• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thiên Hậu Trở Về Full dịch (102 Viewers)

  • Chương 651: Lời bào chữa cuối cùng

Đây cũng là con trai của Lệ Lôi.



Hạ Lăng sững sờ một lúc, đầu óc cô cứ ong ong.



Cô biết họ có một cậu con trai từ lâu nhưng chính thức gặp mặt lại là chuyện khác. Cậu nhỏ trước mặt sạch sẽ, khỏe mạnh, có thể thấy nó được chăm sóc rất chu đáo, cẩn thận. Gia đình ba người hẳn là rất vui vẻ.



Cô đoán sắc mặt mình hẳn là đã thay đổi,



cho nên Tô Đường mới nở một nụ cười chiến thắng nhàn nhạt.



Tuy nhiên, cô quá đau đớn, hơi choáng váng và không thể chấp nhận được tất cả những chuyện này. Trước mặt là đứa trẻ còn sống, hơn nữa đối mặt với hiện tại thì họ là một gia đình ba người là thật. Dù có giả vờ phớt lờ và lãnh đạm, cô cũng không thể che giấu nổi nét bi thương trong ánh mắt của mình. Là người thì ai ai cũng đều có thể nhìn thấu nỗi đau của cô.



Cô không muốn nói chuyện với Tô Đường, trực tiếp xoay người rời đi.



"Trời ơi! Cô ấy không phải là..." bảo mẫu ở bên nhìn Hạ Lăng một hồi lâu. Được một lúc, cô đột nhiên nhớ ra cô gái trẻ này là ai. Không phải cô ấy là người trong bức ảnh mà thiếu gia treo trong phòng sao? Nữ ca sĩ có nụ cười trong veo, rạng rỡ như tỏa ra ánh hào quang.



Cô ấy hóa ra là một người phụ nữ mà thiếu gia chưa bao giờ quên dù chỉ là một phút giây.



Tô Đường lạnh lùng trừng mắt nhìn bảo mẫu giống như muốn giết người.



Bảo mẫu vội vàng im bặt. Người nhà họ Lệ không ai không biết bức ảnh là điều cấm kỵ của cô Tô. Người ta nói cô Tô dù có sinh con cũng không được gả cho thiếu gia và nguyên nhân chính là do cô gái trong ảnh. Họ không dám đụng đến cô Tô.



Lúc này Tô Đường lại khiển trách con trai: “Sau này tránh xa người phụ nữ đó ra, biết không?”



Lệ Duệ nhíu mày thật chặt, trong lòng vẫn không vui vì chuyện vừa rồi. Là cháu chắt đầu tiên của nhà họ Lệ, luôn được mọi người yêu quý, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa. Ai biết được rằng cậu chỉ ra lệnh cho người phụ nữ kia nhặt bóng vậy mà người phụ nữ kia lại không nhặt. Quả thật là lạ.



"Con không thích cô ta!" Lệ Duệ nói.



“Cô ta là một con tiện nhân.” Trên môi Tô Đường nở một nụ cười, hài lòng với màn trình diễn của con trai.



Cô bảo mẫu ở bên cúi đầu thật sâu, không dám nói gì.



Hạ Lăng không biết làm thế nào mà cô đã trở lại phòng. Mở cửa phòng tổng thống bước lên tấm thảm cực kỳ mềm mại, bên ngoài cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn trên tường đều là những mảng lớn ánh sáng mặt trời và sóng biển, phảng phất đâu đây mùi trái cây trong không khí. Tuy nhiên, tất cả những điều này không làm cho tâm trạng của cô tốt hơn chút nào, cô dựa vào ghế sofa và ngồi xổm xuống để ôm lấy mình. Rất lạnh.



Đó là một cái lạnh khó thở sâu vào tận xương tủy.



Đầu óc cô chỉ ngập tràn hình bóng của cậu bé. Hóa ra con của anh đã lớn thế này rồi.



Nó có thể đi lại, nói chuyện, còn có thể tùy hứng mà nổi giận.



Nếu Thiệu Huy của cô còn sống, có lẽ lớn như vậy không? Hốc mắt cô có chút đỏ lên, tự nhủ rằng mình rất nhớ Thiệu Huy. Không nghĩ tới cha của đứa trẻ, thật sự, cô không nhớ anh ta chút nào.



Cơ thể khẽ rung lên, giống như một con chim bị thương.



Cô ép bản thân không được nghĩ đến cậu bé và cha mẹ của cậu, ép bản thân chuyển hướng chú ý, vội vàng, nghĩ đến chuyện khác, thế nào cũng được...



Ánh mắt cô vô tình rơi xuống ở nơi xương bắp chân bị thương. Ở đó, bùn cát đã bị máu đọng lại thành mảng hỗn độn, không bị thương nặng nhưng nhìn rất đáng sợ. Cô nhớ tới sáng mai phải gấp rút đi quay quảng cáo, có lẽ mặc váy ngắn cũn cỡn. Vết thương sẽ thấy rõ.



Cô không muốn bị người ta suy đoán mình bị thương thế nào nhưng cũng là vì có tính chuyên nghiệp trong công việc, cô lảo đảo đứng lên đấm điện thoại.



Sau đó đến bàn làm việc, cô yêu cầu lễ tân gửi thuốc.



Ngay sau đó, chuông cửa vang lên.



Cô đi ra mở cửa. Giây phút mở cửa, cô như bị đóng băng ở ngưỡng cửa.



Ở ngoài cửa, một người đàn ông đang đứng có nước da màu lúa mì. Dáng người cân đối, khuôn mặt tuấn tú, khuyết điểm duy nhất là bên má trái có một vết sẹo sắc nhọn như thể bị một thứ vũ khí sắc bén nào đó cứa vào. Người đàn ông khẽ cúi đầu, dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, trầm giọng nói: “Đã lâu không gặp Tiểu Lăng!”



Cô chỉ cảm thấy hô hấp của mình như ngưng lại, không nói nên lời.



Anh đợi vài giây nhưng nét mặt có chút buồn khi thấy cô không đáp lại. Nhẹ nhàng đẩy bàn tay giữ cánh cửa của cô ra, Lệ Lôi bưng khay thuốc bước vào nói với cô: "Anh xin lỗi! Tiểu Duệ đã làm em đau. Mau ngồi xuống đi anh sẽ xem cho em."



Với từ "Tiểu Duệ", cô chợt tỉnh táo trở lại.



Đó là tên con trai anh ấy. Và bây giờ, anh chỉ xuất hiện ở đây với tư cách là người cha. Cô mở cửa một chút nói với anh: “Em không cần. Anh có thể ra ngoài.” Rõ ràng cô là người đã bốn năm không gặp. Nghĩ đến điều đó nhưng cô không muốn anh nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình.



Trong mắt Lệ Lôi hiện lên vẻ buồn bã: "Đã nhiều năm không gặp rồi mà em vừa mở miệng đã đuổi anh đi!"



Hạ Lăng chế nhạo, có phần chua xót: "Nếu không, anh muốn em giữ anh lại ăn cơm?"



"Tiểu Lăng!" Lệ Lôi nói: "Đừng làm như vậy, anh chỉ muốn đến xem. Anh nghe bảo mẫu nói Tiểu Duệ gặp em trên bãi biển và làm em bị thương. Anh muốn đến trực tiếp xin lỗi em." Anh đã nhớ cô nhiều năm như vậy. Hôm nay vừa trở về nhà, anh chỉ muốn đến gặp cô luôn thôi.



Lệ Lôi đã tưởng tượng ra rất nhiều khả năng để tái hợp, anh nên dùng lý do gì để tiếp cận cô và nên dùng chủ đề gì để giữ cô, nên nhẹ nhàng, lãng mạn hay đáng thương để Tiểu Lăng tha thứ cho anh suốt bao năm qua không có tin tức.



Tại thời điểm này, tất cả ý tưởng đó đều không thể dùng đến.



Họ cứ như vậy, không chuẩn bị gì mà đã gặp nhau.



Hạ Lăng nghe anh nói câu này. Cơn tức giận trong người đột nhiên dâng lên. Phải! Anh thay mặt con trai xin lỗi. Đứa nhỏ là của anh còn cô là người ngoài. Cô thậm chí còn gay gắt hơn: "Lệ Lôi, anh dạy một đứa trẻ như vậy sao? Anh dạy một đứa trẻ nhỏ trở thành như thế này. Và nó thậm chí không đến xin lỗi khi nó phạm sai lầm, lại còn để người cha như anh đến xin lỗi!" Cô nói xong còn buồn hơn nữa. Rốt cuộc, anh ấy chiều chuộng đứa trẻ đó đến cỡ nào...



Lệ Lôi chỉ nói: “Anh xin lỗi.” Anh thực sự không quan tâm đến đứa trẻ đó. Anh luôn cảm thấy có lỗi với Tô Đường vì đã luôn bỏ mặc cô trong việc giáo dục đứa trẻ.



Không ngờ, đứa trẻ đã có mâu thuẫn với Tiểu Lăng như vậy trong lần gặp đầu tiên.



“Để anh xem vết thương của em.” Lệ Lôi đưa mắt nhìn bắp chân bị thương của cô. Vết bầm lớn làm anh cảm thấy xót xa.



Cô nói: "Lệ thiếu gia, tôi không cần anh phải giả mèo khóc chuột ở đây. Tôi sẽ tự giải quyết vết thương của mình."



Anh đặt khay đầy thuốc lên bàn và bước tới đóng cửa. Đợi lúc cô mất cảnh giác, anh mới nghiêng người ôm cô.



Cô kêu lên: “Anh làm cái gì vậy?”



Lệ Lôi không lên tiếng, đem cô bế lên giường ngồi xuống, quỳ xuống thảm, xử lý vết thương cho cô.



Hạ Lăng rất tức giận, giãy dụa muốn nhảy xuống khỏi giường.



Lệ Lôi nói: "Tiểu Lăng! Ngay cả khi được kết án tử hình, thì vẫn sẽ được nói lời bảo chữa cuối cùng. Anh biết bốn năm nay là anh phụ em nhưng em có thể cho anh một cơ hội cuối cùng và lắng nghe lời giải thích của anh không?"



Cô bỗng nhiên trầm mặc.



- -----------------



Dịch: @Dương Thị Nhã Bình



Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh



- -----------------



Do tuần rồi up khá nhiều chap nên ai cũng đuối vì vậy hôm qua mới không có chap! còn những ngày còn lại của tuần này thì ngày nào cũng có chap nha mng!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom