Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Hậu trở về-73.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Thiên hậu trở về - Chương 73: Diệp Tinh Lăng, hãy cút khỏi làng giải trí
“Lần này là do tôi xử lý không tốt.” Chị Mạch Na hiếm khi tự kiểm điểm mình. Nếu không phải cô ta không chịu đánh tiếng với vị bên phía truyền thông kia, chuyện của Hạ Lăng cũng không bị bọn họ viết thành linh tinh như vậy.
Hạ Lăng lắc đầu: “Cũng không trách chị được mà.”
Thực lực của Đế Hoàng và Thiên Nghệ tương đương với nhau, thậm chí xét kỹ hơn một chút, Đế Hoàng có rễ sâu cây lớn hơn Thiên Nghệ. Trải qua một khoảng thời gian dài, nó đã giành được vị trí bá chủ trong ngành giải trí. Chị Mạch Na biết đánh tiếng với giới truyền thông, Sở Sâm nhất định cũng biết. Luận thủ đoạn, Sở Sâm không thua kém chị Mạch Na. Trong tình huống hai nhà tương đương nhau, truyền thông khẳng định sẽ có sự lựa chọn.
Chị Mạch Na muốn thanh minh cho Diệp Tinh Lăng cũng là chuyện bình thường. Nhưng chuyện Diệp Tinh Lăng nhục mạ Thiên Hậu Hạ Lăng, còn tổn thương người em gái bệnh hoạn của Thiên Hậu, chuyện này mới thu hút ánh mắt người đọc nhất.
Thương nhân trục lợi, không chuyện gì là không thể làm.
Mạch Na cau mày: “Tình thế lúc này khó giải quyết lắm.”
Hạ Lăng hỏi: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Mạch Na liếc nhìn Hạ Lăng một cái, hỏi: “Tôi còn muốn xem ý kiến của cô như thế nào?” Thật ra, trong lòng Mạch Na đã có một phương án, nhưng sẽ rất nguy hiểm. Nếu thắng, một lần thành danh. Nếu bại, thất bại thảm hại.
Trước khi nói ra, cô muốn xác định dũng khí và trí tuệ của Hạ Lăng như thế nào, có gánh nổi phương án như vậy hay không.
Hạ Lăng không biết Mạch Na đang suy nghĩ chuyện gì, cúi đầu trầm ngâm một lát, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt hiện lên sự tự giễu: “Không phải em chỉ đánh con tiện nhân kia một bạt tai thôi sao? Có gì ghê gớm đâu! Em quyết định nhận.”
Mạch Na mỉm cười. Tính tình của cô gái này rất giống với cô ta.
Hạ Lăng nhận.
Nhận này không phải là nhận thua, mà là…
“Tôi đánh cô ta đấy, có chuyện gì không?”
Câu status này đã xuất hiện trên Weibo chính thức của Diệp Tinh Lăng, tạo nên một con sóng lớn. Tất cả mọi người đều kinh ngạc với sự bình tĩnh và phách lối của Hạ Lăng. Cô ta đã đánh em gái của Thiên hậu Hạ Lăng, tại sao cô ta vẫn còn tỏ ra như không có việc gì? Lại còn độc miệng như vậy? Cô ta có còn biết xấu hổ hay không?
Dư luận sôi trào.
Dòng status của Hạ Lăng trên Weibo bị hàng vạn người dẫn lại, trở thành tiêu đề lớn trên diễn đàn các tờ báo lớn. Mặc dù fan hâm mộ của Hạ Vũ không nhiều, nhưng sau khi Hạ Lăng chết, fan hâm mộ của Hạ Lăng đã tự phát, quyết định bảo vệ “người em gái mà Thiên Hậu yêu thương nhất khi còn sống”. Người đông nghìn nghịt, mỗi người chỉ cần phun một bãi nước bọt là có thể dìm Diệp Tinh Lăng chết đuối.
Ngay cả những người qua đường không rõ chân tướng, quần chúng vây xem, sau khi đọc dòng trạng thái trên Weibo của Hạ Lăng, cũng phải nhảy dựng lên chỉ trích Diệp Tinh Lăng không biết giữ thể diện, không có tố chất. Bọn họ đứng trên độ cao của đạo đức mà chỉ trích cô, dùng ngòi bút làm vũ khí, mắng Hạ Lăng xối máu đầu.
Chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi, tiếng xấu của Hạ Lăng lan xa.
Ngay cả Weibo chính thức của Hạ Lăng ở Thiên Nghệ cũng bị công chúng nhảy vào. Mỗi một động thái của cô đều tràn ngập những lời bình luận chửi rủa bên dưới.
Ngay từ đầu, Hạ Lăng còn cãi lại đám fan hâm mộ, nhưng rất nhanh đã bị bao phủ trong chiến thuật biển người, không ngóc đầu lên nổi. Thậm chí, có không ít fan hâm mộ thấy cô quá đáng, đổi trắng thay đen, cũng chuyển từ fan sang antifan, gia nhập đội quân chửi rủa.
Hạ Lăng ngồi trước máy tính, cùng với chị Mạch Na xem Weibo.
Mạch Na nói: “Đây chỉ mới bắt đầu thôi, cô có sợ không?”
Ánh sáng màu xanh trên màn hình máy tính chiếu vào mặt Hạ Lăng, làm nổi bật làn da trắng mịn và đôi lông mi dài quyến rũ của cô. Cô nghiêng đầu, bàn tay trắng nõn cầm tách sứ có đường vân nứt lên nhấp một ngụm trà: “Em sợ gì chứ?” Cô nhàn nhạt nói. Sóng gió lớn hơn nữa cô cũng đều trải qua. Chút chuyện này tính là gì chứ?
Chị Mạch Na cười nói: “Như vậy, chúng ta tiến hành bước kế tiếp.”
Hạ Lăng đặt tách sứ trong tay xuống, gõ một hàng chữ lên màn hình: “Tôi đánh cô ta là bởi vì cô ta đáng đánh. Về phần là vì chuyện gì, trong lòng cô ta chắc chắn sẽ biết. Cô ta có bị bệnh tim tái phát hay không, cũng tự bản thân cô ta biết.”
Cô nhấn Enter gửi đi.
Weibo một lần nữa sôi trào. Lần này, người chửi rủa càng nhiều hơn.
“Cái gì gọi là nên đánh? Diệp Tinh Lăng, cô có bản lĩnh thì nói chuyện cho rõ ràng.”
“Đúng vậy, rõ ràng cô là người mắng Hạ Lăng. Hạ Vũ vì muốn bảo vệ cho chị của cô ấy mới bị cô đánh.”
“Tại sao cô không nói nguyên nhân ra chứ? Chột dạ sao, tiện nhân? Cô thấy có nhiều người mắng cô, cô sợ nên bắt đầu kiếm cớ.”
“Đúng vậy, cô ta chỉ là đồ bỏ đi, chỉ biết trốn tránh trách nhiệm.”
“Tiểu Vũ nhà tôi bị cô hại tái phát bệnh tim, cô còn vu khống cô ấy không phát bệnh? Cô chính là con đàn bà vô sỉ.”
“Cô là đồ rác rưởi không có giáo dục.”
“Cô quá ác độc rồi. Tôi thật hối hận khi mua album của cô ta.”
“Đả đảo Diệp Tinh Lăng.”
“Diệp Tinh Lăng hãy cút ra khỏi ngành giải trí đi.”
Diệp Tinh Lăng hãy cút ra khỏi ngành giải trí đi.”
Tất cả những tiếng chửi rủa cuối cùng biến thành một câu “Diệp Tinh Lăng cút ra khỏi ngành giải trí”, sau đó tạo thành Weibo khác. Rất nhiều người đăng nhập vào Weibo, phối hợp với khẩu hiệu đó, thanh thế to lớn, giống như không đuổi Hạ Lăng ra khỏi ngành giải trí thì không bỏ qua.
Hạ Lăng yên lặng tắt máy tính.
Sáng hôm sau, Weibo chính thức của cô đen thui. Trên đó tràn ngập những lời chửi rủa, yêu cầu cô phải cút ra khỏi ngành giải trí. Cô nhìn cũng chẳng muốn nhìn, chỉ chậm rãi uống trà, tự giam mình trong phòng luyện hát.
Lệ Lôi gọi điện thoại đến: “Tiểu Lăng, cô không sao chứ?” Mấy ngày qua anh ta bay đến Manhattan giải quyết một vụ làm ăn, quan hệ rất lớn. Đàm Anh không dám làm phiền anh ta, đến tận bây giờ mới đem chuyện rắc rối của cô nói cho anh ta biết.
Hạ Lăng dựa lưng vào chiếc ghế đu cạnh cửa sổ sát đất, cuộn tròn hai chân mảnh khảnh của mình lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua những nốt nhạc màu đen trên phổ khúc. “Tôi vẫn ổn.”
Lệ Lôi nghe giọng của cô vẫn bình thường, cảm thấy yên tâm hơn, nhưng vẫn hỏi: “Cô có cần tôi hỗ trợ gì hay không?”
Hạ Lăng mỉm cười: “Tôi không cần đâu.” Cô không phát hiện, nét mặt của mình bình yên hơn so với bình thường, giống như những cái gai đang được cô dựng lên, chỉ cần một câu hỏi thăm ân cần của Lệ Lôi, tất cả đều đổ rạp. Bên ngoài mắng khó nghe như thế nào, mặc dù cô có thể tiếp nhận, nhưng nói trong lòng không có chút ấm ức là giả.
Có mẹ sinh không có mẹ dạy.
Loại tiện nhân như cô chỉ xứng bị chúng bạn xa lánh.
Từng câu từng chữ đâm vào trái tim của cô.
Anh ta cách một đại dương gọi điện thoại về cho cô, chẳng khác nào một tách trà nóng thổi tan gió lạnh trong lòng Hạ Lăng, mang đến cho cô sự an ủi khó có được. Cô sẽ chiến thắng trong trận chiến này. Hôm nay cô chịu đựng hết thảy, ngày sau cô sẽ bắt Hạ Vũ hoàn lại gấp trăm lần.
Ngày thứ ba, Weibo chính thức của cô được nhân viên IT sửa chữa.
Phẫn nộ và chửi rủa của công chúng vẫn không giảm. Lời mắng còn khó nghe hơn so với hai ngày trước. Đồng thời, bởi vì không thấy cô đáp trả, bọn họ đã chế giễu cô là rùa đen rụt đầu, không dám đứng ra nói chuyện.
Chính vì lượt truy cập vào Weibo của cô để chửi rủa, tiếng tăm của cô đã nâng lên rất nhiều so với trước kia.
Có truyền thông bình luận: “Diệp Tinh Lăng đang dùng phương thức này để gia tăng danh tiếng cho cô ta sao? Cô ta cho rằng chỉ cần dùng cách này là cô ta có thể bay lên thành phượng hoàng sao? Đừng tự làm trò cười nữa. Loại người chỉ biết dựa vào tiếng mắng chửi của người khác để nổi tiếng, thời gian sẽ chứng minh kẻ đó chỉ là tên hề mà thôi.”
Đủ loại trào phúng bay đến.
Thiên hậu trở về - Chương 73: Diệp Tinh Lăng, hãy cút khỏi làng giải trí
“Lần này là do tôi xử lý không tốt.” Chị Mạch Na hiếm khi tự kiểm điểm mình. Nếu không phải cô ta không chịu đánh tiếng với vị bên phía truyền thông kia, chuyện của Hạ Lăng cũng không bị bọn họ viết thành linh tinh như vậy.
Hạ Lăng lắc đầu: “Cũng không trách chị được mà.”
Thực lực của Đế Hoàng và Thiên Nghệ tương đương với nhau, thậm chí xét kỹ hơn một chút, Đế Hoàng có rễ sâu cây lớn hơn Thiên Nghệ. Trải qua một khoảng thời gian dài, nó đã giành được vị trí bá chủ trong ngành giải trí. Chị Mạch Na biết đánh tiếng với giới truyền thông, Sở Sâm nhất định cũng biết. Luận thủ đoạn, Sở Sâm không thua kém chị Mạch Na. Trong tình huống hai nhà tương đương nhau, truyền thông khẳng định sẽ có sự lựa chọn.
Chị Mạch Na muốn thanh minh cho Diệp Tinh Lăng cũng là chuyện bình thường. Nhưng chuyện Diệp Tinh Lăng nhục mạ Thiên Hậu Hạ Lăng, còn tổn thương người em gái bệnh hoạn của Thiên Hậu, chuyện này mới thu hút ánh mắt người đọc nhất.
Thương nhân trục lợi, không chuyện gì là không thể làm.
Mạch Na cau mày: “Tình thế lúc này khó giải quyết lắm.”
Hạ Lăng hỏi: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Mạch Na liếc nhìn Hạ Lăng một cái, hỏi: “Tôi còn muốn xem ý kiến của cô như thế nào?” Thật ra, trong lòng Mạch Na đã có một phương án, nhưng sẽ rất nguy hiểm. Nếu thắng, một lần thành danh. Nếu bại, thất bại thảm hại.
Trước khi nói ra, cô muốn xác định dũng khí và trí tuệ của Hạ Lăng như thế nào, có gánh nổi phương án như vậy hay không.
Hạ Lăng không biết Mạch Na đang suy nghĩ chuyện gì, cúi đầu trầm ngâm một lát, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt hiện lên sự tự giễu: “Không phải em chỉ đánh con tiện nhân kia một bạt tai thôi sao? Có gì ghê gớm đâu! Em quyết định nhận.”
Mạch Na mỉm cười. Tính tình của cô gái này rất giống với cô ta.
Hạ Lăng nhận.
Nhận này không phải là nhận thua, mà là…
“Tôi đánh cô ta đấy, có chuyện gì không?”
Câu status này đã xuất hiện trên Weibo chính thức của Diệp Tinh Lăng, tạo nên một con sóng lớn. Tất cả mọi người đều kinh ngạc với sự bình tĩnh và phách lối của Hạ Lăng. Cô ta đã đánh em gái của Thiên hậu Hạ Lăng, tại sao cô ta vẫn còn tỏ ra như không có việc gì? Lại còn độc miệng như vậy? Cô ta có còn biết xấu hổ hay không?
Dư luận sôi trào.
Dòng status của Hạ Lăng trên Weibo bị hàng vạn người dẫn lại, trở thành tiêu đề lớn trên diễn đàn các tờ báo lớn. Mặc dù fan hâm mộ của Hạ Vũ không nhiều, nhưng sau khi Hạ Lăng chết, fan hâm mộ của Hạ Lăng đã tự phát, quyết định bảo vệ “người em gái mà Thiên Hậu yêu thương nhất khi còn sống”. Người đông nghìn nghịt, mỗi người chỉ cần phun một bãi nước bọt là có thể dìm Diệp Tinh Lăng chết đuối.
Ngay cả những người qua đường không rõ chân tướng, quần chúng vây xem, sau khi đọc dòng trạng thái trên Weibo của Hạ Lăng, cũng phải nhảy dựng lên chỉ trích Diệp Tinh Lăng không biết giữ thể diện, không có tố chất. Bọn họ đứng trên độ cao của đạo đức mà chỉ trích cô, dùng ngòi bút làm vũ khí, mắng Hạ Lăng xối máu đầu.
Chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi, tiếng xấu của Hạ Lăng lan xa.
Ngay cả Weibo chính thức của Hạ Lăng ở Thiên Nghệ cũng bị công chúng nhảy vào. Mỗi một động thái của cô đều tràn ngập những lời bình luận chửi rủa bên dưới.
Ngay từ đầu, Hạ Lăng còn cãi lại đám fan hâm mộ, nhưng rất nhanh đã bị bao phủ trong chiến thuật biển người, không ngóc đầu lên nổi. Thậm chí, có không ít fan hâm mộ thấy cô quá đáng, đổi trắng thay đen, cũng chuyển từ fan sang antifan, gia nhập đội quân chửi rủa.
Hạ Lăng ngồi trước máy tính, cùng với chị Mạch Na xem Weibo.
Mạch Na nói: “Đây chỉ mới bắt đầu thôi, cô có sợ không?”
Ánh sáng màu xanh trên màn hình máy tính chiếu vào mặt Hạ Lăng, làm nổi bật làn da trắng mịn và đôi lông mi dài quyến rũ của cô. Cô nghiêng đầu, bàn tay trắng nõn cầm tách sứ có đường vân nứt lên nhấp một ngụm trà: “Em sợ gì chứ?” Cô nhàn nhạt nói. Sóng gió lớn hơn nữa cô cũng đều trải qua. Chút chuyện này tính là gì chứ?
Chị Mạch Na cười nói: “Như vậy, chúng ta tiến hành bước kế tiếp.”
Hạ Lăng đặt tách sứ trong tay xuống, gõ một hàng chữ lên màn hình: “Tôi đánh cô ta là bởi vì cô ta đáng đánh. Về phần là vì chuyện gì, trong lòng cô ta chắc chắn sẽ biết. Cô ta có bị bệnh tim tái phát hay không, cũng tự bản thân cô ta biết.”
Cô nhấn Enter gửi đi.
Weibo một lần nữa sôi trào. Lần này, người chửi rủa càng nhiều hơn.
“Cái gì gọi là nên đánh? Diệp Tinh Lăng, cô có bản lĩnh thì nói chuyện cho rõ ràng.”
“Đúng vậy, rõ ràng cô là người mắng Hạ Lăng. Hạ Vũ vì muốn bảo vệ cho chị của cô ấy mới bị cô đánh.”
“Tại sao cô không nói nguyên nhân ra chứ? Chột dạ sao, tiện nhân? Cô thấy có nhiều người mắng cô, cô sợ nên bắt đầu kiếm cớ.”
“Đúng vậy, cô ta chỉ là đồ bỏ đi, chỉ biết trốn tránh trách nhiệm.”
“Tiểu Vũ nhà tôi bị cô hại tái phát bệnh tim, cô còn vu khống cô ấy không phát bệnh? Cô chính là con đàn bà vô sỉ.”
“Cô là đồ rác rưởi không có giáo dục.”
“Cô quá ác độc rồi. Tôi thật hối hận khi mua album của cô ta.”
“Đả đảo Diệp Tinh Lăng.”
“Diệp Tinh Lăng hãy cút ra khỏi ngành giải trí đi.”
Diệp Tinh Lăng hãy cút ra khỏi ngành giải trí đi.”
Tất cả những tiếng chửi rủa cuối cùng biến thành một câu “Diệp Tinh Lăng cút ra khỏi ngành giải trí”, sau đó tạo thành Weibo khác. Rất nhiều người đăng nhập vào Weibo, phối hợp với khẩu hiệu đó, thanh thế to lớn, giống như không đuổi Hạ Lăng ra khỏi ngành giải trí thì không bỏ qua.
Hạ Lăng yên lặng tắt máy tính.
Sáng hôm sau, Weibo chính thức của cô đen thui. Trên đó tràn ngập những lời chửi rủa, yêu cầu cô phải cút ra khỏi ngành giải trí. Cô nhìn cũng chẳng muốn nhìn, chỉ chậm rãi uống trà, tự giam mình trong phòng luyện hát.
Lệ Lôi gọi điện thoại đến: “Tiểu Lăng, cô không sao chứ?” Mấy ngày qua anh ta bay đến Manhattan giải quyết một vụ làm ăn, quan hệ rất lớn. Đàm Anh không dám làm phiền anh ta, đến tận bây giờ mới đem chuyện rắc rối của cô nói cho anh ta biết.
Hạ Lăng dựa lưng vào chiếc ghế đu cạnh cửa sổ sát đất, cuộn tròn hai chân mảnh khảnh của mình lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua những nốt nhạc màu đen trên phổ khúc. “Tôi vẫn ổn.”
Lệ Lôi nghe giọng của cô vẫn bình thường, cảm thấy yên tâm hơn, nhưng vẫn hỏi: “Cô có cần tôi hỗ trợ gì hay không?”
Hạ Lăng mỉm cười: “Tôi không cần đâu.” Cô không phát hiện, nét mặt của mình bình yên hơn so với bình thường, giống như những cái gai đang được cô dựng lên, chỉ cần một câu hỏi thăm ân cần của Lệ Lôi, tất cả đều đổ rạp. Bên ngoài mắng khó nghe như thế nào, mặc dù cô có thể tiếp nhận, nhưng nói trong lòng không có chút ấm ức là giả.
Có mẹ sinh không có mẹ dạy.
Loại tiện nhân như cô chỉ xứng bị chúng bạn xa lánh.
Từng câu từng chữ đâm vào trái tim của cô.
Anh ta cách một đại dương gọi điện thoại về cho cô, chẳng khác nào một tách trà nóng thổi tan gió lạnh trong lòng Hạ Lăng, mang đến cho cô sự an ủi khó có được. Cô sẽ chiến thắng trong trận chiến này. Hôm nay cô chịu đựng hết thảy, ngày sau cô sẽ bắt Hạ Vũ hoàn lại gấp trăm lần.
Ngày thứ ba, Weibo chính thức của cô được nhân viên IT sửa chữa.
Phẫn nộ và chửi rủa của công chúng vẫn không giảm. Lời mắng còn khó nghe hơn so với hai ngày trước. Đồng thời, bởi vì không thấy cô đáp trả, bọn họ đã chế giễu cô là rùa đen rụt đầu, không dám đứng ra nói chuyện.
Chính vì lượt truy cập vào Weibo của cô để chửi rủa, tiếng tăm của cô đã nâng lên rất nhiều so với trước kia.
Có truyền thông bình luận: “Diệp Tinh Lăng đang dùng phương thức này để gia tăng danh tiếng cho cô ta sao? Cô ta cho rằng chỉ cần dùng cách này là cô ta có thể bay lên thành phượng hoàng sao? Đừng tự làm trò cười nữa. Loại người chỉ biết dựa vào tiếng mắng chửi của người khác để nổi tiếng, thời gian sẽ chứng minh kẻ đó chỉ là tên hề mà thôi.”
Đủ loại trào phúng bay đến.
Bình luận facebook