Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 608
Chương 608: Âm mưu
Thế nhưng bây giờ cô đã đưa người khác đến đó.
Bùi Tử Hoành thực sự hy vọng rằng chuyến đi đến trại trẻ mồ côi của cô với Lệ Lôi sẽ tạo ra vết nứt trong mối quan hệ của hai người. Đó là lý do tại sao anh chờ cô trở về để anh có thể tự mình xem cô có tâm trạng tốt không. Nhưng thực tế không như hắn mong đợi mà thay vào đó là hình ảnh tên đàn ông đáng ghét kia đã đưa cô về nhà, và cô đứng bên hàng rào thấp, hôn anh ta một cách trìu mến.
Những ngón tay Bùi Tử Hoành nắm chặt lan can, Vẻ mặt u ám.
Anh nhìn cặp vợ chồng đang ôm nhau tình tứ và rút điện thoại ra. “Sở Sâm, hẹn gặp Lệ Sơn Hà cho tôi. Tôi cần gặp ông ta.”
Lệ Sơn Hà là tên của Lệ lão gia.
Ở bên cạnh, vú Trương có chút lo lắng sau khi nghe anh nói. Chính xác thì ông chủ muốn làm gì?
Ngày hôm sau có rất nhiều bài báo chia sẻ rằng Hạ Lăng đã cùng đại Boss của Thiên Nghệ đến trại trẻ mồ côi với tư cách là một đại sứ từ thiện, anh ấy đã quyên góp một số tiền lớn. Trong bức ảnh, cô đứng cạnh Lệ Lôi và cười nhẹ. Các tài liệu quyên góp trong tay cô trông rất bắt mắt.
Đó là một chủ đề thảo luận nóng. Mọi người đều nói rằng Lệ Lôi và cô ấy là một cặp đôi hoàn hảo và cực kì lý tưởng.
Mọi người đều nói họ là một cặp trời định.
Cố Lâm giống như phát điên, cô ta đập phá đồ đạc một lần nữa. Kính và tạp chí của cô nằm rải rác trên sàn, toàn bộ ngôi nhà trở nên hỗn loạn. Nhìn vào những mảnh vỡ trước mặt, cô cảm thấy máu mình như đang sôi lên. Không còn cách nào khác để trút cơn giận, cô hét lên điên cuồng, “Nam Cung Thanh Nhã đâu rồi? Kêu cô ta đến đây để dọn dẹp chỗ này!”
Gần đây, cô ta giống như bị nghiện với việc tra tấn Nam Cung Thanh Nhã. Cô ta cảm thấy thú vị khi ngược đãi cô.
Để lấy bột ngọc trai làm thuốc chữa mặt, Thanh Nhã chỉ có thể chịu đựng sự sỉ nhục từ cô. Sau khi nghe cô Cố gọi mình vào, cô nhanh chóng bỏ cây chổi và găng tay của mình, vội vã chạy từ nhà vệ sinh đến phòng chờ của Cố Lâm.
Cố Lâm ném một cốc nước vào cô ta. “Sao mày có thể chậm như vậy! Tai mày điếc rồi à?!"
Nam Cung Thanh Nhã không dám né, chiếc cốc đập mạnh vào vai cô. Nó đau đến nỗi gương mặt cô nhăn lại. Cố Lâm, con điếm này! Cô chắc chắn rằng một vết bầm lớn sẽ hình thành, cô cố nhẫn nhịn việc muốn chửi và nguyền rủa cô ta. Bề ngoài, cô chỉ cúi đầu xuống và hỏi rất miễn cưỡng, “Cố tiểu thư, cô có yêu cầu gì sao?”
Nhìn thấy nỗi nhục nhã của cô và cái cách mà cô gọi cô ta là “Cố tiểu thư” đã khiến tâm trạng của Cố Lâm khá lên một chút.
Cách đây không lâu, Nam Cung Thanh Nhã là một tiểu thư quyền quý và có địa vị cao hơn cô ta. Nhưng bây giờ thì sao? Ai bảo cô ta đã dám khiêu khích, chọc giận anh Lôi nên bây giờ gia đình cô ta mới nhận lấy kết cục như vậy! Bây giờ, cô ta chỉ là một người quét dọn thấp hèn mà thôi!
Với tâm trạng hài lòng, Cố Lâm ngạo nghễ chỉ xuống sàn nhà. “Mày không nhìn thấy cái đống rác này hay sao mà còn hỏi tao yêu cầu cái gì? Mày bị mù hả? Dọn dẹp mớ hỗn độn này nhanh cho tao!”
Nam Cung Thanh Nhã không dám quở trách, nên cô ta chỉ có thể đồng ý một cách yếu ớt. Cô quay lại lấy một cây chổi để quét những mảnh vỡ. Nam Cung Thanh Nhã trông bình tĩnh nhưng trong lòng thầm vui vẻ. Ai là người khiêu khích cô Cố và làm cô ta buồn bực thế này nhỉ? Nhưng mà dù thế nào thì hiện tại cô đang rất vui vẻ vì người phụ nữ thiểu năng này buồn bực.
Thế nhưng, tâm trạng hả hê của cô chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Rất nhanh, cô nhìn thấy một tờ tạp chí đang nằm bẹp trên vũng trà ở mặt đất. Trên đó, Hạ Lăng đang mặc một chiếc váy dài tay đơn giản và thanh lịch đứng bên cạnh Lệ Lôi. Cả hai đều mỉm cười và trông thật quý phái. Ở bên cạnh, có một tiêu đề lớn: Lệ Lôi, chủ tịch công ty giải trí Thiên Nghệ và người phát ngôn-Diệp Tinh Lăng đến thăm một trại trẻ mồ côi để quyên góp tiền.
Làm sao có thể? Con ả đê tiện đó!
Nam Cung Thanh Nhã nhìn vào bài báo và nhanh chóng đọc nó. Cả nguyên một bài báo đều ca ngợi Hạ Lăng với những lời hay ý đẹp và còn nói rằng cô và Lệ Lôi chính là một cặp đôi hoàn hảo, trai tài gái sắc.
Khuôn mặt của Nam Cung Thanh Nhã bị vặn vẹo vì tức giận, và đôi tay trở nên run rẩy khi cô cầm tờ tạp chí.
Đột nhiên, tạp chí trên tay cô ta bị ai đó giật lấy.
Hoàng hồn, Nam Cung Thanh Nhã lùi lại một bước. Cô ngước lên nhìn Cố Lâm.
“Tao gọi mày đến đây là để mày quét sàn, chứ không phải để mày ngồi đây đọc tin tức!” Giọng nói của Cố Lâm sắc bén. “Mày vẫn còn nghĩ rằng bản thân mày vẫn còn là Nam Cung tiểu thư cao quý sao?! Mày nghĩ rằng một con ả rẻ tiền như mày, anh Lôi sẽ quan tâm đến sao?” Cố Lâm vừa nói vừa nhặt một chậu cây thủy canh đập nó xuống đất một cách tàn nhẫn. Những mảnh thủy tinh vỡ rơi xuống Nam Cung Thanh Nhã, người đang đi dép, rơi trúng những phần không được che chắn của mu bàn chân. Nam Cung Thanh Nhã cố nhịn đau và không dám kêu ra tiếng.
“Dọn sạch đống này cho tao!” Cố Lâm chỉ vào mớ hỗn độn và ra lệnh cho cô.
Nam Cung Thanh Nhã cúi đầu xuống và nhặt những mảnh thủy tinh trên mặt đất, nhưng khóe mắt vẫn cố định trên tạp chí. Nụ cười rạng rỡ của Hạ Lăng, trên trang bìa thật rực rỡ.
Vô ý ngón tay cô ta bị miếng thủy tinh đâm trúng, dòng máu tươi chảy ra từ đó.
Diệp thân yêu!
Nhìn vào dòng máu chảy, lòng thù hận trong lòng Nam Cung Thanh Nhã mọc lên như cỏ độc. Nếu không phải vì người phụ nữ đó, Nam Cung gia của cô sẽ không phá sản, khuôn mặt của cô càng sẽ không bị biến dạng và cô ta sẽ không phải bị khi dễ, khinh thường như thế này! Cô đã mất tất cả, bây giờ muốn tìm Diệp Tinh Lăng trả thù cho những món nợ này!
Mặc kệ việc Cố Lâm chế giễu và chửi mắng, cô chỉ quét rác trên sàn nhà và âm thầm suy nghĩ cẩn thận về bài báo trên tạp chí. Dần dần, một kế hoạch hiểm độc hình thành trong lòng cô.
“Cố tiểu thư.” Cô ngẩng đầu lên và hành động chân thành và ngây thơ nhất có thể. “Tôi cũng ghét Diệp Tinh Lăng như cô. Ngay cả trong mơ, tôi cũng muốn khiến người phụ nữ chết tiệt đó bị hủy hoại, thân bại danh liệt. Hãy cho tôi một cơ hội và tôi sẽ nghĩ ra một kế hoạch để cô diệt trừ con khốn Diệp Tinh Lăng kia!”
Cố Lâm nhìn cô với vẻ mặt không tin tưởng lắm.
"Xin hãy tin tôi." Nam Cung Thanh Nhã đặt cây chổi sang một bên và quỳ trước mặt Cố Lâm. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cô khi cô cầu xin trong đau đớn. “Gia tộc của tôi, Nam Cung đã bị con ả Diệp Tinh Lăng làm cho phá sản. Kể từ đó, gia đình tôi đã dần dần tan nát, bị huỷ hoại, kẻ thù của gia tộc đang tấn công chúng tôi từng ngày. Tôi phải tìm cách giết chết con điếm đó! Cô Cố, tôi đã thảm hại đến mức này. Lệ thiếu gia sẽ không bao giờ coi trọng tôi lần nào nữa.” Cô chống lại sự ghê tởm của mình và tâng bốc Cố Lâm. “Tiểu thư là người quyền quý và xinh đẹp. Cô cũng là thanh mai trúc mã của Lệ thiếu gia. Một khi con điếm Diệp Tinh Lăng bị xử lý, thì cái danh chức Lệ nhị thiếu phu nhân này sẽ là điều nằm trong tầm tay của cô mà thôi.”
“Tao có thể nói mày thật thảm hại nhưng có một đôi mắt nhìn người tốt đấy.” Cố Lâm có chút cao hứng vì những lời xu nịnh của Thanh Nhã.
Nam Cung Thanh Nhã tiếp tục nhiệt tình hơn. “Đó là lý do tại sao Cố tiểu thư, chúng ta cần phải tìm cách khiến Diệp Tinh Lăng biến khỏi đây. Chúng ta không thể để cho con khốn đó gây cản trở con đường trở thành Lệ nhị thiếu phu nhân của cô được.”
“Mày nói có lí đấy.” Cố Lâm nhìn cô cẩn thận. “Giờ thì, nói cho tao biết, mày sẽ ‘xử lí’ con điếm thối đó như thế nào?”
Một nụ cười lạnh lùng và xấu xa xuất hiện trên khuôn mặt của Nam Cung Thanh Nhã. Cô đứng dậy và nói với Cố Lâm một kế hoạch phức tạp và hiểm độc...
"Rất tốt." Cố Lâm cũng mỉm cười. “Diệp Tinh Lăng, tao sẽ chống mắt lên xem mày sẽ sống sót như thế nào qua lần này.”
Một tuần sau.
Hạ Lăng nhận được một cuộc điện thoại từ trại trẻ mồ côi để hỏi cô ấy có còn thời gian để đến trại trẻ mồ côi lần nữa không.
Hạ Lăng kiểm tra lịch trình của cô. Buổi hòa nhạc đầu tiên của cô đã rất thành công. Lâm Úc Nam và Vệ Thiều Âm muốn nắm bắt cơ hội này để tổ chức một buổi hòa nhạc lưu diễn thế giới ngay lập tức. Chỉ còn vài ngày nữa là đến buổi biểu diễn đầu tiên. “Có điều gì quan trọng xảy ra ở trại trẻ mồ côi sao?” Cô ấy hỏi, “Nếu bên đó thiếu tiền hoặc có bất kỳ yêu cầu nào, có thể nói chuyện trực tiếp với người phụ trách. Tôi gần đây rất bận và tôi sợ rằng tôi không thể đến đó được.”
————————
Dịch: Như Ý Võ
Chỉnh sửa: Trần Huỳnh Linh
————————
Thế nhưng bây giờ cô đã đưa người khác đến đó.
Bùi Tử Hoành thực sự hy vọng rằng chuyến đi đến trại trẻ mồ côi của cô với Lệ Lôi sẽ tạo ra vết nứt trong mối quan hệ của hai người. Đó là lý do tại sao anh chờ cô trở về để anh có thể tự mình xem cô có tâm trạng tốt không. Nhưng thực tế không như hắn mong đợi mà thay vào đó là hình ảnh tên đàn ông đáng ghét kia đã đưa cô về nhà, và cô đứng bên hàng rào thấp, hôn anh ta một cách trìu mến.
Những ngón tay Bùi Tử Hoành nắm chặt lan can, Vẻ mặt u ám.
Anh nhìn cặp vợ chồng đang ôm nhau tình tứ và rút điện thoại ra. “Sở Sâm, hẹn gặp Lệ Sơn Hà cho tôi. Tôi cần gặp ông ta.”
Lệ Sơn Hà là tên của Lệ lão gia.
Ở bên cạnh, vú Trương có chút lo lắng sau khi nghe anh nói. Chính xác thì ông chủ muốn làm gì?
Ngày hôm sau có rất nhiều bài báo chia sẻ rằng Hạ Lăng đã cùng đại Boss của Thiên Nghệ đến trại trẻ mồ côi với tư cách là một đại sứ từ thiện, anh ấy đã quyên góp một số tiền lớn. Trong bức ảnh, cô đứng cạnh Lệ Lôi và cười nhẹ. Các tài liệu quyên góp trong tay cô trông rất bắt mắt.
Đó là một chủ đề thảo luận nóng. Mọi người đều nói rằng Lệ Lôi và cô ấy là một cặp đôi hoàn hảo và cực kì lý tưởng.
Mọi người đều nói họ là một cặp trời định.
Cố Lâm giống như phát điên, cô ta đập phá đồ đạc một lần nữa. Kính và tạp chí của cô nằm rải rác trên sàn, toàn bộ ngôi nhà trở nên hỗn loạn. Nhìn vào những mảnh vỡ trước mặt, cô cảm thấy máu mình như đang sôi lên. Không còn cách nào khác để trút cơn giận, cô hét lên điên cuồng, “Nam Cung Thanh Nhã đâu rồi? Kêu cô ta đến đây để dọn dẹp chỗ này!”
Gần đây, cô ta giống như bị nghiện với việc tra tấn Nam Cung Thanh Nhã. Cô ta cảm thấy thú vị khi ngược đãi cô.
Để lấy bột ngọc trai làm thuốc chữa mặt, Thanh Nhã chỉ có thể chịu đựng sự sỉ nhục từ cô. Sau khi nghe cô Cố gọi mình vào, cô nhanh chóng bỏ cây chổi và găng tay của mình, vội vã chạy từ nhà vệ sinh đến phòng chờ của Cố Lâm.
Cố Lâm ném một cốc nước vào cô ta. “Sao mày có thể chậm như vậy! Tai mày điếc rồi à?!"
Nam Cung Thanh Nhã không dám né, chiếc cốc đập mạnh vào vai cô. Nó đau đến nỗi gương mặt cô nhăn lại. Cố Lâm, con điếm này! Cô chắc chắn rằng một vết bầm lớn sẽ hình thành, cô cố nhẫn nhịn việc muốn chửi và nguyền rủa cô ta. Bề ngoài, cô chỉ cúi đầu xuống và hỏi rất miễn cưỡng, “Cố tiểu thư, cô có yêu cầu gì sao?”
Nhìn thấy nỗi nhục nhã của cô và cái cách mà cô gọi cô ta là “Cố tiểu thư” đã khiến tâm trạng của Cố Lâm khá lên một chút.
Cách đây không lâu, Nam Cung Thanh Nhã là một tiểu thư quyền quý và có địa vị cao hơn cô ta. Nhưng bây giờ thì sao? Ai bảo cô ta đã dám khiêu khích, chọc giận anh Lôi nên bây giờ gia đình cô ta mới nhận lấy kết cục như vậy! Bây giờ, cô ta chỉ là một người quét dọn thấp hèn mà thôi!
Với tâm trạng hài lòng, Cố Lâm ngạo nghễ chỉ xuống sàn nhà. “Mày không nhìn thấy cái đống rác này hay sao mà còn hỏi tao yêu cầu cái gì? Mày bị mù hả? Dọn dẹp mớ hỗn độn này nhanh cho tao!”
Nam Cung Thanh Nhã không dám quở trách, nên cô ta chỉ có thể đồng ý một cách yếu ớt. Cô quay lại lấy một cây chổi để quét những mảnh vỡ. Nam Cung Thanh Nhã trông bình tĩnh nhưng trong lòng thầm vui vẻ. Ai là người khiêu khích cô Cố và làm cô ta buồn bực thế này nhỉ? Nhưng mà dù thế nào thì hiện tại cô đang rất vui vẻ vì người phụ nữ thiểu năng này buồn bực.
Thế nhưng, tâm trạng hả hê của cô chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Rất nhanh, cô nhìn thấy một tờ tạp chí đang nằm bẹp trên vũng trà ở mặt đất. Trên đó, Hạ Lăng đang mặc một chiếc váy dài tay đơn giản và thanh lịch đứng bên cạnh Lệ Lôi. Cả hai đều mỉm cười và trông thật quý phái. Ở bên cạnh, có một tiêu đề lớn: Lệ Lôi, chủ tịch công ty giải trí Thiên Nghệ và người phát ngôn-Diệp Tinh Lăng đến thăm một trại trẻ mồ côi để quyên góp tiền.
Làm sao có thể? Con ả đê tiện đó!
Nam Cung Thanh Nhã nhìn vào bài báo và nhanh chóng đọc nó. Cả nguyên một bài báo đều ca ngợi Hạ Lăng với những lời hay ý đẹp và còn nói rằng cô và Lệ Lôi chính là một cặp đôi hoàn hảo, trai tài gái sắc.
Khuôn mặt của Nam Cung Thanh Nhã bị vặn vẹo vì tức giận, và đôi tay trở nên run rẩy khi cô cầm tờ tạp chí.
Đột nhiên, tạp chí trên tay cô ta bị ai đó giật lấy.
Hoàng hồn, Nam Cung Thanh Nhã lùi lại một bước. Cô ngước lên nhìn Cố Lâm.
“Tao gọi mày đến đây là để mày quét sàn, chứ không phải để mày ngồi đây đọc tin tức!” Giọng nói của Cố Lâm sắc bén. “Mày vẫn còn nghĩ rằng bản thân mày vẫn còn là Nam Cung tiểu thư cao quý sao?! Mày nghĩ rằng một con ả rẻ tiền như mày, anh Lôi sẽ quan tâm đến sao?” Cố Lâm vừa nói vừa nhặt một chậu cây thủy canh đập nó xuống đất một cách tàn nhẫn. Những mảnh thủy tinh vỡ rơi xuống Nam Cung Thanh Nhã, người đang đi dép, rơi trúng những phần không được che chắn của mu bàn chân. Nam Cung Thanh Nhã cố nhịn đau và không dám kêu ra tiếng.
“Dọn sạch đống này cho tao!” Cố Lâm chỉ vào mớ hỗn độn và ra lệnh cho cô.
Nam Cung Thanh Nhã cúi đầu xuống và nhặt những mảnh thủy tinh trên mặt đất, nhưng khóe mắt vẫn cố định trên tạp chí. Nụ cười rạng rỡ của Hạ Lăng, trên trang bìa thật rực rỡ.
Vô ý ngón tay cô ta bị miếng thủy tinh đâm trúng, dòng máu tươi chảy ra từ đó.
Diệp thân yêu!
Nhìn vào dòng máu chảy, lòng thù hận trong lòng Nam Cung Thanh Nhã mọc lên như cỏ độc. Nếu không phải vì người phụ nữ đó, Nam Cung gia của cô sẽ không phá sản, khuôn mặt của cô càng sẽ không bị biến dạng và cô ta sẽ không phải bị khi dễ, khinh thường như thế này! Cô đã mất tất cả, bây giờ muốn tìm Diệp Tinh Lăng trả thù cho những món nợ này!
Mặc kệ việc Cố Lâm chế giễu và chửi mắng, cô chỉ quét rác trên sàn nhà và âm thầm suy nghĩ cẩn thận về bài báo trên tạp chí. Dần dần, một kế hoạch hiểm độc hình thành trong lòng cô.
“Cố tiểu thư.” Cô ngẩng đầu lên và hành động chân thành và ngây thơ nhất có thể. “Tôi cũng ghét Diệp Tinh Lăng như cô. Ngay cả trong mơ, tôi cũng muốn khiến người phụ nữ chết tiệt đó bị hủy hoại, thân bại danh liệt. Hãy cho tôi một cơ hội và tôi sẽ nghĩ ra một kế hoạch để cô diệt trừ con khốn Diệp Tinh Lăng kia!”
Cố Lâm nhìn cô với vẻ mặt không tin tưởng lắm.
"Xin hãy tin tôi." Nam Cung Thanh Nhã đặt cây chổi sang một bên và quỳ trước mặt Cố Lâm. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cô khi cô cầu xin trong đau đớn. “Gia tộc của tôi, Nam Cung đã bị con ả Diệp Tinh Lăng làm cho phá sản. Kể từ đó, gia đình tôi đã dần dần tan nát, bị huỷ hoại, kẻ thù của gia tộc đang tấn công chúng tôi từng ngày. Tôi phải tìm cách giết chết con điếm đó! Cô Cố, tôi đã thảm hại đến mức này. Lệ thiếu gia sẽ không bao giờ coi trọng tôi lần nào nữa.” Cô chống lại sự ghê tởm của mình và tâng bốc Cố Lâm. “Tiểu thư là người quyền quý và xinh đẹp. Cô cũng là thanh mai trúc mã của Lệ thiếu gia. Một khi con điếm Diệp Tinh Lăng bị xử lý, thì cái danh chức Lệ nhị thiếu phu nhân này sẽ là điều nằm trong tầm tay của cô mà thôi.”
“Tao có thể nói mày thật thảm hại nhưng có một đôi mắt nhìn người tốt đấy.” Cố Lâm có chút cao hứng vì những lời xu nịnh của Thanh Nhã.
Nam Cung Thanh Nhã tiếp tục nhiệt tình hơn. “Đó là lý do tại sao Cố tiểu thư, chúng ta cần phải tìm cách khiến Diệp Tinh Lăng biến khỏi đây. Chúng ta không thể để cho con khốn đó gây cản trở con đường trở thành Lệ nhị thiếu phu nhân của cô được.”
“Mày nói có lí đấy.” Cố Lâm nhìn cô cẩn thận. “Giờ thì, nói cho tao biết, mày sẽ ‘xử lí’ con điếm thối đó như thế nào?”
Một nụ cười lạnh lùng và xấu xa xuất hiện trên khuôn mặt của Nam Cung Thanh Nhã. Cô đứng dậy và nói với Cố Lâm một kế hoạch phức tạp và hiểm độc...
"Rất tốt." Cố Lâm cũng mỉm cười. “Diệp Tinh Lăng, tao sẽ chống mắt lên xem mày sẽ sống sót như thế nào qua lần này.”
Một tuần sau.
Hạ Lăng nhận được một cuộc điện thoại từ trại trẻ mồ côi để hỏi cô ấy có còn thời gian để đến trại trẻ mồ côi lần nữa không.
Hạ Lăng kiểm tra lịch trình của cô. Buổi hòa nhạc đầu tiên của cô đã rất thành công. Lâm Úc Nam và Vệ Thiều Âm muốn nắm bắt cơ hội này để tổ chức một buổi hòa nhạc lưu diễn thế giới ngay lập tức. Chỉ còn vài ngày nữa là đến buổi biểu diễn đầu tiên. “Có điều gì quan trọng xảy ra ở trại trẻ mồ côi sao?” Cô ấy hỏi, “Nếu bên đó thiếu tiền hoặc có bất kỳ yêu cầu nào, có thể nói chuyện trực tiếp với người phụ trách. Tôi gần đây rất bận và tôi sợ rằng tôi không thể đến đó được.”
————————
Dịch: Như Ý Võ
Chỉnh sửa: Trần Huỳnh Linh
————————
Bình luận facebook