-
Chương 131-135
Chương 131 Quyết định của Cố Tiên Nhi
Kịch bản như này, Cố Trường Ca hắn vô cùng quen thuộc a.
"Cố Trường Ca, ngươi cảm thấy ta có thể đánh đổ kỷ lục của ngươi?"
Nghe nói như thế, Cố Tiên Nhi cũng lấy lại tinh thần, chẳng biết tại sao thái độ so với trước đó mềm mỏng đi không ít.
Có lẽ là do hành động ban nãy của Cố Trường Ca khiến nàng nghĩ đến nếu như sự việc năm đó không xảy ra, có một người ca ca bao che khuyết điểm và cường thế như Cố Trường Ca, vẫn là rất hạnh phúc.
Chỉ có điều, vấn đề chủ yếu nhất là, nàng cảm thấy rất nghi hoặc.
Sở Vô Cực cùng tất cả mọi người căn bản không tin nàng có thể đánh phá kỷ lục của Cố Trường Ca, vì sao bản thân Cố Trường Ca lại nói như vậy, còn với một bộ dáng vô cùng tin tưởng vào nàng nữa?
Điều này khiến Cố Tiên Nhi nghi hoặc không hiểu.
Đáng lẽ Cố Trường Ca nên tỏ vẻ khinh thường, nói:"Chỉ bằng Cố Tiên Nhi ngươi, mà cũng muốn đi đến một bước kia như ta? Khác gì người si nói mộng."
Những năm này, nhờ có tam sư tôn dạy bảo, khiến cho nàng thông minh hơn những bạn đồng lứa khác rất nhiều, có thể đoán ra nhiều chuyện ẩn dấu.
Tự dưng ân cần, chính là thèm muốn thân thể nàng.
Cố Trường Ca vô duyên vô cớ tin tưởng nàng, khiến nàng không hiểu nổi.
Nghe vậy, Cố Trường Ca bày ra một bộ dáng rất thản nhiên, hơi lắc đầu nói:" Nếu như ngay cả vi huynh đều không tin ngươi, vậy còn có ai sẽ tin ngươi, những nỗ lực của ngươi, vi huynh đều nhìn thấy được."
Nghe hắn nói như thế, trong lòng Cố Tiên Nhi bất chợt run lên, đây là ý gì? Cố gắng những năm gần đây của nàng, hắn đều biết?
Vậy hắn năm đó vì cái gì phải làm như vậy? Hắn tại sao muốn đào xương mình ra?
Nghĩ tới những thứ này, nàng có chút không dám tin.
Việc năm đó chẳng lẽ hắn còn có nỗi khỗ tâm gì sao?
Lắc đầu, nàng rất mau đã loại bỏ khả năng không thiết thực này.
Cho dù có nỗi khổ gì thì cũng không thể làm loại chuyện này.
Đây cũng không phải là việc mà chỉ một câu có nỗi khổ tâm liền có thể giải thích.
"Phát ngốc cái gì, tất cả mọi người đang chờ ngươi đi vào Đạo Thiên Lộ đấy."
Lúc này, Cố Trường Ca mỉm cười, đánh gãy sự trầm tư của Cố Tiên Nhi.
Nàng trừng mắt liếc nhìn Cố Trường Ca, sau đó mới phản ứng được, bản thân muốn lên Đạo Thiên Lộ đánh vỡ kỷ lục của Cố Trường Ca.
Lúc này, nàng cũng không do dự, hóa thành một đạo cầu vồng đáp xuống trên đường đi lên Đạo Thiên Lộ.
Trên Đạo Thiên Lộ, bỗng nhiên trong nháy mắt dâng lên hào quang vạn trượng, trên mỗi bậc thang, đều giống như được sống lại vậy, tỏa ra tiên ý mông lung, các loại dị tượng thần dị ở trong thiên địa chìm nổi.
Nhật Nguyệt Tinh thần, sông núi cổ biển, vật đổi sao dời, biển cả thành bụi. . .
Ông!
Cố Tiên Nhi bước trên đạo bậc thang thứ nhất, nơi đó nở rộ quang hoa kim sắc chói mắt, tựa như một đóa kim sắc liên hoa nở rộ.
Nàng tiếp tục cất bước.
Đạo bậc thang thứ hai.
Đạo bậc thang thứ ba.
Đạo bậc thang thứ tư.
. . .
Cơ hồ không có bất kỳ trở ngại gì, nàng đi một đường đã tới đạo bậc thang thứ mười.
Đủ loại quang hoa bao phủ, tiên âm quanh quẩn vang vọng, tiên hoa nở rộ tô điểm hư không, tựa như nàng mới là đại đạo chi nữ, có được sự sủng ái của đất trời.
Các đệ tử cùng trưởng lão cũng đã bị kinh động.
Đạo bậc thang thứ mười, đây đã là cực hạn của rất nhiều nội môn đệ tử, khó có thể đi thêm một bước nữa.
Phải biết rằng bọn hắn ở ngoại giới, thế nhưng là trong ngàn vạn người khó chọn được một người là thiên tài.
Ngay cả đám đệ tử trân truyền Sở Vô Cực này, là chí tôn trẻ tuổi danh chấn một phương, khó khăn lắm cũng chỉ có thể đến tầng bậc thang thứ mười bốn.
Mà Cố Trường Ca, năm đó đi được đến tầng bậc thang thứ 18!
Mười một tầng!
Mười hai tầng!
. . .
Rất nhanh, Cố Tiên Nhi đã đi tới tầng thứ mười lăm!
Huyền diệu lưu chuyển, thần hà sáng chói, từng luồng tiên ý tỏa ra, tôn lên từng bước chân đi lên của nàng ấy như một vị Thiên Đế ấu nữ.
Yên lặng trong chốc lát, nơi đây lập tức bộc phát thanh âm sôi trào.
Rất nhiều đệ tử cùng trưởng lão đều là chấn động vô cùng.
Bậc thiên phú này, đã siêu việt hơn so với các chí tôn trẻ tuổi khác rồi, chẳng lẽ Cố Tiên Nhi thật đúng là có thể phá vỡ kỷ lục của Cố Trường Ca hay sao?
Không bao lâu sau.
Cố Tiên Nhi vượt qua tầng thứ 16, trên trán mơ hồ có lấm thấm mồ hôi, nhưng ánh mắt của nàng vẫn kiên nghị như cũ.
Nàng đảo qua thần sắc ôn nhuận tự nhiên của Cố Trường Ca ở phía dưới Đạo Thiên Lộ, tựa hồ hắn rất có lòng tin với nàng.
Chẳng biết tại sao, bỗng nhiên từ đâu bạo phát ra một cỗ lực lượng hào hùng mà kinh khủng, dâng lên đại đạo khí tức, tựa như tân sinh, từ trên người nàng vọt tới.
Tầng mười bảy!
Tầng mười tám!
Nàng đi tới bậc thang năm đó Cố Trường Ca đã dừng lại!
Mà lúc này, một mảnh thanh âm rung động như trời long đất lở ồ ạt ở xung quanh, con mắt của tất cả mọi người trừng lớn, kém chút rơi ra ngoài, cảm thấy chấn kinh, cảm thấy không thể tin được.
"Kỷ lục của Cố trân truyền năm đó lại bị phá vỡ lần nữa. . ."
"Hôm nay không có uổng phí đến đây một chuyến a!"
"Ai có thể nghĩ tới nàng thật có thể đi đến một bước này, cái này cũng quá kinh người, không thể tưởng tượng nổi, đơn giản khó có thể tin, giống như đang trong mơ vậy."
Các đệ tử trước đó lòng vẫn còn hoài nghi, giờ phút này kém chút nữa đã tự móc mắt mình ra.
Đứng trên tầng thứ 18 khuôn mặt Cố Tiên Nhi tái nhợt, trên trán đều là mồ hôi, nàng cảm nhận được một loại áp lực kinh khủng, hiển nhiên cũng đến tình trạng phải cật lực chống đỡ rồi.
Chỉ có điều nàng vẫn còn sức, còn có thể tiếp tục bước về phía trước!
Lúc này, rất nhiều người cũng đều cảm thấy Cố Tiên Nhi sẽ tiếp tục bước về phía trước, phá vỡ kỷ lục dừng ở tầng thứ 18 năm đó của Cố Trường Ca.
Nhưng là sau một khắc, Cố Tiên Nhi lại làm ra một hành động khiến cho tròng mắt của tất cả mọi người đứng xung quanh đều muốn rơi ra ngoài.
Khuôn mặt nàng là một mảnh yên tĩnh, dừng bước!
Sau đó. . . Theo đường cũ bước xuống, không tiếp tục tiếp tục đi lên bậc thang cao hơn!
Ngọn núi các nơi, cũng đột nhiên trở nên hoàn toàn tĩnh mịch.
Ai cũng không nghĩ tới ở thời điểm này, nàng cư nhiên lại chọn lựa như vậy.
Đây chính là một cơ hội tốt để phá vỡ kỷ lục được lưu lại trong mười vạn năm đến nay của Cố Trường Ca, sẽ vang danh tứ phương a!
Nàng lại cứ như thế mà từ bỏ?
Hết chương 131.
Chương 132 Vi huynh thật thất vọng
Hành động của Cố Tiên Nhi khiến cho tất cả mọi người kinh sợ, sau một hồi yên tĩnh, lại sôi trào khắp chốn!
Tất cả mọi người trừng lớn hai mắt, hoàn toàn không hiểu nổi.
Dù sao đây cũng là cơ hội tốt để dương danh tứ phương a!
Đã đến tầng bậc thang thứ 18?
Vì sao không tiếp tục đi lên.
Đổi lại là bọn hắn, khẳng định sẽ liều lĩnh, bỏ mặc tất cả mọi thứ mà tiếp tục bước lên trước thêm một bước nữa.
Bởi vì đây là cơ hội duy nhất để vượt qua Cố Trường Ca, danh chấn bát phương, được sự tán dương của vạn người.
Ngay cả một đám trưởng lão đều nhịn không được mà lắc đầu thở dài, không hiểu rõ vì sao Cố Tiên Nhi lại từ bỏ một cơ hội như thế, mà lựa chọn đứng vị trí song song với Cố Trường Ca.
Dưới cái nhìn của bọn họ, sau ngày hôm nay, thân phận của Cố Tiên Nhi chắc chắn sẽ hoàn toàn khác biệt, được đại trưởng lão thu làm đệ tử, đó là việc chắc chắn rồi.
Mà một khi bỏ lỡ cơ hội vượt qua Cố Trường Ca này sẽ không còn cơ hội thứ hai nữa.
Trên đỉnh núi xa xa mây mù lượn lờ, đại trưởng lão vẫn luôn chăm chú quan sát hết thảy, vẻ mặt có chút hơi nghi hoặc.
Cuộc giao chiến trước đây của Cố Trường Ca cùng Sở Vô Cực hắn có nhìn thấy, không nghĩ tới hôm nay ngay cả Sở Vô Cực cũng bị Cố Trường Ca tùy ý nghiền ép.
Trong tất cả những thiên kiêu mà hắn đã gặp qua trong vô số năm nay, thực lực như Cố Trường Ca, người như hắn tuyệt đối chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Từ nay về sau, nếu hắn muốn bảo vệ thân phận truyền nhân của Đạo Thiên Tiên Cung, cũng không thể cân nhắc đám người Sở Vô Cực nữa.
Cho nên chỉ có thể cân nhắc Cố Tiên Nhi.
Coi như nàng không cách nào phá vỡ kỷ lục của Cố Trường Ca, hắn cũng sẽ thu nàng làm đồ đệ.
Nhưng điều đại trưởng lão không hiểu là, vì sao trong tình huống Cố Tiên Nhi vẫn có thể bước lên trước một bước nữa lại lựa chọn từ bỏ, điều này hắn không nghĩ ra.
Chẳng lẽ nào giữa Cố Tiên Nhi và Cố Trường Ca còn có việc gì không muốn người khác biết sao?
Hay là nàng còn có suy tính gì khác?
Cố Tiên Nhi chậm rãi từ Đạo Thiên Lộ đi xuống, khuôn mặt thanh tuyệt vô song, một thân áo xanh, có vẻ rất tinh tế đơn bạc.
Cước bộ rất kiên định, vẻ mặt bình tĩnh.
Nàng cũng không bởi vì không có phá vỡ được kỷ lục năm đó của Cố Trường Ca, mà có cảm xúc tiếc nuối hoặc là không cam lòng.
Biểu tình của tất cả mọi người nàng đều thấy rõ, trong lòng khẽ lắc đầu.
Nàng đã nhìn ra, Cố Trường Ca sở dĩ cảm thấy nàng có thể tuỳ tiện phá vỡ cái kỷ lục này, đó là bởi vì Cố Trường Ca đã không thèm để ý chút nào đối với kỷ lục năm đó nữa.
Bởi vì Cố Trường Ca hiện tại nếu đi thêm một lần nữa, tuyệt đối có thể đi đến bậc thang càng cao hơn.
Mặc dù thiên phú đã được định sẵn từ trước, rất nhiều người dốc sức cả một đời cũng khó có thể lại tiến thêm một bước.
Nhưng Cố Trường Ca hiển nhiên cùng những người kia không giống nhau, các loại tin đồn từ nhỏ đến bây giờ nàng nghe được, lại há chỉ là tùy tiện nói thôi.
Cố Trường Ca không chỉ có đạo cốt của nàng, thiên phú của bản thân hắn là cái gì? Đến bây giờ cũng chưa hề có người thấy qua.
Cho nên, nàng coi như phá vỡ cái kỷ lục này, thì có thể chứng minh được cái gì?
Chứng minh thiên tư hiện tại của nàng mạnh hơn so với Cố Trường Ca năm đó sao?
Cái này đã không cần thiết.
"Tiên Nhi sao ngươi lại ngừng? Vi huynh cảm thấy ngươi còn có thể đi tiếp mấy bước nữa."
Nhìn Cố Tiên Nhi từ Đạo Thiên Lộ đi xuống, trong lòng Cố Trường Ca đã hiểu rõ hết thảy, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra có chút đáng tiếc lắc đầu.
Tựa hồ đối với việc Cố Tiên Nhi chỉ đi đến tầng thứ 18 có chút tiếc hận, cảm thấy nàng còn có thể đi đến vị trí cao hơn.
Cố Tiên Nhi liếc mắt nhìn Cố Trường Ca, cũng không thèm để ý hắn.
Lúc đầu nàng không muốn hắn gọi nàng làTiên Nhi, nghe cứ cảm thấy rất không thoải mái, cứ là lạ.
Rõ ràng là kẻ thù lớn nhất đời nàng, khiến nàng hận không thể đem hắn nghiền xương thành tro, uống máu ăn thịt, nhưng hắn lại vẫn cứ khiến nàng không thể làm gì, còn luôn thích chạy đến trước mặt nàng để lừa dối, để cố ý chọc giận nàng.
Mấy vị sư tôn kia của nàng, đã đủ vô sỉ.
Nhưng nếu so sánh cùng Cố Trường Ca thì cũng chẳng đáng là gì.
Quả nhiên ứng với một câu nói, người vô liêm sỉ, vô địch thiên hạ.
Trình độ vô sỉ của Cố Trường Ca, đã thuộc dạng thượng thừa rồi.
Nếu như nàng đánh thắng được Cố Trường Ca, hiện tại nhất định sẽ bỏ mặc tất cả, trước tiên hung hăng đánh hắn một trận lại nói.
"Ta không cần ngươi lo." Cố Tiên Nhi lạnh lùng quay đầu đi.
"Ta cũng không muốn quản. Thế nhưng ngươi thật khiến vi huynh rất thất vọng a, ta kỳ vọng rất lớn vào ngươi, kết quả lại chỉ được thế thôi sao?"
Nghe nói như thế, nụ cười trên mặt Cố Trường Ca cuối cùng biến mất, ngữ khí có chút nhàn nhạt đùa cợt.
"Cố Trường Ca, ngươi đừng tưởng rằng ngươi có thể một mực ức hiếp ta. . ."
Nghe vậy, Cố Tiên Nhi thật vất vả bảo trì tỉnh táo, lập tức bạo phát.
Giống như là con mèo nhỏ xù lông, nhìn chằm chằm Cố Trường Ca.
Cái gì gọi là chỉ như vậy?
Mặc dù nàng biết đây là Cố Trường Ca cố ý nói ra.
Nhưng người khác nói như vậy đều có thể, nhưng hắn thì không được.
Cứ như bản thân không làm theo lời hắn nói, không đạt được thứ hắn mong muốn, thì không được vậy.
Hơn nữa cũng giống như đang nói, ngươi chỉ có chút năng lực ấy, còn muốn báo thù, thì chỉ như người si nói mộng thôi.
Lòng tự trọng của Cố Tiên Nhi rất lớn, đương nhiên sẽ không cho phép Cố Trường Ca nói như vậy.
"Cái gì gọi là đừng tưởng rằng? Ngươi cho rằng bản thân mình thật có cơ hội gì hay sao?"
Ý đùa cợt trên mặt Cố Trường Ca không hề giảm.
Giờ phút này, Cố Tiên Nhi thực muốn bạo phát, muốn điên, tức giận đến run rẩy không ngừng.
Chưa từng có người nào giống như Cố Trường Ca này, chỉ dăm ba câu đã khiến nàng tức thành như vậy.
Nàng hiện tại thật sự là hận không thể lập tức lấy bảo đao mà đại sư tôn ban thưởng ra chặt Cố Trường Ca thành thịt nát.
Hết chương 132.
Chương 133 Diệp Lưu Ly khác thường
Các đệ tử cùng trưởng lão nhìn xem một màn này, bỗng nhiên như có điều suy nghĩ.
Mặc dù nhìn bề ngoài Cố Tiên Nhi cùng Cố Trường Ca có mâu thuẫn rất sâu, nhưng hiển nhiên bộ dáng Cố Trường Ca lại rất quan tâm đến nàng.
Lời này nghe như hắn là bởi vì Cố Tiên Nhi không có vượt qua kỷ lục năm đó của hắn mà tiếc nuối.
Cố Tiên Nhi sở dĩ không có tiếp tục cất bước, đoán chừng cũng là bởi vì quan hệ với Cố Trường Ca, cân nhắc đến hắn, nên lựa chọn dừng lại.
Chính là huynh thiện muội kính a, một bộ dáng hòa thuận vô cùng, thậm chí khiến không ít đệ tử không rõ chân tướng cảm thấy hâm mộ.
Rất nhanh, tin tức từ sự việc diễn ra trong Đạo Thiên Lộ ngày đó, được truyền ra khắp nơi từ các thần đảo của Đạo Thiên Tiên Cung, dẫn phát sự oanh động và chấn kinh ở nhiều nơi.
Nhất là Cố Tiên Nhi vậy mà đi được tới tầng bậc thang thứ 18, dẫn đến phản ứng kịch liệt, rất nhiều thế lực cũng đang âm thầm điều tra lai lịch của nàng.
Cuối cùng phát hiện nàng thực sự có quan hệ với Trường Sinh Cố gia, hơn nữa còn liên quan đến một chuyện rất lớn.
Về phần là chuyện gì, bọn hắn cũng không biết, Trường Sinh thế gia sừng sững bất hủ, vượt qua bao nhiêu kỷ nguyên cùng năm tháng.
Nếu như cố ý muốn giấu diếm chuyện gì đó thì làm sao có thể để bọn hắn biết được.
Trong lúc nhất thời cái tên Cố Tiên Nhi này, cũng lưu truyền trong các đại giáo, được tất cả thiên kiêu biết đến.
Còn về việc cùng ngày hôm đó Cố Trường Ca tuỳ tiện nghiền ép một người cùng là chí tôn trẻ tuổi khác, một đệ tử trân truyền khác trong Đạo Thiên Tiên Cung, Sở Vô Cực, cũng làm cho rất nhiều người chấn kinh, càng cảm thấy Cố Trường Ca bây giờ càng thêm thâm tàng bất lộ.
Đối với những người cùng thế hệ mà nói, thực lực Cố Trường Ca dĩ nhiên không cần nhiều lời, tạo áp lực rất lớn cho bọn hắn.
Rất nhiều chí tôn trẻ tuổi cũng từng nói, Cố Trường Ca tuyệt đối là Sinh Tử đại địch, không thể khinh thường.
Trong một thời gian tất cả vô thượng đạo thống, Bất Hủ đại giáo, Thái Cổ Hoàng tộc, Tiên tộc truyền nhân, trên các vùng trên thượng giới cũng cảm nhận được áp lực không nhỏ, nhao nhao tìm kiếm cơ duyên, hoặc là bế quan, mong muốn đột phá.
Thái Cổ Tiên tộc, Diệp tộc, Huyền Thanh Thiên.
Bên trong một tòa thần đảo tỏa ra ánh sáng lung linh.
Trong cung điện, một thiếu nữ tuyệt mỹ trong bộ váy tím, đang nghe các loại tin tức từ bên ngoài truyền đến.
Khuôn mặt biến hóa không ngừng, thần sắc một hồi hoảng hốt, một hồi mê ly, một hồi thất thần, có vẻ hết sức kỳ quái.
"Tiểu thư, người còn đang vì tên Diệp Trần mà áy náy sao? Đã qua mấy tháng rồi, chút chuyện này, người cũng đừng tiếp tục suy nghĩ nữa."
Bên cạnh thiếu nữ mặc váy tím, một mỹ phụ trung niên đang khuyên giải, dáng vẻ rất lo lắng.
Hai người này, chính là Diệp Lưu Ly cùng Tuyết di từ hạ giới trở lại Diệp tộc.
Sau khi rời khỏi Thiên Nguyên bí cảnh, tách khỏi nhóm người Cố Trường Ca, nhóm người của nàng ở lại hạ giới một đoạn thời gian, gần đây mới trở lại Diệp tộc trên thượng giới.
Nhưng trạng thái gần đây của Diệp Lưu Ly khiến Tuyết di cảm thấy rất kỳ quái, khi thì hoảng hốt, khi thì ngây người, giống như là hồn bị ai lấy đi vậy.
Hỏi tới thì nàng nói không có việc gì, cho nên nàng suy đoán là có liên quan đến cái chết của Diệp Trần, tiểu thư thương tâm không thôi nên tổn thương đến tinh thần.
Nghe được lời này của Tuyết di, Diệp Lưu Ly bỗng nhiên lấy lại tinh thần, hơi sững sờ, sau đó nhịn không được kỳ quái nói:" Tuyết di ngươi đang nói cái gì? Diệp Trần chết thì đã chết, chỉ là một con kiến nhỏ bé tâm thuật bất chính mà thôi, ta quan tâm hắn làm gì?"
Nghe vậy, ngược lại là Tuyết di ngây ngẩn cả người. Chẳng lẽ tổn thương quá độ nên ngay cả Diệp Trần cũng quên rồi?
Chỉ có điều như vậy cũng tốt.
Quên thì quên, lúc trước xém chút nữa bởi vì chuyện của Diệp Trần mà đắc tội với Cố công tử, bây giờ trở về thượng giới mỗi ngày đều có thể nghe được tin tức của hắn, có biết hắn khủng bố đến mức nào.
Coi như Diệp Trần lúc trước không chết, cuối cùng có thể phi thăng đi vào thượng giới, chắc cũng sẽ bị hù chết mất.
Sau đó, trên mặt nàng lập tức lộ ra ý mừng.
"Tiểu thư ngài nói rất đúng, một tên Diệp Trần mà thôi, một con kiến hôi thôi, ngài quan tâm hắn làm gì?"
Diệp Lưu Ly gật đầu, thần sắc rất nhanh bình tĩnh trở lại.
Nàng tự lẩm bẩm trong lòng.
"Gần đây vì sao mình lại để ý tin tức của Cố Trường Ca như vậy, còn có vì sao lại không tự giác mà gọi hắn là chủ nhân?"
Nàng luôn cảm thấy bản thân đã quên mất một chuyện quan trọng.
Nhưng cố gắng nghĩ lại, cũng không nhớ ra được.
Lúc này, âm thanh từ ngoài điện bỗng nhiên truyền đến.
Một tên nam tử oai hùng trẻ tuổi đi đến, thân hình cao lớn, người khoác kim giáp.
Hắn giống như là ánh sáng bao phủ mặt trời, ngay cả sợi tóc cũng cực kì sáng chói, tựa như một Đế Giả tuổi trẻ, khí huyết cái thế, cực kì mênh mông.
"Tiểu Lưu Ly, đang suy nghĩ cái gì vậy? Sao ngay cả ta tiến vào cũng không có chú ý đến?"
Nam tử trẻ tuổi vừa cười vừa nói, cho người ta một loại cảm giác rất rực rỡ.
"Ca ca? Sao huynh lại tới đây, gần đây huynh có nghe được tin tức của Trường Sinh gia Cố gia thiếu chủ Cố Trường Ca không?"
Diệp Lưu Ly nhìn thấy người tới, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười, sau đó dò hỏi.
Nam tử trẻ tuổi, chính là ca ca của nàng, bây giờ là truyền nhân của Thái Cổ Tiên tộc, Diệp Lang Thiên.
Dù chưa xuất thế, nhưng là trong các nơi trên thượng giới, vẫn lưu truyền không ít truyền thuyết của hắn.
Được người đời gọi là Cổ Đế chuyển thế, nói hắn là một trong số ít người có khả năng chống lại Cố gia thiếu chủ Cố Trường Ca.
Giờ phút này, hắn nghe được muội muội mình hỏi điều này.
Đôi mắt Diệp Lang Thiên lóe lên tinh quang, sau đó bất động thanh sắc cười nói:" Muội muội sao cứ nhắc mãi tên Cố Trường Ca kia thế, đoạn thời gian trước nghe nói hắn hạ giới đi tìm một vật, muội trùng hợp gặp được hắn."
"Sao giờ lại đối với hắn nhớ mãi không quên rồi?"
Muốn biết rõ chuyện này cũng dễ thôi, chỉ cần hắn đi hỏi Tuyết di là được.
Hết chương 133.
Chương 134 Trận chiến đòi lại công đạo
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Lưu Ly có chút ửng đỏ, hừ nhẹ một tiếng: "Ca ca huynh đừng nói lung tung, muội làm sao có thể đối với hắn nhớ mãi không quên, chỉ là hiếu kỳ thôi, dù sao cũng là chí tôn trẻ tuổi cùng hàng với ca ca người a."
"Bây giờ nghe nói hắn tuỳ tiện nghiền ép Đại Sở tiên triều hoàng tử, đã đột phá đến Phong Vương cảnh trung kỳ, thực lực cực kì khủng bố, trong thế hệ trẻ tuổi khó tìm thấy địch thủ. Cho nên không nhịn được hỏi ca ca một chút."
Lời này của nàng mặc dù nghe giống như là giải thích.
Nhưng Diệp Lang Thiên làm sao có thể không nghe ra nàng còn có ý tứ khác chứ.
Là đang hỏi mình ý kiến gì với Cố Trường Ca sao?
Tâm tư nhỏ này đương nhiên không gạt được hắn.
Hắn mắt nhìn vẻ mặt có chút chờ mong của Diệp Lưu Ly, lắc đầu.
Kỳ thật hắn cũng không rõ, nàng tại hạ giới là như thế nào cùng Cố Trường Ca sinh ra tình cảm sâu xa như vậy.
Trong vài chi tiết hắn nghe Tuyết di nói qua, Diệp Lưu Ly có vài chỗ đắc tội Cố Trường Ca, nhưng rõ ràng là hắn không có làm khó nàng, chỉ là bảo nàng nói xin lỗi thôi.
Nhưng mà, cũng bởi vì như vậy đã khiến Diệp Lưu Ly nhớ mãi không quên hắn rồi?
Ngay lập tức, Diệp Lang Thiên trầm ngâm hồi lâu, mở miệng nói:" tin tức liên quan tới Cố Trường Ca ta thật ra biết không ít, người này là kẻ thù lớn nhất của ta, thế nhân xưng huynh là Cổ Đế chuyển thế, nhưng lại nói hắn là Chân Tiên chi tư. Cổ Đế, Chân Tiên, hai cái danh xưng này kỳ thật đã nói rõ không ít. . ."
Cổ chi Đế Giả, mở mang bờ cõi khuếch trương sản nghiệp, gánh vác thiên mệnh, lập vô thượng đại giáo, nhưng chỉ có Chân Tiên, mới có thể xưng bất hủ, số Trường Sinh.
Mặc dù nghe qua không khác biệt lắm, nhưng kỳ thật vẫn chênh lệch rất nhiều.
Liên quan tới điểm này trong lòng Diệp Lang Thiên biết rõ.
Cố Trường Ca bây giờ đột phá đến Phong Vương cảnh trung kỳ.
Nhưng hắn cũng mới vừa mới đột phá Phong Vương cảnh, chênh lệch cấp bậc này, cũng không chỉ có một chút thôi đâu.
Nghe Diệp Lang Thiên đánh giá Cố Trường Ca như thế, trong lòng Diệp Lưu Ly không khỏi chấn động, ngay cả ca ca cũng nói như vậy, xem ra Cố Trường Ca thật sự rất kinh khủng a!
Nghĩ tới đây, trong đầu của nàng bỗng dưng hiển hiện lên một vị cổ lão thần chi quái dị, uy nghiêm mà cổ xưa, khiến cho nàng không nhịn được mà càng thêm e ngại Cố Trường Ca.
Diệp Lang Thiên không có chú ý tới điểm kỳ lạ đó của Diệp Lưu Ly.
Hắn lắc đầu, nghĩ về sau sẽ cùng Cố Trường Ca đọ sức một phen, cùng là chí tôn trẻ tuổi, tâm tư phân tranh đương nhiên là có, hắn cũng chẳng e ngại điều gì.
"Thiếu chủ, tên thiếu niên ngoại hệ gọi là Diệp Lăng kia lại tới rồi, hắn dương danh muốn khiêu chiến ngài, bây giờ đã có rất nhiều người tụ tập quanh võ trường."
Lúc này, bên ngoài đại điện bỗng nhiên truyền đến thanh âm bẩm báo của hạ nhân.
Điều này khiến cho lông mày Diệp Lang Thiên đang trong điện nói chuyện với Diệp Lưu Ly không khỏi nhíu một cái.
"Diệp Lăng, người kia là ai a? Một tên tộc nhân khác mạch, cũng dám khiêu chiến ca ca?"
Diệp Lưu Ly nghe vậy, cũng không khỏi kinh ngạc.
Làm truyền nhân của Thái Cổ Tiên tộc, Diệp Lang Thiên mặc dù còn chưa xuất thế, nhưng thực lực của hắn khủng bố đến mức nào không cần nhiều lời, sao lại có người có dũng khí khiêu chiến hắn?
Đây là không biết sống chết, hay là tự mình chuốc khổ đây?
Nghe vậy, vẻ mặt của Diệp Lang Thiên cũng có chút nổi nóng, giải thích nói:" Diệp Lăng là tộc nhân của gia tộc đoạn thời gian trước đã đứng thứ nhất trong cuộc thi đấu, gia tộc hứa cho hắn ba điều kiện, một trong số đó là hắn muốn khiêu chiến ta, đánh bại ta, đòi lại công đạo cho cha hắn năm đó bị ta lỡ tay đả thương."
"Việc này, ca ca huynh không phải đã cho bọn hắn khoản bồi thường lớn rồi sao? Muội nhớ bọn hắn lúc ấy cũng đã nhận rồi. . ."
Diệp Lưu Ly nghe hắn giải thích xong, có chút ngây ngẩn cả người.
Sau khi tiếp nhận đền bù lại vẫn còn muốn đòi công đạo, chẳng trách người có tính tình như ca ca cũng cảm thấy tức giận.
"Việc này bây giờ còn bị hắn mượn cớ gây chuyện, nói cái gì mà chủ hệ xem thường chi thứ, gây ra một trận rối loạn, khiến huynh bị mấy vị tộc lão trách mắng một trận." Diệp Lang Thiên nói, thần sắc rất là nổi nóng.
Đối với thái độ lưu manh như của tên này, dù hắn thân là thiếu chủ, cũng cảm thấy rất khó xử, trong lúc khiêu chiến còn phải bận tâm mấy thứ như mặt mũi này nọ mà áp chế tu vi.
Hắn nghĩ đòi lại công đạo là giả, mượn cớ gây sự mới là thật.
Rất nhanh, Diệp Lang Thiên rời đi, cất bước về phía võ trường.
Diệp Lưu Ly cũng đi theo phía sau, nàng muốn nhìn thử trận tỷ thí được gọi là lấy lại công đạo này.
Ngay tại lúc đó, Vô Song tiên triều, Vĩnh Trú Thiên.
Tiên thành.
Bên trong một tòa đại điện xưa cũ, to lớn.
Nhật Nguyệt treo cao, Càn Khôn trấn địa.
Nguyệt Minh Không mặc một thân đế bào rộng lớn ngồi trên đế vị, mắt phượng nhắm lại, mang theo nồng đậm đế uy, phía dưới một đám đại thần nơm nớp lo sợ, bẩm báo những việc gần đây.
"Mọi việc trong ngoài tiên triều đều đã yên ổn, kể từ hôm nay, cũng sẽ không còn ai phản đối nữa."
Nghe xong câu đó, Nguyệt Minh Không gật đầu, cuối cùng lộ ra vẻ mặt hài lòng.
"Bãi triều."
Sau đó, tay ngọc của nàng vung lên, một đám đại thần nhao nhao lui ra.
Trong cung điện, nhất thời chỉ còn rải rác mấy người tâm phúc.
Rất nhanh sau đó, Nguyệt Minh Không cũng bình lui tất cả mọi người.
Nàng xoa mi tâm, sắc mặt có chút ủ rũ, nhớ lại những chuyện sắp xảy ra kế tiếp.
Dù sao cũng phải làm một vài chuẩn bị trước, một người biết trước mọi việc như nàng còn cảm thấy khó khăn, nếu như không biết trước những chuyện này, nàng chỉ sợ càng là nửa bước cũng khó tính.
Cố Trường Ca thật sự là rất đáng sợ!
Hết chương 134.
Chương 135 Gặp đại trưởng lão
"Dựa theo thời gian mà nói, Tuyệt Âm Thiên sắp sửa giáng lâm rồi, Nội Vực náo động, dù sao cũng là vũ trụ cổ xưa hiển hiện ở các nơi. . . Tiếp sau đây việc này sẽ trở thành việc quan trọng nhất đối với các tộc và tất cả đạo thống."
"Đại giáo các phương đều muốn hợp lực thành lập Chân Tiên thư viện, tuyển chọn đệ tử ưu tú nhất trong tất cả thế lực, tạo thành Chân Tiên. . ."
"Tiên Lộ trong Đạo Thiên Tiên Cung cũng nên hiển hiện tung tích rồi, vị phu quân kia của ta mưu tính bái nhập Đạo Thiên Tiên Cung lâu như vậy, hẳn là vì việc này, vậy mà năm đó ta lại chưa từng phát giác ra."
"Bây giờ nghĩ lại mới hiểu được đây có lẽ là bí mật lớn nhất khi hắn bái nhập vào Đạo Thiên Tiên Cung."
"Năm đó Tiên Linh xuất thế, các tộc tranh đoạt, thậm chí kinh động đến chí tôn xuất thủ, có thể kết quả cũng không có người cướp được, Tiên Linh từ đó biến mất. . ."
"Bây giờ xem ra, Tiên Linh tuyệt đối là bị Cố Trường Ca âm thầm cướp đi, ngay dưới mắt những vị cường giả kia đoạt thức ăn, ha ha, không hổ là phu quân ta.
Nguyệt Minh Không tự giễu cười một tiếng, sau đó thần sắc dần dần trở nên ngưng trọng.
"Hắn thân phụ ma công cấm kị, tu vi thật sự chắc chắn không chỉ có như vậy, việc hôm đó bên Cố gia là do ta quá xúc động rồi, nếu lúc ấy hắn muốn giết ta, khả năng sống sót của ta quả không lớn."
"Sau này phải chuẩn bị chu đáo hơn mới được."
Nghĩ tới đây, Nguyệt Minh Không yếu ớt thở dài.
Một chuyến đến Cố gia, nàng không chiếm được tiện nghi gì.
Nhưng cũng phát hiện hành động của Cố Trường Ca, tựa hồ cũng không giống những gì xảy ra trong kiếp trước của nàng.
Điều này khiến nàng nghi hoặc, nhưng nhiều hơn chính là bất an.
Cố Trường Ca trời sinh ma tính, nàng biết, chuyện này sợ rằng không lâu nữa cả thiên hạ đều biết, đoạt đại đạo chi cốt của biểu muội nhỏ tuổi, cấy ghép vào bản thân để che đậy ma tính.
Đương nhiên chuyện này cũng không có tạo thành ảnh hưởng lớn gì đối với Cố Trường Ca, nhiều lắm thì hắn chỉ phải gánh lấy không ít tiếng xấu thôi.
Chân Tiên chi tư, trời sinh ma tính. . . Loại chuyện như này, thực khiến tứ phương khiếp sợ.
Chỉ có điều nàng cũng không rõ ma tính của Cố Trường Ca là từ đâu mà có, cá nhân nàng cho rằng có liên quan đến ma công cấm kỵ.
"Nghĩ lại thì, Tiên Nhi muội muội thiện lương như thế, nhưng lại là một người đáng thương. Kiếp trước không chỉ bị Cố Trường Ca đào xương, về sau hẳn là còn bị hắn nuốt mất bản nguyên tu vi, cho nên mới biến mất biệt tích. Ta lúc đầu còn đần độn cho là nàng buông xuống cừu hận, quy ẩn giang hồ."
"Bây giờ ta phải bảo vệ nàng thật tốt mới được."
Nguyệt Minh Không nghĩ tới những điều này, gánh nặng trên vai lại nặng thêm không ít.
Người khác không rõ, thế nhưng nàng rất rõ.
Sau lưng Cố Trường Ca còn có một vị sư tôn vô cùng thần bí, ở kiếp trước chỉ ra tay vẻn vẹn một lần.
Lần ra tay kia là thay Cố Trường Ca giải quyết việc ma công của hắn xém chút bị bại lộ.
Nguyệt Minh Không suy đoán, vị sư tôn thần bí của Cố Trường Ca kia, chắc chắn có liên quan đến ma công cấm kỵ của Cố Trường Ca, sẽ chỉ ra tay khi ma công của Cố Trường Ca có nguy cơ bại lộ.
Không phải vậy thì vì cái gì mà không dám quang minh chính đại lộ diện?
Việc ma công cấm kỵ, can hệ trọng đại, cường đại như sư tôn thần bí của Cố Trường Ca, cũng chỉ có thể âm thầm ẩn nấp.
Có thể thấy nếu việc này bị bại lộ, về sau sẽ xảy ra cục diện gì.
Trong lòng Nguyệt Minh Không, kỳ thật cũng không muốn Cố Trường Ca có một ngày như vậy, bị chúng bạn xa lánh.
"Mọi việc ta làm, chẳng phải là để bảo vệ hắn sao?"
Nguyệt Minh Không rất nhanh tỉnh táo lại, nàng quyết định đi Đạo Thiên Tiên Cung một chuyến, một việc là có liên quan đến tiên lộ, đương nhiên còn vì việc có liên quan đến Cố Tiên Nhi nữa.
Nàng là tẩu tẩu, không thể trơ mắt nhìn nàng ấy sa chân vào nguy hiểm mà không biết.
"Đúng rồi, đoạn này thời gian, Luân Hồi Cổ Thiên Tôn truyền nhân hẳn là cũng sắp xuất thế, hình như tên là Diệp Lăng? Trong tay hắn có một cái Luân Hồi Cổ Phù, ẩn chứa luân hồi chi lực, loại năng lực này ta nhất định phải nghĩ cách đoạt tới tay."
Nguyệt Minh Không mắt phượng nhíu lại, nhớ tới những chuyện quan trọng khác.
Luân Hồi Cổ Thiên Tôn, là một vị cường giả cực kì cổ lão, tu vi thông thiên triệt địa.
Nghe nói hắn nắm giữ Lục Đạo Luân Hồi chi lực, thiên địa khó táng, năm tháng khó che.
Nàng vừa vặn có thể thừa dịp khi truyền nhân Luân Hồi Cổ Thiên Tôn truyền nhân còn tại nhỏ yếu, cướp đoạt Luân Hồi Cổ Phù trong tay hắn.
Sau khi nghĩ thông suốt, Nguyệt Minh Không cũng bắt đầu bố trí kế hoạch.
Bên trong Nội Vực, Vô Lượng Thiên, Đạo Thiên Tiên Cung.
Bên trong đỉnh núi, mây mù mờ mịt, một vị lão giả tiên phong đạo cốt mặc áo bào trắng đang ở đó thả câu.
"Đại trưởng lão thật nhàn hạ thoải mái, làm cho vãn bối cảm thấy bội phục sâu sắc."
Kèm theo đó là một trận cười khẽ, một tên nam tử trẻ tuổi áo trắng tùy tiện tìm khối ghế đá ngồi xuống, thần sắc tự nhiên tùy ý, tựa như là đang ở nhà mình vậy.
"Cố Trường Ca, ngươi có chuyện gì cứ việc nói thẳng, giữa ngươi và ta không cần vòng vo."
Mí mắt đại trưởng lão không nâng lên chút nào, vẫn nhìn lưỡi câu thẳng của mình đang ở dưới đám Vân Hải.
Đối với Cố Trường Ca cũng không có thái độ tốt gì.
Cố Trường Ca không hề để tâm đến điều này.
Hắn nghe vậy cười cười nói:"Cũng không việc gì, chỉ là muốn cảm tạ đại trưởng lão giúp ta dạy bảo muội muội."
Sau lưng hắn Cố Tiên Nhi mặt không biểu tình đứng đấy, nghe hắn nói thế nàng lập tức siết chặt ngọc kiếm trong tay, hận không thể từ phía sau đâm một phát xuyên tim.
Đỉnh núi nơi đại trưởng lão ở, ngày thường rất ít người có khả năng tới đây.
Lúc trước Cố Trường Ca cũng mới tới qua một lần, lần đó chính là khi hắn bái nhập sơn môn, phá vỡ kỷ lục mười vạn năm của Đạo Thiên Lộ, kinh động tất cả mọi người.
Rất nhiều người cho rằng đại trưởng lão sẽ thu hắn làm đồ đệ.
Nhưng không nghĩ tới đại trưởng lão chỉ đưa hắn về đỉnh núi, nói mấy lời sau đó để hắn rời đi, không đề cập đến chuyện thu đồ đệ.
Việc này, Cố Trường Ca đương nhiên vẫn còn nhớ rất rõ.
Lúc ấy câu đầu tiên đại trưởng lão nói là bảo động cơ của hắn không thuần, ma tính ăn sâu bén rễ, khó gánh vác trọng trách lớn lao.
Hết chương 135.
Kịch bản như này, Cố Trường Ca hắn vô cùng quen thuộc a.
"Cố Trường Ca, ngươi cảm thấy ta có thể đánh đổ kỷ lục của ngươi?"
Nghe nói như thế, Cố Tiên Nhi cũng lấy lại tinh thần, chẳng biết tại sao thái độ so với trước đó mềm mỏng đi không ít.
Có lẽ là do hành động ban nãy của Cố Trường Ca khiến nàng nghĩ đến nếu như sự việc năm đó không xảy ra, có một người ca ca bao che khuyết điểm và cường thế như Cố Trường Ca, vẫn là rất hạnh phúc.
Chỉ có điều, vấn đề chủ yếu nhất là, nàng cảm thấy rất nghi hoặc.
Sở Vô Cực cùng tất cả mọi người căn bản không tin nàng có thể đánh phá kỷ lục của Cố Trường Ca, vì sao bản thân Cố Trường Ca lại nói như vậy, còn với một bộ dáng vô cùng tin tưởng vào nàng nữa?
Điều này khiến Cố Tiên Nhi nghi hoặc không hiểu.
Đáng lẽ Cố Trường Ca nên tỏ vẻ khinh thường, nói:"Chỉ bằng Cố Tiên Nhi ngươi, mà cũng muốn đi đến một bước kia như ta? Khác gì người si nói mộng."
Những năm này, nhờ có tam sư tôn dạy bảo, khiến cho nàng thông minh hơn những bạn đồng lứa khác rất nhiều, có thể đoán ra nhiều chuyện ẩn dấu.
Tự dưng ân cần, chính là thèm muốn thân thể nàng.
Cố Trường Ca vô duyên vô cớ tin tưởng nàng, khiến nàng không hiểu nổi.
Nghe vậy, Cố Trường Ca bày ra một bộ dáng rất thản nhiên, hơi lắc đầu nói:" Nếu như ngay cả vi huynh đều không tin ngươi, vậy còn có ai sẽ tin ngươi, những nỗ lực của ngươi, vi huynh đều nhìn thấy được."
Nghe hắn nói như thế, trong lòng Cố Tiên Nhi bất chợt run lên, đây là ý gì? Cố gắng những năm gần đây của nàng, hắn đều biết?
Vậy hắn năm đó vì cái gì phải làm như vậy? Hắn tại sao muốn đào xương mình ra?
Nghĩ tới những thứ này, nàng có chút không dám tin.
Việc năm đó chẳng lẽ hắn còn có nỗi khỗ tâm gì sao?
Lắc đầu, nàng rất mau đã loại bỏ khả năng không thiết thực này.
Cho dù có nỗi khổ gì thì cũng không thể làm loại chuyện này.
Đây cũng không phải là việc mà chỉ một câu có nỗi khổ tâm liền có thể giải thích.
"Phát ngốc cái gì, tất cả mọi người đang chờ ngươi đi vào Đạo Thiên Lộ đấy."
Lúc này, Cố Trường Ca mỉm cười, đánh gãy sự trầm tư của Cố Tiên Nhi.
Nàng trừng mắt liếc nhìn Cố Trường Ca, sau đó mới phản ứng được, bản thân muốn lên Đạo Thiên Lộ đánh vỡ kỷ lục của Cố Trường Ca.
Lúc này, nàng cũng không do dự, hóa thành một đạo cầu vồng đáp xuống trên đường đi lên Đạo Thiên Lộ.
Trên Đạo Thiên Lộ, bỗng nhiên trong nháy mắt dâng lên hào quang vạn trượng, trên mỗi bậc thang, đều giống như được sống lại vậy, tỏa ra tiên ý mông lung, các loại dị tượng thần dị ở trong thiên địa chìm nổi.
Nhật Nguyệt Tinh thần, sông núi cổ biển, vật đổi sao dời, biển cả thành bụi. . .
Ông!
Cố Tiên Nhi bước trên đạo bậc thang thứ nhất, nơi đó nở rộ quang hoa kim sắc chói mắt, tựa như một đóa kim sắc liên hoa nở rộ.
Nàng tiếp tục cất bước.
Đạo bậc thang thứ hai.
Đạo bậc thang thứ ba.
Đạo bậc thang thứ tư.
. . .
Cơ hồ không có bất kỳ trở ngại gì, nàng đi một đường đã tới đạo bậc thang thứ mười.
Đủ loại quang hoa bao phủ, tiên âm quanh quẩn vang vọng, tiên hoa nở rộ tô điểm hư không, tựa như nàng mới là đại đạo chi nữ, có được sự sủng ái của đất trời.
Các đệ tử cùng trưởng lão cũng đã bị kinh động.
Đạo bậc thang thứ mười, đây đã là cực hạn của rất nhiều nội môn đệ tử, khó có thể đi thêm một bước nữa.
Phải biết rằng bọn hắn ở ngoại giới, thế nhưng là trong ngàn vạn người khó chọn được một người là thiên tài.
Ngay cả đám đệ tử trân truyền Sở Vô Cực này, là chí tôn trẻ tuổi danh chấn một phương, khó khăn lắm cũng chỉ có thể đến tầng bậc thang thứ mười bốn.
Mà Cố Trường Ca, năm đó đi được đến tầng bậc thang thứ 18!
Mười một tầng!
Mười hai tầng!
. . .
Rất nhanh, Cố Tiên Nhi đã đi tới tầng thứ mười lăm!
Huyền diệu lưu chuyển, thần hà sáng chói, từng luồng tiên ý tỏa ra, tôn lên từng bước chân đi lên của nàng ấy như một vị Thiên Đế ấu nữ.
Yên lặng trong chốc lát, nơi đây lập tức bộc phát thanh âm sôi trào.
Rất nhiều đệ tử cùng trưởng lão đều là chấn động vô cùng.
Bậc thiên phú này, đã siêu việt hơn so với các chí tôn trẻ tuổi khác rồi, chẳng lẽ Cố Tiên Nhi thật đúng là có thể phá vỡ kỷ lục của Cố Trường Ca hay sao?
Không bao lâu sau.
Cố Tiên Nhi vượt qua tầng thứ 16, trên trán mơ hồ có lấm thấm mồ hôi, nhưng ánh mắt của nàng vẫn kiên nghị như cũ.
Nàng đảo qua thần sắc ôn nhuận tự nhiên của Cố Trường Ca ở phía dưới Đạo Thiên Lộ, tựa hồ hắn rất có lòng tin với nàng.
Chẳng biết tại sao, bỗng nhiên từ đâu bạo phát ra một cỗ lực lượng hào hùng mà kinh khủng, dâng lên đại đạo khí tức, tựa như tân sinh, từ trên người nàng vọt tới.
Tầng mười bảy!
Tầng mười tám!
Nàng đi tới bậc thang năm đó Cố Trường Ca đã dừng lại!
Mà lúc này, một mảnh thanh âm rung động như trời long đất lở ồ ạt ở xung quanh, con mắt của tất cả mọi người trừng lớn, kém chút rơi ra ngoài, cảm thấy chấn kinh, cảm thấy không thể tin được.
"Kỷ lục của Cố trân truyền năm đó lại bị phá vỡ lần nữa. . ."
"Hôm nay không có uổng phí đến đây một chuyến a!"
"Ai có thể nghĩ tới nàng thật có thể đi đến một bước này, cái này cũng quá kinh người, không thể tưởng tượng nổi, đơn giản khó có thể tin, giống như đang trong mơ vậy."
Các đệ tử trước đó lòng vẫn còn hoài nghi, giờ phút này kém chút nữa đã tự móc mắt mình ra.
Đứng trên tầng thứ 18 khuôn mặt Cố Tiên Nhi tái nhợt, trên trán đều là mồ hôi, nàng cảm nhận được một loại áp lực kinh khủng, hiển nhiên cũng đến tình trạng phải cật lực chống đỡ rồi.
Chỉ có điều nàng vẫn còn sức, còn có thể tiếp tục bước về phía trước!
Lúc này, rất nhiều người cũng đều cảm thấy Cố Tiên Nhi sẽ tiếp tục bước về phía trước, phá vỡ kỷ lục dừng ở tầng thứ 18 năm đó của Cố Trường Ca.
Nhưng là sau một khắc, Cố Tiên Nhi lại làm ra một hành động khiến cho tròng mắt của tất cả mọi người đứng xung quanh đều muốn rơi ra ngoài.
Khuôn mặt nàng là một mảnh yên tĩnh, dừng bước!
Sau đó. . . Theo đường cũ bước xuống, không tiếp tục tiếp tục đi lên bậc thang cao hơn!
Ngọn núi các nơi, cũng đột nhiên trở nên hoàn toàn tĩnh mịch.
Ai cũng không nghĩ tới ở thời điểm này, nàng cư nhiên lại chọn lựa như vậy.
Đây chính là một cơ hội tốt để phá vỡ kỷ lục được lưu lại trong mười vạn năm đến nay của Cố Trường Ca, sẽ vang danh tứ phương a!
Nàng lại cứ như thế mà từ bỏ?
Hết chương 131.
Chương 132 Vi huynh thật thất vọng
Hành động của Cố Tiên Nhi khiến cho tất cả mọi người kinh sợ, sau một hồi yên tĩnh, lại sôi trào khắp chốn!
Tất cả mọi người trừng lớn hai mắt, hoàn toàn không hiểu nổi.
Dù sao đây cũng là cơ hội tốt để dương danh tứ phương a!
Đã đến tầng bậc thang thứ 18?
Vì sao không tiếp tục đi lên.
Đổi lại là bọn hắn, khẳng định sẽ liều lĩnh, bỏ mặc tất cả mọi thứ mà tiếp tục bước lên trước thêm một bước nữa.
Bởi vì đây là cơ hội duy nhất để vượt qua Cố Trường Ca, danh chấn bát phương, được sự tán dương của vạn người.
Ngay cả một đám trưởng lão đều nhịn không được mà lắc đầu thở dài, không hiểu rõ vì sao Cố Tiên Nhi lại từ bỏ một cơ hội như thế, mà lựa chọn đứng vị trí song song với Cố Trường Ca.
Dưới cái nhìn của bọn họ, sau ngày hôm nay, thân phận của Cố Tiên Nhi chắc chắn sẽ hoàn toàn khác biệt, được đại trưởng lão thu làm đệ tử, đó là việc chắc chắn rồi.
Mà một khi bỏ lỡ cơ hội vượt qua Cố Trường Ca này sẽ không còn cơ hội thứ hai nữa.
Trên đỉnh núi xa xa mây mù lượn lờ, đại trưởng lão vẫn luôn chăm chú quan sát hết thảy, vẻ mặt có chút hơi nghi hoặc.
Cuộc giao chiến trước đây của Cố Trường Ca cùng Sở Vô Cực hắn có nhìn thấy, không nghĩ tới hôm nay ngay cả Sở Vô Cực cũng bị Cố Trường Ca tùy ý nghiền ép.
Trong tất cả những thiên kiêu mà hắn đã gặp qua trong vô số năm nay, thực lực như Cố Trường Ca, người như hắn tuyệt đối chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Từ nay về sau, nếu hắn muốn bảo vệ thân phận truyền nhân của Đạo Thiên Tiên Cung, cũng không thể cân nhắc đám người Sở Vô Cực nữa.
Cho nên chỉ có thể cân nhắc Cố Tiên Nhi.
Coi như nàng không cách nào phá vỡ kỷ lục của Cố Trường Ca, hắn cũng sẽ thu nàng làm đồ đệ.
Nhưng điều đại trưởng lão không hiểu là, vì sao trong tình huống Cố Tiên Nhi vẫn có thể bước lên trước một bước nữa lại lựa chọn từ bỏ, điều này hắn không nghĩ ra.
Chẳng lẽ nào giữa Cố Tiên Nhi và Cố Trường Ca còn có việc gì không muốn người khác biết sao?
Hay là nàng còn có suy tính gì khác?
Cố Tiên Nhi chậm rãi từ Đạo Thiên Lộ đi xuống, khuôn mặt thanh tuyệt vô song, một thân áo xanh, có vẻ rất tinh tế đơn bạc.
Cước bộ rất kiên định, vẻ mặt bình tĩnh.
Nàng cũng không bởi vì không có phá vỡ được kỷ lục năm đó của Cố Trường Ca, mà có cảm xúc tiếc nuối hoặc là không cam lòng.
Biểu tình của tất cả mọi người nàng đều thấy rõ, trong lòng khẽ lắc đầu.
Nàng đã nhìn ra, Cố Trường Ca sở dĩ cảm thấy nàng có thể tuỳ tiện phá vỡ cái kỷ lục này, đó là bởi vì Cố Trường Ca đã không thèm để ý chút nào đối với kỷ lục năm đó nữa.
Bởi vì Cố Trường Ca hiện tại nếu đi thêm một lần nữa, tuyệt đối có thể đi đến bậc thang càng cao hơn.
Mặc dù thiên phú đã được định sẵn từ trước, rất nhiều người dốc sức cả một đời cũng khó có thể lại tiến thêm một bước.
Nhưng Cố Trường Ca hiển nhiên cùng những người kia không giống nhau, các loại tin đồn từ nhỏ đến bây giờ nàng nghe được, lại há chỉ là tùy tiện nói thôi.
Cố Trường Ca không chỉ có đạo cốt của nàng, thiên phú của bản thân hắn là cái gì? Đến bây giờ cũng chưa hề có người thấy qua.
Cho nên, nàng coi như phá vỡ cái kỷ lục này, thì có thể chứng minh được cái gì?
Chứng minh thiên tư hiện tại của nàng mạnh hơn so với Cố Trường Ca năm đó sao?
Cái này đã không cần thiết.
"Tiên Nhi sao ngươi lại ngừng? Vi huynh cảm thấy ngươi còn có thể đi tiếp mấy bước nữa."
Nhìn Cố Tiên Nhi từ Đạo Thiên Lộ đi xuống, trong lòng Cố Trường Ca đã hiểu rõ hết thảy, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra có chút đáng tiếc lắc đầu.
Tựa hồ đối với việc Cố Tiên Nhi chỉ đi đến tầng thứ 18 có chút tiếc hận, cảm thấy nàng còn có thể đi đến vị trí cao hơn.
Cố Tiên Nhi liếc mắt nhìn Cố Trường Ca, cũng không thèm để ý hắn.
Lúc đầu nàng không muốn hắn gọi nàng làTiên Nhi, nghe cứ cảm thấy rất không thoải mái, cứ là lạ.
Rõ ràng là kẻ thù lớn nhất đời nàng, khiến nàng hận không thể đem hắn nghiền xương thành tro, uống máu ăn thịt, nhưng hắn lại vẫn cứ khiến nàng không thể làm gì, còn luôn thích chạy đến trước mặt nàng để lừa dối, để cố ý chọc giận nàng.
Mấy vị sư tôn kia của nàng, đã đủ vô sỉ.
Nhưng nếu so sánh cùng Cố Trường Ca thì cũng chẳng đáng là gì.
Quả nhiên ứng với một câu nói, người vô liêm sỉ, vô địch thiên hạ.
Trình độ vô sỉ của Cố Trường Ca, đã thuộc dạng thượng thừa rồi.
Nếu như nàng đánh thắng được Cố Trường Ca, hiện tại nhất định sẽ bỏ mặc tất cả, trước tiên hung hăng đánh hắn một trận lại nói.
"Ta không cần ngươi lo." Cố Tiên Nhi lạnh lùng quay đầu đi.
"Ta cũng không muốn quản. Thế nhưng ngươi thật khiến vi huynh rất thất vọng a, ta kỳ vọng rất lớn vào ngươi, kết quả lại chỉ được thế thôi sao?"
Nghe nói như thế, nụ cười trên mặt Cố Trường Ca cuối cùng biến mất, ngữ khí có chút nhàn nhạt đùa cợt.
"Cố Trường Ca, ngươi đừng tưởng rằng ngươi có thể một mực ức hiếp ta. . ."
Nghe vậy, Cố Tiên Nhi thật vất vả bảo trì tỉnh táo, lập tức bạo phát.
Giống như là con mèo nhỏ xù lông, nhìn chằm chằm Cố Trường Ca.
Cái gì gọi là chỉ như vậy?
Mặc dù nàng biết đây là Cố Trường Ca cố ý nói ra.
Nhưng người khác nói như vậy đều có thể, nhưng hắn thì không được.
Cứ như bản thân không làm theo lời hắn nói, không đạt được thứ hắn mong muốn, thì không được vậy.
Hơn nữa cũng giống như đang nói, ngươi chỉ có chút năng lực ấy, còn muốn báo thù, thì chỉ như người si nói mộng thôi.
Lòng tự trọng của Cố Tiên Nhi rất lớn, đương nhiên sẽ không cho phép Cố Trường Ca nói như vậy.
"Cái gì gọi là đừng tưởng rằng? Ngươi cho rằng bản thân mình thật có cơ hội gì hay sao?"
Ý đùa cợt trên mặt Cố Trường Ca không hề giảm.
Giờ phút này, Cố Tiên Nhi thực muốn bạo phát, muốn điên, tức giận đến run rẩy không ngừng.
Chưa từng có người nào giống như Cố Trường Ca này, chỉ dăm ba câu đã khiến nàng tức thành như vậy.
Nàng hiện tại thật sự là hận không thể lập tức lấy bảo đao mà đại sư tôn ban thưởng ra chặt Cố Trường Ca thành thịt nát.
Hết chương 132.
Chương 133 Diệp Lưu Ly khác thường
Các đệ tử cùng trưởng lão nhìn xem một màn này, bỗng nhiên như có điều suy nghĩ.
Mặc dù nhìn bề ngoài Cố Tiên Nhi cùng Cố Trường Ca có mâu thuẫn rất sâu, nhưng hiển nhiên bộ dáng Cố Trường Ca lại rất quan tâm đến nàng.
Lời này nghe như hắn là bởi vì Cố Tiên Nhi không có vượt qua kỷ lục năm đó của hắn mà tiếc nuối.
Cố Tiên Nhi sở dĩ không có tiếp tục cất bước, đoán chừng cũng là bởi vì quan hệ với Cố Trường Ca, cân nhắc đến hắn, nên lựa chọn dừng lại.
Chính là huynh thiện muội kính a, một bộ dáng hòa thuận vô cùng, thậm chí khiến không ít đệ tử không rõ chân tướng cảm thấy hâm mộ.
Rất nhanh, tin tức từ sự việc diễn ra trong Đạo Thiên Lộ ngày đó, được truyền ra khắp nơi từ các thần đảo của Đạo Thiên Tiên Cung, dẫn phát sự oanh động và chấn kinh ở nhiều nơi.
Nhất là Cố Tiên Nhi vậy mà đi được tới tầng bậc thang thứ 18, dẫn đến phản ứng kịch liệt, rất nhiều thế lực cũng đang âm thầm điều tra lai lịch của nàng.
Cuối cùng phát hiện nàng thực sự có quan hệ với Trường Sinh Cố gia, hơn nữa còn liên quan đến một chuyện rất lớn.
Về phần là chuyện gì, bọn hắn cũng không biết, Trường Sinh thế gia sừng sững bất hủ, vượt qua bao nhiêu kỷ nguyên cùng năm tháng.
Nếu như cố ý muốn giấu diếm chuyện gì đó thì làm sao có thể để bọn hắn biết được.
Trong lúc nhất thời cái tên Cố Tiên Nhi này, cũng lưu truyền trong các đại giáo, được tất cả thiên kiêu biết đến.
Còn về việc cùng ngày hôm đó Cố Trường Ca tuỳ tiện nghiền ép một người cùng là chí tôn trẻ tuổi khác, một đệ tử trân truyền khác trong Đạo Thiên Tiên Cung, Sở Vô Cực, cũng làm cho rất nhiều người chấn kinh, càng cảm thấy Cố Trường Ca bây giờ càng thêm thâm tàng bất lộ.
Đối với những người cùng thế hệ mà nói, thực lực Cố Trường Ca dĩ nhiên không cần nhiều lời, tạo áp lực rất lớn cho bọn hắn.
Rất nhiều chí tôn trẻ tuổi cũng từng nói, Cố Trường Ca tuyệt đối là Sinh Tử đại địch, không thể khinh thường.
Trong một thời gian tất cả vô thượng đạo thống, Bất Hủ đại giáo, Thái Cổ Hoàng tộc, Tiên tộc truyền nhân, trên các vùng trên thượng giới cũng cảm nhận được áp lực không nhỏ, nhao nhao tìm kiếm cơ duyên, hoặc là bế quan, mong muốn đột phá.
Thái Cổ Tiên tộc, Diệp tộc, Huyền Thanh Thiên.
Bên trong một tòa thần đảo tỏa ra ánh sáng lung linh.
Trong cung điện, một thiếu nữ tuyệt mỹ trong bộ váy tím, đang nghe các loại tin tức từ bên ngoài truyền đến.
Khuôn mặt biến hóa không ngừng, thần sắc một hồi hoảng hốt, một hồi mê ly, một hồi thất thần, có vẻ hết sức kỳ quái.
"Tiểu thư, người còn đang vì tên Diệp Trần mà áy náy sao? Đã qua mấy tháng rồi, chút chuyện này, người cũng đừng tiếp tục suy nghĩ nữa."
Bên cạnh thiếu nữ mặc váy tím, một mỹ phụ trung niên đang khuyên giải, dáng vẻ rất lo lắng.
Hai người này, chính là Diệp Lưu Ly cùng Tuyết di từ hạ giới trở lại Diệp tộc.
Sau khi rời khỏi Thiên Nguyên bí cảnh, tách khỏi nhóm người Cố Trường Ca, nhóm người của nàng ở lại hạ giới một đoạn thời gian, gần đây mới trở lại Diệp tộc trên thượng giới.
Nhưng trạng thái gần đây của Diệp Lưu Ly khiến Tuyết di cảm thấy rất kỳ quái, khi thì hoảng hốt, khi thì ngây người, giống như là hồn bị ai lấy đi vậy.
Hỏi tới thì nàng nói không có việc gì, cho nên nàng suy đoán là có liên quan đến cái chết của Diệp Trần, tiểu thư thương tâm không thôi nên tổn thương đến tinh thần.
Nghe được lời này của Tuyết di, Diệp Lưu Ly bỗng nhiên lấy lại tinh thần, hơi sững sờ, sau đó nhịn không được kỳ quái nói:" Tuyết di ngươi đang nói cái gì? Diệp Trần chết thì đã chết, chỉ là một con kiến nhỏ bé tâm thuật bất chính mà thôi, ta quan tâm hắn làm gì?"
Nghe vậy, ngược lại là Tuyết di ngây ngẩn cả người. Chẳng lẽ tổn thương quá độ nên ngay cả Diệp Trần cũng quên rồi?
Chỉ có điều như vậy cũng tốt.
Quên thì quên, lúc trước xém chút nữa bởi vì chuyện của Diệp Trần mà đắc tội với Cố công tử, bây giờ trở về thượng giới mỗi ngày đều có thể nghe được tin tức của hắn, có biết hắn khủng bố đến mức nào.
Coi như Diệp Trần lúc trước không chết, cuối cùng có thể phi thăng đi vào thượng giới, chắc cũng sẽ bị hù chết mất.
Sau đó, trên mặt nàng lập tức lộ ra ý mừng.
"Tiểu thư ngài nói rất đúng, một tên Diệp Trần mà thôi, một con kiến hôi thôi, ngài quan tâm hắn làm gì?"
Diệp Lưu Ly gật đầu, thần sắc rất nhanh bình tĩnh trở lại.
Nàng tự lẩm bẩm trong lòng.
"Gần đây vì sao mình lại để ý tin tức của Cố Trường Ca như vậy, còn có vì sao lại không tự giác mà gọi hắn là chủ nhân?"
Nàng luôn cảm thấy bản thân đã quên mất một chuyện quan trọng.
Nhưng cố gắng nghĩ lại, cũng không nhớ ra được.
Lúc này, âm thanh từ ngoài điện bỗng nhiên truyền đến.
Một tên nam tử oai hùng trẻ tuổi đi đến, thân hình cao lớn, người khoác kim giáp.
Hắn giống như là ánh sáng bao phủ mặt trời, ngay cả sợi tóc cũng cực kì sáng chói, tựa như một Đế Giả tuổi trẻ, khí huyết cái thế, cực kì mênh mông.
"Tiểu Lưu Ly, đang suy nghĩ cái gì vậy? Sao ngay cả ta tiến vào cũng không có chú ý đến?"
Nam tử trẻ tuổi vừa cười vừa nói, cho người ta một loại cảm giác rất rực rỡ.
"Ca ca? Sao huynh lại tới đây, gần đây huynh có nghe được tin tức của Trường Sinh gia Cố gia thiếu chủ Cố Trường Ca không?"
Diệp Lưu Ly nhìn thấy người tới, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười, sau đó dò hỏi.
Nam tử trẻ tuổi, chính là ca ca của nàng, bây giờ là truyền nhân của Thái Cổ Tiên tộc, Diệp Lang Thiên.
Dù chưa xuất thế, nhưng là trong các nơi trên thượng giới, vẫn lưu truyền không ít truyền thuyết của hắn.
Được người đời gọi là Cổ Đế chuyển thế, nói hắn là một trong số ít người có khả năng chống lại Cố gia thiếu chủ Cố Trường Ca.
Giờ phút này, hắn nghe được muội muội mình hỏi điều này.
Đôi mắt Diệp Lang Thiên lóe lên tinh quang, sau đó bất động thanh sắc cười nói:" Muội muội sao cứ nhắc mãi tên Cố Trường Ca kia thế, đoạn thời gian trước nghe nói hắn hạ giới đi tìm một vật, muội trùng hợp gặp được hắn."
"Sao giờ lại đối với hắn nhớ mãi không quên rồi?"
Muốn biết rõ chuyện này cũng dễ thôi, chỉ cần hắn đi hỏi Tuyết di là được.
Hết chương 133.
Chương 134 Trận chiến đòi lại công đạo
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Lưu Ly có chút ửng đỏ, hừ nhẹ một tiếng: "Ca ca huynh đừng nói lung tung, muội làm sao có thể đối với hắn nhớ mãi không quên, chỉ là hiếu kỳ thôi, dù sao cũng là chí tôn trẻ tuổi cùng hàng với ca ca người a."
"Bây giờ nghe nói hắn tuỳ tiện nghiền ép Đại Sở tiên triều hoàng tử, đã đột phá đến Phong Vương cảnh trung kỳ, thực lực cực kì khủng bố, trong thế hệ trẻ tuổi khó tìm thấy địch thủ. Cho nên không nhịn được hỏi ca ca một chút."
Lời này của nàng mặc dù nghe giống như là giải thích.
Nhưng Diệp Lang Thiên làm sao có thể không nghe ra nàng còn có ý tứ khác chứ.
Là đang hỏi mình ý kiến gì với Cố Trường Ca sao?
Tâm tư nhỏ này đương nhiên không gạt được hắn.
Hắn mắt nhìn vẻ mặt có chút chờ mong của Diệp Lưu Ly, lắc đầu.
Kỳ thật hắn cũng không rõ, nàng tại hạ giới là như thế nào cùng Cố Trường Ca sinh ra tình cảm sâu xa như vậy.
Trong vài chi tiết hắn nghe Tuyết di nói qua, Diệp Lưu Ly có vài chỗ đắc tội Cố Trường Ca, nhưng rõ ràng là hắn không có làm khó nàng, chỉ là bảo nàng nói xin lỗi thôi.
Nhưng mà, cũng bởi vì như vậy đã khiến Diệp Lưu Ly nhớ mãi không quên hắn rồi?
Ngay lập tức, Diệp Lang Thiên trầm ngâm hồi lâu, mở miệng nói:" tin tức liên quan tới Cố Trường Ca ta thật ra biết không ít, người này là kẻ thù lớn nhất của ta, thế nhân xưng huynh là Cổ Đế chuyển thế, nhưng lại nói hắn là Chân Tiên chi tư. Cổ Đế, Chân Tiên, hai cái danh xưng này kỳ thật đã nói rõ không ít. . ."
Cổ chi Đế Giả, mở mang bờ cõi khuếch trương sản nghiệp, gánh vác thiên mệnh, lập vô thượng đại giáo, nhưng chỉ có Chân Tiên, mới có thể xưng bất hủ, số Trường Sinh.
Mặc dù nghe qua không khác biệt lắm, nhưng kỳ thật vẫn chênh lệch rất nhiều.
Liên quan tới điểm này trong lòng Diệp Lang Thiên biết rõ.
Cố Trường Ca bây giờ đột phá đến Phong Vương cảnh trung kỳ.
Nhưng hắn cũng mới vừa mới đột phá Phong Vương cảnh, chênh lệch cấp bậc này, cũng không chỉ có một chút thôi đâu.
Nghe Diệp Lang Thiên đánh giá Cố Trường Ca như thế, trong lòng Diệp Lưu Ly không khỏi chấn động, ngay cả ca ca cũng nói như vậy, xem ra Cố Trường Ca thật sự rất kinh khủng a!
Nghĩ tới đây, trong đầu của nàng bỗng dưng hiển hiện lên một vị cổ lão thần chi quái dị, uy nghiêm mà cổ xưa, khiến cho nàng không nhịn được mà càng thêm e ngại Cố Trường Ca.
Diệp Lang Thiên không có chú ý tới điểm kỳ lạ đó của Diệp Lưu Ly.
Hắn lắc đầu, nghĩ về sau sẽ cùng Cố Trường Ca đọ sức một phen, cùng là chí tôn trẻ tuổi, tâm tư phân tranh đương nhiên là có, hắn cũng chẳng e ngại điều gì.
"Thiếu chủ, tên thiếu niên ngoại hệ gọi là Diệp Lăng kia lại tới rồi, hắn dương danh muốn khiêu chiến ngài, bây giờ đã có rất nhiều người tụ tập quanh võ trường."
Lúc này, bên ngoài đại điện bỗng nhiên truyền đến thanh âm bẩm báo của hạ nhân.
Điều này khiến cho lông mày Diệp Lang Thiên đang trong điện nói chuyện với Diệp Lưu Ly không khỏi nhíu một cái.
"Diệp Lăng, người kia là ai a? Một tên tộc nhân khác mạch, cũng dám khiêu chiến ca ca?"
Diệp Lưu Ly nghe vậy, cũng không khỏi kinh ngạc.
Làm truyền nhân của Thái Cổ Tiên tộc, Diệp Lang Thiên mặc dù còn chưa xuất thế, nhưng thực lực của hắn khủng bố đến mức nào không cần nhiều lời, sao lại có người có dũng khí khiêu chiến hắn?
Đây là không biết sống chết, hay là tự mình chuốc khổ đây?
Nghe vậy, vẻ mặt của Diệp Lang Thiên cũng có chút nổi nóng, giải thích nói:" Diệp Lăng là tộc nhân của gia tộc đoạn thời gian trước đã đứng thứ nhất trong cuộc thi đấu, gia tộc hứa cho hắn ba điều kiện, một trong số đó là hắn muốn khiêu chiến ta, đánh bại ta, đòi lại công đạo cho cha hắn năm đó bị ta lỡ tay đả thương."
"Việc này, ca ca huynh không phải đã cho bọn hắn khoản bồi thường lớn rồi sao? Muội nhớ bọn hắn lúc ấy cũng đã nhận rồi. . ."
Diệp Lưu Ly nghe hắn giải thích xong, có chút ngây ngẩn cả người.
Sau khi tiếp nhận đền bù lại vẫn còn muốn đòi công đạo, chẳng trách người có tính tình như ca ca cũng cảm thấy tức giận.
"Việc này bây giờ còn bị hắn mượn cớ gây chuyện, nói cái gì mà chủ hệ xem thường chi thứ, gây ra một trận rối loạn, khiến huynh bị mấy vị tộc lão trách mắng một trận." Diệp Lang Thiên nói, thần sắc rất là nổi nóng.
Đối với thái độ lưu manh như của tên này, dù hắn thân là thiếu chủ, cũng cảm thấy rất khó xử, trong lúc khiêu chiến còn phải bận tâm mấy thứ như mặt mũi này nọ mà áp chế tu vi.
Hắn nghĩ đòi lại công đạo là giả, mượn cớ gây sự mới là thật.
Rất nhanh, Diệp Lang Thiên rời đi, cất bước về phía võ trường.
Diệp Lưu Ly cũng đi theo phía sau, nàng muốn nhìn thử trận tỷ thí được gọi là lấy lại công đạo này.
Ngay tại lúc đó, Vô Song tiên triều, Vĩnh Trú Thiên.
Tiên thành.
Bên trong một tòa đại điện xưa cũ, to lớn.
Nhật Nguyệt treo cao, Càn Khôn trấn địa.
Nguyệt Minh Không mặc một thân đế bào rộng lớn ngồi trên đế vị, mắt phượng nhắm lại, mang theo nồng đậm đế uy, phía dưới một đám đại thần nơm nớp lo sợ, bẩm báo những việc gần đây.
"Mọi việc trong ngoài tiên triều đều đã yên ổn, kể từ hôm nay, cũng sẽ không còn ai phản đối nữa."
Nghe xong câu đó, Nguyệt Minh Không gật đầu, cuối cùng lộ ra vẻ mặt hài lòng.
"Bãi triều."
Sau đó, tay ngọc của nàng vung lên, một đám đại thần nhao nhao lui ra.
Trong cung điện, nhất thời chỉ còn rải rác mấy người tâm phúc.
Rất nhanh sau đó, Nguyệt Minh Không cũng bình lui tất cả mọi người.
Nàng xoa mi tâm, sắc mặt có chút ủ rũ, nhớ lại những chuyện sắp xảy ra kế tiếp.
Dù sao cũng phải làm một vài chuẩn bị trước, một người biết trước mọi việc như nàng còn cảm thấy khó khăn, nếu như không biết trước những chuyện này, nàng chỉ sợ càng là nửa bước cũng khó tính.
Cố Trường Ca thật sự là rất đáng sợ!
Hết chương 134.
Chương 135 Gặp đại trưởng lão
"Dựa theo thời gian mà nói, Tuyệt Âm Thiên sắp sửa giáng lâm rồi, Nội Vực náo động, dù sao cũng là vũ trụ cổ xưa hiển hiện ở các nơi. . . Tiếp sau đây việc này sẽ trở thành việc quan trọng nhất đối với các tộc và tất cả đạo thống."
"Đại giáo các phương đều muốn hợp lực thành lập Chân Tiên thư viện, tuyển chọn đệ tử ưu tú nhất trong tất cả thế lực, tạo thành Chân Tiên. . ."
"Tiên Lộ trong Đạo Thiên Tiên Cung cũng nên hiển hiện tung tích rồi, vị phu quân kia của ta mưu tính bái nhập Đạo Thiên Tiên Cung lâu như vậy, hẳn là vì việc này, vậy mà năm đó ta lại chưa từng phát giác ra."
"Bây giờ nghĩ lại mới hiểu được đây có lẽ là bí mật lớn nhất khi hắn bái nhập vào Đạo Thiên Tiên Cung."
"Năm đó Tiên Linh xuất thế, các tộc tranh đoạt, thậm chí kinh động đến chí tôn xuất thủ, có thể kết quả cũng không có người cướp được, Tiên Linh từ đó biến mất. . ."
"Bây giờ xem ra, Tiên Linh tuyệt đối là bị Cố Trường Ca âm thầm cướp đi, ngay dưới mắt những vị cường giả kia đoạt thức ăn, ha ha, không hổ là phu quân ta.
Nguyệt Minh Không tự giễu cười một tiếng, sau đó thần sắc dần dần trở nên ngưng trọng.
"Hắn thân phụ ma công cấm kị, tu vi thật sự chắc chắn không chỉ có như vậy, việc hôm đó bên Cố gia là do ta quá xúc động rồi, nếu lúc ấy hắn muốn giết ta, khả năng sống sót của ta quả không lớn."
"Sau này phải chuẩn bị chu đáo hơn mới được."
Nghĩ tới đây, Nguyệt Minh Không yếu ớt thở dài.
Một chuyến đến Cố gia, nàng không chiếm được tiện nghi gì.
Nhưng cũng phát hiện hành động của Cố Trường Ca, tựa hồ cũng không giống những gì xảy ra trong kiếp trước của nàng.
Điều này khiến nàng nghi hoặc, nhưng nhiều hơn chính là bất an.
Cố Trường Ca trời sinh ma tính, nàng biết, chuyện này sợ rằng không lâu nữa cả thiên hạ đều biết, đoạt đại đạo chi cốt của biểu muội nhỏ tuổi, cấy ghép vào bản thân để che đậy ma tính.
Đương nhiên chuyện này cũng không có tạo thành ảnh hưởng lớn gì đối với Cố Trường Ca, nhiều lắm thì hắn chỉ phải gánh lấy không ít tiếng xấu thôi.
Chân Tiên chi tư, trời sinh ma tính. . . Loại chuyện như này, thực khiến tứ phương khiếp sợ.
Chỉ có điều nàng cũng không rõ ma tính của Cố Trường Ca là từ đâu mà có, cá nhân nàng cho rằng có liên quan đến ma công cấm kỵ.
"Nghĩ lại thì, Tiên Nhi muội muội thiện lương như thế, nhưng lại là một người đáng thương. Kiếp trước không chỉ bị Cố Trường Ca đào xương, về sau hẳn là còn bị hắn nuốt mất bản nguyên tu vi, cho nên mới biến mất biệt tích. Ta lúc đầu còn đần độn cho là nàng buông xuống cừu hận, quy ẩn giang hồ."
"Bây giờ ta phải bảo vệ nàng thật tốt mới được."
Nguyệt Minh Không nghĩ tới những điều này, gánh nặng trên vai lại nặng thêm không ít.
Người khác không rõ, thế nhưng nàng rất rõ.
Sau lưng Cố Trường Ca còn có một vị sư tôn vô cùng thần bí, ở kiếp trước chỉ ra tay vẻn vẹn một lần.
Lần ra tay kia là thay Cố Trường Ca giải quyết việc ma công của hắn xém chút bị bại lộ.
Nguyệt Minh Không suy đoán, vị sư tôn thần bí của Cố Trường Ca kia, chắc chắn có liên quan đến ma công cấm kỵ của Cố Trường Ca, sẽ chỉ ra tay khi ma công của Cố Trường Ca có nguy cơ bại lộ.
Không phải vậy thì vì cái gì mà không dám quang minh chính đại lộ diện?
Việc ma công cấm kỵ, can hệ trọng đại, cường đại như sư tôn thần bí của Cố Trường Ca, cũng chỉ có thể âm thầm ẩn nấp.
Có thể thấy nếu việc này bị bại lộ, về sau sẽ xảy ra cục diện gì.
Trong lòng Nguyệt Minh Không, kỳ thật cũng không muốn Cố Trường Ca có một ngày như vậy, bị chúng bạn xa lánh.
"Mọi việc ta làm, chẳng phải là để bảo vệ hắn sao?"
Nguyệt Minh Không rất nhanh tỉnh táo lại, nàng quyết định đi Đạo Thiên Tiên Cung một chuyến, một việc là có liên quan đến tiên lộ, đương nhiên còn vì việc có liên quan đến Cố Tiên Nhi nữa.
Nàng là tẩu tẩu, không thể trơ mắt nhìn nàng ấy sa chân vào nguy hiểm mà không biết.
"Đúng rồi, đoạn này thời gian, Luân Hồi Cổ Thiên Tôn truyền nhân hẳn là cũng sắp xuất thế, hình như tên là Diệp Lăng? Trong tay hắn có một cái Luân Hồi Cổ Phù, ẩn chứa luân hồi chi lực, loại năng lực này ta nhất định phải nghĩ cách đoạt tới tay."
Nguyệt Minh Không mắt phượng nhíu lại, nhớ tới những chuyện quan trọng khác.
Luân Hồi Cổ Thiên Tôn, là một vị cường giả cực kì cổ lão, tu vi thông thiên triệt địa.
Nghe nói hắn nắm giữ Lục Đạo Luân Hồi chi lực, thiên địa khó táng, năm tháng khó che.
Nàng vừa vặn có thể thừa dịp khi truyền nhân Luân Hồi Cổ Thiên Tôn truyền nhân còn tại nhỏ yếu, cướp đoạt Luân Hồi Cổ Phù trong tay hắn.
Sau khi nghĩ thông suốt, Nguyệt Minh Không cũng bắt đầu bố trí kế hoạch.
Bên trong Nội Vực, Vô Lượng Thiên, Đạo Thiên Tiên Cung.
Bên trong đỉnh núi, mây mù mờ mịt, một vị lão giả tiên phong đạo cốt mặc áo bào trắng đang ở đó thả câu.
"Đại trưởng lão thật nhàn hạ thoải mái, làm cho vãn bối cảm thấy bội phục sâu sắc."
Kèm theo đó là một trận cười khẽ, một tên nam tử trẻ tuổi áo trắng tùy tiện tìm khối ghế đá ngồi xuống, thần sắc tự nhiên tùy ý, tựa như là đang ở nhà mình vậy.
"Cố Trường Ca, ngươi có chuyện gì cứ việc nói thẳng, giữa ngươi và ta không cần vòng vo."
Mí mắt đại trưởng lão không nâng lên chút nào, vẫn nhìn lưỡi câu thẳng của mình đang ở dưới đám Vân Hải.
Đối với Cố Trường Ca cũng không có thái độ tốt gì.
Cố Trường Ca không hề để tâm đến điều này.
Hắn nghe vậy cười cười nói:"Cũng không việc gì, chỉ là muốn cảm tạ đại trưởng lão giúp ta dạy bảo muội muội."
Sau lưng hắn Cố Tiên Nhi mặt không biểu tình đứng đấy, nghe hắn nói thế nàng lập tức siết chặt ngọc kiếm trong tay, hận không thể từ phía sau đâm một phát xuyên tim.
Đỉnh núi nơi đại trưởng lão ở, ngày thường rất ít người có khả năng tới đây.
Lúc trước Cố Trường Ca cũng mới tới qua một lần, lần đó chính là khi hắn bái nhập sơn môn, phá vỡ kỷ lục mười vạn năm của Đạo Thiên Lộ, kinh động tất cả mọi người.
Rất nhiều người cho rằng đại trưởng lão sẽ thu hắn làm đồ đệ.
Nhưng không nghĩ tới đại trưởng lão chỉ đưa hắn về đỉnh núi, nói mấy lời sau đó để hắn rời đi, không đề cập đến chuyện thu đồ đệ.
Việc này, Cố Trường Ca đương nhiên vẫn còn nhớ rất rõ.
Lúc ấy câu đầu tiên đại trưởng lão nói là bảo động cơ của hắn không thuần, ma tính ăn sâu bén rễ, khó gánh vác trọng trách lớn lao.
Hết chương 135.
Bình luận facebook