-
Chương 126-130
Chương 126 Đạo Thiên Tiên Lộ
Thân hình Sở Vô Cực cao ngất, một thân kim giáp thần y, trên khuôn mặt hiển hiện nụ cười, là một bộ dáng khiến cho người khác rất có cảm tình.
Lúc đến đỉnh núi, ánh mắt đầu tiên của hắn đã chú ý đến Cố Tiên Nhi, trong mắt hiện lên vẻ kinh diễm chợt lóe rồi biến mất.
Nhờ vào sự giáo dưỡng và tâm cơ thâm trầm nên hắn cũng không lộ ra bất cứ thần sắc khác thường nào.
Hắn đã thấy qua rất nhiều nữ tử thiên tư quốc sắc, nhưng vẫn không tránh khỏi kinh ngạc trong nháy mắt.
"Gặp qua trưởng lão."
Hắn hướng về phía đại trưởng lão cười cười nói.
Trong toàn bộ Đạo Thiên Tiên cung có rất ít người biết được rằng, Sở Vô Cực chính là đồ tôn của đại trưởng lão.
Bởi vì phụ thân của Sở Vô Cực cũng chính là hoàng chủ đại sở tiên triều, từng là đệ tử của đại trưởng lão, nhưng bởi vì thân phận đặc thù nên không có cách nào trở thành đệ tử nhập thất được.
Việc này cũng chỉ có mấy người biết đến.
"Sở Vô Cực tới, cũng vừa hay." đại trưởng lão khẽ vuốt cằm, thái độ của hắn với Sở Vô Cực cũng coi như tạm ổn.
Đối với tất cả trưởng lão trong Đạo Thiên Tiên cung mà nói.
Bất kể là đối nhân xử thế, thiên phú tu hành, từ bất cứ phương diện nào mà nói, Sở Vô Cực đều rất trầm ổn ưu tú, khiến người ta khó tìm ra tỳ vết.
Hơn nữa hắn cũng không có mục đích như Cố Trường Ca.
Trong số đệ tử trân truyền của Đạo Thiên Tiên cung hiện tại, cũng chỉ có Sở Vô Cực mới có thể chống lại với Cố Trường Ca mà thôi.
Không ít trưởng lão rất coi trọng hắn, cảm thấy Sở Vô Cực có thể gánh nổi trọng trách này, không giống tên Cố Trường Ca có tâm tư không thuần khiết kia.
Cố Tiên Nhi liếc mắt quan sát Sở Vô Cực, dù sao cũng là một chí tôn trẻ tuổi có thể chống lại Cố Trường Ca, nàng không tránh khỏi có chút hiếu kỳ.
Một thân hoàng giả khí độ, giữa khí thế như rồng như hổ còn ẩn chứa một khí tức trầm ổn, tu vi sâu không lường được, khiến nàng không thể cảm nhận được rõ ràng.
"Vị này chính là tiểu sư muội đang rất nổi tiếng gần đây a!?"
"Quả nhiên lời đồn không sai, thần cốt tiên tư, phong thái xuất chúng."
Sở Vô Cực lộ ra nụ cười, chắp tay nói với Cố Tiên Nhi.
"Gặp qua Vô Cực sư huynh."
Cố Tiên Nhi gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ có điều nàng không rõ mục đích tên Sở Vô Cực này đối tốt với nàng là gì.
Nàng mới đến, ngay cả đại trưởng lão cũng chưa nói sẽ thu nàng làm đồ đệ.
Địa vị của nàng ở Đạo Thiên Tiên cung thậm chí cũng không bằng một đệ tử bình thường.
Theo lý mà nói, Sở Vô Cực sao lại đến lấy lòng nàng?
Chẳng lẽ là do Cố Trường Ca?
Đối thủ của đối thủ chính là bằng hữu.
"Vừa nãy ta còn đang nghĩ nên tìm ai để đưa Tiên Nhi đi đến Đạo Thiên Lộ, Sở Vô Cực ngươi tới thật đúng lúc, vậy ngươi đưa Tiên Nhi đi vào đi!"
Lúc này, đại trưởng lão lạnh nhạt mở miệng nói.
"Đạo Thiên Lộ?"
"Xem ra tiểu sư muội thật là chí khí ngút trời a, chỉ có điều Đạo Thiên Lộ rất nguy hiểm, nếu như cậy mạnh chống đỡ, rất có thể tạo thành một thương tổn không thể tưởng tượng nổi, thậm chí có thể tổn thương đến đạo tâm, cảnh giới đình chỉ."
"Tiểu sư muội nên suy nghĩ cẩn thận."
Sở Vô Cực có chút sững sờ, hắn đến đây kỳ thực là vì Cố Tiên Nhi, trước đây hắn có dò thăm tin tức của nàng.
Không chút khách sáo mà nói, trong tay Cố Tiên Nhi đang nắm giữ chứng cứ khiến Cố gia mất mặt.
Đến lúc đó, công bố chuyện này cho mọi người thì Trường Sinh Cố gia chắc chắn sẽ bị rất nhiều thế lực trên thượng giới giễu cợt, mất hết thể diện, trở thành trò cười.
Một lão hoàng tổ của đại sở tiên triều trước đây bị người của Trường Sinh Cố gia đả thương, điều này khiến hắn không có hảo cảm gì với Trường Sinh Cố gia.
Đương nhiên hắn cũng muốn nhìn thấy cục diện này.
Chỉ có điều ở trước mặt đại trưởng lão, đương nhiên vẫn phải làm ra bộ dáng như vì muốn tốt cho Cố Tiên Nhi.
Đại trưởng lão liếc mắt nhìn hắn, trong lòng khẽ lắc đầu, cũng không nói chuyện.
Ánh mắt Cố Tiên Nhi bình tĩnh nói:"Việc này ta nắm chắc, cũng không nhọc lòng Vô Cực sư huynh lo lắng."
Nghe vậy, vẻ mặt bên ngoài của Sở Vô Cực như không để ý, bộ dáng sang sảng.
Nhưng trong lòng lại giễu cợt, cũng rất tò mò, vị niết bàn chí tôn trẻ tuổi này rốt cuộc có thể đi được bước nào không, lấy đâu ra tự tin như vậy?
"Tốt, sư huynh ta mỏi mắt mong chờ."
Sở Vô Cực nói, sau đó hóa thành một dải cầu vồng, đi trước Cố Tiên Nhi dẫn đường đến chỗ Đạo Thiên Lộ.
Cố Tiên Nhi cũng đuổi kịp ngay sau hắn.
Nàng luôn có cảm giác tên Sở Vô Cực này còn có mục đích khác, trực giác của nàng mấy năm này đều rất chính xác.
"Chủ nhân!"
Rất nhanh sau đó, một đám tùy tùng của Sở Vô Cực xuất hiện trước mặt hắn, Cố Tiên Nhi liếc mắt nhìn, có chút kinh ngạc.
"Đi Đạo Thiên Lộ."
Sở Vô Cực phân phó nói.
Đồng thời hắn cũng không quên quay đầu về phía Cố Tiên Nhi thở dài, mang theo vẻ tiếc hận và chút trơ trẽn nói:"Tiểu sư muội, kỳ thực ta có thể hiểu được quyết định của muội, thủ đoạn của tên Cố Trường Ca này thực độc ác. Làm ra những chuyện khiến lòng người giá lạnh, hoàn toàn không giống việc mà một người ca ca có thể làm ra, không bằng cầm thú chắc cũng chỉ như thế này..."
Cố Tiên Nhi đi sau lưng hắn nghe được những lời này, chân mày không khỏi nhíu lại, không nói lời nào.
Tuy biết rõ đối phương đang mắng Cố Trường Ca, nhưng không biết vì sao, nàng lại có cảm giác khó chịu.
Cố Trường Ca xác thực đối xử với nàng rất quá đáng nhưng cũng không phải hạng người mà một tên tiểu nhân nói xấu người khác sau lưng như hắn có thể so sánh được.
Tuy rằng thủ đoạn của Cố Trường Ca rất tàn nhẫH vô tình nhưng vẫn quang minh chính đại hơn hắn.
Hơn nữa đó là việc của nàng và Cố Trường Ca, nàng không muốn để người khác nhúng tay vào.
"Vô Cực sư huynh ngươi vẫn nên chuyên tâm dẫn đường đi, không ngờ được thân là một đệ tử trân truyền như ngươi lại ở sau lưng người khác nói những lời này..." Cố Tiên Nhi khuôn mặt bình tĩnh nói.
Ý chính là, ngươi có bản lĩnh thì đứng trước mặt người ta mà nói, nói với ta có tác dụng gì.
Hết chương 126.
Chương 127 Trân truyền tề tựu
Nàng xem như đã nhìn rõ, tên trân truyền này, chẳng qua là muốn lôi kéo nàng, gia nhập vào trận doanh của hắn đối phó với Cố Trường Ca mà thôi.
Nghe vậy, vẻ mặt Sở Vô Cực có chút biến sắc, hơi khó coi nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục lại.
Dù sao hắn cũng là một người vui buồn không biểu hiện ra ngoài.
Nhưng...những lời này của Cố Tiên Nhi, thật sự khiến cho lòng hắn có chút phẫn nộ và băng lãnh, đây là đang đùa cợt hắn không dám đứng trước mặt Cố Trường Ca mà nói sao?
Chỉ là một con nhóc, tu vi đạt thánh chủ cảnh mà cũng dám nói như vậy với hắn.
Xem ra đại trưởng lão đã tiếp sức cho nàng ta.
Nếu không phải có đại trưởng lão chống lưng đằng sau, Sở Vô Cực cũng muốn ra tay dạy cho nàng biết thế nào gọi là trân truyền của Đạo Thiên Tiên cung.
Chỉ có điều hắn cũng có chút nghi hoặc, dựa theo tin tức mà hắn tìm được thì Cố Tiên Nhi và Cố Trường Ca có mối thù rất sâu, sâu không lường được.
Sao Cố Tiên Nhi có thể ra mặt nói chuyện cho Cố Trường Ca?
Rất nhanh tin tức vị thiếu nữ áo xanh bên cạnh đại trưởng lão muốn xông và Đạo Thiên Lộ, lật đổ kỷ lục của Cố Trường Ca khiến toàn bộ Đạo Thiên Tiên cung bị kinh động.
Tin tức này đương nhiên là do Sở Vô Cực truyền ra gây nên một hồi náo loạn lớn, thậm chí có cả mấy vị trân truyền đệ tử khác cũng phải xuất quan, muốn đến xem một chút.
Thân phận của vị thiếu nữ đó rất thần bí, nghe đâu là người của Trường Sinh Cố gia.
Bây giờ đại trưởng lão lại xem trọng nàng, muốn nhận nàng làm đệ tử.
Đừng nói là đệ tử, ngay cả không ít trưởng lão cũng tò mò muốn đi vào xem thử.
Ở Đạo Thiên Tiên Cung, Đạo Tiên Lộ có ý nghĩa vô cùng to lớn, thậm chí nó tựa như long môn mà cá chép phải nhảy qua khi hóa rồng vậy, đối với thiên kiêu mà nói, thiên phú có tác dụng vô cùng lớn.
Thiên phú mạnh hay yếu có đôi khi còn quyết định thành tựu trong tương lai như thế nào.
Trong lúc nhất thời, xuất hiện từng dải cầu vồng rực rỡ, pháp khí giao hòa.
Rất nhiều đệ tử đều đến Đạo Thiên Lộ, mỗi một đỉnh núi ở bên cạnh đều là người, vô cùng náo nhiệt.
Có người còn chú ý thấy ở đó còn có sự hiện thân của đại trưởng lão và đệ tử.
"Kỷ lục của Đạo Thiên Tiên cung gần mười vạn năm nay năm đó bị Cố Trường Ca phá vỡ, đến bây giờ cũng chưa có ai có thể vượt qua hắn."
"Dù sao cũng là chí tôn trẻ tuổi sở hữu chân tiên chi tư, gần đây nghe nói hắn đã đột phá đến phong vương cảnh rồi."
"Tốc độ tu luyện bậc này, quả thực là không thể tưởng tượng nổi, những người cùng thời với hắn cũng chưa nghe thấy có ai đột phá được đến phong vương kỳ, ngay cả Sở trân truyền cũng phải giậm chân ở bậc này."
"Muốn phá vỡ kỷ lục của Cố trân truyền sao có thể đơn giản như vậy, theo ta thấy thì vị thiếu nữ áo xanh kia bất quá cũng chỉ như người si nói mộng thôi..."
Trên các ngọn núi xung quanh, rất nhiều đệ tử đều bàn luận chuyện này.
Đạo Thiên Lộ chính là một bậc thang quanh năm mây mù bao quanh, vô cùng thần bí.
Mỗi một nấc thang đều có đạo văn giao hòa, theo từng bước chân thiên kiêu đi lên mà xuất hiện dị tượng khác nhau.
Con đường này trực tiếp nối thẳng lên trời, cũng không ai biết có tất cả bao nhiêu bậc.
Cứ mỗi mười vạn năm, Đạo Thiên Lộ lại xảy ra một lần biến hóa, sẽ có rất nhiều thiên kiêu khác nhau tìm đến nơi này.
Cũng chính là cứ mười vạn năm sẽ đổi mới lại một lần.
Trong mười vạn năm, hết thảy thiên kiêu đều cùng một thời đại, đương nhiên sẽ không cam lòng bị bỏ lại phía sau, đều muốn lưu lại dấu chân trên đó, dùng cách này khiến thiên hạ bàng hoàng, danh chấn khắp nơi.
Mà trong mười vạn năm này, trong số đệ tử bái nhập Đạo Thiên Tiên cung cũng chỉ có một mình Cố Trường Ca thân mang hào quang lấp lánh, lấn át những người cùng thời với hắn.
Chân tiên chi tư, cũng không phải là nói suông.
Lúc này bên dưới Đạo Thiên Lộ, có rất nhiều đệ tử và tu sĩ tụ tập, phần lớn là đều đến xem náo nhiệt.
Vẻ mặt Cố Tiên Nhi bình tĩnh, một thân áo xanh khiến thân hình càng thêm tinh tế.
"Tiểu sư muội cũng không nên miễn cưỡng, áp lực của Đạo Thiên Lộ vô cùng lớn..." Sở Vô Cực tỏ ra vẻ có ý tốt mà khuyên nhủ.
Cố Liên Nhi liếc mắt nhìn hắn một cái, vẻ mặt không thay đổi chút nào cũng không nói chuyện.
Trong một khoảng thời gian ngắn, hầu như toàn bộ Đạo Thiên Tiên cung đều biết việc này, hiển nhiên là do Sở Vô Cực truyền tin ra ngoài.
Mục đích của hắn, nhất định là muốn thấy nàng mất mặt.
Tâm tư nhỏ bé này đương nhiên không thể qua mắt được nàng.
"Mấy ngày không gặp, nhanh như vậy mà Tiên Nhi đã có người theo đuổi rồi? Hay để người ca ca này của ngươi đánh giá trước cho, thế nào hả?"
Lúc này, một câu nói có phần nhạo báng truyền đến, vẻ mặt bình tĩnh của Cố Tiên Nhi bị đánh vỡ.
Nàng bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt băng lãnh, nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Mặt Cố Trường Ca mang theo ý cười, một thân bạch y trắng như tuyết, không nhiễm bụi trần, chậm rãi đi đến.
Đi theo phía sau là một đám tùy tùng khí tức cường đại, chúng đệ tử đứng gần đó đều biến sắc, nhanh chóng nhường đường.
Sau khi tu luyện xong, hắn rời khỏi thiên cổ thành trở về sơn môn.
Nhưng giữa đường cư nhiên biết được chuyện Cố Tiên Nhi muốn xông vào Đạo Thiên Lộ, hắn nhất thời nổi lên hứng thú nên qua đây coi thử.
"Haha, vị muội muội này chính là người mà gần đây đại trưởng lão chuẩn bị thu nhận làm đồ đệ sao? Thật là một tiểu mỹ nhân a, sau này lớn lên không biết còn yêu nghiệt đến mức nào?"
Từ một bên khác cũng truyền đến tiếng cười khẽ.
Một nữ tử tuyệt sắc mang một tấm lụa trắng che mặt xuất hiện, mấy cái đuôi hồ ly sau lưng nàng ta được thị nữ ôm trong ngực để tránh không quét xuống đất.
Chính là Doãn Mi của Đạo Thiên Tiên cung, trước mặt người ngoài, không có ai biết quan hệ của nàng và Cố Trường Ca.
Sau khi Cố Trường Ca rời khỏi Thiên Cổ Thành, nàng cũng quay về sơn môn.
Hơn nữa, vì nửa năm qua nàng chuẩn bị tài nguyên tu luyện đặc biệt sung túc, cộng thêm sự hứng thú của Cố Trường Ca đối với nàng nên cố ý đưa cho nàng thêm mấy viên giải dược.
Điều này khiến tâm tình Doãn Mi có chút tốt lên.
"Tê!"
"Việc này cư nhiên còn kinh động đến Cố trân truyền, ngay cả một trân truyền luôn luôn thần bí như Doãn Mi cũng xuất hiện, thật không nghĩ đến a."
"Xem ra có trò hay để coi rồi."
Trên những ngọn núi xung quanh, mọi người thấy một màn này cũng đều kinh hãi, không nghĩ tới sẽ có nhiều trân truyền đồng loạt xuất hiện như vậy.
Hơn nữa ngay cả Cố Trường Ca cũng đến, bình thường hắn cứ như thần long thấy đầu không thấy đuôi, muốn gặp mặt một lần cũng khó.
Hết chương 127.
Chương 128 Gây sự
"Cố Trường Ca, ngươi tới nơi này làm gì?"
Nghe được lời nói mang theo ý trêu chọc ban nãy, sắc mặt Cố Tiên Nhi không khỏi lạnh như băng hỏi, đối với Cố Trường Ca nàng luôn luôn không có ngữ khí hòa hảo hay sắc mặt tốt.
Tại trước mặt người khác nàng đều rất bình tĩnh, nhưng duy chỉ có ở trước mặt Cố Trường Ca, sẽ nhịn không được lộ ra cảm xúc phẫn nộ và các cảm xúc khác.
"Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta."
Cố Trường Ca mang theo nụ cười khẽ, không thèm để ý ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn của cố Tiên nhi.
Sở Vô Cực nghe nói như thế, trong lòng cũng dâng lên cảm giác không thoải mái, cái gì mà gọi hắn là người theo đuổi Cố Tiên Nhi?
Thân là hoàng tử tiên triều Đại Sở, hắn còn cần theo đuổi người khác?
Chỉ cần một câu, dạng thiên chi kiêu nữ gì mà không chủ động dâng tới cửa.
Mặc dù hắn cũng biết đây là Cố Trường Ca cố tình trêu chọc, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu, sắc mặt khó coi, nhất là Cố Trường Ca còn coi nhẹ bộ dáng của hắn.
"Sở Vô Cực sư huynh đưa ta đến Đạo Thiên Lộ, hắn cũng không phải người theo đuổi ta."
Cố Tiên Nhi nhíu mi nói, không hiểu Cố Trường Ca đến cùng lại muốn làm trò quỷ gì.
Nghe nói như thế, Cố Trường Ca lộ ra một dáng vẻ như bị giật mình.
Sau đó, mới có điểm tiếc hận nói:" Thì ra là vậy à, thật sự là đáng tiếc, vi huynh còn muốn thay ngươi kiểm định một chút, nếu không chỉ sợ có tên a miêu a cẩu nào lại muốn đánh chủ ý lên người ngươi."
Cố Tiên Nhi nghe vậy a một tiếng, đương nhiên sẽ không tin lời quỷ này của Cố Trường Ca.
Ngược lại nàng có cảm giác hắn tựa hồ có ý riêng?
Chẳng lẽ Cố Trường Ca lại ra mặt nói chuyện thay cho nàng?
Nàng có chút không tin.
"Tiên Nhi sư muội bây giờ muốn xông vào Đạo Thiên Lộ, Cố Trường Ca ngươi hẳn là muốn ngăn cản? Nhưng việc này là do đại trưởng lão phân phó."
Lúc này, nghe được Cố Trường Ca vậy mà nói mình là a miêu a cẩu gì đó.
Sắc mặt Sở Vô Cực lập tức trầm xuống, hướng về phía Cố Trường Ca nói, trực tiếp lôi danh của đại trưởng lão ra nói.
Trước đó bọn hắn không hợp đến đâu, Cố Trường Ca cũng sẽ không như bây giờ ở trước mặt mọi người mà nói lời này.
"Đại trưởng lão thì thế nào, ngươi cho rằng hắn sẽ nhúng tay vào những việc của đám hậu bối như chúng ta sao?"
Cố Trường Ca không thèm để ý chút nào, thần sắc hời hợt quét mắt nhìn hắn một cái.
"Hơn nữa, ta cùng muội muội ta nói chuyện, ngươi lại là cái thá gì?"
Lời này, lập tức khiến Sở Vô Cực giận đến tím mặt, lúc trắng lúc xanh, nộ khí khó nhịn xuống.
Bị Cố Trường Ca khiêu khích nhục nhã nhiều lần như vậy.
Cho dù hắn có được tu dưỡng tốt đến đâu, lòng dạ rộng lượng, cũng sẽ không chịu nổi.
Hơn nữa còn là ở trước mặt mọi người, ở trước mặt tất cả mọi người.
Nếu đã đến mức như vậy mà hắn vẫn tiếp tục nhịn xuống, vậy sau này làm sao lăn lộn trên thượng giới được nữa? Mặt mũi cũng chẳng còn nữa.
Cùng là chí tôn trẻ tuổi, dựa vào cái gì mà hắn phải chịu sự nhục nhã như vậy?
"Cố Trường Ca, ngươi đừng khinh người quá đáng?" sắc mặt Sở Vô Cực âm trầm.
"Ta khinh ngươi thì thế nào?" sắc mặt Cố Trường Ca vẫn hời hợt không thèm để ý như trước.
Hắn đã sớm muốn xuống tay với Sở Vô Cực, chỉ có điều vẫn chưa tìm thấy thời cơ thích hợp thôi.
Hắn cũng không tin dưới tình huống hôm nay, Sở Vô Cực vẫn có thể nhịn được.
"Ngươi. . ." sắc mặt Sở Vô Cực đã khó coi tới cực điểm, lửa giận như muốn phun trào.
Cho dù bình thường trầm ổn thế nào, lòng dạ có rộng lượng đến đâu, lúc này cũng không nhịn được.
Một màn này, trực tiếp tạo nên một đợt hỗn loạn lớn.
Không thấy Cố Tiên Nhi bước lên Đạo Thiên Lộ, ngược lại lại thấy Cố Trường Ca cùng một đệ tử trân truyền khác xung đột.
Rất nhiều người đều kích động hưng phấn lên, dù sao các trận chiến giữa các đệ tử trân truyền cũng là khó thấy được!
Ai cũng không nghĩ tới thái độ của Cố Trường Ca lại phách lối như thế, chẳng mảy may để Sở Vô Cực người cùng là trân truyền với hắn vào trong mắt.
Tất cả mọi người biết Cố Trường Ca rất mạnh.
Nhưng có thể đảm nhiệm vị trí trân truyền đệ tử, đương nhiên hắn phải có chỗ cường đại, thiên phú xuất chúng, chính là một phương chí tôn trẻ tuổi.
Giờ khắc này, rất nhiều người đều hưng phấn, kích động lên, ngay cả không ít trưởng lão cũng như thế.
Cùng thế hệ tranh chấp, rất là bình thường, nhưng những chuyện như hôm nay ngày thường rất ít gặp phải, hắn lại trực tiếp ở trước mọi người khiêu khích, một bộ bộ dáng thực muốn động thủ.
Mặt khác hai vị trân truyền còn lại cũng đến đây, một vị tên gọi Điền Dương, vị còn lại gọi là Chung Thiên Nguyên, bọn họ đứng ở trên ngọn núi lân cận, bao phủ các loại quang huy, nhìn xem một màn này, thần sắc cả hai người giờ phút này đều ngưng trọng.
"Sở Vô Cực thực lực sâu không lường được, đơn đả độc đấu chúng ta có lẽ không phải là đối thủ của hắn, nhưng Cố Trường Ca rõ ràng càng mạnh hơn. . ."
"Một trận chiến này, phần thắng của Sở Vô Cực không lớn, nhưng nếu như lùi bước, chắc chắn đạo tâm sẽ bị hao tổn."
"Thua là việc nhỏ, còn có thể đấu lại lần nữa, nhưng một khi đạo tâm bị hao tổn, về sau liền không còn bất cứ cơ hội nào nữa rồi. . ."
Hai người càng nói, thần sắc càng trở nên ngưng trọng.
Thân là chí tôn trẻ tuổi, đương nhiên có niềm tin tuyệt đối vào bản thân, vượt trên những người cùng thế hệ, nếu như vừa như vậy đã rút lui? Thì còn tranh giành cái gì nữa?
Cho nên bọn hắn chắc chắn, trận chiến này chắc chắn sẽ đánh nhau.
Không có gì bất ngờ cả.
"Ta thật ra muốn xem thử ngươi hôm nay lấy bản lãnh ở đâu ra mà làm nhục ta như vậy!"
Sở Vô Cực gầm thét một tiếng, xuất thủ hướng thẳng đến Cố Trường Ca.
Tất cả mọi người ở xung quanh chấn kinh, toàn bộ tránh lui.
Chỉ có Doãn Mi trong lòng cảm thấy Sở Vô Cực là tự mình tìm chết.
Cố Trường Ca cường đại, vượt xa khả năng hắn có thể tưởng tượng được, chỉ là thực lực thể hiện ngoài mặt nhưng cũng không phải là một chí tôn trẻ tuổi bình thường nào cũng có khả năng chống lại được.
Giờ khắc này, Cố Tiên Nhi cũng dồn toàn bộ lực chú ý vào một màn diễn ra trước mắt này, nàng muốn biết bây giờ Cố Trường Ca cường đại đến mức nào.
"Ngự Long Chưởng! Đây là bảo thuật thành danh của Đại Sở tiên triều!"
Có người nhịn không được kinh hô, nhận ra chiêu thức mà Sở Vô Cực sử dụng.
Oanh!
Một chưởng mà Sở Vô Cực đánh ra này chính là đại biểu cho một môn bảo thuật chí cường.
Hết chương 128.
Chương 129 Ngươi là cái thá gì
Phù văn đan xen vào nhau, hóa thành hình rồng đánh thẳng về phía Cố Trường Ca, nó lại giống như một cái ma bàn bằng vàng, có thể diệt tan đông đảo thù địch trên thế gian!
Loại khí tức kia thập phần bá đạo.
Chỉ riêng khí thế cường đại như này cũng khiến người ta kinh sợ, chí cương chí dương.
Dù cách rất xa cũng khiến rất nhiều đệ tử cảm thấy thân thể đều muốn nứt ra.
"Thật là dọa người, đây chính là sự đáng sợ của một vị chí tôn trẻ tuổi sao?"
"Một người có tu vi Hư Thần cảnh bình thường tuyệt không phải là đối thủ của Sở trân truyền. Phải biết rằng hắn mới chỉ đạt tới Phong Hầu cảnh đỉnh phong a, cách Hư Thần còn kém hai đại cảnh giới!"
"Quá mạnh, đây mới là sự chênh lệch giữa đệ tử trân truyền đệ tử cùng chúng ta a!"
Rất nhiều đệ tử bị khiếp sợ, bị một chưởng này của Sở Vô Cực làm cho khiếp sợ.
Trước đó cũng dùng một chưởng Cố Trường Ca đánh chết lão bộc Hư Thần cảnh của Kim Vũ.
Nhưng bây giờ một chưởng này của Sở Vô Cực, rõ ràng cũng có uy thế của Hư Thần cảnh, dù sao đối với một chí tôn trẻ tuổi mà nói, đánh người vượt cấp cũng không khó khăn.
"Đây chính là tự tin để ngươi xuất thủ với ta sao? Ai cho ngươi?"
Nhưng mà.
Đối mặt một chưởng này, thần sắc của Cố Trường Ca cũng chẳng có chút biến hóa gì, vẫn hời hợt như cũ.
Hắn cũng tung ra một chưởng, hóa thành một phương đại ấn màu vàng óng.
Thần quang tràn ngập, từ trên trời hạ xuống!
Oanh!
Đại ấn cùng ma bàn va chạm vào nhau, trong khoảnh khắc nổ tung!
Hai thức bảo thuật thần thông này va chạm vào nhau, dẫn đến một trận oanh động kinh người nổ ra!
Tựa như một viên thiên thạch rớt xuống khiến tất cả ngọn núi ở khu vực xung quanh cũng cùng nhau rung động, mặt đất xuất hiện khe hở, rất nhiều đợt sóng ngay ngắn xuất hiện.
Phốc!
Máu tươi phun trào.
Sở Vô Cực bay ngược ra ngoài, đầu đập xuống đất, máu me khắp người, dưới tác động của phần phản lực giội lại này khiến hắn trực tiếp bị thụ thương!
Vẻ mặt hắn hiện lên vẻ không dám tin có chút sợ hãi nói:"Phong Vương cảnh trung kỳ?”
Lúc trước khi tu vi của Cố Trường Ca vẫn đang ở Thánh chủ kỳ sơ kỳ cũng có thể đánh trọng thương chí tôn trẻ tuổi Kim Trụ Thánh Chủ cảnh trung kỳ, điều này đã dẫn đến một trận náo động lớn.
Nhưng hắn thật không nghĩ tới, Cố Trường Ca vậy mà đã đột phá đến Phong Vương cảnh trung kỳ!
Giờ phút này, tất cả mọi người không khỏi biến sắc, hít vào một hơi.
Quá cường đại, một kích Cố Trường Ca tiện tay đánh ra, liền kinh khủng đến loại trình độ này.
Đây quả thực không thể địch nổi!
"Không hổ là Chân Tiên chi tư a! Cho dù tu vi bị chèn ép, Sở trân truyền căn bản không địch lại. . ."
"Thật không nghĩ tới Cố Trường Ca vậy mà đã đột phá đến Phong Vương cảnh trung kỳ. . ."
Hai vị chí tôn trẻ tuổi Điền Dương cùng Chung Thiên Nguyên, cũng không khỏi kinh hãi, liếc mắt nhìn nhau, đều không thể tin được.
"Hắn sao có thể mạnh như vậy. . ." thần sắc Cố Tiên Nhi cũng ngưng trọng, nàng coi như sóng sau xô sóng trước nhưng muốn vượt qua Cố Trường Ca để báo thù thì cũng không biết phải chờ đến bao giờ.
"Phong Vương trung kỳ thì thế nào?"
Lúc này, Sở Vô Cực bỗng nhiên hét lớn một tiếng, toàn thân trở nên vàng rực chói mắt, có một tầng long lân bao trùm trên người!
Đây là thiên phú Hóa Long của hắn, vốn dĩ đây là một lá bài tẩy của hắn, có thể trong một thời gian ngắn tăng cao cường độ tu vi các phương diện trong thân thể!
Lúc trước hắn chưa hề thi triển qua trước mặt người khác.
Nhưng là hôm nay, Sở Vô Cực không quan tâm được nhiều như vậy, hắn hiện tại chỉ có một ý niệm trong đầu, phải đánh bại được Cố Trường Ca mới có thể rửa sạch nỗi nhục ngày hôm nay.
"Hống hống hống. . ."
Một tiếng rồng gầm bá đạo mà lâu đời truyền ra.
Một con chân long tiên khí lượn lờ, phun ra nuốt vào mây mù, toàn thân hiện ra lớp vảy màu vàng như hoàng kim xuất hiện giữa thiên địa!
Con Chân Long này sinh động như thật, thân thể khổng lồ vô biên.
Nó vồ về phía Cố Trường Ca.
Ngay tức thì, nơi này giống như nghiêng trời lệch đất, Hỗn Độn chìm nổi.
Núi sông thất sắc, ẩn chứa một lực lượng hủy diệt khổng lồ đánh thẳng về phía Cố Trường Ca.
Lúc này đây, tất cả tu sĩ trên đỉnh núi đều bị kinh sợ rồi, chỉ có thể cảm thán không hổ là chí tôn trẻ tuổi, tài năng quả thực là nhiều vô biên.
Nếu như Sở Vô Cực không dùng đến đoán chừng cũng không ai nghĩ tới hắn còn sẽ có một con át chủ bài như này.
"Phong Vương trung kỳ thì thế nào?"
Đối mặt với con át chủ bài này của Sở Vô Cực, Cố Trường Ca chỉ cười nhạt một tiếng.
Sau lưng hắn hiển hiện một luồng ánh sáng chói mắt vô lượng, có một đại đạo pháp thân mơ hồ hiển hiện, rất hùng vĩ, giống như là ẩn chứa thiên địa chí lý.
"Đại đạo pháp thân?" Cố Tiên Nhi biến sắc, mặt trở nên có chút tái nhợt, cảm nhận được luồng khí tức quen thuộc.
Nàng nhận ra đây là khối đại đạo chi cốt ẩn chứa thiên phú thần thông kia của nàng.
Oanh!
Lúc này, Cố Trường Ca đánh ra một chưởng, đại đạo pháp thân đứng sau lưng cũng xuất thủ, chấn động mênh mông vô ngần truyền đến, tựa như một phương đại đạo ép xuống, có thể đè sập vạn cổ!
Loại chấn động này khiến cho các đệ tử cùng trưởng lão cũng nhịn không được biến sắc.
Một chưởng Hàng Long!
Tựa như có mấy vì sao nổ tung!
Ầm ầm!
Một cỗ chấn động như sóng thần bộc phát, tất cả ngọn núi đều lay động, giống như vừa trải qua một trận động đất.
Các đệ tử cũng đang phát run, tim đập nhanh, thần hồn run rẩy.
Dường như muốn hủy diệt hết thảy mọi thứ ở nơi đó.
Rốt cục, ánh sáng từ từ tản đi, một chưởng này của Cố Trường Ca ép xuống thân chân long mà biến thành Sở Vô Cực, khiến hắn không ngừng sụp đổ, điên cuồng ho ra máu, thân thể khuỵu xuống.
Một chưởng này tiếp tục áp xuống!
Phốc một tiếng!
Sở Vô Cực phun máu, hình thái Chân Long biến mất, thân thể nằm bên cạnh lúc này cũng nổ tung.
Vẻ mặt hắn trần ngập vẻ sợ hãi và không dám tin, hắn đã thi triển át chủ bài cường đại nhất , nhưng vẫn không địch lại Cố Trường Ca.
"Cho nên nói, ngươi thì là cái thá gì?"
Cố Trường Ca rốt cục thu bàn tay.
Thần sắc mang theo vẻ phong khinh vân đạm, xuất hiện bên cạnh Sở Vô Cực, sau đó một cước trực tiếp giẫm lên đầu hắn.
Lặp lại câu nói này một lần nữa.
Hết chương 129.
Chương 130 Cố Trường Ca cường đại
"Phốc!"
Một cước Cố Trường Ca giẫm xuống, trực tiếp khiến sắc mặt Sở Vô Cực tái xanh đến cực hạn, vô cùng khuất nhục cùng phẫn nộ.
Nhưng hắn không còn cách nào khác, ngay cả át chủ bài cường đại nhất cũng dùng rồi nhưng vẫn không phải là đối thủ của Cố Trường Ca.
Chỉ sợ dù là một chưởng tùy ý đánh ra cũng buộc hắn phải tốn một cái giá rất lớn để chống cự!
Sự cường đại và kinh khủng của Cố Trường Ca xem như hôm nay hắn rốt cục cảm nhận được, giờ khắc này, hắn có cảm giác vô cùng bực bội và không cam lòng.
Nhất là Cố Trường Ca còn nói lại một câu này, ngươi thì được xem là cái thá gì?
Thái độ khinh thường và không để ý này càng làm cho hắn cảm thấy khó chịu nhất!
Mà các đỉnh núi ở tứ phía, sau một hồi yên lặng, hiện tại rốt cục náo động cả lên.
Trận chiến đấu này bắt đầu rất nhanh, thế nhưng kết thúc cũng nhanh.
Rất nhiều người cảm thấy Sở Vô Cực thân là Đại Sở hoàng tử, lại là chí tôn trẻ tuổi, nhiều tài năng.
Coi như không địch lại Cố Trường Ca nhưng cũng phải đấu một hồi, mấy chục chiêu khó phân cao thấp.
Nhưng tuyệt không nghĩ tới hắn lại không có chút chút sức chống đỡ nào.
Đúng, chính là chẳng mảy may có sức chống cự.
Từ đầu tới đuôi, luôn bị nghiền ép, dù cuối cùng có thi triển át chủ bài, cũng bị tiện tay trấn áp.
Lúc này, rất nhiều đệ tử không tự giác rùng mình một cái, thân là chí tôn trẻ tuổi Sở Vô Cực đối mặt Cố Trường Ca cũng như thế, vậy thì bọn hắn thì thế nào?
"Không hổ là người đánh vỡ kỷ lục mười vạn năm qua của Đạo Thiên Tiên Cung, thực lực như thế, quá kinh khủng, dễ dàng nghiền ép một vị trân truyền khác, mà ta cảm thấy cho dù Sở trân truyền có đột phá đến Phong Vương cảnh, trong tình huống tu vi ở mức thấp hơn, nhưng hắn cũng không phải là đối thủ của Cố trân truyền. . ."
"Đúng vậy a, dù sao Cố trân truyền vẫn luôn phong khinh vân đạm, bộ dáng ung dung không vội vàng, ai biết được hắn còn bài tẩy gì."
Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc thiên nữ Doãn Mi nghe đám đệ tử ở bên cạnh nói chuyện, khuôn mặt dưới khăn che mặt, trong lúc lơ đãng lộ ra một nụ cười tùy ý.
Át chủ bài?
Át chủ bài của Cố Trường Ca, chỉ sợ những người nhìn thấy đều đã chết.
Đoán chừng người còn sống được cũng chỉ có một mình nàng.
Cố Trường Ca tuyệt đối là kẻ có tâm tư, lòng dạ, thủ đoạn các phương diện khác đều nguy hiểm nhất mà nàng từng gặp.
"Tên Cố Trường Ca này đã không phải là người mà chúng ta có thể địch nổi, trách không được sao Kim Trụ lại chọn bế quan, hẳn là sớm đã nhìn ra điểm này. . ."
"Từ nay về sau, trừ phi tu vi lần nữa đột phá, nếu không nhìn thấy Cố Trường Ca, chúng ta vẫn nên lựa chọn tránh lui a ."
Hai vị trân truyền đệ tử Điền Dương cùng Tăng Thiên Nguyên, liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều là sự sợ hãi và không thể tưởng tượng nổi.
Sau đó, bọn hắn chọn yên lặng rời khỏi đám người còn đang đứng đó.
Chí tôn trẻ tuổi đương nhiên cũng tồn tại ý niệm muốn tranh giành nhưng điều đó không có nghĩa là bọn hắn ngốc, dù sao cảnh giới của Cố Trường Ca đã đến Phong Vương trung kỳ.
Bọn hắn làm sao tranh?
Còn tranh cái gì?
Không ít đệ tử cùng trưởng lão chú ý tới bọn hắn, cũng là lắc đầu không nói, chỉ sợ từ hôm nay về sau, toàn bộ Đạo Thiên Tiên Cung coi như không lập truyền nhân, nhưng nhìn thấy Cố Trường Ca bọn hắn cũng phải đi đường vòng.
"Tiên Nhi, vi huynh ra tay giúp ngươi giáo huấn tên khốn này, ngươi có thấy cảm động không?"
Lúc này Cố Trường Ca nhìn về phía Cố Tiên Nhi còn có chút ngu ngơ, không khỏi cười khẽ hỏi.
Dưới chân đồng thời dùng sức, một cước đạp vào lồng ngực của Sở Vô Cực, phốc một tiếng, máu tươi phun trào, lập tức khiến hắn kêu lên một tiếng đau đớn, ngất đi.
Giết khẳng định là giết không được.
Trước mặt mọi người, Sở Vô Cực thân là Đại Sở tiên triều hoàng tử, chắc chắn sẽ có người ngăn cản.
Cố Trường Ca cũng không có ý định rước lấy một thân máu tanh, hắn ra tay với Sở Vô Cực, cũng chỉ là để các trưởng lão trong Đạo Thiên Tiên Cung biết, chỉ cần hắn Cố Trường Ca còn ở đây một ngày, những người còn lại sẽ không có tư cách làm truyền nhân.
Điều này coi như bọn hắn không đề cập tới, Cố Trường Ca cũng sẽ khiến bọn hắn biết đến.
Những năm này, chư vị trưởng lão đối với hắn có nhiều đề phòng, ngay cả đại trưởng lão cũng vậy, Cố Trường Ca sao có thể không biết.
Đương nhiên, hắn biết nhưng cũng không thèm để ý.
Trước khi bái nhập Đạo Thiên Tiên Cung, hắn sớm đã đoán được cục diện như vậy.
Lúc đầu Cố Tiên Nhi thấy Cố Trường Ca ra tay giáo huấn tên Sở Vô Cực khiến nàng khó chịu này một trận, lúc nàng còn không muốn thừa nhận có bị cảm động một chút.
Nhưng nghe được câu nói mang theo ngữ khí trêu chọc này của hắn, cảm xúc kia lập tức tan thành mây khói, trên mặt lại hiện lên vẻ mặt băng lãnh đầy thù hận.
"Việc của ta, không cần ngươi để ý tới."
Cố Tiên Nhi không chút khách khí nào với Cố Trường Ca, bởi vì cùng hắn cũng không có gì tốt để khách khí.
Nàng không có vung tay nện vào mặt của hắn đã là cật lực khống chế rồi.
"Ngươi có phải đã quên lời vi huynh nói trước đó rồi không?"
Cố Trường Ca thể hiện một bộ thần sắc như "Ngươi làm ta quá là thất vọng", căn bản không thèm để ý bộ dáng như hận không thể cắn chết hắn kia của Cố Tiên Nhi.
Luận vô sỉ, hắn căn bản không thua ai.
"Lời gì?"
Cố Tiên Nhi lạnh băng nói.
"Ta ức hiếp ngươi có thể, người khác ức hiếp ngươi thì không được."
Vẻ mặt của Cố Trường Ca có chút ý vị sâu xa:"Cái tên Sở Vô Cực này chắc đến tám phần mười là muốn đem chuyện ngươi xông vào Đạo Thiên Lộ làm trò cười, điều kiện để lão già đại trưởng lão kia thu ngươi làm đồ đề là đánh vỡ kỷ lục của vi huynh a?"
"Cái tên Sở Vô Cực này tính toán không tệ, không chỉ muốn nhìn thấy ngươi làm trò cười mà còn truyền ra tin tức, khiến toàn bộ người trong tông chạy đến."
"Lòng dạ nham hiểm!"
"Muội muội của Cố Trường Ca ta, sao có thể để hắn khi dễ như vậy? Muốn ức hiếp ngươi cũng chỉ có thể là ta, hắn thì là cái thá gì."
Hắn vừa nói vẻ mặt càng thêm phần lạnh lẽo, nghe được lời này Cố Tiên Nhi như cảm thấy nhiệt độ xung quanh dần hạ xuống, nhịn không được có chút sợ run cả người.
Răng rắc!
Sau đó, âm thanh như bị gãy xương thanh thúy vang lên.
Đôi mắt đẹp của nàng không khỏi có chút trừng một cái.
Chỉ thấy Cố Trường Ca như không có việc gì một cước đạp xuống, ngay lập tức tên Sở Vô Cực vốn đã ngất đi lại phát ra âm thanh thống khổ thảm thiết, xương tay của hắn bị Cố Trường Ca đạp gãy.
Mà trên mặt Cố Trường Ca vẫn là một bộ dáng xem thường như trước, tựa chỉ đang đạp một con kiến dưới chân vậy.
"Tiên Nhi, nhớ kỹ câu nói này, về sau cũng đừng quên."
Cố Trường Ca nhìn bộ dáng có chút ngu ngơ của nàng, mỉm cười:"Ngươi không phải muốn vào Đạo Thiên Lộ sao? Vi huynh rất chờ mong biểu hiện của ngươi. Chắc hẳn đi đến vị trí của vi huynh năm đó đối với ngươi mà nói không khó lắm."
Dù sao dựa theo tình tiết bình thường mà nói, tên Sở Vô Cực này lòng có ý xấu, bị Cố Tiên Nhi phát hiện.
Sau đó sinh lòng ác độc, ý đồ dựa vào chuyện đi lên Đạo Thiên Lộ của Cố Tiên Nhi để chế giễu nàng, thuận tiện đem toàn tông dẫn tới, nhìn nàng làm trò cười.
Cuối cùng khẳng định là Cố Tiên Nhi biểu hiện sự cường thế vả mặt tất cả mọi người, thuận tiện cũng vả cho người ca ca này như hắn mấy cái bạt tai vào mặt, thừa cơ tuyên bố khiêu chiến hắn.
Hết chương 130.
Thân hình Sở Vô Cực cao ngất, một thân kim giáp thần y, trên khuôn mặt hiển hiện nụ cười, là một bộ dáng khiến cho người khác rất có cảm tình.
Lúc đến đỉnh núi, ánh mắt đầu tiên của hắn đã chú ý đến Cố Tiên Nhi, trong mắt hiện lên vẻ kinh diễm chợt lóe rồi biến mất.
Nhờ vào sự giáo dưỡng và tâm cơ thâm trầm nên hắn cũng không lộ ra bất cứ thần sắc khác thường nào.
Hắn đã thấy qua rất nhiều nữ tử thiên tư quốc sắc, nhưng vẫn không tránh khỏi kinh ngạc trong nháy mắt.
"Gặp qua trưởng lão."
Hắn hướng về phía đại trưởng lão cười cười nói.
Trong toàn bộ Đạo Thiên Tiên cung có rất ít người biết được rằng, Sở Vô Cực chính là đồ tôn của đại trưởng lão.
Bởi vì phụ thân của Sở Vô Cực cũng chính là hoàng chủ đại sở tiên triều, từng là đệ tử của đại trưởng lão, nhưng bởi vì thân phận đặc thù nên không có cách nào trở thành đệ tử nhập thất được.
Việc này cũng chỉ có mấy người biết đến.
"Sở Vô Cực tới, cũng vừa hay." đại trưởng lão khẽ vuốt cằm, thái độ của hắn với Sở Vô Cực cũng coi như tạm ổn.
Đối với tất cả trưởng lão trong Đạo Thiên Tiên cung mà nói.
Bất kể là đối nhân xử thế, thiên phú tu hành, từ bất cứ phương diện nào mà nói, Sở Vô Cực đều rất trầm ổn ưu tú, khiến người ta khó tìm ra tỳ vết.
Hơn nữa hắn cũng không có mục đích như Cố Trường Ca.
Trong số đệ tử trân truyền của Đạo Thiên Tiên cung hiện tại, cũng chỉ có Sở Vô Cực mới có thể chống lại với Cố Trường Ca mà thôi.
Không ít trưởng lão rất coi trọng hắn, cảm thấy Sở Vô Cực có thể gánh nổi trọng trách này, không giống tên Cố Trường Ca có tâm tư không thuần khiết kia.
Cố Tiên Nhi liếc mắt quan sát Sở Vô Cực, dù sao cũng là một chí tôn trẻ tuổi có thể chống lại Cố Trường Ca, nàng không tránh khỏi có chút hiếu kỳ.
Một thân hoàng giả khí độ, giữa khí thế như rồng như hổ còn ẩn chứa một khí tức trầm ổn, tu vi sâu không lường được, khiến nàng không thể cảm nhận được rõ ràng.
"Vị này chính là tiểu sư muội đang rất nổi tiếng gần đây a!?"
"Quả nhiên lời đồn không sai, thần cốt tiên tư, phong thái xuất chúng."
Sở Vô Cực lộ ra nụ cười, chắp tay nói với Cố Tiên Nhi.
"Gặp qua Vô Cực sư huynh."
Cố Tiên Nhi gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ có điều nàng không rõ mục đích tên Sở Vô Cực này đối tốt với nàng là gì.
Nàng mới đến, ngay cả đại trưởng lão cũng chưa nói sẽ thu nàng làm đồ đệ.
Địa vị của nàng ở Đạo Thiên Tiên cung thậm chí cũng không bằng một đệ tử bình thường.
Theo lý mà nói, Sở Vô Cực sao lại đến lấy lòng nàng?
Chẳng lẽ là do Cố Trường Ca?
Đối thủ của đối thủ chính là bằng hữu.
"Vừa nãy ta còn đang nghĩ nên tìm ai để đưa Tiên Nhi đi đến Đạo Thiên Lộ, Sở Vô Cực ngươi tới thật đúng lúc, vậy ngươi đưa Tiên Nhi đi vào đi!"
Lúc này, đại trưởng lão lạnh nhạt mở miệng nói.
"Đạo Thiên Lộ?"
"Xem ra tiểu sư muội thật là chí khí ngút trời a, chỉ có điều Đạo Thiên Lộ rất nguy hiểm, nếu như cậy mạnh chống đỡ, rất có thể tạo thành một thương tổn không thể tưởng tượng nổi, thậm chí có thể tổn thương đến đạo tâm, cảnh giới đình chỉ."
"Tiểu sư muội nên suy nghĩ cẩn thận."
Sở Vô Cực có chút sững sờ, hắn đến đây kỳ thực là vì Cố Tiên Nhi, trước đây hắn có dò thăm tin tức của nàng.
Không chút khách sáo mà nói, trong tay Cố Tiên Nhi đang nắm giữ chứng cứ khiến Cố gia mất mặt.
Đến lúc đó, công bố chuyện này cho mọi người thì Trường Sinh Cố gia chắc chắn sẽ bị rất nhiều thế lực trên thượng giới giễu cợt, mất hết thể diện, trở thành trò cười.
Một lão hoàng tổ của đại sở tiên triều trước đây bị người của Trường Sinh Cố gia đả thương, điều này khiến hắn không có hảo cảm gì với Trường Sinh Cố gia.
Đương nhiên hắn cũng muốn nhìn thấy cục diện này.
Chỉ có điều ở trước mặt đại trưởng lão, đương nhiên vẫn phải làm ra bộ dáng như vì muốn tốt cho Cố Tiên Nhi.
Đại trưởng lão liếc mắt nhìn hắn, trong lòng khẽ lắc đầu, cũng không nói chuyện.
Ánh mắt Cố Tiên Nhi bình tĩnh nói:"Việc này ta nắm chắc, cũng không nhọc lòng Vô Cực sư huynh lo lắng."
Nghe vậy, vẻ mặt bên ngoài của Sở Vô Cực như không để ý, bộ dáng sang sảng.
Nhưng trong lòng lại giễu cợt, cũng rất tò mò, vị niết bàn chí tôn trẻ tuổi này rốt cuộc có thể đi được bước nào không, lấy đâu ra tự tin như vậy?
"Tốt, sư huynh ta mỏi mắt mong chờ."
Sở Vô Cực nói, sau đó hóa thành một dải cầu vồng, đi trước Cố Tiên Nhi dẫn đường đến chỗ Đạo Thiên Lộ.
Cố Tiên Nhi cũng đuổi kịp ngay sau hắn.
Nàng luôn có cảm giác tên Sở Vô Cực này còn có mục đích khác, trực giác của nàng mấy năm này đều rất chính xác.
"Chủ nhân!"
Rất nhanh sau đó, một đám tùy tùng của Sở Vô Cực xuất hiện trước mặt hắn, Cố Tiên Nhi liếc mắt nhìn, có chút kinh ngạc.
"Đi Đạo Thiên Lộ."
Sở Vô Cực phân phó nói.
Đồng thời hắn cũng không quên quay đầu về phía Cố Tiên Nhi thở dài, mang theo vẻ tiếc hận và chút trơ trẽn nói:"Tiểu sư muội, kỳ thực ta có thể hiểu được quyết định của muội, thủ đoạn của tên Cố Trường Ca này thực độc ác. Làm ra những chuyện khiến lòng người giá lạnh, hoàn toàn không giống việc mà một người ca ca có thể làm ra, không bằng cầm thú chắc cũng chỉ như thế này..."
Cố Tiên Nhi đi sau lưng hắn nghe được những lời này, chân mày không khỏi nhíu lại, không nói lời nào.
Tuy biết rõ đối phương đang mắng Cố Trường Ca, nhưng không biết vì sao, nàng lại có cảm giác khó chịu.
Cố Trường Ca xác thực đối xử với nàng rất quá đáng nhưng cũng không phải hạng người mà một tên tiểu nhân nói xấu người khác sau lưng như hắn có thể so sánh được.
Tuy rằng thủ đoạn của Cố Trường Ca rất tàn nhẫH vô tình nhưng vẫn quang minh chính đại hơn hắn.
Hơn nữa đó là việc của nàng và Cố Trường Ca, nàng không muốn để người khác nhúng tay vào.
"Vô Cực sư huynh ngươi vẫn nên chuyên tâm dẫn đường đi, không ngờ được thân là một đệ tử trân truyền như ngươi lại ở sau lưng người khác nói những lời này..." Cố Tiên Nhi khuôn mặt bình tĩnh nói.
Ý chính là, ngươi có bản lĩnh thì đứng trước mặt người ta mà nói, nói với ta có tác dụng gì.
Hết chương 126.
Chương 127 Trân truyền tề tựu
Nàng xem như đã nhìn rõ, tên trân truyền này, chẳng qua là muốn lôi kéo nàng, gia nhập vào trận doanh của hắn đối phó với Cố Trường Ca mà thôi.
Nghe vậy, vẻ mặt Sở Vô Cực có chút biến sắc, hơi khó coi nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục lại.
Dù sao hắn cũng là một người vui buồn không biểu hiện ra ngoài.
Nhưng...những lời này của Cố Tiên Nhi, thật sự khiến cho lòng hắn có chút phẫn nộ và băng lãnh, đây là đang đùa cợt hắn không dám đứng trước mặt Cố Trường Ca mà nói sao?
Chỉ là một con nhóc, tu vi đạt thánh chủ cảnh mà cũng dám nói như vậy với hắn.
Xem ra đại trưởng lão đã tiếp sức cho nàng ta.
Nếu không phải có đại trưởng lão chống lưng đằng sau, Sở Vô Cực cũng muốn ra tay dạy cho nàng biết thế nào gọi là trân truyền của Đạo Thiên Tiên cung.
Chỉ có điều hắn cũng có chút nghi hoặc, dựa theo tin tức mà hắn tìm được thì Cố Tiên Nhi và Cố Trường Ca có mối thù rất sâu, sâu không lường được.
Sao Cố Tiên Nhi có thể ra mặt nói chuyện cho Cố Trường Ca?
Rất nhanh tin tức vị thiếu nữ áo xanh bên cạnh đại trưởng lão muốn xông và Đạo Thiên Lộ, lật đổ kỷ lục của Cố Trường Ca khiến toàn bộ Đạo Thiên Tiên cung bị kinh động.
Tin tức này đương nhiên là do Sở Vô Cực truyền ra gây nên một hồi náo loạn lớn, thậm chí có cả mấy vị trân truyền đệ tử khác cũng phải xuất quan, muốn đến xem một chút.
Thân phận của vị thiếu nữ đó rất thần bí, nghe đâu là người của Trường Sinh Cố gia.
Bây giờ đại trưởng lão lại xem trọng nàng, muốn nhận nàng làm đệ tử.
Đừng nói là đệ tử, ngay cả không ít trưởng lão cũng tò mò muốn đi vào xem thử.
Ở Đạo Thiên Tiên Cung, Đạo Tiên Lộ có ý nghĩa vô cùng to lớn, thậm chí nó tựa như long môn mà cá chép phải nhảy qua khi hóa rồng vậy, đối với thiên kiêu mà nói, thiên phú có tác dụng vô cùng lớn.
Thiên phú mạnh hay yếu có đôi khi còn quyết định thành tựu trong tương lai như thế nào.
Trong lúc nhất thời, xuất hiện từng dải cầu vồng rực rỡ, pháp khí giao hòa.
Rất nhiều đệ tử đều đến Đạo Thiên Lộ, mỗi một đỉnh núi ở bên cạnh đều là người, vô cùng náo nhiệt.
Có người còn chú ý thấy ở đó còn có sự hiện thân của đại trưởng lão và đệ tử.
"Kỷ lục của Đạo Thiên Tiên cung gần mười vạn năm nay năm đó bị Cố Trường Ca phá vỡ, đến bây giờ cũng chưa có ai có thể vượt qua hắn."
"Dù sao cũng là chí tôn trẻ tuổi sở hữu chân tiên chi tư, gần đây nghe nói hắn đã đột phá đến phong vương cảnh rồi."
"Tốc độ tu luyện bậc này, quả thực là không thể tưởng tượng nổi, những người cùng thời với hắn cũng chưa nghe thấy có ai đột phá được đến phong vương kỳ, ngay cả Sở trân truyền cũng phải giậm chân ở bậc này."
"Muốn phá vỡ kỷ lục của Cố trân truyền sao có thể đơn giản như vậy, theo ta thấy thì vị thiếu nữ áo xanh kia bất quá cũng chỉ như người si nói mộng thôi..."
Trên các ngọn núi xung quanh, rất nhiều đệ tử đều bàn luận chuyện này.
Đạo Thiên Lộ chính là một bậc thang quanh năm mây mù bao quanh, vô cùng thần bí.
Mỗi một nấc thang đều có đạo văn giao hòa, theo từng bước chân thiên kiêu đi lên mà xuất hiện dị tượng khác nhau.
Con đường này trực tiếp nối thẳng lên trời, cũng không ai biết có tất cả bao nhiêu bậc.
Cứ mỗi mười vạn năm, Đạo Thiên Lộ lại xảy ra một lần biến hóa, sẽ có rất nhiều thiên kiêu khác nhau tìm đến nơi này.
Cũng chính là cứ mười vạn năm sẽ đổi mới lại một lần.
Trong mười vạn năm, hết thảy thiên kiêu đều cùng một thời đại, đương nhiên sẽ không cam lòng bị bỏ lại phía sau, đều muốn lưu lại dấu chân trên đó, dùng cách này khiến thiên hạ bàng hoàng, danh chấn khắp nơi.
Mà trong mười vạn năm này, trong số đệ tử bái nhập Đạo Thiên Tiên cung cũng chỉ có một mình Cố Trường Ca thân mang hào quang lấp lánh, lấn át những người cùng thời với hắn.
Chân tiên chi tư, cũng không phải là nói suông.
Lúc này bên dưới Đạo Thiên Lộ, có rất nhiều đệ tử và tu sĩ tụ tập, phần lớn là đều đến xem náo nhiệt.
Vẻ mặt Cố Tiên Nhi bình tĩnh, một thân áo xanh khiến thân hình càng thêm tinh tế.
"Tiểu sư muội cũng không nên miễn cưỡng, áp lực của Đạo Thiên Lộ vô cùng lớn..." Sở Vô Cực tỏ ra vẻ có ý tốt mà khuyên nhủ.
Cố Liên Nhi liếc mắt nhìn hắn một cái, vẻ mặt không thay đổi chút nào cũng không nói chuyện.
Trong một khoảng thời gian ngắn, hầu như toàn bộ Đạo Thiên Tiên cung đều biết việc này, hiển nhiên là do Sở Vô Cực truyền tin ra ngoài.
Mục đích của hắn, nhất định là muốn thấy nàng mất mặt.
Tâm tư nhỏ bé này đương nhiên không thể qua mắt được nàng.
"Mấy ngày không gặp, nhanh như vậy mà Tiên Nhi đã có người theo đuổi rồi? Hay để người ca ca này của ngươi đánh giá trước cho, thế nào hả?"
Lúc này, một câu nói có phần nhạo báng truyền đến, vẻ mặt bình tĩnh của Cố Tiên Nhi bị đánh vỡ.
Nàng bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt băng lãnh, nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Mặt Cố Trường Ca mang theo ý cười, một thân bạch y trắng như tuyết, không nhiễm bụi trần, chậm rãi đi đến.
Đi theo phía sau là một đám tùy tùng khí tức cường đại, chúng đệ tử đứng gần đó đều biến sắc, nhanh chóng nhường đường.
Sau khi tu luyện xong, hắn rời khỏi thiên cổ thành trở về sơn môn.
Nhưng giữa đường cư nhiên biết được chuyện Cố Tiên Nhi muốn xông vào Đạo Thiên Lộ, hắn nhất thời nổi lên hứng thú nên qua đây coi thử.
"Haha, vị muội muội này chính là người mà gần đây đại trưởng lão chuẩn bị thu nhận làm đồ đệ sao? Thật là một tiểu mỹ nhân a, sau này lớn lên không biết còn yêu nghiệt đến mức nào?"
Từ một bên khác cũng truyền đến tiếng cười khẽ.
Một nữ tử tuyệt sắc mang một tấm lụa trắng che mặt xuất hiện, mấy cái đuôi hồ ly sau lưng nàng ta được thị nữ ôm trong ngực để tránh không quét xuống đất.
Chính là Doãn Mi của Đạo Thiên Tiên cung, trước mặt người ngoài, không có ai biết quan hệ của nàng và Cố Trường Ca.
Sau khi Cố Trường Ca rời khỏi Thiên Cổ Thành, nàng cũng quay về sơn môn.
Hơn nữa, vì nửa năm qua nàng chuẩn bị tài nguyên tu luyện đặc biệt sung túc, cộng thêm sự hứng thú của Cố Trường Ca đối với nàng nên cố ý đưa cho nàng thêm mấy viên giải dược.
Điều này khiến tâm tình Doãn Mi có chút tốt lên.
"Tê!"
"Việc này cư nhiên còn kinh động đến Cố trân truyền, ngay cả một trân truyền luôn luôn thần bí như Doãn Mi cũng xuất hiện, thật không nghĩ đến a."
"Xem ra có trò hay để coi rồi."
Trên những ngọn núi xung quanh, mọi người thấy một màn này cũng đều kinh hãi, không nghĩ tới sẽ có nhiều trân truyền đồng loạt xuất hiện như vậy.
Hơn nữa ngay cả Cố Trường Ca cũng đến, bình thường hắn cứ như thần long thấy đầu không thấy đuôi, muốn gặp mặt một lần cũng khó.
Hết chương 127.
Chương 128 Gây sự
"Cố Trường Ca, ngươi tới nơi này làm gì?"
Nghe được lời nói mang theo ý trêu chọc ban nãy, sắc mặt Cố Tiên Nhi không khỏi lạnh như băng hỏi, đối với Cố Trường Ca nàng luôn luôn không có ngữ khí hòa hảo hay sắc mặt tốt.
Tại trước mặt người khác nàng đều rất bình tĩnh, nhưng duy chỉ có ở trước mặt Cố Trường Ca, sẽ nhịn không được lộ ra cảm xúc phẫn nộ và các cảm xúc khác.
"Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta."
Cố Trường Ca mang theo nụ cười khẽ, không thèm để ý ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn của cố Tiên nhi.
Sở Vô Cực nghe nói như thế, trong lòng cũng dâng lên cảm giác không thoải mái, cái gì mà gọi hắn là người theo đuổi Cố Tiên Nhi?
Thân là hoàng tử tiên triều Đại Sở, hắn còn cần theo đuổi người khác?
Chỉ cần một câu, dạng thiên chi kiêu nữ gì mà không chủ động dâng tới cửa.
Mặc dù hắn cũng biết đây là Cố Trường Ca cố tình trêu chọc, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu, sắc mặt khó coi, nhất là Cố Trường Ca còn coi nhẹ bộ dáng của hắn.
"Sở Vô Cực sư huynh đưa ta đến Đạo Thiên Lộ, hắn cũng không phải người theo đuổi ta."
Cố Tiên Nhi nhíu mi nói, không hiểu Cố Trường Ca đến cùng lại muốn làm trò quỷ gì.
Nghe nói như thế, Cố Trường Ca lộ ra một dáng vẻ như bị giật mình.
Sau đó, mới có điểm tiếc hận nói:" Thì ra là vậy à, thật sự là đáng tiếc, vi huynh còn muốn thay ngươi kiểm định một chút, nếu không chỉ sợ có tên a miêu a cẩu nào lại muốn đánh chủ ý lên người ngươi."
Cố Tiên Nhi nghe vậy a một tiếng, đương nhiên sẽ không tin lời quỷ này của Cố Trường Ca.
Ngược lại nàng có cảm giác hắn tựa hồ có ý riêng?
Chẳng lẽ Cố Trường Ca lại ra mặt nói chuyện thay cho nàng?
Nàng có chút không tin.
"Tiên Nhi sư muội bây giờ muốn xông vào Đạo Thiên Lộ, Cố Trường Ca ngươi hẳn là muốn ngăn cản? Nhưng việc này là do đại trưởng lão phân phó."
Lúc này, nghe được Cố Trường Ca vậy mà nói mình là a miêu a cẩu gì đó.
Sắc mặt Sở Vô Cực lập tức trầm xuống, hướng về phía Cố Trường Ca nói, trực tiếp lôi danh của đại trưởng lão ra nói.
Trước đó bọn hắn không hợp đến đâu, Cố Trường Ca cũng sẽ không như bây giờ ở trước mặt mọi người mà nói lời này.
"Đại trưởng lão thì thế nào, ngươi cho rằng hắn sẽ nhúng tay vào những việc của đám hậu bối như chúng ta sao?"
Cố Trường Ca không thèm để ý chút nào, thần sắc hời hợt quét mắt nhìn hắn một cái.
"Hơn nữa, ta cùng muội muội ta nói chuyện, ngươi lại là cái thá gì?"
Lời này, lập tức khiến Sở Vô Cực giận đến tím mặt, lúc trắng lúc xanh, nộ khí khó nhịn xuống.
Bị Cố Trường Ca khiêu khích nhục nhã nhiều lần như vậy.
Cho dù hắn có được tu dưỡng tốt đến đâu, lòng dạ rộng lượng, cũng sẽ không chịu nổi.
Hơn nữa còn là ở trước mặt mọi người, ở trước mặt tất cả mọi người.
Nếu đã đến mức như vậy mà hắn vẫn tiếp tục nhịn xuống, vậy sau này làm sao lăn lộn trên thượng giới được nữa? Mặt mũi cũng chẳng còn nữa.
Cùng là chí tôn trẻ tuổi, dựa vào cái gì mà hắn phải chịu sự nhục nhã như vậy?
"Cố Trường Ca, ngươi đừng khinh người quá đáng?" sắc mặt Sở Vô Cực âm trầm.
"Ta khinh ngươi thì thế nào?" sắc mặt Cố Trường Ca vẫn hời hợt không thèm để ý như trước.
Hắn đã sớm muốn xuống tay với Sở Vô Cực, chỉ có điều vẫn chưa tìm thấy thời cơ thích hợp thôi.
Hắn cũng không tin dưới tình huống hôm nay, Sở Vô Cực vẫn có thể nhịn được.
"Ngươi. . ." sắc mặt Sở Vô Cực đã khó coi tới cực điểm, lửa giận như muốn phun trào.
Cho dù bình thường trầm ổn thế nào, lòng dạ có rộng lượng đến đâu, lúc này cũng không nhịn được.
Một màn này, trực tiếp tạo nên một đợt hỗn loạn lớn.
Không thấy Cố Tiên Nhi bước lên Đạo Thiên Lộ, ngược lại lại thấy Cố Trường Ca cùng một đệ tử trân truyền khác xung đột.
Rất nhiều người đều kích động hưng phấn lên, dù sao các trận chiến giữa các đệ tử trân truyền cũng là khó thấy được!
Ai cũng không nghĩ tới thái độ của Cố Trường Ca lại phách lối như thế, chẳng mảy may để Sở Vô Cực người cùng là trân truyền với hắn vào trong mắt.
Tất cả mọi người biết Cố Trường Ca rất mạnh.
Nhưng có thể đảm nhiệm vị trí trân truyền đệ tử, đương nhiên hắn phải có chỗ cường đại, thiên phú xuất chúng, chính là một phương chí tôn trẻ tuổi.
Giờ khắc này, rất nhiều người đều hưng phấn, kích động lên, ngay cả không ít trưởng lão cũng như thế.
Cùng thế hệ tranh chấp, rất là bình thường, nhưng những chuyện như hôm nay ngày thường rất ít gặp phải, hắn lại trực tiếp ở trước mọi người khiêu khích, một bộ bộ dáng thực muốn động thủ.
Mặt khác hai vị trân truyền còn lại cũng đến đây, một vị tên gọi Điền Dương, vị còn lại gọi là Chung Thiên Nguyên, bọn họ đứng ở trên ngọn núi lân cận, bao phủ các loại quang huy, nhìn xem một màn này, thần sắc cả hai người giờ phút này đều ngưng trọng.
"Sở Vô Cực thực lực sâu không lường được, đơn đả độc đấu chúng ta có lẽ không phải là đối thủ của hắn, nhưng Cố Trường Ca rõ ràng càng mạnh hơn. . ."
"Một trận chiến này, phần thắng của Sở Vô Cực không lớn, nhưng nếu như lùi bước, chắc chắn đạo tâm sẽ bị hao tổn."
"Thua là việc nhỏ, còn có thể đấu lại lần nữa, nhưng một khi đạo tâm bị hao tổn, về sau liền không còn bất cứ cơ hội nào nữa rồi. . ."
Hai người càng nói, thần sắc càng trở nên ngưng trọng.
Thân là chí tôn trẻ tuổi, đương nhiên có niềm tin tuyệt đối vào bản thân, vượt trên những người cùng thế hệ, nếu như vừa như vậy đã rút lui? Thì còn tranh giành cái gì nữa?
Cho nên bọn hắn chắc chắn, trận chiến này chắc chắn sẽ đánh nhau.
Không có gì bất ngờ cả.
"Ta thật ra muốn xem thử ngươi hôm nay lấy bản lãnh ở đâu ra mà làm nhục ta như vậy!"
Sở Vô Cực gầm thét một tiếng, xuất thủ hướng thẳng đến Cố Trường Ca.
Tất cả mọi người ở xung quanh chấn kinh, toàn bộ tránh lui.
Chỉ có Doãn Mi trong lòng cảm thấy Sở Vô Cực là tự mình tìm chết.
Cố Trường Ca cường đại, vượt xa khả năng hắn có thể tưởng tượng được, chỉ là thực lực thể hiện ngoài mặt nhưng cũng không phải là một chí tôn trẻ tuổi bình thường nào cũng có khả năng chống lại được.
Giờ khắc này, Cố Tiên Nhi cũng dồn toàn bộ lực chú ý vào một màn diễn ra trước mắt này, nàng muốn biết bây giờ Cố Trường Ca cường đại đến mức nào.
"Ngự Long Chưởng! Đây là bảo thuật thành danh của Đại Sở tiên triều!"
Có người nhịn không được kinh hô, nhận ra chiêu thức mà Sở Vô Cực sử dụng.
Oanh!
Một chưởng mà Sở Vô Cực đánh ra này chính là đại biểu cho một môn bảo thuật chí cường.
Hết chương 128.
Chương 129 Ngươi là cái thá gì
Phù văn đan xen vào nhau, hóa thành hình rồng đánh thẳng về phía Cố Trường Ca, nó lại giống như một cái ma bàn bằng vàng, có thể diệt tan đông đảo thù địch trên thế gian!
Loại khí tức kia thập phần bá đạo.
Chỉ riêng khí thế cường đại như này cũng khiến người ta kinh sợ, chí cương chí dương.
Dù cách rất xa cũng khiến rất nhiều đệ tử cảm thấy thân thể đều muốn nứt ra.
"Thật là dọa người, đây chính là sự đáng sợ của một vị chí tôn trẻ tuổi sao?"
"Một người có tu vi Hư Thần cảnh bình thường tuyệt không phải là đối thủ của Sở trân truyền. Phải biết rằng hắn mới chỉ đạt tới Phong Hầu cảnh đỉnh phong a, cách Hư Thần còn kém hai đại cảnh giới!"
"Quá mạnh, đây mới là sự chênh lệch giữa đệ tử trân truyền đệ tử cùng chúng ta a!"
Rất nhiều đệ tử bị khiếp sợ, bị một chưởng này của Sở Vô Cực làm cho khiếp sợ.
Trước đó cũng dùng một chưởng Cố Trường Ca đánh chết lão bộc Hư Thần cảnh của Kim Vũ.
Nhưng bây giờ một chưởng này của Sở Vô Cực, rõ ràng cũng có uy thế của Hư Thần cảnh, dù sao đối với một chí tôn trẻ tuổi mà nói, đánh người vượt cấp cũng không khó khăn.
"Đây chính là tự tin để ngươi xuất thủ với ta sao? Ai cho ngươi?"
Nhưng mà.
Đối mặt một chưởng này, thần sắc của Cố Trường Ca cũng chẳng có chút biến hóa gì, vẫn hời hợt như cũ.
Hắn cũng tung ra một chưởng, hóa thành một phương đại ấn màu vàng óng.
Thần quang tràn ngập, từ trên trời hạ xuống!
Oanh!
Đại ấn cùng ma bàn va chạm vào nhau, trong khoảnh khắc nổ tung!
Hai thức bảo thuật thần thông này va chạm vào nhau, dẫn đến một trận oanh động kinh người nổ ra!
Tựa như một viên thiên thạch rớt xuống khiến tất cả ngọn núi ở khu vực xung quanh cũng cùng nhau rung động, mặt đất xuất hiện khe hở, rất nhiều đợt sóng ngay ngắn xuất hiện.
Phốc!
Máu tươi phun trào.
Sở Vô Cực bay ngược ra ngoài, đầu đập xuống đất, máu me khắp người, dưới tác động của phần phản lực giội lại này khiến hắn trực tiếp bị thụ thương!
Vẻ mặt hắn hiện lên vẻ không dám tin có chút sợ hãi nói:"Phong Vương cảnh trung kỳ?”
Lúc trước khi tu vi của Cố Trường Ca vẫn đang ở Thánh chủ kỳ sơ kỳ cũng có thể đánh trọng thương chí tôn trẻ tuổi Kim Trụ Thánh Chủ cảnh trung kỳ, điều này đã dẫn đến một trận náo động lớn.
Nhưng hắn thật không nghĩ tới, Cố Trường Ca vậy mà đã đột phá đến Phong Vương cảnh trung kỳ!
Giờ phút này, tất cả mọi người không khỏi biến sắc, hít vào một hơi.
Quá cường đại, một kích Cố Trường Ca tiện tay đánh ra, liền kinh khủng đến loại trình độ này.
Đây quả thực không thể địch nổi!
"Không hổ là Chân Tiên chi tư a! Cho dù tu vi bị chèn ép, Sở trân truyền căn bản không địch lại. . ."
"Thật không nghĩ tới Cố Trường Ca vậy mà đã đột phá đến Phong Vương cảnh trung kỳ. . ."
Hai vị chí tôn trẻ tuổi Điền Dương cùng Chung Thiên Nguyên, cũng không khỏi kinh hãi, liếc mắt nhìn nhau, đều không thể tin được.
"Hắn sao có thể mạnh như vậy. . ." thần sắc Cố Tiên Nhi cũng ngưng trọng, nàng coi như sóng sau xô sóng trước nhưng muốn vượt qua Cố Trường Ca để báo thù thì cũng không biết phải chờ đến bao giờ.
"Phong Vương trung kỳ thì thế nào?"
Lúc này, Sở Vô Cực bỗng nhiên hét lớn một tiếng, toàn thân trở nên vàng rực chói mắt, có một tầng long lân bao trùm trên người!
Đây là thiên phú Hóa Long của hắn, vốn dĩ đây là một lá bài tẩy của hắn, có thể trong một thời gian ngắn tăng cao cường độ tu vi các phương diện trong thân thể!
Lúc trước hắn chưa hề thi triển qua trước mặt người khác.
Nhưng là hôm nay, Sở Vô Cực không quan tâm được nhiều như vậy, hắn hiện tại chỉ có một ý niệm trong đầu, phải đánh bại được Cố Trường Ca mới có thể rửa sạch nỗi nhục ngày hôm nay.
"Hống hống hống. . ."
Một tiếng rồng gầm bá đạo mà lâu đời truyền ra.
Một con chân long tiên khí lượn lờ, phun ra nuốt vào mây mù, toàn thân hiện ra lớp vảy màu vàng như hoàng kim xuất hiện giữa thiên địa!
Con Chân Long này sinh động như thật, thân thể khổng lồ vô biên.
Nó vồ về phía Cố Trường Ca.
Ngay tức thì, nơi này giống như nghiêng trời lệch đất, Hỗn Độn chìm nổi.
Núi sông thất sắc, ẩn chứa một lực lượng hủy diệt khổng lồ đánh thẳng về phía Cố Trường Ca.
Lúc này đây, tất cả tu sĩ trên đỉnh núi đều bị kinh sợ rồi, chỉ có thể cảm thán không hổ là chí tôn trẻ tuổi, tài năng quả thực là nhiều vô biên.
Nếu như Sở Vô Cực không dùng đến đoán chừng cũng không ai nghĩ tới hắn còn sẽ có một con át chủ bài như này.
"Phong Vương trung kỳ thì thế nào?"
Đối mặt với con át chủ bài này của Sở Vô Cực, Cố Trường Ca chỉ cười nhạt một tiếng.
Sau lưng hắn hiển hiện một luồng ánh sáng chói mắt vô lượng, có một đại đạo pháp thân mơ hồ hiển hiện, rất hùng vĩ, giống như là ẩn chứa thiên địa chí lý.
"Đại đạo pháp thân?" Cố Tiên Nhi biến sắc, mặt trở nên có chút tái nhợt, cảm nhận được luồng khí tức quen thuộc.
Nàng nhận ra đây là khối đại đạo chi cốt ẩn chứa thiên phú thần thông kia của nàng.
Oanh!
Lúc này, Cố Trường Ca đánh ra một chưởng, đại đạo pháp thân đứng sau lưng cũng xuất thủ, chấn động mênh mông vô ngần truyền đến, tựa như một phương đại đạo ép xuống, có thể đè sập vạn cổ!
Loại chấn động này khiến cho các đệ tử cùng trưởng lão cũng nhịn không được biến sắc.
Một chưởng Hàng Long!
Tựa như có mấy vì sao nổ tung!
Ầm ầm!
Một cỗ chấn động như sóng thần bộc phát, tất cả ngọn núi đều lay động, giống như vừa trải qua một trận động đất.
Các đệ tử cũng đang phát run, tim đập nhanh, thần hồn run rẩy.
Dường như muốn hủy diệt hết thảy mọi thứ ở nơi đó.
Rốt cục, ánh sáng từ từ tản đi, một chưởng này của Cố Trường Ca ép xuống thân chân long mà biến thành Sở Vô Cực, khiến hắn không ngừng sụp đổ, điên cuồng ho ra máu, thân thể khuỵu xuống.
Một chưởng này tiếp tục áp xuống!
Phốc một tiếng!
Sở Vô Cực phun máu, hình thái Chân Long biến mất, thân thể nằm bên cạnh lúc này cũng nổ tung.
Vẻ mặt hắn trần ngập vẻ sợ hãi và không dám tin, hắn đã thi triển át chủ bài cường đại nhất , nhưng vẫn không địch lại Cố Trường Ca.
"Cho nên nói, ngươi thì là cái thá gì?"
Cố Trường Ca rốt cục thu bàn tay.
Thần sắc mang theo vẻ phong khinh vân đạm, xuất hiện bên cạnh Sở Vô Cực, sau đó một cước trực tiếp giẫm lên đầu hắn.
Lặp lại câu nói này một lần nữa.
Hết chương 129.
Chương 130 Cố Trường Ca cường đại
"Phốc!"
Một cước Cố Trường Ca giẫm xuống, trực tiếp khiến sắc mặt Sở Vô Cực tái xanh đến cực hạn, vô cùng khuất nhục cùng phẫn nộ.
Nhưng hắn không còn cách nào khác, ngay cả át chủ bài cường đại nhất cũng dùng rồi nhưng vẫn không phải là đối thủ của Cố Trường Ca.
Chỉ sợ dù là một chưởng tùy ý đánh ra cũng buộc hắn phải tốn một cái giá rất lớn để chống cự!
Sự cường đại và kinh khủng của Cố Trường Ca xem như hôm nay hắn rốt cục cảm nhận được, giờ khắc này, hắn có cảm giác vô cùng bực bội và không cam lòng.
Nhất là Cố Trường Ca còn nói lại một câu này, ngươi thì được xem là cái thá gì?
Thái độ khinh thường và không để ý này càng làm cho hắn cảm thấy khó chịu nhất!
Mà các đỉnh núi ở tứ phía, sau một hồi yên lặng, hiện tại rốt cục náo động cả lên.
Trận chiến đấu này bắt đầu rất nhanh, thế nhưng kết thúc cũng nhanh.
Rất nhiều người cảm thấy Sở Vô Cực thân là Đại Sở hoàng tử, lại là chí tôn trẻ tuổi, nhiều tài năng.
Coi như không địch lại Cố Trường Ca nhưng cũng phải đấu một hồi, mấy chục chiêu khó phân cao thấp.
Nhưng tuyệt không nghĩ tới hắn lại không có chút chút sức chống đỡ nào.
Đúng, chính là chẳng mảy may có sức chống cự.
Từ đầu tới đuôi, luôn bị nghiền ép, dù cuối cùng có thi triển át chủ bài, cũng bị tiện tay trấn áp.
Lúc này, rất nhiều đệ tử không tự giác rùng mình một cái, thân là chí tôn trẻ tuổi Sở Vô Cực đối mặt Cố Trường Ca cũng như thế, vậy thì bọn hắn thì thế nào?
"Không hổ là người đánh vỡ kỷ lục mười vạn năm qua của Đạo Thiên Tiên Cung, thực lực như thế, quá kinh khủng, dễ dàng nghiền ép một vị trân truyền khác, mà ta cảm thấy cho dù Sở trân truyền có đột phá đến Phong Vương cảnh, trong tình huống tu vi ở mức thấp hơn, nhưng hắn cũng không phải là đối thủ của Cố trân truyền. . ."
"Đúng vậy a, dù sao Cố trân truyền vẫn luôn phong khinh vân đạm, bộ dáng ung dung không vội vàng, ai biết được hắn còn bài tẩy gì."
Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc thiên nữ Doãn Mi nghe đám đệ tử ở bên cạnh nói chuyện, khuôn mặt dưới khăn che mặt, trong lúc lơ đãng lộ ra một nụ cười tùy ý.
Át chủ bài?
Át chủ bài của Cố Trường Ca, chỉ sợ những người nhìn thấy đều đã chết.
Đoán chừng người còn sống được cũng chỉ có một mình nàng.
Cố Trường Ca tuyệt đối là kẻ có tâm tư, lòng dạ, thủ đoạn các phương diện khác đều nguy hiểm nhất mà nàng từng gặp.
"Tên Cố Trường Ca này đã không phải là người mà chúng ta có thể địch nổi, trách không được sao Kim Trụ lại chọn bế quan, hẳn là sớm đã nhìn ra điểm này. . ."
"Từ nay về sau, trừ phi tu vi lần nữa đột phá, nếu không nhìn thấy Cố Trường Ca, chúng ta vẫn nên lựa chọn tránh lui a ."
Hai vị trân truyền đệ tử Điền Dương cùng Tăng Thiên Nguyên, liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều là sự sợ hãi và không thể tưởng tượng nổi.
Sau đó, bọn hắn chọn yên lặng rời khỏi đám người còn đang đứng đó.
Chí tôn trẻ tuổi đương nhiên cũng tồn tại ý niệm muốn tranh giành nhưng điều đó không có nghĩa là bọn hắn ngốc, dù sao cảnh giới của Cố Trường Ca đã đến Phong Vương trung kỳ.
Bọn hắn làm sao tranh?
Còn tranh cái gì?
Không ít đệ tử cùng trưởng lão chú ý tới bọn hắn, cũng là lắc đầu không nói, chỉ sợ từ hôm nay về sau, toàn bộ Đạo Thiên Tiên Cung coi như không lập truyền nhân, nhưng nhìn thấy Cố Trường Ca bọn hắn cũng phải đi đường vòng.
"Tiên Nhi, vi huynh ra tay giúp ngươi giáo huấn tên khốn này, ngươi có thấy cảm động không?"
Lúc này Cố Trường Ca nhìn về phía Cố Tiên Nhi còn có chút ngu ngơ, không khỏi cười khẽ hỏi.
Dưới chân đồng thời dùng sức, một cước đạp vào lồng ngực của Sở Vô Cực, phốc một tiếng, máu tươi phun trào, lập tức khiến hắn kêu lên một tiếng đau đớn, ngất đi.
Giết khẳng định là giết không được.
Trước mặt mọi người, Sở Vô Cực thân là Đại Sở tiên triều hoàng tử, chắc chắn sẽ có người ngăn cản.
Cố Trường Ca cũng không có ý định rước lấy một thân máu tanh, hắn ra tay với Sở Vô Cực, cũng chỉ là để các trưởng lão trong Đạo Thiên Tiên Cung biết, chỉ cần hắn Cố Trường Ca còn ở đây một ngày, những người còn lại sẽ không có tư cách làm truyền nhân.
Điều này coi như bọn hắn không đề cập tới, Cố Trường Ca cũng sẽ khiến bọn hắn biết đến.
Những năm này, chư vị trưởng lão đối với hắn có nhiều đề phòng, ngay cả đại trưởng lão cũng vậy, Cố Trường Ca sao có thể không biết.
Đương nhiên, hắn biết nhưng cũng không thèm để ý.
Trước khi bái nhập Đạo Thiên Tiên Cung, hắn sớm đã đoán được cục diện như vậy.
Lúc đầu Cố Tiên Nhi thấy Cố Trường Ca ra tay giáo huấn tên Sở Vô Cực khiến nàng khó chịu này một trận, lúc nàng còn không muốn thừa nhận có bị cảm động một chút.
Nhưng nghe được câu nói mang theo ngữ khí trêu chọc này của hắn, cảm xúc kia lập tức tan thành mây khói, trên mặt lại hiện lên vẻ mặt băng lãnh đầy thù hận.
"Việc của ta, không cần ngươi để ý tới."
Cố Tiên Nhi không chút khách khí nào với Cố Trường Ca, bởi vì cùng hắn cũng không có gì tốt để khách khí.
Nàng không có vung tay nện vào mặt của hắn đã là cật lực khống chế rồi.
"Ngươi có phải đã quên lời vi huynh nói trước đó rồi không?"
Cố Trường Ca thể hiện một bộ thần sắc như "Ngươi làm ta quá là thất vọng", căn bản không thèm để ý bộ dáng như hận không thể cắn chết hắn kia của Cố Tiên Nhi.
Luận vô sỉ, hắn căn bản không thua ai.
"Lời gì?"
Cố Tiên Nhi lạnh băng nói.
"Ta ức hiếp ngươi có thể, người khác ức hiếp ngươi thì không được."
Vẻ mặt của Cố Trường Ca có chút ý vị sâu xa:"Cái tên Sở Vô Cực này chắc đến tám phần mười là muốn đem chuyện ngươi xông vào Đạo Thiên Lộ làm trò cười, điều kiện để lão già đại trưởng lão kia thu ngươi làm đồ đề là đánh vỡ kỷ lục của vi huynh a?"
"Cái tên Sở Vô Cực này tính toán không tệ, không chỉ muốn nhìn thấy ngươi làm trò cười mà còn truyền ra tin tức, khiến toàn bộ người trong tông chạy đến."
"Lòng dạ nham hiểm!"
"Muội muội của Cố Trường Ca ta, sao có thể để hắn khi dễ như vậy? Muốn ức hiếp ngươi cũng chỉ có thể là ta, hắn thì là cái thá gì."
Hắn vừa nói vẻ mặt càng thêm phần lạnh lẽo, nghe được lời này Cố Tiên Nhi như cảm thấy nhiệt độ xung quanh dần hạ xuống, nhịn không được có chút sợ run cả người.
Răng rắc!
Sau đó, âm thanh như bị gãy xương thanh thúy vang lên.
Đôi mắt đẹp của nàng không khỏi có chút trừng một cái.
Chỉ thấy Cố Trường Ca như không có việc gì một cước đạp xuống, ngay lập tức tên Sở Vô Cực vốn đã ngất đi lại phát ra âm thanh thống khổ thảm thiết, xương tay của hắn bị Cố Trường Ca đạp gãy.
Mà trên mặt Cố Trường Ca vẫn là một bộ dáng xem thường như trước, tựa chỉ đang đạp một con kiến dưới chân vậy.
"Tiên Nhi, nhớ kỹ câu nói này, về sau cũng đừng quên."
Cố Trường Ca nhìn bộ dáng có chút ngu ngơ của nàng, mỉm cười:"Ngươi không phải muốn vào Đạo Thiên Lộ sao? Vi huynh rất chờ mong biểu hiện của ngươi. Chắc hẳn đi đến vị trí của vi huynh năm đó đối với ngươi mà nói không khó lắm."
Dù sao dựa theo tình tiết bình thường mà nói, tên Sở Vô Cực này lòng có ý xấu, bị Cố Tiên Nhi phát hiện.
Sau đó sinh lòng ác độc, ý đồ dựa vào chuyện đi lên Đạo Thiên Lộ của Cố Tiên Nhi để chế giễu nàng, thuận tiện đem toàn tông dẫn tới, nhìn nàng làm trò cười.
Cuối cùng khẳng định là Cố Tiên Nhi biểu hiện sự cường thế vả mặt tất cả mọi người, thuận tiện cũng vả cho người ca ca này như hắn mấy cái bạt tai vào mặt, thừa cơ tuyên bố khiêu chiến hắn.
Hết chương 130.
Bình luận facebook