Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 695: Rốt cuộc là ai ngốc?
Tiếng khóc của đứa nhỏ thật kinh thiên động địa.
Phóng viên Tôn quan sát một màn trước mặt, kinh ngạc đến ngẩn người. Xem ra Lệ Duệ quả thật là sợ Nhị Mao, hơn nữa còn là cực kỳ sợ. Một đứa nhóc bên nhau sớm chiều với sủng vật nhà mình mà còn có thể bị doạ đến tè ra quần, đây rốt cuộc nên nói là do sủng vật quá hung dữ, hay là do đứa nhỏ quá… nhát gan?
Phóng viên Tôn trong lòng thầm lắc đầu, đứa nhỏ Lệ Duệ này, thật sự không giống con ruột của Lệ đại boss.
Bên kia, Thiệu Huy rất “quan tâm” hỏi: “Tiểu Duệ, em có sao không? Sợ Nhị Mao thì cứ nói thẳng, lại chẳng phải là chuyện gì mất mặt, lớn thế này rồi mà còn bị doạ đến tè ra quần mới mất mặt a. Mau thay quần áo đi, nhiều cô chú đứng xem như vậy, xấu hổ biết bao.”
Lời nói ngây ngô của đứa nhỏ làm Lệ Duệ càng khóc lớn hơn.
Khung cảnh trong phòng khách rất hỗn loạn, Lệ Duệ thì gào khóc, Thiệu Huy thì như đang khuyên ngăn, còn Nhị Mao thì lười biếng nằm nhoài, bộ dạng như thể chuyện gì cũng không liên quan đến mình, Hạ Lăng bịt mũi, âm thầm lùi về phía sau, còn Tô Đường thì cứng đờ đứng nguyên tại chỗ, tiến thoái lưỡng nan. Đáng lý ra, Tô Đường là mẹ của đứa nhỏ, lúc này nên tiến lên giúp đỡ cậu, nhưng cô lại nhớ ra đứa nhỏ này còn đang rất dơ bẩn, thường ngày, những việc này đều là do bảo mẫu làm, dọn phân, dọn nước tiểu,..... Cô tao nhã thuần khiết như vậy, sao có thể làm chứ?
Lệ Lôi khẽ cau mày, nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mắt.
“Phóng viên Tôn, để anh chê cười rồi.” Ngữ điệu của anh có chút qua loa, nói với phóng viên Tôn, “Vốn dĩ còn muốn giữ anh ngồi thêm một lúc, có điều, phòng khách bị làm thành như vậy rồi, thật sự không hợp để giữ khách nữa.”
Phóng viên Tôn quanh năm chạy tin tức, vốn dĩ rất giỏi quan sát sắc mặt, nghe ra ẩn ý của Lệ Lôi bèn đứng dậy: “Vậy tôi không làm phiền anh nữa, hôm khác sẽ đến nhà hỏi thăm sau.” Mặc dù chỉ mới đến được một lúc không lâu đã phải rời đi, anh ta cảm thấy cũng có chút đáng tiếc, bất quá, tin tức mà anh ta muốn có cũng đã đến tay rồi – Nhị Mao quả thực chỉ thích một mình đứa nhóc Thiệu Huy, xem ra, sở dĩ ngày thường Diệp Tinh Lăng tiếp xúc với Lệ Lôi, cũng chỉ có nguyên nhân là vì đứa nhỏ.
Mối quan hệ giữa hai người bọn họ là trong sạch, không có chuyện tiểu tam chen chân gì hết.
Phóng viên Tôn một bên thầm suy nghĩ quay về nên làm sao chuyển cái kết luận này thành tin tức, một bên chào tạm biệt.
Tiễn phóng viên Tôn đi rồi, Lệ Lôi đóng cửa trước lại.
Trong phòng khách vẫn rất hỗn loạn, Lệ Duệ vẫn tiếp tục gào khóc.
Hạ Lăng không thể chịu đựng được nhất chính là loại âm thanh đinh tai nhức óc này, lúc này cô đã lui về nơi xa Lệ Duệ nhất có thể, mà Tô Đường cũng đã lùi ra rất xa – đứa nhỏ này quá bẩn rồi, cô cũng không thể chịu được a.
Chỉ có Tiểu Thiệu Huy là vẫn còn vây quanh Lệ Duệ: “Sao vậy sao vậy, em đừng khóc mà, bác anh nói nam tử hán là không được khóc nha… Tiểu Duệ, mau dậy đi, anh dẫn em đi thay quần áo có được không?” Tuy Thiệu Huy không quá thích Lệ Duệ, nhưng giữa hai người cũng không có thâm thù đại hận gì, thấy Lệ Duệ khóc đến thê thảm như vậy, liền có chút không nhẫn tâm, muốn giúp cậu ấy một chút. Tiếc là người nhỏ sức yếu, không biết phải giúp cậu ấy như thế nào.
Lệ Lôi kéo Tiểu Thiệu Huy ra vài bước, nhẹ giọng nói: “Để chú.”
Anh bước đến trước mặt Lệ Duệ, ngồi xổm xuống, không quan tâm đến đứa nhỏ cả người dơ bẩn đầy mùi hôi thối, anh ôm cậu lên: “Cha dẫn con đi tắm.” Anh nói. Mặc dù đứa nhỏ này không phải con ruột của anh, nhưng trong lòng anh luôn cảm thấy cực kỳ áy náy với sự hi sinh năm đó của Tô Đường nên vẫn luôn đối xử với cậu như con ruột.
Lệ Duệ thấy rốt cuộc cũng có người để ý đến mình, ôm chặt lấy Lệ Lôi, tiếp tục khóc đến khàn giọng.
Lệ Lôi vừa dỗ dành cậu vừa đi về phía phòng tắm, đi được một nửa thì quay người lại nói: “Tiểu Lăng.” Anh nhìn Hạ Lăng đang đứng ở đằng xa, thanh âm dịu dàng hơn trước, “Nơi này bẩn, em dẫn Thiệu Huy vào phòng ngủ đợi anh nhé, lát nữa anh gọi bảo mẫu đến dọn dẹp phòng khách một chút.” Anh bình thường thích tự làm mọi việc nên không có bảo mẫu sống trong chung cư, những lúc như này, phải đặc biệt gọi người từ ngoài tới.
Tô Đường lúc này mới định thần trở lại, vội vàng nói: “Để em gọi.” Cô cuối cùng cũng đã nhớ ra thân phận của mình, là mẹ của đứa nhỏ, “người vợ hiền lương thục đức” của Lệ Lôi. Sao có thể khoanh tay đứng nhìn lúc Lệ Lôi bận trước bận sau được chứ?
Đây… quá không giống một nữ chủ nhân rồi.
Nghĩ đến đây, cô có chút miễn cưỡng hướng về phía Hạ Lăng cười: “Cô Diệp hay là vào phòng trà đi, Tiểu Duệ doạ cô rồi, lát nữa tôi sẽ pha cho cô một chén trà đền tội.” Nhàn nhạt khẩu khí của một người chủ nhà.
Hạ Lăng khẽ nheo mắt.
Cô vốn dĩ muốn dẫn Thiệu Huy về nhà, có điều, nghe Tô Đường nói như vậy, ngược lại không muốn đi nữa. Người phụ nữ này trước giờ luôn đứng chắn giữa cô và Lệ Lôi, Hạ Lăng cô đây không cần Lệ Lôi là một chuyện, nhưng bị người khác gây hấn lại là một chuyện khác! Tô Đường dựa vào đâu mà dám tự coi mình thành nữ chủ nhân chứ?
Cô mỉm cười, khuôn mặt thanh tú như rực rỡ phát quang, cực kỳ xinh đẹp: “Sao tôi có thể không biết xấu hổ mà đi làm phiền trợ lý Tô chứ?” Cô cố ý nhấn mạnh hai từ “trợ lý”, hài lòng nhìn sắc mặt có chút biến dạng của Tô Đường, tuy nhiên chỉ một khắc sau Tô Đường đã điều chỉnh lại được sắc mặt rồi, “Tôi vẫn là dẫn Thiệu Huy đến phòng ngủ đi, có chút mệt rồi, nên ngủ một lúc.” Cô nói.
Nói xong, cô nhẹ nhàng xoay người, mang theo Thiệu Huy đi về phía phòng ngủ.
Bỏ lại Tô Đường đứng đó một mình, giận đến nghiến răng.
Con tiện nhân đó dựa vào đâu mà dám vào phòng ngủ của Lệ Lôi?! Phải biết rằng phòng ngủ của Lệ Lôi, bình thường, ngay cả cô cũng không được vào! Địa vị của hai người bọn họ trong lòng Lệ Lôi, cao thấp rõ ràng như thế, dường như nhận thức được điều này đã khiến trái tim Tô Đường như bị khoét một lỗ sâu, đau đớn đến tột đỉnh.
Nhưng bây giờ đang ở trong địa bàn của Lệ Lôi, cô không thể đối phó với Hạ Lăng một cách trắng trợn được.
Cô ta đứng trong phòng khách đầy mùi hôi khai, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng hạ quyết tâm, đi về phía phòng tắm. Cho dù Lệ Duệ rất bẩn thỉu, nhưng để có thể tiếp xúc với Lệ Lôi thêm một lúc, cô có thể cố chịu được.
Cô bước vào phòng tắm, nói với Lệ Lôi: “Để em tắm cho đứa nhỏ cho.”
Quả nhiên, Lệ Lôi nói: “Không cần đâu, Tô Đường, tôi đã tắm cho cậu nhóc gần xong rồi. Tiểu Duệ đứa nhỏ này có hơi nhát gan, sau này đừng để thằng bé tiếp xúc với Nhị Mao.”
Tô Đường khẽ cắn môi: “Vâng.”
Lệ Duệ sao có thể thích tiếp xúc với Nhị Mao được chứ? Rõ ràng là trúng kế của thằng khốn Diệp Thiệu Huy kia! “Nếu không phải là Thiệu Huy gọi tiểu Duệ qua, thì thằng bé cũng sẽ không tiếp xúc với Nhị Mao,” Tô Đường nhẹ giọng nói, “Đứa nhóc Thiệu Huy đó quá thông minh, lại to gan, em sợ Tiểu Duệ chơi với nó sẽ bị thiệt.”
Lệ Lôi cười cười, không coi là thật: “Thiệu Huy? Một tiểu gia hoả ngốc nghếch.” Giống y như người chị ngốc của cậu, nào đâu có nửa điểm dáng vẻ thông minh lanh lợi chứ? Bất quá, “Tiểu Duệ không thân thiện với Thiệu Huy cho lắm, sau này em phải quan tâm nhiều hơn, để hai đứa nhỏ sống hoà hợp với nhau.”
Tô Đường vốn dĩ là muốn mắng vốn Thiệu Huy, không ngờ lại bị Lệ Lôi phản lại một trận, trong lòng rất buồn bã. Cô thề với trực giác của phụ nữ, thằng khốn Thiệu Huy đó sao có thể ngốc nghếch được? Ngược lại còn thông minh cơ! Nếu Lệ Duệ thông minh bằng một nửa cậu thì người làm mẹ như cô đã không cần phải bận tâm như này!”
Cô bất mãn liếc nhìn Lệ Duệ.
Thổ dân Nam Phi chính là thổ dân Nam Phi, vừa ngu dốt lại thiếu văn hoá, thật là làm người khác chán ghét!
Nếu không phải là để tranh thủ giành được sự đồng cảm của Lệ Lôi, đứa nhỏ này sợ rằng sớm đã bị cô dìm chết dưới biển rồi!
- ----------
Phóng viên Tôn quan sát một màn trước mặt, kinh ngạc đến ngẩn người. Xem ra Lệ Duệ quả thật là sợ Nhị Mao, hơn nữa còn là cực kỳ sợ. Một đứa nhóc bên nhau sớm chiều với sủng vật nhà mình mà còn có thể bị doạ đến tè ra quần, đây rốt cuộc nên nói là do sủng vật quá hung dữ, hay là do đứa nhỏ quá… nhát gan?
Phóng viên Tôn trong lòng thầm lắc đầu, đứa nhỏ Lệ Duệ này, thật sự không giống con ruột của Lệ đại boss.
Bên kia, Thiệu Huy rất “quan tâm” hỏi: “Tiểu Duệ, em có sao không? Sợ Nhị Mao thì cứ nói thẳng, lại chẳng phải là chuyện gì mất mặt, lớn thế này rồi mà còn bị doạ đến tè ra quần mới mất mặt a. Mau thay quần áo đi, nhiều cô chú đứng xem như vậy, xấu hổ biết bao.”
Lời nói ngây ngô của đứa nhỏ làm Lệ Duệ càng khóc lớn hơn.
Khung cảnh trong phòng khách rất hỗn loạn, Lệ Duệ thì gào khóc, Thiệu Huy thì như đang khuyên ngăn, còn Nhị Mao thì lười biếng nằm nhoài, bộ dạng như thể chuyện gì cũng không liên quan đến mình, Hạ Lăng bịt mũi, âm thầm lùi về phía sau, còn Tô Đường thì cứng đờ đứng nguyên tại chỗ, tiến thoái lưỡng nan. Đáng lý ra, Tô Đường là mẹ của đứa nhỏ, lúc này nên tiến lên giúp đỡ cậu, nhưng cô lại nhớ ra đứa nhỏ này còn đang rất dơ bẩn, thường ngày, những việc này đều là do bảo mẫu làm, dọn phân, dọn nước tiểu,..... Cô tao nhã thuần khiết như vậy, sao có thể làm chứ?
Lệ Lôi khẽ cau mày, nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mắt.
“Phóng viên Tôn, để anh chê cười rồi.” Ngữ điệu của anh có chút qua loa, nói với phóng viên Tôn, “Vốn dĩ còn muốn giữ anh ngồi thêm một lúc, có điều, phòng khách bị làm thành như vậy rồi, thật sự không hợp để giữ khách nữa.”
Phóng viên Tôn quanh năm chạy tin tức, vốn dĩ rất giỏi quan sát sắc mặt, nghe ra ẩn ý của Lệ Lôi bèn đứng dậy: “Vậy tôi không làm phiền anh nữa, hôm khác sẽ đến nhà hỏi thăm sau.” Mặc dù chỉ mới đến được một lúc không lâu đã phải rời đi, anh ta cảm thấy cũng có chút đáng tiếc, bất quá, tin tức mà anh ta muốn có cũng đã đến tay rồi – Nhị Mao quả thực chỉ thích một mình đứa nhóc Thiệu Huy, xem ra, sở dĩ ngày thường Diệp Tinh Lăng tiếp xúc với Lệ Lôi, cũng chỉ có nguyên nhân là vì đứa nhỏ.
Mối quan hệ giữa hai người bọn họ là trong sạch, không có chuyện tiểu tam chen chân gì hết.
Phóng viên Tôn một bên thầm suy nghĩ quay về nên làm sao chuyển cái kết luận này thành tin tức, một bên chào tạm biệt.
Tiễn phóng viên Tôn đi rồi, Lệ Lôi đóng cửa trước lại.
Trong phòng khách vẫn rất hỗn loạn, Lệ Duệ vẫn tiếp tục gào khóc.
Hạ Lăng không thể chịu đựng được nhất chính là loại âm thanh đinh tai nhức óc này, lúc này cô đã lui về nơi xa Lệ Duệ nhất có thể, mà Tô Đường cũng đã lùi ra rất xa – đứa nhỏ này quá bẩn rồi, cô cũng không thể chịu được a.
Chỉ có Tiểu Thiệu Huy là vẫn còn vây quanh Lệ Duệ: “Sao vậy sao vậy, em đừng khóc mà, bác anh nói nam tử hán là không được khóc nha… Tiểu Duệ, mau dậy đi, anh dẫn em đi thay quần áo có được không?” Tuy Thiệu Huy không quá thích Lệ Duệ, nhưng giữa hai người cũng không có thâm thù đại hận gì, thấy Lệ Duệ khóc đến thê thảm như vậy, liền có chút không nhẫn tâm, muốn giúp cậu ấy một chút. Tiếc là người nhỏ sức yếu, không biết phải giúp cậu ấy như thế nào.
Lệ Lôi kéo Tiểu Thiệu Huy ra vài bước, nhẹ giọng nói: “Để chú.”
Anh bước đến trước mặt Lệ Duệ, ngồi xổm xuống, không quan tâm đến đứa nhỏ cả người dơ bẩn đầy mùi hôi thối, anh ôm cậu lên: “Cha dẫn con đi tắm.” Anh nói. Mặc dù đứa nhỏ này không phải con ruột của anh, nhưng trong lòng anh luôn cảm thấy cực kỳ áy náy với sự hi sinh năm đó của Tô Đường nên vẫn luôn đối xử với cậu như con ruột.
Lệ Duệ thấy rốt cuộc cũng có người để ý đến mình, ôm chặt lấy Lệ Lôi, tiếp tục khóc đến khàn giọng.
Lệ Lôi vừa dỗ dành cậu vừa đi về phía phòng tắm, đi được một nửa thì quay người lại nói: “Tiểu Lăng.” Anh nhìn Hạ Lăng đang đứng ở đằng xa, thanh âm dịu dàng hơn trước, “Nơi này bẩn, em dẫn Thiệu Huy vào phòng ngủ đợi anh nhé, lát nữa anh gọi bảo mẫu đến dọn dẹp phòng khách một chút.” Anh bình thường thích tự làm mọi việc nên không có bảo mẫu sống trong chung cư, những lúc như này, phải đặc biệt gọi người từ ngoài tới.
Tô Đường lúc này mới định thần trở lại, vội vàng nói: “Để em gọi.” Cô cuối cùng cũng đã nhớ ra thân phận của mình, là mẹ của đứa nhỏ, “người vợ hiền lương thục đức” của Lệ Lôi. Sao có thể khoanh tay đứng nhìn lúc Lệ Lôi bận trước bận sau được chứ?
Đây… quá không giống một nữ chủ nhân rồi.
Nghĩ đến đây, cô có chút miễn cưỡng hướng về phía Hạ Lăng cười: “Cô Diệp hay là vào phòng trà đi, Tiểu Duệ doạ cô rồi, lát nữa tôi sẽ pha cho cô một chén trà đền tội.” Nhàn nhạt khẩu khí của một người chủ nhà.
Hạ Lăng khẽ nheo mắt.
Cô vốn dĩ muốn dẫn Thiệu Huy về nhà, có điều, nghe Tô Đường nói như vậy, ngược lại không muốn đi nữa. Người phụ nữ này trước giờ luôn đứng chắn giữa cô và Lệ Lôi, Hạ Lăng cô đây không cần Lệ Lôi là một chuyện, nhưng bị người khác gây hấn lại là một chuyện khác! Tô Đường dựa vào đâu mà dám tự coi mình thành nữ chủ nhân chứ?
Cô mỉm cười, khuôn mặt thanh tú như rực rỡ phát quang, cực kỳ xinh đẹp: “Sao tôi có thể không biết xấu hổ mà đi làm phiền trợ lý Tô chứ?” Cô cố ý nhấn mạnh hai từ “trợ lý”, hài lòng nhìn sắc mặt có chút biến dạng của Tô Đường, tuy nhiên chỉ một khắc sau Tô Đường đã điều chỉnh lại được sắc mặt rồi, “Tôi vẫn là dẫn Thiệu Huy đến phòng ngủ đi, có chút mệt rồi, nên ngủ một lúc.” Cô nói.
Nói xong, cô nhẹ nhàng xoay người, mang theo Thiệu Huy đi về phía phòng ngủ.
Bỏ lại Tô Đường đứng đó một mình, giận đến nghiến răng.
Con tiện nhân đó dựa vào đâu mà dám vào phòng ngủ của Lệ Lôi?! Phải biết rằng phòng ngủ của Lệ Lôi, bình thường, ngay cả cô cũng không được vào! Địa vị của hai người bọn họ trong lòng Lệ Lôi, cao thấp rõ ràng như thế, dường như nhận thức được điều này đã khiến trái tim Tô Đường như bị khoét một lỗ sâu, đau đớn đến tột đỉnh.
Nhưng bây giờ đang ở trong địa bàn của Lệ Lôi, cô không thể đối phó với Hạ Lăng một cách trắng trợn được.
Cô ta đứng trong phòng khách đầy mùi hôi khai, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng hạ quyết tâm, đi về phía phòng tắm. Cho dù Lệ Duệ rất bẩn thỉu, nhưng để có thể tiếp xúc với Lệ Lôi thêm một lúc, cô có thể cố chịu được.
Cô bước vào phòng tắm, nói với Lệ Lôi: “Để em tắm cho đứa nhỏ cho.”
Quả nhiên, Lệ Lôi nói: “Không cần đâu, Tô Đường, tôi đã tắm cho cậu nhóc gần xong rồi. Tiểu Duệ đứa nhỏ này có hơi nhát gan, sau này đừng để thằng bé tiếp xúc với Nhị Mao.”
Tô Đường khẽ cắn môi: “Vâng.”
Lệ Duệ sao có thể thích tiếp xúc với Nhị Mao được chứ? Rõ ràng là trúng kế của thằng khốn Diệp Thiệu Huy kia! “Nếu không phải là Thiệu Huy gọi tiểu Duệ qua, thì thằng bé cũng sẽ không tiếp xúc với Nhị Mao,” Tô Đường nhẹ giọng nói, “Đứa nhóc Thiệu Huy đó quá thông minh, lại to gan, em sợ Tiểu Duệ chơi với nó sẽ bị thiệt.”
Lệ Lôi cười cười, không coi là thật: “Thiệu Huy? Một tiểu gia hoả ngốc nghếch.” Giống y như người chị ngốc của cậu, nào đâu có nửa điểm dáng vẻ thông minh lanh lợi chứ? Bất quá, “Tiểu Duệ không thân thiện với Thiệu Huy cho lắm, sau này em phải quan tâm nhiều hơn, để hai đứa nhỏ sống hoà hợp với nhau.”
Tô Đường vốn dĩ là muốn mắng vốn Thiệu Huy, không ngờ lại bị Lệ Lôi phản lại một trận, trong lòng rất buồn bã. Cô thề với trực giác của phụ nữ, thằng khốn Thiệu Huy đó sao có thể ngốc nghếch được? Ngược lại còn thông minh cơ! Nếu Lệ Duệ thông minh bằng một nửa cậu thì người làm mẹ như cô đã không cần phải bận tâm như này!”
Cô bất mãn liếc nhìn Lệ Duệ.
Thổ dân Nam Phi chính là thổ dân Nam Phi, vừa ngu dốt lại thiếu văn hoá, thật là làm người khác chán ghét!
Nếu không phải là để tranh thủ giành được sự đồng cảm của Lệ Lôi, đứa nhỏ này sợ rằng sớm đã bị cô dìm chết dưới biển rồi!
- ----------
Bình luận facebook