Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 622: Bách điểu triều phụng (dòng tranh quý thường được các vương tôn quý tộc cổ dùng để khẳng định vị thế của mìn
Hạ Lăng liếc anh ta một cái rồi lẳng lặng rời đi.
Cơn mưa vẫn tiếp tục rơi dày đặc, có một vị chủ táng đang tụng một bài điếu văn ( bài văn được đọc trong tang lễ tưởng nhớ người chết). Cô nhớ tới đám tang của đứa con Thiệu Huy vài tháng trước, trong giây lát cô hoài nghi có phải bản thân cô thực có mệnh khắc?
Làm ấm hang động, rắc đất và niêm phong ngôi mộ.
Viện trưởng cầm cây gậy và dùng mu bàn tay lau nước mắt.
Có người yêu cầu Hạ Lăng tiến lên và hát.
Cô mặc trang phục màu đen, với vẻ mặt trang trọng hát một bài điếu văn tưởng nhớ cho hai đứa trẻ trước bia mộ chất đầy gạch xanh: "Nếu có một thế giới bên kia, thế giới bên kia sẽ hạnh phúc... có gia đình trân trọng, có cha mẹ hòa thuận... có ánh sáng, có bình an, có phước lành... "
Tiếng hát đọng lại trong nghĩa trang được bao bọc bởi những hàng thông xanh.
Đồng thời...
Sâu trong một ngọn núi.
Một cụ già cầm thìa đang châm thêm hương vào miếng ngọc lửa. Khói bay lượn lờ cuộn tròn lại rồi biến mất, có đàn chim bay ngang qua phát ra âm thanh kéo dài.
Ông lão nhìn lên núi.
Trong khu rừng sâu thẳm rậm rạp tươi xanh, những con chim từng đàn bay ngang qua phát ra cùng một âm thanh giống nhau.
“Phượng hoàng… đã hát rồi.” Ông thì thầm.
Bên cạnh ông ta là một người đàn ông trẻ tuổi, anh ta mặc đồ trắng, trên khuôn mặt tao nhã có chút tuấn tú, ánh mắt lãnh đạm, chính là Hạ Mặc Ngôn. "Cha", Hạ Mặc Ngôn nhẹ nhàng hỏi, " 'Phượng hoàng đã hát rồi' có nghĩa là gì?"
Không phải phượng hoàng ngốc của họ ngày nào cũng hát hay sao?
Ông lão vẫn nhìn những con chim bay ngang qua theo từng đàn. Chúng đang hướng về đông, phía thành phố S, phát ra từng giai điệu khác nhau giống như một ban nhạc từ thiên nhiên.
"Bách điểu triều phụng..." Ông già nói: "Còn nhớ ngày em gái con sinh ra không? Những đàn chim đó cũng cất tiếng kêu như vậy, nên ta biết ông trời đã ban cho chúng ta một con phượng hoàng. Nó là ca sĩ, thường hay hát, nhưng cái đó không thể xem là tiếng hát thực sự của phượng hoàng. Con có biết tiếng hát thực sự của một phượng hoàng là gì không? "
Hạ Mặc Ngôn không biết.
Anh chỉ biết rằng cha không cần câu trả lời của anh, chỉ cần lắng nghe tiếp là được.
Quả nhiên, lão già nói: "Tiếng hát thực sự của phượng hoàng là để cầu nguyện. Nó đã đến cõi Niết bàn và có sức mạnh thông thiên địa, những người được chúc phúc sẽ có mọi chuyện như ý muốn."
Hạ Mặc Ngôn khẽ nhíu mày, không thể nghờ rằng cô em gái ngốc nghếch của mình lại có khả năng như vậy.
Thảo nào, từ xưa đến nay, phượng Hoàng là người cao quý nhất trong gia đình.
Anh nhìn đàn chim bay lượn trên bầu trời mà ngẩn ngơ.
Trong nghĩa trang.
Khi Hạ Lăng hát xong, mọi người không khỏi ngẩn người. Tiếng hát của cô thật sự rất hay, như có thể đưa mọi người về phía bên kia của bình an, lúc đó trong lòng mọi người không còn những suy nghĩ vẩn vơ, chỉ yên bình và tĩnh lặng.
Âm thanh của tự nhiên.
Bằng một cách mơ hồ nào đó, họ có cảm giác, cô gái này, tương lai chắc chắn không chỉ đơn giản là Thiên Hậu ca hát.
Hạ Lăng quay người trở lại, đột nhiên, có một đứa trẻ lao ra, đập một hòn đá về phía cô— "Người phụ nữ xấu xí! Là cô hại chết tiểu Hải và Tùng Tùng!"
Cô vẫn còn đắm chình trong nỗi buồn, nhất thời mất cảnh giác.
Đám đông xung quanh nhao nhao thốt lên, viên đá to bằng nắm tay, nếu nó đâm trúng vào cô chắc chắn sẽ bị thương. Khi mọi người nghĩ rằng đã quá muộn thì đột nhiên có một người đàn ông lao ra và bảo vệ cô trong vòng tay của mình. Viên đá to bằng nắm tay đập mạnh vào cánh tay của người đàn ông, anh ta đẩy cô sang một bên, vì thăng bằng của cả hai không ổn định nên đồng thời đều lao xuống đất.
Hạ Lăng khẽ mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Bùi Tử Hoành đang ở gần ngay trước mặt.
Cô theo bản năng vươn tay muốn đẩy ảnh ra, nhưng không thể đẩy ra được.
“Buông tôi ra!” Cô có chút xấu hổ nói.
Sau đó Bùi Tử Hoành mới buông ra và đỡ cô đứng lên: "Em không sao chứ?"
Cô lắc đầu, tà áo dài đen lấm tấm bùn, trên tóc còn có lá cây, cả người trông rất chật vật. Ở đó, đứa bé đã bị người khác khống chế, vẫn đang rất kích động, vừa vùng vẫy vừa la hét.
Người lớn vội vàng kéo đứa trẻ đi.
Bản thân Hạ Lăng vẫn còn sốc, các sư trong trại trẻ mồ côi cũng vây quanh hai người: "Cô Diệp, Ngài Bùi, hai người không sao chứ? Tôi xin lỗi, đứa trẻ còn quá nhỏ nên có hơi nhạy cảm, hai đứa trẻ đã chết cũng là bạn của nó. Vì thế nó mới có hành động quá đáng như vậy."
Hạ Lăng lắc đầu: "Tôi không sao."
Các sư lại quan tâm đến Bùi Tử Hoành: "Ngài Bùi, đứa bé lúc nãy vừa mới ném viên đá vào người ngài, ngài có bị thương không?"
Bùi Tử Hoành kéo tay áo lên, để lộ cẳng tay, chỉ thấy trên đó có một mảng bầm tím lớn khiến người ta choáng váng, nơi đó còn có chút sưng lên. Các sư xì xào tìm cách đưa anh đi chữa trị.
Bùi Tử Hoành nói, "Tôi không sao. May mắn là không trúng em."
Câu nói sau là với Hạ Lăng.
Hạ Lăng cũng nhìn thấy trên cẳng tay bị thương, cảm thấy có chút áy náy, "Cảm ơn."
Anh rất ôn nhu đáo: “Anh sẽ không để cho em đau.” Giọng điệu trầm thấp, có vẻ mơ hồ không rõ.
Hạ Lăng lùi lại một bước và nói: “Tôi phải đi rồi.” Cô theo chị Mạch Na và một nhóm nhân viên rời đi, đi được vài bước thì quay đầu, nhìn anh một cái.
Bùi Tử Hoành nhìn cô từng bước đi ra.
Sở Sâm xuất hiện bên cạnh Bùi Tử Hoành: "Ông chủ, để tôi xử lý vết thương cho ngài."
Bùi Tử Hoành hơi cụp mắt xuống, “Không sao cả, ở lại thêm mấy ngày nữa.” Anh sai người xúi giục đứa nhỏ ném viên đá đi, còn cố ý đứng ở vị trí gần cô nhất, luôn chú ý để khi đứa bé ném đá qua, anh sẽ ngay lập tức lao vào bảo vệ cô. Tiểu Lăng là một cô gái rất mềm yếu. Quả nhiên sau khi thay cô nhận viên đá này vào người, mặc dù cô vẫn giữ khoảng cách với anh nhưng đã không nhịn được quay đầu lại nhìn anh.
Đây là một dấu hiệu tốt.
“Trở về với Đế Hoàng.” Anh nói với Sở Sâm, “Tôi sẽ làm thêm giờ để xử lý các công việc chính trong những ngày này. Khi Tiểu Lăng tiếp tục chuyến lưu diễn, tôi sẽ tiếp tục đi theo dõi các buổi biểu diễn.”
Sở Sâm cung kính gật đầu.
Hạ Lăng trở về nhà, nhớ lại cảnh chôn cất, cô lại cảm thấy khổ sở. Hóa ra, cho dù trại trẻ mồ côi muốn khôi phục quan hệ thế nào đi nữa thì những đứa trẻ vẫn ghét cô. Loại hận thù này, giống như một thanh kiếm sắc bén, làm cô tổn thương sâu sắc.
Cô nhiều lần lấy điện thoại di động ra và muốn gọi lại cho Lệ Lôi.
Tuy nhiên, nghĩ đến việc gọi điện cho anh những ngày này, anh có vẻ rất bận, cô không muốn thường xuyên làm phiền anh. Chị Mạch Na và những người khác cũng rất bận rộn. Cô đặt điện thoại xuống, im lặng hồi lâu, cô chỉ cảm thấy thế giới thật rộng lớn, nhưng không ai có thể nói trước được chuyện gì.
Cuộc gọi với Lệ Lôi ngày càng ít đi.
Sau vài ngày nữa, cô thậm chí không thể liên lạc được với anh.
Cô rất lo lắng, hỏi Đàm Anh để xem Lệ Lôi có gặp nguy hiểm gì không? Đàm Anh dò hỏi đại bản doanh rồi nói với cô: "Boss tạm thời nhận nhiệm vụ, ở nơi đó không có tín hiệu gì, qua mười ngày nửa tháng sẽ ổn thôi."
Cô vẫn rất lo lắng, hỏi lại nhưng không thể nghe được thêm thông tin.
Đàm Anh không thích cô, cô biết.
Cô đã tìm hỏi trong số các thuộc hạ của Lệ Lôi có mối quan hệ tốt với cô, nhưng đáng tiếc là họ cũng lhông biết chuyện gì đã xảy ra.
Sau thời gian dài tinh thần không ổn định.
Sự cố tẩy giun dần lắng xuống.
Chị Mạch Na nói với cô rằng cô có thể tiếp tục chuyến lưu diễn lần thứ ba.
- -------------------
Dịch: @Ân Vĩnh
Chỉnh sửa: @Trần Duyên
- -------------------
Cuối cùng cũng tuyển được người rồi nè mng! Mừng muố rớt nước mắt =(((
Cơn mưa vẫn tiếp tục rơi dày đặc, có một vị chủ táng đang tụng một bài điếu văn ( bài văn được đọc trong tang lễ tưởng nhớ người chết). Cô nhớ tới đám tang của đứa con Thiệu Huy vài tháng trước, trong giây lát cô hoài nghi có phải bản thân cô thực có mệnh khắc?
Làm ấm hang động, rắc đất và niêm phong ngôi mộ.
Viện trưởng cầm cây gậy và dùng mu bàn tay lau nước mắt.
Có người yêu cầu Hạ Lăng tiến lên và hát.
Cô mặc trang phục màu đen, với vẻ mặt trang trọng hát một bài điếu văn tưởng nhớ cho hai đứa trẻ trước bia mộ chất đầy gạch xanh: "Nếu có một thế giới bên kia, thế giới bên kia sẽ hạnh phúc... có gia đình trân trọng, có cha mẹ hòa thuận... có ánh sáng, có bình an, có phước lành... "
Tiếng hát đọng lại trong nghĩa trang được bao bọc bởi những hàng thông xanh.
Đồng thời...
Sâu trong một ngọn núi.
Một cụ già cầm thìa đang châm thêm hương vào miếng ngọc lửa. Khói bay lượn lờ cuộn tròn lại rồi biến mất, có đàn chim bay ngang qua phát ra âm thanh kéo dài.
Ông lão nhìn lên núi.
Trong khu rừng sâu thẳm rậm rạp tươi xanh, những con chim từng đàn bay ngang qua phát ra cùng một âm thanh giống nhau.
“Phượng hoàng… đã hát rồi.” Ông thì thầm.
Bên cạnh ông ta là một người đàn ông trẻ tuổi, anh ta mặc đồ trắng, trên khuôn mặt tao nhã có chút tuấn tú, ánh mắt lãnh đạm, chính là Hạ Mặc Ngôn. "Cha", Hạ Mặc Ngôn nhẹ nhàng hỏi, " 'Phượng hoàng đã hát rồi' có nghĩa là gì?"
Không phải phượng hoàng ngốc của họ ngày nào cũng hát hay sao?
Ông lão vẫn nhìn những con chim bay ngang qua theo từng đàn. Chúng đang hướng về đông, phía thành phố S, phát ra từng giai điệu khác nhau giống như một ban nhạc từ thiên nhiên.
"Bách điểu triều phụng..." Ông già nói: "Còn nhớ ngày em gái con sinh ra không? Những đàn chim đó cũng cất tiếng kêu như vậy, nên ta biết ông trời đã ban cho chúng ta một con phượng hoàng. Nó là ca sĩ, thường hay hát, nhưng cái đó không thể xem là tiếng hát thực sự của phượng hoàng. Con có biết tiếng hát thực sự của một phượng hoàng là gì không? "
Hạ Mặc Ngôn không biết.
Anh chỉ biết rằng cha không cần câu trả lời của anh, chỉ cần lắng nghe tiếp là được.
Quả nhiên, lão già nói: "Tiếng hát thực sự của phượng hoàng là để cầu nguyện. Nó đã đến cõi Niết bàn và có sức mạnh thông thiên địa, những người được chúc phúc sẽ có mọi chuyện như ý muốn."
Hạ Mặc Ngôn khẽ nhíu mày, không thể nghờ rằng cô em gái ngốc nghếch của mình lại có khả năng như vậy.
Thảo nào, từ xưa đến nay, phượng Hoàng là người cao quý nhất trong gia đình.
Anh nhìn đàn chim bay lượn trên bầu trời mà ngẩn ngơ.
Trong nghĩa trang.
Khi Hạ Lăng hát xong, mọi người không khỏi ngẩn người. Tiếng hát của cô thật sự rất hay, như có thể đưa mọi người về phía bên kia của bình an, lúc đó trong lòng mọi người không còn những suy nghĩ vẩn vơ, chỉ yên bình và tĩnh lặng.
Âm thanh của tự nhiên.
Bằng một cách mơ hồ nào đó, họ có cảm giác, cô gái này, tương lai chắc chắn không chỉ đơn giản là Thiên Hậu ca hát.
Hạ Lăng quay người trở lại, đột nhiên, có một đứa trẻ lao ra, đập một hòn đá về phía cô— "Người phụ nữ xấu xí! Là cô hại chết tiểu Hải và Tùng Tùng!"
Cô vẫn còn đắm chình trong nỗi buồn, nhất thời mất cảnh giác.
Đám đông xung quanh nhao nhao thốt lên, viên đá to bằng nắm tay, nếu nó đâm trúng vào cô chắc chắn sẽ bị thương. Khi mọi người nghĩ rằng đã quá muộn thì đột nhiên có một người đàn ông lao ra và bảo vệ cô trong vòng tay của mình. Viên đá to bằng nắm tay đập mạnh vào cánh tay của người đàn ông, anh ta đẩy cô sang một bên, vì thăng bằng của cả hai không ổn định nên đồng thời đều lao xuống đất.
Hạ Lăng khẽ mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Bùi Tử Hoành đang ở gần ngay trước mặt.
Cô theo bản năng vươn tay muốn đẩy ảnh ra, nhưng không thể đẩy ra được.
“Buông tôi ra!” Cô có chút xấu hổ nói.
Sau đó Bùi Tử Hoành mới buông ra và đỡ cô đứng lên: "Em không sao chứ?"
Cô lắc đầu, tà áo dài đen lấm tấm bùn, trên tóc còn có lá cây, cả người trông rất chật vật. Ở đó, đứa bé đã bị người khác khống chế, vẫn đang rất kích động, vừa vùng vẫy vừa la hét.
Người lớn vội vàng kéo đứa trẻ đi.
Bản thân Hạ Lăng vẫn còn sốc, các sư trong trại trẻ mồ côi cũng vây quanh hai người: "Cô Diệp, Ngài Bùi, hai người không sao chứ? Tôi xin lỗi, đứa trẻ còn quá nhỏ nên có hơi nhạy cảm, hai đứa trẻ đã chết cũng là bạn của nó. Vì thế nó mới có hành động quá đáng như vậy."
Hạ Lăng lắc đầu: "Tôi không sao."
Các sư lại quan tâm đến Bùi Tử Hoành: "Ngài Bùi, đứa bé lúc nãy vừa mới ném viên đá vào người ngài, ngài có bị thương không?"
Bùi Tử Hoành kéo tay áo lên, để lộ cẳng tay, chỉ thấy trên đó có một mảng bầm tím lớn khiến người ta choáng váng, nơi đó còn có chút sưng lên. Các sư xì xào tìm cách đưa anh đi chữa trị.
Bùi Tử Hoành nói, "Tôi không sao. May mắn là không trúng em."
Câu nói sau là với Hạ Lăng.
Hạ Lăng cũng nhìn thấy trên cẳng tay bị thương, cảm thấy có chút áy náy, "Cảm ơn."
Anh rất ôn nhu đáo: “Anh sẽ không để cho em đau.” Giọng điệu trầm thấp, có vẻ mơ hồ không rõ.
Hạ Lăng lùi lại một bước và nói: “Tôi phải đi rồi.” Cô theo chị Mạch Na và một nhóm nhân viên rời đi, đi được vài bước thì quay đầu, nhìn anh một cái.
Bùi Tử Hoành nhìn cô từng bước đi ra.
Sở Sâm xuất hiện bên cạnh Bùi Tử Hoành: "Ông chủ, để tôi xử lý vết thương cho ngài."
Bùi Tử Hoành hơi cụp mắt xuống, “Không sao cả, ở lại thêm mấy ngày nữa.” Anh sai người xúi giục đứa nhỏ ném viên đá đi, còn cố ý đứng ở vị trí gần cô nhất, luôn chú ý để khi đứa bé ném đá qua, anh sẽ ngay lập tức lao vào bảo vệ cô. Tiểu Lăng là một cô gái rất mềm yếu. Quả nhiên sau khi thay cô nhận viên đá này vào người, mặc dù cô vẫn giữ khoảng cách với anh nhưng đã không nhịn được quay đầu lại nhìn anh.
Đây là một dấu hiệu tốt.
“Trở về với Đế Hoàng.” Anh nói với Sở Sâm, “Tôi sẽ làm thêm giờ để xử lý các công việc chính trong những ngày này. Khi Tiểu Lăng tiếp tục chuyến lưu diễn, tôi sẽ tiếp tục đi theo dõi các buổi biểu diễn.”
Sở Sâm cung kính gật đầu.
Hạ Lăng trở về nhà, nhớ lại cảnh chôn cất, cô lại cảm thấy khổ sở. Hóa ra, cho dù trại trẻ mồ côi muốn khôi phục quan hệ thế nào đi nữa thì những đứa trẻ vẫn ghét cô. Loại hận thù này, giống như một thanh kiếm sắc bén, làm cô tổn thương sâu sắc.
Cô nhiều lần lấy điện thoại di động ra và muốn gọi lại cho Lệ Lôi.
Tuy nhiên, nghĩ đến việc gọi điện cho anh những ngày này, anh có vẻ rất bận, cô không muốn thường xuyên làm phiền anh. Chị Mạch Na và những người khác cũng rất bận rộn. Cô đặt điện thoại xuống, im lặng hồi lâu, cô chỉ cảm thấy thế giới thật rộng lớn, nhưng không ai có thể nói trước được chuyện gì.
Cuộc gọi với Lệ Lôi ngày càng ít đi.
Sau vài ngày nữa, cô thậm chí không thể liên lạc được với anh.
Cô rất lo lắng, hỏi Đàm Anh để xem Lệ Lôi có gặp nguy hiểm gì không? Đàm Anh dò hỏi đại bản doanh rồi nói với cô: "Boss tạm thời nhận nhiệm vụ, ở nơi đó không có tín hiệu gì, qua mười ngày nửa tháng sẽ ổn thôi."
Cô vẫn rất lo lắng, hỏi lại nhưng không thể nghe được thêm thông tin.
Đàm Anh không thích cô, cô biết.
Cô đã tìm hỏi trong số các thuộc hạ của Lệ Lôi có mối quan hệ tốt với cô, nhưng đáng tiếc là họ cũng lhông biết chuyện gì đã xảy ra.
Sau thời gian dài tinh thần không ổn định.
Sự cố tẩy giun dần lắng xuống.
Chị Mạch Na nói với cô rằng cô có thể tiếp tục chuyến lưu diễn lần thứ ba.
- -------------------
Dịch: @Ân Vĩnh
Chỉnh sửa: @Trần Duyên
- -------------------
Cuối cùng cũng tuyển được người rồi nè mng! Mừng muố rớt nước mắt =(((
Bình luận facebook