Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 615
Chương 615: Ông Bùi nhà bên cạnh
Cô ấy có hối hận khi yêu một người như anh không?
Lệ Lôi có chút bối rối.
"Đừng sợ," Anh vô thức an ủi cô, "Trong nước quả thực có chút hỗn loạn. Nhưng sẽ không có thế lực đen nào có thể xâm nhập vào. Có rất nhiều vệ sĩ xung quanh em, kẻ thù của anh sẽ không tìm thấy em được. Em rất an toàn."
"Còn anh thì sao?" Cô vội vã hỏi: "Anh có gặp nguy hiểm không?" Cho tới nay, cô vẫn chưa bao giờ thực sự xem rằng người đàn ông yêu dấu của mình là xã hội đen. Ngay cả khi cô tức giận, nói sẽ đẩy mọi người xuống cho cá mập ăn, nhưng đó cũng chỉ là nói đùa. ( Dịch xong vẫn chẳng hiểu tác giả muốn nói gì)
Mãi đến lúc này, cái chết của hai đứa trẻ mới khiến cô phát hiện ra thế giới tàn khốc đến mức nào.
"Anh thì có nguy hiểm gì chứ?" Lệ Lôi nhìn vào màn đêm rộng lớn, giọng anh có chút trầm thấp. Anh là cháu nội ruột của Lệ gia, là người thừa kế trong tương lai. Tiền đồ của anh ngập tràn khó khăn và máu tanh, nhưng anh không có ý định để người phụ nữ yêu dấu của mình biết về tất cả bóng tối của mình. Cô ấy chỉ cần yên tâm ca hát là được rồi.
Hạ Lăng vẫn không yên tâm.
Nhìn cô như thế này, Lệ Lôi có chút hối hận. Anh không nên nói những gì Nam Cung Thanh Nhã đã làm thành kẻ thù của mình. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu nói với cô rằng đây là một tai nạn ngoài ý muốn. Tuy nhiên, trong trường hợp đó, Tiểu Lăng sẽ nghĩ rằng cô ấy goá con và khắc chết hai đứa trẻ đó.
Lông mày của Lệ Lôi nhíu lại, trong lòng không ngừng rối loạn.
Đêm tiếp theo chính là buổi hòa nhạc chính thức.
Các nhà tổ chức đã dự đoán rằng buổi hòa nhạc sẽ bị ảnh hưởng bởi sự cố thuốc tấy giun. Quả nhiên, có phần lớn lượng người bắt đầu trả vé, những người biểu tình giương cao khẩu hiệu trước cửa để tẩy chai Diệp Tinh Lăng.
Chị Mạch Na an ủi cô: "Cuộc sống luôn có những lúc thăng trầm".
Cô gật đầu: "Em hiểu, không sao đâu." Không thể nói rằng cô không bị trầm cảm, nhưng cô đã hai đời là ca sĩ, trước cơn bão cực kỳ ổn định. Ngay cả khi cô bước lên sân khấu giữa sự phản đối cực liệt, phải đối mặt với những tràng pháo tay và la hét nhưng vẫn bình thản ung dung, không bao lâu, cô bắt đầu đắm mình trong âm nhạc, không còn những suy nghĩ phân tâm.
Hiệu suất hoàn hảo.
Encore ( màn trình diễn nhỏ được thêm vào trước khi kết thúc chương trình), kéo rèm kết thúc.
Chị Mạch Na đợi cô ở phía sau, "Rất tốt, 100 điểm."
Cô vẫn chỉ mỉm cười, không có niềm vui thành công, thật ra, hát hay thế nào? Thẳng đến khi kết thúc nói lời chào cảm ơn cũng chỉ có lẻ tẻ vài tiếng âm thanh.
Cô tẩy trang một chút và ngồi trong phòng thay đồ uống nước ấm.
Chị Mạch Na nói với cô: "Đi thôi, Tiểu Lăng, chị sẽ đưa em về khách sạn."
Cô lắc đầu: "em sẽ đợi Lệ Lôi."
"Tại sao chứ, Lệ Lôi không nói với em sao?" Chị Mạch Na hơi ngạc nhiên.
Đôi mắt Hạ Lăng trông vô cùng mờ mịt hỏi: "Chị nói gì cơ?"
Chị Mạch Na đáp, “Boss bắt chuyến bay “mắt đỏ”* trở về trụ sở của Lệ gia hôm nay. Có một vấn đề lớn tại trụ sở, và họ đã triệu tập anh ta trở lại khẩn cấp.” Khi Hạ Lăng đang hát trên sân khấu, Lệ Lôi đã đi tìm chị Mạch Na và nói với cô ấy điều này. Anh cũng nhắc nhở chị hãy chăm sóc tốt cho Tiểu Lăng, nói rằng anh có thể không thể quay lại trong một thời gian.
(*Nguyên gốc ở bản Anh là red-eye flight.Đây là cách gọi những chuyến bay khởi hành lúc đêm muộn và đến nơi vào sáng hôm sau. Thông thường, chuyến bay này kéo dài khoảng 4 đến 6 tiếng, ít hơn thời gian ngủ đêm tiêu chuẩn là 7 tiếng/đêm.)
Chị Mạch Na nhìn Hạ Lăng và nói, “Khi boss có thời gian, chị chắc chắn là cậu ta sẽ liên lạc với em liền mà.”
Hạ Lăng im lặng trên ghế một lúc, trước khi gật đầu. “Ừm, em biết rồi.” Cô đoán rằng anh đã rời đi vội vã hoặc anh sẽ thông báo cho cô trước. Điều này không phải là sai. Quả thực Lệ Lôi vẫn đang suy nghĩ xem làm thế nào để nói với cô về việc anh phải rời khỏi trụ sở nhưng anh không thể tìm thấy thời cơ thích hợp để làm điều đó. Anh đã định nói với cô sau buổi hòa nhạc nhưng được Lệ lão gia triệu tập khẩn cấp giữa chừng.
Lệ lão gia nói với anh rằng Lệ Phong đã tham gia vào một cuộc tranh cãi lớn khác và đã tìm cách xúc phạm, thành công chọc giận tất cả các băng đảng ngầm trên thế giới.
Lệ Lôi thật sự cảm thấy cạn lời về tên anh trai chuyên gia gây rắc rối này rồi.
Lệ lão gia đang giận dữ qua điện thoại, nói rằng cả hai người đều có vấn đề theo nhiều mặt. Đột nhiên, ông dừng lại và sau đó anh nghe thấy những tiếng la hét lo lắng của mọi người ở đầu dây bên kia, nói “Lệ lão gia, lão gia ngài có ổn không?
Lệ lão gia đã bắt đầu già và yếu đi trong những năm gần đây, lỡ như thật sự có chuyện gì xấu bất trắc xảy đến thì sao đây?
Lệ Lôi đã đặt một chuyến bay cho ngày hôm sau nhưng quyết định vội vã quay về ngay lập tức, thậm chí anh không ở lại trong khoảng thời gian còn lại của cuối buổi hòa nhạc.
Trong khi Hạ Lăng không biết toàn bộ câu chuyện đằng sau, cô biết rằng anh sẽ không rời đi mà không nói lời nào. Cô đã bắt đầu cảm thấy hơi nhớ anh, nhưng cô kiềm chế lại cảm xúc ấy của bản thân. Hai người vẫn còn có cả cuộc đời phía trước, cô sẽ có thể nói chuyện lại với anh sớm.
Còn về vụ bê bối mà cô dính vào hiện tại à? Cô sẽ đảm bảo kiên quyết và không bận tâm đến nó, xử lý tốt chuyện này để đỡ khiến anh phải lo lắng cho cô.
Cô tháo đồ trang sức cuối cùng ra và đặt nó lên quầy trang điểm, sau đó nói với chị Mạch Na. "Chúng ta nên đi thôi."
Chị Mạch Na đã gọi vệ sĩ và trợ lý của mình đến để cho Hạ Lăng được bảo vệ tốt khi họ đi về phía khu vực đỗ xe.
Vẫn còn nhiều người ở phía trước và sau địa điểm tổ chức buổi hoà nhạc, nhưng nó ít hơn đáng kể so với khi buổi hòa nhạc vừa kết thúc. Vào cuối buổi hòa nhạc, một số fans hâm mộ và các anti-fans đã khơi mào nổ ra một cuộc xung đột, và nó gần như phát triển thành một vụ xô xát. May mắn là các nhân viên bảo vệ đã phản ứng nhanh chóng và tìm cách tách hai nhóm người. Họ tăng cường cảnh giác an ninh ở đây và thậm chí gọi cảnh sát tới đây để giúp đỡ.
Bây giờ, nhiều người đã rời khỏi địa điểm tổ chức buổi hòa nhạc, và chỉ còn lại một nhóm nhỏ treo xung quanh.
“Chuyện gì đang diễn ra ở phía bên đó vậy chị ơi?” Tiểu Lăng hỏi, chỉ về phía đám đông ở đằng xa.
Chị Mạch Na nhìn vào nơi chị đang chỉ. “Câu lạc bộ fan hâm mộ của em ban đầu đã lên kế hoạch cho một buổi fan-sign sau concert hôm nay. Tuy nhiên, chị nghĩ chúng ta sẽ không thể làm được điều đó nữa đâu. Chị đã yêu cầu các nhân viên an ninh bảo họ rời đi rồi. Tuy nhiên, có rất nhiều người hâm mộ vẫn đang chờ đợi để có được chữ ký của em đấy.”
Hạ Lăng dừng bước.
Chị Mạch Na cho biết, “Em không cần phải bận tâm về bọn họ đâu. Lát nữa họ cũng sẽ tự động rời đi thôi.”
Hạ Lăng hỏi, “Vậy còn các nhà hoạt động và anti-fans thì sao ạ?”
Chị Mạch Na nói với cô, “Chị đã nói với người lái xe tải ra khỏi địa điểm tổ chức buổi hòa nhạc trước đó. Các nhà hoạt động nghĩ rằng em đã rời đi, và do đó, cũng đã rời đi.” Các nhà hoạt động khác với người hâm mộ của cô đã sẵn sàng chờ đợi và hy vọng vào một phép màu còn họ thì không.
Hạ Lăng thử hỏi chị, “Dù sao thì cũng có rất nhiều fans hâm mộ. Bọn họ đã kiên nhẫn chờ em rất lâu rồi, nên em có thể kí tên cho fans được không ạ?”
Chị Mạch Na đáp lại cô, “Không cần thiết lắm đâu mà phải không?”
Hạ Lăng rũ mắt nhìn xuống sàn, cô cảm thấy buồn. Ở kiếp trước, cô không hề đối xử tốt với fans của mình, vẫn luôn kiêu ngạo và độc đoán và không để họ vào mắt. Tuy nhiên, khi cô gặp tai nạn, bị cầm tù và bị hành hạ, hoặc thậm chí là bị hại chết, tất cả những người cô gọi là bạn đều đã quay lưng mặc kệ cô, nhưng chỉ có fans hâm mộ của cô là những người đã luôn kiên trì đòi lại công bằng cho cô mà thôi.
Nên ở kiếp này, cô muốn đối tối với fans hơn.
Chị Mạch Na biết rằng tâm trạng của cô vẫn luôn không tốt vào thời gian gần đây. Và chị không muốn làm cô có thêm những buồn bực, phiền muộn trong lòng, vì vậy chị đã cẩn thận suy nghĩ kĩ, sau đó khẽ thì thầm nói vài lời với nhân viên anh ninh ở đây. An ninh kiểm tra, xem xét khu vực quanh đây xong rồi và báo lại với chị Mạch Na về tình hình hiện tại.
“Được rồi, giờ chúng ta sẽ đi đến bãi đậu xe.” Chị Mạch Na nói với Hạ Lăng. “Chị sẽ yêu cầu để các fans hâm mộ còn ở lại tập trung xếp hàng ở phía bên đó. Chúng ta sẽ phải rời đi ngay lập tức sau khi em ký tên cho fans xong đó nha.”
Mắt Hạ Lăng sáng lên khi nghe chị nói, cô đồng ý với sự sắp xếp của chị Mạch Na ngay lập tức.
Các fan hâm mộ vui mừng khôn xiết, họ ngoan ngoãn xếp hàng ở bãi đậu xe, kiên nhẫn chờ đợi để có được chữ ký của cô.
Hôm nay là một đêm hè mát mẻ, không khí vô cùng êm dịu, các vì tinh tú chi chít lấp lánh tỏa sáng trong màn đêm trong vắt.
Những người vẫn còn ở lại đây đều là những fans hâm mộ cuồng nhiệt của cô. Mặc dù cô bị dính vào vụ bê bối thuốc tẩy giun, nhưng bọn họ vẫn chọn tin rằng Hạ Lăng vô tội. Khi cô ấy đưa cho họ chữ ký của mình, rất nhiều fans đến để khích lệ tinh thần của cô.
“Tiểu Lăng, hãy cứ mãi kiên cường, đừng chịu thua hay bi quan vì những chuyện này nhé. Đối với chúng em, chị là nhất."
“Tiểu Lăng, bọn tôi tin rằng em vô tội. Em chỉ cần tiếp tục giữ vững phong độ như thế này, bọn tôi sẽ luôn bên cạnh ủng hộ em mà.”
“Tiểu Lăng, buổi hòa nhạc của em rất tuyệt vời luôn đó! Em là nhất!"
“Chị Tiểu Lăng, chúng em sẽ luôn yêu thương và ủng hộ chị hết mình mà!”
Những lời nói của họ như đã giúp tiếp thêm năng lượng cho tinh thần kiệt quệ của cô sau những sự việc đã xảy ra trong những ngày qua. Ngay cả Chị Mạch Na cũng cảm thấy vui vẻ khi quyết định cho phép cô ký tên cho lượng fans hâm mộ nhỏ này, vì chị cảm thấy rằng những lời động viên của họ như liều thuốc bổ cho Hạ Lăng, khiến cô rất vui vẻ và tươi tắn hơn.
Có rất nhiều người - nhưng có lẽ chỉ tầm hơn ba mươi người mà thôi -như một cái chớp mắt, rất nhanh, lượng fans còn đứng chờ đã rời đi gần hết.
Những người đã có được chữ ký của cô vui vẻ rời đi, bóng dáng họ dần khuất đi bên trong bãi đậu xe tối tăm này.
Đã đến lượt của người cuối cùng.
Đầu của Hạ Lăng hạ xuống khi cô đưa tay ra để nhận món đồ được chuyển cho cô. Một số người hâm mộ sẽ đưa tấm áp phích của cô ấy để cô ký lên đấy, hoặc là một số khác sẽ đưa ảnh chụp của cô,
hay sẽ đưa sổ ghi chép, những thứ khác để cô ký vào.
Tuy nhiên, riêng người này lại duỗi lòng bàn tay để cho cô ký.
Đó là một bàn tay sạch sẽ và vô cùng tinh tế của một người đàn ông.
Các khớp trên năm ngón tay của anh trông vô cùng rõ ràng, trên cổ tay anh là một chiếc đồng hồ. Trên bề mặt đồng hồ bị hư hỏng nhẹ và hai chiếc kim đã dừng chuyển động, nhưng cô có thể khẳng định rằng đây là một chiếc Patek Phillippe được chỉnh sửa.
Hạ Lăng ngẩng đầu lên, và cô nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc ấy.
Người đàn ông đó có nét mặt lạnh lùng, rõ nét và vóc dáng cao lớn gần như che hết thân hình nhỏ nhắn của cô, để lại một cái bóng dài trên mặt đất. Đầu anh cúi xuống khi anh lặng lẽ nhìn cô, lặng lẽ mở lòng bàn tay ra như có một con bướm đang đậu trên đó.
Bùi Tử Hoành.
Cô vô thức lùi lại một bước.
"Tại sao anh lại ở đây?" Chị Mạch Na cũng nhận ra anh và tiến đến đứng trước mặt Hạ Lăng che chở cho cô.
Bùi Tử Hoành đã làm việc thậm chí rất nhiều khi liếc nhìn chị Mạch Na.
Anh nhìn chằm chằm vào Hạ Lăng, nhẹ nhàng hỏi cô bằng chất giọng trầm khàn. "Tại sao? Tại sao em lại không kí cho tôi?”
Chiếc áo choàng dài màu đen của anh ta đang bay trong gió.
Hơi thở của Hạ Lăng dừng lại trong giây lát, cô chỉ chầm chậm đáp khẽ, “..Bởi vì anh không phải là fan hâm mộ của tôi.”
Anh đã mỉm cười. "Nhưng tôi..." Không đợi cô trả lời, anh đã nói tiếp. “... đã là fan hâm mộ của em trong suốt cả nửa cuộc đời của tôi rồi, em có biết không?”
Cô chỉ im lặng lắng nghe, không nói nên lời.
Chị Mạch Na cau mày, nhìn Bùi Tử Hoành đầy sự đề phòng. “Chủ tịch Bùi, Tiểu Lăng con bé đã mệt lắm rồi. Xin đừng làm khó em ấy nữa. Chúng tôi cần phải rời đi ngay, tạm biệt ngài.” Khi cô nói, cô nắm tay Hạ Lăng, dắt đi.
Tiểu Lăng chỉ ngoan ngoãn đi theo sau lưng chị Mạch Na, tuỳ ý để chị dắt cô đi.
Đột nhiên, Bùi Tử Hoành đã bắt được một cánh tay của cô, khiến cô phải dừng bước.
“Tiểu Lăng,” giọng nói trầm trầm của anh vang lên khi anh chậm rãi gọi tên cô. “Đây là cách em đối xử với người hâm mộ của mình hay sao?”
“Anh có thể để cho tôi đi được không?” Cô nhẹ nhàng nói lại.
“Chỉ là kí cho tôi một chữ kí thôi mà. Rất khó sao?” Anh đã bay một chuyến từ thành phố S đến tận đây, chỉ để xem buổi hòa nhạc của cô, dời lại ngày của nhiều cuộc họp quan trọng để làm tất cả những việc này. Sau buổi hòa nhạc ấy, anh cũng giống như những fans hâm mộ kia, đã đứng đợi cô trong đêm rất lâu.
Anh làm tất cả điều này chỉ bởi vì anh cảm thấy rất nhớ cô, nhớ đến phát điên rồi.
—————————
Dịch: Như Ý Võ
Chỉnh sửa: Trần Huỳnh Linh
Cô ấy có hối hận khi yêu một người như anh không?
Lệ Lôi có chút bối rối.
"Đừng sợ," Anh vô thức an ủi cô, "Trong nước quả thực có chút hỗn loạn. Nhưng sẽ không có thế lực đen nào có thể xâm nhập vào. Có rất nhiều vệ sĩ xung quanh em, kẻ thù của anh sẽ không tìm thấy em được. Em rất an toàn."
"Còn anh thì sao?" Cô vội vã hỏi: "Anh có gặp nguy hiểm không?" Cho tới nay, cô vẫn chưa bao giờ thực sự xem rằng người đàn ông yêu dấu của mình là xã hội đen. Ngay cả khi cô tức giận, nói sẽ đẩy mọi người xuống cho cá mập ăn, nhưng đó cũng chỉ là nói đùa. ( Dịch xong vẫn chẳng hiểu tác giả muốn nói gì)
Mãi đến lúc này, cái chết của hai đứa trẻ mới khiến cô phát hiện ra thế giới tàn khốc đến mức nào.
"Anh thì có nguy hiểm gì chứ?" Lệ Lôi nhìn vào màn đêm rộng lớn, giọng anh có chút trầm thấp. Anh là cháu nội ruột của Lệ gia, là người thừa kế trong tương lai. Tiền đồ của anh ngập tràn khó khăn và máu tanh, nhưng anh không có ý định để người phụ nữ yêu dấu của mình biết về tất cả bóng tối của mình. Cô ấy chỉ cần yên tâm ca hát là được rồi.
Hạ Lăng vẫn không yên tâm.
Nhìn cô như thế này, Lệ Lôi có chút hối hận. Anh không nên nói những gì Nam Cung Thanh Nhã đã làm thành kẻ thù của mình. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu nói với cô rằng đây là một tai nạn ngoài ý muốn. Tuy nhiên, trong trường hợp đó, Tiểu Lăng sẽ nghĩ rằng cô ấy goá con và khắc chết hai đứa trẻ đó.
Lông mày của Lệ Lôi nhíu lại, trong lòng không ngừng rối loạn.
Đêm tiếp theo chính là buổi hòa nhạc chính thức.
Các nhà tổ chức đã dự đoán rằng buổi hòa nhạc sẽ bị ảnh hưởng bởi sự cố thuốc tấy giun. Quả nhiên, có phần lớn lượng người bắt đầu trả vé, những người biểu tình giương cao khẩu hiệu trước cửa để tẩy chai Diệp Tinh Lăng.
Chị Mạch Na an ủi cô: "Cuộc sống luôn có những lúc thăng trầm".
Cô gật đầu: "Em hiểu, không sao đâu." Không thể nói rằng cô không bị trầm cảm, nhưng cô đã hai đời là ca sĩ, trước cơn bão cực kỳ ổn định. Ngay cả khi cô bước lên sân khấu giữa sự phản đối cực liệt, phải đối mặt với những tràng pháo tay và la hét nhưng vẫn bình thản ung dung, không bao lâu, cô bắt đầu đắm mình trong âm nhạc, không còn những suy nghĩ phân tâm.
Hiệu suất hoàn hảo.
Encore ( màn trình diễn nhỏ được thêm vào trước khi kết thúc chương trình), kéo rèm kết thúc.
Chị Mạch Na đợi cô ở phía sau, "Rất tốt, 100 điểm."
Cô vẫn chỉ mỉm cười, không có niềm vui thành công, thật ra, hát hay thế nào? Thẳng đến khi kết thúc nói lời chào cảm ơn cũng chỉ có lẻ tẻ vài tiếng âm thanh.
Cô tẩy trang một chút và ngồi trong phòng thay đồ uống nước ấm.
Chị Mạch Na nói với cô: "Đi thôi, Tiểu Lăng, chị sẽ đưa em về khách sạn."
Cô lắc đầu: "em sẽ đợi Lệ Lôi."
"Tại sao chứ, Lệ Lôi không nói với em sao?" Chị Mạch Na hơi ngạc nhiên.
Đôi mắt Hạ Lăng trông vô cùng mờ mịt hỏi: "Chị nói gì cơ?"
Chị Mạch Na đáp, “Boss bắt chuyến bay “mắt đỏ”* trở về trụ sở của Lệ gia hôm nay. Có một vấn đề lớn tại trụ sở, và họ đã triệu tập anh ta trở lại khẩn cấp.” Khi Hạ Lăng đang hát trên sân khấu, Lệ Lôi đã đi tìm chị Mạch Na và nói với cô ấy điều này. Anh cũng nhắc nhở chị hãy chăm sóc tốt cho Tiểu Lăng, nói rằng anh có thể không thể quay lại trong một thời gian.
(*Nguyên gốc ở bản Anh là red-eye flight.Đây là cách gọi những chuyến bay khởi hành lúc đêm muộn và đến nơi vào sáng hôm sau. Thông thường, chuyến bay này kéo dài khoảng 4 đến 6 tiếng, ít hơn thời gian ngủ đêm tiêu chuẩn là 7 tiếng/đêm.)
Chị Mạch Na nhìn Hạ Lăng và nói, “Khi boss có thời gian, chị chắc chắn là cậu ta sẽ liên lạc với em liền mà.”
Hạ Lăng im lặng trên ghế một lúc, trước khi gật đầu. “Ừm, em biết rồi.” Cô đoán rằng anh đã rời đi vội vã hoặc anh sẽ thông báo cho cô trước. Điều này không phải là sai. Quả thực Lệ Lôi vẫn đang suy nghĩ xem làm thế nào để nói với cô về việc anh phải rời khỏi trụ sở nhưng anh không thể tìm thấy thời cơ thích hợp để làm điều đó. Anh đã định nói với cô sau buổi hòa nhạc nhưng được Lệ lão gia triệu tập khẩn cấp giữa chừng.
Lệ lão gia nói với anh rằng Lệ Phong đã tham gia vào một cuộc tranh cãi lớn khác và đã tìm cách xúc phạm, thành công chọc giận tất cả các băng đảng ngầm trên thế giới.
Lệ Lôi thật sự cảm thấy cạn lời về tên anh trai chuyên gia gây rắc rối này rồi.
Lệ lão gia đang giận dữ qua điện thoại, nói rằng cả hai người đều có vấn đề theo nhiều mặt. Đột nhiên, ông dừng lại và sau đó anh nghe thấy những tiếng la hét lo lắng của mọi người ở đầu dây bên kia, nói “Lệ lão gia, lão gia ngài có ổn không?
Lệ lão gia đã bắt đầu già và yếu đi trong những năm gần đây, lỡ như thật sự có chuyện gì xấu bất trắc xảy đến thì sao đây?
Lệ Lôi đã đặt một chuyến bay cho ngày hôm sau nhưng quyết định vội vã quay về ngay lập tức, thậm chí anh không ở lại trong khoảng thời gian còn lại của cuối buổi hòa nhạc.
Trong khi Hạ Lăng không biết toàn bộ câu chuyện đằng sau, cô biết rằng anh sẽ không rời đi mà không nói lời nào. Cô đã bắt đầu cảm thấy hơi nhớ anh, nhưng cô kiềm chế lại cảm xúc ấy của bản thân. Hai người vẫn còn có cả cuộc đời phía trước, cô sẽ có thể nói chuyện lại với anh sớm.
Còn về vụ bê bối mà cô dính vào hiện tại à? Cô sẽ đảm bảo kiên quyết và không bận tâm đến nó, xử lý tốt chuyện này để đỡ khiến anh phải lo lắng cho cô.
Cô tháo đồ trang sức cuối cùng ra và đặt nó lên quầy trang điểm, sau đó nói với chị Mạch Na. "Chúng ta nên đi thôi."
Chị Mạch Na đã gọi vệ sĩ và trợ lý của mình đến để cho Hạ Lăng được bảo vệ tốt khi họ đi về phía khu vực đỗ xe.
Vẫn còn nhiều người ở phía trước và sau địa điểm tổ chức buổi hoà nhạc, nhưng nó ít hơn đáng kể so với khi buổi hòa nhạc vừa kết thúc. Vào cuối buổi hòa nhạc, một số fans hâm mộ và các anti-fans đã khơi mào nổ ra một cuộc xung đột, và nó gần như phát triển thành một vụ xô xát. May mắn là các nhân viên bảo vệ đã phản ứng nhanh chóng và tìm cách tách hai nhóm người. Họ tăng cường cảnh giác an ninh ở đây và thậm chí gọi cảnh sát tới đây để giúp đỡ.
Bây giờ, nhiều người đã rời khỏi địa điểm tổ chức buổi hòa nhạc, và chỉ còn lại một nhóm nhỏ treo xung quanh.
“Chuyện gì đang diễn ra ở phía bên đó vậy chị ơi?” Tiểu Lăng hỏi, chỉ về phía đám đông ở đằng xa.
Chị Mạch Na nhìn vào nơi chị đang chỉ. “Câu lạc bộ fan hâm mộ của em ban đầu đã lên kế hoạch cho một buổi fan-sign sau concert hôm nay. Tuy nhiên, chị nghĩ chúng ta sẽ không thể làm được điều đó nữa đâu. Chị đã yêu cầu các nhân viên an ninh bảo họ rời đi rồi. Tuy nhiên, có rất nhiều người hâm mộ vẫn đang chờ đợi để có được chữ ký của em đấy.”
Hạ Lăng dừng bước.
Chị Mạch Na cho biết, “Em không cần phải bận tâm về bọn họ đâu. Lát nữa họ cũng sẽ tự động rời đi thôi.”
Hạ Lăng hỏi, “Vậy còn các nhà hoạt động và anti-fans thì sao ạ?”
Chị Mạch Na nói với cô, “Chị đã nói với người lái xe tải ra khỏi địa điểm tổ chức buổi hòa nhạc trước đó. Các nhà hoạt động nghĩ rằng em đã rời đi, và do đó, cũng đã rời đi.” Các nhà hoạt động khác với người hâm mộ của cô đã sẵn sàng chờ đợi và hy vọng vào một phép màu còn họ thì không.
Hạ Lăng thử hỏi chị, “Dù sao thì cũng có rất nhiều fans hâm mộ. Bọn họ đã kiên nhẫn chờ em rất lâu rồi, nên em có thể kí tên cho fans được không ạ?”
Chị Mạch Na đáp lại cô, “Không cần thiết lắm đâu mà phải không?”
Hạ Lăng rũ mắt nhìn xuống sàn, cô cảm thấy buồn. Ở kiếp trước, cô không hề đối xử tốt với fans của mình, vẫn luôn kiêu ngạo và độc đoán và không để họ vào mắt. Tuy nhiên, khi cô gặp tai nạn, bị cầm tù và bị hành hạ, hoặc thậm chí là bị hại chết, tất cả những người cô gọi là bạn đều đã quay lưng mặc kệ cô, nhưng chỉ có fans hâm mộ của cô là những người đã luôn kiên trì đòi lại công bằng cho cô mà thôi.
Nên ở kiếp này, cô muốn đối tối với fans hơn.
Chị Mạch Na biết rằng tâm trạng của cô vẫn luôn không tốt vào thời gian gần đây. Và chị không muốn làm cô có thêm những buồn bực, phiền muộn trong lòng, vì vậy chị đã cẩn thận suy nghĩ kĩ, sau đó khẽ thì thầm nói vài lời với nhân viên anh ninh ở đây. An ninh kiểm tra, xem xét khu vực quanh đây xong rồi và báo lại với chị Mạch Na về tình hình hiện tại.
“Được rồi, giờ chúng ta sẽ đi đến bãi đậu xe.” Chị Mạch Na nói với Hạ Lăng. “Chị sẽ yêu cầu để các fans hâm mộ còn ở lại tập trung xếp hàng ở phía bên đó. Chúng ta sẽ phải rời đi ngay lập tức sau khi em ký tên cho fans xong đó nha.”
Mắt Hạ Lăng sáng lên khi nghe chị nói, cô đồng ý với sự sắp xếp của chị Mạch Na ngay lập tức.
Các fan hâm mộ vui mừng khôn xiết, họ ngoan ngoãn xếp hàng ở bãi đậu xe, kiên nhẫn chờ đợi để có được chữ ký của cô.
Hôm nay là một đêm hè mát mẻ, không khí vô cùng êm dịu, các vì tinh tú chi chít lấp lánh tỏa sáng trong màn đêm trong vắt.
Những người vẫn còn ở lại đây đều là những fans hâm mộ cuồng nhiệt của cô. Mặc dù cô bị dính vào vụ bê bối thuốc tẩy giun, nhưng bọn họ vẫn chọn tin rằng Hạ Lăng vô tội. Khi cô ấy đưa cho họ chữ ký của mình, rất nhiều fans đến để khích lệ tinh thần của cô.
“Tiểu Lăng, hãy cứ mãi kiên cường, đừng chịu thua hay bi quan vì những chuyện này nhé. Đối với chúng em, chị là nhất."
“Tiểu Lăng, bọn tôi tin rằng em vô tội. Em chỉ cần tiếp tục giữ vững phong độ như thế này, bọn tôi sẽ luôn bên cạnh ủng hộ em mà.”
“Tiểu Lăng, buổi hòa nhạc của em rất tuyệt vời luôn đó! Em là nhất!"
“Chị Tiểu Lăng, chúng em sẽ luôn yêu thương và ủng hộ chị hết mình mà!”
Những lời nói của họ như đã giúp tiếp thêm năng lượng cho tinh thần kiệt quệ của cô sau những sự việc đã xảy ra trong những ngày qua. Ngay cả Chị Mạch Na cũng cảm thấy vui vẻ khi quyết định cho phép cô ký tên cho lượng fans hâm mộ nhỏ này, vì chị cảm thấy rằng những lời động viên của họ như liều thuốc bổ cho Hạ Lăng, khiến cô rất vui vẻ và tươi tắn hơn.
Có rất nhiều người - nhưng có lẽ chỉ tầm hơn ba mươi người mà thôi -như một cái chớp mắt, rất nhanh, lượng fans còn đứng chờ đã rời đi gần hết.
Những người đã có được chữ ký của cô vui vẻ rời đi, bóng dáng họ dần khuất đi bên trong bãi đậu xe tối tăm này.
Đã đến lượt của người cuối cùng.
Đầu của Hạ Lăng hạ xuống khi cô đưa tay ra để nhận món đồ được chuyển cho cô. Một số người hâm mộ sẽ đưa tấm áp phích của cô ấy để cô ký lên đấy, hoặc là một số khác sẽ đưa ảnh chụp của cô,
hay sẽ đưa sổ ghi chép, những thứ khác để cô ký vào.
Tuy nhiên, riêng người này lại duỗi lòng bàn tay để cho cô ký.
Đó là một bàn tay sạch sẽ và vô cùng tinh tế của một người đàn ông.
Các khớp trên năm ngón tay của anh trông vô cùng rõ ràng, trên cổ tay anh là một chiếc đồng hồ. Trên bề mặt đồng hồ bị hư hỏng nhẹ và hai chiếc kim đã dừng chuyển động, nhưng cô có thể khẳng định rằng đây là một chiếc Patek Phillippe được chỉnh sửa.
Hạ Lăng ngẩng đầu lên, và cô nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc ấy.
Người đàn ông đó có nét mặt lạnh lùng, rõ nét và vóc dáng cao lớn gần như che hết thân hình nhỏ nhắn của cô, để lại một cái bóng dài trên mặt đất. Đầu anh cúi xuống khi anh lặng lẽ nhìn cô, lặng lẽ mở lòng bàn tay ra như có một con bướm đang đậu trên đó.
Bùi Tử Hoành.
Cô vô thức lùi lại một bước.
"Tại sao anh lại ở đây?" Chị Mạch Na cũng nhận ra anh và tiến đến đứng trước mặt Hạ Lăng che chở cho cô.
Bùi Tử Hoành đã làm việc thậm chí rất nhiều khi liếc nhìn chị Mạch Na.
Anh nhìn chằm chằm vào Hạ Lăng, nhẹ nhàng hỏi cô bằng chất giọng trầm khàn. "Tại sao? Tại sao em lại không kí cho tôi?”
Chiếc áo choàng dài màu đen của anh ta đang bay trong gió.
Hơi thở của Hạ Lăng dừng lại trong giây lát, cô chỉ chầm chậm đáp khẽ, “..Bởi vì anh không phải là fan hâm mộ của tôi.”
Anh đã mỉm cười. "Nhưng tôi..." Không đợi cô trả lời, anh đã nói tiếp. “... đã là fan hâm mộ của em trong suốt cả nửa cuộc đời của tôi rồi, em có biết không?”
Cô chỉ im lặng lắng nghe, không nói nên lời.
Chị Mạch Na cau mày, nhìn Bùi Tử Hoành đầy sự đề phòng. “Chủ tịch Bùi, Tiểu Lăng con bé đã mệt lắm rồi. Xin đừng làm khó em ấy nữa. Chúng tôi cần phải rời đi ngay, tạm biệt ngài.” Khi cô nói, cô nắm tay Hạ Lăng, dắt đi.
Tiểu Lăng chỉ ngoan ngoãn đi theo sau lưng chị Mạch Na, tuỳ ý để chị dắt cô đi.
Đột nhiên, Bùi Tử Hoành đã bắt được một cánh tay của cô, khiến cô phải dừng bước.
“Tiểu Lăng,” giọng nói trầm trầm của anh vang lên khi anh chậm rãi gọi tên cô. “Đây là cách em đối xử với người hâm mộ của mình hay sao?”
“Anh có thể để cho tôi đi được không?” Cô nhẹ nhàng nói lại.
“Chỉ là kí cho tôi một chữ kí thôi mà. Rất khó sao?” Anh đã bay một chuyến từ thành phố S đến tận đây, chỉ để xem buổi hòa nhạc của cô, dời lại ngày của nhiều cuộc họp quan trọng để làm tất cả những việc này. Sau buổi hòa nhạc ấy, anh cũng giống như những fans hâm mộ kia, đã đứng đợi cô trong đêm rất lâu.
Anh làm tất cả điều này chỉ bởi vì anh cảm thấy rất nhớ cô, nhớ đến phát điên rồi.
—————————
Dịch: Như Ý Võ
Chỉnh sửa: Trần Huỳnh Linh
Bình luận facebook