• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thiên Hậu Trở Về Full dịch (18 Viewers)

  • Chương 699: Không thể thay thế

Hạ Lăng chợt có chút hối hận vì đã giữ hai người này lại ăn cơm, thật sự là phiền muốn chết.



Cô lấy tốc độ nhanh nhất kết thúc bữa ăn, đem hai người đàn ông đuổi ra ngoài, cuối cùng mới hài lòng đóng cửa phòng bệnh, thở ra một hơi: “Mệt chết đi được.”



Thiệu Huy có chút hiếu kỳ nhìn cô: “Chị không thích Bùi thúc cùng Lệ thúc sao?”



Hạ Lăng sững sờ, không nghĩ tới đứa trẻ sẽ hỏi vấn đề này, suy nghĩ một chút mới trả lời: “Bùi thúc lòng dạ thâm sâu, tâm tư khó đoán, Tiểu Thiệu Huy, cách hắn xa một chút, hắn quá nguy hiểm.”



Tiểu Thiệu Huy gật đầu một cái, cảm thấy cô cũng không có đến mức hoàn toàn ngu ngốc.



Bất quá, “Cái kia, sao lần này chị lại tìm Bùi thúc giúp đỡ a?”



Hạ Lăng cười khổ: “Chị lúc ấy nhìn em bị bệnh liền hoảng loạn, hơn nữa Bùi thúc sống ở cách vách, từ chỗ anh ta tìm bác sĩ tới thuận tiện hơn.” Trầm mặc một lát, lại nói thêm, “Bùi thúc mặc dù tâm tư khó dò, nhưng cũng không hoàn toàn tính là người xấu, chị thiếu hắn... rất nhiều ân tình.”



Thiệu Huy chớp chớp mắt, liên quan đến những chuyện này, cậu không hiểu.



Cậu chỉ biết là bác có nói qua, trong số những người ngăn cản ba mẹ đến với nhau thì có một người tên là Bùi Tử Hoành. Tuy nhiên bác cũng dặn dò: “Bùi thúc cùng mẹ con có mối liên hệ rất sâu xa, con nhất định phải thật cẩn thận.”



Hôm nay thiếu chút nữa bị Bùi thúc hại chết, cậu bỗng nhiên có chút hiểu ý của bác.



Thằng bé kéo tay Hạ Lăng, thanh âm non nớt còn vương mùi sữa ngây thơ hỏi: “Chị, thế còn Lệ thúc? Chị là thấy bên Bùi thúc vui vẻ hơn, hay là thích Lệ thúc hơn?”



Nhớ tới người đàn ông tuấn mỹ ấm áp như ánh mặt trời kia, mặt Hạ Lăng có chút nóng lên.



“Thiệu Huy thích ai hơn?” Cô hỏi ngược lại thằng bé.



Đứa nhỏ nghiêm túc trả lời: “Đương nhiên là Lệ thúc rồi, Lệ thúc đối tốt với chị, trong nhà còn có Nhị Mao.”



Hạ Lăng bật cười, thì ra cái chính là vì Nhị Mao. Cô lại thuận tay xoa xoa mái tóc ngắn mềm mại của đứa trẻ: “Mao Đoàn Tử nhà chúng ta không đáng yêu sao?” Mao Đoàn Tử chính là mèo hoang cô nuôi lúc trước, cũng thường chơi cùng Thiệu Huy.



“Dễ thương...” Tiểu Thiệu Huy nói, “Nhưng như vậy cũng không thể thay thế được Nhị Mao nha.” Thằng bé chớp mắt, khéo léo bổ sung, “Giống như Bùi thúc, dù có ôn nhu đến đâu cũng không thể thay thế Lệ thúc a.”



Chỉ một câu nói, lại khiến Hạ Lăng ngẩn người.



Tằng kinh thương hải nan vi thủy[1], người kia, từ đầu đến cuối chính là anh ấy.



[1]Xuất phát từ hai câu thơ của Nguyên Chẩn: “Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ / Trừ khước Vu Sơn bất thị vân.” Dịch nghĩa: “Đã qua bể thẳm khôn còn nước / Ngoài chốn non Vu chẳng có mây.” Hai câu thơ là Nguyên Chẩn ví vợ mình như nước biển sâu, mây núi Vu, ngoài vợ mình ra thì chẳng còn ai nữa. Đặt trong hoàn cảnh của Hạ Lăng chính là, đã cùng nhau chung sống và trải qua bao nhiêu chuyện, Lệ Lôi trong lòng cô chính là độc nhất vô nhị, khắp thiên hạ không một ai có thể thay thế.



Dẫu có hàng ngàn hàng vạn ôn nhu cùng xuất chúng, cô vô luận thế nào cũng không buông bỏ được anh, không quên được ngày đó trong cơn giông tố mãnh liệt, anh ở trong những cánh hoa đào bay tán loạn nơi vách núi, nói với cô: “Tiểu Lăng, anh yêu em.”



Cô hơi nhắm mắt lại, trong lòng chua xót.



Những ngày tiếp theo Thiệu Huy vẫn ở lại trong bệnh viện, Hạ Lăng lại không thể tiếp tục sáng chiều túc trực bên thằng bé.



Cô là nghệ sĩ, mặc dù đã lên đến vị trí thiên hậu nhưng lịch trình mỗi ngày không thể gạt sang một bên. Trước đó vài ngày cô đã sớm lên lịch hẹn cho một buổi độc diễn ở một thành phố khác, tất nhiên phải có mặt. Nói như vậy, Thiệu Huy bên này liền không có người chăm sóc.



Lệ Lôi nghe ngóng được tin tức, chủ động tìm cô: “Tiểu Lăng, để anh tới trông nom thằng nhỏ đi. Mặc dù đã có bảo mẫu nhưng dù sao cũng chỉ là người được thuê tới, vạn nhất xảy ra cái gì cũng không thể chắc chắn được.” Ngày hôm nay anh sâu sắc cảm thấy có một nguy cơ, nếu như không tích cực chủ động một chút, nói không chừng một lúc nào đó sẽ bị tên hàng xóm cách vách Bùi Tử Hoành tận dụng cơ hội, cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt[2].



[2]Nhà ở ven hồ dễ thưởng thức ánh trăng, còn gọi là gần quan được ban lộc, ý chỉ người ở gần sẽ dễ hưởng lợi.



Hạ Lăng có chút do dự.



Nhìn Lệ Lôi đem Lệ Duệ nuôi dưỡng thành như vậy, cô quả thật có mười lá gan cũng không dám giao con cho anh ấy.



Nhưng là, bên người hình như thật sự không có ứng cử viên nào phù hợp hơn... Lâm Úc Nam? Vệ Thiều m? Phượng Côn? Bọn họ chưa từng nuôi con, không có kinh nghiệm. Bùi Tử Hoành? Vậy còn không bằng giao cho Lệ Lôi đi.



Lần này chuyến thương diễn[3] kéo dài, ước chừng phải rời đi trong một tuần lễ.



[3]Buổi biểu diễn mang tính chất thương mại.



Hạ Lăng hỏi Thiệu Huy: “Để cho Lệ thúc chăm sóc em một khoảng thời gian có được hay không?”



Thiệu Huy vỗ vỗ hay bàn tay nhỏ bé: “Được a được a, em thích nhất là Nhị Mao.”



Hạ Lăng nhìn đứa trẻ đáp một câu không đúng trọng điểm, trong lòng thầm tiếc cho đại boss nào đó sức hấp dẫn còn không bằng một con thú cưng. Cô đi tìm Lệ Lôi, đồng ý lời đề nghị của anh, bất quá có thêm điều kiện: “Không được phép để Tô Đường và Lệ Duệ đến gần con em. Hôm nay Thiệu Huy ở lại trong bệnh viện, cả hai người bọn họ đều không thể đến gần nơi này nửa bước, cho dù có bệnh cũng phải đến nơi khác để khám, anh rõ chưa?”



Lệ Lôi hiểu được tâm tư của cô, nghiêm túc đáp ứng.



“Còn có,” Hạ Lăng vẫn không thật sự yên tâm, “mỗi ngày cùng em nói chuyện điện thoại, nói cho em tình trạng của Thiệu Huy.”



Lệ Lôi cầu còn không được, mặt mày hớn hở liên tục gật đầu.



Hạ Lăng lúc này mới yên tâm rời đi.



Đến địa điểm biểu diễn, tất cả mọi người đều đem cô thành nữ thần mà tung hô ca tụng. Hiện tại cô rất nổi tiếng, thanh danh như mặt trời ban trưa, nếu như không phải là lần này kĩ thuật thiết kế cùng phong cách tạo hình đạt đến trình độ rất cao, thông thường quả thật là không mời nổi Hạ Lăng.



Cô lưu lại nơi này trong ba ngày, mỗi ngày hát một ca khúc, cùng với đó là một cuộc trò chuyện nho nhỏ với các fan hâm mộ.



Công việc coi như rất thoải mái, thời gian còn lại chính là cùng Lệ Lôi nấu cháo điện thoại.



Lệ Lôi kể chi tiết về tình hình của Thiệu Huy cho cô nghe, bao gồm đứa bé thích ăn cái gì, bắt đầu thay răng, mấy ngày này sắc trời tốt nên anh ở trong khuôn viên xanh của bệnh viện trồng một bông hoa...



Còn có rất nhiều câu chuyện muôn hình vạn trạng.



Hạ Lăng rất điềm đạm lắng nghe.



Hai người thật hiếm có khoảng thời gian yên bình như vậy, hết thảy đều tốt đẹp như quay về những tháng ngày khi xưa trong kí ức, khi tình cảm còn mặn nồng, ở biệt thự trên biển ngắm thiên địa phong vân[4], thủy triều lên xuống, trải qua những khoảnh khắc nhàn nhã quấn quýt bên nhau. Cô phảng phất như rơi vào ảo cảnh, tựa như đã cùng anh thành một nhà ba người, giống bao người bình thường khác mỗi ngày hưởng những thú vui tầm thường giản đơn và nghe âm thanh trẻ con ríu rít. Đáng tiếc... Thiệu Huy lại là nhóm máu O.



[4]trời đất gió mây



Thời điểm biết được nhóm máu của Thiệu Huy, phản ứng đầu tiên của cô là thất vọng.



Thật sự là vô cùng hụt hẫng, cô đã mong mỏi kì tích xảy ra đến nhường nào, lão thiên lại phũ phàng đem sự thật đứa con đã chết bày ra trước mặt cô. Nhưng phản ứng thứ hai chính là tự trách, sau đó là vui mừng -- thật may mắn vì Thiệu Huy là thuộc nhóm máu O, nhóm máu thường gặp như vậy, coi như có gặp phải nguy hiểm gì cũng có thể kịp thời cứu chữa.



Cô làm sao vì mấy tâm tư ích kỷ của bản thân lại có thể kỳ vọng Thiệu Huy mang loại máu hiếm như vậy chứ?



Việc đó quá nguy hiểm.



Cô ôm tâm tình phức tạp dặn dò Lệ Lôi chăm lo thật tốt cho đứa trẻ.



Cuối cùng, do dự một chút lại dặn dò Lệ Lôi tự lo lắng cho chính mình. “Một mình anh ở trong nước, phải bảo trọng thân thể, ngàn vạn lần không nên...” Cô vốn là muốn nói, máu của anh là loại đặc thù, ngàn vạn lần không nên gặp chuyện gì bất trắc dẫn đến không có cách nào cầm máu, nhưng rồi cảm thấy câu này quá xui xẻo, liền ngừng lại.



Lệ Lôi giống như là nghe rõ ý tứ của cô, cười một tiếng: “Anh sẽ tự bảo vệ mình thật tốt, em yên tâm.”



Lúc này cô mới cúp điện thoại.



Ở hội trường buổi thương diễn, người đến người đi ra vào nhộn nhịp.



Bên ngoài khung cửa kính lớn trong suốt, rất nhiều người đang chen lấn đặt câu hỏi: “Diệp Tinh Lăng ở đâu? Tôi nghe nói mấy ngày hôm nay cô ấy ở chỗ này biểu diễn? Tôi mang theo bạn mình đến xem, không biết cô ấy lên sân khấu vào lúc nào?”



Thế gian này phồn hoa vô kể, cô chỉ hi vọng những người mình yêu quý được bình yên.



Nhưng mà, kỳ vọng nho nhỏ này lại có chút xảy ra ngoài ý muốn.



Lúc nhận được điện thoại của Vệ Thiều m, cô vừa mới kết thúc một ca khúc, trong tràng pháo tay vang dội như sấm rền của khán giả lặng lẽ lui ra ngoài. Vệ Thiều m nói: “Tôi ngồi ngay tại phòng nghỉ bên ngoài của cô.”



Cô chợt cảm thấy vô cùng kỳ quái, sao Vệ Thiều m lại đột ngột tới đây?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom