Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 669: Đánh nhau
Hạ Lăng nghe tiếng người đã rời đi, toàn thân mềm nhũn, vô lực nằm trong lòng Lệ Lôi.
Lệ Lôi ôm rồi lại hôn cô, cuối cùng mới buông ra. Anh dùng ngón tay nhẹ nhàng vén mái tóc dài và chỉnh lại vạt áo có phần lộn xộn của cô, nhẹ giọng nói: “Không cần sợ đến vậy đâu, bọn họ đã không còn ở đây nữa rồi.”
Câu nói này đã châm ngòi cho toàn bộ lửa giận trong cô.
Cũng không biết lấy đâu ra sức, cô tát anh một cái thật mạnh.
Tiếng vang lanh lảnh.
Trên má anh xuất hiện năm dấu tay rõ nét.
“Đừng để tôi gặp lại anh.” Cô chán ghét nói, quay đầu bỏ đi.
Dọc đường đi rất nhanh, cô chỉ cảm thấy lửa giận ngập tràn như sắp sửa nổ tung, bước đi như gió, vạt váy tiên nữ làm bằng vải voan mỏng đính ren bay bay trong gió, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo của cô bình tĩnh đi giữa đám người qua lại không ngớt, làm ngơ trước ánh mắt hiếu kỳ của mọi người xung quanh.
“Diệp tiểu thư.”
“Diệp tiểu thư.”
Đi đến nơi canh gác trước cửa, vài nhân viên bảo vệ lần lượt chào hỏi cô.
“Ai cho các anh để Lệ Lôi vào?” Cô rất tức giận, “Mang anh ta cút khỏi đây cho tôi!”
“Nhưng mà,” vài bảo vệ nhìn nhau khó xử, “anh ta có thư mời.”
“Thư mời của anh ta là giả!” Hạ Lăng càng tức giận, vốn tưởng rằng không gửi thư mời cho những người không liên quan thì mọi chuyện sẽ thuận lợi, ai ngờ lại có người đê tiện đến mức làm giả cả thư mời.
Một vài nhân viên bảo vệ vẫn hơi khó xử, Lệ tiên sinh cũng là một nhân vật có máu mặt, cho dù có làm giả thư mời thì cũng chỉ là một trò đùa vô hại, nhìn chung nếu đuổi người ta ra ngoài thì cũng có hơi khó coi. Có điều, trời lớn đất lớn chủ nhân vẫn là lớn nhất, Diệp tiểu thư đã nói vậy rồi thì bọn họ cũng đành phải chấp hành thôi.
Bảo vệ đứng đầu nhấc bộ đàm lên, phân phó cho bảo vệ trong sân vài câu.
Không ngờ rằng, người bên này còn chưa bắt được, bên kia đã có chuyện.
“Không ổn rồi không ổn rồi!” Có người hoảng sợ kêu lên, “Thiệu Huy với Lệ Duệ đánh nhau!”
Rất nhiều quan khách bu lại xem náo nhiệt, nhao nhao đi về hướng phát ra âm thanh. Hạ Lăng cũng vội vàng lao đến đó, cô hiểu rõ đứa nhỏ Thiệu Huy này, tính tình mềm mỏng dễ thương, bình thường ngay cả một con côn trùng nhỏ cũng không nỡ giết, có lúc bươm bướm bay vào phòng trong biệt thự, cậu còn khéo léo đuổi chúng bay ra, từ trước đến giờ chưa hề làm hại ai cả. Còn Lệ Duệ thì sao? Trừ lần này ra thì tổng cộng cô đã gặp cậu hai lần, cả hai lần đều bị cậu đánh.
Cô lo sợ Thiệu Huy bị ức hiếp.
Nhưng khi đến hiện trường, cô lại phải ngẩn ra vì kinh ngạc.
Trước mắt là Thiệu Huy ấn Lệ Duệ xuống đất, ra sức đánh, cánh tay cánh chân nhỏ vung vẩy, bộ dạng tràn đầy sức mạnh. Ngược lại là Lệ Duệ, nhiều lần muốn đánh trả, nhưng đều bị Thiệu Huy vừa vặn tránh được.
“Cái này... không khoa học!” Một vị khách la lên, “Đứa nhóc Thiệu Huy này, nhìn thấp hơn Lệ Duệ, sao có thể đánh được như vậy? Nghe nói Lệ Duệ học võ kungfu đó.” Quần chúng vây xem sâu sắc nghĩ rằng, thông thường phải là đứa lớn bắt nạt đứa nhỏ, đâu ra đạo lý ngược lại như vậy chứ? Huống hồ, Lệ Duệ trước giờ luôn mang một mặt tàn ác, vừa nhìn đã biết không dễ chọc vào, còn Thiệu Huy lại đáng yêu như vậy.
Cảnh tượng trước mắt buộc bọn họ phải đối mặt với hiện thực.
Thực tế là... Thiệu Huy đã đánh Lệ Duệ đến không còn sức để đánh trả. Trên người hai đứa nhỏ toàn là bùn, trên mặt và quần áo của Lệ Duệ còn loang lổ vết máu, nhìn thấy mà giật mình.
Tuy nói mấy cậu nhóc đánh nhau không phải chuyện gì lớn, nhưng khắp nơi đều là máu.
Có người xông lên, cố gắng hoà giải: “Thiệu Huy, mau dừng tay, đừng đánh nữa.” Vừa nói anh ta vừa đưa tay kéo hai đứa nhỏ, chủ yếu là kéo Thiệu Huy, nhưng lại kéo không ra. Đứa nhỏ này, nhìn thấp thấp mũm mĩm có chút giống trẻ sơ sinh, lúc đánh nhau lại thật không chịu thua, ngay cả người lớn đột ngột kéo cũng không kéo ra được.
“Thiệu Huy!” Hạ Lăng cũng kêu. Đứa nhỏ này không biết có chuyện gì, thường ngày tính tình mềm mỏng, thỉnh thoảng bị người giúp việc dạy dỗ vài câu cũng không tức giận, cô cũng là lần đầu tiên thấy cậu nóng nảy như vậy.
Cũng không biết Thiệu Huy có nghe thấy không, tóm lại, cậu vẫn không ngừng đánh Lệ Duệ, vừa đánh vừa hung hăng nói: “Ngươi xin lỗi đi!” Thanh âm rất mềm mại êm ái, khiến người nghe dở khóc dở cười.
“Thiệu Huy!” Một giọng nam khác truyền đến, là Lệ Lôi. Không biết anh đã tới đây từ lúc nào, một bước xông lên phía trước, vươn tay nắm lấy cánh tay Thiệu Huy, cũng không biết anh làm động tác gì, chỉ trong chốc lát đã tách được Thiệu Huy và Lệ Duệ ra, ôm Thiệu Huy vào lòng.
“Anh đừng động vào con tôi!” Hạ Lăng nôn nóng, bước tới, giành lấy Thiệu Huy từ trong tay anh, ôm vào lòng.
Lệ Lôi không ngăn cản cô, sau khi giao Thiệu Huy cho cô, anh cúi xuống kiểm tra Lệ Duệ: “Tiểu Duệ, con có sao không? Có bị thương ở đâu không?”
Đức nhóc Lệ Duệ này rất quật cường, tuy bị người khác đánh đến cả mặt đều dính đầy bụi đất, cả người đều be bét máu, nhưng vẫn không nói tiếng nào. Cậu hầm hầm bò dậy, phủi đi bụi đất dính trên người.
“Bị thương ở đâu rồi?” Lệ Lôi nhìn khắp người cậu đều là máu, nhìn thấy mà phát hoảng, để đến tham gia yến hội của Tiểu Lăng, anh đã bí mật đưa Tiểu Duệ ra ngoài, nếu như làm đứa nhỏ bị thương, lúc về phải giải thích với Tô Đường thế nào đây? Nói cho cùng, Tiểu Duệ cũng không phải con ruột của anh, làm mẹ kế rất khó, làm ba kế cũng khó không kém.
Lệ Duệ chậm chạp nói: “Con không bị thương.”
Lệ Lôi ngơ ngác, đoàn người vây xem xung quanh cũng ngớ ra.
Đột nhiên lại nghe thấy giọng nói khẩn trương của Hạ Lăng: “Bác sĩ! Mau gọi bác sĩ!”
Mọi người quay qua nhìn đứa bé còn lại, Thiệu Huy. Chỉ thấy Thiệu Huy nhỏ bé được Hạ Lăng ôm trong lòng, cánh tay nhỏ liên tục chảy máu, miệng còn an ủi cô: “Chị ơi, em không đau.”
Cậu không đau nhưng Hạ Lăng lại đau lòng đến khắc khoải, tim căng chặt.
Cô liên tục gọi bác sĩ, tay ôm đứa nhỏ chạy về hướng phòng nghỉ.
Rất nhiều người chạy theo sau, thậm chí Lệ Lôi vốn dĩ đang ngơ ngác cũng mang Lệ Duệ đi theo.
Yến tiệc này chủ yếu là để các bé cùng chơi và gặp gỡ nhau, khi tổ chức cũng đã suy xét đến chuyện ngoài ý muốn như bây giờ, vậy nên hiện trường sớm đã chuẩn bị sẵn bác sĩ chuyên khoa nhi. Lúc này xảy ra chuyện, rất nhanh đã có thể khám chữa cho Thiệu Huy.
“Làm thế nào bị thương vậy?” Bác sĩ chỉ vào cánh tay Thiệu Huy, hỏi.
“Bị đá đập vào ạ.” Thiệu Huy nhỏ nhẹ nói, “Bác sĩ ơi, vết thương này thực sự rất nhỏ rất nhỏ đúng không ạ? Bác mau nói với chị gái rằng Thiệu Huy không sao hết, bảo chị đừng buồn nữa đi ạ.”
Vốn dĩ trong lòng Hạ Lăng đã rất khó chịu, nghe cậu nói như vậy, mũi liền chua xót, suýt rơi nước mắt.
“Chị đừng khóc, Thiệu Huy thật sự không đau.” Đứa nhỏ nhẹ giọng an ủi cô.
“Đứa nhỏ này thật hiểu chuyện”, có người từ trong đám đông nói.
“Hiểu chuyện cái gì, đánh Lệ Duệ người ta thành như vậy rồi.” Phe còn lại có ý kiến khác. Ánh mắt của tất cả mọi người quét qua quét lại giữa hai đứa nhỏ, suy đoán chuyện gì đã xảy ra, lòng tràn đầy hứng thú mà hóng hớt.
- -------------
Dịch: @Minh Châu
Chỉnh sửa: @Nguyễn minh Châu
- ------------
Lệ Lôi ôm rồi lại hôn cô, cuối cùng mới buông ra. Anh dùng ngón tay nhẹ nhàng vén mái tóc dài và chỉnh lại vạt áo có phần lộn xộn của cô, nhẹ giọng nói: “Không cần sợ đến vậy đâu, bọn họ đã không còn ở đây nữa rồi.”
Câu nói này đã châm ngòi cho toàn bộ lửa giận trong cô.
Cũng không biết lấy đâu ra sức, cô tát anh một cái thật mạnh.
Tiếng vang lanh lảnh.
Trên má anh xuất hiện năm dấu tay rõ nét.
“Đừng để tôi gặp lại anh.” Cô chán ghét nói, quay đầu bỏ đi.
Dọc đường đi rất nhanh, cô chỉ cảm thấy lửa giận ngập tràn như sắp sửa nổ tung, bước đi như gió, vạt váy tiên nữ làm bằng vải voan mỏng đính ren bay bay trong gió, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo của cô bình tĩnh đi giữa đám người qua lại không ngớt, làm ngơ trước ánh mắt hiếu kỳ của mọi người xung quanh.
“Diệp tiểu thư.”
“Diệp tiểu thư.”
Đi đến nơi canh gác trước cửa, vài nhân viên bảo vệ lần lượt chào hỏi cô.
“Ai cho các anh để Lệ Lôi vào?” Cô rất tức giận, “Mang anh ta cút khỏi đây cho tôi!”
“Nhưng mà,” vài bảo vệ nhìn nhau khó xử, “anh ta có thư mời.”
“Thư mời của anh ta là giả!” Hạ Lăng càng tức giận, vốn tưởng rằng không gửi thư mời cho những người không liên quan thì mọi chuyện sẽ thuận lợi, ai ngờ lại có người đê tiện đến mức làm giả cả thư mời.
Một vài nhân viên bảo vệ vẫn hơi khó xử, Lệ tiên sinh cũng là một nhân vật có máu mặt, cho dù có làm giả thư mời thì cũng chỉ là một trò đùa vô hại, nhìn chung nếu đuổi người ta ra ngoài thì cũng có hơi khó coi. Có điều, trời lớn đất lớn chủ nhân vẫn là lớn nhất, Diệp tiểu thư đã nói vậy rồi thì bọn họ cũng đành phải chấp hành thôi.
Bảo vệ đứng đầu nhấc bộ đàm lên, phân phó cho bảo vệ trong sân vài câu.
Không ngờ rằng, người bên này còn chưa bắt được, bên kia đã có chuyện.
“Không ổn rồi không ổn rồi!” Có người hoảng sợ kêu lên, “Thiệu Huy với Lệ Duệ đánh nhau!”
Rất nhiều quan khách bu lại xem náo nhiệt, nhao nhao đi về hướng phát ra âm thanh. Hạ Lăng cũng vội vàng lao đến đó, cô hiểu rõ đứa nhỏ Thiệu Huy này, tính tình mềm mỏng dễ thương, bình thường ngay cả một con côn trùng nhỏ cũng không nỡ giết, có lúc bươm bướm bay vào phòng trong biệt thự, cậu còn khéo léo đuổi chúng bay ra, từ trước đến giờ chưa hề làm hại ai cả. Còn Lệ Duệ thì sao? Trừ lần này ra thì tổng cộng cô đã gặp cậu hai lần, cả hai lần đều bị cậu đánh.
Cô lo sợ Thiệu Huy bị ức hiếp.
Nhưng khi đến hiện trường, cô lại phải ngẩn ra vì kinh ngạc.
Trước mắt là Thiệu Huy ấn Lệ Duệ xuống đất, ra sức đánh, cánh tay cánh chân nhỏ vung vẩy, bộ dạng tràn đầy sức mạnh. Ngược lại là Lệ Duệ, nhiều lần muốn đánh trả, nhưng đều bị Thiệu Huy vừa vặn tránh được.
“Cái này... không khoa học!” Một vị khách la lên, “Đứa nhóc Thiệu Huy này, nhìn thấp hơn Lệ Duệ, sao có thể đánh được như vậy? Nghe nói Lệ Duệ học võ kungfu đó.” Quần chúng vây xem sâu sắc nghĩ rằng, thông thường phải là đứa lớn bắt nạt đứa nhỏ, đâu ra đạo lý ngược lại như vậy chứ? Huống hồ, Lệ Duệ trước giờ luôn mang một mặt tàn ác, vừa nhìn đã biết không dễ chọc vào, còn Thiệu Huy lại đáng yêu như vậy.
Cảnh tượng trước mắt buộc bọn họ phải đối mặt với hiện thực.
Thực tế là... Thiệu Huy đã đánh Lệ Duệ đến không còn sức để đánh trả. Trên người hai đứa nhỏ toàn là bùn, trên mặt và quần áo của Lệ Duệ còn loang lổ vết máu, nhìn thấy mà giật mình.
Tuy nói mấy cậu nhóc đánh nhau không phải chuyện gì lớn, nhưng khắp nơi đều là máu.
Có người xông lên, cố gắng hoà giải: “Thiệu Huy, mau dừng tay, đừng đánh nữa.” Vừa nói anh ta vừa đưa tay kéo hai đứa nhỏ, chủ yếu là kéo Thiệu Huy, nhưng lại kéo không ra. Đứa nhỏ này, nhìn thấp thấp mũm mĩm có chút giống trẻ sơ sinh, lúc đánh nhau lại thật không chịu thua, ngay cả người lớn đột ngột kéo cũng không kéo ra được.
“Thiệu Huy!” Hạ Lăng cũng kêu. Đứa nhỏ này không biết có chuyện gì, thường ngày tính tình mềm mỏng, thỉnh thoảng bị người giúp việc dạy dỗ vài câu cũng không tức giận, cô cũng là lần đầu tiên thấy cậu nóng nảy như vậy.
Cũng không biết Thiệu Huy có nghe thấy không, tóm lại, cậu vẫn không ngừng đánh Lệ Duệ, vừa đánh vừa hung hăng nói: “Ngươi xin lỗi đi!” Thanh âm rất mềm mại êm ái, khiến người nghe dở khóc dở cười.
“Thiệu Huy!” Một giọng nam khác truyền đến, là Lệ Lôi. Không biết anh đã tới đây từ lúc nào, một bước xông lên phía trước, vươn tay nắm lấy cánh tay Thiệu Huy, cũng không biết anh làm động tác gì, chỉ trong chốc lát đã tách được Thiệu Huy và Lệ Duệ ra, ôm Thiệu Huy vào lòng.
“Anh đừng động vào con tôi!” Hạ Lăng nôn nóng, bước tới, giành lấy Thiệu Huy từ trong tay anh, ôm vào lòng.
Lệ Lôi không ngăn cản cô, sau khi giao Thiệu Huy cho cô, anh cúi xuống kiểm tra Lệ Duệ: “Tiểu Duệ, con có sao không? Có bị thương ở đâu không?”
Đức nhóc Lệ Duệ này rất quật cường, tuy bị người khác đánh đến cả mặt đều dính đầy bụi đất, cả người đều be bét máu, nhưng vẫn không nói tiếng nào. Cậu hầm hầm bò dậy, phủi đi bụi đất dính trên người.
“Bị thương ở đâu rồi?” Lệ Lôi nhìn khắp người cậu đều là máu, nhìn thấy mà phát hoảng, để đến tham gia yến hội của Tiểu Lăng, anh đã bí mật đưa Tiểu Duệ ra ngoài, nếu như làm đứa nhỏ bị thương, lúc về phải giải thích với Tô Đường thế nào đây? Nói cho cùng, Tiểu Duệ cũng không phải con ruột của anh, làm mẹ kế rất khó, làm ba kế cũng khó không kém.
Lệ Duệ chậm chạp nói: “Con không bị thương.”
Lệ Lôi ngơ ngác, đoàn người vây xem xung quanh cũng ngớ ra.
Đột nhiên lại nghe thấy giọng nói khẩn trương của Hạ Lăng: “Bác sĩ! Mau gọi bác sĩ!”
Mọi người quay qua nhìn đứa bé còn lại, Thiệu Huy. Chỉ thấy Thiệu Huy nhỏ bé được Hạ Lăng ôm trong lòng, cánh tay nhỏ liên tục chảy máu, miệng còn an ủi cô: “Chị ơi, em không đau.”
Cậu không đau nhưng Hạ Lăng lại đau lòng đến khắc khoải, tim căng chặt.
Cô liên tục gọi bác sĩ, tay ôm đứa nhỏ chạy về hướng phòng nghỉ.
Rất nhiều người chạy theo sau, thậm chí Lệ Lôi vốn dĩ đang ngơ ngác cũng mang Lệ Duệ đi theo.
Yến tiệc này chủ yếu là để các bé cùng chơi và gặp gỡ nhau, khi tổ chức cũng đã suy xét đến chuyện ngoài ý muốn như bây giờ, vậy nên hiện trường sớm đã chuẩn bị sẵn bác sĩ chuyên khoa nhi. Lúc này xảy ra chuyện, rất nhanh đã có thể khám chữa cho Thiệu Huy.
“Làm thế nào bị thương vậy?” Bác sĩ chỉ vào cánh tay Thiệu Huy, hỏi.
“Bị đá đập vào ạ.” Thiệu Huy nhỏ nhẹ nói, “Bác sĩ ơi, vết thương này thực sự rất nhỏ rất nhỏ đúng không ạ? Bác mau nói với chị gái rằng Thiệu Huy không sao hết, bảo chị đừng buồn nữa đi ạ.”
Vốn dĩ trong lòng Hạ Lăng đã rất khó chịu, nghe cậu nói như vậy, mũi liền chua xót, suýt rơi nước mắt.
“Chị đừng khóc, Thiệu Huy thật sự không đau.” Đứa nhỏ nhẹ giọng an ủi cô.
“Đứa nhỏ này thật hiểu chuyện”, có người từ trong đám đông nói.
“Hiểu chuyện cái gì, đánh Lệ Duệ người ta thành như vậy rồi.” Phe còn lại có ý kiến khác. Ánh mắt của tất cả mọi người quét qua quét lại giữa hai đứa nhỏ, suy đoán chuyện gì đã xảy ra, lòng tràn đầy hứng thú mà hóng hớt.
- -------------
Dịch: @Minh Châu
Chỉnh sửa: @Nguyễn minh Châu
- ------------
Bình luận facebook