Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 710: Quân tiếp viện
Khóe miệng bác sĩ thú y hơi giật giật, rất nhiều tiền?
Anh nghiêm túc nghi ngờ nhìn đứa nhỏ này, tự hỏi, liệu nó có biết rất nhiều tiền là khái niệm gì không, rồi nhìn con ngựa nhỏ yếu kém kia, sợ rằng đứa nhỏ này cũng chẳng có bao nhiêu tiền, cho dù có tích góp trả cho anh được một ít, cũng chỉ là làm trò hề mà thôi.
Bác sĩ thú y lười kiếm chút tiền từ đứa nhỏ, cũng không muốn đắc tội Chu Tổng, liền quay đầu đi chữa thương cho mấy con ngựa khác.
Thiệu Huy vừa tức giận vừa gấp gáp, nhưng Chu Tổng lại cười trên nỗi đau của người khác: “Thằng ranh con, ngươi hại con trai ta bị thương, còn có mặt mũi nghĩ đến ngựa? Mau đi xin lỗi con trai ta, không thì cẩn thận ta kêu người tới đánh chết con ngựa tạp chủng đó của ngươi!”
Thiệu Huy bỗng ngẩng đầu, chẳng nói chẳng rằng lẳng lặng nhìn ông ta, như thể muốn ghi nhớ thật kỹ dáng vẻ của hắn.
Chu Tổng bị ánh mắt của cậu làm cho lạnh sống lưng, chuyện gì vậy chứ? Dáng vẻ khi tức giận của đứa nhỏ này còn đáng sợ hơn so với rất nhiều người lớn! Ảo giác, nhất định là ảo giác, ông ta đường đường là Tổng giám đốc của công ty lớn, tung hoàng trên thương trường hơn 20 năm rồi, còn có loại sóng to gió lớn nào chưa từng nhìn thấy? Sao có thể bị một cái trừng mắt của đứa nhỏ doạ sợ chứ.
Chu Tổng cố gắng đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, thần sắc giận dữ quở mắng đứa nhỏ: “Nhìn gì mà nhìn?! Cẩn thận ta móc mắt ngươi ra đấy!”
Một bên, thư ký của Chu Tổng lại cảm thấy rất thú vị: “Thằng nhóc ranh này không hiểu chuyện, đâu cần ngài phải hạ mình tranh chấp với những kẻ kém hiểu biết đó? Đợi tôi tra rõ cha mẹ nó là ai, để cha mẹ nó dập đầu quỳ trước mặt tiểu thiếu gia nhà ngài, cũng tính là bồi thường cho tiểu thiếu gia rồi.”
Chu Tổng nghĩ một lát, cảm thấy chủ ý này không tồi, liền hài lòng gật đầu.
Đám tuỳ tùng xung quanh một bên vuốt mông ngựa của Chu Tổng, một bên chế giễu Thiệu Huy.
Chuyện đến lúc này, Thiệu Huy ngược lại cũng đã an tĩnh trở lại. Cậu ngước mắt nhìn ra xa, nhìn thấy cậu nhóc lớn ban nãy vừa mới gọi điện thoại kêu tiếp viện, hai chân ngắn ngủn chạy về phía cậu nhóc lớn kia.
“Nó quen tiểu thiếu gia Đỗ Tranh ư?” Thư ký của Chu Tổng vô cùng kinh ngạc.
Mấy người lớn hai mắt nhìn nhau, đều cảm thấy tình huống có chút không ổn, nếu như đứa nhỏ này thật sự có quan hệ mật thiết gì với tiểu thiếu gia của Đỗ gia, vừa rồi bọn họ chế giễu cậu như vậy, sợ rằng sẽ không có kết quả tốt.
“Đi, đi qua đó xem xem.” Chu Tổng nói. Dù sao con trai ông cũng không bị thương nặng, đã được nhân viên cấp cứu băng bó ổn thoả, ông có rất nhiều thời gian để giải quyết vấn đề của Thiệu Huy.
Một nhóm người theo sau.
Chỉ thấy Thiệu Huy đứng trước mặt Đỗ Tranh, nói: “Cho tôi mượn điện thoại.”
Đỗ Tranh đang thuật lại quá trình xảy ra sự việc với một người lớn khác, cậu cúi đầu nhìn xuống, lại nhìn thấy lại là cậu nhóc này, có chút không kiên nhẫn: “Sao lại là tên ngốc nhà cậu nữa vậy? Ra chỗ khác chơi đi.”
Mấy người lớn theo sau đều thở phào nhẹ nhõm, xem ra đứa nhỏ này chỉ là đang muốn làm thân với Đỗ Tranh tiểu thiếu gia. Chu Tổng cười lại: “Quân khốn khiếp, làm người phải tự biết bổn phận của mình, người nghèo thì đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện trèo cành cao, haha, haha, hahaha.”
Đám người đi theo anh ta cũng cười phụ hoạ.
Thiệu Huy căn bản không hề để ý đến bọn họ, từng chữ từng chữ nói với Đỗ Tranh: “Cho tôi mượn điện thoại, tôi nợ anh một ân tình. Còn nếu không cho mượn, khiến cho ngựa con của tôi bị trì hoãn việc chữa trị mà chết, tất cả các người đều sẽ không có kết quả tốt.” Cậu rất hiếm khi dọa người, không, phải nói đây là lần đầu tiên trong đời mới đúng, nhưng trên người cậu tự nhiên lại toát ra một loại khí chất không được phép nghi ngờ, điềm tĩnh, cương nghị, phong nhã, phảng phất tiếng sấm chớp.
Đỗ Tranh ngược lại khá sửng sốt, đây là con cái nhà ai vậy? Nuôi thành thế này?
Anh từ nhỏ đã sống trong giàu sang phú quý, tự cảm thấy bản thân đã là người vượt trội nhất trong đám thế hệ con nhà hào môn rồi, nhưng khi ở độ tuổi của Thiệu Huy, anh cũng không có được uy lực như vậy.
Đứa nhỏ này...
Thật sự không đơn giản...
Đỗ Tranh tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại không nông cạn như Chu Tổng, chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong. Anh dứt khoát lấy điện thoại ra đưa cho cậu nhóc: “Tiểu tử ngốc, nhớ kỹ, cậu nợ tôi hai cái ân tình.”
Cho Thiệu Huy mượn điện thoại di động là một, trước đó kéo tiểu tử ngốc này tới nơi an toàn trong lúc bầy ngựa hỗn loạn, cũng tính là một cái nữa. Đỗ gia trước giờ nổi tiếng là tư bản hút máu, tài nguyên có thể sử dụng được thì phải sử dụng.
Thiệu Huy ngược lại không quan tâm đến chút mưu tính nhỏ của cậu, nhận được điện thoại, trực tiếp bấm số Lệ Lôi.
“Lệ thúc thúc chú mau đến đây,” đứa nhỏ gấp gáp nói, “Ngựa nhỏ của con bị một con ngựa khác tông ngã xuống đất sắp chết rồi, chú mau mang theo một bác sĩ thú ý đến đây cứu ngựa nhỏ của con với!” Cậu biết, những lúc thế này thay vì gọi cho mẹ ngốc, chẳng thà trực tiếp gọi cho cha còn đáng tin cậy hơn. Trước mặt người ngoài, cậu không gọi Lệ Lôi là cha mà vẫn như trước gọi anh là “chú”.
Cái họ Lệ này rất hiếm gặp, mọi người nhất thời không nghĩ đến Lệ Lôi.
“Chú Lý*? Chú Lý gì?” Chu Tổng cau mày hỏi thư ký.
(*Họ Lệ (厉)với họ Lý (李)phát âm gần giống nhau, đều là “li”)
Thư ký lắc lắc đầu, trong các nhà hào môn ở thành phố này, hoàn toàn không có ai họ Lý. Một khi loại trừ như vậy, mấy người lớn xung quanh liền yên tâm, quả nhiên là một đứa nhóc bần hàn.
“Đỗ tiểu thiếu gia,” Chu Tổng có chút nịnh nọt nói, “Con có hơi coi trọng tiểu tạp chủng này quá rồi, vậy mà còn cho nó mượn điện thoại dùng, loại người thấp kém như này lỡ như trên người có vi khuẩn thì phải làm sao? Coi chừng làm bẩn điện thoại của con đó. Thế này đi, ngày mai chú tặng cho con một chiếc điện thoại, đảm bảo không tệ hơn chiếc con đang dùng đâu.”
Cậu nhóc Đỗ Tranh này, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng lại là công tử xuất chúng trong thế hệ sau của gia đình họ Đỗ giàu có bậc nhất thành phố, được cha mình là Đỗ Vân Hồng cưng chiều và người chú ruột Đỗ Vân Phong luôn bảo vệ, là đứa con trời sinh thu hút vô số người.
Nghe vậy, Đỗ Tranh không để tâm, ngược lại nhìn chằm chằm "tiểu tạp chủng" mà Chu Tổng nói.
Tai cậu rất tốt, lại cùng Thiệu Huy gần nhất, cậu từ lâu nghe rõ ràng đứa nhỏ không phải gọi "Lý", mà là "Lệ". Họ này quả thực hiếm gặp, không may gia tộc có qua lại mật thiết với Đỗ gia chỉ có một, còn danh giá hơn cả Đỗ gia.
Nếu cậu nhóc này có liên quan đến nhà họ Lệ, thì sự ưu ái này cũng xứng đáng.
Bên kia, Chu Tổng vẫn đang tìm đường chết: "Tiểu tạp chủng, đừng tưởng người lớn trong nhà ngươi đến là ta không trị được ngươi? Ta nói cho ngươi biết, cho dù hôm nay Tiên hoàng lão tử có đến cũng phải bái lạy con trai ta! Con trai ta đã chịu đau đớn bao nhiêu, thì ngươi phải nhận lại gấp mười lần!”
“Là ai muốn tôi quỳ lạy?” Đột nhiên, một giọng nói lười biếng phát ra như vết dao đâm chéo.
Chu tổng hùng hổ chửi bới, nước bọt văng tứ tung, “Chính là lão tử ta đây muốn ngươi cúi lạy con trai ta” Vừa nói, ông vừa quay người lại, bỗng cổ họng như mắc lại, lời mắng chửi rủa đột nhiên im bặt.
Dưới ánh mặt trời, một người đàn ông đẹp trai đứng ngược gió, trên má có vết sẹo sắc bén, khiến nụ cười của anh có chút tàn nhẫn: "Tiểu tạp chủng? Cái cách gọi này nên đổi lại mới phải."
“Lệ… Lệ thiếu gia!” Mọi người kinh hãi.
Anh nghiêm túc nghi ngờ nhìn đứa nhỏ này, tự hỏi, liệu nó có biết rất nhiều tiền là khái niệm gì không, rồi nhìn con ngựa nhỏ yếu kém kia, sợ rằng đứa nhỏ này cũng chẳng có bao nhiêu tiền, cho dù có tích góp trả cho anh được một ít, cũng chỉ là làm trò hề mà thôi.
Bác sĩ thú y lười kiếm chút tiền từ đứa nhỏ, cũng không muốn đắc tội Chu Tổng, liền quay đầu đi chữa thương cho mấy con ngựa khác.
Thiệu Huy vừa tức giận vừa gấp gáp, nhưng Chu Tổng lại cười trên nỗi đau của người khác: “Thằng ranh con, ngươi hại con trai ta bị thương, còn có mặt mũi nghĩ đến ngựa? Mau đi xin lỗi con trai ta, không thì cẩn thận ta kêu người tới đánh chết con ngựa tạp chủng đó của ngươi!”
Thiệu Huy bỗng ngẩng đầu, chẳng nói chẳng rằng lẳng lặng nhìn ông ta, như thể muốn ghi nhớ thật kỹ dáng vẻ của hắn.
Chu Tổng bị ánh mắt của cậu làm cho lạnh sống lưng, chuyện gì vậy chứ? Dáng vẻ khi tức giận của đứa nhỏ này còn đáng sợ hơn so với rất nhiều người lớn! Ảo giác, nhất định là ảo giác, ông ta đường đường là Tổng giám đốc của công ty lớn, tung hoàng trên thương trường hơn 20 năm rồi, còn có loại sóng to gió lớn nào chưa từng nhìn thấy? Sao có thể bị một cái trừng mắt của đứa nhỏ doạ sợ chứ.
Chu Tổng cố gắng đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, thần sắc giận dữ quở mắng đứa nhỏ: “Nhìn gì mà nhìn?! Cẩn thận ta móc mắt ngươi ra đấy!”
Một bên, thư ký của Chu Tổng lại cảm thấy rất thú vị: “Thằng nhóc ranh này không hiểu chuyện, đâu cần ngài phải hạ mình tranh chấp với những kẻ kém hiểu biết đó? Đợi tôi tra rõ cha mẹ nó là ai, để cha mẹ nó dập đầu quỳ trước mặt tiểu thiếu gia nhà ngài, cũng tính là bồi thường cho tiểu thiếu gia rồi.”
Chu Tổng nghĩ một lát, cảm thấy chủ ý này không tồi, liền hài lòng gật đầu.
Đám tuỳ tùng xung quanh một bên vuốt mông ngựa của Chu Tổng, một bên chế giễu Thiệu Huy.
Chuyện đến lúc này, Thiệu Huy ngược lại cũng đã an tĩnh trở lại. Cậu ngước mắt nhìn ra xa, nhìn thấy cậu nhóc lớn ban nãy vừa mới gọi điện thoại kêu tiếp viện, hai chân ngắn ngủn chạy về phía cậu nhóc lớn kia.
“Nó quen tiểu thiếu gia Đỗ Tranh ư?” Thư ký của Chu Tổng vô cùng kinh ngạc.
Mấy người lớn hai mắt nhìn nhau, đều cảm thấy tình huống có chút không ổn, nếu như đứa nhỏ này thật sự có quan hệ mật thiết gì với tiểu thiếu gia của Đỗ gia, vừa rồi bọn họ chế giễu cậu như vậy, sợ rằng sẽ không có kết quả tốt.
“Đi, đi qua đó xem xem.” Chu Tổng nói. Dù sao con trai ông cũng không bị thương nặng, đã được nhân viên cấp cứu băng bó ổn thoả, ông có rất nhiều thời gian để giải quyết vấn đề của Thiệu Huy.
Một nhóm người theo sau.
Chỉ thấy Thiệu Huy đứng trước mặt Đỗ Tranh, nói: “Cho tôi mượn điện thoại.”
Đỗ Tranh đang thuật lại quá trình xảy ra sự việc với một người lớn khác, cậu cúi đầu nhìn xuống, lại nhìn thấy lại là cậu nhóc này, có chút không kiên nhẫn: “Sao lại là tên ngốc nhà cậu nữa vậy? Ra chỗ khác chơi đi.”
Mấy người lớn theo sau đều thở phào nhẹ nhõm, xem ra đứa nhỏ này chỉ là đang muốn làm thân với Đỗ Tranh tiểu thiếu gia. Chu Tổng cười lại: “Quân khốn khiếp, làm người phải tự biết bổn phận của mình, người nghèo thì đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện trèo cành cao, haha, haha, hahaha.”
Đám người đi theo anh ta cũng cười phụ hoạ.
Thiệu Huy căn bản không hề để ý đến bọn họ, từng chữ từng chữ nói với Đỗ Tranh: “Cho tôi mượn điện thoại, tôi nợ anh một ân tình. Còn nếu không cho mượn, khiến cho ngựa con của tôi bị trì hoãn việc chữa trị mà chết, tất cả các người đều sẽ không có kết quả tốt.” Cậu rất hiếm khi dọa người, không, phải nói đây là lần đầu tiên trong đời mới đúng, nhưng trên người cậu tự nhiên lại toát ra một loại khí chất không được phép nghi ngờ, điềm tĩnh, cương nghị, phong nhã, phảng phất tiếng sấm chớp.
Đỗ Tranh ngược lại khá sửng sốt, đây là con cái nhà ai vậy? Nuôi thành thế này?
Anh từ nhỏ đã sống trong giàu sang phú quý, tự cảm thấy bản thân đã là người vượt trội nhất trong đám thế hệ con nhà hào môn rồi, nhưng khi ở độ tuổi của Thiệu Huy, anh cũng không có được uy lực như vậy.
Đứa nhỏ này...
Thật sự không đơn giản...
Đỗ Tranh tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại không nông cạn như Chu Tổng, chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong. Anh dứt khoát lấy điện thoại ra đưa cho cậu nhóc: “Tiểu tử ngốc, nhớ kỹ, cậu nợ tôi hai cái ân tình.”
Cho Thiệu Huy mượn điện thoại di động là một, trước đó kéo tiểu tử ngốc này tới nơi an toàn trong lúc bầy ngựa hỗn loạn, cũng tính là một cái nữa. Đỗ gia trước giờ nổi tiếng là tư bản hút máu, tài nguyên có thể sử dụng được thì phải sử dụng.
Thiệu Huy ngược lại không quan tâm đến chút mưu tính nhỏ của cậu, nhận được điện thoại, trực tiếp bấm số Lệ Lôi.
“Lệ thúc thúc chú mau đến đây,” đứa nhỏ gấp gáp nói, “Ngựa nhỏ của con bị một con ngựa khác tông ngã xuống đất sắp chết rồi, chú mau mang theo một bác sĩ thú ý đến đây cứu ngựa nhỏ của con với!” Cậu biết, những lúc thế này thay vì gọi cho mẹ ngốc, chẳng thà trực tiếp gọi cho cha còn đáng tin cậy hơn. Trước mặt người ngoài, cậu không gọi Lệ Lôi là cha mà vẫn như trước gọi anh là “chú”.
Cái họ Lệ này rất hiếm gặp, mọi người nhất thời không nghĩ đến Lệ Lôi.
“Chú Lý*? Chú Lý gì?” Chu Tổng cau mày hỏi thư ký.
(*Họ Lệ (厉)với họ Lý (李)phát âm gần giống nhau, đều là “li”)
Thư ký lắc lắc đầu, trong các nhà hào môn ở thành phố này, hoàn toàn không có ai họ Lý. Một khi loại trừ như vậy, mấy người lớn xung quanh liền yên tâm, quả nhiên là một đứa nhóc bần hàn.
“Đỗ tiểu thiếu gia,” Chu Tổng có chút nịnh nọt nói, “Con có hơi coi trọng tiểu tạp chủng này quá rồi, vậy mà còn cho nó mượn điện thoại dùng, loại người thấp kém như này lỡ như trên người có vi khuẩn thì phải làm sao? Coi chừng làm bẩn điện thoại của con đó. Thế này đi, ngày mai chú tặng cho con một chiếc điện thoại, đảm bảo không tệ hơn chiếc con đang dùng đâu.”
Cậu nhóc Đỗ Tranh này, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng lại là công tử xuất chúng trong thế hệ sau của gia đình họ Đỗ giàu có bậc nhất thành phố, được cha mình là Đỗ Vân Hồng cưng chiều và người chú ruột Đỗ Vân Phong luôn bảo vệ, là đứa con trời sinh thu hút vô số người.
Nghe vậy, Đỗ Tranh không để tâm, ngược lại nhìn chằm chằm "tiểu tạp chủng" mà Chu Tổng nói.
Tai cậu rất tốt, lại cùng Thiệu Huy gần nhất, cậu từ lâu nghe rõ ràng đứa nhỏ không phải gọi "Lý", mà là "Lệ". Họ này quả thực hiếm gặp, không may gia tộc có qua lại mật thiết với Đỗ gia chỉ có một, còn danh giá hơn cả Đỗ gia.
Nếu cậu nhóc này có liên quan đến nhà họ Lệ, thì sự ưu ái này cũng xứng đáng.
Bên kia, Chu Tổng vẫn đang tìm đường chết: "Tiểu tạp chủng, đừng tưởng người lớn trong nhà ngươi đến là ta không trị được ngươi? Ta nói cho ngươi biết, cho dù hôm nay Tiên hoàng lão tử có đến cũng phải bái lạy con trai ta! Con trai ta đã chịu đau đớn bao nhiêu, thì ngươi phải nhận lại gấp mười lần!”
“Là ai muốn tôi quỳ lạy?” Đột nhiên, một giọng nói lười biếng phát ra như vết dao đâm chéo.
Chu tổng hùng hổ chửi bới, nước bọt văng tứ tung, “Chính là lão tử ta đây muốn ngươi cúi lạy con trai ta” Vừa nói, ông vừa quay người lại, bỗng cổ họng như mắc lại, lời mắng chửi rủa đột nhiên im bặt.
Dưới ánh mặt trời, một người đàn ông đẹp trai đứng ngược gió, trên má có vết sẹo sắc bén, khiến nụ cười của anh có chút tàn nhẫn: "Tiểu tạp chủng? Cái cách gọi này nên đổi lại mới phải."
“Lệ… Lệ thiếu gia!” Mọi người kinh hãi.
Bình luận facebook