô. À phải rồi, trong thẻ cô thậm chí một đồng cũng không có phải không? Chi bằng chúng ta cứ huỷ đi việc đặt cược này, tôi vẫn sẽ cho cô số tiền gấp ba lần giá trị của tất cả mọi thứ trong cửa hàng để cô không xuất hiện trước mặt của Lệ Lôi nữa”
“Cô tưởng rằng cô giàu có thì cô sẽ có tất cả trong tay sao?” Hạ Lăng nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ bù cho cô số tiền gấp mười lần như thế, Nam Cung tiểu thư, cô vừa lòng chứ?”
Nam Cung Thanh Nhã không ngờ rằng cô ta sẽ bị mắng, vẻ mặt tái nhợt: “Cô nghĩ rằng tôi sẽ rơi vào mánh khóe của cô sao?”. Cô đập mạnh thẻ tín dụng của mình lên bàn: “Tiền ở đây. Nếu cô có khả năng, thì giành chiến thắng cho tôi xem. Nếu không, cô phải quỳ xuống và gập đầu xuống đất dưới chân tôi ba lần. Sau đó tôi sẽ cân nhắc việc cho phép cô đi”.
Sự sỉ nhục lớn nhất đối với một người chính là phải quỳ xuống và quỳ lạy trước kẻ khác.
Tuy vậy, Hạ Lăng lại có thể chấp nhận yêu cầu nhục nhã này thay vì bắt cô phải đặt cược tình yêu của mình và Lệ Lôi.
"Tôi hứa" Hạ lăng cao ngạo đáp.
"Được." Nam Cung Thanh Nhã ngạo nghễ quét ánh mắt sắc sảo qua tất cả các nhân viên có mặt trong cửa hàng: “Những nhân viên ở đây đều là nhân chứng”.
Các nhân viên đành gật đầu bất lực.
Thành thật mà nói, họ thực sự tò mò về chiếc thẻ của Hạ Lăng có phải là giả hay không.
Hạ Lăng nói với một nhân viên gần đó: “Làm ơn giúp tôi tìm một máy quẹt thẻ khác để thử lại”.
"Vô dụng thôi” Người nhân viên nói: “Các máy đọc thẻ của chúng tôi đều giống nhau. Diệp tiểu thư, lý do thẻ của cô không thể đọc được có thể là giả hoặc có một khả năng khác…”.
“Một khả năng khác?” Hạ Lăng hỏi.
Nhân viên bán hàng nói tiếp: “Còn một khả năng nữa là số tiền này vượt quá giới hạn mà máy tại cửa hàng của chúng tôi có thể đọc được. Đó là lý do tại sao xảy ra lỗi”
Cái thẻ kia có thể vượt qua giới hạn đọc tiền của máy quẹt thẻ không? Chính xác là bao nhiêu tiền? Nam Cung Thanh Nhã không thể không hỏi: “Vậy giới hạn đọc thẻ của máy ở đây là bao nhiêu?”.
"Máy đọc thẻ của chúng tôi chỉ có thể đọc tối đa là 10 triệu nhân dân tệ" Nhân viên bán hàng trả lời.
“Cái gì, chỉ có mười triệu nhân dân tệ?” Nam Cung Thanh Nhã cười thầm. ”Tôi không nghĩ rằng thẻ của Diệl tiểu thư đây có hơn 10 triệu nhân dân tệ đâu, chắc chắn đây là thẻ giả rồi”
Hạ Lăng cũng cảm thấy nghi ngờ. Anh trai cô nói rằng đây chỉ là tiền lãi của cô. Làm sao có thể có hơn 10 triệu nhân dân tệ? Thẻ này có thật không?
Cô hỏi: “Có cách nào khác để tôi có thể kiểm tra có bao nhiêu tiền trong thẻ này không?”
Nhân viên tiếp tục trả lời: “Nếu số tiền quá lớn, cô chỉ có thể kiểm tra số tiền tại ngân hàng. Cô cũng có thể gọi điện thoại cho ngân hàng để tra cứu thông tin thẻ và hệ thống truy vấn số dư sẽ tự động phát số dư của thẻ cho cô”.
Nam Cung Thanh Nhã cười khẩy: “Đi đến ngân hàng? Thật phiền phức! Tôi nghĩ rằng Diệp tiểu thư chỉ cần trực tiếp gọi cho ngân hàng rồi bật loa ngoài cho mọi người nghe về số dư tài khoản thôi” Cô ta sợ rằng Hạ Lăng có thể gian lận và gửi vào trong thẻ một ít tiền. Nên cô ta bắt buộc phải theo dõi Hạ Lăng thật chặt chẽ để không xảy ra sơ suất.
Hạ Lăng không bận tâm đến lời Nam Cung Thanh Nhã nói, trực tiếp liên lạc với ngân hàng trước mặt tất cả mọi người trong cửa hàng.
Cô nhấn nút loa ngoài cho mọi người nghe rõ. Sau một hồi chuông ngân dà, một giọng nữ dịu dàng phát ra từ tổng đài ngân hàng: “Số dư trong thẻ của bạn là 10 tỷ nhân dân tệ. Để nghe lại, nhấn 1. Để quay lại menu, nhấn 0”
“Cái gì? 10 tỷ?" Mọi người như phát điên rồi bắt đầu hoài nghi họ đang nghe nhầm.
Khuôn mặt của Nam Cung Thanh Nhã trở nên tái nhợt: "Sao có thể như vậy?"
Ngay cả Hạ Lăng cũng choáng váng nghĩ rằng những gì cô vừa nghe chỉ là ảo giác. Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình rồi nhấn lại số của ngân hàng nhằm xác thực
Vẫn là 10 tỷ nhân dân tệ.
Hạ Lăng kinh ngạc.
Tất cả các nhân viên của cửa hàng đều bị doạ một phen. Những tiếng bàn tán to nhỏ bắt đầu nổi lên: "Ôi mẹ ơi. Nam Cung tiểu thư vừa mới nói là sẽ trả gấp 3 lần số tiền có trong thẻ của Diệp tiểu thư. Trong thẻ của cô ấy không những thực sự có tiền mà còn là 10 tỷ nhân dân tệ. Vậy Nam Cung tiểu thư phải trả cho Diệp tiểu thư 30 tỷ nhân dân tệ!”
——————
Edit: Nguyễn Thảo
Beta: Nguyễn Khánh Huyền
Cô bình tĩnh nhìn Nam Cung Thanh Nhã rồi nói: “Ai biết được, có thể máy của cửa hàng bị hỏng hoặc Nam Cung tiểu thư đang rất hoảng loạn mà giở chút thủ đoạn thì sao? Chúng ta có thể thử cái máy khác”.
Cô nói xong, nhân viên ngập ngừng một lúc rồi mới lên tiếng: “Diệp tiểu thư, máy của chúng tôi thực sự không đọc được số tiền trong thẻ của cô. Các thẻ khác vẫn đọc được bình thường. Nên máy không thể hỏng được”
Nam Cung Thanh Nhã cười mỉa nhìn Hạ Lăng: “Diệp tiểu thư, bây giờ cô không cần giả vờ nữa, rốt cuộc cô đang diễn cho ai xem chứ? Cô tưởng rằng có thể đánh lừa chúng tôi chỉ bằng cách sử dụng thẻ giả thôi sao? Tôi khuyên cô mau thừa nhận sự thật để tránh mất mặt đi”.
Hạ Lăng nhíu mày. Làm sao có thể xảy ra chuyện này? Anh trai chắc chắn sẽ không lừa cô mà đưa cho cô tấm thẻ giả được. Cô nói với nhân viên bán hàng: “Cố gắng thử một lần nữa. Đây chắc chắn không phải là thẻ giả”
Nam Cung Thanh Nhã hả hê cười nhạo bên cạnh: "Dù có thử mười lần nữa vẫn thế thôi? Tôi đã thấy nhiều người thích tự trét lên mặt mình mấy thứ hàng giả chỉ để lấn chiếm vào giới thượng lưu nhiều rồi, nhưng thực sự đây là trò vui nhất mà tôi từng được xem. Haha, thật buồn cười!” Một nụ cười khoái chí hiện lên trên khuôn mặt mỹ lệ của cô ta. Đôi mắt Nam Cung Thanh Nhã ánh lên một tia đầy khinh bỉ, nhìn cô như một nữ hoàng đang ban ân huệ cho thường dân.
Trông tình địch của mình đang hả hê chế giễu, Hạ Lăng tức tối đến giọng nói cũng theo đó mà lạnh nhạt đi: “Nam Cung tiểu thư, cô có bằng chứng gì để chứng minh đây là thẻ giả không? Cô có dám cược với tôi không? Nếu thẻ thực sự có tiền, cô có dám trả cho tôi số tiền tương tự như trong thẻ không?” Cô thật sự không biết anh trai rốt cuộc đã cho cô bao nhiêu, nhưng vì anh nói rằng đó chỉ là tiền lãi của cô, nên số tiền có lẽ sẽ không quá lớn. Cô không muốn lấy mấy đồng tiền dơ bẩn của Nam Cung Thanh Nhã nhưng cô muốn lấy lại lòng tự trọng của mình.
Nam Cung Thanh Nhã thậm chí còn cười rạng rỡ hơn: “Cô điên cuồng vì tiền đến nỗi dám đánh cược với tôi sao trong khi cô thừa biết bản thân mình sẽ thua rồi? Được thôi, tôi đồng ý. Để tôi xem xem tấm thẻ giả này rốt cuộc hữu ích như nào. Nếu thực sự có tiền, tôi không chỉ trả cho cô số tiền như bên trong, tôi thậm chí có thể tăng gấp đôi hoặc gấp ba số tiền đó.”
“Được rồi, cô nói sẽ trả cho tôi gấp ba lần số tiền có trong thẻ”. Hạ Lăng càng hưng phấn, cô càng trở nên to gan hơn. Nếu dám xúc phạm đến cô, cô tuyệt đối sẽ không rút lui, cô phải làm cho kẻ đó bẽ mặt mới thôi. Nam Cung Thanh Nhã đề nghị trả cho cô số tiền gấp ba lần, nên cũng không có lý do gì để từ chối. Cô nghĩ tiền lãi trong tấm thẻ này khá ít nên cũng không lo lắng nhiều cho Nam Cung Thanh Nhã sẽ bị tổn thất nặng nề.
“Chỉ cần nhân ba số tiền trong thẻ đó”. Nam Cung Thanh Nhã mỉm cười như có như không: “Diệp Tinh Lăng đây là tất cả những gì cô muốn? Nếu trong thẻ không có tiền thì cô phải làm sau đây?”
"Cô muốn gì?" Hạ Lăng hỏi.
"Rất đơn giản. Nếu trong thẻ không có tiền, thì mau tránh xa khỏi Lệ Lôi và cũng ngừng theo đuổi anh ấy nữa” Nam Cung Thanh Nhã thản nhiên nói. Cô ta cảm thấy cuộc đánh cược này cũng đáng giá lắm chứ vì đơn giản cô chẳng cần tốn chút sức lực nào đã có thể loại bỏ tình địch như cái gai trong mắt này rồi.
Tuy vậy, Hạ Lăng cũng chỉ im lặng một lúc rồi nói: “Không tôi tuyệt đối sẽ không đặt Lệ Lôi ra để đặt cược. Cô hãy chọn một cái gì đó khác đi”
“Cái gì, cô không dám?” Nam Cung Thanh Nhã cười nhạo.
“Kể cả khi tôi có đủ tự tin để chiến thắng, tôi tuyệt đối sẽ không sử dụng tình cảm của chúng tôi ra để làm vật đánh cược cho cuộc vui được. Tình yêu là vô giá nên tôi sẽ không đùa giỡn tình cảm như vậy”. Hạ Lăng nghiêm túc nói.
Không khí ở cửa hàng vì lời nói của cô mà trở nên im lặng. Mỗi lần cô gái này lên tiếng, xung quanh cô như phát ra ánh hào quang sáng chói khiến người người yêu mến, kính nể.
Tình yêu đối với cô là vô giá. Nên người đàn ông mà cô gái này yêu hẳn là rất may mắn, hạnh phúc.
Chỉ trong nháy mắt, những nhân viên theo dõi cuộc cá cược này dần cảm thấy có thiện cảm với Hạ Lăng. Dù Nam Cung Thanh Nhã là thiên kim tiểu thư của một gia tộc danh giá còn Diệp Tinh Lăng chỉ là một ca sĩ bình thường nhưng tình cảm mà cô ca sĩ này dành cho thiếu gia nhà họ Lệ mà nói khiến người khác ngưỡng mộ hơn nhiều. Vô thức, trong lòng họ bắt đầu ủng hộ Hạ Lăng hơn.
Nam Cung Thanh Nhã vẫn đinh ninh rằng cô không đủ can đảm để đặt cược liền mỉm cười khinh bỉ: “ Nhưng tôi chỉ muốn dùng anh ấy để đặt cược. Nếu không, cô có thể quên việc nhận gấp ba lần tiền cược của cô. À phải rồi, trong thẻ cô thậm chí một đồng cũng không có phải không? Chi bằng chúng ta cứ huỷ đi việc đặt cược này, tôi vẫn sẽ cho cô số tiền gấp ba lần giá trị của tất cả mọi thứ trong cửa hàng để cô không xuất hiện trước mặt của Lệ Lôi nữa”
“Cô tưởng rằng cô giàu có thì cô sẽ có tất cả trong tay sao?” Hạ Lăng nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ bù cho cô số tiền gấp mười lần như thế, Nam Cung tiểu thư, cô vừa lòng chứ?”
Nam Cung Thanh Nhã không ngờ rằng cô ta sẽ bị mắng, vẻ mặt tái nhợt: “Cô nghĩ rằng tôi sẽ rơi vào mánh khóe của cô sao?”. Cô đập mạnh thẻ tín dụng của mình lên bàn: “Tiền ở đây. Nếu cô có khả năng, thì giành chiến thắng cho tôi xem. Nếu không, cô phải quỳ xuống và gập đầu xuống đất dưới chân tôi ba lần. Sau đó tôi sẽ cân nhắc việc cho phép cô đi”.
Sự sỉ nhục lớn nhất đối với một người chính là phải quỳ xuống và quỳ lạy trước kẻ khác.
Tuy vậy, Hạ Lăng lại có thể chấp nhận yêu cầu nhục nhã này thay vì bắt cô phải đặt cược tình yêu của mình và Lệ Lôi.
"Tôi hứa" Hạ lăng cao ngạo đáp.
"Được." Nam Cung Thanh Nhã ngạo nghễ quét ánh mắt sắc sảo qua tất cả các nhân viên có mặt trong cửa hàng: “Những nhân viên ở đây đều là nhân chứng”.
Các nhân viên đành gật đầu bất lực.
Thành thật mà nói, họ thực sự tò mò về chiếc thẻ của Hạ Lăng có phải là giả hay không.
Hạ Lăng nói với một nhân viên gần đó: “Làm ơn giúp tôi tìm một máy quẹt thẻ khác để thử lại”.
"Vô dụng thôi” Người nhân viên nói: “Các máy đọc thẻ của chúng tôi đều giống nhau. Diệp tiểu thư, lý do thẻ của cô không thể đọc được có thể là giả hoặc có một khả năng khác…”.
“Một khả năng khác?” Hạ Lăng hỏi.
Nhân viên bán hàng nói tiếp: “Còn một khả năng nữa là số tiền này vượt quá giới hạn mà máy tại cửa hàng của chúng tôi có thể đọc được. Đó là lý do tại sao xảy ra lỗi”
Cái thẻ kia có thể vượt qua giới hạn đọc tiền của máy quẹt thẻ không? Chính xác là bao nhiêu tiền? Nam Cung Thanh Nhã không thể không hỏi: “Vậy giới hạn đọc thẻ của máy ở đây là bao nhiêu?”.
"Máy đọc thẻ của chúng tôi chỉ có thể đọc tối đa là 10 triệu nhân dân tệ" Nhân viên bán hàng trả lời.
“Cái gì, chỉ có mười triệu nhân dân tệ?” Nam Cung Thanh Nhã cười thầm. ”Tôi không nghĩ rằng thẻ của Diệl tiểu thư đây có hơn 10 triệu nhân dân tệ đâu, chắc chắn đây là thẻ giả rồi”
Hạ Lăng cũng cảm thấy nghi ngờ. Anh trai cô nói rằng đây chỉ là tiền lãi của cô. Làm sao có thể có hơn 10 triệu nhân dân tệ? Thẻ này có thật không?
Cô hỏi: “Có cách nào khác để tôi có thể kiểm tra có bao nhiêu tiền trong thẻ này không?”
Nhân viên tiếp tục trả lời: “Nếu số tiền quá lớn, cô chỉ có thể kiểm tra số tiền tại ngân hàng. Cô cũng có thể gọi điện thoại cho ngân hàng để tra cứu thông tin thẻ và hệ thống truy vấn số dư sẽ tự động phát số dư của thẻ cho cô”.
Nam Cung Thanh Nhã cười khẩy: “Đi đến ngân hàng? Thật phiền phức! Tôi nghĩ rằng Diệp tiểu thư chỉ cần trực tiếp gọi cho ngân hàng rồi bật loa ngoài cho mọi người nghe về số dư tài khoản thôi” Cô ta sợ rằng Hạ Lăng có thể gian lận và gửi vào trong thẻ một ít tiền. Nên cô ta bắt buộc phải theo dõi Hạ Lăng thật chặt chẽ để không xảy ra sơ suất.
Hạ Lăng không bận tâm đến lời Nam Cung Thanh Nhã nói, trực tiếp liên lạc với ngân hàng trước mặt tất cả mọi người trong cửa hàng.
Cô nhấn nút loa ngoài cho mọi người nghe rõ. Sau một hồi chuông ngân dà, một giọng nữ dịu dàng phát ra từ tổng đài ngân hàng: “Số dư trong thẻ của bạn là 10 tỷ nhân dân tệ. Để nghe lại, nhấn 1. Để quay lại menu, nhấn 0”
“Cái gì? 10 tỷ?" Mọi người như phát điên rồi bắt đầu hoài nghi họ đang nghe nhầm.
Khuôn mặt của Nam Cung Thanh Nhã trở nên tái nhợt: "Sao có thể như vậy?"
Ngay cả Hạ Lăng cũng choáng váng nghĩ rằng những gì cô vừa nghe chỉ là ảo giác. Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình rồi nhấn lại số của ngân hàng nhằm xác thực
Vẫn là 10 tỷ nhân dân tệ.
Hạ Lăng kinh ngạc.
Tất cả các nhân viên của cửa hàng đều bị doạ một phen. Những tiếng bàn tán to nhỏ bắt đầu nổi lên: "Ôi mẹ ơi. Nam Cung tiểu thư vừa mới nói là sẽ trả gấp 3 lần số tiền có trong thẻ của Diệp tiểu thư. Trong thẻ của cô ấy không những thực sự có tiền mà còn là 10 tỷ nhân dân tệ. Vậy Nam Cung tiểu thư phải trả cho Diệp tiểu thư 30 tỷ nhân dân tệ!”
——————
Edit: Nguyễn Thảo
Beta: Nguyễn Khánh Huyền